TruyenHHH.com

Allisagi Mong Khong Thuc

"Cháu là Isagi ạ." Isagi trả lời.

Brobrog khẽ híp mắt nhìn cậu rồi tiếp tục công việc đang dang dở, ông nói Isagi về vị trí món đồ cậu cần lấy: "Kệ thứ hai từ ngoài cửa đếm vào, hàng thứ ba, chạm vào con mắt trên cái két sắt và suy nghĩ món đồ cậu cần nó sẽ đưa cho cậu."

Isagi nghe xong có chút hoang mang nhưng vẫn làm theo, cậu tìm cái két sắt và chạm vào con mắt đang chuyển động, vừa chạm vào thì cửa két sắt mở bung ra, hai cái túi không gian bay cái bốp vào mặt cậu.

Jinpachi: Dịch vụ làm ăn này thật thẳng thắng.

Isagi: Ừ, tát thẳng vào mặt người mua luôn mà.

"Bao nhiêu tiền hai cái vậy ạ?"

"Mười đồng xu bạc."

Isagi lẳng lặng để mười đồng xu bạc lên bàn rồi rời đi, nhưng vừa đi được một quãng đường thì quay lại với vẻ mặt khó xử...

Rời khỏi con đường đầy loằng ngoằng này mặt Isagi đỏ bừng như tôm luộc, không ngờ mình vì việc nhờ nhà giả thuật kim chế tạo một trái bóng mà cãi lộn hơn một tiếng đồng hồ. Biết bản thân có cái mỏ là chúa sỉ nhục mọi người trên rồi nhưng ai dè xuống sân cái mỏ vẫn không kiềm được, vẫn cự lộn tới cùng.

Bao nhiêu chiêu trò khích đểu từng dùng trên sân giờ thành ngón nghề dụ người ta làm việc cho mình, nào là "Khó lắm à?"; "Làm không được à?" đều xài hết, khích từ người ta không chịu làm tới khi 'đếch có bố con thằng nào làm được ngoài tao cả'.

Isagi: Không biết, không biết gì hết.

Ego: Hả? Nhìn tôi làm gì.

Nói chung là việc mua đồ cũng gần như hoàn thành, Isagi tung tăng đi tới cửa tiệm bán nhạc cụ để chọn đàn, mắt cậu sáng rực lên khi thấy những cây đàn guitar được trang trí bởi những màu sắc đầy nghệ thuật.

"Đẹp thật." Isagi cảm thán, cậu muốn mua mấy cây như vậy nhưng mà có hơi sặc sỡ và không phù hợp với phong cách cậu lắm, nhưng ngắm vẫn thấy thích thật.

"Cậu biết đánh đàn Guitar à? Tôi tưởng cậu chỉ biết đá bóng thôi chứ?" Jin thắc mắc.

"Tài lẻ của tôi còn nhiều lắm, bữa nào tôi trình diễn cho anh xem." Isagi trả lời.

Dạo hết một vòng, Isagi chợt khựng lại trước gian hàng trưng bày những cây đàn Ukulele, ánh mắt cậu dừng lại trước một cây đàn rồi không do dự nhấc nó lên để thanh toán.

Cây Ukulele mà Isagi lựa chọn có màu xanh đen và được trang trí bởi sóng biển và những bụi sao rơi trên cát. Lý do mà Isagi lựa chọn nó là cậu chợt liên tưởng tới một người từng nói với cậu là muốn ngắm sao trời cùng cậu ở Fukushima.

Nói thật là trong thoáng chốc Isagi tưởng chừng đã gặp được người nọ khi bước khỏi tiệm sách nhưng ngẫm lại bản thân không có duyên với người nọ đến thế đâu. Dù sao hồi trước người nọ trở thành trưởng câu lạc bộ Anti Isagi Yoichi cơ mà.

Isagi cầm cây đàn Ukulele bước ra khỏi cửa tiệm, mấy đứa nhóc chơi đùa gần đó thấy vậy liền nhanh chóng xúm lại chỗ cậu, ồn ào bắt chuyện với cậu:

"Anh ơi, anh biết chơi đàn hả?"

"Anh ơi đàn cho tụi em nghe đi!"

"Anh ơi..."

Tiếng con nít ồn ào khiến Isagi không khỏi có chút nhức đầu, để thoát khỏi những cái đít vịt này không còn cách nào khác là đáp ứng tụi nó.

Cậu điều chỉnh cách cầm đàn, những ngón tay lướt nhẹ qua mặt đàn như một sự báo hiệu một màn trình diễn sắp bắt đầu, tụi trẻ đang ồn ào cũng biết điều mà im lặng. Isagi hồi tưởng lại giấc mơ về một người khiến cậu ngày đêm mong mỏi rồi bắt đầu ngân nga hát lên những câu ca để bày tỏ lòng mình với người kia dù cho họ không biết được.

"So why why why."

(Vậy vì cớ gì.)

"Why should we waited."

(Ta vẫn mãi đợi chờ.)

"And I I I."

(Và em, chỉ mình em.)

"I should be waiting."

(Vẫn cứ ngóng trông.)

"Waiting for someone new."

(Ngóng trông một hình bóng ai đó.)

"Even though that it wasn't you."

(Dẫu biết rằng đó không phải anh.)

"But I know that it's."

(Nhưng em biết rằng đó là.)

"Wonderful."

(Một điều tuyệt vời.)

"Incredible."

(Và thật kỳ diệu.)

"Baby irrational."

(Người ơi, thật phi lý.)

"I never knew it was obsessional."

(Em chẳng hay biết đó là sự ám ảnh.)

"And I never knew it was with you oooh."

(Và lại càng chẳng rõ tất cả là do anh.)

Tiếng ca của cậu thu hút những người qua đường, những người đang vội vã cũng vô thức đi chậm lại để lắng nghe. Họ không hiểu thứ ngôn ngữ xa lạ này nhưng giọng Isagi đã truyền đạt được trọn vẹn những cảm xúc đó khiến họ đều lựa chọn ở lại đây trong giữa sự xô bồ náo nhiệt.

Rồi không biết ai thủ thỉ với ai, họ đồng loạt nhường cho Isagi một lối đi, ai nấy đều muốn tiếng ca của cậu vang xa nhất, vang cho từ đầu ngõ tới cuối đường, đến khi mặt trời cháy rực một màu rực rỡ vào lúc chiều tà, cho đến khi người mà cậu trai trẻ này đơn phương nghe được tiếng lòng của cậu.

Ở cuối dòng người tránh đường có một chiếc xe chở rơm đang tự nguyện dừng lại, Isagi bước lên xe từ tấm gỗ chặn phía sau và ngồi lên đống rơm rạ. Chiếc xe dần dần chuyển động kéo theo tiếng ca tiến về phía cuối con đường.

Chris vừa đi ra khỏi nhà sách không lâu, anh dừng lại bên tiệm rượu vì lời nhờ vả của Lavinho. Trong đầu anh còn văng vẳng lời của William:

"Tôi vừa lật lại ghi chép của ông tổ tôi, ngày xưa ông là một nhà giả thuật kim và biết chút tiên tri nên đã mày mò nghịch ra món này để tặng anh nhưng mà thấy vô tri quá nên để làm chuông thông báo anh đến. Nhưng chiếc chuông này ngoài chức năng là thông báo anh đến thì còn tiên đoán được ai sẽ là định mệnh của anh, cậu nhóc kia và anh trong ngày hôm qua đến và đi chuông đều vang lên 5 lần nên định mệnh đã nói lên rằng chỉ có lần thứ năm gặp mặt cả hai mới có thể chính thức gặp nhau."

Chris không tin tưởng mấy vào thứ mơ hồ như định mệnh, nhưng anh nguyện vì một người mà đánh cược nó một lần. Nếu nó thật sự tiên đoán đúng thì...

Chris đột ngột quay đầu lại, chẳng vì điều gì cả, chỉ là anh cảm thấy mình nên làm vậy.

Isagi vừa hát xong bài Wonderful u, chuyển sang bài mới là Enchanted thì cảm nhận thấy chiếc xe chở rơm có phần nặng hơn, cậu tính quay đầu ra sau để xem là ai thì một bàn tay từ đằng sau đã giữ chặt đầu cậu, không cho phép cậu quay đầu lại.

"Gặp nhau lần đầu thì tôi nghĩ cả hai không cần biết rõ nhau đâu, nếu định mệnh cho cả hai ta gặp nhau lần nữa thì cậu mới nên quay đầu lại."

Isagi nghe giọng người đằng sau không khỏi liên tưởng đến Chris, nhưng mà sao người nọ có thể trùng hợp xuất hiện ở đây được chứ? Tim cậu đập thình thịch, cậu không chắc người đằng sau có phải người mình mong chờ không, nếu là người nọ thì là Npc trong cốt truyện hay người thật đây?

"This is me praying that."

(Em xin nguyện cầu rằng.)

"This was the very first page."

(Đây chỉ là khởi đầu của câu chuyện.)

"Not where the storyline ends."

(Chứ không dòng kết cho đôi ta.)

"My thoughts will echo your name."

(Tâm trí em cứ mãi vang vọng tên người.)

"Until I see you again."

(Cho đến khi em gặp lại người.)

"These are the words I held back."

(Đó là những lời em đã chôn sâu tận đáy lòng.)

"As I was leaving too soon."

(Vì em đã rời đi quá vội vàng.)

"I was enchanted to meet you."

(Em đã dính phải tiếng sét ái tình khi gặp người.)

"Please, don't be in love with someone else."

(Mong rằng người đừng phải lòng một ai khác ngoài em.)

"Please, don't have somebody waitin' on you"

(Mong rằng sẽ không ai đợi chờ em ngoài anh.)

"Please, don't be in love with someone else (Ooh)"

(Xin người đừng phải lòng một ai đó.)

"Please, don't have somebody waitin' on you (Oh-oh)"

(Và đừng để ai đợi chờ anh ngoài em.)

Chiếc xe đã nhẹ đi từ lúc nào không hay, trong lúc Isagi không để ý Chris đã rời đi, lời anh gửi gắm tới cậu đã bị gió cuốn trôi mất, bay về một chốn vô định.

"Even though the one you adore isn't me, I still choose to wait for you, hoping one day you'll turn back." (Dù rằng người em say đắm không phải tôi, nhưng tôi vẫn nguyện đợi em, đợi em sẽ quay đầu lại.)

Có hai kẻ đơn phương, một người yêu đơn phương hơn tám năm, một người đợi chờ người nọ hơn 10000 năm.

Isagi đơn phương Noel Noa, Chris biết. Nhưng Chris Prince yêu sâu đậm Isagi Yoichi, Isagi lại chẳng hay.

Tầm hơn ba giờ chiều, cái lúc mà trời còn mang hơi nóng oi bức và chưa ngả về màu cam cháy thì người phía bên trường đã đứng đợi cùng mấy chiếc xe ngựa. Đám học sinh sắp nhập học lục tục thu dọn đồ đạc, Isagi thì đã thu dọn từ sớm nên lên xe sớm nhất, trái ngược với mấy nhân vật chính ra vẻ ngầu lòi thích điệu thấp thì Isagi ngược lại, cậu leo tọt lên chiếc xe dẫn đầu.

Ai rảnh mà ra vẻ ngầu lòi, được thì Isagi chiếm quyền chủ động cướp chỗ bác phu xe rồi phóng xe tới trường mẹ nó luôn chứ ai đâu làm màu ngồi sau rồi ngồi chung với thiên tài hay mấy cô bạn có tuyến tình cảm mập mờ nào đó chứ.

Thế là cốt truyện lần nữa bị bẻ gãy bởi Isagi khi cậu không chọn ngồi chiếc xe sau cùng, mà cũng vì thế mà Isagi tránh được kiếp nạn gây thù.

Đứng từ đằng xa thì đã thấy được độ hoành tráng của nó với tông màu trắng chiếm chủ đạo cùng những mái ngói mạ vàng, nhưng đến gần hơn Isagi mới thấy được những kiến trúc đặc sắc khác, những ngói nhà mang tông màu ấm lạnh, những khoảng trời được che lấp bởi vòm cây xanh mơn mởn tạo nên một khu vực mát mẻ.

Giữa sân trường có một đài phun nước rất lớn, cao hẳn mười mấy tầng, trông như một tòa tháp nhỏ. Nhưng điều Isagi chú ý hơn tất cả là cậu không thấy bất cứ ai trong trường cả dù Isagi vẫn cảm nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.

Ánh mắt cậu vô thức nhìn hết tất cả rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào một nơi, không hiểu sao cậu chắc chắn rằng có ai đó đang nhìn mình. Không lẽ họ đang thông qua một thứ gì đó để nhìn mình?

"Chắc chắn có ai đó đang nhìn mình, không biết là bao nhiêu người nữa."

Giọng Isagi nói không hề to nhưng qua ma lực khuếch đại của giáo viên thì mọi người bên kia đều nghe thấy được, thật ra tất cả bọn họ đều ở trong khuôn viên sân trường, chỉ là dùng ma thuật che mắt nên Isagi không nhận ra mà thôi.

Mọi người sau màn chắn ảo cảnh: "Má nó đừng nhìn nữa má, tao tưởng tao là ma luôn á."

Mà chỗ Isagi nhìn chằm chằm không sai không lệch là ngay trên bàn giáo viên, toàn thứ dữ chức cao quyền lớn, đám học sinh ở dưới thiếu gào lên em ơi em đừng nhìn lên đấy.

"Cậu nhóc đó có chút dễ thương." Pablo chống cằm, ngón tay chỉ về phía Isagi.

"Nếu tôi giật mất cái cọng hai mầm đó thì cậu nhóc đó còn dễ thương nữa không nhỉ?"

Chris vừa cầm ly nước lên nghe được câu đó suýt nữa là đánh rơi cả ly, anh cứng đờ quay sang nhìn Pablo, nếu mà Pablo dám làm vậy thì dám cá là cả hai đánh lộn bay luôn cái trường.

"Ê." Lavinho huých cùi chỏ vào người Snuffy, "Cậu nghĩ cậu nhóc đó thuộc hệ gì? Khả năng cảm nhận mạnh vậy chắc chắn là tinh thần lực rất cao."

"Ừ, tôi đoán có khả năng cao cậu ấy thuộc hệ phong." Snuffy cũng không phải dạng vừa, dùng cùi chỏ đục vào người Lavinho.

"Ê đau nha cha, hôm qua tôi có gặp đứa nhóc đó, hát hay vậy chắc chắn thuôc hệ thổ!"

"Mắc gì hệ thổ?" Chris chen vào cuộc trò chuyện của hai người, "Lỡ đâu hệ hỏa thì sao?"

"Con mắt cậu bị đui hả Chris? Trông người ta nhỏ nhắn như vậy mà là hệ hỏa, cậu nhóc đó mà hệ hỏa thì tôi cho cậu đốt nhà bên tôi luôn."

Loki bị kẹt giữa hai thằng cha này: Tôi bị ngôn từ bạo lực đến nỗi muốn bị điếc.

"Không phải hệ hỏa thì chắc đếch gì hệ thổ? Trông Yoichi sáng sủa thế kia có giống mấy thằng đầu đất như cậu đâu mà mang hệ đó."

"Cậu nói ai đầu đất hả?!!!! Ủa mà khoa–" Lavinho định cãi lại thì thấy có điều gì đó sai sai.

Cả đám quay qua nhìn Chris như nhìn thấy người ngoài hành tinh rơi xuống đọt chuối, ngay cả người ít khi để ý mọi chuyện như Noa cũng phải quay sang nhìn thì đủ hiểu chuyện này có vấn đề lớn hay không rồi.

Dada vô thức buộc miệng: "Cậu chơi quy tắc ngầm hả Chris?"

-----------------------------------------

Giải đề xong là mát mát luôn mn ạ

À mà tui tính viết một bộ mới, cũng hlv x Yoi bell thôi không biết ý kiến mn sao, muốn tui viết thêm bộ nữa hay tập trung vào bộ này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com