( Allkeria) Tình yêu trong bóng tối
Những Trái Tim Đầy Bí Ẩn
Sau những ngày dài mơ hồ giữa sự quan tâm đan xen những ẩn ý, Min-seok càng cảm thấy mình như đang mắc kẹt trong một vòng xoáy. Cậu có cảm giác không thể thoát khỏi ánh nhìn sắc sảo của Ji-hoon, sự chăm sóc đầy bí ẩn của Hyuk-kyu, và sự chân thành của Hyeon-jun. Mỗi khi họ đến gần, trái tim cậu lại vừa run rẩy vừa khát khao, như bị hấp dẫn bởi những bí mật chưa bao giờ cậu dám tìm hiểu.
---Chiều hôm ấy, sau khi kết thúc buổi học căng thẳng, Min-seok quyết định đến thư viện để ôn bài. Thư viện là nơi giúp cậu cảm thấy bình yên, tránh xa khỏi sự chú ý của những người khác, nhưng lần này cậu không được yên ổn lâu. Khi vừa mở sách ra, một bóng hình cao lớn tiến lại gần, tiếng bước chân đều đặn nhưng đầy uy quyền khiến cậu ngẩng lên. Là Jung Ji-hoon – thiếu gia nhà tài phiệt, người luôn mang phong thái lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm khó hiểu với cậu.Ji-hoon (nhìn Min-seok với ánh mắt sâu sắc): "Min-seok, dạo này cậu tránh mặt tôi sao?"Min-seok (giật mình): "Không… không có đâu, hyung. Em chỉ là bận học thôi."Ji-hoon ngồi xuống đối diện cậu, không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, khiến Min-seok cảm thấy khó chịu. Bàn tay Ji-hoon chậm rãi đưa lên, chạm nhẹ vào mái tóc cậu, làm Min-seok không khỏi cảm thấy xao xuyến.Ji-hoon (giọng trầm): "Tôi không thích bị né tránh, nhất là từ người như cậu. Min-seok, tôi luôn có thể giúp cậu trong bất kỳ việc gì, cậu hiểu chứ?"Min-seok nuốt khan, cảm thấy mình như một con mồi bị mắc kẹt trong lưới của Ji-hoon. Dù lời nói có vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt anh lại như một lời cảnh báo không cho cậu trốn thoát.Min-seok (lúng túng): "Em… em hiểu rồi, Ji-hoon hyung. Em sẽ không tránh mặt anh nữa."Ji-hoon nhếch môi cười nhẹ, đứng dậy nhưng vẫn không quên để lại một cái nhìn cuối cùng, như muốn nhấn mạnh rằng cậu không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh. Min-seok thở dài, trái tim đập loạn nhịp.
---Một thời gian sau khi Ji-hoon rời đi, Min-seok vẫn ngồi thẫn thờ trong thư viện, tâm trí bị xáo trộn bởi hàng loạt cảm xúc khó gọi tên. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên ngay phía sau cậu.Hyuk-kyu: "Min-seok, sao mặt em căng thẳng vậy? Cậu cần nghỉ ngơi đấy."Min-seok quay lại, thấy Kim Hyuk-kyu – vị bác sĩ điển trai trong áo blouse trắng tinh khôi đang đứng đó, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng nhưng lại rất khó đoán. Hyuk-kyu đến gần hơn, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm.Hyuk-kyu (hạ giọng): "Sắc mặt em không tốt chút nào. Dạo này có ngủ đủ giấc không?"Min-seok (gượng cười): "Em vẫn ổn mà, hyung. Chắc chỉ là do học nhiều quá thôi."Hyuk-kyu khẽ nhíu mày, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào trán Min-seok để kiểm tra, khiến cậu giật mình, cảm thấy mặt mình nóng ran lên.Hyuk-kyu (nhẹ nhàng): "Nếu mệt quá, hãy đến phòng khám của anh. Đừng ngại, anh có thể kiểm tra sức khỏe và chăm sóc cho em."Min-seok cảm thấy trong ánh mắt Hyuk-kyu có gì đó rất chân thành, nhưng lại có một lớp màng mỏng vô hình ngăn cách khiến cậu không thể nhìn thấu được. Dù cậu thấy lòng mình ấm lại bởi sự quan tâm ấy, nhưng vẫn không thể không đặt câu hỏi liệu đó có phải là thật hay chỉ là một phần của trò chơi gì đó.
---Buổi tối, khi Min-seok trở về ký túc xá, cậu lại gặp Mun Hyeon-jun, bạn cùng lớp và cũng là người đội trưởng bóng rổ luôn tràn đầy năng lượng. Hyeon-jun đang đứng trước phòng chờ cậu, khuôn mặt hơi nhăn nhó khi thấy Min-seok có vẻ mệt mỏi.Hyeon-jun: "Min-seok, cậu có vẻ kiệt sức rồi. Có cần mình giúp gì không?"Min-seok khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười để trấn an Hyeon-jun.Min-seok: "Mình ổn mà, Hyeon-jun. Chắc chỉ là do học nhiều thôi."Hyeon-jun nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi bất ngờ kéo cậu lại gần, vỗ nhẹ vào lưng như một cách để động viên.Hyeon-jun (giọng trầm): "Min-seok, cậu không cần phải chịu đựng một mình. Nếu có bất cứ điều gì làm cậu phiền lòng, hãy nói với mình."Lời nói của Hyeon-jun khiến trái tim Min-seok mềm nhũn. Giữa những người xung quanh với những động cơ phức tạp, sự chân thành và gần gũi của Hyeon-jun là điều cậu thật sự cần. Nhưng cậu lại cảm thấy sợ hãi trước ý nghĩ rằng mình sẽ bị tổn thương nếu mở lòng.Min-seok (thì thầm): "Cảm ơn cậu, Hyeon-jun. Mình biết mà."Hyeon-jun khẽ mỉm cười, ánh mắt anh đầy ấm áp và hứa hẹn sẽ luôn bảo vệ cậu.
---Khi đêm xuống, Min-seok ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm đầy sao. Hình ảnh của Ji-hoon, Hyuk-kyu và Hyeon-jun lần lượt hiện lên trong đầu cậu, từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ và từng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Cậu nhớ lại từng lời hứa hẹn của họ, từng lời đề nghị giúp đỡ, nhưng bên trong cậu vẫn là một nỗi nghi ngờ không thể giải thích.Min-seok tự nhủ: "Liệu mình có thể tin tưởng họ thật lòng không? Hay tất cả chỉ là một màn kịch?"Giữa những ánh sao lấp lánh, trái tim Min-seok như một vết thương chưa lành, khao khát sự chân thành nhưng lại luôn nghi ngờ. Cậu cảm thấy mình như đang ở trên một sợi dây mỏng manh, vừa muốn tiến lên nhưng cũng sợ sẽ ngã xuống.Min-seok tự nhủ: "Có lẽ mình nên giữ khoảng cách… Nhưng nếu mình cứ tiếp tục như vậy, liệu có bỏ lỡ điều gì quý giá không?"Và cứ thế, giữa bóng tối và những ánh sao trên bầu trời, Min-seok chìm vào vòng xoáy của cảm xúc, không biết đâu là thật, đâu là giả. Cậu biết rằng mình không thể chạy trốn mãi, nhưng trái tim cậu vẫn chưa sẵn sàng mở lòng hoàn toàn.
---Chiều hôm ấy, sau khi kết thúc buổi học căng thẳng, Min-seok quyết định đến thư viện để ôn bài. Thư viện là nơi giúp cậu cảm thấy bình yên, tránh xa khỏi sự chú ý của những người khác, nhưng lần này cậu không được yên ổn lâu. Khi vừa mở sách ra, một bóng hình cao lớn tiến lại gần, tiếng bước chân đều đặn nhưng đầy uy quyền khiến cậu ngẩng lên. Là Jung Ji-hoon – thiếu gia nhà tài phiệt, người luôn mang phong thái lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm khó hiểu với cậu.Ji-hoon (nhìn Min-seok với ánh mắt sâu sắc): "Min-seok, dạo này cậu tránh mặt tôi sao?"Min-seok (giật mình): "Không… không có đâu, hyung. Em chỉ là bận học thôi."Ji-hoon ngồi xuống đối diện cậu, không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây, khiến Min-seok cảm thấy khó chịu. Bàn tay Ji-hoon chậm rãi đưa lên, chạm nhẹ vào mái tóc cậu, làm Min-seok không khỏi cảm thấy xao xuyến.Ji-hoon (giọng trầm): "Tôi không thích bị né tránh, nhất là từ người như cậu. Min-seok, tôi luôn có thể giúp cậu trong bất kỳ việc gì, cậu hiểu chứ?"Min-seok nuốt khan, cảm thấy mình như một con mồi bị mắc kẹt trong lưới của Ji-hoon. Dù lời nói có vẻ dịu dàng, nhưng ánh mắt anh lại như một lời cảnh báo không cho cậu trốn thoát.Min-seok (lúng túng): "Em… em hiểu rồi, Ji-hoon hyung. Em sẽ không tránh mặt anh nữa."Ji-hoon nhếch môi cười nhẹ, đứng dậy nhưng vẫn không quên để lại một cái nhìn cuối cùng, như muốn nhấn mạnh rằng cậu không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh. Min-seok thở dài, trái tim đập loạn nhịp.
---Một thời gian sau khi Ji-hoon rời đi, Min-seok vẫn ngồi thẫn thờ trong thư viện, tâm trí bị xáo trộn bởi hàng loạt cảm xúc khó gọi tên. Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên ngay phía sau cậu.Hyuk-kyu: "Min-seok, sao mặt em căng thẳng vậy? Cậu cần nghỉ ngơi đấy."Min-seok quay lại, thấy Kim Hyuk-kyu – vị bác sĩ điển trai trong áo blouse trắng tinh khôi đang đứng đó, ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng nhưng lại rất khó đoán. Hyuk-kyu đến gần hơn, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm.Hyuk-kyu (hạ giọng): "Sắc mặt em không tốt chút nào. Dạo này có ngủ đủ giấc không?"Min-seok (gượng cười): "Em vẫn ổn mà, hyung. Chắc chỉ là do học nhiều quá thôi."Hyuk-kyu khẽ nhíu mày, bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào trán Min-seok để kiểm tra, khiến cậu giật mình, cảm thấy mặt mình nóng ran lên.Hyuk-kyu (nhẹ nhàng): "Nếu mệt quá, hãy đến phòng khám của anh. Đừng ngại, anh có thể kiểm tra sức khỏe và chăm sóc cho em."Min-seok cảm thấy trong ánh mắt Hyuk-kyu có gì đó rất chân thành, nhưng lại có một lớp màng mỏng vô hình ngăn cách khiến cậu không thể nhìn thấu được. Dù cậu thấy lòng mình ấm lại bởi sự quan tâm ấy, nhưng vẫn không thể không đặt câu hỏi liệu đó có phải là thật hay chỉ là một phần của trò chơi gì đó.
---Buổi tối, khi Min-seok trở về ký túc xá, cậu lại gặp Mun Hyeon-jun, bạn cùng lớp và cũng là người đội trưởng bóng rổ luôn tràn đầy năng lượng. Hyeon-jun đang đứng trước phòng chờ cậu, khuôn mặt hơi nhăn nhó khi thấy Min-seok có vẻ mệt mỏi.Hyeon-jun: "Min-seok, cậu có vẻ kiệt sức rồi. Có cần mình giúp gì không?"Min-seok khẽ lắc đầu, cố gắng mỉm cười để trấn an Hyeon-jun.Min-seok: "Mình ổn mà, Hyeon-jun. Chắc chỉ là do học nhiều thôi."Hyeon-jun nhìn cậu chằm chằm một lúc, rồi bất ngờ kéo cậu lại gần, vỗ nhẹ vào lưng như một cách để động viên.Hyeon-jun (giọng trầm): "Min-seok, cậu không cần phải chịu đựng một mình. Nếu có bất cứ điều gì làm cậu phiền lòng, hãy nói với mình."Lời nói của Hyeon-jun khiến trái tim Min-seok mềm nhũn. Giữa những người xung quanh với những động cơ phức tạp, sự chân thành và gần gũi của Hyeon-jun là điều cậu thật sự cần. Nhưng cậu lại cảm thấy sợ hãi trước ý nghĩ rằng mình sẽ bị tổn thương nếu mở lòng.Min-seok (thì thầm): "Cảm ơn cậu, Hyeon-jun. Mình biết mà."Hyeon-jun khẽ mỉm cười, ánh mắt anh đầy ấm áp và hứa hẹn sẽ luôn bảo vệ cậu.
---Khi đêm xuống, Min-seok ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm đầy sao. Hình ảnh của Ji-hoon, Hyuk-kyu và Hyeon-jun lần lượt hiện lên trong đầu cậu, từng ánh mắt, từng cái chạm nhẹ và từng lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai. Cậu nhớ lại từng lời hứa hẹn của họ, từng lời đề nghị giúp đỡ, nhưng bên trong cậu vẫn là một nỗi nghi ngờ không thể giải thích.Min-seok tự nhủ: "Liệu mình có thể tin tưởng họ thật lòng không? Hay tất cả chỉ là một màn kịch?"Giữa những ánh sao lấp lánh, trái tim Min-seok như một vết thương chưa lành, khao khát sự chân thành nhưng lại luôn nghi ngờ. Cậu cảm thấy mình như đang ở trên một sợi dây mỏng manh, vừa muốn tiến lên nhưng cũng sợ sẽ ngã xuống.Min-seok tự nhủ: "Có lẽ mình nên giữ khoảng cách… Nhưng nếu mình cứ tiếp tục như vậy, liệu có bỏ lỡ điều gì quý giá không?"Và cứ thế, giữa bóng tối và những ánh sao trên bầu trời, Min-seok chìm vào vòng xoáy của cảm xúc, không biết đâu là thật, đâu là giả. Cậu biết rằng mình không thể chạy trốn mãi, nhưng trái tim cậu vẫn chưa sẵn sàng mở lòng hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com