2.Ngọt ngào(Ngis)
⚠️ Traicothai, Bạo lực, giam cầm, cưỡng hiếp,dutanbao,máu me, bệnh hoạn,..(Thay đổi nhiều cách xưng hô và cách gọi)---------------------------------------
Em không nhớ mình bị giam ở đây bao lâu rồi.Yoichi em cũng không nhớ rõ ,em chỉ nhớ duy nhất ngày mà bạn thân em - Nagi Seishiro, hẹn em đến sau trường, sau đó,đưa em đến đây.Một căn biệt thự xa hoa ở tận rừng sâu.Em bị giam giữ, hành hạ,như một con búp bê tình dục, đồ thoả mãn ham muốn đồi trụy của Nagi, em không biết phải làm gì hơn, cố gắng trốn thoát? Không, không thể, Chỉ cần em chạm vào tay nắm cửa, Nagi đã xuất hiện từ sau.Anh mang cho em vòng cổ như thú cưng, vật nuôi của anh.Và,em cũng không biết mình sẽ phải-'cạch'"Yoichi, đến giờ ăn rồi"Giọng nói vang lên, làm cậu trai ngồi trên giường giật nảy mình,giọng mà cậu đã nghe và sợ đến ám ảnh."Suy nghĩ gì thế..? Đến đây,tớ bón cho cậu.."Nagi nói,đi đến, ngồi trước mặt Isagi, nhìn hình dáng run rẩy của cậu."Ăn, hôm nay tớ làm món mới cho cậu đấy nhé..món này ăn sẽ không quên được"Nagi đưa một muỗng cháo có sốt màu nâu hơi ngả đỏ cho Isagi, cậu nhăn mặt lại vì mùi tanh.."T-tanh quá..tớ không..-"Isagi nhìn đôi lông mày cau lại của Anh mà giật mình sợ hãi, không dám nói gì thêm, há miệng ra để ăn nó.Cậu nhăn mặt kinh tởm khi cố nuốt đống cháo đóNagi không nói gì,chỉ hài lòng đút cho Isagi tiếp, đột nhiên..'khục..'Isagi nhăn mày ho ra một thứ gì đó tròn tròn, cậu nhìn nó ở giữa đống cháo vừa mới nhổ ra, một nhãn cầu màu tím vẫn còn đang rướm máu và còn những dây tơ máu đỏ rực kéo dài..hơi tái đi do cháo nóng..Cậu sợ hãi lùi lại vào góc tường,nhưng do dây xích có hạn và cổ chân bị Nagi nắm lại khiến cậu run rẩy bị kéo về chỗ cũ."Hic.." ,cậu sợ hãi, run rẩy khi Nagi cầm nhãn cầu lên, xoay một vòng sau đó vứt vào bể cá trên bàn."Cậu thật là...tớ đã cất công chuẩn bị nhưng cậu lại nhổ nó, thật là phung phí quá,Yoichi.",Nagi nói,giọng điệu như đang hờn dỗi.Sau đó ,Nagi tiếp tục bón cháo cho Isagi, thỉnh thoảng lại múc lên được một khúc ruột ngoằn ngoèo tái đi do cháo nóng nhưng vẫn còn rươm rướm máu tươi làm đỏ cả tô cháo, lúc lại múc được một nửa quả thận...trông kinh hãi thế là cùng..Isagi cậu sợ phát ngất,nhưng Nagi không bận tâm, tiếp tục bón cho cậu,đến khi tô cháo đã hết, mới đứng dậy và ra khỏi phòng, không quên xoa đầu khen ngợi Isagi.----------Đến tối----------'bạch bạch bạch'"Ư..hức.!! Đừng..đừng mà..hic..ah..!!"Tiếng rên rỉ thảm thương của cậu con trai nhỏ vang lên,kèm theo là những tiếng ân ái ngượng ngùng.Tiếng tát vang lên không ngừng khi cậu trai nhỏ khóc lớn hơn cố gắng cầu xin lòng thương xót."Nào..ngoan,nhún mạnh hơn.."Mặc dù người con trai phía trên đã cố gắng hết mức, nhưng người bên dưới vẫn chưa hài lòng, tay siết chặt eo cậu trai phía trên,tay còn lại vẫn đang dùng điếu thuốc nóng ấn vào mông cậu trai nhỏ, khiến cậu đau đớn khóc lóc thảm thương nhưng vẫn không dám dừng lại.Đến tận tối muộn, gần nửa đêm, cậu trai nhỏ được tha mà buông xuôi, nằm trên giường, tay châm đâu cũng là vết thịt lở bầm mình, không chỗ nào là nguyên vẹn.Cuộc sống mỗi ngày của cậu đều là như vậy, một địa ngục, sống không bằng chết.------------------------------------
Đến tận vài tháng sau , Isagi thỉnh thoảng bị đau bụng dữ dội, bụng lại hơi căn tròn lên lạ thường..hay ói nữa...Vỡ lẽ ra, cậu có thai rồi.., Isagi không tin được,câu ôm đầu, không tin được, không tin được, không tin được..cậu có thai,Chết mất,chết mất!!Những ngày sau đó, cậu liên tục cố gắng giết chết cái thai trong bụng mình, cố gắng cho nó chết đi,..cố gắng chấp dứt sinh mạng nhỏ bé này để nó không phải được sinh ra, không phải sống trong cuộc sống địa ngục của Isagi...Nhưng,"Nếu cậu khiến cái thai này bị gì,cậu sẽ phải chịu đựng gấp đôi..Nó là con của tớ..con của cậu, để nó sinh ra"Nagi lạnh lùng nói, không quên vặn cổ tay Isagi thật mạnh khi cậu đang cầm con dao trên tay,định phá hủy cái thai ,cái vặn tay khiến Isagi đau đớn, gần như xương cổ tay muốn gãy đôi..Cậu dần bỏ ý định phá cái thai, bắt đầu thay đổi..cậu chăm sóc cái thai nhiều hơn..vì,chỉ nhờ có nó, Mà Isagi không bị Nagi tra tấn hay bạo hành nữa.Cậu vẫn ấp ủ hy vọng bỏ trốn, cùng con của mình ,do cậu mang thai nên Nagi đã thoải mái mở dây xích để cậu đi lòng vòng trong nhà, không nhốt cậu ở trong phòng nữa.Đến một ngày, Isagi tìm thấy thuốc an thần của Nagi ở trên kệ gỗ,nơi cậu ít kiểm tra, Isagi nhanh chóng pha nó với nước,mang cho Nagi, anh chỉ khẽ liếc nhìn một cái sau đó thay đổi thái độ, nhận lấy nước của Isagi và tỏ vẻ hài lòng uống, khi Isagi ngồi lên đùi Nagi,anh âu yếm cậu nhẹ nhàng, xoa bụng cậu.Không mất thời gian,Nagi đã ngủ mất, Isagi nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, mùa đông nên tuyết rơi khá dày..đây còn ở trong rừng nữa, nên Isagi lo ngại xoa bụng mình ,nhưng đây là cơ hội duy nhất của cậu..cậu phải rời khỏi đây, thoát khỏi địa ngục này.Cậu cảnh giác và lén lút trèo qua cửa sổ (vì Nagi đa số luôn khoá cửa chính)Chân chạm với mặt tuyết lạnh cóng khiến cậu nhăn mặt vì lạnh,nhưng không có thời gian,Isagi vội vàng chạy trốn,cậu đi chân trần, nên vì chạy vội nên chân vừa bị thương vừa rớm máu dính tuyết.Nhưng,..chả chạy được lâu, Nagi đột nhiên mở mắt trừng trừng,quay đầu ra cửa sổ, thấy nó mở và Isagi cũng không thấy đâu, anh nhanh chóng đứng dậy, gương mặt vẫn điềm tĩnh đến lạnh lùng, mở cửa nhà và đi ra ngoài,không quên mang theo một cây súng săn.Về phía Isagi,cậu vẫn chạy thục mạng,mặc kệ cơn đau thấu xương ở bụng và chân, cố gắng trấn an con trong khi bỏ chạy thục mạng,đến khu rừng."Chỉ cần chạy qua khu rừng.. mình sẽ đến được đường cao tốc..",cậu nghĩ, thầm mừng.Không nhận ra rằng, trong cơn bão tuyết nhẹ, từ xa, một thân hình cao với mái tóc trắng đứng từ xa, tay cầm súng săn,ngắm vào cậu.'Đoàng!!'Isagi đang thầm mừng,đột nhiên ngã xuống,kinh hãi nhìn đôi chân bị bắn của mình,máu tràn ra ướt đẫm một mảng tuyết trắng xoá.Nagi từ xa từ từ đi đến Anh vô cảm nắm lấy tóc Isagi, giật đầu cậu lên, sau đó,im lặng lôi đầu cậu về lại phía biệt thự, mặc cho tiếng nức nở cầu xin sự tha thứ.Mỗi bước chân của anh đều là những cú kéo mạnh mẽ, con đường phủ đầy tuyết giờ đây kèm theo vết máu trải dài của Isagi..nổi bật, một tác phẩm hoàn hảo.Anh lôi Isagi về đến biệt thự,thẳng tay quăng cậu xuống sàn, chưa để Isagi kịp định thần, dương vật bán cương của Nagi đã được giải phóng.Anh nắm lấy eo Isagi,trong khi cởi quần cậu ra, thẳng tay,đâm một phát thật mạnh như muốn xé đôi cậu ra,Isagi thét lớn kinh hãi, bụng quặn lên đau đớn, tiếng hét của Isagi sau đó liên tục vang lên khi Nagi bắt đầu động điên cuồng, vách thịt bị rách,máu cũng tràn ra lỗ huyệt bị tổn thương nghiêm trọng."Hức! Ahh!! Làm ơn..tớ biết lỗi rồi!! Đừng mà..đừng mà..! Xin cậu, làm ơn,đứa trẻ chết mất..!! Đau quá..!!"Tiếng cầu xin và la hét thảm thiết của Isagi vang vọng,nhưng Nagi vẫn không nói gì,anh liên tục địt Isagi một cách thô bạo, không phải người, mặc dù cậu đang mang thai và việc này rất động đến cái thai.Anh vừa địt vừa dùng đầu móng tay nghiền vào hai núm vú mẫn cảm,dần như khiến nó bật máu,chỉ còn lại sự đau đớn và tuyệt vọng, không có khoái cảm.Anh địt thật mạnh,đến mức dương vật đã chạm đến trực tràng, nhưng anh tiếp tục, không dừng lại,mặc dù bụng Isagi đã đau đến mức chết đi sống lại.Khi anh xuất tinh, Isagi vẫn còn đau dữ dội, cậu bấu móng tay vào bắp tay anh,đến mức chảy máu, miệng vẫn khóc nức nở đau đớn,có dấu hiệu sắp sinh,cậu sắp sinh non.Nagi vẫn điềm tĩnh,anh bế xốc Isagi lên,mang cậu vào một căng phòng lạ.---------------Đến tối,Isagi tỉnh dậy, theo bản năng chạm vào bụng mình, thấy nó đã hơi xẹp xuống, không còn cảm giác một sinh linh đang sống.. mà là hoàn toàn tắt lịm đi (?)Cậu nhìn xung quanh, là một căn phòng có đầy đủ dụng cụ y tế, cậu loay hoay nhìn xung quanh trong bất an,trong khi Nagi mở cửa,đi vào với vẻ mặt hờ hững."C-cậu đã làm gì..?,bụng tôi..""Đứa trẻ chết rồi"Isagi như chết đứng"Chết..?""Ừ",Nagi chỉ lạnh lùng trả lời"C-con tôi...con tôi đâu?!"Isagi muốn bật dậy,lao đến chỗ anh,nhưng Nagi đã kìm cậu xuống trước khi cậu nhúc nhích"Chôn rồi"Isagi đờ đẫn người,nước mắt rơi lã chã, cậu ngồi bất động trong phòng,trong khi Nagi hôn lên má cậu, trông không có vẻ đau buồn trước sự mất mát của đứa trẻ."Tớ đi nấu cháo và lấy thuốc,Isagi cứ ngồi đây đi,ngoan"Nagi nói,sau đó ra khỏi phòng,Chỉ còn Isagi, cậu thất thần, vội lấy một ít giấy để lau nước mắt, quay qua định bỏ vào thùng rác thì..Cậu mở to mắt kinh hãi,khi thấy xác một thai nhi bị vứt vào thùng rác, vẫn còn đỏ hõn...Là con của cậu..
______________End______________Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ=))
Đọc chill thôi nha, ngọt tiểu đường.
Em không nhớ mình bị giam ở đây bao lâu rồi.Yoichi em cũng không nhớ rõ ,em chỉ nhớ duy nhất ngày mà bạn thân em - Nagi Seishiro, hẹn em đến sau trường, sau đó,đưa em đến đây.Một căn biệt thự xa hoa ở tận rừng sâu.Em bị giam giữ, hành hạ,như một con búp bê tình dục, đồ thoả mãn ham muốn đồi trụy của Nagi, em không biết phải làm gì hơn, cố gắng trốn thoát? Không, không thể, Chỉ cần em chạm vào tay nắm cửa, Nagi đã xuất hiện từ sau.Anh mang cho em vòng cổ như thú cưng, vật nuôi của anh.Và,em cũng không biết mình sẽ phải-'cạch'"Yoichi, đến giờ ăn rồi"Giọng nói vang lên, làm cậu trai ngồi trên giường giật nảy mình,giọng mà cậu đã nghe và sợ đến ám ảnh."Suy nghĩ gì thế..? Đến đây,tớ bón cho cậu.."Nagi nói,đi đến, ngồi trước mặt Isagi, nhìn hình dáng run rẩy của cậu."Ăn, hôm nay tớ làm món mới cho cậu đấy nhé..món này ăn sẽ không quên được"Nagi đưa một muỗng cháo có sốt màu nâu hơi ngả đỏ cho Isagi, cậu nhăn mặt lại vì mùi tanh.."T-tanh quá..tớ không..-"Isagi nhìn đôi lông mày cau lại của Anh mà giật mình sợ hãi, không dám nói gì thêm, há miệng ra để ăn nó.Cậu nhăn mặt kinh tởm khi cố nuốt đống cháo đóNagi không nói gì,chỉ hài lòng đút cho Isagi tiếp, đột nhiên..'khục..'Isagi nhăn mày ho ra một thứ gì đó tròn tròn, cậu nhìn nó ở giữa đống cháo vừa mới nhổ ra, một nhãn cầu màu tím vẫn còn đang rướm máu và còn những dây tơ máu đỏ rực kéo dài..hơi tái đi do cháo nóng..Cậu sợ hãi lùi lại vào góc tường,nhưng do dây xích có hạn và cổ chân bị Nagi nắm lại khiến cậu run rẩy bị kéo về chỗ cũ."Hic.." ,cậu sợ hãi, run rẩy khi Nagi cầm nhãn cầu lên, xoay một vòng sau đó vứt vào bể cá trên bàn."Cậu thật là...tớ đã cất công chuẩn bị nhưng cậu lại nhổ nó, thật là phung phí quá,Yoichi.",Nagi nói,giọng điệu như đang hờn dỗi.Sau đó ,Nagi tiếp tục bón cháo cho Isagi, thỉnh thoảng lại múc lên được một khúc ruột ngoằn ngoèo tái đi do cháo nóng nhưng vẫn còn rươm rướm máu tươi làm đỏ cả tô cháo, lúc lại múc được một nửa quả thận...trông kinh hãi thế là cùng..Isagi cậu sợ phát ngất,nhưng Nagi không bận tâm, tiếp tục bón cho cậu,đến khi tô cháo đã hết, mới đứng dậy và ra khỏi phòng, không quên xoa đầu khen ngợi Isagi.----------Đến tối----------'bạch bạch bạch'"Ư..hức.!! Đừng..đừng mà..hic..ah..!!"Tiếng rên rỉ thảm thương của cậu con trai nhỏ vang lên,kèm theo là những tiếng ân ái ngượng ngùng.Tiếng tát vang lên không ngừng khi cậu trai nhỏ khóc lớn hơn cố gắng cầu xin lòng thương xót."Nào..ngoan,nhún mạnh hơn.."Mặc dù người con trai phía trên đã cố gắng hết mức, nhưng người bên dưới vẫn chưa hài lòng, tay siết chặt eo cậu trai phía trên,tay còn lại vẫn đang dùng điếu thuốc nóng ấn vào mông cậu trai nhỏ, khiến cậu đau đớn khóc lóc thảm thương nhưng vẫn không dám dừng lại.Đến tận tối muộn, gần nửa đêm, cậu trai nhỏ được tha mà buông xuôi, nằm trên giường, tay châm đâu cũng là vết thịt lở bầm mình, không chỗ nào là nguyên vẹn.Cuộc sống mỗi ngày của cậu đều là như vậy, một địa ngục, sống không bằng chết.------------------------------------
Đến tận vài tháng sau , Isagi thỉnh thoảng bị đau bụng dữ dội, bụng lại hơi căn tròn lên lạ thường..hay ói nữa...Vỡ lẽ ra, cậu có thai rồi.., Isagi không tin được,câu ôm đầu, không tin được, không tin được, không tin được..cậu có thai,Chết mất,chết mất!!Những ngày sau đó, cậu liên tục cố gắng giết chết cái thai trong bụng mình, cố gắng cho nó chết đi,..cố gắng chấp dứt sinh mạng nhỏ bé này để nó không phải được sinh ra, không phải sống trong cuộc sống địa ngục của Isagi...Nhưng,"Nếu cậu khiến cái thai này bị gì,cậu sẽ phải chịu đựng gấp đôi..Nó là con của tớ..con của cậu, để nó sinh ra"Nagi lạnh lùng nói, không quên vặn cổ tay Isagi thật mạnh khi cậu đang cầm con dao trên tay,định phá hủy cái thai ,cái vặn tay khiến Isagi đau đớn, gần như xương cổ tay muốn gãy đôi..Cậu dần bỏ ý định phá cái thai, bắt đầu thay đổi..cậu chăm sóc cái thai nhiều hơn..vì,chỉ nhờ có nó, Mà Isagi không bị Nagi tra tấn hay bạo hành nữa.Cậu vẫn ấp ủ hy vọng bỏ trốn, cùng con của mình ,do cậu mang thai nên Nagi đã thoải mái mở dây xích để cậu đi lòng vòng trong nhà, không nhốt cậu ở trong phòng nữa.Đến một ngày, Isagi tìm thấy thuốc an thần của Nagi ở trên kệ gỗ,nơi cậu ít kiểm tra, Isagi nhanh chóng pha nó với nước,mang cho Nagi, anh chỉ khẽ liếc nhìn một cái sau đó thay đổi thái độ, nhận lấy nước của Isagi và tỏ vẻ hài lòng uống, khi Isagi ngồi lên đùi Nagi,anh âu yếm cậu nhẹ nhàng, xoa bụng cậu.Không mất thời gian,Nagi đã ngủ mất, Isagi nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, mùa đông nên tuyết rơi khá dày..đây còn ở trong rừng nữa, nên Isagi lo ngại xoa bụng mình ,nhưng đây là cơ hội duy nhất của cậu..cậu phải rời khỏi đây, thoát khỏi địa ngục này.Cậu cảnh giác và lén lút trèo qua cửa sổ (vì Nagi đa số luôn khoá cửa chính)Chân chạm với mặt tuyết lạnh cóng khiến cậu nhăn mặt vì lạnh,nhưng không có thời gian,Isagi vội vàng chạy trốn,cậu đi chân trần, nên vì chạy vội nên chân vừa bị thương vừa rớm máu dính tuyết.Nhưng,..chả chạy được lâu, Nagi đột nhiên mở mắt trừng trừng,quay đầu ra cửa sổ, thấy nó mở và Isagi cũng không thấy đâu, anh nhanh chóng đứng dậy, gương mặt vẫn điềm tĩnh đến lạnh lùng, mở cửa nhà và đi ra ngoài,không quên mang theo một cây súng săn.Về phía Isagi,cậu vẫn chạy thục mạng,mặc kệ cơn đau thấu xương ở bụng và chân, cố gắng trấn an con trong khi bỏ chạy thục mạng,đến khu rừng."Chỉ cần chạy qua khu rừng.. mình sẽ đến được đường cao tốc..",cậu nghĩ, thầm mừng.Không nhận ra rằng, trong cơn bão tuyết nhẹ, từ xa, một thân hình cao với mái tóc trắng đứng từ xa, tay cầm súng săn,ngắm vào cậu.'Đoàng!!'Isagi đang thầm mừng,đột nhiên ngã xuống,kinh hãi nhìn đôi chân bị bắn của mình,máu tràn ra ướt đẫm một mảng tuyết trắng xoá.Nagi từ xa từ từ đi đến Anh vô cảm nắm lấy tóc Isagi, giật đầu cậu lên, sau đó,im lặng lôi đầu cậu về lại phía biệt thự, mặc cho tiếng nức nở cầu xin sự tha thứ.Mỗi bước chân của anh đều là những cú kéo mạnh mẽ, con đường phủ đầy tuyết giờ đây kèm theo vết máu trải dài của Isagi..nổi bật, một tác phẩm hoàn hảo.Anh lôi Isagi về đến biệt thự,thẳng tay quăng cậu xuống sàn, chưa để Isagi kịp định thần, dương vật bán cương của Nagi đã được giải phóng.Anh nắm lấy eo Isagi,trong khi cởi quần cậu ra, thẳng tay,đâm một phát thật mạnh như muốn xé đôi cậu ra,Isagi thét lớn kinh hãi, bụng quặn lên đau đớn, tiếng hét của Isagi sau đó liên tục vang lên khi Nagi bắt đầu động điên cuồng, vách thịt bị rách,máu cũng tràn ra lỗ huyệt bị tổn thương nghiêm trọng."Hức! Ahh!! Làm ơn..tớ biết lỗi rồi!! Đừng mà..đừng mà..! Xin cậu, làm ơn,đứa trẻ chết mất..!! Đau quá..!!"Tiếng cầu xin và la hét thảm thiết của Isagi vang vọng,nhưng Nagi vẫn không nói gì,anh liên tục địt Isagi một cách thô bạo, không phải người, mặc dù cậu đang mang thai và việc này rất động đến cái thai.Anh vừa địt vừa dùng đầu móng tay nghiền vào hai núm vú mẫn cảm,dần như khiến nó bật máu,chỉ còn lại sự đau đớn và tuyệt vọng, không có khoái cảm.Anh địt thật mạnh,đến mức dương vật đã chạm đến trực tràng, nhưng anh tiếp tục, không dừng lại,mặc dù bụng Isagi đã đau đến mức chết đi sống lại.Khi anh xuất tinh, Isagi vẫn còn đau dữ dội, cậu bấu móng tay vào bắp tay anh,đến mức chảy máu, miệng vẫn khóc nức nở đau đớn,có dấu hiệu sắp sinh,cậu sắp sinh non.Nagi vẫn điềm tĩnh,anh bế xốc Isagi lên,mang cậu vào một căng phòng lạ.---------------Đến tối,Isagi tỉnh dậy, theo bản năng chạm vào bụng mình, thấy nó đã hơi xẹp xuống, không còn cảm giác một sinh linh đang sống.. mà là hoàn toàn tắt lịm đi (?)Cậu nhìn xung quanh, là một căn phòng có đầy đủ dụng cụ y tế, cậu loay hoay nhìn xung quanh trong bất an,trong khi Nagi mở cửa,đi vào với vẻ mặt hờ hững."C-cậu đã làm gì..?,bụng tôi..""Đứa trẻ chết rồi"Isagi như chết đứng"Chết..?""Ừ",Nagi chỉ lạnh lùng trả lời"C-con tôi...con tôi đâu?!"Isagi muốn bật dậy,lao đến chỗ anh,nhưng Nagi đã kìm cậu xuống trước khi cậu nhúc nhích"Chôn rồi"Isagi đờ đẫn người,nước mắt rơi lã chã, cậu ngồi bất động trong phòng,trong khi Nagi hôn lên má cậu, trông không có vẻ đau buồn trước sự mất mát của đứa trẻ."Tớ đi nấu cháo và lấy thuốc,Isagi cứ ngồi đây đi,ngoan"Nagi nói,sau đó ra khỏi phòng,Chỉ còn Isagi, cậu thất thần, vội lấy một ít giấy để lau nước mắt, quay qua định bỏ vào thùng rác thì..Cậu mở to mắt kinh hãi,khi thấy xác một thai nhi bị vứt vào thùng rác, vẫn còn đỏ hõn...Là con của cậu..
______________End______________Cảm ơn các độc giả đã ủng hộ=))
Đọc chill thôi nha, ngọt tiểu đường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com