Allkeria Vet Nho
Em vì đêm qua chưa có gì bỏ bụng nên sáng dậy khá sớm em ngồi thẩn thờ trên giường nhìn qua chỗ trống bên cạnh hắn không còn nằm đó nữa, lê thân vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong xuôi em làm công việc mà thường ngày em vẫn làm là nằm lì trên giường, với đoạn dây xích bị hàng vào chân giường thế kia thì em còn làm gì được nữa. Nằm trên giường quay mặt ra hướng cửa sổ, nay trời hơi âm u thì phải nay sẽ mưa sao em không coi dư báo nên chẳng biết nữa chỉ có thể đoán mò thế thôi vì từ ngày em bị nhốt họ chẳng cho em động vào điện thoại.
"Không biết Hyeonjunie đi đâu rồi tự nhiên bất an quá"_Ryu Minseok
Đặt tay lên ngực trái nơi đang nhói nhẹ lên từng cơn em vô thức nghĩ đến hắn, tiếng mở cửa kéo em ra khỏi dòng suy nghĩ." Hyeonjunie.... "_Ryu Minseok
" Em không nhớ đến ai ngoài nó à? Tôi là Kim Hyukkyu không phải Hyeonjun gì đó mà em nói"_Kim HyukkyuAnh cầm khay cơm trên tay bước vào nghe cái tên vừa được em gọi không hài lòng dở giọng trách móc, khi em nhìn thấy anh càng bất an hơn nhưng vẫn cưỡng ép ngoan ngoãn không la hét không bỏ chạy ngồi bất động trên giường giương đôi mắt đen láy đầy sự mệt mỏi nhìn anh. Anh vừa đặt khay cơm lên bàn em đã lên tiếng đuổi khéo."Cảm ơn anh cứ để đó lát em ăn giờ em muốn nghỉ ngơi"_Ryu Minseok
" Em ghét tôi đến vậy sao Minseokie? "_Kim Hyukkyu" Em không ghét anh....em chỉ đang mệt thôi"_Ryu Minseok
/Em yêu anh còn không hết nhưng không phải như thế này/_Ryu Minseok
"Ừm vậy em nghĩ ngơi đi"_Kim Hyukkyu/Là do em ép tôi phải phá nát đôi chân đó Ryu Minseok /_Kim HyukkyuTim anh đau lắm nhìn biểu cảm thờ ơ mà em dành cho anh tim anh như bị thắt lại quay người đi ra khỏi phòng mà không nhìn lại qua hôm nay thôi những ngày sau em phải phụ thuộc hoàn toàn vào anh rồi. Nghe tiếng đóng cửa vang lên em mời quay đầu nhìn khay cơm đặt trên bàn, cơn đói ập đến em không thể không ăn đặt chân xuồng sàn nhà lạnh toát chẳng buồn mang dép mà đi thẳng đến bàn tiếng dây xích cứ kêu leng keng làm em thấy khó chịu, em ghét nó, nhìn phần cơm mà anh đã chuẩn bị cho em làm tim em như được sưởi ấm phần nào, nhưng em vẫn không thích cảm giác xiềng xích này, giải thoát cho em đi. Ăn uống xong xuôi em đi loanh quanh trong phòng rồi dừng lại bên cửa sổ ngắm cảnh, nhìn bầu trời đen nghịt rơi lất phất vài hạt mưa làm tâm trạng em cũng trùng xuống dời tầm mắt nhìn xuống sân em thấy hai người Lee Sanghyeok và Kim Hyukkyu lên xe đi đâu đó vừa hay em lại thấy hắn đang lén la lén lút, em chẳng quan tâm cái quan trọng là em thấy hắn rồi nhưng sao nổi bất an trong em lại dân lên vậy chứ. Cánh cửa phòng mở ra bước vào là Kim Kwanghee trên tay còn cầm một chiếc chìa khóa anh chẳng nói lời nào mà quỳ xuống mờ còng chân đồng thời giật đi chiếc dây chuyền trên cổ em rồi kéo em ra khỏi phòng xuống sảnh đã thấy Moon Hyeonjun đợi ở đó đẩy em qua cho hắn lúc này anh mới cười ngố nói hết tâm tư cho em nghe. "Haha...Minseokie này tôi yêu em nhiều lắm, đừng quên tôi nhé"_Kim Kwanghee" Anh nói gì vậy chúng ta đi đâu? Và đã có chuyện gì xảy ra khi em không ở bên mọi người thế, mọi người đều lạ nhất là anh Sanghyeok và anh Hyukkyu"_Ryu Minseok
Trong đầu em hiện lên hàng tá câu hỏi vì sao? tại sao? , có chuyện gì?,em muốn được giải đáp. "Không phải chúng ta chỉ có em và Hyeonjun đi thôi chuyện cũng chẳng có gì quan trọng đâu"_Kim Kwanghee" Đưa em ấy đi đi, mau đi hai người kia sắp về rồi tao ở lại giữ chân được nhiêu hay bấy nhiêu"_Kim Kwanghee"Cảm ơn..."_ Moon Hyeonjun Dứt câu đã nghe tiếng xe đỗ ở sân sau anh nhanh chóng bước ra cửa sau kéo dài thời gian cho em và hắn. "Kwanghee mày không tính mua quà cho em ấy à nay là ngày đặt biệt lắm đấy"_Lee Sanghyeok/Ngày mà em ấy vĩnh viễn không biến mất được nữa/_Lee Sanghyeok"Định đi đâu thì đi đi đứng chắn cửa hoài vậy né ra để tao còn tặng quà cho em ấy"_Kim Hyukkyu" Mà hình như Moon Hyeonjun đến à tao thấy xe nó đậu ở ngoài, haizz chẳng quan trọng, né ra"_Lee SanghyeokLee Sanghyeok và Kim Hyukkyu nâng niu gói quà trong tay đẩy anh qua một bên mà bước vào nhà, hắn Moon Hyeonjun không phải kẻ ngốc lựa thời cơ kéo em đi cửa trước chạy ra vườn để đi đến cánh cổng sau đang mở tan hoang kia , chưa kịp bước ra đến cổng đã nghe tiếng mắng chửi của Lee Sanghyeok vật Kim Kwanghee xuống đất chĩa thẳng họng súng vào đầu anh rồi gào lên. " Mày giấu em ấy đi đâu rồi thằng khốn"_Lee SanghyeokHắn bên này bịt miệng em kéo em nép vào vườn dương tử để trốn, anh hiện tại không khác gì thú hoang đang gầm gừ với con mồi, đây không phải Sanghyeok mà em biết. "Để em ấy đi đi... "_Kim Kwanghee" Mày thì biết cái gì tao không thể sống thiếu em ấy"_Lee Sanghyeok" Nói mau đừng nghĩ mày là em tao thì tao nương tay"_Kim Hyukkyu " Mày thông đồng với đám nhóc kia lừa tao haha tao nên sớm nhận ra tao không nên tin bất cứ ai"_Lee Sanghyeok "Rốt cuộc bọn mày đem em ấy đi đâu rồi? "_Lee Sanghyeok" Mày không nói chứ gì, được bang tao không chứa chấp kẻ phản bội"_Lee SanghyeokMột tiếng súng vang vãng chói tai như muốn xé toạc bầu trời, cả cơ thể Kim Kwanghee ngã quỵ ngay trước mắt em người em run lên bần bật hốc mắt khô khốc rát rạt đây là nổi bất an mà em cảm nhận được khi sáng sao, nhắm tịt mắt lại bên tai cứ ù ù chẳng nghe rõ được gì. Đến khi em mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân nằm gọn trong vòng tay của Choi Wooje đứng kế bên là Lee Minhyung và Jeong Jihoon còn hắn đâu Moon Hyeonjun đâu em muốn mở miệng nói nhưng chẳng có thanh âm nào phát ra tay cứ quơ quào trong không trung. "Em ấy hình như mất tiếng rồi"_Jeong Jihoon" Với người bình thường như em ấy thì việc chứng kiến cảnh đó không phải là cú sock nhỏ mà"_Lee Minhyung"Anh cần gì sao Minseokie? Viết lên tay em nè"_Choi WoojeThả em đứng xuống cậu xòe bàn tay mình chắn trước tầm nhìn của em, kéo tay cậu xuống em vừa hay lại nhìn thấy hắn đang đứng trên cảng còn con tàu em đang đứng lại di chuyển ra xa dần em bất lực tay chỉ về hướng hắn tay còn lại đập đập vào ngực như muốn nói gì đó.Tiếng rầm lớn làm em giật thót, chứng kiến cảnh hắn mới nảy còn đứng sừng sửng giờ lại nằm sõng soài bất động dưới nền đất, gần đó là một chiếc ô tô đâm vào thùng container biến dạng cả đầu xe, bước xuống là hai thân ảnh đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch quỳ rạp xuống, em nghe thấy họ gọi tên em thì phải, nhưng tiếng mưa to quá em chẳng nghe rõ nữa. Lại một lần nữa tai em chỉ bắt được tiếng ù ù, màn đen bao phủ lấy tầm nhìn của em, em như lạc vào chiều không gian khác, không ồn ào, không ai, chỉ có mảng đen vô tận nằm ở xa tít lập lòe ánh sáng trắng, em muốn bước em cũng chẳng thể bước đi cơ thể em như bị cục tạ hàng tấn đè lên. Em cứ đứng như trời trồng cố gắng gọi tên bọn hắn với chất giọng khàn khàn nghe chẳng câu nào ra cậu nào chữ được chữ mất giữa khoảng không yên ắng, không nơi nương nhờ em cố vùng vẫy để đi đến luồng sáng ấy cứ tiến một bước chân em lại lúng sâu xuống chất nhầy nhơ nhuốc bên dưới chỉ mới mười bước chân cả cơ thể em đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi vũng lầy đen đúa không gắng gượng nữa, đây cũng gọi là giải thoát nhỉ."Em yêu mọi người nhiều lắm"_Ryu Minseok
Nói ra như lời trăng trối cuối cùng, thật ra em không muốn buông tay bọn hắn mà cuộc đời lại đẩy em vào tình cảnh như thế này không cho em nơi bám víu là đang muốn ép em đến đường cùng sao. " Minseokie..... Minseokie ơi""Giọng nói này quen quá là ai đang gọi em vậy..... Em ở đây cứu em với..." _Ryu Minseok
"Em ở đây... "_Ryu Minseok
_________________________________________
Chap này nữa là hết sóng gió rồi hehe.
Cảm ơn đã đọc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com