TruyenHHH.com

Alljihyo Jihyo Va Nhung Tinh Yeu


Tôi chở về ngôi nhà chung của mình sau suốt hai tiếng rồng rã ngoài trời giá rét , hơi thở tôi đã không còn chống cự nổi với cái lạnh xé da xé thịt xé luôn tâm can của Seuol nữa rồi

Mọi chuyện có vẻ đã yên ổn , vì trước mắt tôi chỉ còn lại ánh đèn đường chiếu vào căn nhà nhỏ của chúng tôi , mọi người có lẽ đã ngủ

thở một hơi khẽ nhẹ bước tới phòng mình , tôi lại vô tình thấy bóng người trên sofa . Hết hồn !

- Em đi đâu giờ mới về ?

Người ngồi trên ghê chưa đợi tôi mở lời đã cất giọng nói . Là Hạ

- Em đi dạo thôi

- Với cái thời tiết này ?

-....

- Sao em lại nói với chị việc của Jihyo , mà không tự an ủi người mình thích ? Thích một người mà không nói ra đó là hèn nhát đấy Tử Du !

-...

Tôi khẽ rơi một nhịp , vội nhìn chị , sao chị lại biết nhỉ . Tôi thậm chí còn chẳng thể hiện gì

- Ngạc nhiên khi chị biết nhỉ ? Em che giấu cảm xúc của mình dở lắm , mọi người đều biết cả mà chỉ là mọi người không muốn nói gì đến cảm xúc của em

-....

- Tử Du , em luôn lạnh nhạt với mọi thứ . Tụi chị có thể hiểu cho em , nhưng em tự nghĩ xem có phải em đã quá vô tâm rồi không ? Jihyo không phải do ai mà tổn thương , Jihyo là do sự vô tâm , lạnh nhạt của em mà khóc

Chị ấy đứng dậy bước ngang qua tôi rồi vào lại phòng mình , bỏ lại mình tôi trên chiếc sofa ở phòng khách rộng lớn và những suy nghĩ bộn bề từ những lời nói của chị

Tôi vô tâm sao , vì tôi ?

Mọi người đều biết tôi thich Jihyo , vậy còn chị chị có biết tôi thích chị không , liệu chị có nghĩ tôi vô tâm như mọi người đã nghĩ . Chết tiệt , tôi chẳng có lỗi đâu !

Tôi đứng dậy , mở chiếc điện thoại của mình lên 4AM ! Bức giác tôi tiến đến phòng chị, khẽ mở cửa rồi dần lại chiếc giường nơi đang có người tôi yêu ở đó , ngắm nhìn chị ấy đang ngủ say với đôi mắt vẫn còn sưng do khóc

Có lẽ chị ấy đã chịu rất nhiều tổn thương , người có thể làm chị khóc nhiều , là người luôn có trong lòng chị . Với một người có ở trong lòng và một người em , thì mọi người biết sẽ ra sao khi nói tới vấn đề đó rồi đấy . Rồi chị ấy sẽ lại ẩm ỉ lên nếu tôi bảo chị chia tay với anh ấy được không hoặc anh ấy không tốt đâu . Chị sẽ ghét tôi thêm đôi phần cho xem

Vuốt nhẹ mái tóc chị , Không phải em vô tâm , chỉ là em luôn cảm thấy mình không có đủ dũng khí để nói với chị những thứ em nghĩ . Xin lỗi chị , nhưng em vẫn sẽ cất nó vào lòng dù có như thế nào em cũng sẽ chẳng bao giờ nói ra ... lấy hết can đảm của mình , cuối xuống hôn chị , lần đầu cũng như lần cuối

Em yêu chị Park Jihyo


Cô gái bé nhỏ trong căn phòng của em thích sau khi em rời đi

Dòng nước mắt ấy lại rơi một lần nữa , rơi vì em , vì sự hèn nhát của em mà khóc

#End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com