TruyenHHH.com

Chap 16: Quan điểm?

 Một tháng trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng. Liên tiếp sau ngày hôm ấy, Slytherin thắng 'dã man' và Harry được mệnh danh là 'tầm thủ huyền thoại' khiến cậu chỉ muốn đi dưới lòng đất đến lớp học. Pansy an ủi:

"Không có gì phải ngại hết! Cậu là một Slytherin!! Hãy ngẩng cao đầu kiêu ngạo!!" Cô càng nói Harry càng đỏ mặt, đầu cậu bốc khói. Cậu đâu cần tung hô đâu aaaa. Người qua đường cũng phải cảm thán.

Harry Riddle, là một Slytherin nhưng không hề kiêu ngạo. Lại còn kết bạn với Gryffindor. Tuy vậy, chả ai trong Slytherin có thể ghét cậu cả. Vì sao? 

1, Mị lực - sát thương cao.

2, Cậu học giỏi. 

3, cậu tốt bụng. 

4, Cậu thông minh. 

5, cậu Tài năng.

Nên không chỉ không ghét cậu, các học sinh còn ghen tỵ với Slytherin có một tiểu bảo bối như vậy khiến cho mới sáng sớm ngày lễ tình nhân cậu đã ngập mặt trong đống thư tình cao ngất ngưởng và Draco đã đề nghị đốt chúng. Đương nhiên Harry không đồng ý, cậu quyết định đem trả lại cho người gửi và do quá nhiều, cậu phải nhờ sự trợ giúp của đám bạn. Không biết họ đã nói gì khi trả mà sảnh đường hôm sau u ám hẳn. Pansy said:

"Harry à.. Tớ nghĩ tốt nhất cậu nên thẳng thừng từ chối họ. Sao cậu lại cho họ cơ hội?"

Harry đáp:

"Ờm.. vì.. ai mà biết được chứ. Có thể mai sau tớ sẽ thích người nào đó trong số họ chẳng hạn?...hoặc là không..." Đoạn sau cậu nói lí nhí chả ai nghe được. Cậu chợt nhớ tới hình ảnh trong tấm gương ảo ảnh. Mặt cậu bỗng đỏ lên nhanh chóng khiến mọi người xung quanh khó hiểu. Nố nồ, nó là ảo ảnh, là ảo ảnh. Không hề biết đã gieo rất nhiều nghị lực lên chúng sanh. Hermione chọc cậu:

"Chả lẽ Harry của chị đã thích ai rồi sao?~" Cậu quay mặt đi, khẽ nói:

"..Không có.., đừng có hiểu lầm vậy chứ..." Ron bám lấy cậu, uốn éo nói:

"Thôi nào~ Nói đi em zai~~ Có gì mà phải ngại!" 

'Bốp!!' 

Harry vai run run méo nhịn nổi nữa, mặt đỏ chót quay sang đấm Ron một phát (Xin lỗi, cậu đã nương tay rồi đếi). Ron ngã xuống đất bất tỉnh một cách long's trọng dưới bao nhiêu con mắt kinh hãi của hàng nghìn người. Draco chép miệng:

"...Ngu dốt!.." 

"..Tham lam..." Harry tiếp.

"Còn cái nịt!" Blaise và Pansy đồng thanh.  Rồi Harry nói:

"Tớ thật sự không thích ai cả! Thế thôi! Tớ đến lớp học sớm chút. Gặp mấy cậu sau" Mặt cậu dù đã hết đỏ nhưng tai vẫn đỏ. Draco phì cười khiến mấy đứa kia đang kinh hãi lại càng thêm kinh sợ. Hắn cười cái gì? Hắn biết thừa cậu chốn đi chơi nhá:)  

Sau đó, Harry liên tục nhận được thư tình và cú của những người ái mộ. Thậm trí lên nhật báo tiên tri:

[HARRY RIDDLE - SIÊU TẦM THỦ RA ĐỜI - SLYTHERIN MẠNH LÊN BẤT NGỜ]

Thế quái nào chuyện trong trườnglại lan sang cả ngoài đường thế này?? Dù Draco đã nhờ cha mình là Lucius Malfoy cũng không thể ngăn được tụi nhật báo này. Thế này có khác méo gì lúc làm Cứu Thế Chủ đâu cơ chớ!! Cậu đúng là ngu!

"Harry này, cậu có thấy điều gì kỳ lạ không?" Hermione nhẹ giọng hỏi. Tụi nó đang ăn tối ở Đại sảnh đường. Mấy hôm nay Harry đã phải vừa vật lộn với mấy trận Quidditch vừa lo làm bài tập đến mức phải nhờ cả Hermione để giúp cậu làm cho xong. Draco đang phải lo mấy vụ lùm xùm đến nhà Potter nên cậu không nhờ hắn được. Harry nói, giọng hơi lớn hơn bình thường:

"Quá kỳ lạ luôn ấy! Tại sao nó lại bị thổi phồng lên đến mức.. cái gì mà 'như mọc thêm đôi cánh'? .. cái gì mà..'đội Hufflepuff thua thảm bại và suy sụp tinh thần'? Còn lâu! Anh Cedric chắc chắn sẽ dẫn dắt cả đội đi lên còn cao hơn lúc trước!! Cònvụ Potter tại sao lại thành ra 'cô bé khóc lóc nói rằng mình bị điều khiển'??WTF??" 

Nghe đến tên mình, một chú lửng giật thót sặc nước bí. Harry chắt lưỡi:

"Ai viết tờ báo tệ hại này vậy?"

"Rita Skeeter" Ron đáp. Lại bà già nài. Ở đâu có Ced ở đấy có bà Rita. Chưa gì đã gặp con bọ này rồi. Harry lập tức xé tan tờ nhật báo tiên tri, nói:

"Quá đáng thật. Cô ta còn chỉ trích các nhà khác là vô dụng nữa. Biết vậy tớ không vào đội Quidditch còn hơn!" Lửa giận sục sôi trong bao tử Harry. 

"Thôi nào Harry! Đừng tự dằn vặt mình vậy chứ! Đó đâu phải lỗi do cậu!" Ron hét.

"Nhưng.." chưa kịp nói hết cậu đã bị ai từ đằng sau cốc mạnh một cái ngay giữa đỉnh đầu, đúng hơn là chặt vô đầu.

"Ui da!" Cậu ngước lên. Đập vào mắt cậu là Draco đang đứng, tay giơ lên như chuẩn bị đánh tiếp.

"Muốn nữa hả? Là Slytherin thì đừng có tự tiện hạ thấp mình như thế" Cậu xoa xoa cái đầu đáng thương của mình. Cậu lè lưỡi:

"Bleeeehhhh" 

"..." 

"Giải quyết xong xuôi hết rồi hả?"

"Xong rồi"

"Howw??" Ron hoang mang. Cả tỷ tấn báo chứ đùa.

"Đốt" Hắn trả lời ngắn gọn. Hắn cay cú không đốt được đám thư của Har nên đã trút hết lên đống báo ấy. Giờ chỉ việc đợi cho chuyện lắng xuống thôi. 

"Ha, tớ thật muốn xem bộ mặt khóc than của họ khi chứng kiến mỏ vàng bay tro trước mắt a~" Harry nhặt mẩu báo vụn vừa xé lên. Miệng cười toét đến mang tai, hở cả răng nanh. Đôi mắt xanh lục vô hồn không vương nhân tính híp lại thể hiện sự thích thú. Lập tức mẩu báo trong tay cậu bốc cháy khiến mọi người hoảng hốt né xa (trừ Draco). Xung quanh, các mẩu báo khác cũng bắt đầu bốc cháy, nhưng không hề lan ra bàn ghế hay bất kỳ ai. Chỉ đơn giản biến thành tro và tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại. Trong tay cậu giờ chỉ còn lại vài mẩu tro tàn đen xì. Cậu để mở nó. Harry ngước lên hỏi Draco vẫn yên vị trí cũ:

"Đẹp thiệt há?" Hắn mơ màng xoa đầu cậu:

"Ừ thì đẹp.." 

"Tý nữa kể cho tớ nghe nhé?" Cậu lại trở lại nụ cười tỏa nắng thường ngày.

"Ờ"

Những mẩu tro cũng biến mất luôn. Mọi người bấy giờ chợt nhận ra một điều mà họ thường chả đếm xỉa gì tới...... 

Cậu - cũng là một Slytherin..


"Ra đây là lý do mũ phân loại nó vô Slytherin nhỉ?" Cô Mcgonagall nói.

"Có lẽ vậy?" Tom bình thản nhấp một ngụm trà. Cụ Dumbledore nhó đến buổi sáng Harry đỏ mặt chạy đi, rồi nhớ đến tấm gương ảo ảnh kì dịu đó.. Ông bật cười hôhô tiếp khiến mọi người tưởng ổng bị hâm.

*Có lẽ không phải một chút:))* 

....

Đêm,

Khi tòa lâu đài Hogwarts đã chìm sâu vào giấc ngủ, bóng đêm tít trên cao như giữ lại mặt trăng chẳng chịu cho nó được tỏa sáng. Bầu trời hôm nay không sao, không trăng. Trong Rừng Cấm vọng ra mấy tiếng quang quác của đám quạ, tiếng vó ngựa cồng cộc đạp xuống nền đất cứng, tiếng lá cây xào xạc theo cái gió đêm lạnh buốt và.. tiếng người lầm bầm.

"Đù má? Đây là đâu ấy nhể?" Một bóng người nhỏ bé khuất sau những cành cây đưa tay lên gãi đầu, với chiều cao thấp tủn ngủn đứng giữa các tán lá nhuốm màu đen u ám cũng đủ để người ta biết đó là học sinh năm nhất.

"Lumos!" Người đó thì thầm, đầu đũa phép trong tay bật lên thứ ánh sáng tỏa ra đủ để nhìn rõ khung cảnh xung quanh và cũng chiếu thẳng lên mặt chủ nhân nó.

Harry nhíu mày siết chặt cây đũa phép trong tay. Lần mò tìm dược thảo trong đêm không phải dễ. Nhưng đó không phải vấn đề.

Vấn đề là cậu bị lạc cmnr.

Tay trái cầm cái giỏ được ếm bùa Mở rộng không gian, tay phải quơ đũa phép dưới gần mặt đất. Harry quay ra sau ngó. Trên đất thậm chí còn không có dấu chân cậu. Cậu gãy gãi đầu, tự hỏi mình đã đi bao xa.

Xung quanh dày kịt sương đêm làm giảm tầm nhìn của bất cứ ai bén mảng vào khu rừng này. Harry kệ xừ nó đời, quyết định lạc quan tiến bước.

Phụp!

"!!!???"

Bước chưa được nửa tấc đất, chân cậu đột nhiên hụt xuống một cái hố đầy lá. Vốn dí cái hố đấy khá nhỏ, nhưng mà người Harry thì có to quái gì, nên là cả người cậu cũng theo đà mà tụt xuống.

'Phịch!'

Bây giờ thì vui rồi, nguyên cái avatar của cậu đã ôm đất mẹ. Harry lảo đảo đứng dậy, phủi bụi cát và những thứ khắc nhơn nhớt trên người như bùn sình. Cậu định nhặt đũa phép lên, nhưng chợt nhận ra ở đây thật sự không cần dùng đến đũa phép chiếu sáng nữa.

Cậu đang ở trong một cái hang động. Trên trần hang đầy những phiến thạch nhũ đang rỉ những giọt nước tinh khiết xuống mặt mọt cái hồ nước có màu lấp lánh như pha lê. Xung quanh hồ trải đầy những cái cây phát ra ánh sáng trắng bạc lung linh huyền ảo tạo cho người ta cảm giác mơ màng muốn ngủ. Ánh sáng của những cái cây con con be bé thấp chỉ đến ống đồng người ta ấy rọi xuống mặt hồ. Như một cái đèn cỡ đại, chính chúng đã chiếu sáng cái hang động bám đầy rêu và nấm ẩm ướt này. Nhưng những cái cây rêu ở đây không phải là rêu bình thường nhé, chúng cũng phát ra ánh sáng màu xanh lục lúc nháy lúc không yếu ớt.

Harry trợn mắt nhìn cảnh tượng như chỉ có trong tưởng tượng này. Cậu di chuyển chân bước một bước. Đột nhiên, phiến đá cậu đang giẫm lên bừng lên ánh sáng xanh dịu mát. Lập tức, những táng đá khác xung quanh cậu cũng nhá sáng lên như hưởng ứng. Chẳng mấy chốc, sàn đá trong hang động đã sáng rực lên một vùng. Những bậc đá ẩn dưới đất như cái cậu đang đứng trên dẫn đến hồ, những phiến đá lớn xung quanh thì được bao bọc bởi hàng chục cây con xanh rờn bình thường.

Cậu liếm môi, quyết định đi đến gần hồ. Harry quỳ hai đầu gối, ngó mặt xuống, mặt nước trong vắt soi bóng một cậu bé với mái tóc đen xù và đôi mắt lục bảo to tròn đang nhìn chính mình. Cậu lại nhìn quanh một lượt, đáy mắt lại chạm phải ánh sáng bạc từ những lùm cây nhỏ quanh hồ. Cậu khẽ đưa tay run run chạm vào một chiếc lá non nhỏ.

Ngay lập tức, cái cây ấy bắt đầu rùng mình, phần ngọn rụng hết lá đi và nhú lên một cái chồi hoa nhỏ. Nó lớn dần, lớn dần và nở bung ra một bông hoa trắng với năm cánh hoa có màu bạc và dường như trong suốt với phần nhụy là những nhánh sợi tơ vàng kim óng ánh. Cánh hoa còn tỏa ra một làn khói mờ nhẹ.

Cậu chớp chớp mắt, khẽ nghiêng đầu quan sát bông hoa kì lạ này.

Hình như cậu thấy cái này ở đâu rồi..

À!

Bùa Hộ Mệnh!

Harry rút đũa phép ra, bắn vào mặt hồ:

"Expecto Patronum!"

Từ đầu đũa phép cậu phóng ra một con nai đực với đôi cánh sải rộng. Nó tung vó băng qua mặt hồ, chạy một vòng rồi về đứng mặt cậu. 

Harry nhìn màu sắc của con thú Hộ Mệnh của mình và của bông hoa.

Giống y như nhau!

Chỉ khác cái là nhụy hoa bằng những sợi tơ vàng kim.

Con nai biến mất. Harry càng cảm thấy kì cục. 

Cậu chạm vào cánh hoa của nó. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng, Harry miết dọc thân cây, đến gần phần gốc cậu mới dùng chút lực kéo lên. Bông hoa vô cùng thuận tiện nương theo tay cậu mà bứt khỏi đất, đồng thời lá cũng rụng dần chỉ còn lại hai chiếc.

Harry đứng dậy, cầm bông hoa lạ soi xuống mặt hồ rồi chợt phát hiện ra những cái cây khác cũng đang dần bung hoa nở. 

"Wow.." Cậu xuýt xoa nhìn những bông hoa mang vẻ kiều diễm như ánh trăng vậy.

Harry quyết định hái thêm vài bông nữa, mang về, nghiên cứu. 

Ờ.. nhưng mà đường ra đâu cái đã?

Tobe continue

----------------------------------------------------------------------------

fic ngắn viết cho vui cục đời của Har chớ không đi theo sườn chuyện:)))

WARNING: 

Xin chào các bẹn:) Tui là Tou đến từ tương lai (Chap 93) quay lại đây để sửa sai bởi một sự nhầm lẫn nào đó. Ở chap 12, hẳn các bạn mới đọc đến đây sẽ thắc mắc tại sao tình tiết lại bị lặp như vậy. Thì toi xin giải thích rõ ràng rằng lúc đó toi bị mất não  và thế là toi đã đè vào chap này:) Và nếu bây h mấy bồ quay lại chap 12 thì đoạn đó đã bị cắt. Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền các bạn.

Chậc, tại tôi già quá mà 

130 tuổi rồi chứ ít quái đâu?:)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com