TruyenHHH.com

Allhawkeye Clint Barton

với một chút tình cảm nhẹ nhàng, tinh tế giữa Clint Barton (Hawkeye) và Bucky Barnes (Winter Soldier). Hy vọng nó sẽ khiến bạn cảm thấy thú vị!

---

### **"Dây cung và Đôi bàn tay sắt"**

**Đêm New York, trên nóc một tòa nhà cũ kỹ**.

Gió lạnh lùa qua, nhưng Clint vẫn đứng đó, tay nắm chặt dây cung. Anh nhìn xuống thành phố đang sáng đèn, mũi tên đã đặt trên dây, nhưng tâm trí anh không thực sự ở đây.

"Ngươi sẽ không bắn từ góc này."

Giọng nói trầm ấm vang lên từ sau lưng. Clint không cần quay lại cũng biết là ai. **Bucky Barnes** xuất hiện trong bóng tối, yên lặng như một bóng ma-một thói quen không dễ bỏ từ thời còn làm Winter Soldier.

"Không cần thiết phải nhắc đâu, Bucky," Clint nhếch môi cười, nhưng không hề buông cung. "Sao cậu lại ở đây?"

Bucky bước tới, đôi chân nhẹ nhàng trên nền xi măng. "Tôi nghe đồn có một cung thủ ngốc nghếch đang làm nhiệm vụ một mình trên nóc nhà lúc 3 giờ sáng. Đoán xem là ai?"

Clint thở dài, thả lỏng dây cung và quay lại đối diện với Bucky. "Làm gì có chuyện tôi ngốc được. Tôi là Hawkeye."

"Còn tôi là Winter Soldier," Bucky đáp, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ-thứ hiếm hoi như một kho báu. Anh tiến lại gần, đứng sát bên Clint đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm lẫn hơi thở của nhau giữa đêm lạnh.

"Cậu lo tôi gặp nguy hiểm à?" Clint nửa đùa, nửa thật.

"Không," Bucky nói khẽ, ánh mắt không rời Clint, "Tôi chỉ không thích ý nghĩ cậu cô đơn."

Lời nói khiến Clint khựng lại. Đã bao lâu rồi anh quen với việc làm mọi thứ một mình? Bao lần Clint giả vờ rằng mình ổn khi mọi người đều có những mối quan hệ thân thiết, còn anh thì chỉ có cung tên và những đêm dài đơn độc?

Bucky, bằng cách nào đó, luôn nhìn thấu điều đó.

"Cậu không cần phải ở đây đâu, Barnes," Clint lầm bầm, nhưng giọng nói đã dịu hơn.

"Nhưng tôi muốn."

Không có thêm lời nào nữa, Bucky đứng bên cạnh Clint, đôi vai chạm khẽ vào nhau. Sự im lặng giữa họ không nặng nề mà lại ấm áp một cách kỳ lạ. Bàn tay sắt của Bucky, lạnh lẽo và nặng nề, khẽ chạm vào cổ tay Clint như một lời nhắc rằng anh không còn phải một mình nữa.

Clint liếc nhìn Bucky-anh chàng với đôi mắt u buồn nhưng sâu thẳm ấy-và cảm thấy tim mình bình yên theo cách anh chưa từng nghĩ tới.

"Lần sau, nếu định ra ngoài vào lúc 3 giờ sáng," Bucky nói khẽ, "nhớ gọi tôi đi cùng."

Clint bật cười, một âm thanh nhỏ nhưng chân thành. "Tôi sẽ nhớ."

Gió đêm vẫn thổi, nhưng trong khoảnh khắc đó, Clint không còn cảm thấy lạnh nữa.

---

Hy vọng đoản này khiến bạn thích thú!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com