Allkazuha Cuc Cung Oi
Lưu ý: cốt truyện bị thay đổi so với nguyên tác, văn phong lủng củng, cách dẫn dắt không hay. cân nhắc trước khi xem!
.
.
.
.
.
.
Niwa mới đón về nhà một đứa trẻ. Đứa bé ấy nhỏ nhắn xinh xinh, mái tóc trắng muốt làm Kabukimono liên tưởng tượng một áng mây nhỏ trôi dạt trên bầu trời xanh thẳm trong một ngày nắng đẹp. Nổi bật nhất là một lọn tóc đỏ có chút không ăn khớp với mường tượng của Kabukimoni. Niwa bảo đây là kaedehara kazuha. Đứa trẻ này là cháu của anh, mẹ nó không may mất sớm, cha nó phải đi làm ăn xa rồi mất nơi đất ở trên biển bởi một cơn bão dữ dội. Thương đứa cháu một thân một mình nên đưa về chăm sóc. Kazuha ngoan và lễ phép. Là kiểu trẻ con mà ai cũng thích, cũng thương. Bé nó quấn Kabukimono lắm. Bản thân anh cũng thương bé, sau khi phụ giúp các gia nhân, các thơ rèn xong thì sẽ dành thời gian chơi cùng cục bông này. Anh thường sẽ ra sau vườn. Nơi có cây phong to sum xuê lá, Kazuha thường hay chơi ở đây. Chơi một mình. Em nói các bạn xung quanh không ai muốn chơi cùng em, em cũng không muốn làm phiền mọi người. Vậy là từ đó, chỉ có mỗi Kabukimono là gần gũi với em nhất. Cuối cùng sau đó anh có một cái đuôi nhỏ luôn đi theo mình. Anh ở phòng bếp phụ mấy cô nấu đồ ăn thì Kazuha sẽ ngồi ở bàn chờ, anh phụ các trai tráng lực lưỡng rèn kiến ở lò rèn thì Kazuha loanh quanh ở gần đó, anh ở vườn nhổ cỏ tỉa lá thì em sẽ giúp. Cả hai thân nhau đến mức, ngày ấy Kazuha bị ốm liệt nằm trong phòng suốt, mấy người quen thấy Kabukimono đi một mình thì ai cũng hỏi " Kazuha đâu rồi ? " anh cũng quen với việc Kazuha đi theo mình, khi làm việc chốc lại nhìn xung quanh. Bình thường anh làm vậy là để đảm bảo cục bông trắng vẫn đang ở bên anh. Anh từng hốt hoảng khi chả thấy bóng dáng ấy đâu rồi khi nhớ lại, đứa trẻ ấy có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng thì mới thở phào. Rồi cơn sốt qua đi, cục bông trắng lại tiếp tục bám theo anh không rời. Kabukimono cũng thể hiện rõ mình là một người anh trai. Anh bảo vệ em khỏi những lời trêu chọc của đám trẻ, an ủi em bằng những viên kẹo ngọt. Kazuha cũng thường rủ anh ăn cùng, Kabukimono ăn có chút miễn cưỡng. Không phải anh không thích ăn cùng Kazuha, chỉ là anh không hứng thú với vị ngọt lan trong khoan miệng rồi đọng lại nơi cổ họng. Kabukimono vốn dĩ là một con rối, điều đặc biệt là có cảm xúc như một con người. Anh có chút buồn bã khi bị mẹ bỏ rơi, nhưng rồi anh dần quên đi và chả quan tâm nữa. Rồi Niwa nhận anh vào làm việc, tận tình dạy anh cách rèn kiếm. Khi hoàn thành công việc, được người khác gật đầu bởi thành quả của mình. Kabukimono có chút lâng lâng vui sướng, có chút hồi hộp khi không biết liệu mình sẽ làm sai ở đâu. Có làm tốt thì sẽ có lúc làm sai, Kabukimono cũng từng bị quở trách. Anh sau ấy cảm thấy buồn bã và hôm sau có hơi không tự tin làm lại. Nhưng mọi người kể cả Niwa đều an ủi anh. " trong cả một đời, ai cũng sẽ thất bại, không chỉ một lần mà vô số lần, hãy chấp nhận nó và coi đó là một bài học kinh nghiệm sau này " Cuối cùng anh cũng đã tự tin hơn. Kabukimono đã sống hệt như một con người như thế, ngoại trừ việc anh không biết mệt, biết đói hay buồn ngủ. Anh đều như một con người. Biết vui, buồn, tức giận. Chỉ là anh vẫn chưa biết yêu. Anh hàng ngày cũng chỉ làm việc, tối thì ngủ như bao người, một vòng tròn xoay chiều. Một điểm sáng be bé trong câu chuyện ấy là Kaedehara Kazuha. Em như một bước ngoặt nào đó. Kabukimono đối với Niwa, anh xem Niwa là một ân nhân, dành một sự tôn trọng lớn. Anh đối với người xung quanh là xã giao, họ nhờ vả thì anh giúp. Trừ Niwa, anh khó có thể tin được ai. Nhưng với Kazuha, mong muốn bao bọc che chở ấy lại mãnh liệt, muốn che chở em khỏi bụi trần thế gian. Nơi đầy rẫy nguy hiểm. Dường như Kabukimono không chỉ xem Kazuha là em, mà là cả thế giới này. Gần đây lò rèn gặp chuyện, Niwa mất trong phòng với trái tim đã mất. Cả gia tộc lẫn các gia nhân đều mãi xôn xao. Một người bạn nữa lại mất đi, Kabukimono lại buồn bã. Con người mong manh yếu ớt, sinh lão bệnh tử. Anh cố an ủi mình rằng. Anh còn có Kazuha mà, nhưng chợt nghĩ, Kazuha một ngày nào đó cũng như thế. Liệu anh có chịu được không ? Đám tang của Niwa, Kazuha khóc nhiều lắm, em còn trẻ con mà. Mất đi một người thân yêu thì sẽ buồn rồi. Anh chỉ đành ôm em vỗ vễ, cố xua tan đi phần nào đau thương cho em, dẫu anh cũng không tốt hơn là bao. Đành vậy, ở cạnh em lúc nào tốt lúc ấy. Đến khi Kazuha 15 tuổi, anh vẫn ở đó. Cả hai vẫn thân thiết như thế, chỉ là Kazuha không hay bám anh khi còn bé nữa. Cơ ngơi gia tộc sụp đổ, anh và em vẫn ở cùng nhau. Em khoe cho anh em được nhận Vision. Nụ cười đầy hứng với đôi mắt màu lá phong khẽ khép hờ. Anh chúc mừng em bằng cách xoa đầu, họ đều đi khắp nơi trên đất Inazuma. Làm việc lặt vặt để kiếm tiền, mưa thì tìm hang trú. Kazuha nay khác khi còn bé lắm, em dũng cảm đương đầu với kẻ thù, chịu việc tách khỏi Kabukimono nguyên một ngày. Nhưng sự hoạt bát, lòng khoan dung và cái nhìn ấm áp lại chẳng thể đổi. Đêm nay là một đêm mưa, Kazuha ngủ thiếp đi trong một cái hang nhỏ. Gương mặt em yên bình vô cùng. Anh đi đến bên em, ôm em vào lòng. Dùng tình yêu của mình sưởi ấm cho em. Đúng, anh nhận ra anh đã biết yêu rồi, và anh yêu Kazuha. Đứa trẻ được anh chăm sóc từ bé cho đến khi lớn.
.
.
.
.
.
.
Niwa mới đón về nhà một đứa trẻ. Đứa bé ấy nhỏ nhắn xinh xinh, mái tóc trắng muốt làm Kabukimono liên tưởng tượng một áng mây nhỏ trôi dạt trên bầu trời xanh thẳm trong một ngày nắng đẹp. Nổi bật nhất là một lọn tóc đỏ có chút không ăn khớp với mường tượng của Kabukimoni. Niwa bảo đây là kaedehara kazuha. Đứa trẻ này là cháu của anh, mẹ nó không may mất sớm, cha nó phải đi làm ăn xa rồi mất nơi đất ở trên biển bởi một cơn bão dữ dội. Thương đứa cháu một thân một mình nên đưa về chăm sóc. Kazuha ngoan và lễ phép. Là kiểu trẻ con mà ai cũng thích, cũng thương. Bé nó quấn Kabukimono lắm. Bản thân anh cũng thương bé, sau khi phụ giúp các gia nhân, các thơ rèn xong thì sẽ dành thời gian chơi cùng cục bông này. Anh thường sẽ ra sau vườn. Nơi có cây phong to sum xuê lá, Kazuha thường hay chơi ở đây. Chơi một mình. Em nói các bạn xung quanh không ai muốn chơi cùng em, em cũng không muốn làm phiền mọi người. Vậy là từ đó, chỉ có mỗi Kabukimono là gần gũi với em nhất. Cuối cùng sau đó anh có một cái đuôi nhỏ luôn đi theo mình. Anh ở phòng bếp phụ mấy cô nấu đồ ăn thì Kazuha sẽ ngồi ở bàn chờ, anh phụ các trai tráng lực lưỡng rèn kiến ở lò rèn thì Kazuha loanh quanh ở gần đó, anh ở vườn nhổ cỏ tỉa lá thì em sẽ giúp. Cả hai thân nhau đến mức, ngày ấy Kazuha bị ốm liệt nằm trong phòng suốt, mấy người quen thấy Kabukimono đi một mình thì ai cũng hỏi " Kazuha đâu rồi ? " anh cũng quen với việc Kazuha đi theo mình, khi làm việc chốc lại nhìn xung quanh. Bình thường anh làm vậy là để đảm bảo cục bông trắng vẫn đang ở bên anh. Anh từng hốt hoảng khi chả thấy bóng dáng ấy đâu rồi khi nhớ lại, đứa trẻ ấy có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng thì mới thở phào. Rồi cơn sốt qua đi, cục bông trắng lại tiếp tục bám theo anh không rời. Kabukimono cũng thể hiện rõ mình là một người anh trai. Anh bảo vệ em khỏi những lời trêu chọc của đám trẻ, an ủi em bằng những viên kẹo ngọt. Kazuha cũng thường rủ anh ăn cùng, Kabukimono ăn có chút miễn cưỡng. Không phải anh không thích ăn cùng Kazuha, chỉ là anh không hứng thú với vị ngọt lan trong khoan miệng rồi đọng lại nơi cổ họng. Kabukimono vốn dĩ là một con rối, điều đặc biệt là có cảm xúc như một con người. Anh có chút buồn bã khi bị mẹ bỏ rơi, nhưng rồi anh dần quên đi và chả quan tâm nữa. Rồi Niwa nhận anh vào làm việc, tận tình dạy anh cách rèn kiếm. Khi hoàn thành công việc, được người khác gật đầu bởi thành quả của mình. Kabukimono có chút lâng lâng vui sướng, có chút hồi hộp khi không biết liệu mình sẽ làm sai ở đâu. Có làm tốt thì sẽ có lúc làm sai, Kabukimono cũng từng bị quở trách. Anh sau ấy cảm thấy buồn bã và hôm sau có hơi không tự tin làm lại. Nhưng mọi người kể cả Niwa đều an ủi anh. " trong cả một đời, ai cũng sẽ thất bại, không chỉ một lần mà vô số lần, hãy chấp nhận nó và coi đó là một bài học kinh nghiệm sau này " Cuối cùng anh cũng đã tự tin hơn. Kabukimono đã sống hệt như một con người như thế, ngoại trừ việc anh không biết mệt, biết đói hay buồn ngủ. Anh đều như một con người. Biết vui, buồn, tức giận. Chỉ là anh vẫn chưa biết yêu. Anh hàng ngày cũng chỉ làm việc, tối thì ngủ như bao người, một vòng tròn xoay chiều. Một điểm sáng be bé trong câu chuyện ấy là Kaedehara Kazuha. Em như một bước ngoặt nào đó. Kabukimono đối với Niwa, anh xem Niwa là một ân nhân, dành một sự tôn trọng lớn. Anh đối với người xung quanh là xã giao, họ nhờ vả thì anh giúp. Trừ Niwa, anh khó có thể tin được ai. Nhưng với Kazuha, mong muốn bao bọc che chở ấy lại mãnh liệt, muốn che chở em khỏi bụi trần thế gian. Nơi đầy rẫy nguy hiểm. Dường như Kabukimono không chỉ xem Kazuha là em, mà là cả thế giới này. Gần đây lò rèn gặp chuyện, Niwa mất trong phòng với trái tim đã mất. Cả gia tộc lẫn các gia nhân đều mãi xôn xao. Một người bạn nữa lại mất đi, Kabukimono lại buồn bã. Con người mong manh yếu ớt, sinh lão bệnh tử. Anh cố an ủi mình rằng. Anh còn có Kazuha mà, nhưng chợt nghĩ, Kazuha một ngày nào đó cũng như thế. Liệu anh có chịu được không ? Đám tang của Niwa, Kazuha khóc nhiều lắm, em còn trẻ con mà. Mất đi một người thân yêu thì sẽ buồn rồi. Anh chỉ đành ôm em vỗ vễ, cố xua tan đi phần nào đau thương cho em, dẫu anh cũng không tốt hơn là bao. Đành vậy, ở cạnh em lúc nào tốt lúc ấy. Đến khi Kazuha 15 tuổi, anh vẫn ở đó. Cả hai vẫn thân thiết như thế, chỉ là Kazuha không hay bám anh khi còn bé nữa. Cơ ngơi gia tộc sụp đổ, anh và em vẫn ở cùng nhau. Em khoe cho anh em được nhận Vision. Nụ cười đầy hứng với đôi mắt màu lá phong khẽ khép hờ. Anh chúc mừng em bằng cách xoa đầu, họ đều đi khắp nơi trên đất Inazuma. Làm việc lặt vặt để kiếm tiền, mưa thì tìm hang trú. Kazuha nay khác khi còn bé lắm, em dũng cảm đương đầu với kẻ thù, chịu việc tách khỏi Kabukimono nguyên một ngày. Nhưng sự hoạt bát, lòng khoan dung và cái nhìn ấm áp lại chẳng thể đổi. Đêm nay là một đêm mưa, Kazuha ngủ thiếp đi trong một cái hang nhỏ. Gương mặt em yên bình vô cùng. Anh đi đến bên em, ôm em vào lòng. Dùng tình yêu của mình sưởi ấm cho em. Đúng, anh nhận ra anh đã biết yêu rồi, và anh yêu Kazuha. Đứa trẻ được anh chăm sóc từ bé cho đến khi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com