TruyenHHH.com

Allkook House Of Cards

Jeon Jung Kook rời khỏi khu nhà lại lẩn thẩn dạo quanh trong vô thức, dẫu sao thì chẳng có mục đích gì phải trở về nhà một mình đêm nay chi bằng ở lại Busan. Dọc theo những bãi cát dài mùa vắng khách rồi lại tìm về nơi Viện Hải Dương học năm xưa vẫn hay lui tới những ngày bùng tiết, tìm chọn tùy ý một quán ăn ven đường để giải quyết cái bao tử kêu la trước khi nhận ra bản thân cậu ta từ lúc nào đã dừng lại trước một ngôi nhà cao tầng màu xanh nhạt.

Tại sao mình lại ở đây?

Jeon Jung Kook không định sẽ đến đây, cậu ta chỉ muốn dạo vòng quanh một lát trước khi tìm một nhà trọ nào đó qua đêm nay trước khi bắt chuyến tàu sớm về Seoul. Những bước đi lẩn thẩn lại dẫn về một miền xưa cũ, một nơi quen thuộc trong kí ức ngập tràn những thứ giả dối thấm đượm hương máu tanh tưởi.

Jeon Jung Kook thừa nhận cậu ta thật sự kinh tởm nơi này. Vả cả chủ nhân của nơi này nữa.

Nhủ thầm trong đầu ngàn câu nhanh chóng lại không kịp trước cái nhìn lướt qua kịp thời tại nơi cổng vào của chủ nhân nơi này. Chân vừa kịp bước tay lại bị nắm lại, tâm chưa kịp thời phản ứng cả người liền bị giọng nói dọa đến cơ thể căng cứng.

"Cậu là Kim Jung Kook phải không? Sao cậu lại ở đây?"

Chủ nhân nơi này không ai khác chính là Park Ji Min

"Chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây." Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi rồi cười nói. "Đại diện Park cũng ở Busan sao?"

"Ừ." Jeon Jung Kook gật đầu nhanh gọn. Cậu ta muốn nhân cơ hội này cáo từ lại không may để người kia mở miệng trước.

"Chi bằng vào trong dự tiệc. Hôm nay tôi đón người về nên muốn mở chút tiệc mừng."

Không hiểu tại sao Jeon Jung Kook lại dễ dàng gật đầu theo tên kia bước vào trong. Park Ji Min hắn ta cũng không muốn giới thiệu nhà mình nhưng hình như người kia lại chẳng mấy lạ lẫm gì khi bước vào nhà hắn, cứ như đây không phải lần đâu tiên cậu ấy đến đây vậy. Nhưng Park Ji Min cũng chẳng mảy may đế ý đến việc này quá nhiều, hắn ta nghĩ việc người đã từng học chung với Ahn Hee Yeon có thể đã từng gặp nhau trước đây nên việc biết nhà hắn ta cũng không có gì kì lạ cho lắm.

"Ji Min à, người này là ai vậy?."

Giọng nói từ đôi vợ chồng trung niên nom vẻ hiền từ, đoan chính cất lên từ phía sau lưng làm Jeon Jung Kook nháy mắt liền cảm thấy không thoải mái. Giọng nói này đã rất lâu không nghe thấy nữa, đến bây giờ nghe lại vẫn khiến Jeon Jung Kook vô thức nắm chặt đôi bàn tay vẫn đang run rẩy lại.

"Cậu ấy là nhân viên của con." Jeon Jung Kook lễ phép trả lời.

"Xin chào. Tôi là Jung Kook, Kim Jung Kook." Jeon Jung Kook học theo vẫn ngoan ngoãn trả lời dù bao tử đã bắt đầu khó chịu muốn nôn.

"Vậy sao, cậu ấy bây giờ cũng là khách của chúng ta rồi. Đối xử tốt một chút."

Cao quý làm sao, thánh thiện làm sao cho hai kẻ không chần chừ từng lấy đi máu thịt của người khác.

Ngay lúc này Jeon Jung Kook vừa vặn lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân đầu gió. Jeon Jung Kook biết ánh mắt của người đó vẫn đang tìm kiếm hình ảnh kẻ đang đứng trước mặt mình giữa đám đông nhộn nhịp.

Một tiếng "Ji Min" đầy nỉ non dựa dẫm.

Một tiếng "Ji Min" càng làm cho Jeon Jung Kook cảm thấy bản thân mình bất ổn từng giây.

"Tìm được Ji Min rồi."

Người thanh niên kia ôm lấy phía sau Park Ji Min như một thói quen cậu ta vẫn hay thường làm. Một thói quen nhận được cái đáp trả dịu dàng từ nơi đáy mắt của người yêu cậu ta.Một thứ hạnh phúc làm người khác chết đi trong đau đớn tưởng chừng đã biến mất. Tình yêu nơi ánh mắt hắn chính là một thứ thuốc độc mà chính Jeon Jung Kook đã từng khát cầu nhận lấy.

"Ji Min, ai vậy?." Cậu ta nghiên đầu hé qua cánh tay Park Ji Min mà nhìn chằm chằm vào anh trai trước mặt.

Một anh trai rất đẹp.

"Là...." Park Ji Min vừa định mở lời lại nhanh chóng bị tiếng chào của người được hỏi át đi bằng câu chào.

"Tôi là Jung Kook, Kim Jung Kook. Tôi là nhân viên của K."

"Ah, ra là nhân viên của Ji Min. Nom nhìn anh có vẻ lớn tuổi hơn em, chào anh, em là Kim Jung Han. Rất vui khi được biết anh." Cậu bé kia ngoan ngoãn chào người trước mặt.

Jeon Jung Kook chỉ mỉm cười gật đầu lại chào hỏi như phép ứng xử thường lệ. Cậu bé kia rất dễ thương, ngoan ngoãn và lễ phép còn rất đẹp, đẹp của tuổi trẻ vì Jeon Jung Kook nhớ rằng Kim Jung Han chỉ mới tròn hai mươi. Chỉ có điều... Jeon Jung Kook chính là vì cậu bé này tồn tại mà bản thân cậu ta phải chấp nhận biến mất.

Một Kim Min Hwan biến mất cho một Jeon Jung Kook hiện tại. Một Jeon Jung Kook không hề liên quan đến hai người bọn họ.

"Anh là người Busan sao? Thoạt nhìn thật sự không giống lắm."

Kim Jung Han hiếu kì nhìn người trước mặt chừng chỉ lớn hơn vài tuổi mà muốn thân thiết làm quen. Dù sao cũng là cấp dưới của Park Ji Min, biết thêm càng nhiều người càng tốt hơn.

Jeon Jung Kook nhất thời không trả lời mà chỉ im lặng, ngẫm nghĩ xem nên nói như thế nào lại vô tình khiến kẻ vừa hỏi đột nhiên cảm thấy mình tò mò hơn quá.

"Xin lỗi anh, là em tò mò." Kim Jung Han cuối đầu ngượng ngùng.

"Không có gì. Chỉ là cha tôi mất khá sớm nên tôi không biết ông là người ở đâu. Mẹ tôi chỉ mang tôi đến nơi này sống thôi." Jeon Jung Kook nói khi ánh mắt vẫn liên tục đảo quanh. Jeon Jung Kook không muốn nhìn vào đôi mắt của Kim Jung Han theo đúng nghĩa của nó.

Đôi mắt đó đã từng ở đây. Đôi mắt đó đã từng là của Jeon Jung Kook này.

Park Ji Min nhất thời nghe được tiếng gọi từ phía bên trong vọng ra liền chỉ biết nuối tiếc hôn lên mái tóc người hắn ta yêu một cái rời xoay mình ly khai để lại vẫn hai người bọn họ đứng đối mặt nhau.

"Anh đứng lại." Jeon Jung Kook dừng lại khi vừa định bước đi. Dừng lại vì lời nói nặng trịch đầy sắc bén của người vừa mấy giây trước còn ngọt ngào anh em.

Cũng buồn nôn lắm đấy, Kim Jung Han.

"Anh thích Ji Min sao?."

Kim Jung Han không thích vòng vo liền lập tức đi thẳng vào vấn đề. Cậu ta cứ liên tục nhìn thấy ánh mắt kì lạ mà người này nhìn lấy người đàn ông của mình, một thứ ánh mắt rất sâu đậm...và tất nhiên chẳng thể nào cậu ta chịu bỏ qua cả.

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?." Jeon Jung Kook nhướn một bên mày ra chiều thích thú.

"Vì ánh mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên người Ji Min suốt." Kim Jung Han tiếp tục nói với khuôn mặt cau có hết cỡ. "Anh ấy là người yêu của tôi."

"Tôi không có hứng cùng cậu tranh anh ta." Jeon Jung Kook lập tức trả lời. "Nói đúng hơn là tôi sợ anh ta."

Tôi cũng đã trả một cái giá quá đắt cho chuyện đó rồi.

Jeon Jung Kook im lặng, vờ nhìn về phía đám đông nhộn nhịp khi vẫn vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Lặng lẽ nhìn bóng dáng người kia nổi bật trong đám đông như một thứ ánh sáng mờ ảo thu hút những con thiêu thân sẵn sàng hy sinh vì nó. Park Ji Min vẫn luôn là người có định lực như thế.

Nhưng... Thì sao chứ.

Đến cuối cùng ánh mắt của hắn vẫn sẽ chỉ nhìn về phía một người.

Và người đó vẫn chưa từng là cậu ta.

Đã quá đủ để ở đây thêm giây nào nữa rồi.

"Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước."

Jeon Jung Kook nhanh chóng xoay người rời khỏi với muôn vàn câu nói dối trong đầu nếu tên kia có hỏi. Làm ơn đừng giữ tôi lại nơi này thêm giây nào nữa. Quá đủ rồi!

Park Ji Min chỉ nhìn thấy dáng lưng ngày một bước nhanh tựa như đang chạy trốn một cái gì đó chỉ biết nhíu mày cảm thấy kì lạ. Từ lúc người kia gặp hắn ta ở trước cổng sắc mặt đã không tốt rất nhiều.

"Anh Ji Min. Ở đây thường không có taxi lui tới. Nếu cứ vậy mà đi e rằng phải đi một đoạn rất xa mới bắt được xe buýt." Kim Jung Han chỉ về phía con người đang cố gắng đi thật nhanh ra phía cổng chính. "Em thấy anh nên chở anh ấy đến trạm xe gần nhất thì hơn."

"Jung Kook?"

Park Ji Min đuổi theo đến khuất phía cổng liền phát hiện một con người đã lảo đảo từng bước không vững trên đường, tay phải cơ hồ còn đang bịt miệng mình lại. Vừa không biết phải làm thế nào chỉ còn cách chạy theo một...hai...ba bước liền trùng hợp nhìn thấy cảnh mà Park Ji Min không thể ngờ tới.

Nhân viên của hắn ta ...và...một người đàn ông vừa bước ra khỏi xe...bọn họ...đang...hôn nhau.

Chiếc xe đã lao đến bên cạnh người như muốn nằm hẳn lên mặt đường. Người đàn ông kia tuy Park Ji Min chỉ nhìn được lờ mờ nhưng cái khí thế trên người anh ta toát ra rất rõ ràng dù rằng hắn có đứng cách xa đến mức nào.

Mái tóc màu đen khẽ bay theo từng cơn gió khi hắn bước đến bên cạnh người kia. Một tay nâng mặt lại nghiên đầu hôn lên môi, đôi mắt khẽ liếc về phía người nhìn trộm đủ khiến Park Ji Min có thể hiểu được nụ hôn đó mạnh bạo đến mức người đàn ông kia sắp nuốt sống nhân viên của mình vậy.

Ngăn cản? Nếu nhân viên của mình và người đàn ông kia không có quan hệ gì thì Park Ji Min chắc chắn sẽ đến mà...nhưng...chuyện đó lại không cần thiết. Jeon Jung Kook nằm an ổn trong vòng tay vững chắc mà vùi sâu vào hõm vai người đàn ông kia như...một hành động quen thuộc...giống như hắn ta và Kim Jung Han.

Park Ji Min nhìn theo chiếc xe kia rời đi một mình trên con đường vắng lại vô thức ngẫm nghĩ, hắn nghĩ về người nhân viên luôn một mực duy trì nét mặt ngoan cường lạnh lùng kia lại có thể trở nên nhỏ bé như thế trong lòng một người... Và Park Ji Min thừa nhận là nó làm hắn ta cảm thấy kỳ lạ.

"Nam Joon."

Jeon Jung Kook mơ mơ màng màng gọi tên người đã xuất hiện kịp thời ngay lúc đó trước khi nó đổ ập xuống đường mà mặc kệ mọi thứ xung quanh. Kít. Tiếng phanh gấp làm sợi dây an toàn kéo căng hết mức để ngăn không cho người đập vào cửa kính xe. Và tất nhiên điều này làm Jeon Jung Kook hoảng hốt mà trở nên tỉnh táo.

"Kim Nam Joon, anh làm gì vậy?."

Chẳng may chuyện còn chưa nói đã bị tên điên kia điên cuồng dùng môi chặn lấy. Kim Nam Joon đang phát điên, Jeon Jung Kook không phải kẻ khờ để không nhận ra điều này qua cách hắn hôn. Jeon Jung Kook vẫn còn lờ mờ lại nhanh chóng phát hiện tay Kim Nam Joon đã lần đến nút quần liền lập tức phát hoảng mà cố gắng hét lên trong nụ hôn mạnh bạo.

"Kim Nam Joon, dừng lại." "Kim Nam Joon, anh mau dừng lại."

"Đừng tỏ vẻ như em chưa từng lên giường với đàn ông, Jeon Jung Kook."

Kim Nam Joon hét lên trong bực tức khi hắn vẫn đang cố gắng lột phăng cái quần vướng víu của kẻ bên dưới ra...cho đến khi điều hắn nhận được là ánh mắt vô thần đang rơi lệ. Nháy mắt liền nhìn thấy người kia cuộn tròn người lại như đang cố bảo vệ bản thân trong nỗi tuyệt vọng chỉ càng khiến hắn đau lòng rất nhiều.

"Là vì ánh mắt em nhìn tên đó Jeon Jung Kook." Kim Nam Joon ôm lấy đầu mình mà thì thầm. "Là vì tại sao kẻ đó lại chỉ là Park Ji Min."

Jeon Jung Kook cuộn tròn mình lại cùng với những hồi ức đáng sợ. Jeon Jung Kook biết chuyện này đã không còn là giấc mộng chỉ có thể gặp lại khi nhắm đôi mắt mỏi mệt này lại. Nó đã ở đó, hiện diện ra trước mắt như một điều ám ảnh bắt Jeon Jung Kook phải đón nhận nó đầy đau đớn.

"Xin chào, tên tôi là Kim Min Hwan."

Jeon Jung Kook nhớ về ngày gặp Jeon Jung Kook dưới mái hiên cũ bên ngoài dãy phòng học cũ cấm người. Park Ji Min đẹp như một giấc mộng Jeon Jung Kook khao khát có được.

"Park Ji Min, nếu tôi nói là do tôi tự nguyện anh vẫn sẽ nhắm mắt chấp nhận tôi không?"

Jeon Jung Kook nhớ về câu nói đó khi nhìn về một Park Ji Min say rượu đang điên cuồng trên thân thể người phía dưới. Park Ji Min lúc đó vẫn rất đẹp, đẹp một cách tàn nhẫn khi Jeon Jung Kook nghe thấy cái tên Kim Jung Han bao quanh căn phòng. Đẹp như một con dao miết trên trái tim đang rỉ máu.

"Park Ji Min, nếu tôi lên giường với bọn họ anh sẽ lại cho tôi bên cạnh anh chứ."

Jeon Jung Kook nhớ về ngày Park Ji Min tìm thấy cậu và Kim Jung Han ở nơi bị bắt cóc, và dĩ nhiên là Park Ji Min đã đánh cậu ta.

Vì sao ư? Vì kẻ có tội dù sao không phải là người Park Ji Min yêu? Những thân thể ghê tởm đó cũng không đáng sợ bằng con mắt Park Ji Min lúc đó. Park Ji Min đẹp như một thứ chất độc đang hủy hoại Jeon Jung Kook từng ngày.

"Park Ji Min, nếu tôi từ bỏ cả tôn nghiêm để cầu anh. Anh sẽ chấp nhận mà yêu tôi chứ?."

Câu nói cuối cùng đó mãi mãi cũng không được Jung Kook nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com