TruyenHHH.com

Allisagi Un Bisou Sur Le Cou

(Nếu phát hiện lỗi chính tả, hãy bình luận mình sẽ sửa, xin cảm ơn.)

- Hả?

Gagamaru cất giọng, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cảnh tượng vừa rồi như không tin được.

- T... Tuyệt vời!!!!

Kunigami ăn mừng.

- Chết tiệt...! Tại sao lại chuyền cho thằng Kunigami!? Isagi!

Raichi khuỵu gối đứng dậy, tức anh ách mà hỏi cậu.

Yoichi cũng không hề gì lắc đầu, thành thật:

- Quả thật là bên cậu đang trống, nhưng tôi lại không nhìn thấy được bàn thắng nào cả.

- Hừ...!

- Thôi thôi!! Dù gì tụi mình cũng thắng rồi mà.

Kuon mệt mỏi, may sao lần này Raichi không ầm ỉ lên thêm, cậu ta gầm lên một tiếng rồi bỏ đi.

Một phần nào đó trong Raichi hài lòng vì kết quả trận đấu, thậm chí... vui mừng, nhưng sự âm ỉ khó chịu và cảm giác không muốn bị khuất phục khiến Raichi không chấp nhận được nó! Rốt cuộc Blue Lock muốn gì ở họ đây?

Ở cái thằng Isagi đó...

- Tụi mày cứ ngoan ngoãn như vậy thì có ngày nó xích lại hết.

- Lại nữa rồi...

Kuon bất lực thở dài.

Nét mặt Barou lạnh lẽo liếc nhìn đội X với điệu bộ nhăn nhó khốn khổ, qua vai, hắn thấy tên ong vàng đang vui vẻ trò chuyện với cậu trai mắt xanh.

Cứ đợi đó, Isagi Yoichi. Một ngày nào đó mày sẽ phải quỳ dưới chân vị vua là tao.

- Tao sẽ cho mày thấy mày hèn nhát ra sao.

|Khu nhà số 5, trận đấu đầu tiên, đội Z thắng.|

*

Tất cả những gì đã diễn ra đều trùng khớp với dự liệu, những người khác biết rằng họ cũng có thể ghi bàn, họ sẽ tham gia vào...

Hệ thống.

*

Chuyên mục tổng kết sau trận đấu - thật ra chỉ là cuộc tranh cãi hãy còn không hồi kết từ những biểu hiện của nhau sau trận đấu đầu tiên.

Nhưng cứ kì kèo mãi thì, lũ cứng đầu cuối cùng cũng chịu thôi ngay việc làm vô nghĩa và gian phòng lâm vào chốc trầm mặc.

Chẳng thể đạt được mục đích cá nhân.

Sự ương ngạnh dần bị một cái gì đó mới lạ chiếm chỗ. Nền móng đang được xây dựng khá tốt.

Et (và), chúng ta nên là gì tiếp theo đây?

Xây dựng những thói quen mới "lành mạnh" hơn?

- Được rồi đó cả đội! Đây không phải trò chơi đâu...!! Chúng ta đã thắng, nhưng đều là nhờ có Bachira, Isagi và Kunigami...

- Hả?

Iemon hỏi, vẫn chưa hiểu ra ý của Kuon là gì.

Igarashi nói:

- Thế thì sao...? Không hiểu...

- Nghe đây, bây giờ đội chúng ta vẫn có thể chiến thắng được nhờ có họ. Nhưng điều đó sẽ tiếp diễn được thêm bao lâu? Với cả tá các đội mạnh khác nữa. Ở vòng tuyển chọn đầu tiên là cuộc đối đầu giữa năm đội theo thể thức vòng tròn tính điểm, hai đội cao điểm nhất sẽ thắng và đi tiếp. Giả sử tất cả các đội đều thắng 2 thua 2 thì mỗi đội được 6 điểm. Nói cách khác để chiến thắng cần đặt mục tiêu số điểm giành được phải lớn hơn 6, tức 7 điểm. Đương nhiên nếu hòa nhiều cục diện sẽ thay đổi. Thắng 2 hòa 1 ta sẽ có 6 điểm. Mức điểm này khả năng cao sẽ trở thành ranh giới sống còn!!

Hiện tại họ đã được 2 điểm đầu tiên. Và vẫn còn phải đối đầu với ba đội nữa.

- Vả lại, mục đích của chúng ta đến Blue Lock không phải là để dựa dẫm vào người khác đúng chứ? Cứ hục hặc nhau như trận vừa rồi thì chẳng cho thấy được gì cả... không tìm cách khắc phục thì quả thật chỉ có dậm chân tại chỗ rồi chờ ngày bị loại ở những vòng sau đó thôi, đặt trong trường hợp chúng ta nằm trong hai đội vượt qua vòng này!

Sư cọ mốc chu mỏ, nói:

- Nói vậy là cậu có ý tưởng rồi hả?

Kuon lắc đầu.

- Không... tôi vẫn chưa...

Igarashi bèn lắc tay tỏ ý.

- Chao ôi, thế thôi khỏi bàn.

- Nhưng cứ đà này e...

Một người khác lên tiếng:

- Có đấy.

Là Kunigami.

- Nhờ có Bachira và Isagi nên tôi mới có thể ghi bàn. Nếu thiếu họ, tôi không thể sút được cú đó. Gợi ý dẫn đến chiến thắng đấy.

Raichi bác bỏ:

- Tao đùa với mày chắc, thằng ngu si tứ chi phát triển! Mày chỉ muốn được chuyền để ghi bàn và trở thành vua phá lưới thôi chứ gì.

Yoichi bước ra từ nhà tắm, thấy Raichi nói vậy cũng chú ý đến. Vừa hay, Bachira cũng tương tự cậu, vampire nói:

- Nhưng cú đó sút đẹp mà! Dứt điểm ngọt xớt luôn chứ đùa. Cứ tiếp tục ghi nhiều bàn như thế thì chúng ta thắng chắc!

Sư cọ mốc kinh hãi ra mặt trước bộ dạng "tồng ngồng" của Bachira.

Nhìn cậu ta nhỏ con vậy mà cơ bắp không đùa được đâu!

Bachira vừa lau tóc vừa nhìn Yoichi cười tỏa nắng tít cả mắt, cậu bảo:

- Isagi nhỉ! Ha!

Nhưng mà...

Yoichi nhìn trân trân với biểu cảm khó xử nghi ngại.

- Grand Dieu (trời đất ơi), Bachira... đừng có khoe "hàng" nữa...!!

Cậu bổ sung vế sau trong lòng, không dám lia mắt nhìn xuống mà chuyển tầm nhìn sang chỗ Kunigami. Anh cũng thoáng nhìn cậu với ánh nhìn tương tư.

Naruhaya Asahi nhắm mắt, cạn lời mà chỉ tay về phía tên vampire tính tình vô tư vô lo đến làm người khác phải lo hộ:

- Ấm đầu chắc! Nghĩ gì mà ghi bàn kiểu "chó ngáp phải ruồi" ấy suốt được! Mặc cái quần vào!

Imamura bày tỏ:

- Cóc hiểu nổi mười một thằng tiền đạo một đội nghĩa là sao...!! Hay việc này cũng có ý nghĩa đặc biệt nào đó...? Giống như lúc chơi "đuổi bắt" ấy... lại là một bài huấn luyện cái tôi của Ego chăng?

- Không... có phải Ego nói gì cũng đúng đâu.

Chigiri mở tủ lấy bình nước, cậu thong dong nói:

- Hắn bảo để đăng quanh World Cup cần tiền đạo đẳng cấp thế giới như C. Ronaldo, Messi hay Cantona. Nhưng những cầu thủ đó còn chưa bao giờ vô địch World Cup*. Chỉ có câu "cuộc chiến xây dựng bóng đá từ con số 0" coi bộ là gợi ý gì đó.

(*Blue Lock ra đời trước khi Messi cùng đội tuyển Argentina giành chức vô địch World Cup nắm 2022.)

Cậu chàng di ánh nhìn đến Isagi Yoichi trong vô thức, có lẽ cậu trai mắt xanh biết được điều gì đó...

Yoichi cất tiếng:

- Chigiri nói đúng đấy. Cụm từ "bóng đá từ con số 0" chính là chìa khóa đầu tiên để xây dựng nền tảng tại Blue Lock.

Cậu đứng dậy, quay về phía tủ đồ để vắt gọn khăn.

- Hử?

- Là gì hả, nói nghe thử.

Raichi trầm ngâm, đương lúc cậu tiếp tục nói:

- Ở trận đấu vừa rồi, ban đầu, cả hai đội đều chơi trong tâm thế chỉ chăm chăm tự mình ghi bàn nên mới không khác gì bọn con nít ranh tranh nhau cướp bóng. Các cậu chỉ chú ý đến việc Ego giao luật "vua phá lưới", bản chất ích kỉ trong mỗi tiền đạo lộ rõ nên bị chi phối từ đó không còn hệ thống, đội hình gì nữa. Anh ta đã thành công điều chúng ta đi đúng hướng, đó chính là trạng thái số 0 trong " xây dựng bóng đá từ con số 0".

Những thành viên khác nghe vậy thì mới phát giác ra.

- Chơi kiểu đấy chả phải bóng đá...

- Đúng.

- Ừ, ngớ ngẩn thực sự.

Yoichi tựa người vào bức tường phía sau.

- Cũng phải thôi, thêm cả, ngay từ đầu một số người đã hiểu sai ý nghĩa của cuộc chiến này rằng nó chỉ đòi hỏi "năng lực ghi bàn cá nhân, thắng thua không quan trọng". Ấy chỉ càng làm cho thế trận hỗn loạn. Và thứ đã phá vỡ số 0 chính là bàn thắng số 1 của Barou.

Đội X mê mẩn trước bàn thắng ấy nên ai cũng muốn chuyền cho hắn.

- Từ đó, một tầm nhìn rõ ràng để ghi bàn được hình thành xoay quanh Barou, đội X dần trở thành một đội đúng nghĩa, một tập thể được hình thành với lí tưởng chính là "số 1".

Cậu giơ ngón trỏ, cách biểu tỏ nào đó của việc truyền tải.

- Barou đã biến số 0, tức trò tranh bóng không luật lệ thành số 1 nhờ việc ghi bàn bằng tài năng của mình. Số 1 ấy trở thành kim chỉ nam cho 10 người còn lại chơi theo và cả đội có thể biến từ 1 thành 10 hay thậm chí 100. Một đội bóng chỉ được hình thành sau khi ta chiến thắng trong cuộc đụng độ giữa những cái tôi ấy. Chính vì vậy thứ cần thiết ở đây là khả năng tạo ra số 1. Một tài năng là "cá nhân vượt trội" chính là thứ trước nhất của một tiền đạo.

Imamura gãi đầu.

- Tức là... một tiền đạo siêu cấp có thể biến 0 thành 1 để tiền vệ, hậu vệ cùng hợp tác để tạo ra 10 hoặc 100 à. Hơi hiểu rồi.

Kuon xoa cằm.

- Công nhận, bình thường chơi bóng tôi cũng chẳng nghĩ sâu xa đến thế.

Naruhaya kích động hỏi:

- Vậy còn cái cơ chế "vua phá lưới"?

Yoichi nhìn cậu ta.

- Bên cạnh cái ta vừa nói, thì đạt được danh hiệu "vua phá lưới" là cơ hội cuối cùng dành cho những cầu thủ ở các đội có nguy cơ bị loại. Khi bị đẩy vào bước đường cùng, tâm thế muốn sống đôi khi lại khiến những cái tôi ngộ ra được nhiều thứ. Ta sẽ tìm mọi cách để bản thân tồn tại. Đó cũng là "vị kỉ" khi đặt lợi ích của mình lên hàng đầu.

Cậu ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc màn hình vẫn im lìm, phía bên kia, có lẽ Ego đang quan sát họ. Giọng của Yoichi vẫn cứ đều đều phát ra.

- Bóng đá hay đội bóng đều được sản sinh từ những tiền đạo xuất chúng. "Các phản ứng hóa học được diễn ra giữa những cái tôi" hay "sự kết hợp giữa các vũ khí cá nhân" đã tạo nên bàn thắng. Các cậu cũng thấy cách mà tôi với Bachira đã làm rồi đấy. Ấy vậy.

Yoichi chạm mắt Kunigami, anh thấy ánh nhìn này như một chiếc máy dò quét khắp người mình. Cặp mắt hai màu yên ắng cùng khoảng im lặng quyền lực giúp cho những lời nói sau đó của mình trở nên có trọng lực hơn khi tất cả thật sự chọn im lặng để lắng nghe mình mà chẳng cần phải la thét để thu hút sự chú ý.

- Những ai nắm bắt được tình hình và cũng hướng đến bàn thắng sở hữu một khả năng đồng bộ và tham gia vào bàn thắng trông như thể nó vốn đã thế và sẽ không một ai có thể ghi bàn ngoài cậu ta. Kunigami đã xuất hiện và thành công ấn định chiến thắng bằng cú sút của mình.

- Đó là... "phản ứng hóa học"?

Kunigami thắc mắc, những điều Isagi nói ra có vài phần lạ ẫm, thực tế chỉ là họ không biết và không thấy.

Cậu gật đầu.

- Thứ mấu chốt ở đây chính là sự va chạm giữa những cái tôi, bàn thắng chính là sản phẩm sau cùng.

Một tiếng rè phát ra từ phía sau lưng mọi người, họ chuyển từ chăm chú từ lời nói của cậu trai mắt xanh đến chiếc TV trên cao khi bị giật mình.

Giọng nói đồng tình của Ego phát đến, rõ là lắng nghe họ từ nãy giờ:

|Phải, phải, các cậu đang đi đúng hướng đấy.|

Bóng dáng hắn ta rất nhanh cũng xuất hiện. Ego cao giọng:

|Này những viên ngọc thô tài năng, trận đấu thứ 2 tại khu nhà số 5 của các cậu vừa kết thúc. Đội V đã đè bẹp đội Y với tỉ số 9 - 0.|

Trên bàn tay của Ego xuất hiện bảng thứ hạng của các đội. Sau hai trận đấu, những đánh giá đầu tiên về năng lực của các cầu thủ dần được thể hiện. Với số bàn thắng vượt trội, đội V trở thành đội đầu bảng, tiếp theo là đội Z. Hai đội X và Y lần lượt xếp thứ bốn và năm. Đội W vẫn chưa tham gia thi đấu và trở thành lằn ranh giữa thắngthua.

Chín bàn thắng liên tiếp với không một biến số nào được phép xuất hiện ở tỉ số của đối thủ đã trở thành cái ôm đầu la thét của Igarashi và ánh nhìn bần thần của không ít thành viên đội Z.

- 9 - 0!? Má ơi!?

- Thật hả... đội V mạnh dữ...

- Nhưng tụi mình cũng có kém gì đâu...

Ego tiếp tục, dùng vẻ bình tĩnh trước mọi chuyện để nói với cả bọn:

|Biến 0 thành 1 à... tư duy này chính xác rồi nhưng xem ra phần đa các cậu vẫn chưa biết cách biến số 0 quan trọng đó thành số 1. Nên trước tiên hãy nói về đất nước Nhật Bản.|

Phía sau lưng người đàn cao gầy là quốc kì của Nhật Bản.

|Người Nhật rất thích phân chia vai trò. Vì lợi ích của tập thể, cá nhân hay một ai đó; dân tộc ấy rất giỏi trong việc hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Một đức tính tuyệt vời đấy chứ. Đổi lại bằng thể thao cho dễ hiểu nhé, môn thể thao quốc dân mà Nhật Bản có thể thi đấu ngang tầm thế giới chính là bóng chày.|

Ego hơi ngưng giọng. Hắn nghiêng đầu nhìn những nét mặt vẫn đang chăm chú lắng nghe lời hắn, nhóc Yoi thì đứng dựa người, nhếch mép khoái trá với hàng răng trắng đều, như mọi lần, có lẽ là vì thành quả tất yếu mà bản thân đã đạt được (trên hết là muốn biểu lộ cho hắn thấy).

Hắn cong môi không rõ ràng.

|Giao bóng, bắt bóng, cầu thủ sân trong, cầu thủ sân ngoài, người đánh bóng 1, người đánh bóng 4. Và trên hết là hiệp đấu được phân chia rạch ròi thành công và thủ, không có những pha va chạm giữa các cầu thủ.|

Một môn thể thao đòi hỏi mỗi người chỉ cần cố gắng hết sức hoàn thành vai trò được giao, cực kỳ phù hợp với đặc tính trọng các luật lệ và nguyên tắc của dân Nhật.

Họ không vi phạm vào các luật lệ không phải thứ gì khác. Chỉ đơn giản tôn trọng luật vì nó là luật.

Môn thể thao được yêu thích nhất tại xứ sở mặt trời mọc, không chỉ là môn thể thao quốc dân mà còn vượt ra ngoài phạm vi thể thao để trở thành biểu tượng văn hóa không phải là bóng đá hay thậm chí Sumo mà là bóng chày.

Và đúng như Ego nói, một trong những lý do khiến bóng chày trở thành môn thể thao quốc dân chính bởi nó biểu hiện các giá trị mà người Nhật tôn trọng. Nó bao gồm tính kỷ luật, sự chăm chỉ và tinh thần làm việc nhóm.

|Bởi vậy mà chúng ta rất mạnh. Nhưng bóng đá thì khác. Trên sân đấu rộng với tính tự do cao, tấn công và phòng thủ thay đổi khôn lường, lại thêm va chạm thân thể... Ở môn này, chỉ hoàn thành tốt bổn phận thôi thì không thắng nổi. Vì vậy yếu tố cần thiết chính là "năng lực cá nhân", là sức mạnh của riêng mỗi người.|

|Các cậu có biết, trong bóng đá, vị trí mà người Nhật có thể tự hào với thế giới là ở đâu không?|

Hắn lại đặt tiếp vấn đề cho họ, Ego đang dẫn dắt tâm trí mọi người để khắc vào đầu họ những khía cạnh khác của bóng đá mà họ chưa từng biết.

|Chính là tiền vệ và hậu vệ biên. Không có gì ngạc nhiên khi ở vị trí biến số 1 của tiền đạo thành 100 nhờ tuân thủ quy tắc và cố gắng hết mình "vì đồng đội" lại cho ra đời rất nhiều cầu thủ xuất sắc! Có thể nói nếu thiếu những cống hiến và hi sinh ấy, bóng đá Nhật Bản không thể tiến bộ như ngày hôm nay! Do đó sẽ chẳng có cuộc cách mạng nào xảy ra.|

Ánh mắt Ego vô chừng sâu hun hút bởi màu của màn đêm nhưng ánh sáng vẫn hiện diện trong tâm trí hắn. Ấy không phải một niềm hy vọng được vun lên từ niềm tin vô căn cứ, càng không xuất hiện bởi một cảm xúc trong veo như nắng chỉ làm cho làn da người ta rát đỏ. Ở Ego là sự chắc chắn, rõ ràng; tin vào bản thân, vào lí tưởng và mục tiêu mà hắn đang thực hiện hóa sẽ chạm đến đỉnh thế giới. Hắn sẵn sàng đi ngược lại với tập tính đám đông, bầy đàn, luật lệ, lý tưởng của xã hội để sống và làm những gì hắn muốn...

Lời bộc cùng điệu cười tận mang tai xuất hiện trên biểu cảm của hắn.

|Những viên ngọc thô tài năng, hãy thay đổi nhận thức đi. Trong bóng đá, giành lấy bàn thắng là hành động phá vỡ tổ chức của đối phương. Nói cách khác, tiền đạo là "kẻ hủy diệt"! Ghi bàn là phá vỡ quy tắc của kẻ địch. Đây là một "cuộc cách mạng" trên sân cỏ!!|

Tiền đạo không chỉ là tiền đạo... những tiền đạo xuất chúng phải là kẻ có được sự ích kỷ và một tài năng đủ lớn để biến sự kiêu ngạo cùng ương ngạnh trên sân cỏ thành một loại đặc quyền. Do đó, những tiền đạo phải biết cách vận dụng "năng lực các nhân" trong việc xử lí các tình huống, trước hết vì chính cái tôi bàn thắng, họ phải là "tất cả" hơn bất kì ai.

|Hỡi những tiền đạo! Đừng để bị đóng khung vào một vai trò! Các cậu không được phép chấp nhận sống theo một luật lệ nào hết! Các cậu phải là luật lệ! Cần một kẻ hủy diệt được trang bị vũ khí!! Đùa bỡn kẻ địch! Bắt chúng phục tùng! Hủy diệt chúng!|

Phải trở thành một "kẻ hủy diệt" bằng cách sở hữu những vũ kí được trang bị tận răng.

|Hãy có vũ khí cho riêng mình!! Một tiền đạo xuất sắc sẽ nắm trong tay thứ vũ khí độc nhất vô nhị mà không một ai khác có! Hãy nhìn cho rõ, suy nghĩ thật kỹ lưỡng xem cơ thể và khối óc của các cậu làm được những gì!! Công cụ để bắt đầu cuộc cách mạng mang tên "bàn thắng" sẽ luôn là thứ vũ khí của riêng các cậu!! Chiến thắng chỉ tồn tại ở ngay sau đó.|

"Vũ khí" chính là điểm đột phá để vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên...!

Ego đẩy kính mắt. Sau cùng thì hành động như thế nào vẫn là nằm ở bọn họ, nhưng trong số những viên ngọc thô này vì còn có thêm một "quái vật" đang lớn nên chẳng có lí do gì để Ego phải bận tậm cả.

|Giờ thì giao lại cho các cậu, hãy suy nghĩ đi.|

Ego thông báo, màn hình cũng tắt ngấm.

- "Vũ khí cho riêng mình" hả...?

Bachira lại tựa tay lên vai Yoichi, cả người cũng ngã về phía cậu. Vampire rất chăm chú quan sát, từ đây, Bachira thấy được khía cạnh lấp lánh của con ngươi xanh nhạt, óng ánh và sáng chói như cách một viên kim cương sẽ phản chiếu ánh sáng. Khi này, Yoichi từ từ nghiêng sang, đầu cũng hơi hướng xuống đáp lại ánh nhìn của Bachira, màu xanh ấy trở nên toàn vẹn hơn, giờ gọi là "mắt", Bachira thích đôi mắt của cậu ấy. Đôi mắt vàng như khúc khích cười.

Yoichi hơi cong mày và chớp mắt một cách rõ ràng.

- Rê bóng, đánh đầu, đá, tốc độ, kĩ thuật... mọi người hãy suy nghĩ xem vũ khí của mình là gì.

Yoichi quay sang, nói với những sự lắng nghe vẫn được bảo trì rằng:

- Chúng ta cần phải kết hợp chúng sao cho vừa tạo ra được bàn thắng vừa biến bản thân trở thành trung tâm - nếu các cậu muốn vậy.

Yoichi xoa cằm, tay cậu vươn sang, kéo kéo lọn tóc vàng đang cạ vào cổ mình.

"Vũ khí cá nhân" và "phản ứng hóa học" giữa những cái tôi chính là giải pháp của vòng tuyển chọn thứ nhất này.

Một cá nhân sở hữu "vũ khí" vượt trội và biết cách vận dùng nó sẽ dễ dàng đem lại chiến thắng. Khi đó, trong tâm thế cạnh tranh không muốn thua cuộc, các cầu thủ khác cũng sẽ phát triển. Đội bóng sẽ được tạo ra từ mong muốn bản thân làm trung tâm. Cũng là điều mà Yoichi đang hướng tới.

Một hệ thống được vận hành liên tục với nguồn nhiên liệu không gì khác chính là sự cạnh tranh từ những "cái tôi", hoạt động trơn tru bằng sự tranh giành được đặt trong khuôn mẫu của bàn thắng và vai chính trung tâm.

Một hệ thống được tạo ra và thúc đẩy bởi việc trở thành người mạnh nhất.

A. Một cái bẫy mùi mẫn, một sự cạnh tranh được bắt đầu ngay trước cả khi được định nghĩa, biết sao đây? Nhạy bén và sáng suốt luôn là một lợi thế để không bị dắt mũi.

Isagi Yoichi và kế hoạch của cậu ấy đang có những tiến triển tốt, trong trận đấu tiếp theo có lẽ hệ thống sẽ thành hình.

Imamura giơ tay bày rằng có điều muốn nói:

- Tóm lại là tụi mình cần xây dựng lại đội hình ra sân... nhưng tại sao lại phải "kết hợp"? Không phải Ego nói thứ cần ở vòng này là "vũ khí cá nhân" hay sao?

Kuon gật gù. Nêu ra quan điểm của mình:

- Không phải ý đó... nếu mà chỉ có "vũ khí cá nhân" thì cũng chẳng khác gì trận nãy, mạnh ai mấy đá rồi loạn hết cả lên.

Yoichi tán đồng câu nói của cậu chàng mắt híp, cậu dang hai tay.

- Sắp xếp một đội hình, hệ thống vận hành với mục tiêu là "bàn thắng", một đội hình sao cho tất cả đều có thể ghi bàn bằng "vũ khí" của mình. Chúng ta đang nói về xuất phát điểm. Và những ai có được "vũ khí" mạnh hơn sẽ có được nhiều cơ hội ghi bàn hơn.

Nếu tinh ý, ở đoạn này ta có thể phát giác ra rằng Yoichi đang chuyển chủ đề từ tìm ra vũ khí cá nhân sang thành lập một đội hình hợp lí.

Sử dụng lời nói để điều chỉnh hướng đi của người khác.

- Vì lẽ đó, những viên ngọc thô thân mến, các cậu cần phải sở hữu cho mình những "vũ khí" độc nhất và mạnh mẽ, biến bản thân trở thành kẻ mạnh nhất với tỉ lệ ghi bàn cao nhất. Từ đó, mọi cơ hội sẽ mở ra!

Cặp mắt xanh hai màu đanh lại nhưng mặc nhiên sáng tỏa, theo một cách liên tưởng nhiệm mầu nào đó - Isagi Yoichi giống như một người dẫn dắt khác ngoài Ego Jinpachi tại "Blue Lock". Cũng phải thôi, cậu ấy là "thành viên đặc biệt" mà. Đội Z không biết là may mắn hay xui xẻo khi có được người này trong đội nữa.

- Cậu là số 1, và những người khác có nghĩa vụ phải xoay quanh tài năng của cậu, chứng minh khả năng trở thành tiền đạo xuất chúng bằng cách ghi bàn đi!!

Mầm mống vị kỉ đang manh nha, Isagi Yoichi là một cầu thủ theo hệ thao túng. Ý nghĩ này sẽ từ từ nảy nở trong trí óc của bạn trong một trận đấu nào đó ở tương lại rất gần. Yoichi ác tính ẩn mình bên dưới biểu hiện bình thường hóa ra lại là một tiền đạo đang che dấu - nhưng thật ra là bộc lộ một cách kiêu ngạo bằng vẻ khiêm nhường - cái tôi to lớn và hung dữ bên trong.

Một đôi mắt bình tĩnh, phần bên trái nhạt màu hơn khảm vào bầu trời trong xanh chỉ có gió, và kia, lòng biển không chút gợn sóng. Chúng là một phép chiếu hoàn hảo cho cái trái ngược diễn ra trong cùng một thơi điểm. Đẹp đẽ và kinh hoàng.

Bầu trời là tấm gương soi, phản chiếu màu xanh của nó lên mặt biển đầy sóng mà gió vờn. Do ánh xanh của bầu trời nên ta mới thấy biển có màu xanh. Màu sắc thực sự của biển là gì? Nó là bầu trời... là con quái vật vừa hiện hình.

Nhưng đến bây giờ, Bachira vẫn chưa thay đổi được hình ảnh Isagi Yoichi trong tâm trí, nó vẫn đang cho rằng Yoichi là cậu trai với đôi mắt xanh dương đậm. Nhưng mới sáng nay, cậu ấy đôi mắt hai màu, không phải hiếm trong thời buổi này nhưng cũng chẳng dễ gặp. Có lẽ vì thế, vampire mắt vàng luôn có cảm giác như cậu ấy không phải chúng ta về nhiều vấn đề theo một cách nghĩ chủ quan nhờ trùng hợp.

Ánh mắt xanh của Yoichi đầy nghi cứu, rồi một nụ cười mỉm bí ẩn thay thế biểu cảm trung lập của cậu, Yoichi trông như đã tìm được thứ gì đó vui vẻ lắm. Phần khác trong cậu ấy hiện ra vào phút chốc đó, không rõ là đáy đại dương hay thiên đàng, nhưng dù gì chúng cũng đều sâu không chạm tới. Thời điểm này, vẫn không ai rõ được đâu mới là Isagi.

Đôi mắt vàng của Bachira Meguru chuyên chú nhìn người bạn mình luôn tìm kiếm từng chút một, thật kì lạ - vẫn luôn kì lạ nên cậu không thể rời mắt, Isagi Yoichi có vài bí mật.

Nhưng điều Bachira thốt ra khi này là một lời cảm thán cho một trong số chúng (cậu nghĩ chắc chắn):

- Cậu nói chuyện y chang Ego luôn!

Yoichi mím môi nhìn vampire. Nhìn sang gọi:

-... Ơi?

Bachira đưa tay dụi mắt, nom buồn ngủ và bắt đầu dựa luôn vào người nọ. Miệng vu vơ đáp:

- Ơi...

Bachira có lẽ là một người thích skinship, điều này khá ăn khớp với tính cách cởi mở hay cười và làm quen bạn mới siêu nhanh của cậu. Sự tự nhiên vô tư lự này có thể làm một số người cảm thấy khó chịu, hoặc miễn cưỡng, hoặc tiếp nhận theo cách tự nhiên chẳng kém.

Yoichi thuộc tuýp thứ ba, cậu không rõ với những người khác cậu sẽ có loại biểu hiện gì, nhưng với vampire tóc vàng và cái dụi đầu của cậu ấy đã nhận được phản hồi "tích cực" từ cậu bằng một vòng tay khoác hờ và sự chuyển dịch điểm tựa từ một phần vai sang trước ngực người nọ. Bachira híp mắt, không nói gì thêm.

- Đừng có ngủ gục đó.

Yoichi ngước lên, nét mặt trở lại với sự trung lập tươi tắn.

Kunigami khẽ hé môi, hành động của cả hai thân thiết hơn rất nhiều so với bất kì ai ở đây. Dù rằng chẳng ai thật sự quen biết ai từ lúc bắt đầu.

Chigiri lắc đầu.

- Trọng điểm không phải chỗ đó.

Kuon nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ trưa.

- Cũng gần trưa rồi. Tạm thời chúng ta giải tán đi, tối thì họp bàn lại!

- Ok!

*

Sau ngày hôm đó, mọi người bắt đầu gọi Yoichi bằng biệt danh "Ego-chibi".

*

Có đôi lần Ego Jinpachi suy xét về một vấn đề thỉnh thoảng cũng sượt qua.

Mối quan hệ giữa hắn và Isagi Yoichi là gì?

Chà... Ego không biết câu trả lời sẽ đi theo nghĩa nào, câu nghi vấn này có phần trừu tượng.

Isagi. Hai năm về trước.

Giác quan nhạy bén, kĩ thuật được rèn giũa khá chắc chắn ở thời điểm đó, tầm nhìn bẩm sinh để thấu đáo những chuyển động và kẽ hở trên sân, bộ não đủ nhanh để xử lí thông tin và đưa ra chỉ thị cho cơ thể ngay tức thì và... "thuận hai chân".

Đây chính là những đánh giá đầu tiên của Ego trong tập hồ sơ về cậu trai mắt xanh mới mười bốn, được lưu trữ lần đầu tiên tại "Bách khoa toàn thư Trí não".

Isagi Yoichi mang mùi thơm dày đặc của những vũ khí mạnh mẽ...

Nhưng thứ mà Ego thích thú nhất, trên cả đôi mắt xanh siêu việt đó chính là "thuận hai chân"!

Trong bóng đá, việc cầu thủ thuận hai chân thật sự là một lợi thế khi mà phạm vi sút bóng, hướng rê dắt bóng... được tăng lên gấp đôi, tạo ra hàng ti tỉ khả năng khiến cho hậu vệ cũng như thủ môn đối thủ rất khó bắt bài. Đây cũng chính là thứ đã giúp cho Noel Noa trở thành tiền đạo số một thế giới khi gần như không ai có thể ngăn cản tầm sút vô hạn mà thuận hai chân có thể tạo ra.

"Thuận hai chân" nếu đem so sánh với những loại vũ khí khác có thể được xem là "độc tôn" trong hàng hà xa số chúng.

Isagi Yoichi sở hữu nó, điều đó giải thích vì sao chẳng mấy ai có thể ngăn cản cậu ấy ghi bàn và việc họ phải thốt lên danh xưng "quái vật".

Một quái vạt vẫn đang lớn cùng chút ý thức mơ hồ về quầng sáng mà mình phát ra.

Làm Ego cảm thấy chói lói.

Tài năng của cậu nhóc làm hắn hứng thú, Ego nhìn thấy bóng dáng của Noel Noa, à không, phải là nhìn thấy một cái tôi to lớn với những đặc điểm của một tiền đạo kiệt xuất đang phát triển.

Rồi.

Hắn đưa tay với hy vọng trở thành người đầu tiên được nhìn thấy cậu tỏa sáng trên thế giới.

Yoichi.

Viên ngọc thô tài năng được hắn tìm thấy và được nuôi dưỡng qua thời gian. Bằng chính đôi tay này và cái nhạy bén thông tuệ luôn phát giác ra những chiếc chìa khóa mảy dưới từng tấc bụi chữ bằng phẳng, Isagi Yoichi liên tục phá vỡ và tái tạo lại cái tôi có mình để chứa vừa những vũ khí, trong đó - một số đã được nâng cấp, số khác vừa được tạo dựng.

Yoichi là con người, cậu nhóc tỏa sáng với những lý tưởng luôn tồn tại trong đầu hắn, cảm giác giống như thể người bạn nào đó bỗng ngâm nga đoạn nhạc mà bạn nhẩm trong đầu; như thể cậu được tạo ra từ chúng, cốt buộc Ego xem sự tồn tại của cậu trở thành nguyên nhân cho chúng, sự trùng hợp nhiệm mầu hay cũng là một sự thật pha chút mầu nhiệm khi tất cả các đáp án đều trùng nhau.

Còn Yoi...

- Vậy là chiều chúng ta còn thêm năm trận nữa. Thật tuyệt vời khi có thể theo dõi chúng!

Yoichi mở to mắt, theo dõi trận đấy giữa đội V với Y từ "tòa nhà số 5", trên bàn là chiếc máy tính bảng với vài dòng ghi của cậu.

- Không phải nói.

Ego dời mắt khỏi màn hình, theo dõi mọi thứ như vậy trong khoảng thời gian dài và liên tục làm mắt hắn khô lại. Hắn xoay ghế hướng về phía cậu trai mắt xanh.

Bầu không khí có vẻ không đúng lắm. Hắn tì cằm, chân bắt chéo và quan sát viên ngọc của mình ở góc mặt nghiêng nho nhỏ, phần lưng cậu tựa vào ghế.

Gương mặt thân thương, chiếc mũi và môi khẽ khàng ngợi khen cú sút của Mikage Reo.

- Ồ, giỏi quá!

Vẫn như vậy, nhưng Ego cũng không cho rằng hắn bị mù màu hay lú lẫn bởi ánh sáng màn hình khi nó hất lên đôi mắt của Yoi.

Kính chống ánh sáng xanh, một trong hai món đồ vừa đến tay Yoi chẳng rõ vì điều gì, hắn bảo cậu cầm lấy mà dùng.

Rồi Yoichi cũng xoay sang khi phát hiện hắn quan sát cậu, cử chỉ mím môi có phần chột dạ, cậu ngồi đối diện hắn nhưng mắt lại nhìn sáng hướng khác tựa hồ là tay phạm tội cố ngụy biện về việc bản thân không hề giết ai trong khi chứng cớ thì rành ra đấy.

Ego đẩy kính, hắn biểu đạt mọi thứ qua hành động và sự im lặng, giọng người đàn ông nâng cao như hân hoan:

- Chà... tôi biết là nhóc Yoi của chúng ta có một đôi mắt đẹp và tuyệt vời khi thi đấu, giờ lại còn đặc biệt nữa.

Tất nhiên, cậu nhóc chưa bao giờ không đặc biệt, kể cả với đôi mắt bị che dấu, nhưng Ego đang không nói về cái đó.

- Ừm... tôi đã quyết định là sẽ để nó như thế, tốt hơn tưởng tượng.

Yoi nói với giọng hòa ái và thừa nhận, dễ dàng giống như khi cậu nhìn vào con mắt xanh nhàn nhạt với tâm thế khác hẳn mọi khi. Hắn xua xua tay.

- Không có gì, Yoi quý giá. Hãy xem nó như cách mà những gì vốn có dùng để đánh dấu cho sự độc nhất của cậu. Ôi, nữ thần may mắn từ thuở thiên đường bỗng mất tên.

Ego không hỏi lí do hay đặt bất kì câu nghi vấn nào chỉ vì trí tò mò mà không đem lại lợi ích từ những gì được dấu khỏi hắn, dù rằng hắn biết được "một vài" điều mà cậu nhóc không đề cập - nhưng lại để lọt vào đôi mắt sói.

Hắn biết rằng Yoi có quen thân với tiền đạo thiên tài của đội tuyển Pháp - Julian Loki thông qua những "tiếc lộ" âm thầm nhưng ồn ào (với hắn - kẻ luôn nhạy bén, kể cả khi không cần đến) của cậu khi trò chuyện với một người tên "Juli", thỉnh thoảng sẽ là "chéri" (người yêu dấu) hoặc ít thấy hơn là Julius Julia. Cũng không ít lần Ego lần nhìn thấy hộp lens mà cậu để quên trong phòng tắm nhà mình - Yoi không bị cận.

Nhưng Ego đã nói đấy, khi có thời gian để quan sát đủ nhiều, hắn cũng tự có cho mình câu trả lời mà chẳng càn đặt câu hỏi.

Cuối cùng thì hắn vẫn có được "xác nhận".

Khi Yoichi chỉ đang cần một "xúc tác" nho nhỏ, và đó là cuộc đối thoại giữa cậu nhóc và Bachira Meguru.

Ego đồng thuận và chẳng có ý kiến gì (nói dối), "đôi mắt hai màu" chỉ là một lí do để chút ngẫu hứng trêu chọc không phải sưng sỉa của hắn được hoạt động.

Ego cảm thấy "mừng" với một Isagi Yoichi như này hơn, dù trì độn đến tận giờ là điều ngớ ngẩn nhất hắn từng thấy cậu nhóc làm sau việc quá xem trọng nét mặt của người khác (nhưng không gì qua được Ego cả), nhưng thật tốt khi cậu ta đã chịu giải quyết vấn đề của mình.

- Tôi mừng vì cậu làm điều đó, nhưng buồn vì người giúp cậu nhận ra lại không phải tôi, yêu quý à.

Cậu nhóc bật cười hai tiếng, mi mắt che đi xúc cảm nơi hai hòn ngọc xanh. Cậu nhanh nhạy thực hiện một loạt các hành động: dừng video (vừa hay là đoạn Nagi Seishiro thực hiện cú xé đạp chổng ngược), ngẩng đầu, gỡ kính, mở mắt nhìn hắn với nụ cười mỉm thường trực, nhấc chân khỏi ghế và đứng dậy đi về phía này. Yoi đứng chắn và nhìn xuống hắn khi hai tay đặt trên thành ghế.

Đôi mắt Ego dễ chịu hơn nhiều khi cái bóng của cậu chắn trước mặt hắn, Yoi cho hắn một ánh nhìn trìu mến với sắc màu mới. Hai màu sắc quý giá của những vật chất cần được xem trọng. Trước bản chất là "bầu trời" và "mặt biển" rõ rành rành.

Ego lại thích cách ví von gần gũi và có hình dạng hơn (với hắn) - những "viên ngọc".

Tất nhiên hắn không ám chỉ đến các khoáng chất quý hiếm có màu sắc rực rỡ và giá trị thẩm mỹ cao. "Viên ngọc" trong thế giới quan của hắn là người có tài năng trong bóng đá.

- Hóa ra không phải là một đôi Sapphire.

Ego bảo, hắn đưa tay, chạm vào mi mắt nọ, bàn tay mát lạnh và cử chỉ giống như một cơn gió lướt.

Yoichi cúi người, nắm lấy bàn tay của Ego, nếu hắn kéo dài sải tay, có lẽ sẽ bắt trọn được gương mặt đó...

Bờ má nọ cong lên, dụi vào tay hắn, cậu trai mắt hai màu thích thú khi tay còn lại của cậu vươn được lên đến tầm mắt Ego mà hắn không nhận được một cảnh báo nào.

Còn hắn, với hai tay đều "bận", để vụt mất chiếc kính vào tay tiểu quỷ với chút thất thần. Thứ bị kéo theo xem chừng còn là chút không đành vì Ego không nhìn được rõ.

Nhưng Ego không có bất kì một phản ứng khó chịu nào cả. Hai mắt hắn - trong cái che chắn mờ ảo và nhập nhòe như lớp sương mù lại bình thản mà quan sát và phỏng đoán về những chi tiết hắn không nhìn ra. Ego vẫn nhớ rằng hắn có một phòng mô phỏng tâm trí vô cùng "xịn xò" luôn trình sẵn chế độ "phân tích" trận đấu và những viên ngọc mà hắn sưu tầm về.

Có lẽ Yoi đang cười gian trá vì hành vi trót lọt, đúng là vậy thật gì hắn nghe thấy được tiếng phì phát ra như mèo trộm được cá, vai cậu nhóc cũng rung một cách rõ ràng và cái "đen đen" bị cho sang một bên là kính của hắn.

Yoichi kiểm soát tầm nhìn của Ego trong "lòng bàn tay", một kế hoạch thao túng người khác bằng cách đặt ra những cái bẫy là đây.

Với phần thị giác bị hạn chế như vậy, các giác quan khác của Ego đã có thêm cơ hội để chứng tỏ sự nhạy bén vốn có của chúng trong việc "quan sát" vấn đề.

Bàn tay cậu bơi trong không trung và yên vị trên vai phải, hơi nóng không thuộc về hắn cũng tiến đến bên cạnh và hắn thừa nhận nó chạm vào mặt mình để gói gọn khoảnh khắc đó vào trí nhớ của cơ thể.

Trong lăng kính nhập nhòa của mình, Ego có thể thấy được đôi mắt Yoi. Cậu ấy đến gần hơn là vì điều này mà.

- Là một viên ngọc xanh berin đi?

Hắn chủ động chạm vào đuôi mắt tương đồng, mơn man hàng mi một cách êm dịu trước khi lan tràn ngón út xuống khóe môi hồng.

Trước cái nhìn chuyên chú vô cùng nghiêm túc của hắn, Yoi chậm rãi nói, tùy ý một chốc bằng cách nghiêng đầu, mơ hồ lấy bàn tay hắn làm điểm tựa.

Em đang nhìn hắn bằng ánh mắt gì trong những cử chỉ cưng nựng xem chừng là đồng thuận và vui lòng này vậy?

Ego có một thú vui là quan sát và đọc vị nét mặt của Yoichi, nên thông thường - và có lẽ là cậu ấy đang nhìn hắn bằng nụ cười thật nhạt, chỉ một chút trên khóe môi hoặc thậm chí không vậy nhưng mặc nhiên ý cười lại đong đầy như nắng trong mắt cậu.

Có thể đó là một dạng thao túng nào đó, nhưng tất nhiên không được dùng để thao túng mà là để Ego nhìn vào mắt Yoichi để cậu tìm kiếm mình trong đó - ja, eines seiner Hobbys (vâng, một trong những sở thích của cậu ta). Chính là cái "nhìn chằm chằm" từng được nói tới ấy.

Một cách giải trí đơn thuần đến từ một phía và tiếp tục được cho phép.

Ánh nhìn sâu, huyễn hoặc và rất tận hưởng trong khi đưa tay vuốt ve những lọn tóc đen của Ego, hắn nghĩ là vậy.

- Đừng hành hạ đôi mắt mình quá nhiều, monsieur.

Ego nhắm mắt lại để cảm giác cằn cỗi dịu xuống hơn nữa. (Anri sẽ không biết được người càm ràm nhiều nhất ở đây là cậu nhóc này chứ không phải hắn, chắc vì anh "khó ưa" - cậu nhóc từng lí giải như vậy. Ôi!)

- Ít ra thì.

Cậu nhóc áp trán họ vào nhau, mái tóc xanh đen bị tì nên che hết cả trán cậu rồi.

- Jin là người đầu tiên được Yoi nhìn như thế này đấy. Nhớ nhé?

Yoi ngước lên, bên tai vẫn là âm thanh của phần tóc bị cậu kéo xuống, cậu chạm nhẹ lên vành tai hắn và thích thú khi nó lạnh hơn nhiều.

Bờ môi di lên, Yoichi đáp lên mặt hắn những chiếc hôn nhỏ và đầy thưởng thức. Sự sắc bén thường ngày của Ego được tô đậm bằng cặp kính cận; khi không đeo nó, gương mặt của người đàn ông này trở nên ôn hòa hơn nhiều. Đôi mắt hắn bình thường vốn to tròn nên nếu Ego giữ nét mặt ở mức trung lập (hay không đi nữa) thì chẳng ai nghĩ rằng người đàn ông này đã ba mươi. Con số đó chẳng đáng tin chút nào.

Yoi nghĩ vậy, và cậu kết thúc những cái chạm đi từ dưới cằm bằng một nụ hôn trên chót mũi hắn. Đó không phải một cái chạm.

Ego, người từ nãy giờ vẫn giữ nét mặt ôn hòa và không để phần đen tối có cơ hội chế ngự cái nhân tính luôn làm chủ dù rõ ràng là bằng tay gian ác của hắn đang gần như bám trên bắp đùi trái của Yoichi đi nữa. Giác quan của quái vật luôn luôn lắng nghe và tung hướng nhịp nhàng với điều trân quý một cách có chừng mực.

Như việc ngước nhìn cậu theo một hướng tuyệt vời khác - không rõ ràng nhưng hoàn toàn vi diệu và làm ra vẻ mặt mộng mơ (hắn không biết mình làm điều này).

Và hắn cũng tin rằng đây có lẽ là một nghi lễ nào-nào-đó có công dụng khắc sâu lời nói của người thực hiện, bước cuối cùng của tiến trình chắc là lặp lại lời răn thật từ tốn và chậm rãi nhưng là bằng chiếc giọng Pháp có "giá trị cao cấp" trầm, lôi cuốn và sâu hơn với những ẩn ý và nhấn mạnh được chính chủ thêm vào như một chút gia vị sẽ luôn cần được cung cấp thêm với những liều lượng keo kiết. Không bao giờ đủ.

- Souviens-toi.

Nhớ nhé.

Đó là Yoi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com