TruyenHHH.com

Alldazai Bsd Edit Chu Thuat Su Dazai Xin Chao Yokohama

"Cậu muốn làm gì ở đó?!"

Gần như theo phản xạ, sau khi nghe được lời của Dazai Osamu, Sakaguchi Ango sải bước về phía trước, dùng sức nắm lấy vai Dazai Osamu, có chút không tự chủ mà hét lên, đồng thời làm Dan Kazuo và Itadori Yuuji, những người nãy giờ vẫn im lặng ăn dưa bên cạnh, giật mình.

Họ nhìn Oda Sakunosuke và thấy khuôn mặt của anh ấy vô cùng xấu xí và nắm đấm bị siết chặt.

Một linh cảm đáng ngại đọng lại trong lòng Dan Kazuo và Itadori Yuuji.

"Dazai?" Dan Kazuo thì thầm với Dazai Osamu, người có vẻ hơi sợ hãi.

Dazai Osamu hơi cụp mắt xuống, tránh ánh mắt quá nóng bỏng của Sakaguchi Ango.

"Dazai!" Sakaguchi Ango có chút lo lắng, anh ấy cảm thấy tim mình đập thình thịch, sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mái nhà của tòa nhà Port Mafia đều không phải là nơi tốt, vậy tại sao người này lại phải chạy đến đó nếu không có lý do!

Dòng máu hỗn loạn, những tòa nhà cao tầng choáng váng, nền đen và ánh sáng chói lóa từ bầu trời không ngừng lóe lên trước mắt Sakaguchi Ango, anh ấy cảm thấy buồn nôn, quặn thắt trong bụng và gần như nôn mửa.

Mà khuôn mặt của Oda Sakunosuke bên cạnh cũng đen trắng, càng ngày càng nặng nề, anh dừng lại một chút nói: "Dazai... Vì sao muốn đi?"

"Ango." Một lúc lâu sau, Dazai Osamu cười nhẹ, "Đau quá."

Lúc này Sakaguchi Ango mới nhận ra mình dường như đã dùng quá nhiều sức, từ từ thở ra, thả lỏng một chút nhưng vẫn không buông ra.

"Tôi chỉ đi xem thôi." Dazai Osamu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Sakaguchi Ango, nở một nụ cười không tì vết, "Tôi chỉ muốn đưa Dan đi xem Yokohama. Được rồi, có Dan đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Sakaguchi Ango im lặng một lúc, cau mày: "Tôi đi cùng cậu."

"Ango," Dazai Osamu nghiêng đầu về phía Sakaguchi Ango và mỉm cười, "Xin hãy làm những việc tôi giao phó cho anh càng sớm càng tốt."

Đây là sự từ chối. Sakaguchi Ango dùng móng tay nhéo lòng bàn tay mình.

"Vậy tôi..." Oda Saunosuke ngập ngừng nói.

"Odasaku." Dazai quay lại, "Không sao đâu, Odasaku."

Odasaku? Tên này là gì? Itadori Yuuji thấy hơi kỳ lạ. Cậu nhớ rằng tiền bối Dazai luôn gọi anh Oda là "Oda Sakunosuke", nhưng nó luôn có vẻ giống như một biệt danh kỳ lạ nào đó.

Oda Sakunosuke bị sốc, Dazai kêu lên cái tên này một cách tự nhiên và khéo léo đến mức anh ấy không khỏi nghĩ đến việc đêm qua bản thân đã yêu cầu Dazai gọi đi gọi lại mình là Odasaku.

Sau khi rút lại suy nghĩ méo mó của mình, Oda Sakunosuke cảm thấy bất lực, anh biết rằng không ai khác có thể thay đổi quyết định của Dazai Osamu, anh không còn cách nào khác ngoài nhìn Dan Kazuo và nói: "Dan Kazuo, xin hãy bảo vệ Dazai."

Lúc này Dan Kazuo không có ý định ghen tị, phản ứng của Oda Sakunosuke và Sakaguchi Ango khiến anh cảm thấy bất an nên liền nghiêm túc gật đầu.

"Itadori Yuuji, cậu và Odasaku cùng đến cơ quan thám tử và đợi tôi ở đó." Dazai Osamu nhìn Itadori Yuuji và nói.

"Eh? Được ạ!" Itadori Yuuji có chút bối rối, nhưng cậu nhanh chóng đáp lại.

"Giáo viên Gojo của cậu nói rằng sẽ cho cậu quay lại khi cuộc thi giữa các trường được tổ chức vào tháng 8." Dazai Osamu khoanh tay, "Tôi không phản đối, cậu có thể đi, nhưng trước đó, cậu phải giỏi hơn tất cả bọn họ, bao gồm cả Todo Aoi, cậu hiểu không?"

"Todo?!" Itadori Yuuji không khỏi kêu lên, cậu nhìn vào mắt Dazai Osamu, nuốt nước bọt lần nữa rồi hăng hái giơ nằm đấm lên, "Được rồi! Tôi hiểu rồi!"

Cậu cảm thấy nếu có thể sống sót trong hai tháng vừa qua trong tay tiền bối Dazai thì không phải là không thể vượt qua Todo!

Itadori Yuuji thầm thở dài.

Nghĩ đến trải nghiệm ngày hôm qua cùng dị năng lực biến thái và vô nhân đạo của cô Yosano, Itadori Yuuji lại run lên dữ dội.

Kinh khủng.

Dù sao thì đó cũng là tiền bối Dazai.

Và cô Yosano.

- -

Dazai Osamu kéo Dan Kazuo về phòng và nói muốn thay quần áo.

"Đồng phục cấp ba?" Dan Kazuo có chút kinh ngạc nhận lấy bộ quần áo Dazai Osamu đưa cho, "Kể từ khi tốt nghiệp đã lâu rồi tôi không mặc."

Đồng phục học sinh của họ cũng được chính họ thiết kế và chỉnh sửa, áo khoác của Dan Kazuo được thay đổi thành kiểu dáng rộng rãi với mũ trùm đầu màu đen, còn áo khoác của Dazai Osamu được thay trực tiếp thành một chiếc áo gió lớn.

Dazai Osamu cởi bỏ quần áo, giữa anh và Dan Kazuo không có oán hận gì cả. Bởi vì anh luôn ở trong lồng nên mẹ anh không dám lấy cho anh bộ quần áo vừa vặn mà chỉ cho anh một bộ quần áo đơn giản và rộng rãi. Lúc đầu chỉ toàn mặc bộ kimono cũ, về sau khi có nhiều bộ quần áo thì anh không biết mặc nên tất cả đều do chính Dan Kazuo mặc cho. Dazai di chuyển nhanh chóng, để lộ một lớp băng trắng với những vết bầm tím mờ nhạt dưới lớp băng.

Dan Kazuo nhìn qua và nhếch môi. Anh ấy đặt quần áo lên giường trước, bước tới và vòng tay quanh eo Dazai từ phía sau.

Dazai dừng lại khi cởi bỏ bộ đồng phục của mình.

"Dan Kazuo?"

"Dazai." Dan Kazuo cắn nhẹ vào cổ Dazai Osamu qua lớp băng sạch sẽ, "Tôi ghen tị... Giờ cậu có biết rằng thực ra tôi..."

Dazai cụp mắt thở dài, quay người lại, đưa tay đẩy Dan Kazuo xuống giường, đối phương nghe theo động tác của anh, nằm xuống không chút phản kháng cho đến khi Dazai dùng một tay đỡ bụng dưới và cưỡi lên người anh ấy thì người kia mới mở to mắt.

Dazai cúi xuống và chạm vào trán Dan Kazuo.

"Đối với tôi bây giờ, Dan Kazuo chỉ là Dan Kazuo."

Anh sẽ không còn tìm kiếm bóng mẹ ở Dan nữa, bởi cậu bé luôn sống trong bóng của mẹ đã biến mất.

Dan Kazuo đưa tay ấn vào sau đầu Dazai, ngẩng đầu lên yêu cầu một nụ hôn.

"Tôi ghen tị, Dazai." Dan Kazuo nói lại điều này trở nên tự nhiên hơn nhiều. Anh biết rằng Dazai hoàn toàn có thể hiểu ý anh. "Tôi cần được bồi thường... Tôi muốn Dazai chủ động quan hệ tình dục với tôi, giống như bây giờ."

Dazai Osamu nhướng mày, Dan Kazuo có vẻ khá dịu dàng với người khác, ít nhất trên môi anh ấy cũng nở một nụ cười giả tạo, nhưng anh ấy chưa bao giờ là một "quý ông" như Nanami, nếu không thì anh ấy đã không đối xử với anh khi họ mới mười sáu mười bảy tuổi, dụ lừa lên giường.

Bây giờ anh thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Dazai Osamu đứng dậy và ném bộ quần áo trên tay cho Dan Kazuo.

"Dan, hôm qua tôi rất mệt, còn có việc phải làm."

Dan Kazuo bực bội liếc nhìn lưng Dazai Osamu.

Dazai mở tay với anh: "Giúp tôi mặc quần áo."

Vô lý, trẻ con, Dazai của anh.

Thế là Dan Kazuo vui vẻ đứng lên cầm bộ quần áo Dazai ném cho mình, giúp Dazai mặc quần áo, đây thực sự không phải là một công việc xa lạ với anh.

Dazai khi còn nhỏ rất trầm tính và dễ thương, Dan Kazuo thích thay quần áo lần lượt, cậu bé Dazai chưa bao giờ phản kháng.

Sau khi cài chiếc cúc xoáy cuối cùng, Dan Kazuo nhìn thấy Dazai trong trạng thái xuất thần khi anh học cấp ba. Khuôn mặt của Dazai rất thanh tú, thời gian hầu như không để lại dấu vết nào trên khuôn mặt anh, chỉ có những thay đổi trong khí chất của chính anh.

Dazai hiện tại không còn bị mắc kẹt trong quá khứ nữa, anh cũng không bị mắc kẹt xung quanh anh ấy nữa.

Dan Kazuo vừa mâu thuẫn vừa vui mừng, dù thế nào đi chăng nữa, đây không phải là điều mà anh ấy đã nỗ lực hết mình sao?

Và Dazai bây giờ vẫn ở bên anh, thế là đủ.

Dan Kazuo quay người thay quần áo, phát hiện Dazai lấy trong tủ ra một cuộn băng mới, sau đó làm dấu lên đầu mình trước gương.

Sau đó anh khéo léo quấn mắt trái lại.

Dan Kazuo:?????

"Dazai?" Dan Kazuo khó hiểu nhìn anh, "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi nói tôi chỉ nghĩ nó vui thôi, anh có tin không? Dan?" Dazai quay đầu lại.

Lần thứ hai, lần thứ hai trong ngày hôm nay anh thấy sự phấn khích kỳ lạ đó ở Dazai. Lần cuối cùng là khi Dazai nói muốn đi đâu đó.

Dan Kazuo đang có tâm trạng phức tạp.

"Chúng ta lẻn ra ngoài thôi." Dazai nắm lấy cánh tay của Dan Kazuo.

"Bởi vì cậu không muốn bọn họ nhìn thấy cậu như thế này?" Dan Kazuo nhịn không được mở miệng nói.

"Họ" ám chỉ Sakaguchi Ango và Oda Sakunosuke.

Trước sự phấn khích kỳ lạ của Dazai khiến anh có cảm giác déjà vu, Dan Kazuo không thể không nghĩ đến điều này.

"Dan... Anh cũng định ngăn tôi lại à?" Dazai Osamu bình tĩnh lại và ngước mắt lên nhìn vào mắt Dan Kazuo.

Dan Kazuo sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng lắc đầu.

Dazai Osamu mỉm cười.

"Không sao đâu, đi thôi, Dan."

Dan Kazuo cuối cùng cũng thở dài và đi theo Dazai Osamu lẻn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng sao cả, dù Dazai có tự tử cũng chẳng sao cả.

Lúc lớn lên, anh đã cùng Dazai nhiều lần tự tử, nhảy sông, đốt lửa, uống thuốc... Đùa thôi, không có chú thuật sư nào mà không điên.

Anh tự tin rằng mình có thể cứu Dazai và chính mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

- -

Port Mafia.

Phòng đơn chốn hầm ngục.

Cậu bé với mái tóc đen trắng đang ôm một con búp bê kỳ lạ, lặng lẽ ngồi trong góc, bên cạnh có một chiếc hộp nhỏ, bên trong chứa nguyên một hộp lưỡi lam và băng gạc.

Thiếu niên đưa tay ra, cầm lấy một chiếc lưỡi lam đặt trước mắt, ánh sáng lạnh lẽo của sắt phản chiếu nụ cười quái dị và đồng tử của cậu.

"Có nó quấn quanh người tôi, tôi sẽ an toàn hơn."

Cậu bé lẩm bẩm khe khẽ, như đang nói trong giấc ngủ.

"Nhưng anh Dazai sẽ không thích nó phải không?"

Tối tăm, trống rỗng, không ai trả lời.

"Anh ở đâu?"

"Tại sao anh không quay lại?"

Cậu bé cảm thấy có chút xót xa, cuộn tròn người lại, ôm con búp bê trong tay mạnh đến mức muốn xé nó ra.

"Bởi vì nhóc bị lừa."

"Là ai!" Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên, ôm búp bê và chiếc hộp vào trong lòng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Rõ ràng là không có ai...

Một cái lỗ mở ra trong không gian và một người đàn ông mặc trang phục chú hề xuất hiện với nụ cười.

Cậu bé cảnh giác nhìn anh chằm chằm, nhưng vì câu nói "nhóc bị lừa" nên trong mắt cậu vô thức lộ ra sự tò mò.

Chú hề mỉm cười.

"Nhóc đã bị mafia lừa. Họ thậm chí còn không muốn tìm anh Dazai của nhóc."

"Hãy nghĩ xem, thủ lĩnh hiện tại của khu rừng có muốn một thủ lĩnh khác quay lại không?"

Cậu bé nhìn anh không nói.

Chú hề không vội vàng, vẫy tay từ trên không rồi đưa một bức ảnh cho thiếu niên.

Hơi thở của cậu bé đột nhiên nghẹn lai.

Đó là - Anh Dazai! Ngoài ra còn có Nakahara Chuuya! Dazai Osamu chĩa súng vào Nakahara Chuuya với ánh mắt lạnh lùng, Nakahara Chuuya cũng ra tư thế tấn công.

"Nhìn này, nhìn này, họ đã tìm thấy anh Dazai của nhóc từ lâu rồi, nhưng cậu bé ngoan, họ sẽ không nói cho nhóc biết đâu."

"Bởi vì họ không muốn anh Dazai của nhóc quay lại, và họ khao khát quyền lực của nhóc."

"Người đứng đầu... Hiện tại của họ chắc chắn muốn giết anh Dazai của nhóc để đề phòng."

"Đây là thế giới của người lớn. Nó bẩn thỉu và đầy ác ý. Nhóc biết điều đó rõ nhất."

"Tôi nói đúng chứ?"

"Nhóc Q?"

_______

Dan: Anh sợ em bay đi, anh sợ em sẽ rời xa anh, lại càng sợ em sẽđây mãi mãi~ (●__●) (Thật sự lúc đó tôi chợt nghĩ đến câu này. Tôi đã viết gần như đã hát .)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com