Allker Ephemeral
beta: f [...] là suy nghĩ nhé
-------------Lũ nhóc nhà T bị giữ lại ở phòng của ban huấn luyện một lúc lâu rồi mới được thả ra, chủ yếu cũng do Jaewan và Junsik hyung lo lắng đến đứng ngồi không yên, dặn dò tụi nhỏ đủ thứ trên đời. Minseok ngồi nghe mà ong cả đầu, vừa được thả là bay về phía người đội trưởng của nó liền.Thế nhưng trước khi bốn đứa được nhìn thấy anh, chúng đã phải dừng lại vì tiếng nói cười giòn giã vang lên từ phòng tập luyện. Ryu Minseok khựng lại, có một sự ghen tị nhỏ bé cồn cào trong lòng nó.Choi Wooje không được bình tĩnh như anh nó, lao thẳng vào phòng mà chẳng suy nghĩ. Trước mắt nó là đàn anh Heo Seunghun - cựu đường trên của SKT. Gã cười khanh khách, cả người ngả ngớn ôm lấy eo em đội trưởng quen thuộc."Anh nhìn xem, em thực sự vẫn giữ được tóc nè.""Đúng là vẫn còn tóc, nhưng hình như ít hơn mà?""Nhìn kỹ lại đi, anh nhìn kỹ lại đi!"Heo Seunghun dí mái đầu bù xù vào lòng đội trưởng của mình, giọng đùa cợt ương bướng chẳng có gì ăn nhập với hình ảnh nghiêm túc mà Wooje hay thấy. Lee Sanghyeok vui vẻ hùa theo, vần vò mái tóc kia mà bĩu môi. Rồi em lại cười, nũng nịu ngước mắt nhìn đường trên của mình.Chính xác là đường trên của Lee Sanghyeok.Không phải Choi Wooje, mà là Heo Seunghun.Sanghyeok đưa tay ôm lấy đôi má phính kia, cả người dựa sát vào cái ôm của gã cựu tuyển thủ. Heo Seunghun cười, mặc em xoa má, thì thầm rất nhỏ:"Sanghyeokie gọi hyung nghe nào.""Còn lâu nhé."Con mèo lộ đuôi, kiêu ngạo bĩu môi đẩy đẩy lồng ngực Huni. Đường trên SKT cúi xuống, cọ mũi vào sống mũi của em, tay luồn vào eo mà xoa nắn. Sanghyeok bật cười khanh khách, không có vẻ gì là xạ lạ những cử chỉ thân mật này, ngược lại, có vẻ còn có chút mong chờ được nâng niu trong vòng tay của gã.Cảnh tượng ấy rơi vào trong mắt Choi Wooje, khuấy động một mảng đen tối mà nó chẳng biết đến. Lần đầu tiên Choi Wooje thấy mình ghen tị với một đường trên khác. Lần đầu tiên, trong mắt Lee Sanghyeok có một đường trên khác ngoài nó."Wooje hyung ~""Seunghun hyung~"Gã đường trên xa lạ cười đến tít cả mắt, hài lòng xốc người em đội trưởng lên, tiếp tục trêu đùa nghịch ngợm cùng em. Choi Wooje cảm giác như có ai dùng dùi đóng vào tai mình, mỗi tiếng khúc khích của Sanghyeok khiến nó đau điếng, chỉ biết đứng ngẩn ở đấy mà chẳng tiếp tục vào.Cơn ghen tị cồn cào, càng lúc càng nghẹn ứ. Nó cảm thấy lồng ngực thắt lại theo từng mảnh ký ức chạy qua tâm trí rối bời, một lời thì thầm, một lời đùa nhạt, một cái xoa đầu, một ánh mắt cũ. Vốn là của nó mà phải không?"Tránh ra đi!"Đường trên của T1 bị đẩy sang một bên, thất thần ngã phịch xuống. Ryu Minseok đứng đằng sau nhíu mày khó chịu nhưng lại chẳng kịp chu mỏ lên chửi. Moon Hyeonjoon và Lee Minhyung vẫn tần ngần nhìn từ bên cạnh, nửa vì cảnh thân mật trong phòng mà khó chịu, nửa vì ngạc nhiên bởi phản ứng có phần quá khích của Choi Wooje.Người vừa đẩy Wooje không ai khác là Han Wangho - cái kẻ mà Ryu Minseok đã hạ mình gọi đến. Gã tuyển thủ lao vào như một con thiêu thân, để rồi đứng khựng lại trước vẻ mặt xa cách ngượng ngùng của Lee Sanghyeok.Đột nhiên Ryu Minseok thấy có chút hả hê. Đáng đời kẻ đã từng unfriend anh của nó."A... chào em.""Sanghyeok..."Han Wangho yêu Lee Sanghyeok bảy năm có lẻ. Quá nửa thời gian ấy gã phải nhìn em từ xa, trân trọng nâng niu từng đường nét bằng ánh mắt. Gã yêu em đến nỗi chỉ một thay đổi nhỏ từ cái gáy trắng đến cổ tay mảnh khảnh đều có thể nhận ra trong phút chốc. Cũng vì thế mà giờ đây gã dám khẳng định, trước mắt gã là Lee Sanghyeok của năm ấy.Của năm mà gã rời đi không một lời tạm biệt.Ngược lại vài năm trước, khi mà Sanghyeok vẫn còn dằn vặt bởi ký ức từ trận chung kết đó, mỗi lần chạm mắt, anh sẽ chẳng bao giờ giấu được bối rối cùng đau lòng. Mà Han Wangho, đứng từ bên kia đường ngẩn người nhìn anh, lại càng không che nổi nhung nhớ tha thiết trào ra nơi khóe mi.Thế nhưng gã lại chẳng dám bước qua. Giữa họ cách nhau một dải phân cách, mỗi bước trắng đen lẫn lộn, tưởng như một loạt dấu chấm lửng dài, mãi chẳng biết điểm cuối. Đèn xanh, Sanghyeok đứng bên đường nhìn gã, chập chừng như muốn bước tới. Han Wangho phát hoảng, ngay khoảnh khắc người ấy tiến lên đã quay đầu chạy đi.Gã gấp gáp và hối hả chẳng dám nhìn đến phía sau, để rồi mãi sau này cũng không biết được ánh mắt lúc ấy của Lee Sanghyeok có bao nhiêu tổn thương cùng tuyệt vọng."Là Sanghyeok của 2017 nhỉ?"Gã bật cười, quỳ xuống một chân trước chú mèo nhỏ. Ánh nhìn của Sanghyeok vẫn hệt như ngày ấy trên dải phân cách, bối rối và đau lòng. Han Wangho lần mò nắm lấy tay em, vuốt ve trong lòng rồi ấn lên ngực mình. Cách một lớp vải, trái tim gã đập thình thịch bởi lo lắng, nhung nhớ tràn ra từ khóe mi, sống mũi cay nồng vị nuối tiếc."Sanghyeokie, em xin lỗi vì đã rời đi mà không nói lời nào."Nếu phải hỏi các tuyển thủ T1 rằng loại cảnh tượng nào có thể khiến chúng phát điên, chúng sẽ trả lời rằng chúng chỉ gục ngã trước một trận thua.Thế nhưng chúng đã lầm. Khi đôi mắt bình yên dịu dàng của Lee Sanghyeok ánh lên giọt lệ long lanh, căn phòng dường như nhỏ lại, bóp nghẹt lấy cơ thể chúng. Moon Hyeonjoon ngẩn người, miệng há ra, không khí dừng lại giữa chừng, hô hấp đình chỉ, tay chân cứng ngắc vừa muốn lao lên nhưng lại chẳng thể lao lên.Có một nỗi căm tức và giận dữ trào lên trong dạ dày, cuộn lại thành nắm đấm. Lee Minhyung liếc nhìn sang, gân tay và khuôn mặt thằng bạn mình giờ đây nhăn nhó và dữ dằn một cách xa lạ. Nó giật mình đưa tay giữ chặt Hyeonjoon, kéo Minseok và Wooje đứng gần đó để ngăn cản con hổ đang tức giận.Chỉ một giây nữa thôi, Moon Hyeonjoon thề là nó sẵn sàng lao vào xé xác thằng khốn đang quỳ trước mặt Sanghyeok đằng kia.-"Wangho ah..." Giọng Sanghyeok vang lên, nhẹ, khụt khịt, nghẹn ngào, bối rối. Lee Sanghyeok của 2017 không biết cách an ủi người khác, đưa tay ra rồi rụt lại, vừa chẳng biết nên nói gì, lại chẳng biết nên làm gì. "Sanghyeokie, anh không cần nói gì cả, em hiểu mà."Những ngón tay của Han Wangho nâng niu bàn tay của người, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ. Gã cười, thanh thản và nhẹ nhõm. Lời xin lỗi đến muộn mà gã đã chẳng kịp nói cho anh lại được ông trời ban tặng một cơ hội khác để đến với em. Nhìn ngắm đuôi mắt long lanh kia, Han Wangho thật sự cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.[Thật tốt, lần này em đã nói đúng lúc.]Mèo nhỏ được Heo Seunghun thả vào lòng gã. Đường trên SKT rõ ràng chẳng ưa gì vẻ mặt của Han Wangho, đôi mày díu chặt và khó chịu. Dù vậy khi người đi rừng ôm lấy Sanghyeok, Seunghun cũng chỉ đành buông tay.Đây là điều mà Sanghyeok đáng được nhận.Em đội trưởng SKT được vòng tay của Wangho bao lấy, run rẩy một cái rồi rúc vào cổ gã. Sự tủi thân làm mũi em sụt sịt, đôi tay đang được ôm ấp cũng nắm chặt."Anh đã chờ em rất lâu.""Em xin lỗi.""Anh tưởng mình đã làm gì phật lòng em.""Không phải, là do em hèn nhát.""Bỏ đi không nói lời nào, có phải em rất ghét anh không?""Dĩ nhiên là không, em yêu anh hơn bất cứ thứ gì. Em đã quá xấu hổ, em thấy mình ngu ngốc và yếu đuối chẳng giúp gì được anh cả nên cũng chẳng dám từ biệt anh."[Đứng cách anh một bước chân, nhìn anh khóc, thế giới xung quanh em đã sụp đổ rồi.Tất cả là lỗi của em.]Han Wangho siết lấy eo em, nhắm mắt ngăn những giọt lệ chực trào ra. Cảnh tượng của ngày hôm ấy dường như vẫn còn rõ ràng trước mặt gã, sống động và chân thực đến ám ảnh. Từng tiếng hò reo, từng tiếng chỉ đạo, từng lời động viên, từng lời an ủi. Và cả, những giọt nước mắt lặng im của quỷ vương.-Phòng tập trở lại với không khí yên bình và ấm cúng. Ba tuyển thủ của SKT ngồi cùng nhau, chia sẻ từng chút một kỷ niệm. Khi Sanghyeok ngẩng lên khỏi vai Han Wangho, nụ cười của em nhẹ nhàng và mãn nguyện, gã cũng cười lại với em, vui sướng ngập tràn.Đứng từ hành lang, bốn đứa trẻ nhà T dường như mới là người thừa. —"Anh Sanghyeok."Lee Minhyung đi đến từ bên cạnh, chạm nhẹ vào gấu tay áo của anh, khuôn mặt ánh lên lo lắng và bất an. Người đội trưởng của SKT đứng ngẩn tại vạch phân cách đã rất lâu mà chẳng bước qua làm nó vô cùng khó hiểu."Ah!"Mất khoảng một giây để Sanghyeok nhận ra mình đang được người nào đó gọi tên. Anh quay đầu lại, hốt hoảng trước Minhyung, ánh nhìn đau lòng bị giấu đi một cách vụng về, khóe môi nâng lên gượng gạo."Anh nghe.""Mình đi thôi anh.""À... ừ.."Anh lúng túng không biết giấu tay vào đâu, khuôn mặt còn có vẻ sợ hãi và xa lạ. Minhyung mới vào đội không lâu, chưa thân với anh đến mức có thể an ủi anh chỉ có thể bước đằng sau, bề ngoài giả vờ chẳng hề để ý đến lúng túng và yếu đuối của người.Sanghyeok đi bên cạnh nó, dùng khuôn mặt vô cảm giấu đi đáy mắt dậy sóng và nỗi đau cồn cào nơi lồng ngực. Đầu anh cúi xuống, ánh nhìn chạy theo bước chân đạp trên dải phân cách trắng đen. Minhyung cũng nhìn xuống, chân của nó bắt chước anh, đều nhịp bước qua dấu chấm lửng chẳng dài chẳng ngắn ấy. Lúc bước đến bờ bên kia, nó thấy anh đứng lại nhìn về sau một chút, dường như tiếc nuối tức giận điều gì.Minhyung nghĩ, một dải phân cách tám vạch trắng, ngắn ngủn khoảng sáu mét, lại đủ để ngăn một người đến với một người. Cuộc đời thật trớ trêu, quỷ vương bất tử huyền thoại chỉ vì tám vạch phân cách mà đau lòng.Nó siết nắm tay, âm thầm ghi thù Han Wangho.—"Hẳn là anh thấy hài lòng lắm nhỉ?"Người đi rừng của HLE quay người nhìn xạ thủ nhà T1. Thằng nhóc Minhyung không thường tức giận, nhưng lúc cáu kỉnh thực sự thì khuôn mặt tỏa ra cường ngạnh và cao ngạo đầy vẻ áp bức. Han Wangho nhíu mày, có chút bất ngờ trước sự thù địch của thằng nhóc."Ý mày là gì?""Thật không biết Minseok thấy anh đáng tin ở chỗ nào."Nó lắc đầu, khinh khỉnh. Han Wangho cũng bắt đầu khó chịu, cuống họng gầm gừ đe dọa. Minhyung nhếch mày khiêu khích, cười đến vô cùng ngả ngớn."Đừng nghĩ rằng anh xin lỗi em ấy là mọi lỗi lầm sẽ được xóa đi. Lời xin lỗi đó, cuối cùng vẫn là muộn rồi."Đồng tử Wangho co lại bất ngờ, giật mình nhận ra điều nó ám chỉ."Dải phân cách, còn nhớ chứ?" Minhyung hất cằm về phía ngã tư gần đó "Sáu mét, tám vạch trắng.""Đủ ngắn để chạy qua trong hai giây.""Hai giây đó, Sanghyeok mất cả đời để quên."—-"Anh Sanghyeok...""Wangho à."Ánh đèn hành lang vừa đủ để Wangho thấy được dịu dàng nơi khóe miệng của Sanghyeok. Đã thật lâu rồi gã mới được đứng gần anh như thế, thật nhớ biết bao. "Em xin lỗi vì đã rời đi mà không...""Anh hiểu mà, Wangho không cố ý."Đôi mắt của Sanghyeok cụp xuống, một cảm xúc chạy ngang thật nhanh vào khoảnh khắc ấy. Wangho không kịp nhìn rõ, chỉ nghĩ là anh đã tha thứ cho mình. Gã vui vẻ cười đến hạnh phúc, vô cùng tự nhiên lại bắt đầu hí hửng bắt chuyện với anh. Sanghyeok lẳng lặng nghe gã nói, kiên nhẫn gật đầu theo từng chi tiết hay ho.Họ bước cùng nhau trên hành lang, Sanghyeok cách gã một khoảng ngắn, vừa không quá xa để lạc mất câu chữ, vừa không quá gần để người khác nghi ngờ.Được Sanghyeok tha thứ, cả thế giới của Wangho bừng sáng. Quả nhiên Sanghyeok không bao giờ giận gã. Dù trước đây hay sau này, chỉ cần là em của anh, gã sẽ luôn được anh yêu chiều.Anh là Thần, sau bao trận chiến đã mài ra một thân trưởng thành và điềm tĩnh đáng ngưỡng mộ. Sanghyeok sẽ không buồn khổ vì vài ba chuyện vớ vẩn như đồng đội đột nhiên rời đi và hủy kết bạn đâu.[Phải không?] —————"Hôm nay tôi đã được gặp Seunghun và Wangho đấy."Sanghyeok thì thầm với bóng tối trong căn phòng vắng lặng. Giá sách và chăn mền gọn gàng, khác hoàn toàn với ký túc của em khiến mèo nhỏ không khỏi bĩu môi."Anh ta sạch sẽ thật đấy. Có thật là mình không vậy?"Em nhìn xuống, một số hạt nhỏ màu vàng dần chạy đến, cuốn lấy đôi chân trần. Chúng càng ngày càng dày hơn, cát vàng cuộn thành sóng, lấp lánh men theo mắt cá chân của em leo lên trên rồi ôm ấp cơ thể mảnh khảnh vào lòng. Khung cảnh trước mặt Sanghyeok chợt biến, rất nhanh, em đã ở trên ngai vàng của vị vua sa mạc.Em ngẩng đầu, bầu trời rộng mênh mang biển sao, lấp lánh trải dài đến tít tắp. Ánh trăng chiếu lên tòa thành bằng vàng nguy nga, tô điểm cho vẻ đẹp bề thế và quyền lực của kẻ sở hữu. Sanghyeok đang ngồi co chân trên ngai vàng to gấp năm lần em, kim loại mát lạnh vàng óng dán vào mắt cá chân mảnh mai trắng muốt lại càng tôn lên vẻ xinh đẹp.Em tựa vào đằng sau, thoải mái xoa lên những hạt cát vẫn còn cuốn lấy eo mình, môi mèo tinh nghịch thổi phù phù cho chúng xáo động và nhảy nhót. Từ bóng tối phía sau vang lên tiếng kim loại nặng nề, keng keng keng, rồi một dáng hình to lớn choán lấy em, che đi ánh trăng lung linh.Vị vua sa mạc trong bộ giáp vàng cúi đầu, đưa tay bế cả người Sanghyeok vào lòng, thật cẩn thận đặt em ngồi lên đùi mình mà không bị cấn mới chậm rãi hỏi thăm."Chuyện thế nào?"Giọng của nhà vua uy nghiêm, trầm và nặng tựa bộ giáp mà ngài đang mặc. Con mắt đỏ dưới mũ vàng chăm chú đặt trên đuôi mắt cong lên của Sanghyeok, tựa như âu yếm, tựa như nâng niu."Seunghun đã đùa nghịch cùng tôi, em ấy đến giờ vẫn luôn liên lạc với tôi thì phải.""Wangho cũng đã xin lỗi và ôm tôi.""Thật vui, tôi đã tưởng rằng em ấy chê tôi vô dụng."Sanghyeok mỉm cười tươi rói, líu lo như một chú mèo con meo meo kể về từng điều vụn vặt mà em đã trải qua trong hai ngày. Azir nghiêng đầu nghe, dường như cũng đang mỉm cười."Không ai dám chê cậu vô dụng cả.""Anh nói như Aurelion Sol vậy.""Nếu là lão ta, lão sẽ nói: "Không ai được phép chê cậu vô dụng" rồi.""Cũng phải ha."Dường như Aurelion cũng nghe được tiếng khúc khích của em, bầu trời đêm đầy sao chợt rung chuyển và nhảy nhót lấp lánh. Sanghyeok tựa vào cánh tay của Azir, ngẩng đầu ngắm cảnh, nụ cười bên môi dịu dần xuống."Anh ta thật hạnh phúc.""Seunghun ở bên cạnh, Wangho vẫn chơi với anh ta.""Còn có rất nhiều người cũng luôn chăm sóc nâng niu nữa."Lời nói của Sanghyeok mang màu của ghen tị, cũng mang một chút cay đắng cô đơn. Azir vẫn luôn ghim ánh nhìn trên khuôn mặt em, kìm lòng không đặng mà nói:"Cậu ấy cũng là cậu.""Anh ta không phải tôi."Câu nói bướng bỉnh của Sanghyeok khiến Azir chẳng biết làm sao, chỉ đành im lặng lắng nghe. Mà quỷ vương trong lòng ngài lúc này cũng bắt đầu khó chịu ra mặt."Tôi sẽ không nhường đồ ăn cho người khác.""Cũng sẽ không dọn phòng mình sạch sẽ đến vậy.""Càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Wangho.""Lại càng không... bước xa đến vậy."Giọng em nghẹn ngào, từng câu từng chữ khiến Azir nhói lòng, xót xa cúi xuống cọ vào má em."Cậu sẽ.""Sẽ là bao giờ chứ?""Rồi cậu sẽ biết.""Nói chuyện với anh thật đáng ghét."Sanghyeok đẩy đầu Azir khỏi mình, bĩu môi muốn dỗi. Vị vua sa mạc bất lực lùi lại, tiếp tục vỗ vỗ lên eo em trấn an."Vậy khi nào về?""Chưa về.""... Ryze sẽ tức giận đấy.""Ông ấy sẽ không."Đúng vậy, sẽ không đâu. Ryze chiều em lắm, chính ông đã sẵn sàng làm phép cho em cơ mà.Hơn nữa, nếu đó là điều Sanghyeok muốn, không chỉ Ryze, còn có rất nhiều vị tướng khác sẵn sàng làm cho em đấy.Vì vậy em sẽ ở lại thêm một thời gian. Em muốn nhìn thế giới này, muốn tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi đồng đội đều nâng niu yêu quý mình như này.Thêm chút nữa.Chỉ một chút nữa thôi.----
-------------Lũ nhóc nhà T bị giữ lại ở phòng của ban huấn luyện một lúc lâu rồi mới được thả ra, chủ yếu cũng do Jaewan và Junsik hyung lo lắng đến đứng ngồi không yên, dặn dò tụi nhỏ đủ thứ trên đời. Minseok ngồi nghe mà ong cả đầu, vừa được thả là bay về phía người đội trưởng của nó liền.Thế nhưng trước khi bốn đứa được nhìn thấy anh, chúng đã phải dừng lại vì tiếng nói cười giòn giã vang lên từ phòng tập luyện. Ryu Minseok khựng lại, có một sự ghen tị nhỏ bé cồn cào trong lòng nó.Choi Wooje không được bình tĩnh như anh nó, lao thẳng vào phòng mà chẳng suy nghĩ. Trước mắt nó là đàn anh Heo Seunghun - cựu đường trên của SKT. Gã cười khanh khách, cả người ngả ngớn ôm lấy eo em đội trưởng quen thuộc."Anh nhìn xem, em thực sự vẫn giữ được tóc nè.""Đúng là vẫn còn tóc, nhưng hình như ít hơn mà?""Nhìn kỹ lại đi, anh nhìn kỹ lại đi!"Heo Seunghun dí mái đầu bù xù vào lòng đội trưởng của mình, giọng đùa cợt ương bướng chẳng có gì ăn nhập với hình ảnh nghiêm túc mà Wooje hay thấy. Lee Sanghyeok vui vẻ hùa theo, vần vò mái tóc kia mà bĩu môi. Rồi em lại cười, nũng nịu ngước mắt nhìn đường trên của mình.Chính xác là đường trên của Lee Sanghyeok.Không phải Choi Wooje, mà là Heo Seunghun.Sanghyeok đưa tay ôm lấy đôi má phính kia, cả người dựa sát vào cái ôm của gã cựu tuyển thủ. Heo Seunghun cười, mặc em xoa má, thì thầm rất nhỏ:"Sanghyeokie gọi hyung nghe nào.""Còn lâu nhé."Con mèo lộ đuôi, kiêu ngạo bĩu môi đẩy đẩy lồng ngực Huni. Đường trên SKT cúi xuống, cọ mũi vào sống mũi của em, tay luồn vào eo mà xoa nắn. Sanghyeok bật cười khanh khách, không có vẻ gì là xạ lạ những cử chỉ thân mật này, ngược lại, có vẻ còn có chút mong chờ được nâng niu trong vòng tay của gã.Cảnh tượng ấy rơi vào trong mắt Choi Wooje, khuấy động một mảng đen tối mà nó chẳng biết đến. Lần đầu tiên Choi Wooje thấy mình ghen tị với một đường trên khác. Lần đầu tiên, trong mắt Lee Sanghyeok có một đường trên khác ngoài nó."Wooje hyung ~""Seunghun hyung~"Gã đường trên xa lạ cười đến tít cả mắt, hài lòng xốc người em đội trưởng lên, tiếp tục trêu đùa nghịch ngợm cùng em. Choi Wooje cảm giác như có ai dùng dùi đóng vào tai mình, mỗi tiếng khúc khích của Sanghyeok khiến nó đau điếng, chỉ biết đứng ngẩn ở đấy mà chẳng tiếp tục vào.Cơn ghen tị cồn cào, càng lúc càng nghẹn ứ. Nó cảm thấy lồng ngực thắt lại theo từng mảnh ký ức chạy qua tâm trí rối bời, một lời thì thầm, một lời đùa nhạt, một cái xoa đầu, một ánh mắt cũ. Vốn là của nó mà phải không?"Tránh ra đi!"Đường trên của T1 bị đẩy sang một bên, thất thần ngã phịch xuống. Ryu Minseok đứng đằng sau nhíu mày khó chịu nhưng lại chẳng kịp chu mỏ lên chửi. Moon Hyeonjoon và Lee Minhyung vẫn tần ngần nhìn từ bên cạnh, nửa vì cảnh thân mật trong phòng mà khó chịu, nửa vì ngạc nhiên bởi phản ứng có phần quá khích của Choi Wooje.Người vừa đẩy Wooje không ai khác là Han Wangho - cái kẻ mà Ryu Minseok đã hạ mình gọi đến. Gã tuyển thủ lao vào như một con thiêu thân, để rồi đứng khựng lại trước vẻ mặt xa cách ngượng ngùng của Lee Sanghyeok.Đột nhiên Ryu Minseok thấy có chút hả hê. Đáng đời kẻ đã từng unfriend anh của nó."A... chào em.""Sanghyeok..."Han Wangho yêu Lee Sanghyeok bảy năm có lẻ. Quá nửa thời gian ấy gã phải nhìn em từ xa, trân trọng nâng niu từng đường nét bằng ánh mắt. Gã yêu em đến nỗi chỉ một thay đổi nhỏ từ cái gáy trắng đến cổ tay mảnh khảnh đều có thể nhận ra trong phút chốc. Cũng vì thế mà giờ đây gã dám khẳng định, trước mắt gã là Lee Sanghyeok của năm ấy.Của năm mà gã rời đi không một lời tạm biệt.Ngược lại vài năm trước, khi mà Sanghyeok vẫn còn dằn vặt bởi ký ức từ trận chung kết đó, mỗi lần chạm mắt, anh sẽ chẳng bao giờ giấu được bối rối cùng đau lòng. Mà Han Wangho, đứng từ bên kia đường ngẩn người nhìn anh, lại càng không che nổi nhung nhớ tha thiết trào ra nơi khóe mi.Thế nhưng gã lại chẳng dám bước qua. Giữa họ cách nhau một dải phân cách, mỗi bước trắng đen lẫn lộn, tưởng như một loạt dấu chấm lửng dài, mãi chẳng biết điểm cuối. Đèn xanh, Sanghyeok đứng bên đường nhìn gã, chập chừng như muốn bước tới. Han Wangho phát hoảng, ngay khoảnh khắc người ấy tiến lên đã quay đầu chạy đi.Gã gấp gáp và hối hả chẳng dám nhìn đến phía sau, để rồi mãi sau này cũng không biết được ánh mắt lúc ấy của Lee Sanghyeok có bao nhiêu tổn thương cùng tuyệt vọng."Là Sanghyeok của 2017 nhỉ?"Gã bật cười, quỳ xuống một chân trước chú mèo nhỏ. Ánh nhìn của Sanghyeok vẫn hệt như ngày ấy trên dải phân cách, bối rối và đau lòng. Han Wangho lần mò nắm lấy tay em, vuốt ve trong lòng rồi ấn lên ngực mình. Cách một lớp vải, trái tim gã đập thình thịch bởi lo lắng, nhung nhớ tràn ra từ khóe mi, sống mũi cay nồng vị nuối tiếc."Sanghyeokie, em xin lỗi vì đã rời đi mà không nói lời nào."Nếu phải hỏi các tuyển thủ T1 rằng loại cảnh tượng nào có thể khiến chúng phát điên, chúng sẽ trả lời rằng chúng chỉ gục ngã trước một trận thua.Thế nhưng chúng đã lầm. Khi đôi mắt bình yên dịu dàng của Lee Sanghyeok ánh lên giọt lệ long lanh, căn phòng dường như nhỏ lại, bóp nghẹt lấy cơ thể chúng. Moon Hyeonjoon ngẩn người, miệng há ra, không khí dừng lại giữa chừng, hô hấp đình chỉ, tay chân cứng ngắc vừa muốn lao lên nhưng lại chẳng thể lao lên.Có một nỗi căm tức và giận dữ trào lên trong dạ dày, cuộn lại thành nắm đấm. Lee Minhyung liếc nhìn sang, gân tay và khuôn mặt thằng bạn mình giờ đây nhăn nhó và dữ dằn một cách xa lạ. Nó giật mình đưa tay giữ chặt Hyeonjoon, kéo Minseok và Wooje đứng gần đó để ngăn cản con hổ đang tức giận.Chỉ một giây nữa thôi, Moon Hyeonjoon thề là nó sẵn sàng lao vào xé xác thằng khốn đang quỳ trước mặt Sanghyeok đằng kia.-"Wangho ah..." Giọng Sanghyeok vang lên, nhẹ, khụt khịt, nghẹn ngào, bối rối. Lee Sanghyeok của 2017 không biết cách an ủi người khác, đưa tay ra rồi rụt lại, vừa chẳng biết nên nói gì, lại chẳng biết nên làm gì. "Sanghyeokie, anh không cần nói gì cả, em hiểu mà."Những ngón tay của Han Wangho nâng niu bàn tay của người, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn thật nhẹ. Gã cười, thanh thản và nhẹ nhõm. Lời xin lỗi đến muộn mà gã đã chẳng kịp nói cho anh lại được ông trời ban tặng một cơ hội khác để đến với em. Nhìn ngắm đuôi mắt long lanh kia, Han Wangho thật sự cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.[Thật tốt, lần này em đã nói đúng lúc.]Mèo nhỏ được Heo Seunghun thả vào lòng gã. Đường trên SKT rõ ràng chẳng ưa gì vẻ mặt của Han Wangho, đôi mày díu chặt và khó chịu. Dù vậy khi người đi rừng ôm lấy Sanghyeok, Seunghun cũng chỉ đành buông tay.Đây là điều mà Sanghyeok đáng được nhận.Em đội trưởng SKT được vòng tay của Wangho bao lấy, run rẩy một cái rồi rúc vào cổ gã. Sự tủi thân làm mũi em sụt sịt, đôi tay đang được ôm ấp cũng nắm chặt."Anh đã chờ em rất lâu.""Em xin lỗi.""Anh tưởng mình đã làm gì phật lòng em.""Không phải, là do em hèn nhát.""Bỏ đi không nói lời nào, có phải em rất ghét anh không?""Dĩ nhiên là không, em yêu anh hơn bất cứ thứ gì. Em đã quá xấu hổ, em thấy mình ngu ngốc và yếu đuối chẳng giúp gì được anh cả nên cũng chẳng dám từ biệt anh."[Đứng cách anh một bước chân, nhìn anh khóc, thế giới xung quanh em đã sụp đổ rồi.Tất cả là lỗi của em.]Han Wangho siết lấy eo em, nhắm mắt ngăn những giọt lệ chực trào ra. Cảnh tượng của ngày hôm ấy dường như vẫn còn rõ ràng trước mặt gã, sống động và chân thực đến ám ảnh. Từng tiếng hò reo, từng tiếng chỉ đạo, từng lời động viên, từng lời an ủi. Và cả, những giọt nước mắt lặng im của quỷ vương.-Phòng tập trở lại với không khí yên bình và ấm cúng. Ba tuyển thủ của SKT ngồi cùng nhau, chia sẻ từng chút một kỷ niệm. Khi Sanghyeok ngẩng lên khỏi vai Han Wangho, nụ cười của em nhẹ nhàng và mãn nguyện, gã cũng cười lại với em, vui sướng ngập tràn.Đứng từ hành lang, bốn đứa trẻ nhà T dường như mới là người thừa. —"Anh Sanghyeok."Lee Minhyung đi đến từ bên cạnh, chạm nhẹ vào gấu tay áo của anh, khuôn mặt ánh lên lo lắng và bất an. Người đội trưởng của SKT đứng ngẩn tại vạch phân cách đã rất lâu mà chẳng bước qua làm nó vô cùng khó hiểu."Ah!"Mất khoảng một giây để Sanghyeok nhận ra mình đang được người nào đó gọi tên. Anh quay đầu lại, hốt hoảng trước Minhyung, ánh nhìn đau lòng bị giấu đi một cách vụng về, khóe môi nâng lên gượng gạo."Anh nghe.""Mình đi thôi anh.""À... ừ.."Anh lúng túng không biết giấu tay vào đâu, khuôn mặt còn có vẻ sợ hãi và xa lạ. Minhyung mới vào đội không lâu, chưa thân với anh đến mức có thể an ủi anh chỉ có thể bước đằng sau, bề ngoài giả vờ chẳng hề để ý đến lúng túng và yếu đuối của người.Sanghyeok đi bên cạnh nó, dùng khuôn mặt vô cảm giấu đi đáy mắt dậy sóng và nỗi đau cồn cào nơi lồng ngực. Đầu anh cúi xuống, ánh nhìn chạy theo bước chân đạp trên dải phân cách trắng đen. Minhyung cũng nhìn xuống, chân của nó bắt chước anh, đều nhịp bước qua dấu chấm lửng chẳng dài chẳng ngắn ấy. Lúc bước đến bờ bên kia, nó thấy anh đứng lại nhìn về sau một chút, dường như tiếc nuối tức giận điều gì.Minhyung nghĩ, một dải phân cách tám vạch trắng, ngắn ngủn khoảng sáu mét, lại đủ để ngăn một người đến với một người. Cuộc đời thật trớ trêu, quỷ vương bất tử huyền thoại chỉ vì tám vạch phân cách mà đau lòng.Nó siết nắm tay, âm thầm ghi thù Han Wangho.—"Hẳn là anh thấy hài lòng lắm nhỉ?"Người đi rừng của HLE quay người nhìn xạ thủ nhà T1. Thằng nhóc Minhyung không thường tức giận, nhưng lúc cáu kỉnh thực sự thì khuôn mặt tỏa ra cường ngạnh và cao ngạo đầy vẻ áp bức. Han Wangho nhíu mày, có chút bất ngờ trước sự thù địch của thằng nhóc."Ý mày là gì?""Thật không biết Minseok thấy anh đáng tin ở chỗ nào."Nó lắc đầu, khinh khỉnh. Han Wangho cũng bắt đầu khó chịu, cuống họng gầm gừ đe dọa. Minhyung nhếch mày khiêu khích, cười đến vô cùng ngả ngớn."Đừng nghĩ rằng anh xin lỗi em ấy là mọi lỗi lầm sẽ được xóa đi. Lời xin lỗi đó, cuối cùng vẫn là muộn rồi."Đồng tử Wangho co lại bất ngờ, giật mình nhận ra điều nó ám chỉ."Dải phân cách, còn nhớ chứ?" Minhyung hất cằm về phía ngã tư gần đó "Sáu mét, tám vạch trắng.""Đủ ngắn để chạy qua trong hai giây.""Hai giây đó, Sanghyeok mất cả đời để quên."—-"Anh Sanghyeok...""Wangho à."Ánh đèn hành lang vừa đủ để Wangho thấy được dịu dàng nơi khóe miệng của Sanghyeok. Đã thật lâu rồi gã mới được đứng gần anh như thế, thật nhớ biết bao. "Em xin lỗi vì đã rời đi mà không...""Anh hiểu mà, Wangho không cố ý."Đôi mắt của Sanghyeok cụp xuống, một cảm xúc chạy ngang thật nhanh vào khoảnh khắc ấy. Wangho không kịp nhìn rõ, chỉ nghĩ là anh đã tha thứ cho mình. Gã vui vẻ cười đến hạnh phúc, vô cùng tự nhiên lại bắt đầu hí hửng bắt chuyện với anh. Sanghyeok lẳng lặng nghe gã nói, kiên nhẫn gật đầu theo từng chi tiết hay ho.Họ bước cùng nhau trên hành lang, Sanghyeok cách gã một khoảng ngắn, vừa không quá xa để lạc mất câu chữ, vừa không quá gần để người khác nghi ngờ.Được Sanghyeok tha thứ, cả thế giới của Wangho bừng sáng. Quả nhiên Sanghyeok không bao giờ giận gã. Dù trước đây hay sau này, chỉ cần là em của anh, gã sẽ luôn được anh yêu chiều.Anh là Thần, sau bao trận chiến đã mài ra một thân trưởng thành và điềm tĩnh đáng ngưỡng mộ. Sanghyeok sẽ không buồn khổ vì vài ba chuyện vớ vẩn như đồng đội đột nhiên rời đi và hủy kết bạn đâu.[Phải không?] —————"Hôm nay tôi đã được gặp Seunghun và Wangho đấy."Sanghyeok thì thầm với bóng tối trong căn phòng vắng lặng. Giá sách và chăn mền gọn gàng, khác hoàn toàn với ký túc của em khiến mèo nhỏ không khỏi bĩu môi."Anh ta sạch sẽ thật đấy. Có thật là mình không vậy?"Em nhìn xuống, một số hạt nhỏ màu vàng dần chạy đến, cuốn lấy đôi chân trần. Chúng càng ngày càng dày hơn, cát vàng cuộn thành sóng, lấp lánh men theo mắt cá chân của em leo lên trên rồi ôm ấp cơ thể mảnh khảnh vào lòng. Khung cảnh trước mặt Sanghyeok chợt biến, rất nhanh, em đã ở trên ngai vàng của vị vua sa mạc.Em ngẩng đầu, bầu trời rộng mênh mang biển sao, lấp lánh trải dài đến tít tắp. Ánh trăng chiếu lên tòa thành bằng vàng nguy nga, tô điểm cho vẻ đẹp bề thế và quyền lực của kẻ sở hữu. Sanghyeok đang ngồi co chân trên ngai vàng to gấp năm lần em, kim loại mát lạnh vàng óng dán vào mắt cá chân mảnh mai trắng muốt lại càng tôn lên vẻ xinh đẹp.Em tựa vào đằng sau, thoải mái xoa lên những hạt cát vẫn còn cuốn lấy eo mình, môi mèo tinh nghịch thổi phù phù cho chúng xáo động và nhảy nhót. Từ bóng tối phía sau vang lên tiếng kim loại nặng nề, keng keng keng, rồi một dáng hình to lớn choán lấy em, che đi ánh trăng lung linh.Vị vua sa mạc trong bộ giáp vàng cúi đầu, đưa tay bế cả người Sanghyeok vào lòng, thật cẩn thận đặt em ngồi lên đùi mình mà không bị cấn mới chậm rãi hỏi thăm."Chuyện thế nào?"Giọng của nhà vua uy nghiêm, trầm và nặng tựa bộ giáp mà ngài đang mặc. Con mắt đỏ dưới mũ vàng chăm chú đặt trên đuôi mắt cong lên của Sanghyeok, tựa như âu yếm, tựa như nâng niu."Seunghun đã đùa nghịch cùng tôi, em ấy đến giờ vẫn luôn liên lạc với tôi thì phải.""Wangho cũng đã xin lỗi và ôm tôi.""Thật vui, tôi đã tưởng rằng em ấy chê tôi vô dụng."Sanghyeok mỉm cười tươi rói, líu lo như một chú mèo con meo meo kể về từng điều vụn vặt mà em đã trải qua trong hai ngày. Azir nghiêng đầu nghe, dường như cũng đang mỉm cười."Không ai dám chê cậu vô dụng cả.""Anh nói như Aurelion Sol vậy.""Nếu là lão ta, lão sẽ nói: "Không ai được phép chê cậu vô dụng" rồi.""Cũng phải ha."Dường như Aurelion cũng nghe được tiếng khúc khích của em, bầu trời đêm đầy sao chợt rung chuyển và nhảy nhót lấp lánh. Sanghyeok tựa vào cánh tay của Azir, ngẩng đầu ngắm cảnh, nụ cười bên môi dịu dần xuống."Anh ta thật hạnh phúc.""Seunghun ở bên cạnh, Wangho vẫn chơi với anh ta.""Còn có rất nhiều người cũng luôn chăm sóc nâng niu nữa."Lời nói của Sanghyeok mang màu của ghen tị, cũng mang một chút cay đắng cô đơn. Azir vẫn luôn ghim ánh nhìn trên khuôn mặt em, kìm lòng không đặng mà nói:"Cậu ấy cũng là cậu.""Anh ta không phải tôi."Câu nói bướng bỉnh của Sanghyeok khiến Azir chẳng biết làm sao, chỉ đành im lặng lắng nghe. Mà quỷ vương trong lòng ngài lúc này cũng bắt đầu khó chịu ra mặt."Tôi sẽ không nhường đồ ăn cho người khác.""Cũng sẽ không dọn phòng mình sạch sẽ đến vậy.""Càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Wangho.""Lại càng không... bước xa đến vậy."Giọng em nghẹn ngào, từng câu từng chữ khiến Azir nhói lòng, xót xa cúi xuống cọ vào má em."Cậu sẽ.""Sẽ là bao giờ chứ?""Rồi cậu sẽ biết.""Nói chuyện với anh thật đáng ghét."Sanghyeok đẩy đầu Azir khỏi mình, bĩu môi muốn dỗi. Vị vua sa mạc bất lực lùi lại, tiếp tục vỗ vỗ lên eo em trấn an."Vậy khi nào về?""Chưa về.""... Ryze sẽ tức giận đấy.""Ông ấy sẽ không."Đúng vậy, sẽ không đâu. Ryze chiều em lắm, chính ông đã sẵn sàng làm phép cho em cơ mà.Hơn nữa, nếu đó là điều Sanghyeok muốn, không chỉ Ryze, còn có rất nhiều vị tướng khác sẵn sàng làm cho em đấy.Vì vậy em sẽ ở lại thêm một thời gian. Em muốn nhìn thế giới này, muốn tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi đồng đội đều nâng niu yêu quý mình như này.Thêm chút nữa.Chỉ một chút nữa thôi.----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com