TruyenHHH.com

Allisagi Vua Vi Ky

Isagi rệu rã bước đi, hôm nay cậu tập luyện dữ quá quên mất giờ ăn báo hại Ego phải bật loa thông báo lên kêu cậu mau nghỉ ngơi tắm rửa ăn uống.

Lúc xuống phòng ăn đã vắng tanh chẳng có ai, Isagi lấy đồ ăn kèm cho mình và hôm nay là tamagoyaki, một món trứng rán cuộn.

Thất thểu cầm khay đồ ăn, Isagi tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này. Vừa động đũa chọc chọc vô miếng trứng, cậu tự hỏi liệu trận sau sẽ thắng chứ? Hiện tại Raichi đã khiến cậu nghi ngờ rồi, nếu như "cậu ta" cũng giống hắn thì chắc trận sau sẽ rất khó khăn đây.

Bằng một cách nào đó Isagi lại một lần nữa như trước kia, thiếu tự tin và vô dụng. Càng nghĩ sâu xa cậu càng cảm thấy chán nản, chẳng muốn ăn uống gì:

"Aaa... chẳng muốn ăn uống gì cả." Tựa lưng vào ghế, Isagi ngửa đầu ra sau liền thấy Kunigami ở sau cúi xuống nhìn cậu: "Úi mẹ ơi!! Au...!"

Bật người ngồi thẳng dậy, Kunigami không kịp phản ứng bị Isagi cụng đầu một cái đau điếng. Anh không sao nhưng sang Isagi lại thấy cậu ôm trán, sau kẽ tay anh nhìn thấy trán cậu có chút ửng hồng.

"Xin lỗi Isagi, tôi làm ông sợ hả?"

"Kunigami? Không đâu, phản xạ tự nhiên thôi."

"Tôi ngồi đây được chứ?"

"Được ông ngồi đi, cơ mà ông chưa ăn à?"

"Nãy ăn rồi tại có chuyện với ông nên mới lại đến."

"Hả chuyện gì cơ?"

"Tôi vẫn chưa nói với ông nhỉ... lời cảm ơn." Kunigami có chút bối rối xoa đầu.

"Về gì?"

"Cảm ơn vì cú chuyền."

Isagi tròn xoe mắt, cậu chớp chớp mắt rồi lại tròn xoe mắt nhìn Kunigami. Một sự thật hiển nhiên rằng sâu tronh thâm tâm cậu muốn anh vẫn là "anh hùng" của cậu, một người "anh hùng" công bằng với mọi người chứ không phải một kẻ sa ngã.

Mấp máy môi muốn nói gì đó lại thôi, Isagi bắt đầu quá trình dejavu như bao người thường gọi.

"Hả?... từ trận trước đó hả?"

"Ừ đó, tôi luôn theo triết lí "công bằng- bình đẳng" nên là..." Tới đây Kunigami không biết nói làm sao, có chút ngập ngừng, Isagi liền tiếp lời: "Ông cất công ra tận đây để cảm ơn hả?"

Kunigami không nói gì, chỉ gật đầu như thừa nhận. Isagi ồ một tiếng: "Ra vậy..."

Kunigami thấy đã xong việc, tính rời đi thì bị Isagi nắm lấy tay, cậu chỉ xuống ghế, ra hiệu anh ngồi: "Ông đi vội vậy sao? Ngồi xuống đây tôi với ông nói chuyện với nhau chút."

Kunigami dù sao cũng không có bận, anh đồng ý ngồi xuống nói chuyện với Isagi. Vừa ngồi xuống cậu bỗng dưng hỏi anh:

"Kunigami này, tại sao ông lại chơi bóng đá thế?"

"Sao tự dưng hỏi vậy?" Kunigami hơi ngơ người.

"Tại tôi thấy thắc mắc chút thôi." Isagi cười gượng, cậu không phải kẻ nhớ dai mấy cuộc trò chuyện nên nhớ đâu hỏi đó thôi.

"Cũng chẳng có gì... tôi muốn trở thành siêu anh hùng trong thế giới bóng đá." Kunigami có chút ngập ngừng nhưng sau đó cũng nói ra.

"Từ nhỏ tôi đã không thích những thứ như siêu nhân gao, robot hay vua hải tặc các thứ mà là những tiền đạo. Họ chạy khắp sân cỏ xanh rờn, cố gắng ghi bàn để dành lấy chiến thắng."

"Không phải những nhân vật giả tưởng mà là những tiền đạo đem đến cho tôi dũng khí và sự phấn khích tột cùng. Họ là những vị siêu anh hùng thực sự."

"Tôi muốn trở thành một người như vậy trên thế giới này."

"Đó là một ước mơ rất tuyệt đấy." Isagi cười mỉm, cậu nhìn Kunigami nhưng sâu trong đôi mắt lại như nhìn đi đâu đấy. Xa xăm và khó đoán.

"Tất nhiên. Dù thần thánh có bảo là không thể đi chăng nữa, dù có ai cười chê đi chăng nữa. Mấy thứ đó không phải điều quan trọng."

"Tôi sẽ vì giấc mơ của bản thân mà chiến đấu hết mình thật công minh với thế giới. Không có gì đáng xấu hổ hết."

Ánh mắt của Kunigami kiên định như tuyên bố rằng anh chắc chắn sẽ không thay đổi. Nhưng sớm muộn gì ánh mắt đó cũng chết thôi...

"Hahaha ông ngầu lắm đấy." Isagi bật cười, che đi nỗi hối hận của mình. Kunigami không nhận ra, anh tưởng cậu đang chê anh liền tức giận hỏi cậu:

"Có gì đáng chê à?"

"Không đâu, chỉ là tôi vô cùng ngưỡng mộ ước mơ đó của ông thôi." Isagi lắc đầu.

"Nhớ giữ nó thật chặt nhé."

"Đương nhiên rồi." Kunigami không hiểu lời của Isagi là sao nhưng vẫn gật đầu chắc chắn.

Isagi vẫn chưa an tâm hoàn toàn, cậu bỗng nhiên hỏi Kunigami một câu mà chưa bao giờ có ai hỏi, hay thậm chí anh chưa từng nghĩ tới:

"Nhưng... lỡ mai ông không còn cái ước mơ làm siêu anh hùng nữa thì sao?"

"Ùm... sẽ không có chuyện đó đâu. Ước mơ của tôi, tôi không bao giờ dễ dàng từ bỏ được." Kunigami suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Dứt không? Nếu như mai sau có chuyện gì xảy ra thì ông hứa rằng đừng bao giờ biến bản thân trở thành "anh hùng sa ngã"." Isagi nhìn Kunigami, đôi mắt ẩn chứa nhiều hối hận đau buồn.

"Ông đang nói cái gì vậy?" Kunigami không hiểu, Isagi tại sao lại suy nghĩ tới mấy thứ đó và muốn anh hứa. Ánh mắt đó của cậu càng làm anh khó hiểu hơn, cứ như đã làm gì có lỗi với anh vậy.

"Rồi sau này ông sẽ biết tại sao thôi nhưng ông sẽ hứa chứ?" Isagi nhẹ lắc đầu không trả lời, bây giờ chưa phải lúc.

"... được, tôi hứa với cậu sẽ mãi bước tiến trên con đường làm một siêu anh hùng." Kunigami không hiểu nhưng anh vẫn đồng ý với Isagi. Anh tin cậu.

Isagi chỉ gật đầu rồi im lặng nhìn anh, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, trong não lại chạy về hình ảnh người con trai thân hình đồ sộ với đôi mắt chết. Cậu nhìn anh như không nhìn, một ánh mắt đầy tia buồn không nói thành lời.

Kunigami ngồi dậy, anh đi ra chỗ lấy đồ ăn phụ sau đó mang ra một đĩa bít tết nóng hổi ra. Mời Isagi đang dấu hỏi chấm đầy đầu: "Isagi, ăn cùng không?"

"Bít tết?" Isagi nghiêng đầu.

"Ở kia có ghi phần thưởng ghi bàn, đó là hệ thống đổi thưởng cho người ghi bàn." Kunigami mang đĩa bít tết ra ngồi xuống cạnh Isagi, nói tiếp: "Bây giờ cứ gọi thịt đã dù gì bàn thắng đó... một nửa cũng là nhờ công của ông."

"Nên miếng thịt này một nửa là phần của ông." Kunigami dùng dao nĩa cắt miếng thịt bít tết ra làm 8 phần đều nhau. Định trút 4 miếng thịt nóng hổi lên bát cơm Isagi nhưng anh khựng lại khi nhìn thấy bát còn nguyên chưa bớt được hạt cơm nào.

"Cảm ơn ông nhé nhưng mà tôi cũng ghi bàn mà, tôi có thể tự đổi." Isagi vui vẻ cảm ơn.

"Để sau đi, bây giờ cậu mau ăn đi, tính bỏ cơm luôn à?" Kunigami nhìn bát cơm đầy ứ kia của Isagi rồi nhìn thân hình như suy dinh dưỡng nhắc cậu mau ăn.

"Tớ muốn bỏ lắm tại giờ chẳng có tâm trạng nhưng không ăn Ego-san sẽ phàn nàn dữ lắm." Isagi bắt đầu động đũa ăn cơm, nét mặt chẳng còn chút tươi tắn nào.

"Thể lực yếu nên ăn đi ông tướng."

"Xìiii ôi iết rồi." Isagi mồm nhai đầy cơm cố gắng nói vẹn chữ.

"Mà tôi muốn hỏi lại ông chút, tại sao lúc đó ông lại chuyền cho tôi?"

"Có lẽ lúc đó vị trí bên Raichi thoáng hơn bên tôi nữa nên tôi không hiểu sao lúc đó lại đi chuyền cho tôi, khi mà tôi còn đang bị hậu vệ cản nữa."

"Khó hiểu hơn nữa, rõ ràng ông có thể dẫn bóng qua Barou rồi ghi nhưng ông lại không làm thế."

Isagi mắt nhìn Kunigami, cậu im lặng một lúc rồi nở ra nụ cười nhẹ:

"Bởi vì tôi tin rằng ông sẽ ghi bàn."

Kunigami ngơ người: "Chỉ vậy thôi sao."

Isagi gật đầu: "Chỉ vậy thôi."

"Sao ông lại tin rằng tôi sẽ ghi bàn chứ?"

"Hum... có lẽ là tôi ngửi thấy "mùi bàn thắng" ở ông chăng?"

"Một skill của ông không nói cho Kuon biết à?"

"Có nói cũng như không thôi..."

"Ý ông là sao?"

"Sau này ông sẽ biết."

Kunigami cho miếng thịt bít tết đầu tiên vào miệng ăn.

"Hừm tò mò thật... gì ngon vậy?"

Kunigami quay sang Isagi, cắm nĩa xuống vào miếng thịt đưa về phía cậu: "Ăn đi ăn đi Isagi, nguội bây giờ."

"A ừm..."

Isagi hơi chần chừ nhìn miếng thịt nóng hổi dính sốt đang yên vị trên nĩa chờ cậu ăn. Biết ngon rồi nhưng như thế này có chút ngại. Nhìn ánh mắt mong chờ của Kinigami, Isagi chỉ đành há miệng ra nhận lấy miếng thịt.

Đúng là thịt bít tết có khác, ngon tuyệt. Isagi cũng không nhịn được khen: "Ưm~ ngon dữ."

"Haha, phải không." Kunigami cười, hài lòng trước phản ứng của Isagi.

"Cảm ơn nhiều lắm Kunigami, tôi thấy tốt hơn rồi. Ông quả là người tốt đó."

Isagi cười tươi, không còn vẻ trông u sầu ban nãy nữa. Trước nụ cười đẹp đến mức tỏa sáng kia, Kunigami có chút ngỡ ngàng, tim anh như hẫng đi một nhịp, anh đỏ mặt quay đi.

"Gì lắm chuyện vậy? Cũng có cái gì đâu." Kunigami cố chấn tĩnh bản thân không được để tâm quá nhiều. Isagi nhìn anh quay đi, lại thấy vành tai đỏ cả lên liền đoán: "Hửm? Có lẽ nào ông là kiểu người ngại khi được khen?"

Kunigami không trả lời, anh né: "Ăn xong rồi ngủ đi."

Cho một miếng thịt vào miệng nhai rồi lại cho một miếng khác cho Isagi. Kunigami bỗng đưa bàn tay nắm thành quyền ra cho Isagi:

"Mà quan trọng hơn, trận sau quyết thắng."

Isagi ngồi ngơ người, cậu chỉ mỉm cười nhẹ rồi cụng tay với Kunigami, giọng nói đầy kiên định: "Được."

====================

Lười quá lười quá .-.

___________________________

Tác giả: Hagawari Zircon (Hạ Bách Ly)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com