87. Gặp lại?!
Isagi sau khi rời khỏi Blue Lock đã đi đâu?Em được Ego đưa ra nước ngoài để điều trị và nghỉ dưỡng chờ khôi phục.Quá trình trị liệu của Isagi tuy không phải quá vật vã gì, nhưng nó cũng chẳng đơn giản, dù sao đối với một người mắc phải một chứng bệnh tâm lý nào đó và còn biến chứng thành trầm cảm thì quá mức đáng sợ.Bà Isagi cũng đã phải theo em ra nước ngoài để tiện việc chăm sóc và trông chừng, do bà cùng người đứng đầu dự án Blue Lock có cùng nỗi lo rằng sợ chỉ cần có chút sơ suất sẽ dẫn đến nhiều việc không hay đau lòng.Ban đầu ông bà Isagi khi hay tin con trai dừng chân tại Blue Lock nhưng cũng không quay trở về Saitama, mà lại tiếp tục lên máy bay ra nước ngoài thì cũng hoang mang lắm. Nhưng nhờ vào sự giải thích tận tình của Anri thì hai người cũng nắm được tình hình phần nào.Bọn họ nôm na biết rằng con trai hiện tại không thể tiếp tục hành trình tại Blue Lock là do vấn đề sức khỏe, không chỉ vậy, sức khỏe tinh thần của em cũng không tốt.Khi được hỏi rõ về việc lý do vì sao Isagi lại mắc phải bệnh tâm lý gì đó thì Anri đã rất ái ngại và bối rối do không biết phải trả lời như nào. Bởi vì cô biết, có những thứ không thể nói hết ra một cách thẳng thừng được, vậy nên dù cảm thấy có chút tội lỗi nhưng Anri vẫn lựa chọn cách nói giảm nói tránh và che giấu đi một chút sự thật bên trong.Nhưng cũng vì để xoa dịu người nhà, Anri đã cố nhận hết mọi phần lỗi lầm về Blue Lock và hết sức tha thiết xin lỗi ông bà Isagi, ngoài ra cô còn theo lời Ego mà nói về vấn đề sẽ chịu trách nhiệm chi trả cho việc chữa bệnh của thiếu niên, cũng như sẽ tiếp tục giúp em hoàn thành ước mơ dang dở nếu sau khi hết bệnh và em có ý muốn tiếp tục chơi bóng đá.Ông bà Isagi dù không rõ tường tận sự tình như nào, nhưng đánh người chạy đi chứ ai lại đi đánh người chạy lại, với lại cũng không ai có thể nỡ đánh vào gương mặt đang cười cả.Người ta đã có thiện chí, thiện ý như thế nên cả hai vợ chồng cũng hơi xuôi lòng phần nào.Ông Isagi Issei do vướng bận công việc nên không thể sắp xếp ngay để đi nước ngoài cùng vợ và con ngay được. Thành ra khi này chỉ có mỗi bà Isagi Iyo cùng đứa con trai là Isagi Yoichi ra nước ngoài....Nếu là hồi trước, có khi Isagi không chút ngần ngại chọn đến Đức, nơi có đội bóng mà thần tượng theo chơi tại đó.Nhưng còn bây giờ, dù chỉ là nghĩ đến đối phương thôi em cũng chẳng muốn, chẳng có tí sức lực nào để nghĩ để nhớ người nọ.Sau hồi quanh đi quẩn lại, cuối cùng Isagi lựa chọn sẽ đến Tây Ban Nha, em muốn tạo nên những hồi ức những kỉ niệm mới, với lại em cảm thấy Tây Ban Nha cũng không quá tệ.Chưa kể, ở đấy cũng có không ít đội bóng nổi tiếng, ví như là Re Al chẳng hạn.Năm thứ nhất kể từ khi rời khỏi Blue Lock và kết thúc World Cup.Isagi đã dần khôi phục như trước, em cũng không cần phải dùng nhiều thuốc nữa mà có thể dần bỏ thuốc. Nói là bỏ thuốc, nhưng thực ra là chỉ tần suất cần dùng thuốc và số lượng thuốc cần uống sẽ được giảm dần.Năm thứ hai kể từ khi rời khỏi Nhật Bản và đến Tây Ban Nha, Isagi đã bắt đầu luyện tập và chơi bóng lại.Ego khá thường xuyên đến thăm em, cứ định kì 3 đến 4 tháng thì gã sẽ đến một lần.Dù đã biết được những thứ mà Ego giấu giếm nhưng lúc bấy giờ suy nghĩ của Isagi đã trở nên thoáng hơn, nếu đã là quá khứ thì để nó trôi qua và đối phương đã giúp đỡ em rất nhiều.Tuy nói Ego sắp đặt những việc kia, nhưng thực ra trên thực tế thì gã hoàn toàn chưa làm chuyện gì có lỗi với em cả, vậy nên em cũng không có lý do gì đã ghét bỏ đối phương cả. Ngược lại, em còn phải cảm thấy biết ơn người đàn ông này.Nếu không phải có sự sắp đặt ấy, có lẽ cho đến tận lúc Blue Lock kết thúc thì em vẫn chưa biết gì, mà có khi đến lúc em bị bỏ rơi trong bàng hoàng thì mọi thứ lại càng tồi tệ hơn thêm.Cách làm của Ego tuy có phần cực đoan nhưng lại rút ngắn đi rất nhiều bước rườm rà và cũng giúp em trước khi lún quá sâu vẫn thoát ra được, đã vậy em còn có cơ hội để trả đũa ngay tức thì. Mặc dù, thương địch 1000 tự tổn hại 800 nhưng cũng không quá thiệt thòi đi.Sau năm thứ 2 và bước vào năm thứ 3, khi mà tình hình của Isagi đã hoàn toàn ổn định thì Ego lại lần nữa giúp em có cơ hội quay lại tiếp xúc với bóng đá.Ego đã giúp em gia nhập vào Re Al. Đó là một lời giới thiệu, chứ không phải là đi cửa sau hay hậu thuẫn gì cả, chỉ đơn giản là Ego giới thiệu Isagi đến với Re Al và em vẫn phải vượt qua đủ mọi bài kiểm tra của họ.Và thật tuyệt khi sau bao năm thì Isagi đã tái sinh và quay lại giới bóng đá trong thầm lặng.Sau khi gia nhập Re Al, ở đây sẽ là một khởi đầu mới của Isagi Yoichi và cũng tại đây hình thành nên những mối quan hệ mới. Có thể là mối quan hệ đồng nghiệp, bạn bè hay đối thủ, kẻ địch nhưng nó sẽ vẫn có mức độ nhất định và chắc chắn một điều rằng sẽ chẳng còn sự khờ dại nào nữa....Hôm nay trên đường có hẹn dạo phố.Tại quảng trường trung tâm đang có một đoàn phim đang quay chụp, chắc là quảng cáo hay là phim ảnh gì đó.Do thấy còn sớm nên Isagi khá tò mò mà dừng bước nán lại để xem đoàn người làm việc.Ánh mắt của em chợt dừng lại ở cô gái xinh đẹp rực rỡ như đóa hồng kiêu kì ở giữa trung tâm. Đôi mắt của cô gái ấy không hiểu sao lại mang cho em một cảm giác quen thuộc khó tả, cái sự kiêu kì kiêu ngạo ở đuôi mắt có phần xếch lên như mắt cáo ấy... thật giống...Giống như cảm thấy bản thân vừa nghĩ tới mấy thứ bậy bạ không nên nhớ tới, Isagi lắc đầu nguầy nguậy để xua tan những hình ảnh vừa nhen nhóm trong đầu.Bỗng trong lúc đó, sự ồn ào của đoàn người kia thu hút sự chú ý của em."Đạo diễn, phải làm sao đây? Nam người mẫu ấy vừa xảy ra chút việc đột xuất nên không thể đến được, phải làm sao đây ạ?""Gì cơ? Sao lại là ngay lúc này?! Giờ đi đâu tìm người thay thế?""Đạo diễn, hay là chúng ta tìm tạm người qua đường có hình thể đẹp một chút là được, dù sao cảnh này chỉ là quay chụp phần lưng.""Ý hay! Vậy cô qua hỏi thử ý kiến của vai nữ chính đi, xem cô ấy có đồng ý không? Cô ấy nổi tiếng khó tính, nếu không đồng ý thì chỉ đành tạm hoãn lại thôi.""Vâng, vâng, để tôi qua thử bàn bạc với chị ấy!"Isagi tò mò nhìn bọn họ, trong những năm qua em học được không ít thứ tỉ như là ngoại ngữ, ngoài tiếng Anh và Tây Ban Nha ra thì em còn học sơ qua chút tiếng Đức.Mấy người vừa rồi rõ ràng là nói tiếng Anh, và khi cô gái nọ chạy qua người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ phía xa thì em nghe thấp thoáng lại ra tiếng Đức.Ồ, vậy ra chị gái xinh đẹp kia là người Đức?!Bảo sao... em lại thấy quen mắt...Có lẽ là người Đức nhìn trông giống nhau chăng?Không biết hai người họ nói gì với nhau nhưng Isagi đã nhìn thấy chị gái xinh đẹp kia đã dễ dàng gật đầu đồng ý với sắc mặt lạnh băng cao lãnh.Vào lúc đó, ánh mắt của chị ta lướt một vòng đám đông đang vây quanh tò mò nhìn họ thì tầm mắt của đối phương dừng lại trên người Isagi.Chị ta lại nói gì đó với người bên cạnh rồi đối phương cũng quay sang nhìn thẳng vào Isagi.Cuối cùng trong sự mơ màng, ngơ ngác của em nhỏ, em cứ thế bị họ lôi kéo nhờ vả vào thực hiện quay chụp quảng cáo cùng.Tuy là chỉ lộ lưng nhưng họ vẫn rất chỉn chu khi đưa trang phục là một bộ tây trang có vẻ đắt tiền cho em thay ra rồi còn phải làm tóc.Do sự chuyên nghiệp của chị gái nọ, thế nên, buổi quay chụp không cần mất nhiều thời gian đã có thể hoàn thành.Khi hoàn thành mọi việc, người phụ trách còn trả cả lương cho Isagi em.Ngơ ngác cầm phong bì trên tay, Isagi nhìn mọi người mà chẳng biết nên nói gì."Cứ nhận lấy đi! Cái này em xứng đáng nhận, nhờ em nên buổi quay chụp mới không bị trì hoãn." Chị gái người Đức giờ lại dùng tiếng Anh để giao tiếp với em."À vâng, thế em xin nhận ạ!"Vừa lúc Isagi đáp lời xong thì từ bên ngoài đám đông có người chen vào rồi có tiếng gọi lớn: "Yoichi!"Giật nảy mình bất giác quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc, trên khuôn mặt nhỏ của em lộ ra ý cười.Em quay sang nói lời tạm biệt với chị gái nọ để rời đi."Ồ, có người đến đón em rồi à? Là bạn trai sao?" Chị gái ấy cong môi cười nhẹ trêu chọc."Thật ra là... vẫn chưa ạ! Nhưng mà..." Nói đến đó, bỗng em cảm thấy có hơi ngại nên cứ ấp úng ngập ngừng mãi."Vậy là cũng sắp rồi? Mà đến nước này rồi mà cậu ta còn chưa mang được người đẹp về nhà là dở rồi.""A thật ra thì..." Isagi còn chưa nói xong thì lại có thêm giọng nói khàn đục khác hô lớn: "Yoichi, đi thôi em!""Em phải đi rồi, tạm biệt chị nhé! Có duyên gặp lại!"Isagi vẫy tay chào tạm biệt đối phương rồi hớn hở cất bước chạy về phía hai tiếng gọi rồi cùng họ rời đi.Người phụ nữ yên lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng dáng mấy người rời khỏi và chợt cảm thấy cái tên Yoichi có hơi quen tai, nhưng cố nhớ mãi lại chẳng nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.Nhưng có người mà cô vẫn nhận ra, bóng lưng phóng khoáng cùng mái tóc vàng ươm rực rỡ như ánh nắng sớm ấy và đôi mắt xanh diệp lục bảo, Leonardo Luna.Phải nói là cái người tên Leonardo Luna ấy rất nổi tiếng, không chỉ là trong giới bóng đá mà cả trong giới giải trí cũng vậy.Có điều, cô có nghe phong thanh là tên 'quý công tử' này rất lãng tử đào hoa, bạn gái cũ người tình cũ nhiều đến mức có thể trải dài từ Tây Ban Nha đến tận Nhật Bản chứ đùa.Hồi trước cứ một tháng sẽ thấy tin tức về chuyện tình ái của anh ta xuất hiện vài lần, nhưng cũng chả rõ từ lúc nào chẳng còn mấy loại tin tức ấy xuất hiện nữa. Thậm chí, paparazzi cũng không chụp được bất cứ tấm ảnh nào của đối phương thân cận với gái lạ. Khi đó, mọi người còn kháo nhau rằng tên 'quý công tử' của Re Al bị quỷ ám nên mới đột nhiên đổi tính. Cơ mà... xem ra anh ta không phải bị quỷ ám, mà là bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng đầu lẫn tim rồi.Tuy có thể nhận ra được Luna, nhưng ngưởi đàn ông còn lại bên cạnh Isagi thì cô chẳng nhận ra đó là ai.Một người đàn ông gầy gò và cao lều khều với kiểu tóc kì quặc, nhìn đối phương có vẻ đã ngoài 30, mặc dù trông có hơi lập dị, dị hợm nhưng không hiểu sao vẫn rất có phong độ.Vào lúc này, người phụ nữ mới chợt nhận ra, thì ra cái lý do mà em cứ ậm ừ muốn nói lại thôi về vấn đề kia là vì... bận đắn đo lựa chọn giữa hai người đàn ông...!Nói là đắn đo lựa chọn, nhưng không hiểu sao nhìn kiểu gì cũng giống như em đã thu phục được cả hai và bọn họ cũng đồng ý chung sống hòa bình với nhau nhỉ?Chắc chỉ là ảo giác thôi......"Yoichi, có phải thằng nhóc Pablo lại rủ rê em sang Argentina không?""Cái này...""Không được! Em không được đi! Trừ khi đưa anh theo!""Nhưng mà Leo...""Không có nhưng!"Trong lúc hai người đang bận đôi co thì có âm giọng khác xen vào."Yoichi, đã có người trả đũa giúp em rồi đấy!""Hả? Về chuyện gì ạ?""Em tự mình xem đi!"Người đàn ông đẩy nhẹ cặp kính dày cộp, đưa điện thoại đang hiển thị giao diện của một bài tin tức được viết bằng tiếng Nhật đến.Isagi khó hiểu nhìn gã rồi tiếp nhận điện thoại và bắt đầu đọc.Thì ra tin tức kinh tế, nó là nói về một đài truyền hình vừa đổi chủ, và chủ sở hữu mới chính là tập đoàn Mikage, hay nói chính là xác là thuộc quyền sở hữu riêng của thiếu gia tập đoàn Mikage, Mikage Reo.Chủ đài truyền hình cũ đã bị Reo đá khỏi vị trí và bị cậu thiếu gia này đá thẳng vào nhà giam do các tội danh kinh tế điển hình như trốn thuế, gian lận thuế.Không chỉ chủ đài truyền hình rớt đài, mà cả cô con gái mà ông ta che chở và hậu thuẫn là cô diễn viên kiêm dẫn chương trình Ishihara Yuna cũng thê thảm không kém.Không còn sự bảo hộ, bao bọc của cha, Yuna nhanh chóng bị người ta bóc mẻ ra nhân cách thật sự, nào là xấu tính, kiêu căng, ngạo mạn, chèn ép người mới, chèn ép người yếu thế. Thậm chí, những chuyện xa xưa hơn cũng bị đào lại không ít. Có người còn chịu khó hơn nữa khi đào ra cả chuyện hồi cô ta vẫn còn là học sinh và học đại học, nào là bạo lực học đường, gian luận học thuật, đạo văn. Còn chuyện đời tư thì các bê bối về vấn đề yêu đương tình cảm.Otoya cũng bị vạ lây từ chuyện của Yuna, bởi vì có người phát hiện ra mối quan hệ bất thường giữa cả hai nhờ vào đoạn phát sóng trực tiếp hồi trước. Những người tinh mắt đều phát hiện ra ánh mắt khác thường của cô ta nhìn Otoya, và cả thái độ mập mờ không rõ của tên ninja khi đáp trả lại.Nhưng dù sao đi chăng nữa, Otoya vốn là cầu thủ bóng đá không phải người trong giới giải trí, nên là mấy cái chuyện bê bối tình ái có ảnh hưởng thì cũng chẳng si nhê gì đến hắn.Con đường minh tinh hoạt động trong giới showbiz của Yuna cứ thế khép lại và chấm dứt sau khi có người âm thầm ra tay phong sát cô ta. Hình ảnh của Ishihara Yuna cứ thế từ từ bị gỡ xuống và rơi vào lãng quên.Đọc xong mấy bản tin liền khiến cho tâm tình của Isagi rối bời, nhưng rất nhanh đã yên ắng trở lại.Em trả lại điện thoại cho Ego rồi nhẹ thở dài một hơi.Đã là quá khứ rồi, cần gì phải cố chấp như vậy? Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên thôi......Trước khi đến Argentina, Re Al có lịch giao đấu.Đến tận khi cùng mọi người ra sân, Isagi chợt ngẩn người ra khi nhận ra vài gương mặt quen thuộc phía sân đối diện."Yoichi, anh đến tìm em để chuộc lỗi!" Người thanh niên nói xong khóe môi hơi nhếch lên, nhưng đuôi mắt lại hơi chùng xuống, nốt lệ chí cũng vì thế cũng hơi động kéo nhẹ xuống."Yoichi, tình yêu không phải nói trả là có thể trả! Em đã nhận rồi thì không thể trả lại...""Ngày nào đó đã đến, chúng ta gặp lại rồi, Isagi Yoichi!""Tên hời hợt chết tiệt, khí sắc trên mặt mày ổn hơn trước rồi đấy! Lần này đừng hòng trốn!"
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com