Allfang Tong Hop Oneshort
Boboiboy lấy một hơi lấp đầy buồng phổi giữa trời đông lạnh buốt, giữ một lúc trong cơ thể ấm nóng rồi phả vào đôi bàn tay đỏ ửng do nhiệt độ thấp của tuyết. Gã đã quên mất việc trang bị cho mình đồ đông khi ra ngoài, kiểu gì một chốc cũng bị người thương mắng cho chừa cái thói ẩu tả. Chuyện này xảy ra thường thường.Boboiboy có hơi rùng mình, một phần vì lạnh, một phần vì sợ cái tông giọng lên cao bất thường của đối phương. Nhưng mà gã lại mỉm cười, giận thì giận chứ vẫn đáng yêu. Gương mặt ấy, không lúc nào là gã ngưng nghĩ về nó. Từ lúc nào trong tâm trí của chàng trai ấy đã tràn ngập bóng dáng của người kia. Dáng người cáo ráo, săn chắc nhưng nhìn tổng thể có phần hơi gầy. Mái tóc tím đen đã rối lại càng rối hơn khi gã đưa tay xoa lấy xoa để. Đôi mắt đỏ rượu sắc xảo, đôi khi tròn xoe khi bất ngờ, híp lại khi nghi ngờ, cong lên khi hạnh phúc, nhắm ghì lại khi đang mệt mỏi. Đôi môi mỏng và hồng hào, đặc biệt hơn cả là cái hương vị ngọt ngào mà nó mang lại. Cái thứ vị gây nghiện ấy như mật từ loại trái cấm xứ tinh linh, vừa dụ người vừa hiếm gặp.Đối với Boboiboy, ở em toát lên sự quyến rũ mà anh chưa thấy bao giờ dù đã tiếp xúc với rất nhiều kiểu người. Em ấy là độc nhất vô nhị.Boboiboy ung dung rải những bước đi nhỏ trên con đường đá đã bị phủ một lớp tuyết mỏng, gã đoán sẽ chẳng bao lâu nữa cả thị trấn sẽ biến thành biển trắng. Bước chân có phần vội vã hơn, gã rẽ vào một tiệm bánh nhỏ nằm bên trong con hẻm tồi tàn. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, tuy cũ kĩ và hẻo lánh là thế nhưng nơi đây sở hữu công thức làm bánh gia truyền không ai có, mang lại hương vị rất khác và vừa miệng. Người yêu gã rất thích bánh chỗ này, chàng ta hiểu ý mà đem về một món quà nhỏ ngọt ngào.Boboiboy nhận lấy phần bánh tròn, cúi đầu cảm ơn rồi để lại tiền thanh toán, gã chạy vụt ra đường, hướng về lối mòn quen thuộc. Căn nhà gỗ dần hiện ra trước mắt, gã vui sướng mà càng hăng hái vượt qua tấn tuyết dày cản lối, sau cùng cũng chạm đến tay nắm cửa. Boboiboy vặn nó, tiếng chốt khoá vang lên. Gã nhớ ra điều gì đó liền gõ cửa ba tiếng, bên trong không phát ra động tĩnh gì, gã lại gõ thêm ba cái nữa. Lúc này, mái tóc tím đen quen thuộc mới ló ra sau cánh cửa.- Boboiboy! Em biết ngay anh lại quên mang đồ lạnh!- Hahah... Xin lỗi, Fang.- Đồ ngốc, mau vào đây.Thanh niên được gọi là Fang nhanh chóng kéo ai kia vào nhà, trước sự đột ngột ấy, Boboiboy suýt ngã vật ra sàn nhưng kịp thời lấy lại thăng bằng để không phải khiến ai kia cười phá lên vì sự ngớ ngẩn ấy. Em kéo gã đến bên lò sưởi được xây bằng gạch, ủ ấm trước bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình rồi đưa hai đứa lớn trước ngọn lửa phập phừng.Ánh mắt gã va phải sự dịu dàng của em. Boboiboy nhìn trộm gương mặt của người thương, thầm cảm thán sao lại đáng yêu đến độ này. Em không thuộc kiểu người đẹp phi giới tính, cũng không hẳn đẹp gái hay đẹp trai, mà hẳn là dễ thương. Boboiboy không nhịn được đưa tay véo đôi má phúng phính ấy rồi đặt một nụ hôn vụng về lên trên, cảm giác rất mềm và dễ chịu, như thể gã đang thưởng thức món bánh mochi thơm ngon vậy.- Đừng giận nữa nhé, tình yêu của tôi.Gã chìa ra túi bánh vừa mua vội ban nãy, em ngạc nhiên nhìn hắn rồi mỉm cười nhận lấy, xem gương mặt ấy hạnh phúc chưa kìa, khi lại được nhấm nháp món bánh yêu thích cùng một cốc cacao nóng hổi.- Này Boboiboy, anh làm gì v-Môi gã áp lên hai cánh hồng trước mắt, gã nếm lại cái vị của mật ngọt cấm thì càng phấn khích và thoả mãn, con rắn tinh nghịch của Boboiboy cố gắng tách cánh cổng đang thẹn thùng đóng lại, sau cùng ai kia cũng phải đầu hàng sự bướng bỉnh của anh người yêu nọ. Nó tiến sâu vào trong, quấn quýt lấy thứ quyến rũ đã lâu không gặp. Hơi thở em dồn dập hơn vì buồng khí đã bị rút cạn, Boboiboy vẫn không mảy may chú ý, gã ta cứ chú tâm thưởng thức đôi môi ấy, mãi đến lúc những cái vỗ mạnh mang sát thương đến cho bờ vai, Boboiboy mới luyến tiếc buông tha vật nhỏ dưới thân. - Boboiboy... Anh quá đáng lắm!- Hì, chẳng phải tại em khiêu gợi anh sao, Fang?- Cái-?!Em đỏ mặt, bực tức thụi mấy phát vào người gã. Boboiboy kiên nhẫn đợi cơn giận nguôi ngoai phần nào rồi lại ghì em vào lòng, để cái mùi sữa dễ chịu thoang thoảng nơi đầu mũi. Anh vớ đại một cái chăn trên sofa, ủ cả hai bằng lớp vải dày ấy.- Rồi, vậy là đủ.Mặt trời núp sau hàng cây thông đã biến mất, chuyển giao nhiệm vụ canh giữ bầu trời cho ánh trăng và những vì sao. Cả thị trấn bị phủ một lớp màng tuyết trắng xoá, đến nổi ánh trăng sáng ngày nào cũng bị che khuất, mất dạng khỏi tầm mắt của những sinh vật nơi đây. Trời ngày đông lạnh thấu xương thịt, còn em thì lạnh thấu tâm can. Rời khỏi vòng tay ấm áp của người mình yêu, em lặng lẽ khoác lên mình một chiếc áo lạnh dày cộm, mang lên găng tay và khăn choàng cổ rời khỏi mái nhà ấm cúng của đôi ta.Tại sao em lại rời khỏi Boboiboy? Em rất thích cái ôm của gã kia mà? Chẳng phải trước giờ đều là em ham muốn cậu ta hay sao?Em không muốn chỉ sống trong giấc mơ đâu.Phải, em yêu gã ta, yêu đến điên cuồng, yêu đến quên đi bản thân mình là ai. Em đã dành trọn trái tim của mình cho gã thanh niên ấy được 10 năm rồi. Đó hẳn là một chặng đường đủ dài để chứng tỏ tình yêu của em là thật.Nhưng mà em ơi, gã ta đâu có yêu em? Người gã yêu đâu phải em?Em biết chứ, chỉ là em quá chìm đắm vào cái bể khổ này rồi, em không thoát ra được, và cũng không muốn thoát ra. Vì tình yêu em dành cho gã là thật, và em bất chấp mọi thứ vì nó.Đêm về là lúc em trở lại thực tại.- Hahah... Xin lỗi, Kaizo- Hì, chẳng phải tại em khiêu gợi anh sao, Kaizo?Em chấp nhận sống với thân phận là người khác, em sẵn sàng vứt bỏ bản thân mình, em sẵn sàng nhận hết mọi khổ đau, để hai ta không ai thiệt thòi gì hơn nữa.Boboiboy đủ đau rồi, em không muốn phải nhìn thấy gã co rúm lại lần nào nữa, không muốn nhìn thấy hàng lệ thống khổ ấy, không muốn nhìn thấy đôi mắt vô hồn hướng về phía xa xăm, không muốn nhìn thấy gã cô đơn lặng lẽ trước ngôi mộ người mình yêu.Người gã yêu đã rời đi không một lời nói trước, không một lời chia tay, không một lời từ biệt, cứ thế mà thản nhiên gieo mình xuống, hoà làm một với đất mẹ thiêng liêng. Lần cuối em nhìn thấy anh là nụ cười trên môi cùng mẫu giấy nhắn lời trăn trối cuối cùng."Thay anh chăm sóc Boboiboy và bố mẹ nhé? Anh không thể chịu nổi cuộc sống này nữa... Em rất yêu gã mà nhỉ? Boboiboy ấy? Anh chắc rằng Boboiboy cũng sẽ buông bỏ quá khứ, đáp lại tình cảm chân thành của em mà. Đừng lo lắng quá nhiều, anh vẫn bên em, vẫn sẽ thương em như lúc anh còn sống vậy."Anh ta là anh hai em, là anh Kaizo mà em hằng yêu quý và kính trọng. Anh ơi sao anh bỏ em, để em lại với mớ bòng bong không bao giờ tan này. Người Boboiboy yêu là anh mà? Nếu anh nhẫn nhại ở lại thêm một chút nữa, có lẽ mạng sống ấy đã không chết đi một cách bi thương như vậy.Fang lợi dụng thân phận của Kaizo để tiếp cận Boboiboy. Em hèn hạ núp đằng sau cái tên Kaizo giả tạo để chiếm hữu thứ tình cảm vốn chẳng thuộc về mình...Fang nhận tất những lời đàm tiếu ấy. Em sẽ không nói gì cả, vì bản thân em sai mà.Fang rảo bước trên con phố vắng vẻ dày cộm một lớp tuyết trắng. Từng bước đi nặng nề, nặng như lòng của chủ nó vậy. Em cứ đi mãi mà không suy nghĩ, bởi nó đang hồi tưởng về nột quãng quá khứ ba năm về trước.Thời điểm ấy cũng vào giữa mùa đông như thế này, Kaizo đã rời bỏ cuộc sống hiện tại để tìm sự giải thoát cho bản thân. Thân hình lạnh lẽo nằm sấp trên nền tuyết, tứ chi cong vẹo khó nhìn, đôi mắt với quầng thâm đậm nhắm lại, trên đôi môi tái nhợt là nụ cười mãn nguyện.Gương mặt ấy đã ám ảnh Boboiboy, khiến gã mất một phần kí ức, trong đó bao gồm những khoảnh khắc về người mà gã yêu. Bởi gã không thể nhớ giọng nói người ấy ra sao, tính cách ra sao hay ngoại hình ra sao. Thứ duy nhất còn đọng lại chính là nụ cười và mái tóc tím dài của anh.Trong suốt quãng thời gian Boboiboy trị liệu tâm lý tại bệnh viện, Fang không hề chăm sóc mái tóc của mình, nên trông nó dài hẳn và xù lên. Để rồi khi cậu bước vào phòng bệnh thì gã ta tròn mắt nhìn một lúc lâu rồi thốt lên cái tên "Kaizo". Fang đứng hình, cúi gầm mặt trầm tư. Bó hoa trên tay cậu run theo từng nhịp của cơ thể, bần bật như lũ con nít sợ hãi bố mẹ của chúng vậy. Boboiboy cứ lẩm bẩm cái tên ấy, rồi những lời yêu thương, những lời nhớ nhung, và cả tự trách bản thân nữa.Boboiboy đau một, Fang đau mười. Em không chịu nổi nữa rồi. Bảy năm trời đơn phương độc một người con trai.Tiềm thức dẫn dắt em đến mõm đá nhỏ. Từ đây có thể nhìn rõ ánh trăng tà mà không bị khuất bởi màn đêm. Luồng sáng kì diệu ấy xuyên qua tấm rèm tuyết đi đến một bia đá được bố trí chỉnh chu. Fang ngồi bệt xuống, mặt đối mặt với người anh trai quá cố của mình.- Em đây, anh Kaizo. Hiện thực quả thật tàn khốc anh nhỉ?Fang lại ngước gương mặt mệt mỏi chất chứa nhiều tâm tư hướng về phía ánh trăng, những bông tuyết mịn đậu trên khoé mắt rồi tan chảy thành nước, rơi xuống đất.Em lặng lẽ quay trở về nhà, cất đi chiếc áo lạnh đã âm ẩm bởi những bông tuyết rồi lững thững bước vào phòng ngủ. Ngắm nhìn Boboiboy say giấc một hồi lâu, Fang cười nhẹ, khẽ nói:- Em về rồi, Boboiboy.
Ngày đến, em lại đắm chìm vào mộng tưởng huyền ảo.
Ngày đến, em lại đắm chìm vào mộng tưởng huyền ảo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com