TruyenHHH.com

Allkage Change In Attitudes And Behaviors

Ngày hôm đó

Khoảnh khắc đó

Khi mà quả bóng chạm xuống sàn

Vị trí đội trưởng Aoba Jousai của Oikawa Tooru, cũng như tư cách thành viên chính thức của đội

Chính thức khép lại.

Và anh cũng dần trở về cuộc sống của một học sinh cuối cấp như những người bạn cùng lứa với mình.

"Haizzz... Không hiểu sao mình cảm thấy đã đến lúc mình phải học hành đàng hoàng cho cuộc thi đầu vào~" Oikawa nhìn tờ giấy ghi nguyện vọng nói.

"Tất nhiên rồi, đó là việc chúng ta luôn làm mà." Iwaizumi chăm chú đọc tờ nguyện vọng.

"Mấy thứ định hướng nghề nghiệp này..." Oikawa chán nản gấp tờ giấy bỏ vào cặp.

"Cậu chẳng chú tâm gì đến việc này đúng không?" Iwaizumi một câu đã chọc đúng tim đen của anh.

"Đâu- Đâu có. Mình rất chú tâm mà..." Oikawa chột dạ cười cho qua chuyện, "Ôi trời, xem mấy giờ rồi kìa!? Haha..."

"Ừmmm, đúng là khá muộn rồi. Nhưng cậu là đang bận tâm chuyện gì à?"

"Không- Không... Làm gì có chứ..." Oikawa gãi đầu.

"Thật không?" Cậu bạn nhướn mày.

Oikawa liền gật đầu lia lịa như nói 'Hãy tin mình đi.'

"Haizzzz... Mình không biết điều gì làm cậu bận tâm. Nhưng hãy chú ý cho lần thi cử này. Nghe nói lần hướng nghiệp cũng như chọn trường đại học rất quan trọng đó." Iwaizumi thở dài nói.

"Biết rồi thưa má!"

"Ai thèm làm mẹ cậu!" Iwaizumi nói rồi đứng lên đi trước, "Giờ mình phải đến lớp luyện thi rồi. Còn cậu đó, nếu có đến phòng tập thì đừng có làm phiền tụi năm nhất."

Oikawa sau khi ngồi tủi thân một mình cho đã thì phóng tới phòng học của Hanamaki.

"Makki!! Tụi mình đi tập chung đi." Oikawa cười, "Ồ, Mattsun cũng ở đây à? Đúng lúc ghê!"

"Iwaizumi đâu? Cậu ta bỏ cậu rồi à?" Hanamaki hỏi.

"Đúng đó! Mấy cậu có biết cậu ấy đi học lớp luyện thi không?" Oikawa buồn bã nói.

"Ừ, mình biết!"

"Đây cũng vậy."

"Các cậu đang đùa mình à? Sao Iwa-chan lại giấu mình. Mình cô đơn quá." Anh oan ức.

"Còn không phải vì cậu phiền sao?" Matsuoka tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh.

"Nhắc mới nhớ, giờ chắc gia sư cũng sắp đến nhà mình rồi." Hanamaki nhìn đồng hồ.

"Ngay cả cậu cũng vậy sao?" Anh mếu máo.

"Thì đúng là như vậy mà." Hanamaki phì cười.

"Còn Mattsun thì sao?"

"Thì mình cũng về nhà thôi."

"Eh!?" Anh kêu lên.

"Dù sao thì nhà cũng có công ty rồi nên việc định hướng nghề nghiệp cũng có rồi. Mình chỉ cần đậu trường nào có ngành kinh tế thương mại là được rồi." Đoạn Matsuoka lại tiếp tục, "Còn nếu cậu muốn mình đi xem tụi nhóc chung cũng được. Nhưng mình nói trước, tụi nó đã được lập đội mới rồi. Giờ tụi mình có xuất hiện thì cũng không còn ảnh hưởng đến tụi nhỏ nữa đâu." Y nhún vai.

"À... Đúng nhỉ. Không nghĩ đến Matsuoka lại nghĩ như thế." Hanamaki gật gù.

"Ngạc nhiên gì chứ? Mình nghĩ việc này hơi bị nhiều đó." Matsuoka nhún vai.

"Mình hiểu rồi." Oikawa cũng đồng tình với những gì bạn mình nói.

"Nhưng nếu cậu tính đi tập thì đừng có làm phiền bọn nhóc đó." Hanamaki trêu chọc.

"Biết rồi biết rồi mà. Mình đã bị dặn tận hai lần đấy." Oikawa buồn bực nói.

"Matsuoka, cậu dù sao cũng không bận thì đi quản cậu ta đi. Mình đi trước đây." Hanamaki nói xong cũng đứng lên, sải chân bước về nhà.

--------

Sau khi quan sát đội hình mới với Kunimi, người dù là năm nhất, nhưng được làm đội trưởng thì Oikawa đã bay đến chọc ghẹo đàn em. Nghĩ cũng đúng, năm hai thật sự không ai quá nổi bật. Kunimi tuy trước đây đối với bóng chuyền hời hợt nhưng giờ đã thay đổi. Nhóc ấy còn có sự điềm tĩnh và luôn quan sát các thành viên trong thầm lặng nên quyết định này có thể nói đây là một quyết định khá đúng đắn. Xem bọn nhóc tập một chút thì Matsuoka và Oikawa về cùng đường một đoạn.

"Cậu đã quyết định đi theo con đường nào chưa?" Matsuoka nghiêm túc hỏi.

"Mình vẫn còn đau đầu vì chuyện đó đây." Anh nói.

"Sao cậu không đi theo bóng chuyền tiếp đi. Cậu rất giỏi mà."

"Gì chứ? Cũng có các cậu nên mình mới như vậy... Mình vẫn còn thua xa nhiều người mà..." Anh phẩy tay.

"Thôi nào. Mình là đang nghiêm túc. Bọn này tham gia bóng chuyền là vì cậu, Oikawa. Tài năng của cậu, nên để mọi người thấy. Tụi mình không giống cậu, nên ai cũng bắt đầu chọn con đường khác rồi. Cậu hẳn phải rõ điều này nhất đấy. Cậu không thấy à?" Matsuoka cười như có như không. "Cả Iwaizumi cũng nghĩ cậu nên theo con đường thi đấu chuyên nghiệp nên cậu ấy mới không rủ cậu cùng luyện thi."

Oikawa lẳng lặng nghe từng lời của y.

"Mình nói vậy thôi. Nghĩ kĩ những điều mình nói đó. Mình đi đây." Matsuoka vẫy tay rồi rẽ hướng khác.

Oikawa ngẩn người nhìn theo một lúc rồi cũng thơ thẩn bước về nhà.

「Nếu về nhà thì mình cũng rất rảnh, không có gì để làm. Nếu gọi Iwaizumi thì nhất định cậu ấy cũng mắng và kêu mình học cho xem. Nhưng mình không có hứng học.

Ai cũng nghĩ về tương lai và chăm chỉ.

Cũng không phải là mình không lo lắng.

Giờ thì mình hết được chơi bóng chuyền ở cao trung rồi.

Nhưng.

Mình cần phải tiến lên, không được do dự...

Ngoại trừ...

Hiện tại, mình... thậm chí còn không thuộc về đội nào...」

Oikawa ngán ngẫm...

"Woaaaa..." Anh hét lên khi thấy hình bóng quen thuộc ở ngã rẽ tiếp theo.

"Chào anh..."

"Tobio!!!!" Anh giật thót cả tim. "Chú mày làm anh sợ đấy. Nhưng sao lại lảng vảng ở đây?"

"Anh hỏi 'tại sao' à...? Thì đây là đường về nhà em mà..." Cậu khó hiểu nhìn anh.

「Haaa... Hiểu rồi... là do mình tập trung suy nghĩ quá... Nhưng mà...」Oikawa vuốt vuốt ngực.

"Khỉ thật! Chú mày làm anh quên mức đang nghĩ gì rồi." Anh hung dữ đưa mặt sát lại gần cậu.

"Ơ... Nhưng em đã làm gì đâu..."

Biết bản thân mình bị hớ nên anh quay ngoắc lại, "Sao cũng được. Gặp lại sau."

"Vâng."

Anh nói rồi cũng bước về nhà. Nhưng thế nào Tobio cứ đi theo anh vậy.

"Này... Nhìn như chúng ta đang cùng về nhà vậy. Đừng có đi theo anh mày nữa." Oikawa cau mày nhìn đàn em.

"Nhưng... Em cũng ở trong khu phố này mà." Cậu nghi hoặc không hiểu sao hôm nay anh lại có những hành động kì quặc như vậy.

「Không hiểu sao...

Mình có cảm giác không muốn gặp nó tại đây. Dù sao thì mình cũng chẳng muốn gặp nó. Tại sao lại là lúc này chứ?」

"Nếu một người với sáu người mạnh thì sẽ càng mạnh hơn. Vậy thì sao..." Một lời nói bỗng vang lên trong đầu anh.

Oikawa khựng lại. Anh quay lại nhìn Tobio. Vẫn là gương mặt đó nhỉ.

"...?"

"Sao thế ạ?" Kageyama hoang mang hỏi anh.

"..."

Nhỏ giọt...

Nhỏ giọt...

Và "ào"...

Một trận mưa như trút nước đổ xuống bất chợt.

Kageyama ngay lập tức lấy tay che đầu, "Gyáaaaaaa... Gì vậy chứ...?"

Oikawa cũng lấy cặp che đầu, bản thân chạy trước, đồng thời kéo tay cậu. "Đùa đấy à? Sao lại mưa lúc này chứ?"

"Nhanh lên, nhà anh kìa." Oikawa nắm tay cậu vào nhà mình, "Mau vào đi."

"Vậy em xin phép." Cậu nói rồi bước vào nhà anh.

Cả hai người hiện tại ướt như chuột lột. Nhận thức bản thân vẫn còn nắm tay cậu, anh liền buông ra. Khẽ thở dài, anh không biết mình vừa mới làm hành động ngu ngốc gì nữa.

「Tại sao mình lại dắt em ấy vào nhà chứ?」

「Đúng như mình lo sợ. Mưa lớn như vậy, làm sao mình có thể Tobio về nhà lúc này chứ.Anh liếc mắt nhìn cậu.

"Em ở yên đó một lát. Anh đi lấy khăn."

Anh đi một chút liền quay ra với khăn tắm trên tay.

"Chú mày lau tóc trước đi. Sau đó thì thay bộ đồ này ra để anh mày phơi lên, được chừng nào hay chừng đó. Phòng thay đồ bên kia, đồ sạch anh cũng để bên trong sẵn rồi."

"Vâng ạ." Kageyama ngoan ngoãn gật đầu rồi làm theo lời anh.

Oikawa cũng cẩn thận khoá cửa rồi lên phòng thay một bộ đồ khác. Sau lại vào bếp pha hai cốc trà nóng. Anh vào phòng khách đợi cậu, bản thân cũng nhấp một ngụm trà cho ấm người. Anh nhìn ra ngoài trời, lại tặc lưỡi một cái. Kageyama sau khi thay đồ sạch sẽ cũng bước ra phòng khách. Anh đưa cốc trà cho cậu, Tobio cũng cẩn thận nhận ly trà, miệng nói cảm ơn.

"Chú mày không được ốm đâu đấy. Không thì chỉ mang đến rắc rối cho đội thôi." Oikawa nhíu mày khi thấy tóc cậu vẫn chưa khô.

"Vâng... Em biết rồi ạ..." Kageyama đáp.

"Chú mày vâng vâng dạ dạ nhưng tóc vẫn còn ướt kìa. Mau lại đây, anh mày làm cho lẹ." Anh lấy chiếc khăn trên cổ cậu xuống.

Kageyama lần nữa cảm ơn, ngồi yên để anh lau tóc cho mình. Cậu thật ra cảm thấy Oikawa rất lạ, nhưng không biết là lạ chỗ nào nên gương mặt cũng suy tư, lâu lâu lại lại cau mày.

"Tóc em khô rồi đó." Oikawa nói rồi mang khăn đi cất. Oikawa đối với hành động nãy giờ của mình, gương mặt có chút u ám. Có lẽ là cú sốc vì tỏ ra tốt bụng với Tobio chăng?

「Mưa đúng là có nhỏ hơn một chút rồi. Nhưng mình không thể bắt em ấy về trong thời tiết này được...」Oikawa vừa nghĩ vừa trở lại phòng khách.

Bầu không khí im lặng khiến cả hai có chút lúng túng. Kageyama đưa mắt đánh giá xung quanh, lần đầu tiên đến nhà Oikawa, cậu có chút lo lắng xen lẫn phấn khích. Nhưng rồi cậu lại nhìn chăm chú ở gần tivi không rời, muốn đứng dậy nhưng lại không dám. Thành ra cậu cứ tại chỗ mà nhúc nhích mãi.

「Mà sao em ấy cứ bồn chồn, không ngồi yên vậy?」

Nhìn theo ánh mắt cậu, anh liền biết cậu muốn gì.

"Cái gì? Muốn xem DVD đó à?" Anh hỏi.

"À... Vâng... Có được không ạ?" Kageyama mím môi hỏi dù đã biết trước anh sẽ từ chối.

"Ừmmm, còn lâu nhé." Oikawa nói rồi ngồi bệt xuống sofa.

"Ưmmm... Hôm nay anh không đi tập ạ?" Kageyama đổi chủ đề.

"Hả!? Mắc gì anh đây đi tập? Anh mày từ chức rồi mà?"

Kageyama kinh ngạc nhìn anh, "Em chỉ là đang thắc mắc anh sẽ đi đâu khi đang ở đỉnh cao như thế này..."

"Phải. Anh mày quyết định không đi đâu hết." Oikawa cắt ngang lời cậu, "Dù sao thì năm ba tụi anh cũng đang túi bụi với kì thi đầu vào rồi."

「Không nghĩ đến lại phải nói về cái này nữa.」

"Em hiểu rồi. Vậy chắc anh cũng rất bận phải không, Oikawa-san?"

"Tất nhiên rồi. Còn chú mày thì sao? Không sinh hoạt câu lạc bộ à?"

"Tụi em chỉ gặp nhau để luyện tập cơ bắp chút thôi."

"Hửmmm... Anh nghĩ là chú mày sẽ chạy bộ cơ. Thật tiếc khi trời mưa nhỉ?" Anh chống cằm nhìn cậu.

"Không ạ. Tụi em định nghỉ tập hôm nay. Nhưng đúng là em có ý định chạy bộ." Cậu thành thật nói.

「Thằng nhóc này... vẫn là bộ dạng chăm chỉ đó」Anh uống một một hớp trà rồi đặt ly xuống, 「Chính mình cũng nhận ra... mình cũng đang khá ủ rũ... Đáng lẽ mình chỉ cần nói 'Anh không đi' là được rồi.」

「Nhiều khi mình cũng không hiểu nổi mỗi lần có chuyện liên quan đến Tobio, giống như hồi đó vậy, thứ giúp mình vượt qua vấn đề đó là những lời nói của Iwa-chan. Nhưng, nếu là vậy thì mình đang bận tâm điều gì?

Phải rồi. Mình nhớ ra rồi...

Giờ mình đã không còn là người trong "sáu người" nữa rồi.

Hay là mình vẫn luôn không muốn thua thằng nhóc này...」

"Oikawa-san..." Kageyama gọi, "Có vẻ như em không còn cơ hội đấu với anh nữa rồi."

Khuôn mặt Oikawa tối sầm lại.

"Em không hiểu mấy thứ như đại học gì đó. Nhưng... Không được nhìn thấy anh chơi bóng chuyền nữa..." Cậu ngập ngừng, "... Không hiểu sao em lại có chút cô đơn."

Anh bỗng nắm lấy cổ áo cậu, bản thân cũng áp sát lại gần, "Cái quái gì thế?" Giọng nói lạnh lẽo cùng tức giận vang lên.

"Mày còn dám nói những lời đó sau khi đánh bại đội của tao à? Ý mày là tụi tao kết thúc vì mày đó à? Nếu đúng thật như vậy thì sao?" Anh càng siết chặt lấy cổ áo trong tay. "Tại sao mày cứ bám theo tao mãi? Tao chưa từng là một đàn anh tử tế đối với mày."

"Đợi đã... Anh Oikawa-san, anh bỏ em ra được không?" Cậu khó thở, bắt đầu vùng vẫy.

"Cho dù tao đã đẩy mày ra nhiêu lần, mày cũng không chịu buông tao ra. Tao đã luôn..." Mình đang làm gì thế này. Tại sao mình lại nói những lời như vậy. Dừng lại đi.

Gương mặt cậu bắt đầu tái xanh, tia hoảng sợ cũng hiện lên trong đôi mắt.

"Tao đã muốn nói điều này với mày từ lúc đó rồi." Cảnh tượng ngày anh chuẩn bị đánh cậu hiện lên. "Tobio."

Dừng lại đi
|
|
|
|
|

"Anh xin lỗi vì đã suýt đánh em."

Kageyama mở to mắt nhìn anh.

Anh cũng quay về hiện thực và rồi anh hét lên khi thấy gương mặt cậu kề bên. Anh lập tức giật nảy lên, tay cũng buông cậu ra.

"Tại sao anh lại giật mình chứ ạ? Em... Đừng nói là lúc nãy anh định đánh em thật nhé..." Kageyama nhướn mày nhìn anh.

「Có phải mình vừa lỗi xin lỗi em ấy...?」

"Vì lúc đó..."

"Anh nói 'lúc đó' là sao? Chứ không phải anh vừa mới nói hồi nãy à?" Cậu kéo lại cổ áo, khó hiểu hỏi.

Anh ngẩn người một lúc... Thì ra lúc nãy chỉ là tưởng tượng. Thật may nhỉ? Anh cũng không hiểu sao mình lại bật cười.

"Gì vậy ạ?" Kageyama bối rối.

「Mình đã tưởng rằng nếu mình tránh mặt Tobio lúc này, mình sẽ không nhớ lại bản thân lúc trước. Nhưng có vẻ như... 」

「Hôm nay anh ấy thật là lạ!」

「Mình lại đối mặt với bản thân mình thì hơn... Và đối mặt với Tobio nữa...

Mình vẫn chưa rủ bỏ mớ cảm xúc hỗn độn lúc ấy. Chúng vẫn bên mình bấy lâu nay. Khi cảm xúc ấy lớn dần lên, và rồi mình thấy Tobio thay đổi như thế nào... Mình nhận ra mình vẫn luôn bị ám ảnh vì điều đó.」

"Tobio... Chuyện lúc đó... Em không nên biết thì hơn." Oikawa nói, cũng không cần biết cậu hiểu lời anh nói hay khoing. Anh xoa đầu cậu, "Tobio, hãy trưởng thành thật tốt. Cả hai chúng ta luôn nhé."

"V-Vâng... ạ..."

"Còn có, xin lỗi vì đã nắm áo em."

"Không sao đâu ạ."

Không hiểu sao, Kageyama bỗng trở nên vui vẻ hẳn lên.

------

"Trời vẫn còn mưa. Chú mày chắc sẽ tự về được chứ?" Anh đưa cậu ra cửa, xác nhận cậu vẫn ổn.

"Vâng ạ. Không sao đâu. Anh đã giúp em rất nhiều. Em cảm ơn ạ." Cậu lễ phép cúi đầu.

「Mặc dù lúc này không biết anh ấy bị gì... Nhưng đúng là mình có chút sợ...」Kageyama nhớ lại cảnh tượng bị anh nắm lấy cổ áo cùng gương mặt đáng sợ và giọng nói lạnh lẽo của anh.

"Tobio, cầm đi." Anh cầm một giỏ xách nhỏ đưa cậu. "Là DVD mà chú mày thích đó."

"Kh- Không thể nào. Anh chắc chứ ạ!?" Kageyama nhìn vào giỏ xách, đôi mắt liền phát sáng.

"Ngoài ra anh còn cho chú mày mượn dù nữa." Anh mở tủ lấy cây dù ra. "Nhớ trả lại đó."

"Vâng ạ..." Miệng đáp, tay nhận dù nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa DVD. "Bộ quần áo này em sẽ giặt sạch và trả cho anh sau."

Kageyama phấn khởi, nhìn đồ trên tay mà mỉn cười. 「Anh ấy hôm nay lạ thật đấy... Liệu... mình hỏi anh ấy... thích hợp không...?」

"O- Oikawa-san... Lần tới gặp nhau, anh có muốn, dù chỉ một chút thôi..." Cậu lúng túng, "Anh có thể chơi bóng chuyền cùng em không...?"

Oikawa ngạc nhiên nhìn cậu. Thật ra yêu cầu này anh đã nghe từ rất lâu, cũng rất nhiều lần rồi.

"..." Anh không đáp.

"..." Tobio tỏ vẻ mất mát một chút. Dù cậu đã quá quen với lời từ chối của anh.

"Eh~~~ Anh chẳng muốn chơi với chú mày chút nào đâu." Anh nhíu mày rồi gãi đầu, "Vả lại, dạo này anh mày bận thi cử rồi còn gì."

Kageyama im lặng.

"Nhưng..." Anh lại nói, "Nếu chú mày cứứứứ... nằng nặc đòi, và nếu anh thấy chán, và cả hai chúng ta cùng rảnh thì, được thôi."

"!!!" Kageyama nhanh chóng nắm bắt thông tin cuối cùng, lại nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh. Tay chân cậu cũng như múa loạn lên, từ ngữ cũng không trôi chảy, "Eh... Ah..."

"Ah..." Anh khó hiểu nhìn cậu. Không phải thằng nhóc này lúc nào cũng đòi anh như vậy sao. Hiện tại anh đồng ý mà sao hành động cậu lại kì lạ như vậy.

"Anh nói thật ạ?" Cậu vui mừng hỏi lại.

"Bình tĩnh. Chỉ khi anh rảnh thôi mà." Anh cảm thấy cậu thật buồn cười.

"Anh nói xem, liệu lúc đó... Anh có thể dạy em cách giao bóng không?" Tobio nhìn anh, mong chờ câu trả lời.

Anh cảm thấy cậu thật ngây thơ a~

"Heh..." Anh nén tiếng cười lại, "Còn lâu nhé."

"Ahhh... Tại sao? Lúc nãy anh đã đồng ý chơi bóng chuyền cùng em rồi mà!" Tobio ngay lập tức ủ rũ.

Oikawa đối với hành động này liền cảm thấy có chút thoả mãn trong lòng. Anh im lặng, mỉm cười nhìn cậu. Tại huyền quan, kéo cậu lại gần. Khẽ áp môi mình lên trán cậu và giữ nó thật lâu.

「Tobio... Hãy luôn ở đằng sau anh nhé. Anh sợ một ngày, em hơn anh rồi thì sẽ quên mất đàn anh đáng ghét này mất...」

Phải...

Đó chính là nụ hôn của sự nâng niu và chiếm hữu.

Có lẽ ý nghĩa nụ hôn này, Tobio còn lâu lắm mới hiểu ra.

Sự nâng niu và chiếm hữu của Oikawa dành cho cậu lớn đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com