TruyenHHH.com

[allgav] bé trap

7

nochu1293

Dưới nhà xe bệnh viện, Trần Đăng Dương trực tiếp bế em theo kiểu công chúa đi thẳng vào cửa chính

Buổi sáng dưới sảnh bệnh viện không quá đông người, chỉ lác đác vài cô chú trung niên lớn tuổi đi thăm bệnh và vài cô y tá.

Dáng người Trần Đăng Dương khá to lớn, vừa bước vào đã ngay lập tức gây sự chú ý đến mọi người.

Đặng Thành An xấu hổ muốn chết, bản thân còn đang mặc đồ ngủ, lại được anh bế giữa nơi công cộng như vậy. Gương mặt đỏ bừng cố gắng chui rúc vào người Trần Đăng Dương. Một tay giữ lấy cổ anh phòng để không bị té, một tay che đi nửa khuông mặt vì sợ đối diện với ánh mắt kì quái của tất cả mọi người.

-"Trần Đăng Dương!! Trên báo mà xuất hiện mặt em là anh toi đời ngay."

Đặng Thành An giận dữ, vừa nghiến răng chửi thầm vừa lo sợ sẽ bị chụp ảnh.

-"Em đừng có quấy thì không có ai biết em là ai đâu."

Trần Đăng Dương bế em vào một phòng khám chuyên khoa xương khớp.

-"Gãy chân à?"

Trần Đăng Dương quỳ gối trước mặt em, cẩn thận kéo ống quần Đặng Thành An lên cho bác sĩ kiểm tra.

-"Bị từ khi nào đây? Nặng như vậy? Lần sau phải đến bệnh viện sớm hơn để kiểm tra nếu không sẽ còn nặng hơn nữa đấy biết chưa?"

-"Không có lần sau thưa bác sĩ"

Đặng Thành An xấu hổ không nói nên lời, suốt cuộc trò chuyện chỉ toàn là Trần Đăng Dương thay em trả lời các câu hỏi của vị bác sĩ kia.

-"Băng bó xong rồi, cầm toa rồi ra ngoài lấy thuốc đi. Bạn trai gì mà chẳng biết bảo vệ người yêu thế này."

-"Chú, tụi con không phải quan hệ như chú nghĩ đâu." Đặng Thành An ngồi trên ghế ôm chân

-"Còn nói là không phải, cậu làm gì khiến bạn trai nhỏ giận rồi à? Con trai chú cũng là người trong giới nên mấy chuyện này không lạ với chú đâu, chú biết hết đấy."

Vị bác sĩ khều vào vai Đăng Dương đứng kế bên, lên tiếng nhắc nhở. Anh cầm lấy đơn thuốc rồi cuối đầu cảm ơn.

-"Cái này dùng được không ạ?"

Trần Đăng Dương vừa quay đầu về phía cửa thì vô tình nhìn thấy chiếc xe lăn được xếp gọn ngay góc phòng. Anh chỉ vào nó rồi hỏi ý kiến của người bác sĩ kia.

-"Được được, cứ lấy dùng đi."

-"Hả? nhưng mà có phải bị què đâu hả trời?"

Đặng Thành An vừa thấy đã biết Trần Đăng Dương muốn làm gì. Em ngay lập tức phản đối.

-"Khoan khoan, em dùng nạng cũng được mà."

Chẳng để lời nói của Đặng Thành An vào tai, Trần Đăng Dương lại bế em đặt vào xe lăn. Anh lần nữa cuối đầu cảm ơn bác sĩ rồi đẩy em ra ngoài.

-"Hạn chế đi lại biết chưa."

Vị bác sĩ nhìn cả hai rời đi không quên dặn dò lần cuối.

Trần Đăng Dương đẩy xe lăn của em ra ngoài hành lang, mọi người xung quanh ai nấy đều nhìn em chằm chằm.

Đặng Thành An bất lực lại xấu hổ, em cầm sấp giấy tờ chẩn đoán trên tay vội che đi gương mặt đỏ đỏ hồng hồng hiện tại của mình.

____________

Nhà chung Gerdnang

Trần Minh Hiếu sau khi vào phòng em kiểm tra một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng em đâu. Anh xuống phòng khách tìm thì chỉ thấy có mỗi Đinh Minh Hiếu ngồi ở sofa hút thuốc.

-"An đâu?"

-"Sao lại hỏi tao? Tao còn đang tính hỏi mày đấy. Lúc nãy tao thấy cửa ngoài cổng bị mở, còn tưởng An nói với mày rồi."

Trần Minh Hiếu nghe xong lập tức cau mày, bình thường Đặng Thành An rất ít khi dậy sớm. Hôm nay lại ra ngoài trước cả anh.

Trần Minh Hiếu trải qua một đêm khó ngủ vì tối qua đợi mãi chẳng thấy Đặng Thành An đến. Sáng ra muốn đến hỏi tội em thì con thỏ nhỏ lại chạy đi lúc nào không hay.

-"Mày gọi cho An thử xem."

-"Tao gọi rồi, ở kia kìa."

Trần Minh Hiếu nhìn theo ánh mắt của Đinh Minh Hiếu vừa chỉ, chiếc điện thoại của Đặng Thành An nằm yên tĩnh trên mặt bàn.

Đặng Thành An đi đâu mà ngay cả vật bất ly thân của em cũng chẳng thèm mang theo thế kia? Trong lòng Trần Minh Hiếu nổi lên sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt. Đinh Minh Hiếu thở ra làn khói thuốc, giọng điệu bình tĩnh nói.

-"Không sao đâu, nó lớn rồi có phải con nít 3 tuổi đâu mà lo lắm thế."

Trần Minh Hiếu ngồi xuống ghế đối diện, cầm lấy điện thoại của em, vân vê một lúc.

Ting~

Tiếng chuông cửa vang lên, Trần Minh Hiếu đang ngồi cũng phải vội bật dậy.

-"Về rồi kìa, thấy chưa đã nói là nó đi một chút rồi về mà. Mày cứ lo."

Đinh Minh Hiếu nhìn anh, rồi lại nhìn ra phía cửa chính. Chiếc xe ô tô xa lạ dừng ngay trước cửa, một dáng người cao lớn bế Đặng Thành An trên tay đang đứng ngay dưới nhà.

-"Shh, có gì từ từ nói, đừng có mắng nó."

Đinh Minh Hiếu biết chuyện chẳng lành tí nào, nét mặt Trần Minh Hiếu lúc này cực kì khó coi như vừa bị ai lấy đi sổ gạo. Vừa bảo Trần Minh Hiếu đừng lo cho em, nhưng bây giờ anh lại xoắn hết lên đây. Chỉ mong Trần Minh Hiếu đừng có lớn tiếng với em.

-"Dương, em đứng được."

Đặng Thành An đánh vào ngực anh mấy cái, còn muốn tự mình nhảy xuống.

Cơ thể Trần Đăng Dương làm bằng đá à mà cứng thế không biết.

-"Má nó! anh hại em rồi Dương ơi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com