Allizuku Alldeku Broccoli
Chú ý:
• Địa điểm nơi ở của các nhân vật là không chính xác.
• Mối quan hệ giữa Shoto và Endeavor không tệ như trong tác phẩm gốc.______________Giữa buổi trưa oi ả của mùa hè tháng bảy, mặt trời như muốn đổ lửa xuống từng ngóc ngách của khu phố nhỏ yên tĩnh ở Yokohama. Từng tia nắng chói chang len qua các kẽ lá, in những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Bé Izuku ngồi trên xe cùng ba mẹ, khẽ áp mặt vào cửa kính để nhìn khung cảnh quen thuộc lướt qua trong tầm mắt. Bé đã được mẹ đưa về thăm ông bà ngoại, và lần nào đến đây, trái tim bé cũng như nhảy cẫng lên vì vui sướng. Ở sân vườn nhà ông bà có một điều đặc biệt mà bé yêu thích hơn cả — cây cam to lớn sừng sững giữa khu vườn. Những tán lá xanh rì tỏa bóng mát dịu dàng, mang lại cảm giác bình yên mỗi khi bé ngồi bên dưới."Ông Cam..." Bé Izuku nhắm mắt lại, trong lòng đã sớm mong mỏi được gặp lại cái cây thân thuộc ấy. Cây cam này chính là người bạn bí mật của bé, một người bạn không bao giờ biết nói nhưng luôn hiện diện ở đó, sẵn sàng che chở và lắng nghe mỗi khi bé buồn hay vui. Nghĩ đến lúc được nằm dưới tán cây mát rượi, cơn mệt mỏi vì quãng đường dài bỗng như tan biến.Nhưng hôm nay, điều đầu tiên mà bé Izuku làm khi đến nhà ông bà không phải là chạy thẳng đến với ông Cam như mọi khi. Ngay khi vừa chào ông bà xong, ánh mắt của bé đã tìm kiếm một hình ảnh khác — chú mèo lông xám mà bé đã kịp nhìn thấy khi còn ngồi trên xe. Bé nhanh nhẹn đeo bình nước nhỏ xinh bên mình, đội thêm chiếc mũ rộng vành rồi ngay lập tức cất bước đi tìm chú mèo ấy.Bé Izuku tuy chỉ mới tám tuổi nhưng trí nhớ rất tốt. Mới chỉ vài lần đi dạo với bà ngoại, bé đã thuộc lòng các con đường quanh khu phố này. Đôi chân nhỏ nhắn của bé bước đi đầy tự tin, trong miệng ngân nga giai điệu vui nhộn từ bài hát siêu anh hùng mà bé thích nhất. Những người qua đường đều mỉm cười khi thấy bé, không ai có thể cưỡng lại sự dễ thương vô tư toát lên từ dáng đi nhí nhảnh và đôi mắt sáng trong như pha lê của bé.Đến ngã rẽ phía trước, bé Izuku chợt thấy bóng dáng của chú mèo lông xám đang ngồi dưới bóng cây ven đường, đôi mắt nó lấp lánh như đang quan sát xung quanh. Bé mừng rỡ, rảo bước nhanh hơn về phía chú mèo. Nhưng ngay khi bé định với tay nựng bộ lông mềm mượt ấy, chú mèo bỗng giật mình, nhảy phốc lên rồi chạy vụt đi mất."A... mèo ơi, đợi tớ với!" Bé Izuku không kịp suy nghĩ, lập tức chạy theo sau, đôi chân bé líu ríu đuổi theo bóng chú mèo đang lẩn khuất qua các góc phố. Nhưng dù có cố gắng thế nào, khoảng cách giữa bé và chú mèo vẫn ngày càng xa dần cho đến khi bé hoàn toàn mất dấu.Bé dừng lại, thở hổn hển, đôi mắt ngấn nước đầy thất vọng. Bé buồn lắm, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc thở dài một hơi. Chú mèo chạy nhanh quá, và bé cũng chẳng thể nào bắt kịp. Bé cố gắng xua đi nỗi buồn, tự nhủ rằng mình phải vui vẻ trở lại.Sau khi thất bại trong việc đuổi theo chú mèo lông xám, bé Izuku cúi đầu ủ rũ, đôi tay nhỏ xíu lần mò trong túi áo yếm. Bé định sẽ lấy tấm thẻ Allmight vàng kim yêu quý của mình ra để ngắm nghía, vì mỗi lần nhìn vào nó bé đều cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng lạ thay, dù có tìm kỹ đến đâu bé vẫn không thấy tấm thẻ đâu cả.Mặt bé bắt đầu tái đi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi bé lục tung hết túi áo trước ngực. Tấm thẻ quý giá ấy... không lẽ đã rơi mất lúc bé đuổi theo chú mèo sao?Bé Izuku đứng bất động, đôi tay nhỏ siết chặt quai đeo của bình nước, mím chặt môi để ngăn những giọt nước mắt đang trực trào ra. Bé tự nhủ rằng mình đã lớn rồi, không được khóc nữa, nhưng mà...Bé đưa tay quẹt nhẹ mắt. Tấm thẻ Allmight ấy không phải chỉ là một tấm thẻ bình thường. Đó là tấm thẻ hiếm mà bé đã phải dùng hết số tiền tiết kiệm suốt hai tháng trời để mua thật nhiều Choco Hero mới có thể trúng được. Bé đã mơ ước được sở hữu nó từ lâu, và giờ, nó đã biến mất.Trái tim bé như quặn lại, từng nhịp đập đều chùng xuống đầy tiếc nuối. Bé Izuku cuối cùng không thể ngăn được giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mắt. Bé cúi đầu, đôi vai nhỏ run rẩy, bắt đầu rảo bước chậm chạp dọc theo con đường mà mình vừa đi qua, cẩn thận nhìn kỹ từng góc nhỏ, từng khoảng đất trên lề đường.Bé cứ đi, cứ tìm, lòng đầy hy vọng rằng mình có thể tìm lại được tấm thẻ yêu quý ấy. Và rồi, khi đi ngang qua một hàng cây xanh rợp bóng mát, bé chợt thấy một cậu bé trạc tuổi mình đang ngồi lặng lẽ ở đó. Cậu ấy ngồi một mình, im lìm đến mức khiến bé phải dừng bước và ngạc nhiên. Bé chớp chớp mắt, tự hỏi cậu ấy đang làm gì ở đấy, có vẻ như cậu ấy đang bị thương.So với việc tiếp tục tìm kiếm tấm thẻ, bé Izuku nhận ra rằng giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn quan trọng hơn nhiều. Bé hít sâu một hơi, rồi dứt khoát quẹt đi những giọt nước mắt còn đọng trên má, nhanh nhảu bước tới chỗ cậu bé ấy."Cậu có sao không?" Bé Izuku ngồi xuống bên cạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu bạn trông thật khác lạ. Mái tóc của cậu ấy được chia làm hai nửa rõ rệt, một bên màu trắng, một bên màu đỏ tươi, và đôi mắt của cậu cũng thế, một bên xám tro lạnh lùng, một bên xanh ngọc bích sáng rực. Cậu ấy đẹp lạ thường như một bức tranh sống động.Cậu bạn với ngoại hình nổi bật không trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ lặng lẽ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn về phía bé Izuku. Một khoảng im lặng kéo dài, rồi cậu ấy khẽ lắc đầu, như muốn nói rằng mình không sao."Nhưng mà cậu có vết thương ở tay kìa." Bé Izuku vội vàng lục túi áo yếm, lấy ra vài miếng băng cá nhân in hình Allmight mà bé luôn mang theo. Bé chìa tay ra, đưa cho cậu bạn ấy với nụ cười ngọt ngào "Tớ chỉ có vài cái thôi, cậu lấy mà dùng nha."Lúc này, cậu bạn có mái tóc hai màu mới chịu nhận lấy mấy miếng băng cá nhân từ tay Izuku, nhưng thay vì dán lên vết thương ngay, cậu ấy lại ngắm nghía chúng một cách tò mò. Cậu hỏi khẽ "Cậu thích Allmight à?"Bé Izuku ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức gật đầu mừng rỡ, cảm giác như đã tìm được một người bạn có chung sở thích với mình "Đúng thế! Tớ siêu siêu thích chú ấy luôn. Chú ấy là thần tượng số một của tớ!"Cậu bạn kia chỉ khẽ đáp lại bằng một giọng thờ ơ "Vậy à." Sau đó, cậu từ từ xé một miếng băng cá nhân, dán lên khuỷu tay đang bị trầy xước của mình, còn những miếng băng còn lại thì cẩn thận bỏ vào túi áo bên ngực trái.Bé Izuku tò mò nhìn cậu ấy, thắc mắc "Nhưng mà cậu bị thương nhiều thế này, có đau không.... ờm...." Bé quên mất mình còn chưa hỏi tên cậu ấy.Cậu bạn vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt có phần mềm mại hơn, giới thiệu mình như thể cậu ấy đọc được suy nghĩ của bé Izuku "Todoroki Shoto, đó là tên tớ."Bé Izuku nhẩm lại cái tên ấy vài lần, rồi chợt nhận ra điều gì đó. Đôi mắt tròn xoe của bé sáng rực lên:"Todoroki Shoto? Todoroki... Không lẽ cậu là con trai của anh hùng Endeavor?"Bé Shoto không phủ nhận, chỉ khẽ thở dài, gật đầu một cách lặng lẽ, nét mặt có phần bực bội. Bé Izuku không hề nhận ra sự khó chịu đó, thay vào đó, mắt bé long lanh đầy ngưỡng mộ:"Tuyệt quá! Tớ cũng thích Endeavor lắm. Nhưng mà sao cậu bị thương nhiều thế, có đau lắm không?"Bé Shoto tròn mắt nhìn bé Izuku, đây là lần đầu tiên có người hỏi bé câu này. Dù không ghét ba mình, nhưng cái danh "con trai của anh hùng hạng hai" khiến bé cảm thấy nặng nề. Mọi người thường mặc định rằng là con trai của anh hùng bé phải mạnh mẽ và kiên cường như ba, và chưa bao giờ có ai hỏi bé có đau không, dù những vết thương này cũng khiến bé không dễ chịu chút nào.Cảm giác vừa lạ vừa ấm áp len lỏi trong lòng Shoto. Bé hít một hơi thật sâu, sau đó đáp nhẹ nhàng "Cái này... tớ tập luyện với anh tớ nên bị thương thôi." Lúc nãy bé vừa tập luyện với anh Touya và lại thua anh ấy như những lần trước. Vì thua nên bé Shoto cảm thấy bực mình lắm, bé ra đây ngồi để bình tĩnh lại, trong lòng thầm tự nhủ bé phải mạnh mẽ hơn nữa."Wow, cậu giỏi quá!" Bé Izuku cười toe toét, hai mắt sáng rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh. "Cậu có thể tập với anh lớn hơn sao, thật sự đáng nể đó. Tớ chắc chắn cậu sẽ mạnh hơn nhiều trong tương lai!"Những lời khen ngợi đầy nhiệt huyết của Izuku khiến Shoto cảm thấy mặt mình nóng lên. Hai má bé khẽ phiếm hồng, bối rối đến mức phải quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt sáng chói của Izuku. Bé không biết phải nói gì, chỉ im lặng ném một hòn đá nhỏ ra xa, lúc sau mới nhỏ giọng hỏi "Tớ chưa từng gặp cậu ở khu này, cậu ở nơi khác chuyển đến à?""Tớ từ Tokyo đến đây. Tớ đang nghỉ hè nên về thăm ông bà. Lúc nãy tớ thấy có một bé mèo lông xám dễ thương lắm, thế là tớ đuổi theo, rồi vô tình làm rơi mất tấm thẻ Allmight của mình..." Nói đến đây, giọng của Izuku bỗng dưng nhỏ hẳn lại, đầy ảo não. Bé cúi gằm mặt, đôi mắt đã bắt đầu rưng rưng trở lại.Bé Shoto nhìn Izuku, đôi mày khẽ nhíu lại như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi không lâu sau, bé lục lọi túi quần của mình, lấy ra một tấm thẻ vàng kim lấp lánh. Đó chính là tấm thẻ Allmight mà Izuku đã đánh mất. Shoto chìa tấm thẻ ra, bình thản nói "Có phải cậu đang tìm cái này không? Lúc nãy tớ nhặt được."Bé Izuku lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe mở to kinh ngạc. Bé không tin vào mắt mình khi nhìn thấy tấm thẻ yêu quý nằm trong tay Shoto. Không kìm được cảm xúc, bé bật lên tiếng reo đầy vui sướng "Đúng rồi! Đúng rồi, là tấm thẻ của tớ! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Shoto!"Bé Izuku cười toe toét, đôi tay run run nhận lại tấm thẻ từ Shoto, lòng ngập tràn hạnh phúc. Bé cứ liên tục cúi đầu cảm ơn, khiến Shoto có phần ngại ngùng. Bé Shoto chỉ ngồi im, khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt dịu đi rõ rệt khi thấy sự hân hoan của Izuku.Từ xa, bà Inko đang che dù đi tới. Thấy bóng mẹ, bé Izuku lập tức quay lại nhìn Shoto với vẻ mặt hơi luyến tiếc. Bé không muốn rời xa Shoto chút nào, dù mới gặp nhau nhưng bé cảm thấy mình đã có một người bạn rất đặc biệt. Bé đưa mắt nhìn Shoto, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy tay cậu bạn mới quen "Tớ là Midoriya Izuku. Ngày mai tớ sẽ đến đây chơi với cậu nữa, được chứ?"Shoto nhìn Izuku, ánh mắt thoáng chút bất ngờ nhưng rồi mỉm cười nhẹ, gật đầu đáp lại.Bà Inko nắm tay bé Izuku, dẫn con trai rời khỏi đó. Trong lòng bà cũng rất vui khi thấy Izuku đã có được một người bạn mới. Nhưng khi bà nhìn thấy tấm thẻ trong tay Izuku, bà thoáng giật mình "Izuku, tấm thẻ đó con lấy ở đâu thế?"Bé Izuku không hiểu tại sao mẹ lại hỏi thế, bé giơ tấm thẻ ra kể với mẹ "Lúc nãy con làm rơi nhưng Shoto đã nhặt lại cho con."Bà Inko ngạc nhiên, lấy từ trong khăn tay ra một tấm thẻ khác đưa cho bé Izuku, cũng là thẻ Allmight vàng kim "Nhưng tấm thẻ của con mẹ đang giữ đây này. Lúc nãy ở trên xe, con ăn kem sợ làm bẩn thẻ nên đã nhờ mẹ giữ giúp kia mà."Bé Izuku tròn mắt nhìn hai tấm thẻ Allmight giống hệt nhau trong tay mình. Nếu thẻ của bé vẫn nằm an toàn chỗ mẹ, thế thì tấm thẻ mà Shoto đưa là của ai?Lúc này, bé Izuku chợt nhận ra. Có lẽ, Shoto thấy bé buồn nên đã đưa tấm thẻ của cậu ấy cho bé. Tim bé Izuku như có một dòng cảm xúc lạ len lỏi vào, vừa ấm áp, vừa tràn đầy sự biết ơn. Bé biết Shoto đã nhường tấm thẻ quý giá của mình cho bé, dù chẳng nói ra nhưng hành động của cậu bạn đã thể hiện tất cả.Trong lòng bé dâng lên niềm vui và sự ấm áp khó tả. "Ngày mai gặp lại, mình nhất định sẽ cảm ơn cậu ấy thật nhiều, tặng cậu ấy bánh kẹo mình thích nữa." Bé thầm hứa với bản thân với nụ cười rạng rỡ nở trên môi.Mùa hè này, không chỉ có tấm thẻ Allmight, mà còn có một người bạn đặc biệt sẽ mãi in sâu trong ký ức bé.
• Địa điểm nơi ở của các nhân vật là không chính xác.
• Mối quan hệ giữa Shoto và Endeavor không tệ như trong tác phẩm gốc.______________Giữa buổi trưa oi ả của mùa hè tháng bảy, mặt trời như muốn đổ lửa xuống từng ngóc ngách của khu phố nhỏ yên tĩnh ở Yokohama. Từng tia nắng chói chang len qua các kẽ lá, in những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất. Bé Izuku ngồi trên xe cùng ba mẹ, khẽ áp mặt vào cửa kính để nhìn khung cảnh quen thuộc lướt qua trong tầm mắt. Bé đã được mẹ đưa về thăm ông bà ngoại, và lần nào đến đây, trái tim bé cũng như nhảy cẫng lên vì vui sướng. Ở sân vườn nhà ông bà có một điều đặc biệt mà bé yêu thích hơn cả — cây cam to lớn sừng sững giữa khu vườn. Những tán lá xanh rì tỏa bóng mát dịu dàng, mang lại cảm giác bình yên mỗi khi bé ngồi bên dưới."Ông Cam..." Bé Izuku nhắm mắt lại, trong lòng đã sớm mong mỏi được gặp lại cái cây thân thuộc ấy. Cây cam này chính là người bạn bí mật của bé, một người bạn không bao giờ biết nói nhưng luôn hiện diện ở đó, sẵn sàng che chở và lắng nghe mỗi khi bé buồn hay vui. Nghĩ đến lúc được nằm dưới tán cây mát rượi, cơn mệt mỏi vì quãng đường dài bỗng như tan biến.Nhưng hôm nay, điều đầu tiên mà bé Izuku làm khi đến nhà ông bà không phải là chạy thẳng đến với ông Cam như mọi khi. Ngay khi vừa chào ông bà xong, ánh mắt của bé đã tìm kiếm một hình ảnh khác — chú mèo lông xám mà bé đã kịp nhìn thấy khi còn ngồi trên xe. Bé nhanh nhẹn đeo bình nước nhỏ xinh bên mình, đội thêm chiếc mũ rộng vành rồi ngay lập tức cất bước đi tìm chú mèo ấy.Bé Izuku tuy chỉ mới tám tuổi nhưng trí nhớ rất tốt. Mới chỉ vài lần đi dạo với bà ngoại, bé đã thuộc lòng các con đường quanh khu phố này. Đôi chân nhỏ nhắn của bé bước đi đầy tự tin, trong miệng ngân nga giai điệu vui nhộn từ bài hát siêu anh hùng mà bé thích nhất. Những người qua đường đều mỉm cười khi thấy bé, không ai có thể cưỡng lại sự dễ thương vô tư toát lên từ dáng đi nhí nhảnh và đôi mắt sáng trong như pha lê của bé.Đến ngã rẽ phía trước, bé Izuku chợt thấy bóng dáng của chú mèo lông xám đang ngồi dưới bóng cây ven đường, đôi mắt nó lấp lánh như đang quan sát xung quanh. Bé mừng rỡ, rảo bước nhanh hơn về phía chú mèo. Nhưng ngay khi bé định với tay nựng bộ lông mềm mượt ấy, chú mèo bỗng giật mình, nhảy phốc lên rồi chạy vụt đi mất."A... mèo ơi, đợi tớ với!" Bé Izuku không kịp suy nghĩ, lập tức chạy theo sau, đôi chân bé líu ríu đuổi theo bóng chú mèo đang lẩn khuất qua các góc phố. Nhưng dù có cố gắng thế nào, khoảng cách giữa bé và chú mèo vẫn ngày càng xa dần cho đến khi bé hoàn toàn mất dấu.Bé dừng lại, thở hổn hển, đôi mắt ngấn nước đầy thất vọng. Bé buồn lắm, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc thở dài một hơi. Chú mèo chạy nhanh quá, và bé cũng chẳng thể nào bắt kịp. Bé cố gắng xua đi nỗi buồn, tự nhủ rằng mình phải vui vẻ trở lại.Sau khi thất bại trong việc đuổi theo chú mèo lông xám, bé Izuku cúi đầu ủ rũ, đôi tay nhỏ xíu lần mò trong túi áo yếm. Bé định sẽ lấy tấm thẻ Allmight vàng kim yêu quý của mình ra để ngắm nghía, vì mỗi lần nhìn vào nó bé đều cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng lạ thay, dù có tìm kỹ đến đâu bé vẫn không thấy tấm thẻ đâu cả.Mặt bé bắt đầu tái đi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi bé lục tung hết túi áo trước ngực. Tấm thẻ quý giá ấy... không lẽ đã rơi mất lúc bé đuổi theo chú mèo sao?Bé Izuku đứng bất động, đôi tay nhỏ siết chặt quai đeo của bình nước, mím chặt môi để ngăn những giọt nước mắt đang trực trào ra. Bé tự nhủ rằng mình đã lớn rồi, không được khóc nữa, nhưng mà...Bé đưa tay quẹt nhẹ mắt. Tấm thẻ Allmight ấy không phải chỉ là một tấm thẻ bình thường. Đó là tấm thẻ hiếm mà bé đã phải dùng hết số tiền tiết kiệm suốt hai tháng trời để mua thật nhiều Choco Hero mới có thể trúng được. Bé đã mơ ước được sở hữu nó từ lâu, và giờ, nó đã biến mất.Trái tim bé như quặn lại, từng nhịp đập đều chùng xuống đầy tiếc nuối. Bé Izuku cuối cùng không thể ngăn được giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mắt. Bé cúi đầu, đôi vai nhỏ run rẩy, bắt đầu rảo bước chậm chạp dọc theo con đường mà mình vừa đi qua, cẩn thận nhìn kỹ từng góc nhỏ, từng khoảng đất trên lề đường.Bé cứ đi, cứ tìm, lòng đầy hy vọng rằng mình có thể tìm lại được tấm thẻ yêu quý ấy. Và rồi, khi đi ngang qua một hàng cây xanh rợp bóng mát, bé chợt thấy một cậu bé trạc tuổi mình đang ngồi lặng lẽ ở đó. Cậu ấy ngồi một mình, im lìm đến mức khiến bé phải dừng bước và ngạc nhiên. Bé chớp chớp mắt, tự hỏi cậu ấy đang làm gì ở đấy, có vẻ như cậu ấy đang bị thương.So với việc tiếp tục tìm kiếm tấm thẻ, bé Izuku nhận ra rằng giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn quan trọng hơn nhiều. Bé hít sâu một hơi, rồi dứt khoát quẹt đi những giọt nước mắt còn đọng trên má, nhanh nhảu bước tới chỗ cậu bé ấy."Cậu có sao không?" Bé Izuku ngồi xuống bên cạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu bạn trông thật khác lạ. Mái tóc của cậu ấy được chia làm hai nửa rõ rệt, một bên màu trắng, một bên màu đỏ tươi, và đôi mắt của cậu cũng thế, một bên xám tro lạnh lùng, một bên xanh ngọc bích sáng rực. Cậu ấy đẹp lạ thường như một bức tranh sống động.Cậu bạn với ngoại hình nổi bật không trả lời ngay lập tức. Cậu chỉ lặng lẽ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng thoáng nhìn về phía bé Izuku. Một khoảng im lặng kéo dài, rồi cậu ấy khẽ lắc đầu, như muốn nói rằng mình không sao."Nhưng mà cậu có vết thương ở tay kìa." Bé Izuku vội vàng lục túi áo yếm, lấy ra vài miếng băng cá nhân in hình Allmight mà bé luôn mang theo. Bé chìa tay ra, đưa cho cậu bạn ấy với nụ cười ngọt ngào "Tớ chỉ có vài cái thôi, cậu lấy mà dùng nha."Lúc này, cậu bạn có mái tóc hai màu mới chịu nhận lấy mấy miếng băng cá nhân từ tay Izuku, nhưng thay vì dán lên vết thương ngay, cậu ấy lại ngắm nghía chúng một cách tò mò. Cậu hỏi khẽ "Cậu thích Allmight à?"Bé Izuku ngạc nhiên, nhưng rồi ngay lập tức gật đầu mừng rỡ, cảm giác như đã tìm được một người bạn có chung sở thích với mình "Đúng thế! Tớ siêu siêu thích chú ấy luôn. Chú ấy là thần tượng số một của tớ!"Cậu bạn kia chỉ khẽ đáp lại bằng một giọng thờ ơ "Vậy à." Sau đó, cậu từ từ xé một miếng băng cá nhân, dán lên khuỷu tay đang bị trầy xước của mình, còn những miếng băng còn lại thì cẩn thận bỏ vào túi áo bên ngực trái.Bé Izuku tò mò nhìn cậu ấy, thắc mắc "Nhưng mà cậu bị thương nhiều thế này, có đau không.... ờm...." Bé quên mất mình còn chưa hỏi tên cậu ấy.Cậu bạn vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt có phần mềm mại hơn, giới thiệu mình như thể cậu ấy đọc được suy nghĩ của bé Izuku "Todoroki Shoto, đó là tên tớ."Bé Izuku nhẩm lại cái tên ấy vài lần, rồi chợt nhận ra điều gì đó. Đôi mắt tròn xoe của bé sáng rực lên:"Todoroki Shoto? Todoroki... Không lẽ cậu là con trai của anh hùng Endeavor?"Bé Shoto không phủ nhận, chỉ khẽ thở dài, gật đầu một cách lặng lẽ, nét mặt có phần bực bội. Bé Izuku không hề nhận ra sự khó chịu đó, thay vào đó, mắt bé long lanh đầy ngưỡng mộ:"Tuyệt quá! Tớ cũng thích Endeavor lắm. Nhưng mà sao cậu bị thương nhiều thế, có đau lắm không?"Bé Shoto tròn mắt nhìn bé Izuku, đây là lần đầu tiên có người hỏi bé câu này. Dù không ghét ba mình, nhưng cái danh "con trai của anh hùng hạng hai" khiến bé cảm thấy nặng nề. Mọi người thường mặc định rằng là con trai của anh hùng bé phải mạnh mẽ và kiên cường như ba, và chưa bao giờ có ai hỏi bé có đau không, dù những vết thương này cũng khiến bé không dễ chịu chút nào.Cảm giác vừa lạ vừa ấm áp len lỏi trong lòng Shoto. Bé hít một hơi thật sâu, sau đó đáp nhẹ nhàng "Cái này... tớ tập luyện với anh tớ nên bị thương thôi." Lúc nãy bé vừa tập luyện với anh Touya và lại thua anh ấy như những lần trước. Vì thua nên bé Shoto cảm thấy bực mình lắm, bé ra đây ngồi để bình tĩnh lại, trong lòng thầm tự nhủ bé phải mạnh mẽ hơn nữa."Wow, cậu giỏi quá!" Bé Izuku cười toe toét, hai mắt sáng rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh. "Cậu có thể tập với anh lớn hơn sao, thật sự đáng nể đó. Tớ chắc chắn cậu sẽ mạnh hơn nhiều trong tương lai!"Những lời khen ngợi đầy nhiệt huyết của Izuku khiến Shoto cảm thấy mặt mình nóng lên. Hai má bé khẽ phiếm hồng, bối rối đến mức phải quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt sáng chói của Izuku. Bé không biết phải nói gì, chỉ im lặng ném một hòn đá nhỏ ra xa, lúc sau mới nhỏ giọng hỏi "Tớ chưa từng gặp cậu ở khu này, cậu ở nơi khác chuyển đến à?""Tớ từ Tokyo đến đây. Tớ đang nghỉ hè nên về thăm ông bà. Lúc nãy tớ thấy có một bé mèo lông xám dễ thương lắm, thế là tớ đuổi theo, rồi vô tình làm rơi mất tấm thẻ Allmight của mình..." Nói đến đây, giọng của Izuku bỗng dưng nhỏ hẳn lại, đầy ảo não. Bé cúi gằm mặt, đôi mắt đã bắt đầu rưng rưng trở lại.Bé Shoto nhìn Izuku, đôi mày khẽ nhíu lại như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi không lâu sau, bé lục lọi túi quần của mình, lấy ra một tấm thẻ vàng kim lấp lánh. Đó chính là tấm thẻ Allmight mà Izuku đã đánh mất. Shoto chìa tấm thẻ ra, bình thản nói "Có phải cậu đang tìm cái này không? Lúc nãy tớ nhặt được."Bé Izuku lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe mở to kinh ngạc. Bé không tin vào mắt mình khi nhìn thấy tấm thẻ yêu quý nằm trong tay Shoto. Không kìm được cảm xúc, bé bật lên tiếng reo đầy vui sướng "Đúng rồi! Đúng rồi, là tấm thẻ của tớ! Cảm ơn cậu nhiều lắm, Shoto!"Bé Izuku cười toe toét, đôi tay run run nhận lại tấm thẻ từ Shoto, lòng ngập tràn hạnh phúc. Bé cứ liên tục cúi đầu cảm ơn, khiến Shoto có phần ngại ngùng. Bé Shoto chỉ ngồi im, khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt dịu đi rõ rệt khi thấy sự hân hoan của Izuku.Từ xa, bà Inko đang che dù đi tới. Thấy bóng mẹ, bé Izuku lập tức quay lại nhìn Shoto với vẻ mặt hơi luyến tiếc. Bé không muốn rời xa Shoto chút nào, dù mới gặp nhau nhưng bé cảm thấy mình đã có một người bạn rất đặc biệt. Bé đưa mắt nhìn Shoto, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy tay cậu bạn mới quen "Tớ là Midoriya Izuku. Ngày mai tớ sẽ đến đây chơi với cậu nữa, được chứ?"Shoto nhìn Izuku, ánh mắt thoáng chút bất ngờ nhưng rồi mỉm cười nhẹ, gật đầu đáp lại.Bà Inko nắm tay bé Izuku, dẫn con trai rời khỏi đó. Trong lòng bà cũng rất vui khi thấy Izuku đã có được một người bạn mới. Nhưng khi bà nhìn thấy tấm thẻ trong tay Izuku, bà thoáng giật mình "Izuku, tấm thẻ đó con lấy ở đâu thế?"Bé Izuku không hiểu tại sao mẹ lại hỏi thế, bé giơ tấm thẻ ra kể với mẹ "Lúc nãy con làm rơi nhưng Shoto đã nhặt lại cho con."Bà Inko ngạc nhiên, lấy từ trong khăn tay ra một tấm thẻ khác đưa cho bé Izuku, cũng là thẻ Allmight vàng kim "Nhưng tấm thẻ của con mẹ đang giữ đây này. Lúc nãy ở trên xe, con ăn kem sợ làm bẩn thẻ nên đã nhờ mẹ giữ giúp kia mà."Bé Izuku tròn mắt nhìn hai tấm thẻ Allmight giống hệt nhau trong tay mình. Nếu thẻ của bé vẫn nằm an toàn chỗ mẹ, thế thì tấm thẻ mà Shoto đưa là của ai?Lúc này, bé Izuku chợt nhận ra. Có lẽ, Shoto thấy bé buồn nên đã đưa tấm thẻ của cậu ấy cho bé. Tim bé Izuku như có một dòng cảm xúc lạ len lỏi vào, vừa ấm áp, vừa tràn đầy sự biết ơn. Bé biết Shoto đã nhường tấm thẻ quý giá của mình cho bé, dù chẳng nói ra nhưng hành động của cậu bạn đã thể hiện tất cả.Trong lòng bé dâng lên niềm vui và sự ấm áp khó tả. "Ngày mai gặp lại, mình nhất định sẽ cảm ơn cậu ấy thật nhiều, tặng cậu ấy bánh kẹo mình thích nữa." Bé thầm hứa với bản thân với nụ cười rạng rỡ nở trên môi.Mùa hè này, không chỉ có tấm thẻ Allmight, mà còn có một người bạn đặc biệt sẽ mãi in sâu trong ký ức bé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com