TruyenHHH.com

Allkage Change In Attitudes And Behaviors

Sau khi bỏ lại thằng bạn khốn khổ, Iwaizumi sải bước ra cổng, và bước vào quán cà phê gần đó. Y đợi một chút liền gặp được hậu bối đã theo tin nhắn mình mà tới.

"Mau nói anh biết. Vì cái gì mà gây hấn với Karasuno vậy hả? Hay nói đúng hơn là làm khó Kageyama?" Anh nghiêm túc nói.

Kindaichi cùng Kunimi bảo trì im lặng nhưng cũng không có vẻ là muốn tìm cách lảng tránh câu hỏi.

"Không muốn trả lời?" Iwaizumi khoanh tay.

Kindaichi: "Không phải cậu ta vô cùng khó ưa. Suốt ngày không lầm lì thì lại quát tháo tụi em sao!"

Không gian liền phút chốc tĩnh lặng. Mỗi người liền tự chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Với Kunimi, vốn dĩ y cũng không quá ghét Kageyama. Chỉ là tính cách sau này không hiểu sao lại thay đổi nhanh đến chóng mặt. Y đối với bóng chuyền cũng khá thích, nhưng dưới sự "tàn bạo" của cậu thì y dần cảm thấy bóng chuyền không còn gì thú vị nữa. Vậy nên y cũng bắt đầu chơi hời hợt hơn, tất nhiên cũng không phải cố ý.

Kindaichi thì thiên về tình cảm hơn, cư xử cũng khá ngông. Hắn chính vì bị cậu quát mắng liên tục vì không làm đúng ý cậu nên mới chẳng ưa nổi Kageyama.

Dần dần, cả hai bắt đầu không để ý đến cậu nữa. Từ bạn thân giờ lại xa lánh, cô lập Kageyama.

"Hai đứa nghĩ lại đi. Trước đây chẳng phải ba đứa rất thân sao. Đi đâu cũng đi chung, từ đi ăn đến đi chơi, đi học."

"Nhưng cậu ta..." Kindaichi vừa tính phản bác đã bị đàn anh cắt lời.

"Anh không nói lúc mấy đứa chơi bóng chuyền. Hai đứa bỏ qua việc chơi bóng chuyền đi, nghĩ xem Kageyama có 'hách dịch' như các em từng nghĩ không?"

Thấy hai đàn em im lặng lắng nghe, anh nghĩ chắc lời anh nói bắt đầu thấm vào hai bộ não ngu ngốc này rồi.

Iwaizumi cảm thấy khá hài lòng với điều này, tiếp tục, "Có thể đối với hai đứa thì Kageyama rất đáng ghét. Nhưng anh nghĩ cậu ấy thật ra là một người nhạy cảm và khá trẻ con."

Kunimi cùng Kindaichi tỏ ý không hiểu anh nói gì. Từ "đáng ghét" với "nhạy cảm và trẻ con" không phải là hai định nghĩa rất khá nhau sao?

"Kageyama hay phàn nàn, quát tháo đồng đội như vậy chỉ vì em ấy không biết làm sao để kiềm chế sự thất vọng của mình. Từ đó đã thể hiện cảm xúc của mình một cách trật lất."

"Em không nghĩ cậu ta sẽ ngốc đến vậy đây." Kunimi cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Vậy hai đứa từng nói riêng với Kageyama vấn đề này chưa? Hay đã từng giải thích nói cách bộc lộ cảm xúc của cậu ấy sai chưa?"

Bọn họ im lặng cố nhớ lại khoảng thời gian trung học. Hình như họ chưa từng làm điều này bao giờ. Bọn họ chỉ là thấy không hộ nên tự động tránh cậu. Cũng vài lần bọn họ thấy bộ dạng Kageyama vẫn như bình thường, đối xử rất tốt dù mới hôm qua mắng bọn họ trong sân. Nhưng bọn họ trực tiếp không để ý. Cứ như vậy, tình trạng ấy kéo dài tầm một tuần thì Kageyama mới thật sự trở nên im lặng, không còn hoạt bát như trước nữa.

"Anh nhớ có lần em ấy chạy theo hai đứa trên đường về nhà. Nhưng ở một khoảng cách rất gần, sắp chạm tới bọn em thì Kageyama đứng sững lại. Em ấy nắm chặt tay, nhìn xuống đất rất lâu mới quay đi hướng khác." Iwaizumi nói. "Anh nghĩ nói thế cũng đủ làm mấy đứa hiểu rồi. Anh về đây."

Sau khi đàn anh về, Kunimi và Kindaichi cũng về nhà. Họ tự nhốt mình trong phòng.

Nhớ đến khoảng thời gian trung học, cả ba luôn mang theo bài tập đến phòng câu lạc bộ để làm. Hay họ từng thân đến mức đến nhà nhau, đến công viên giải trí cả ngày, rồi cùng xem phim.

Sơ trung

"Kageyama, cậu phải chuyển hết đống này ra vế sau mới đúng. Còn mày nữa Kindaichi, mày chuyển vế rồi thì sao không đổi dấu." Kunimi chán nản nhìn hai đứa ngốc cùng lớp.

"Kunimi, mình làm đúng chưa?" Tobio đẩy cuốn tập qua.

"Đúng rồi. Giờ cậu chỉ cần thế số vào phương trình, thử lại là xong." Kunimi.

Kindaichi chán nản nhìn đống bài tập. Hắn chán ghét mấy con số này thật sự. Nhưng biết sao giờ, Kageyama còn có thể chăm như vậy thì hắn cũng không thua.

------
"Đứng đây làm gì vậy?" Kindaichi hỏi.

"Mình không biết nên mua loại nào. Là sữa Gungun hay yogurt Gungun." Kageyama đáp xong lại suy tư nhìn máy bán nước tự động.

Kunimi vỗ vai cậu, rồi chỉ vào mình, "Mình sẽ là sữa Gungun".

Kindaichi "Còn mình là yogurt Gungun."

"Oẳn tù xì." Hai bạn học đồng thanh.

"Mình thắng rồi. Thức uống hôm nay của Kageyama là sữa Gungun."

"Cảm ơn hai cậu." Kageyama hứng khởi nhấn mua sữa.

"Chuyện nhỏ mà." Kindaichi xoa mạnh đầu cậu.

------

"Đó là tháp Tokyo à?" Kageyama ngẩng đầu nhìn.

"Đồ ngốc. Đừng có thấy cái gì cao thiệt cao thì cũng nói là tháp Tokyo chứ?" Kindaichi nói.

"Đó đúng là tháp Tokyo đó." Kunimi ngẩng đầu nói rồi tiếp tục bước đi.

"Oaaaaa.... Là tháp Tokyo thật à..." Kageyama tròn mắt nói, đôi mắt cũng sáng lấp lánh rồi. Kindaichi cũng kinh ngạc không kém.

「Hai tến ngốc này!」

------

Kageyama thích mèo, phải nói là vô cùng thích mới đúng. Nhưng chúng chẳng thích cậu, lúc nào cũng xù lông lên rồi cong đuôi bỏ chạy. Bộ cậu đáng sợ đến vậy sao.

Kunimi và Kindaichi thường hay thấy cậu ngồi ở bụi cây, đưa tay như gọi gì đó, rồi lại thở dài.

Bước đến thấy trong bụi cây là một chú mèo con. Bọn họ liền hiểu ý định lúc nãy của cậu

Kageyama ngáp ngắn ngáp dài vì môn Văn học chán ngắc lúc nãy, bản thân lại đến máy bán hàng tự động như thường lệ, ấn hai tay vào loại đồ uống yêu thích.

"KAGEYAMAAAAAA!!".

Nghe giọng của Kindaichi nói lớn từ đằng sau, cậu quay lại thì đã thấy con mèo nhỏ bay về phía trước, cậu vội đỡ lấy nó. Thấy nó nằm gọn trong hai bàn tay. Bộ lông đen tuyền, bóng mượt nhẹ lướt qua da tay, đôi mắt cậu liền phát sáng, miệng cũng há hốc.

Kunimi và Kindaichi thành công làm cậu vui liền đứa híp mắt cười. Kageyama nâng chú mèo lên cao quá đầu, đôi mắt đại dương sáng lấp lánh.

------

"Tobio-chan~" Oikawa phấn khích ôm lấy cậu từ phía sau. Đồng thời đẩy hai đứa bạn cậu xa ra.

"Oa... Anh Oikawa-san..." Cậu kêu lên

"Iwaizumi-san, ở đây có một kẻ biến thái." Kunimi tăng âm lượng, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Véo.... Bốp..." Một quả banh không biết từ đâu ra bay thẳng vào mặt đàn anh đáng kính.

"Shittykawa, cậu còn muốn bắt nạn đàn em à." Iwaizumi mắng bạn mình.

"Gì chứ! Đau quá đấy Iwa-chan!" Anh ôm mặt mình, "Mình chỉ muốn chào em ấy thôi mà!"

-----

「Tên ngốc này rốt cuộc là đêm qua có ngủ không vậy?」

Kindaichi đỏ mặt, lấy cánh tay che lại. Bên cạnh là một Kageyama đang tựa lên vai hắn ngủ ngon lành. Nhưng hắn cũng không lay cậu dậy, thậm chí là càng ngồi thẳng lưng, ngồi thật vững để cậu yên giấc.

"Thả lỏng vai ra đi. Cứng nhắc như vậy, Kageyama cũng thức thôi." Kunimi ngồi hàng ghế sau chồm lên nói.

Đầu của hành xấu hổ, cũng nghe lời y mà thả lỏng vai, cũng không quên nói nhỏ, đủ để Kunimi nghe mà không làm Kageyama thức giấc.

"Im đi."

------

"Kageyama, đang làm gì vậy?" Kunimi lại gần.

"Cắt với dũa móng. Xong rồi." Cậu đáp, đồng thời cũng đưa tay lên ngắm nghía thật kĩ.

"Ohhh"

"Kunimi, cậu cắt móng đi. Móng tay cậu dài quá rồi." Kageyama nhíu mày nói.

Kunimi tự nhìn tay mình, lười nhác trả lời, "Không cần đâu. Cũng mới dài một tí thôi mà. Cuối tuần cắt cũng được."

"Không được, mau đưa tay cậu ra đi, mình giúp cậu." Kageyama cũng không cần đối phương trả lời, đã trực tiếp kéo Kunimi ngồi xuống.

Kunimi cũng không phản kháng, mặc cậu làm gì thì làm. Kageyama cẩn thận nhìn rồi mới bắt đầu cắt móng cho Kunimi. Cậu làm vô cùng cẩn thận và lưu loát.

"Kageyama."

"Huh?"

"Mau gọi tên tôi."

"Huh?" Kageyama khó hiểu nhìn y.

"Mau gọi tên tôi." Kunimi lặp lại yêu cầu.

"A... Akira..." Cậu xấu hổ gọi.

Kunimi cười nhẹ, xoa đầu cậu rồi quay đi.

--------

"Nè... Mưa rồi..." Kunimi nhìn lên trời.

"Cậu có mang dù không, Kunimi." Kageyama lục lục trong cặp.

"Không... Cậu có mang không?" Kunimi hỏi lại.

"Không..." Cậu lắc đầu.

Không lẽ tới giờ về mà không được về. Hai người thở dài.

"Mình có mang dù nè." Kindaichi vừa nói vừa lấy dù ra.

Có một cây dù... Rồi làm sao che được đây. Kindaichi và Kunimi không nói không rằng, người mở dù, người đẩy cậu kẹp vào giữa. Sau liền đưa dù cho Kageyama cầm.

"Đi thôi. Che ba đứa. Đưa Kageyama về trước." Kunimi.

Một cây dù, vốn dĩ che hai người còn có thể. Hiện tại che ba người liền miễn cưỡng.

"Như vậy có ổn không?" Kageyama lo lắng.

"Mau đi thôi." Kindaichi nói.

Vậy là ba người cùng che một ô và bước ra ngoài.

Kunimi và Kindaichi về đến nhà, mỗi người một bên vai ướt đẫm nước mưa. Chỉ mình Kageyama khô ráo về đến nhà.

Sáng hôm sau, Kunimi và Kindaichi báo nghỉ học.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com