TruyenHHH.com

(Allhun) Ràng buộc

Chap 25: Anh là của tôi

ngocttttt

"Ư..." Ngô Thế Huân ôm đầu ngồi dậy.
Bạn tay trắng nõn quơ qua quơ lại.
"Có ai ở đây không trả lời tôi đi,có ai không?"

Nãy giờ Hoàng Tử Thao ngồi đó nhưng im lặng để xem hành động của người này.Thật thú vị.
Hắn thấy bàn tay này thật đẹp,nhanh gọn nắm lấy làm Ngô Thế Huân giật mình.Trước giờ bá đạo là phong cách của hắn.

"Ở đây."
" Là cậu đưa tôi tới bệnh viện à."
"Không. " Kiệm lời cũng là phong cách của hắn sao.
"Tới nhà tôi."
Ngô Thế Huân giật mình lần 2 .Rút tay mình ra nhưng không được.Tên này muốn gì đây.
Cậu nghĩ nên đi nhanh thôi.
"Tôi thành thật cảm ơn cậu,bây giờ tôi phải đi ngay,con tôi,tôi không thể bỏ nó được." Mò đường bước xuống giường.
"Tôi có nói cho anh đi sao?" Lời lẽ phát ra sao lạnh lẽo như vậy .
Cậu bắt đầu cảm thấy sợ .Đừng nói đụng trúng hàng nguy hiểm rồi nha.
Nuốt nước miếng cậu hỏi.
"Vậy xin mạn phép hỏi thẳng cậu muốn gì?"
Hoàng Tử Thao giơ tay chỉ thẳng vào Thế Huân.
"Anh."
"Không thể nào haha.."
"Có thể chứ .." Hoàng Tử Thao cười.

Có cái bóng đèn trên đầu,Thế Huân nhanh tay chộp lấy.
Bắt đầu giả vờ.
"Cậu còn trẻ,đừng đụng vào tôi chết sớm đó ." Tỏ vẻ nuối tiềc vô hạn.
"Là ý gì ..."
"Tôi ngày xưa đẹp trai vô cùng, gia đình giàu có,chơi bời lêu lổng..."
"Trọng tâm..."
"Vì ăn chơi quá độ,không ngờ dính phải căn bệnh thế kỉ...huhu. ." Giả vờ khóc nữa chứ .
"Tôi chắc chắn cậu là một người đẹp trai,cái thân tàn này không xứng cho cậu bỏ cả tính mệnh đâu."
Hoàng Tử Thao cười to.
"Sao trùng hợp quá vậy,tôi cũng bị căn bệnh này.Chúng ta có thể thành một cặp."
"Ách...."
Đụng trúng hàng nguy hiểm thật rồi.

"Ọt..ọt.." Ngô Thế huân ngượng chín cả mặt.
"Tiếng gì thế..."
"Làm sao tôi biết được."
"Quản gia mang đồ ăn lên cho cậu ấy."
"Ăn đi ,hay đợi tôi đút."
"Tôi tự mình ăn được rồi."
"Cậu tên gì?"
Ngô Thế Huân nghẹn cơm.
"Nước...nước." Đưa ly nước cho Thế Huân,Hoàng Tử Thao trêu chọc.
"Cậu tên nước à."
"Không phải,là Ngô Thế Huân."
"Tôi tên Hoàng Tử Thao,cậu bao nhiêu tuổi rồi."
"Ba mươi"
Hoàng Tử Thao bất ngờ ,nhìn mặt trẻ thế mà đã ba mươi rồi ư.
"Cậu lừa tôi chắc."
Ngô Thế Huân lắc đầu .
"Tôi nào dám."

"Anh cho tôi về nhà đi."
"Cũng được."
Ngô Thế Huân vui mừng.
"Thật sao?"
"Ăn nhanh đi,tôi đưa cậu về."
"Được.Cảm ơn anh."
"Nói thừa .Lấy thân báo đáp đi."
Thế Huân cười khì khì nghĩ Hoàng Tử Thao là người thích nói giỡn.

Hoàng Tử Thao đích thân lái xe đưa Thế Huân về.
Vừa về tới cửa đã thấy hai người kia,nhanh như cắt cậu nháy mắt với Hoàng Tử Thao.

"Thế Huân..." Hai người kia gọi tên cậu.
Lộc Hàm muốn chạy lại ôm Thế Huân nhưng chưa gì đã bị Hoàng Tử Thao chặn lại.
"Phác tổng,Lộc tổng cậu ấy bây giờ đã là người của Hoàng Tử Thao này."
Phác Xán Liệt không tin nắm cổ áo Tử Thao.Há một xã hội đen có thể để cho Xán Liệt lên mặt với mình.Hai người bắt đầu giằng co.
Chỉ có Lộc Hàm thức thời chạy lên bên Thế Huân,nắm hai vai cậu nhìn từ trên xuống dưới một lượt.Xác định cậu không sao mới thở phào.
"Em không sao là tốt rồi."
(Xán Liệt&Tử Thao: Lộc Hàm đồ cơ hội.)
Đẩy Lộc Hàm ra.
"Bây giờ tôi là người của Tử Thao,mong Lộc tổng tự trọng cho."

Cả hai người này đều làm cậu đau lòng.Nên tách khỏi bọn họ thì hơn.
"Tử Thao cậu có muốn cùng tôi kí một bản hợp đồng ."
"Tôi rất hứng thú cậu sẽ dùng thứ gì để trao đổi đây."
"Cái thân tàn này." Hoàn thành mục đích mình sẽ tự tay kết liễu nó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com