TruyenHHH.com

(AllHanako/Amane) Xuyên không vào tiểu thuyết ngôn tình

Chap 22: Kokkuri-san

NozakiAyu

Sau nửa tháng Aoi đã bình phục hoàn toàn và được xuất viện. Tất cả mọi người đều đến để đón cô trở về.

Amane: Nè, mọi người muốn sang nhà tui dùng bữa không?

Aoi: Sang nhà 2 cậu á?

Tsukasa: Coi như là chúc mừng cậu xuất viện đi!

Kou: Được đó! Dù sao kế hoạch hồi trước cũng chưa kịp ăn nữa!

Yashiro: Vậy chiều mai được không, Amane-kun?

Amane: Được! Chốt vậy đi nhé!

[ Tua tua ]

Yashiro: Như vậy đủ chưa nhỉ?

Aoi: Chắc đủ rồi đó, Nene-chan!

Yashiro và Aoi cùng đứng trong siêu thị mua vài món đồ. Dù nhà Amane có đầu bếp riêng nhưng họ vẫn muốn tự nấu ăn hơn, ba mẹ Amane hôm nay cũng không có ở nhà nên họ cùng tá túc với nhau một đêm.

Amane: Yashiro, Aoi-chan!

Yashiro: Chuyện gì vậy, Amane-kun?

Amane: Các cậu nghĩ sao về việc cho donut vào lẩu?

Amane cùng với Tsukasa đã đi cùng Yashiro và Aoi mua đồ để tránh mấy sự việc không mong muốn thế kia. Và giờ thì cậu đang cầm hộp bánh donut hỏi ý kiến 2 người dù cho đôi mắt như đang biểu thị rằng "hãy đồng ý đi!!!"

Trông khá giống thế này chăng?

Mọi người biết đấy! Cứ coi là Amane đi ha! :'D

Tsukasa: Amane à, có ai lại cho donut vào lẩu bao giờ chứ!

Amane: Nhưng mà anh muốn! :'<

Yashiro: Không được Amane-kun! Coi chừng ăn xong cậu ngộ độc thực phẩm đấy!

Amane: Yashiro...!

Aoi: Thôi được rồi! Mua một ít cũng không sao! Nhưng không cần phải cho vào nồi lẩu đâu Amane-kun!

Amane: Tuyệttttt!!!

Amane vui vẻ, tay vớ thêm 2 hộp rồi bỏ vào xe đẩy trước con mắt bất lực và chịu thua của 3 người.

.

.

.

- Tại nhà Yugi -

Cạch!

Yashiro: Mọi người, tụi em về rồi!

Lemon: Về rồi sao? Mau vào đây!

Lemon ở trong bếp ngó đầu ra ngoài mà gọi. Mọi người cũng nhanh cầm theo túi đồ mới mua vào làm cùng. Yashiro cắt miếng thịt bò ra thành từng lát mỏng, Kou thì nấu nước lẩu, Akane và Aoi đi nhặt rau, sau đó Tsukasa sẽ đem đi rửa sạch, Lemon chuẩn bị bát đũa còn Teru cho đi làm việc nhẹ nhất là cắm cơm!

Amane đang đứng một chỗ cắt chỗ đậu trắng ra thành miếng nhỏ. Bỗng Teru chạy qua chỗ cậu, khuôn mặt như đang muốn nói gì đó.

Amane: Có chuyện gì sao Teru? Anh làm xong rồi à?

Teru: Chưa! Thật ra thì...

Amane: ???

Teru: Chỉ..chỉ là...

Amane: Là...

Teru: Tôi lỡ làm hỏng cái nồi cơm nhà cậu rồi!

Amane: Cái gì???

Tsukasa: NÈ CÁI TÊN ĐẦU VÀNG HOA LÁ HẸ KIA!!! NGƯƠI NẤU KIỂU MÉO GÌ MÀ CÁI NỒI CƠM NHÀ TÔI NỔ LUÔN ĐƯỢC VẬY HẢ???

Tsukasa từ bên ngoài đen mặt cầm theo cái chậu sắt nhỏ lao vào vừa tra hỏi vừa tính xử luôn Teru. Em vừa mới rửa rau xong đi qua chỗ cắm nồi cơm mà tự nhiên thấy nó cháy bùng bùng như mấy ngọn đuốc ở rạp xiếc.

(Ayu: Ảo thật đấy! :)) )

May mà lúc đó em rút phích cắm ra kịp chứ không là bộ điện trong nhà cũng đã dọn đồ ra bãi phế liệu rồi!

Và giờ thì Tsukasa đang đuổi theo Teru vòng vòng khắp bếp để hỏi tội. Còn Teru thì chỉ biết lao đầu mà chạy, miệng không ngừng giải thích và xin lỗi.

Teru: Nè nè, ngươi bình tĩnh đi!!! Ta chỉ đổ nước vào nồi cắm mà lỡ quên chưa cho ruột vào thôi mà!!!

Tsukasa: Ủa rồi thế nhà anh không biết đổ hết nước, lau khô rồi hẵng cắm hay gì hả???

Teru: Thôi ta xin lỗi mà!!! Amane ơi cứu với!!! Sao tính cách thằng em với nhà ngươi trái ngược nhau quá vậy?

Amane: Ai biết được! Nào Tsukasa, đừng đuổi nữa! Chúng ta còn nhiều việc để làm mà! Còn cái nồi cơm thì mua cái khác là được!

Tsukasa: Xì, Amane anh bỏ qua dễ dàng quá đấy!

Amane: Rồi mà, ngoan đi! Sắp muộn rồi chúng ta làm nhanh thôi!

.

.

.

Cả nhóm sau đó đã hoàn thành bữa tối và quây quần, vui vẻ ăn với nhau. Ngoài ra mọi người còn làm cả đồ ngọt, xem phim, chơi game, ..v..v. Nói chung là một buổi tối vô cùng thoải mái.

[9:00]

Lúc này tất cả đều tập trung trên phòng Amane, tắt hết đèn, ngồi với nhau thành một vòng tròn và thắp một ngọn nến duy nhất tỏa ánh sáng trong phòng.

Amane: Giờ thì...chuyên mục kể chuyện ma xin được phép bắt đầu!

Yashiro: Hơi lạc đề rồi Amane-kun! Chúng ta chơi Kokkuri-san mà!

Amane: À nhầm, mình xin lỗi!

Sau khi vui đùa thỏa thích thì cả đám rủ nhau đi chơi một trò mạo hiểm - Kokkuri-san (trò chơi gọi hồn).

Cách chơi của Kokkuri-san thì có 3 bước. Đầu tiên lấy một từ giấy khổ lớn tầm A4 hoặc A3, viết "có", "không" và một bảng chữ cái lên đó. Bước 2, lấy đồng xu 10 yên và đặt ngón tay của tất cả mọi người lên đó. Cuối cùng là gọi Kokkuri-san.

Akane lấy ra một tờ giấy đã chuẩn bị trước, rồi lấy một đồng xu 10 yên, yêu cầu mọi người cùng đặt tay lên. Những khổ nỗi một điều là đồng 10 yên đó quá nhỏ so với số lượng 8 ngón tay như họ. Trong khi mọi người đang không biết lên làm gì thì Akane cười mỉm, anh đã tính đến chuyện này rồi. Akane lấy ra trong túi sách của mình một khối tam giác dẹt, cỡ gần bằng lòng bàn tay rồi đặt xuống tờ giấy.

Lemon: Cái này thay thế được không vậy?

Akane: Được mà! Tui đọc luật rồi, thay thế được!

Kou: Ủa mà sao anh gắn cả bánh xe nhỏ nhỏ bên dưới vậy?

Akane: Cho con ma dễ đẩy hơn thôi! ^^

Amane: /Chu đáo nhờ...!/

Tất cả mọi người cùng đặt ngón tay lên lần nữa. Lần này vì chỗ đặt đã thêm diện tích lên vô cùng thoải mái chỗ.

Akane: Được rồi! Hỡi Kokkuri-san, hãy ra đây!

Mọi người đều nín thở chờ kết quả. Nhưng chờ đến 5 phút sau khối tam giác dẹt cũng không hề di chuyển. Lúc này Tsukasa chán nản bỏ tay ra.

Tsukasa: Haizz, chẳng di chuyển gì cả! Ở đây không có hồn ma nào ư?

Teru: Hoặc nó chỉ là một trò chơi lừa bịp! *bỏ tay ra*

Tiếp đến lần lượt mọi người cũng bỏ ngón tay ra rồi ngồi chán xìu.

Yashiro: Sao mà tự nhiên mình thấy lành lạnh!

Amane: Hửm? À, mình đang bật điều hòa mà!

Amane nhận ra vấn đề liền với tay lấy cái điều khiển tắt đi. Lemon thì ngược lại thấy khá nóng lên cầm cái quạt máy nhỏ, bật lên cho mát. Amane thì vẫn không bỏ cuộc, một mình thử lại. Cậu không thèm đặt tay lên đó nữa mà chỉ hỏi một câu.

Amane: Kokkuri-san, cậu có ở đây không?

Vốn chỉ thử lại cho chắc chắn, ấy vậy mà khối tam giác dẹt kia lại di chuyển thật và nó đi vào ô "có".

Teru: What đờ hợi?

Đến đây tất cả mọi người đều xanh mặt, có phần bất ngờ mà cũng có phần sợ hãi. Vì vốn chẳng có ai đặt tay lên đó cả, vậy mà nó lại có thể chuyển động, đích thị là có ma rồi!!! Cả đám lại vây quanh tờ giấy một lần nữa.

Akane: Được rồi! Thử tiếp xem! Thời tiết ngày mai sẽ thế nào?

Lần này khối tam giác không di chuyển nữa.

Amane: Ngày mai có mưa không?

Khối tam giác di chuyển vào ô "có"

Akane: Thế méo nào nó chỉ nghe mỗi mình ngươi thôi vậy?

Amane: Sao tôi biết được!

Akane: ...

Amane: Hừm! Kokkuri-san, cậu hiện có đang quan sát chúng tôi không?

Khối tam giác tiếp tục di chuyển vào "có"

Đến lúc này mọi người đã thấy rợn rợn rồi. Lemon thì vẫn vậy, khuôn mặt không thay đổi đứng dậy đi vừa phía bình nước để uống. Amane định kết thúc trò chơi nên đưa ra câu đề nghị.

Amane: Kokkuri-san, tôi có thể kết thúc trò chơi này chứ?

Lần này khối tam giác di chuyển vào chữ "không". Mọi người sợ tái mặt. Cùng lúc đó ngọn nến trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, sau đấy là tiếng hét của 2 bạn trẻ nào đó đã xác định là "nằm dưới" vang lên chói tai. Lemon đang uống nước cũng bị dọa sặc, vội vàng chạy tới chỗ công tắc bật đèn lên.

Khi ánh sáng đã tràn khắp căn phòng thì hình ảnh đập vào mắt mọi người là cảnh Yashiro đang ôm chặt lấy Aoi không chịu buông. Amane thậm chí còn nhảy thẳng vào lòng Kou rồi ôm chặt lấy cổ anh.

Yashiro + Amane: *run cầm cập*

Aoi + Kou: *đỏ ửng mặt*

Aoi: Được rồi, Nene-chan! Không có gì đâu, cậu bình tĩnh nào!

Kou: Cả anh nữa, Amane! Ngọn nến tắt thôi mà!

Kou cũng đưa lời an ủi với Amane, nhưng khác với Aoi ở chỗ là cô chỉ vỗ nhẹ lưng Yashiro, còn anh thì đưa tay xoa xoa đầu cậu khiến 2 con người nào đó trong phòng đen mặt lại. Lemon cầm cục gạch (Nokia), mặt mày đen thui lui như muốn đáp nó thẳng đầu Kou. Tsukasa thì bước đến cầm lấy tay Kou kéo ra khỏi mái tóc mềm mại của anh trai mình.

Tsukasa: An ủi thì không cần xoa đầu thế đâu! Còn anh Amane, anh ra khỏi người tên nhóc này được rồi đấy! Ở đây không ai mua giấm đâu!

Amane: Nhà mình có bán giấm ư?

All - Amane: ...*cạn lời*

Akane: Nhưng công nhận cũng hoảng thật đấy! Tui cứ nghĩ là chúng ta sẽ xảy chuyện gì nữa chứ! Hóa ra chẳng có gì cả!

Yashiro: Mình vẫn thắc mắc tại sao chỉ có Amane có thể nói chuyện với nó?

Aoi: Chắc là vì cậu ấy là người triệu hồi chăng? Vừa nãy có cậu ấy gọi thôi mà!

Amane: Có lẽ vậy!

Kou: Nhưng thế này là kết thúc rồi à? Vừa nãy nó nói không mà!

Lemon: Ờm, cái đó...chắc là do tôi!

Lemon ngồi ngẫm nghĩ một hồi thì nhận ra vấn đề từ nãy đến giờ.

Lemon: Có lẽ là do cái quạt mini của tôi! Khối tam giác dẹt của Akane có gắn bánh xe lên khá dễ thổi!

Teru: Vậy là do cậu ngồi một chỗ nên nó mới liên tục đi vào ô "có"?

Lemon: Ừm! Còn lúc nó di chuyển vào ô "không" chắc là do tôi thay đổi vị trí!

Cả đám nghe vậy ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất là Amane và Tsukasa, cũng may là nhà họ không bị ma ám!

Teru: Thôi muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi! Mai còn dậy đi học nữa!

Akane: Tôi đồng ý!

Yashiro: Em cũng khá buồn ngủ rồi!

Sau đó thì ai về phòng người ấy, chìm vào giấc ngủ say cho đến sáng.

_____________________________________________

Có khi nào mình chơi thử không nhờ? :>>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com