Allkage Change In Attitudes And Behaviors
Đến buổi tập hôm sau, Tsukishima lần nữa từ chối việc tập buổi tối với mọi người.Chỉ là sinh hoạt CLB thôi.Hắn vừa mới rời khỏi phòng tập thì Yamaguchi đã chạy theo kêu hắn dừng lại. Tsukishima cũng kiên nhẫn chờ cậu bạn xem cậu ấy vì cái gì mà kêu mình giật ngược như vậy."Tsukki. Tôi đã từng rất ngưỡng mộ cậu. Cậu thông minh, khôn ngoan và trước khi làm điều gì cũng suy tính cẩn thận. Nhưng hiện tại, ..." Yamaguchi hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí nói tiếp, "Cậu vô cùng thảm hại đó biết không? Có lẽ một ngày nào đó, Hinata sẽ trở thành 'Người khổng lồ tí hon.' Điều đó chẳng phải nghĩa là cậu nên đánh bại cậu ấy sao!? Cậu phải chứng minh mình vượt trội hơn Hinata bằng chính thực lực của mình chứ."Hắm im lặng không phản bác."Cậu rõ ràng có khả năng cảm nhận, thông minh, rồi cả chiều cao nữa. Vì cái gì cậu lại đinh ninh rằng 'từ mức này là không thể' hả?" Yamaguchi tức giận nói hết cảm nghĩ của mình bấy lâu nay."Giả sử như tôi nỗ lực hết mình và trở thành tuyển thủ số 1 của Karasuno rồi thì sao? Nếu bọn mình có đến được vòng toàn quốc đi chăng nữa, thì sao? Núi cao rồi sẽ có núi cao hơn. Dù có cố gắng để đến vị trí đó, cậu sẽ không bao giờ thành số 1 được." Tsukishima gắt gỏng nói lại. "Cậu sẽ lại thua ở đâu đó mà thôi! Mọi người đều biết thế thì cố gắng như thế để làm gì?"Yamaguchi nghiến rắng nhớ lại quả giao bóng hỏng của mình. Y nắm lấy cổ áo Tsukishima mà hét lên, "Vì cái gì ư? Chẳng phải chúng ta đều chiến đấu vì niểm kiêu hãnh sao!?""Không ngờ cái ngày này lại đến đấy..." Tsukishima buông lời hờ hững, nhưng đôi mắt hắn thì không như vậy.Yamaguchi nhận ra hành động quá khích của bản thân, bất giác lùi về sau vài bước.Những gì cậu ấy nói còn ngầu hơn hẳn những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu mình."Cậu ngầu thật đó, nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu."Nói rồi hắn rời đi. Còn Yamaguchi thì ngây ngốc đứng đó, không hiểu hắn nói gì.----------Hắn đến con dốc phía sau, nơi đã trở thành hình phạt quen thuộc của đội. Hắn gần đây mới phát hiện chỗ dưới tán cây chính là địa điểm lí tưởng. Nhưng hắn vừa đến đã thấy có người ngồi đó rồi. Là người hắn luôn không kiềm lòng được mà luôn hướng mắt nhìn, Kageyama Tobio, Ou-sama của hắn."Tsukishima..." Cậu bất ngờ nhìn hắn.Hắn không đáp, chỉ im lặng ngồi cạnh cậu. Mỗi người lại tự đắm chìm trong thế giới của mình. Trong khi Kageyama nghĩ xem mình nên tiếp tục ngồi ở đây hay rời đi thì Tsukishima ngồi ngẫm lại những điều Yamaguchi nói.Họ ngồi đó hóng gió và ngắm trăng. "Việc tôi luôn tỏ ra thờ ơ với bóng chuyền... Nó liên quan đến anh của tôi. Tôi không biết vì sao cậu biết đến chuyện này. Nhưng tôi cũng không hỏi cậu đâu, vì tôi biết cậu sẽ không trả lời."Kageyama ngồi nghe hắn kể lại việc hắn bị đả kích như thế nào khi anh trai mình đang từ đội hình chính bị ra ghế dự bị và cuối cùng chỉ có thể kết thúc năm cuối cấp ở khán đài cổ vũ. Điều hắn không hiểu vì cái gì mà anh trai lại nói dối hắn. Hắn chính là ghét nhất việc mình bị lừa gạt. Sau đó, hắn nhận ra vốn dĩ mấy CLB thể thao gì đó cũng chỉ là làm đẹp học bạ thôi, hoàn toàn không liên quan đến việc học hành."Dù chỉ là sinh hoạt CLB, nhưng đó lại là tất cả đối với anh tôi. Kết quả là anh đã buộc phải nói dối tôi. Anh tôi luôn tin rằng anh ấy sẽ trở thành ace mạnh nhất nếu anh ấy cố gắng. Nhưng nếu anh ấy làm được thì sao? Tôi tự hỏi nếu anh ấy không cố gắng như vậy thì có tuyệt vọng đến mức ấy không?"Tsukishima cũng không hiểu mình vì cái gì lại nói hết cho tên đơn bào này nghe nữa. Hắn thở dài."Không đâu, anh ấy rất tài năng. Chỉ là vị trí ace không phù hợp với anh ấy thôi." Cậu vô cùng tự tin nói. "Tôi nghĩ anh ấy cũng giống như cậu đấy, Tsukishima.""Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Hắn nghiêng đầu nhìn cậu."Tsukishima." Kageyama bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách, "Tôi muốn cùng cậu đứng trên sân."Nụ cười đó...Hắn quay mặt đi, không muốn cậu nhìn thấy gương mặt mình lúc này."Mặt trăng đêm nay đẹp nhỉ?"Đôi mắt hổ phách lóe lên...Hắn lén đưa mắt nhìn cậu."Cậu biết không? So với ánh nắng chói chang thì tôi lại thích ánh trăng hơn nhiều. Nó khiến tôi dễ chịu."Hắn có thể xem đây là lời tỏ tình không?Vì cái gì mà Ou-sama lại nói những câu này?Hắn hoảng loạn nghĩ cậu là uống nhầm thuốc. Hay đây là mơ nhỉ?Nếu là mơ thì...Tsukishima bất ngờ đưa tay giữ lấy cằm cậu. Cậu kinh ngạc không biết hắn muốn làm gì. Nhưng còn chưa kịp hỏi thì...Đôi mắt xanh như đại dương mở to.Hai gương mặt sát lại gần.Đôi môi cũng chạm vào nhau.Tiếng "Chờ" cậu còn chưa kịp thốt ra, cánh môi hơi mở đã vừa vặn giúp Tsukishima càng lấn tới. Đầu lưỡi trơn ướt mềm mại của hắn có chút vụng về tiến vào khoang miệng cậu thăm dò. Mỗi khi chạm vào đầu lưỡi đối phương lại ngại ngùng rút về như e ngại. Nhưng cái cảm giác ấy còn chưa kéo dài được một giây thì nụ hôn lại càng trở nên nóng bỏng và ngày càng mãnh liệt hơn. Mùi vị môi lưỡi thơm mát kia khiến hắn say mê không lối thoát."Ưm..."Giờ phút này, sự khiếp sợ trong Kageyama dâng lên. Bản thân muốn tránh đã bị người kia dùng tay khống chế, muốn thoát là điều không thể. Lại muốn dùng đầu lưỡi đẩy lưỡi Tsukishima ra, lại vô tình như muốn hợp tác. Kageyama bị hắn giữ chặt rồi hôn đến như vậy, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên. Tâm trí cậu cũng lơ lơ lửng lửng theo.Mãi đến khi cả hai thở dốc, Tsukishima mới luyến tiếc chấm dứt nụ hôn tuyệt vời này.Kageyama được buông tha liền mím chặt môi, khóe mắt ướt át, gương mặt đỏ bừng mắng hắn, "Cậu bị điên hả? Sao lại hôn tôi?"Được rồi, dù sao cậu cũng là nam tử hán, không thể như thiếu nữ mà cho hắn một bạt tay như trong phim làm gì. Nhưng đây là nụ hôn đầu của cậu a~ Chị Miwa đã dặn không được tùy tiện cùng người khác hôn.Hắn không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh.Bị nhìn chằm chằm trong tình huống này, cuối cùng Kageyama vẫn là bị dọa đến hồn phi phách tán. Cậu cũng không chờ hắn trả lời mà đứng phắt dậy, co giò bỏ chạy.Còn Tsukishima vẫn ngồi dưới tán cây.Hắn chợt nhận ra bản thân mình không chỉ nghiện bóng chuyền mà còn nghiện tên chuyền hai ngốc này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com