TruyenHHH.com

Allkuro Hang Ngay Cua Chung Ta

"Kuroko, cậu có cái gì cứ nói thẳng, như vậy không giống phong cách của cậu chút nào." Bộ dáng thỉnh thoảng nhìn hắn muốn nói lại thôi.

"Ngô, tớ chỉ là hơi ngạc nhiên vì Midorima-kun bình tĩnh như vậy. "

"Vậy tớ nên làm cái gì bây giờ? Cũng không phải không có thua qua, chính là kỹ xảo không bằng người thôi, lần sau thắng lại là được rồi." Đưa tay vuốt tóc Kuroko "Cậu không cần xen vào việc của người khác!"

"Midorima-kun lời nói và động tác hoàn toàn không giống nhau tí nào." Động tác rõ ràng là ôn nhu như vậy.

-------------------- vòng bán kết một Seirin vs Touou --------------------

"Kagami-kun, cậu đừng lộ ra vẻ mặt hưng phấn như vậy!"

"A? Kuroko cậu đã nhìn ra sao? Nhưng là " Kagami quay đầu nhìn về phía đối diện, Aomine đang khởi động làm nóng người. "Cả người tớ đều hưng phấn a! Cậu ta tuyệt đối còn mạnh hơn trước! Sau khi từ Mĩ về, chúng tớ vẫn đều không có đấu qua, lần này thật vất vả có cơ hội, như thế nào có thể không hưng phấn chứ?"

Lúc mới trở về Nhật Bản, là thất vọng, vô luận đi đến làm sao, đều vẫn yếu như vậy. Vốn ở trường học mới cũng không có quá nhiều hy vọng, nhưng lại gặp đám người này. Kagami đột nhiên cười nói "Tớ, hiện tại cảm thấy quay về Nhật Bản thật sự là quá tốt." có thể gặp được các cậu, có thể gặp được thế hệ kỳ tích. "Có thể gặp được mọi người thật là tốt quá. "

Hyuga vỗ ót Kagami. "Là ngu ngốc cũng đừng chơi phiến tình! Cái gì có thể gặp được mọi người thật là tốt quá!" Thiết, thật sự là làm cho người ta có chút không được tự nhiên "Nhưng là... anh đây cũng cảm thấy như vậy."

"Cho nên nói, các cậu một cái hai cái đều đang cảm khái cái gì? Đúng là đám ngu ngốc!" Reiko hung hăng đánh vào lưng Hyuga cùng Kagami.

"Các cậu đều tỉnh lại lên cho tớ, cậu cho đây là trận đấu với ai a!"

"Thôi thôi, Reiko đừng tức giận như vậy, bọn họ đều hiểu được " Kiyoshi vỗ vỗ vai Reiko, làm cho cô thả lỏng.

"Đúng đúng, nếu các cậu rất thoải mái sẽ làm cho trận đấu không có ý tứ, tớ sẽ nhiều nhàm chán a!" Aomine nói

"Tetsu-kun ~ đã lâu không thấy ~~ tớ nghe Dai-chan nói, Tetsu-kun nuôi một chú chó con giống y hệt Tetsu-kun. Ngô~ thật muốn nhìn một chút ~" Sau đó Momoi đưa tay đẩy đẩy Aomine.

"Dai-chan thật là, mỗi lần tới nhà Tetsu-kun cũng không kêu tớ."

Aomine gãi đầu ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà, bởi vì mấy tên kia tất cả đều không cho hắn mang theo Momoi, tuy rằng không biết vì cái gì.

"Momoi-san, Aomine-kun, đã lâu không gặp." Kuroko nói "Nếu Momoi-san muốn xem Nigou, có thể đến Seirin, không biết vì sao gần nhất Nigou cùng Kagami-kun thực thân thiết đâu. "

"Kuroko, vì sao cậu lại có vẻ tiếc nuối vậy!"

"Kagami-kun, là cậu nhìn lầm rồi."

---------- vòng bán kết hai, Rakuzan vs xxx đội (... Đương nhiên thắng a! ! ! ! )---------------

"Kagami! Tự nhiên học chiêu thức như vậy!" Aomine mạnh mẽ đánh lên lưng Kagami.

"Uy uy! Cậu đừng chỉ nói tớ? Vừa rồi cái chiêu lên rổ đó là cái gì?" Kagami không chút do dự đánh lại.

Aomine tăng thêm lực đánh lại. "Cuối cùng không phải là các cậu thắng sao?" A! Đáng giận, thật không cam lòng a, nhưng là càng muốn tiếp tục chơi bóng rổ a, hiện tại lập tức muốn đấu tiếp.

"Đó là bởi vì có..." Kagami giơ tay lên chuẩn bị đánh lại.

Kuroko mở miệng ngăn cản " Kagami-kun cùng Aomine-kun đừng ngây thơ được không? Thực dọa người. "

"Tetsu, giờ đi chơi bóng rổ không?" Aomine cười đối với Kuroko nói

"Nga ~ đi thôi đi thôi, luôn cảm thấy hiện tại thật hưng phấn." Kagami lớn tiếng nói.

←. ← " Một vừa hai phải thôi, tớ hiện tại chỉ là đứng cũng phải cố gắng hết sức, hơn nữa Kagami-kun, hôm nay cậu phải lo mà nghỉ ngơi." Kuroko nhìn thấy người đi tới. "Đội ngày mai chúng ta sẽ đấu với chính là Rakuzan có người kia a. "

"Nói là người kia, thật đúng là vô tình đâu, Tetsuya." Akashi đi đến đứng trước mặt Kuroko, đưa tay nâng cằm Kuroko. "Ngày mai phải đủ khoái trá cho tớ a, Tetsuya. "

Kuroko không thèm để ý tay của Akashi, nghiêm túc nhìn Akashi "Nhưng thật ra Akashi-kun cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nói không chừng ngày mai chính là lần đầu tiên Akashi-kun thua đó. "

-------------------------- tổng trận chung kết Seirin vs Rakuzan -----------------------

Bị nhìn thấu hoàn toàn, Akashi ngẩng đầu nhìn trên trần nhà, ánh đèn có chút chói mắt, bốn phía truyền đến các loại âm thanh trong nháy mắt đều biến mất, chỉ còn lại một màn trắng xóa, a, thua sao? Hắn, thua sao?

Kuroko đi đến trước mặt Akashi "Akashi-kun, xin nhìn về phía tớ." xin đừng lộ ra ánh mắt trống trải như vậy. "Xin hỏi Akashi-kun hiện tại thấy là cái gì?"

Akashi theo giọng nói nhìn qua, theo bản năng trả lời "Thấy cậu, Tetsuya."

Kuroko nhẹ nhàng đối với Akashi nói "Hoàn hảo, hiện tại Akashi-kun còn có thể nhìn đến tớ. Tớ cũng an tâm. "

Akashi vừa muốn nói gì, đã bị độ ấm trên đầu đánh gảy, có chút khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn đến chính là Murasakibara mỉm cười.

"Nột, Aka-chin, tự nhiên cũng sẽ thua nga ~" Một bàn tay đặt trên vai Kuroko.

"Nhưng là như thế thật ra an tâm một ít, có đôi khi Akashi-cchi mạnh đến không giống con người." Kise mỉm cười nói.

Midorima đẩy đẩy mắt kính "Cho nên nói, Akashi cậu sai lầm vì không có tẫn nhân sự. Nếu hôm nay cậu mang vỏ ốc tu sửa vận thế, kết quả liền không nhất định như bây giờ." Hơi thẹn thùng đi qua ..., đem túi may mắn trong tay nhét vào trong lòng Akashi.

"Thật là, lại tới nữa, Midorima-cchi không thể thẳng thắn một chút sao? Lo lắng Akashi-cchi liền nói một câu quan tâm thì tốt rồi, nói cái gì không có tẫn nhân sự, hơn nữa cậu rốt cuộc là từ đâu biến ra túi này!" Kise cười nhạo Midorima

"Kise câm miệng!"

"Thật là, Akashi, thua qua cảm giác thế nào? Thực kỳ lạ đi? Ha ha, cậu cũng có ngày này." Aomine cười nhìn Akashi "Tớ lần đầu tiên thua, vài ngày đều giống như điên ở trên sân bóng chơi bóng rổ (Momoi nói), có vài thứ quả thật là thua qua mới có thể phát hiện." Hắn hơi có chút thẹn thùng "Thôi, cái kia, lần sau thắng lại thì tốt rồi."

Kotaro khóc gọi Akashi "Đội trưởng!"

Akashi quay đầu lại nhìn đến tất cả cầu thủ Rakuzan đều đứng ở phía sau hắn, Kotaro nói "Đội trưởng, thật sự thật có lỗi, đều là bởi vì chúng tôi quá yếu mới có thể thua. Đội trưởng hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội, tiếp theo chúng tôi nhất định sẽ thắng." toàn bộ đội viên cúi đầu "Đội trưởng, hãy cho chúng tôi một cơ hội đi!"

"Akashi-kun."

Akashi quay đầu lại nhìn về phía Kuroko, Kuroko nói "Tớ vẫn cho rằng Akashi-kun rất lợi hại, Akashi-kun vẫn đều thắng không có thua qua. Nhưng là tớ chậm rãi phát hiện, thắng lợi không làm cho Akashi-kun có cảm giác tự hào cùng vui sướng, mà là nhàm chán. Dù là đối với người hay vật, Akashi-kun đều mất đi phần tâm tình kia. "

"Akashi-kun thực giảo hoạt, có thể đơn giản làm cho người ta dựa theo suy nghĩ của Akashi-kun. Thế giới này giống như là bàn cờ của Akashi-kun, chúng tớ mỗi người giống như là quân cờ, theo suy nghĩ của Akashi-kun hành động. Nhưng chờ Akashi-kun chơi chán, lúc đó chúng tớ sẽ thế nào đâu? Tớ không muón trở thành một cái bị vứt bỏ, cũng không muốn nhìn đến bộ dạng sau khi Akashi-kun vứt bỏ tất cả quân cờ, chỉ còn lại có một mình. "

Là ai phủ định bàn cờ của hắn? Dựa theo suy nghĩ? Tetsuya, ngay từ đầu cậu vẫn luôn không theo suy nghĩ của tớ mà làm. Cho dù tớ nghĩ đem cậu trở thành quân cờ, cậu cũng sẽ không an an phận phận dựa theo suy nghĩ của tớ.

Kuroko nhìn thấy Akashi có chút tự giễu cười cười, nói tiếp " Akashi-kun như vậy rất lợi hại, lợi hại đến mức mọi người đều xem cậu thành thần. Thực tế, tớ cũng từng sùng bái Akashi-kun giống như thần, bởi vì Akashi-kun thay đổi hết thảy của tớ. Nhưng, sau đó tớ lại phát hiện đây là sai lầm, Akashi-kun không phải thần, Akashi-kun cũng chỉ là người mà thôi, cũng sẽ cảm giác được nhàm chán, tịch mịch, cô đơn. Nhưng là Akashi-kun vẫn che giấu rất tốt. "

Kuroko mỉm cười vươn tay "Thua một lần không phải cũng tốt lắm sao? Làm cho người bên cạnh biết cậu chỉ là một người mà thôi, mà không phải thần. Hiện tại, Akashi-kun, cậu thấy cái gì a?"

Vì cái gì muốn đi phát hiện một mặt bị hắn che giấu? Vì cái gì phải chú ý dến cảm tình đều nhanh bị chính mình quên đi? Rõ ràng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, sau đó dựa theo kịch bản của hắn, không phải đã tốt rồi sao?

Nhắm mắt lại, ngẩng đầu, thật sâu hít một hơi, lại mở to mắt "Tetsuya, có đôi khi tớ thật sự sẽ có loại xúc động nghĩ muốn giết cậu."

Bởi vì chỉ có cậu có thể làm cho hắn dao động đến nông nỗi này. Đối với cậu, hoàn toàn không biết chính mình sẽ làm ra cái phản ứng gì. Thân là người thừa kế đại gia tộc, ngay từ đầu hắn tiếp xúc chính là thắng lợi chính là hết thảy, trên thế giới này không có gì đúng hoặc không đúng, chỉ có thắng lợi cùng thất bại.

Không biết từ khi nào bắt đầu, thế giới này cùng tất cả mọi người chậm rãi biến thành một ván cờ, mà chính mình chính là người đánh cờ, không có đối thủ gì, chỉ là theo tính tình đến thay đổi ván cờ.

Nhưng rồi cậu xuất hiện, ban đầu cảm thấy đó là một đứa nhỏ có chút kỳ quái. Lúc đó hắn còn không thể khống chế cảm xúc cùng nội tâm của chính mình, cậu cũng có thể không thèm để ý đứng ở bên cạnh hắn mỗi ngày nói một ít chuyện bình thường, sau đó nói đến mục tiêu hướng đến bóng rổ.

Lúc hắn lên tiểu học, hắn ở nhà học theo giáo trình của gia tộc. Ở trung học có thể tự do, mới tiếp xúc bóng rổ còn có thể có chút vui sướng, nghĩ, đây là bóng rổ người kia thích a. Chính là không lâu lại phát hiện, giống nhau, bóng rổ cũng là giống nhau, chỉ cần thắng lợi, là có thể.

Lúc sau vì thắng lợi đem hắn kéo đến đội một, khi đó chính mình là nghĩ như vậy đi? Càng ngày càng nhàm chán, chính là lúc sau mọi người ở chung quá mức tốt đẹp, làm cho hắn luyến tiếc rời đi.

Có lẽ từ lúc chính mình thay đổi ý nguyện, đem Kuroko Tetsuya làm đối thủ trên ván cờ, hắn cũng đã thua đi? Rõ ràng cậu chính là một tên thiếu cảm giác tồn tại, có đôi khi cố chấp đến làm cho người ta đau đầu, lại một chút một chút chậm rãi thay đổi ý tưởng của hắn.

Khi nào thì bắt đầu phát hiện chính mình thực để ý người kia, để ý đến muốn đem người kia gắt gao buộc tại bên người đâu? Nghĩ không ra, chính là tới ngày nào đó mới phát hiện, loại tình cảm này như là cỏ dại, trừ không xong. Thật giống như là loại cảm tình này vẫn đều ở nơi nào, chính là hắn vẫn đều không có phát hiện.

Chậm rãi vươn tay đem Kuroko túm lại đây, nhìn thấy Kuroko không chút nào khẩn trương, nói "Tetsuya, cậu không sợ hãi sao?"

"Tớ không nghĩ Akashi-kun sẽ tổn thương tớ." Kuroko mỉm cười nói "Bởi vì Akashi-kun rõ ràng là người dịu dàng như vậy."

Rõ ràng lớn lên không cỡ nào đặc biệt, rõ ràng chính là một cái tươi cười bình thường, nhưng vì cái gì có thể làm cho hắn tâm động như thế. Akashi thở dài "Thật sự là không có cách nào với cậu mà."

Akashi trán kề trán với Kuroko "Tớ thua bởi Tetsuya rồi." Thua hoàn toàn, thua luôn cả chính mình.

"Còn nhờ Tetsuya về sau sẽ đối với tớ phụ trách a."

"..." Kuroko

-------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com