TruyenHHH.com

[AllKeria] Kẹo ngọt cho em

11

ariesforrms

Lúc nghe tin báo từ Choi Wooje, Lee Sanghyuk còn đang chuẩn bị kí hợp đồng đầu tư điện ảnh lớn cùng đối tác Mỹ, anh muốn tìm người thay thế cho mình, nhưng chợt phát hiện ra đã điều cả đám đi công tác và khảo sát tình hình để xây dựng căn cứ điện ảnh mới.

Đm.

Anh đành nhờ hai tên Kim Hyukkyu và Kim Kwanghee đến trước. Bản thân thì càng quét bàn đàm phán với tốc độ nhanh nhất.

Lo cho em muốn phát điên, nhưng anh không thể nào đá đổ chén cơm của biết bao nhiêu người trong công ty đã cố gắng vì hợp đồng này được, đây là trách nhiệm của anh. 

Hai người kia vừa hay tin đã vội phóng xe đến bệnh viện, may là tính chất công việc của họ khác với Lee Sanghyuk.

Nhà Kim Hyukkyu có mỏ, việc thu mua kim cương và chế tác thành phẩm, đàm phán hợp đồng thì cha mẹ anh làm, anh chỉ duyệt thiết kế và giám định các loại đá quý thôi. Anh là một trong những cái máy giám định biết đi của làng đá quý, đổ thạch gặp anh chọn đá thì 80% là đổ thành công.

Nhà Kim Kwanghee kinh doanh ở mảng nhà hàng, khách sạn là chính. Hắn mở công ty vệ sĩ lớn với chỉ tiêu tuyển chọn gắt gao, bản thân hắn cũng là một trong những người huấn luyện vệ sĩ chuyên nghiệp. Nói đâu xa, Moon Hyeonjoon sau khi chuyển nhà đến đây cũng một tay hắn huấn luyện chứ đâu. Hợp đồng các thứ trợ lý của hắn có thể lo, chỉ cần nộp kế hoạch cho hắn xét duyệt trước.

Hai người gặp được Ryu Minseok dưới nhà xe, em vừa đi vừa cười nói với Kim Haneul và Choi Wooje, bàn tay đang băng lại, có nẹp gỗ để cố định xương.

- Vui lắm hả? - Kim Hyukkyu đến trước mặt em.

- Nghe nói có người tay đau mà giấu, tới khi sưng to một cục mới chịu đi bệnh viện, nhỉ? - Kim Kwanghee cười lạnh. - Đi thôi, về công ty của em, hẳn là Lee Sanghyuk chuẩn bị đàm phán xong rồi.

- Tới đó nói luôn một thể. - Kim Hyukkyu ôm em vào xe, gài chốt an toàn rồi ra hiệu cho mấy người kia chạy theo.

Người quản lý và đứa út gửi cho em ánh mắt tự cầu phúc đi.

Ryu Minseok nhìn qua anh Hyukkyu, mặt ảnh lạnh tanh, môi mím chặt. Một bầu không khí giá rét lan tràn trong xe, nhưng anh ấy vẫn chạy xe rất vững vàng, không hề vì cơn giận mà tăng ga đua tốc độ.

Ảnh giận thiệt rồi.

Chết mình rồi.

Kim Hyukkyu lúc nổi giận đáng sợ cực kì, không phải là anh sẽ mạt sát hay lớn tiếng. Anh sẽ phân tích ra cái sai của em, rồi sau đó anh sẽ im luôn tới khi nào thấy thái độ em hối lỗi thật tình mới ngưng. Mà lúc nào anh giận dai như vậy thì chắc chắn là do em sai.

Có lần anh giận tận ba ngày vụ em thèm đồ cay quá mà ăn tới đau bao tử nhập viện. Anh vẫn ở đó chăm sóc em, chỉ là không có một âm thanh, không một cái nhìn. Em phải xin lỗi và năn nỉ gãy lưỡi anh mới nguôi.

Trong ba người anh, em sợ anh Hyukkyu giận nhất. Tuy anh Sanghyuk với anh Kwanghee giận cũng sợ lắm, nhưng ít nhất mấy ảnh còn chịu nói chuyện với em.

Được cái hay là, hình như giờ cả ba ông đều nổi khùng.

Tuyệt vời :)))

Đến công ty, Ryu Minseok ra hiệu cho Kim Haneul và Choi Wooje về ký túc xá trước. Em cùng hai anh đi lên thang máy gặp Lee Sanghyuk.

Nhớ lại ngày hôm qua, em gặp các anh còn vui vẻ tí tởn nói chuyện với nhau, nay đã chuyển thành cảnh áp giải tù nhân rồi...

Lee Sanghyuk vừa ký được hợp đồng, đang ngồi trên bàn chủ tịch chờ em đến. Bàn tay em được nẹp lại, màu băng trắng làm trái tim anh nhức nhối.

- Ngồi đi. - Lee Sanghyuk ra hiệu.

- Em xin lỗi. - Em nói trước vậy, mấy ảnh chắc sẽ vì sự tự giác của em mà khoan hồng....nhỉ?

Nhưng hiện thực phũ phàn, không có đâu bé ơi.

Kim Hyukkyu ấn em ngồi xuống ghế anh và Kim Kwanghee ngồi xuống hai bên, Lee Sanghyuk ngồi đối diện em.

- Em có lỗi gì? - Kim Kwanghee hỏi.

- Em...em không được giấu việc tay đau mà không đi khám...

- Ngưng. - Vị chủ tịch đối diện em lên tiếng. - Thực tế, nếu trò chơi này nằm ở đầu chương trình, liệu em có dừng lại để đi bệnh viện, hay cũng sẽ kiên trì tới hết show?

Sự im lặng của em khiến bầu không khí càng thêm đáng sợ.

- Ryu Minseok. - Kim Hyukkyu lên tiếng. - Em quá coi thường bản thân mình, cũng coi thường sự trân trọng của các anh dành cho em.

- Anh ơi, em xin lỗi, em chỉ là không muốn.... - Giọng em mếu máo.

- Không muốn tốn tiền đền hợp đồng, hay không muốn mang tiếng xấu về cho công ty? - Kim Kwanghee ghìm cơn giận của mình xuống, hắn không thể nổi giận với em, không thể nổi giận với em, không thể nổi giận với em!!

- ....

Lee Sanghyuk tức đến bật cười.

- Em nghĩ tụi anh kiếm tiền miệt mài như vậy là để làm gì? Mong giàu sang phú quý, hay làm trùm mảng kinh tế? - Anh nhìn thẳng vào em. - Không, tụi anh chỉ muốn con đường của em ở giới giải trí này được êm đềm thôi. Nếu em mệt, có tiền để đền hợp đồng cho em, nếu em bị người ta đặt điều nói xấu, có đội ngũ xử lý dư luận cho em, khi em hát, có đội ngũ hỗ trợ, maketing giúp em. Khi em ra ngoài, có người bảo vệ cho em được bình an.

- Tất cả những việc tụi anh làm, đều để em có thể bước đi một cách tự tin nhất, khỏe mạnh nhất, vui vẻ nhất. - Kim Hyukkyu cũng nhìn em với ánh mắt nghiêm khắc chưa từng thấy. - Tụi anh sợ người khác sẽ tổn thương em. Nhưng em xem lại những gì em làm với bản thân mình đi, em đã làm gì vậy?

- Minseok, tụi anh không muốn kìm kẹp gì em đâu, anh chỉ muốn em biết, khi nghe tin tay em bị nứt xương, tim anh như ngừng đập vậy. - Kim Kwanghee thở dài. - Tụi anh quá sợ cảm giác nhìn thấy em bị tổn thương, có thể em nghĩ tụi anh bảo vệ quá đáng, nhạy cảm thái quá vì em, cũng có thể em nghĩ là không muốn cho bọn anh hao tốn. Nhưng em ơi, xin em lo lắng cho chính em đi, được không?

- Dù em có ngang ngược hay tính tình tệ, tụi anh đều có thể giúp em đi ngang trong giới này, em có hiểu không? - Lee Sanghyuk nhẹ giọng.

Ba ánh nhìn về phía em đều mang đau xót khôn nguôi, làm em cảm thấy mình tệ bạc quá. Em cắn môi, lòng đầy ray rứt về quyết định phớt lờ cơn đau để tiếp tục công việc của mình, để rồi giờ những người em yêu thương đều rối tung lên vì lo lắng cho em.

- Em...em xin lỗi các anh nhiều ạ. - Em òa khóc. - Em không biết sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy. Từ nay về sau em sẽ không....không như thế nữa đâu.....

- Sau này, có đền hợp đồng, tụi anh lo, có tin bẩn, tụi anh sẽ xử lý. Em không cần phải lo trước lo sau như vậy, hiểu chưa? - Chủ tịch nhẹ giọng.

- Dạ...em hứa ạ... - Em hít hít mũi, cố gắng thu lại những giọt nước mắt của mình.

Kim Kwanghee ôm em vào lòng, một tay xoa nhẹ mái tóc giúp em bình tĩnh lại, một tay giơ ngón cái cho hai đứa kia.

Hay lắm, ba con cáo già này, kế hoạch đại công cáo thành.

P/s: Thiệt ra lúc đầu set nghề nghiệp cho ba ông Faker, Deft với Rascal là set cho dui, tùy theo sự vô tri của bản thân thôi, khúc đó tui còn chưa nghĩ tới vụ anh F sẽ vì bé K mà chuyển mình công ty sang hướng giải trí mà chỉ kiểu ảnh nắm trùm 2 công ty thôi, có điều khúc sau ý tưởng tới nên là = )))))

Cuối cùng thì lại quy về:
- Faker: Người tạo thế, trải đường cho em trong giới.
- Deft: Người rải tiền cho em.
- Rascal: Người đảm bảo an toàn cho em.
Các bạn nhỏ khác từ từ sẽ có đường phát triển nha, không thể để mấy ông anh trên cơ hoàn toàn được = ))))))




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com