TruyenHHH.com

( Allkeria) Tình yêu trong bóng tối

Cơn Bão Ập Đến

Yumii_0601

Đêm nay, bầu trời thành phố như nhuốm màu xám xịt, báo hiệu một cơn giông sắp tới. Tại căn hộ nhỏ của Min-seok, không khí ngột ngạt tràn ngập. Cậu ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài, như thể đang cố tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Son Si-woo ngồi kế bên, không rời mắt khỏi Min-seok. Anh bạn thân này đã lo lắng đến mức bỏ dở hết việc riêng chỉ để ở lại với cậu.

Si-woo: "Min-seok, mình biết cậu không muốn mình dính vào chuyện này. Nhưng làm bạn thân của cậu, mình không thể bỏ mặc được."

Min-seok khẽ thở dài, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lấy ly trà nóng:

Min-seok: "Mình không muốn ai bị tổn thương vì mình, Si-woo. Chuyện này... thật sự mình không biết phải làm sao nữa."

---

Trong phòng khách, nhóm người của Hyuk-kyu đang họp bàn nghiêm túc. Hyuk-kyu, Kwang-hee, Sang-hyeok, và Woo-je đều tập trung cao độ. Trên bàn là tấm ảnh đe dọa và một số tài liệu về các tổ chức ngầm mà Woo-je đã tra cứu được.

Hyuk-kyu: "Bọn chúng chắc chắn thuộc một tổ chức chuyên săn lùng các cổ vật giá trị. Nhưng vẫn chưa rõ tại sao chúng lại nhắm vào Min-seok."

Sang-hyeok: "Không cần biết lý do. Điều quan trọng là chúng ta phải đảm bảo an toàn cho cậu ấy. Nếu cần, tôi có thể cử người canh gác suốt ngày đêm."

Kwang-hee: "Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào gốc rễ vấn đề. Có thể gia đình của Min-seok đã để lại thứ gì đó mà cậu ấy không biết."

Woo-je gật đầu, vừa gõ máy tính vừa nói:

Woo-je: "Em đã tìm hiểu về một số giao dịch cổ vật gần đây. Một món đồ gia truyền rất giống với lời đồn đã xuất hiện trong thị trường chợ đen, nhưng nguồn gốc lại mập mờ."

Hyuk-kyu quay sang nhìn Min-seok, người vừa bước vào từ ban công:

Hyuk-kyu: "Min-seok, cậu có nhớ gì về món đồ gia truyền nào đó mà gia đình từng nhắc đến không?"

Min-seok giật mình, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp chậm rãi:

Min-seok: "Khi còn nhỏ, bố mẹ tôi có nhắc đến một chiếc hộp bí ẩn mà họ bảo là không được mở ra. Nhưng sau khi họ mất, tôi không bao giờ thấy nó nữa. Có thể nào... đó là thứ họ đang tìm kiếm?"

Ánh mắt mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Min-seok. Hyuk-kyu đặt tay lên vai cậu, giọng anh trầm nhưng kiên định:

Hyuk-kyu: "Nếu đó là mục tiêu của chúng, chúng ta phải tìm ra trước khi quá muộn."

---

Ngày hôm sau, trên đường đến trường, Min-seok được Hyeon-jun hộ tống như thường lệ. Anh đội trưởng bóng rổ và karate này luôn đứng cạnh cậu như một vệ sĩ thầm lặng.

Hyeon-jun: "Đừng lo, Min-seok. Tôi sẽ không để ai làm hại cậu."

Min-seok khẽ mỉm cười, dù trong lòng vẫn còn nhiều bất an. Nhưng sự hiện diện của Hyeon-jun khiến cậu cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Khi cả hai vừa bước qua ngã tư, một chiếc xe màu đen bất ngờ tăng tốc lao thẳng về phía họ. Hyeon-jun nhanh như cắt kéo Min-seok vào lề đường, cả hai ngã xuống đất trong gang tấc. Chiếc xe không dừng lại mà phóng đi mất hút, để lại một làn khói mờ và mùi cháy của lốp xe.

Min-seok run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn bám chặt vào tay áo của Hyeon-jun:

Min-seok: "Chuyện... chuyện gì vừa xảy ra?!"

Hyeon-jun đứng dậy, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn theo chiếc xe.

Hyeon-jun: "Đây không phải tai nạn. Chúng muốn cảnh cáo chúng ta."

---

Ngay khi nghe tin, Hyuk-kyu, Sang-hyeok, và Kwang-hee lập tức triệu tập một cuộc họp tại nhà Min-seok.

Hyuk-kyu: "Chúng ta không thể để Min-seok tiếp tục ở đây một mình. Từ giờ, cậu ấy sẽ luôn có người đi cùng, kể cả khi ở trường hay ở nhà."

Sang-hyeok: "Tôi sẽ cử người theo dõi xung quanh khu vực này. Bất kỳ ai khả nghi đều sẽ bị xử lý."

Kwang-hee: "Tôi sẽ liên hệ với vài người bạn cũ trong giới để tìm hiểu thêm về tổ chức này. Chúng ta cần biết rõ đối thủ là ai trước khi đưa ra hành động tiếp theo."

Min-seok lặng lẽ ngồi nghe, lòng tràn ngập cảm giác bất an.

Min-seok: "Tất cả vì tôi mà mọi người phải bận tâm như vậy... Tôi thật sự xin lỗi."

Hyuk-kyu quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy sự nghiêm túc:

Hyuk-kyu: "Đừng xin lỗi, Min-seok. Chúng tôi đều tự nguyện. Bảo vệ cậu không chỉ là trách nhiệm, mà còn là điều chúng tôi muốn làm."

---

Tối hôm đó, khi mọi người đã tạm rời đi, một phong bì lạ được nhét dưới khe cửa nhà Min-seok. Cậu nhặt lên, tay run rẩy mở ra. Bên trong là một bức ảnh chụp cậu đang đi cùng Hyeon-jun, kèm theo dòng chữ viết tay:

"Nếu còn cố gắng chống lại, lần sau sẽ không chỉ là lời cảnh cáo."

Min-seok ngồi sụp xuống sàn, tim đập loạn xạ. Cậu biết rằng những lời đe dọa này không còn đơn thuần là hù dọa nữa.

Min-seok: "Mình phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ mãi trốn chạy sao?"

Nhưng sâu trong lòng, cậu nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác. Để bảo vệ bản thân và những người xung quanh, cậu phải đối mặt với sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com