[AllDanheng] Streamer này ngoài đời đẹp trai lắm!
Chương 12: Không còn một mình nữa
Đội tuyển Kill và Wind đã gặp nhau ở trận chung kết, Kill vốn dĩ đã nổi tiếng trước đó, còn Wind một phần nhờ vào kĩ năng phát triển của các thành viên, một phần nhờ vào Danheng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.Các thành viên của hai đội tuyển bắt tay nhau, Danheng nhìn một số gương mặt quen thuộc, trong đó có Blade. Đôi mắt con dao lạnh lẽo vô tình lướt qua để lại một cơn gió độc làm ngột ngạt không khí xung quanh.Đôi mắt đỏ liếc nhìn mái tóc đen vào vị trí của mình, không biết sâu trong đôi mắt đó ẩn chứa điều gì, nhưng hắn đã vô thức cười lạnh.Trận chiến của hai bên đội tuyển vô cùng quyết liệt, không ai chịu nhường ai, sân chơi này vốn dĩ thuộc về Danheng và Blade khi cả hai chiến đấu với nhau không ngừng nghỉ, chạm mặt là đánh, từ kĩ năng đến sự may mắn và cơ hội, họ đều sử dụng và nắm bắt nó....Đây là trận cuối cùng quyết định đội nào sẽ vô địch, trong lúc ban tổ chức đang kiểm tra lại mọi thứ, Danheng ngồi một mình, cậu lấy ra chiếc vòng tay nhỏ màu lục, nó là món quà sinh nhật đầu tiên mà cha mẹ tặng cho cậu khi còn nhỏ, chỉ khi đó, Danheng đã mỉm cười.Danheng có niềm tin mình sẽ giành chiến thắng, không hiểu vì sao, câu hỏi đặt ra trong đầu của những thành viên trong đội, người em út hôm ay thật là lạ. Cho nên lòng họ có chút vui sướng, huấn luyện viên của cả hai đội tuyển nhìn Danheng mà có chút thở phào, yên lòng."Tôi sẽ phá hủy niềm tin và lẽ sống của cậu, Danheng"Ở trận cuối cùng này, đội tuyển Wind đã thua.Danheng là người thảm hại nhất vì tất cả đều nhắm và cậu, không cho cậu một con đường sống.Cả đội đều thấy rõ, việc nhắm vào Danheng vì cậu ta quá giỏi, họ nhận ra rằng, nếu không có Danheng, họ chỉ là một đội tuyển vô danh."Không có gì phải xấu hổ, mọi người vất vả rồi"Trong niềm vui chiến thắng của đội tuyển Kill, đội tuyển Wind vô cùng trầm lắng, nhưng câu ói của Danheng để lại trước khi rời khỏi sân khấu chính là bước ngoặt lớn nhất đối với họ để thay đổi bản thân.Sự khác biệt giữa đội tuyển Kill và Wind chính là bản chất đạo đức của họ, dù họ đã từng buông lời nói xấu Danheng, nhưng họ là một con người có lương tâm, họ có cố gắng và họ xứng đáng được tốt hơn.Danheng cũng xứng đáng để có một cuộc sống hạnh phúc.Trên sân thượng khách sạn đối diện với tòa nhà thi đấu, gió lạnh buổi đêm không biết đã chạm vào mái tóc đen bao nhiêu lần rồi, Danheng nhìn về phía xa xăm nơi con đường phố xa hoa lộng lẫy những ánh đèn màu sắc.Danheng nhớ cha mẹ, cậu đưa tay vào túi để lấy chiếc vòng.Trống rỗng, không thấy gì cả, cảm xúc hốt hoảng hiện lên gương mặt của Danheng. Nhớ lại lúc cậu được phỏng vấn xong rồi đi ra ngoài, do chen vào đám đông nên có lẽ bị rơi đâu đó.Không chậm trễ nữa, Danheng liền xoay người lại đi vài bước thì thấy Blade, hắn đang đứng đối diện cậu, trên tay là chiếc vòng nhỏ màu xanh ngọc quen thuộc."Hãy trả chiếc vòng lại- "Hắn vứt những mảnh từ chiếc vòng trước mặt cậu, chúng bị bẻ ra ba mảnh trước mặt Danheng, ánh mắt đỏ đang chậm rãi quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu.Danheng thẫn thờ nhìn những mảnh vỡ, cậu vô thức tiến đến gần quỳ xuống, nhặt lại những mảnh vòng đó với hi cọng sẽ hàn gắn lại được. Mảnh vòng cuối bị Blade dùng bàn chân ấy đạp vỡ, trước mắt Danheng.Không còn hi vọng gì nữa đâu.Tại sao?"Tại sao anh lại làm vậy, hả?", Danheng cố nén nước mắt vào trong, những dòng nước mắt chạy ngược xuống trái tim bị rỉ máu."Yếu đuối"Sau lần rời khỏi đội tuyển Kill, cậu luôn gặp ác mộng, về người con trai có mái tóc màu đen sẫm và đôi mắt đỏ, hắn ta luôn đuổi theo cậu, không biết lí do vì sao, Danheng cứ tiếp tục chạy, bởi vì không ai ở bên cạnh cậu lúc đó, những gương mặt lạ lẫm trong ác mộng sẽ không giúp đỡ cậu.Danheng cứ chạy, gọi tên chú Welt trong giấc mộng, khi bị bắt, Danheng tỉnh dậy.Ở ngoài đời, Danheng không nhìn vào mắt hắn, bởi vì đâu đó trong hắn khiến cậu sợ hãi. Danheng biết rất rõ, cái lúc mà cậu bị đám người đó bắt nạt.Cậu thấy rõ hình ảnh người con trai đó đứng ngoài cửa suốt buổi đó, hắn không phải là mới đến, hắn đã đứng đó rất lâu, cho đến khi cậu đánh người, hắn mới tiến vào.Cho dù đã thấy hắn trước đó, Danheng vẫn không gọi tên hắn, vì ánh mắt hắn lúc đó sẽ lơ đi nếu cậu nhìn.Ngày hôm nay, hắn đã phá hủy món đồ mà cậu trân quý. Không còn điều gì để níu kéo cậu không ghét hắn nữa, vốn dĩ hắn không tham gia vào sự việc lúc đó. Nhưng từng này đã đủ khiến Danheng ghét bỏ hắn rồi.Tâm lý hắn không bình thường.Hắn vui khi thấy cậu sợ hãi và bất lực.Từ ngày hôm đó, dấu hiệu của Danheng dần biến mất khỏi giới Esport.***Khép lại mảng hồi ức đau buồn, Danheng nhìn vào bóng tối xung quanh cậu, có một tia sáng chợt léo lên rồi tắt hẳn.Nó là ánh sáng từ chiếc điện thoại iphone 13 promax màu đen sáng bóng với cái áp lưng cũng màu đen nốt. Để ý thấy nó sáng lên lần nữa, cậu trai ngồi dậy lấy chiếc điện thoại.[Danheng, cậu có ổn không?][Nếu ngủ rồi thì sáng nhớ rep tôi][Tôi lo cho cậu nên mới làm phiền cậu giờ này, xin lỗi...]...Ánh sáng từ chiếc điện thoại lóe lên trong căn phòng tối tăm.[Tôi ổn.][!!! Không ổn, giờ này cậu còn thức sao?]...[Tôi chỉ là ngủ không đ-]Một dòng tin nhắn khác từ Caelus chuyển qua, sau đó là liên hồi.[Ơm..tôi biết Danheng có một hồi ức không tốt về hồi đó, tôi không ép cậu kể ra đâu, đừng hiểu lầm!!][Tôi chỉ muốn nói trực tiếp với Danheng là, dù như nào thì tôi và mọi người vẫn luôn bên cạnh Danheng][Mong rằng Danheng sẽ hạnh phúc][Tôi nhắn những lời này là từ tận đáy lòng, dù những lời này nói trực tiếp thì đáng tin hơn][Danheng hãy giữ gìn sức khỏe, vì cậu mà bệnh là mọi người lo lắm á]Đôi mắt xanh ngọc lướt qua những dòng tin nhắn của người con trai ấy, vài câu do nhắn nhanh nên bị sai chính tả chứ không phải là anh ấy cố tình. Xóa đi dòng tin nhắn lúc nãy, người con trai tóc đen nhắn rằng:[Tôi không ổn]Ba từ, sau đó Danheng không thể nhắn thêm gì nữa.Chiếc điện thoại rung lên liên tục. Cuộc gọi từ Caelus.Danheng có chút chần chừ nhưng sau đó quyết định bật máy lên, dựa lưng vào tường lạnh nghe máy. Giọng nói trầm ấm cất lên từ cậu trai tóc xám, Danheng có thể nghe rất rõ từng câu từng chữ từ Caelus."Danheng...""Tôi có thể nghe từ cậu..được chứ?"Giọng nói Danheng nhẹ nhàng cất lên trong không gian tĩnh lặng, Caelus bên kia dựa vào tường lắng nghe người con trai tóc đen. Từng bậc cảm xúc của Caelus được thể hiện rõ qua những phân đoạn mà cậu kể, trái tim có chút run lên mấy hồi vì đau, vì thương.Anh không thương hại Danheng, anh xót xa người con trai đã từng chịu những cú sốc không mấy tốt đẹp. Cũng rất tức giận, nếu Caelus biết mặt những người đó, gặp bọn nó bên ngoài, anh thề rằng dù có bị ngăn cản bởi Danheng đi nữa, anh cũng phải đấm bọn chúng không còn cái răng nào.Chúng ta đã dần dần nghi ngờ về nhân sinh rồi.Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn nhìn vào mặt tích cực để có thể sống, không phải sống trong giả tạo, mà là sống một cách ý nghĩa hơn. "Danheng""Hửm?""Mong rằng cậu sẽ mãi hạnh phúc, chúng tôi vẫn luôn bên cạnh cậu"Ngoại trừ chú Welt là người thân. Ngày đó cậu chỉ có một mình, hiện tại cậu có mọi người."Caelus...cảm ơn cậu"Tiếng cười từ phía bên kia khiến Danheng ấm lòng, một đêm tâm sự đã giải tỏa nỗi căng thẳng vô hình của cậu. Cậu đã gục xuống giường ngủ trong khi vẫn đang giữ máy với Caelus. Caelus nghe thấy tiếng thở đều bên kia, hiểu rằng cậu đã ngủ nên cũng tắt máy. Còn anh thì ngồi dậy bước xuống giường, bật đèn bàn và máy tính lên, chợt anh nghe tiếng gõ cửa đêm khuya."Caelus, chưa ngủ à"- Stelle"Chưa, hôm nay em sẽ thức khuya""Ờ...em bị bệnh thì tự lo đấy nhé, với đừng làm ồn, mẹ Himeko ngủ rồi""Vâng, chị ngủ ngon"Sau đó không còn âm thanh gì nữa, Caelus gõ bàn phím lạch cạch, mắt dán vào màn hình để tìm kiếm gì đó.*** Một năm trước, Caelus và Danheng chạm mặt nhau ở công ti con Express của Space. Nghe nói cậu là một streamer hoạt động riêng lẻ và ấn tượng ban đầu của Caelus là Danheng đẹp trai.Cậu ta có nét đẹp riêng mà không đại trà, chỉ cần đứng chung một khung ảnh thì cậu ta nổi bật hơn ai hết dù không cần cười. "Này cậu..""Vâng?"- Là Danheng gọi Caelus, không ngờ cậu ấy mở lời nói chuyện với cậu."Cậu đánh rơi đồ này", Danheng cầm trên tay một cái dợi dây chuyền có hình ngôi sao, Caelus nhận lấy rồi cảm ơn Danheng, thật may mắn, đó là sợi dây chuyền quý giá đối với Caelus vì đó là món quà sinh nhật đầu tiên của cậu được mẹ Himeko tặng lúc nhận nuôi hai chị em."Đừng làm rơi nó nữa, nếu nó bị người xấu nhặt thì sẽ không hay đâu""Ừm... cảm ơn cậu", xong rồi Danheng quay lưng đi mất, lời nói của đó Caelus nhớ tận giờ, vì đó là câu nói đầu tiên mà anh được nghe từ Danheng.Về sau, Caelus càng cẩn thận và giữ gìn sợi dây chuyền hơn.Một lần nọ, khi vào quán Cyber Game của người quen, Caelus, Stelle và March ngẫu nhiên gặp Danheng hay nói đúng hơn là cả bốn người trùng hợp gặp nhau trong một phòng. Không khí có vẻ khá khó xử nnhuwng nhờ sự nhiệt tình và năng động của March đã kéo chúng ta gần nhau hơn.Không biết lúc đó chúng ta đã chơi bao lâu mà khiến mẹ Himeko và chú Welt tới tận quán để lôi cổ chúng ta về nhà.Sau hôm đó, Caelus đã chủ động nói chuyện với Danheng nhiều hơn, cả cô nàng Stelle và March vốn xa lạ nhau nhưng bây giờ thì như tri kí lúc nào cũng có nhau, Caelus bị ra rìa và Danheng đã mở lòng với Caelus, dù chỉ có một chút xíu nhưng anh vẫn nhận ra điều đó khi Danheng một lần rủ cậu chơi game, một lần duy nhất.Vì thấy họ quá thân nhau, Asta và Herta đã đề xuất một điều mà ai cũng biết.Nhờ có sự đồng tình, nhóm Astral đã được ra đời và chuỗi sự kiện bầu leader vô cùng gian nan cũng từ đó mà cả bốn người càng gần nhau hơn, tuy lúc đó như đám giặc nhưng mà vui.***Caelus đã bệnh gần sát ngày thi và Himeko đang nhìn đứa con trai bé bỏng của mình ho sặc sụa trên giường. "Mẹ, con đã gọi điện March và Danheng qua nhà, mẹ cứ yên tâm đi làm việc, tụi con sẽ chăm sóc Caelus"Himeko lo lắng cho Caelus nhưng anh nói rằng sau này sẽ ngoan ngoãn ngủ sớm, mong mẹ Himeko hãy yên tâm. Người phụ nữ tóc đỏ thở dài, không phải lần đầu một trong hai đứa bệnh nhưng giờ chúng nó đã lớn rồi, phải để cho chúng tự chăm sóc. Himeko rời đi và hai người bạn kia đã đến.Stelle dẫn March ra ngoài mua nguyên liệu làm đồ ăn, còn Danheng thì đem thuốc lên phòng Caelus."Danheng, cậu ổn hơn chưa?""Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng...xin lỗi..."Caelus lắc đầu, việc anh bị bệnh không phải do Danheng mà là anh tự nguyện thức khuya, không có sự ép buộc gì cả. Chỉ là sốt nhẹ và họ nhẹ thôi, không làm ảnh ưởng gì nhiều đến anh cả.Danheng đưa tay lên trán Caelus, cái chạm khiến Caelus cảm thấy ấm áp. "Danheng, về chuyện đó...tôi có thể kể cho mẹ Himeko và hai người còn lại không? Họ có thể giúp gì đó cho cậu""Không sao, nó đã qua lâu rồi""Tôi sẽ tìm hắn để nói cho ra lẽ""Đừng, đừng phí thời gian với lỗ tai cây"Caelus xụ mặt như chú chó tội nghiệp, Danheng vò mái tóc xám như an ủi, tuy là chuyện của cậu nhưng anh chàng tóc xám này có vẻ buồn hơn cậu nghĩ, dù vậy Danheng vui vui trong lòng."Ngày mai là thi rồi, tôi có đem theo bài để xem lại, có gì cậu gọi tôi nhé""Ừm..Danheng chăm chỉ thật..lên chỗ bàn học tôi ngồi đi.."Cơn buồn ngủ chợt ập đến do anh không ngủ đủ giấc, dần đần chìm vào giấc ngủ, Danheng cũng thật nhẹ nhàng để không làm ồn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Caelus.Trong giấc mơ của Caelus, anh đang chạy, không phải chạy vì bị ai đó đuổi theo. Anh chạy để tìm kiếm ánh sáng, không muốn ngồi yên trong cái tối tăm của lạnh lẽo ấy, như thể chơi vơi trước cuộc đời, không biết sẽ phải đi về đâu, không mong ngày mai sẽ đến. Ký ức mờ mịt không lấy một tia hi vọng.Một ngày nọ, hai chị em được một người phụ nữ tóc đỏ dẫn về nhà, một mái nhà thật sự, cái lạnh trong trái tim dần được sưởi ấm bởi tình yêu thương của một người mẹ.Hãy luôn mỉm cười, vì cuộc sống đã không nhẫn tâm với họ.Họ may mắn và họ đã trải qua không ít cơn đói và cái lạnh của thời gian, vì thế, họ sẽ không bao giờ ngừng lại, họ sẽ vẫn tiếp tục chạy.Chạy về phía ánh dương sáng chói.***Gần xế chiều Caelus chậm rãi hé mắt, nhìn xung quanh căn phòng thì không thấy bóng dáng của người quen, ánh sáng màu vàng cam cho anh nhận biết rằng mình đã ngủ tới chiều."Chắc Danheng về rồi..."Caelus ngồi dậy, sờ trán mình "Hạ sốt rồi..", anh uống ly nước lọc rồi đi vào nhà vệ sinh....Cánh cửa mở ra, người con trai tóc đen vẫn ở đây, thấy trên giường trống rỗng, cậu gõ cửa nhà vệ sinh."Caelus...""Danheng hả? Tôi tưởng cậu về rồi"..."Không có, tối nay dì Himeko sẽ ngủ ở công ti, tôi và March ở đây qua đêm rồi sáng hôm sau chú Welt rước chúng ta đi thi luôn""À...""Tối nay tôi ngủ với cậu, March ngủ bên phòng Stelle rồi""!? A...à, ừ"Hình như đây là lần đầu tiên Caelus ngủ cùng với Danheng, cậu trai tóc xám nhìn bản thân trong gương, mặt lại đỏ lên như sốt rồi..."Caelus, cậu khỏe hơn chưa?""À rồi, ngủ bù một giấc là khỏe liền à"Danheng yên tâm rồi, cậu nói với Caelus khi thay đồ xong thì xuống ăn cơm với mọi người rồi sau đó ngồi ôn lại bài trước khi thi lầ cuối.Chiều tối đó, có bốn bạn trẻ cùng nhau ăn uống, cùng nhau học bài. Trong một ngôi nhà ấm áp, họ cứ như là một gia đình vậy, những tiếng cười reo vui và những tiếng cãi vã hài hước giữa những người bạn.Họ chính là bốn cá tính khác nhau, riêng biệt nhưng trái tim của họ lại cùng chung một nhịp đập. Chúng ta không tin cái gọi là tình bạn mới gặp như tri kỉ ngàn năm, nhưng sẽ có suy nghĩ khác khi gặp họ. ...Kỳ thi đã nhanh chóng trôi qua, cái nắng gay gắt của mùa hè đang đến, những cánh hoa rơi trên nền đất bị gió cuống bay đi về xa, cây cối um tùm mọc ra những tán lá xanh ngắt tạo thành một mái nhà nhỏ."Hahhhhh thi xong rồi, nghỉ hè rồi!!!!"- March"Vậy chúng ta phải tăng cường stream nhiều lên đấy"- Stelle"Chúng ta phải chuẩn bị cho sự kiện lớn trong công ti"- Danheng."Sắp tới là sinh nhật của Danheng.."- CaelusBa người còn lại nhìn Caelus với suy nghĩ là 'Cậu chỉ quan tâm đến điều đó thôi sao?', Danheng cũng không quan tâm đến việc đó lắm, vì năm nào chú Welt cũng tổ chức cho cậu, mua cho cậu chiếc bánh kem nhỏ và mỗi năm là một món quà.Danheng nghĩ, năm nay có khác không?Nhìn ba người bạn của mình, Danheng có chút mong đợi gì đó...."Được rồi, hãy bắt đầu cuộc họp, chúng ta sẽ đón tiếp nhiều vị khách quan trọng lắm đấy"- Fu Xuan đưa cho mỗi người những tệp tài liệu khác, ghi rõ chi tiết mọi thứ, thậm chí đưa ra giải pháp cho tương lai...Cuộc họp cuối tháng bắt đầu với vị khách mời quan trọng, do không còn bận tâm về việc học nữa nên bốn bạn trẻ đang vô cùng tỉnh táo và nghiêm túc làm việc. Tiếng nói rộn ràng trong căn phòng họp, mọi người tuy bận rộn nhưng ai cũng vui vẻ, không phải dịp đặc biệt gì cả, ngày nào mọi người cũng vui vẻ như vậy hết.Thoáng qua cũng đã gần được bốn năm rồi, Danheng không nghĩ rằng mình sẽ trở thành một con người như vậy, dù không nói ra nhưng cảm xúc của cậu đã có sự chuyển biến mạnh mẽ."Cha, mẹ, anh ta nói đúng...nếu còn giữ thứ đó bên cạnh, con sẽ mãi mãi không nhận ra niềm hi vọng khác..."
Thứ bảy, 08/07/2023#Ari
Thứ bảy, 08/07/2023#Ari
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com