TruyenHHH.com

[AllChan] Xuân Phong Bất Tự Tri

Chương 1: Khi Ánh Đèn Không Còn Chiếu Vào Em

Channie_preicous

Âm thanh dồn dập của tiếng nhạc vang lên trong phòng tập như tiếng tim đập không theo nhịp của cậu. Cậu di chuyển theo quán tính, cố gắng bắt kịp động tác, cố gắng hòa vào đội hình hoàn hảo trước gương. Nhưng bước chân cậu run rẩy, đầu óc quay cuồng.

Mùi Pheromone Alpha từ các thành viên khác nồng đậm trong không khí, đặc quánh, bám dính như keo, len lỏi vào từng kẽ hở trong cơ thể cậu. Đau đầu. Choáng váng. Ngực căng tức. Cảm giác này dạo gần đây ngày một dữ dội hơn và không thể nào cậu tiếp tục chối bỏ được nữa.

Cơ thể cậu đang phản ứng. Một cách không thể kiểm soát.

" Chan à, em sai nhịp rồi "

Tiếng hét cắt ngang nhịp nhạc. Kwon SoonYoung luôn là người nghiêm khắc nhất khi tập luyện lúc này không giấu nổi sự mất kiên nhẫn trong giọng nói.

" Lại sai nữa rồi. Em bị sao vậy hả? "

Lee Chan cắn môi. Mồ hôi túa ra vì đau. Dạ dày quặn lên từng hồi, bên hông như có thứ gì đó kéo căng ra. Cậu lặng lẽ cúi đầu, không giải thích.

Biết nói gì đây?

Rằng cậu là Omega duy nhất trong nhóm?

Rằng cơ thể cậu đã bắt đầu mẫn cảm đến mức mỗi lần vào phòng tập là một lần chịu đựng như tra tấn?

Không. Cậu không thể nói. Không được phép nói điều đó ra.

" Em tập thế này thì lên sân khấu kiểu gì? Đã là idol thì phải chuyên nghiệp lên đi chứ! " Kwon SoonYoung gằn từng tiếng

" Đủ rồi, Hoshi "

Yoon JeongHan lên tiếng. Âm thanh không lớn, nhưng sắc như lưỡi dao.

Tất cả im bặt. Kwon SoonYoung quay đi, không nói thêm. Không ai cãi lại Yoon JeongHan, vì anh luôn là người nắm được mạch cảm xúc cả nhóm.

Yoon JeongHan bước đến cạnh Lee Chan, tay anh đặt nhẹ lên vai cậu.

" Em ổn chứ? "

" Em ổn, em xin lỗi vù cản trở mọi người "

Lee Chan cười nhạt, cúi đầu, cố gắng không để giọng mình run lên. Mồ hôi vẫn ướt đẫm lưng áo, dính bết vào da thịt nóng rát như thể vừa trải qua một trận ốm kéo dài.

Yoon JeongHan khựng lại một chút, tay khẽ siết trên vai cậu, nhưng rồi cũng không nói thêm gì. Vì anh biết khi một người tự nói rằng mình ổn, phần lớn là vì họ không còn biết phải nói gì khác.

" Thôi được rồi, ai cũng mệt hết mọi người đừng làm khó em ấy nữa. Dọn dẹp rồi về nhà nghỉ ngơi "

Choi SeungCheol lên tiếng rồi các anh mỗi người sắp xếp và dọn dẹp phòng tập đi về nhà. Còn Lee Chan, cậu thấy mình tệ quá trước đây cậu luôn năng động, vui vẻ tạo bầu không khí trong phòng tập nhưng giờ khi bước qua độ tuổi trưởng thành cậu lại không vui vẻ như trước nữa.

Lee Chan ngồi bệt xuống sàn sau khi các anh rời đi. Căn phòng tập trống trải, rộng lớn và vang vọng tiếng điều hòa ù ù bên tai. Trong không gian ấy, cậu thấy mình nhỏ bé và thừa thãi đến mức đau đớn.

Cậu tự hỏi mình đã sai ở đâu.

Cậu Debut cùng nhóm, luyện tập như những người khác, thậm chí là chăm chỉ hơn vì phải ráng theo kịp đội hình mười ba người trên hết cậu còn thuộc Team Performance. Vậy mà bao năm trôi qua, Lee Chan vẫn là người bị gọi là "kém nổi", "em út mờ nhạt", "đội hình thừa", "cái bóng không cần thiết".

Đối với Fan Couple đều nói là các anh ai cũng có visual đẹp, câu chuyện lãng mạn, Chemistry bùng nổ. Lee Chan thì không có. Cậu không phải nhân vật chính trong một câu chuyện tình nào cả.

"Không ai ship Chan cả."

"Chan trông như staff hơn là idol."

"Chắc vào nhóm vì thiếu người."

"Không có Chan chắc Seventeen còn hoàn hảo hơn."

Cậu đọc được hết.

Cậu thấy tất cả những lời bình luận ấy.

Không một từ nào là không đâm vào lòng cậu như dao nhỏ.

Thế giới Idol chưa bao giờ nhẹ nhàng với người không quá đẹp, không quá xuất sắc, không quá viral. Và Lee Chan còn tệ hơn cậu còn là Omega. Một Omega trong một nhóm toàn Alpha trội, những người đứng đầu, lẽ ra cậu phải luôn được bảo vệ, được yêu thương, được che chở… nhưng cậu biết thân biết phận. Thế giới không dịu dàng với cậu đến vậy.

Ngay khi cậu biết mình phân hoá thành Omega, cậu đã che giấu điều đó. Không nói cho bất kì ai dù hyung thân thiết nhất của mình.

Những ngày gần đây, cơ thể càng ngày càng bất ổn. Nhiệt độ thất thường. Cơn buồn nôn ập đến vào buổi sáng. Chóng mặt liên tục. Tâm trạng cũng thất thường có lúc cậu nóng giận vô cớ có lúc lại buồn mà chẳng biết vì sao. Bên hông lúc nào cũng đau âm ỉ như có gì đó đang hình thành trong cậu.

Cậu muốn đi bệnh viện khoa sản nhưng mà không dám đến vì sợ. Không thể công khai. Không thể để lịch trình bị xáo trộn. Không thể để công ty nghi ngờ. Họ đã đủ lý do để gạt cậu khỏi hoạt động nhóm rồi.

…Cậu đã đủ mệt mỏi để không thể mệt mỏi thêm nữa.

Việc cậu là Omega chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để trở thành con dao kề cổ. Ở trong giới idol, điều đó chẳng khác nào một dấu chấm hết nếu không được kiểm soát. Một Alpha có thể tự hào về pheromone mạnh mẽ của họ. Một Beta có thể yên ổn làm người bình thường. Nhưng một Omega... một Omega là cơn giông trong một ngày trời nắng không ai mong đợi, không ai muốn đối mặt, không ai đủ kiên nhẫn để chờ nó tan.

Và Lee Chan đã che giấu. Che giấu từ lúc cậu biết mình phân hoá.

Cậu đã sống như một Beta. Vì cơ thể cậu cũng khác với Omega thông thường nên khó mà nhận ra cậu là Omega lắm.

Thế nhưng, gần đây, mọi thứ bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát. Cơ thể cậu như nổi loạn. Lúc đầu cậu nghĩ chỉ là stress. Rồi là cảm cúm. Rồi là chu kỳ Omega đến sớm. Nhưng tất cả đều sai.

Lee Chan muốn đi bệnh viện. Thật đấy. Muốn được kiểm tra, muốn được biết chính xác điều gì đang diễn ra với mình. Nhưng cậu không dám bước chân đến khoa sản.

Chỉ cần một bước chân sai lệch thôi, có thể báo chí sẽ chụp được hình.
Chỉ cần một lần check-in sai nơi sai thời điểm, tin đồn sẽ nổ tung.

“Lee Chan – thành viên mờ nhạt của Seventeen, lén lút vào bệnh viện sản.”

Chỉ một dòng tiêu đề như thế thôi cũng đủ để dập tắt cả cuộc đời của một idol như cậu bị sụp đổ hoàn toàn.

Nếu một người như cậu sa ngã cậu sẽ bị đá khỏi sân khấu mà không cần lời giải thích. Cậu yêu sân khấu lắm, cậu đã nỗ lực rất nhiều nếu như không đứng trên sân khấu nữa thì...là đều mà cậu chưa dám nghĩ đến.

Vậy nên cậu chịu đựng.

Tự mua thuốc dạ dày.

Tự lên mạng tìm triệu chứng.

Tự gồng mình để sống sót như một người bình thường, trong khi bên trong cậu… hoàn toàn không bình thường.

Cậu ngồi bất động như thế hơn một tiếng đồng hồ. Không nhúc nhích. Lưng tựa vào tường, đầu cúi thấp, ánh đèn phòng tập đã được tắt một nửa, chỉ còn ánh sáng từ biển hiệu thoát hiểm phía xa hắt xuống sàn gạch lạnh lẽo, kéo bóng Lee Chan dài và mờ nhòe.

Không biết bao lâu, đến khi đôi mắt cậu bắt đầu khô rát, và những tiếng ồn trong đầu đã bắt đầu lặng xuống cánh cửa phòng tập bất ngờ mở ra, phát ra tiếng lạch cạch nhẹ nhưng dội vào không gian im ắng như một tiếng nổ.

Lee Chan giật mình ngẩng lên.

Jeon WonWoo.

Người bước vào là anh. Anh mặc áo Hoodie xám, đội mũ lười biếng như mọi khi, ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Lee Chan vẫn còn ở đó.

" ...Sao em còn ngồi ở đây? "

Giọng Jeom WonWoo không lớn, vẫn mang theo chất trầm đục thường thấy. Nhưng giữa căn phòng trống, nó vang lên dịu dàng lạ kỳ.

Lee Chan bối rối. Cậu dụi mắt, quay mặt đi như thể sợ anh thấy mình đã khóc dù thật ra mắt cậu không có giọt nước nào. Chỉ là sưng đỏ và khô rát.

" Em…."

Cậu không biết nên trả lời sao. Làm sao để nói rằng cậu không dám về? Làm sao để nói rằng mỗi bước chân dọc hành lang đều khiến cậu cảm thấy mình là gánh nặng.

Jeon WonWoo bước tới, ngồi xổm trước mặt cậu. Gần đến mức cậu có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt anh. Có lẽ anh cũng mệt mỏi. Nhưng ánh mắt ấy... là ánh mắt chỉ dành cho Lee Chan lúc này.

" Đừng buồn vì lời nói của Hoshi nói lúc nãy " Jeon WonWoo nhẹ giọng, " Em biết mà, Hoshi rất thương em. Cậu ấy chỉ nóng tính, nói vậy thôi. Đừng nghĩ gì hết á…"

Cậu cắn môi.

" Chan ngốc quá à " Jeon WonWoo cười khẽ, vươn tay nhè nhẹ đỡ lấy cánh tay cậu. " Đứng dậy nào. Anh tính quay lại xem em đã về chưa. Lúc nãy linh cảm không tốt lắm…"

Lee Chan để yên bàn tay mình trong tay anh, hơi lạnh của sàn tập vẫn còn tê bám sau lưng khiến cậu rùng mình.

" Đi cửa hàng tiện lợi với anh không? "

Giọng Jeon WonWoo rủ rê như thể hai người đang rảnh rỗi giữa giờ nghỉ. " Anh cần mua chút đồ. Tiện kéo em ra khỏi cái phòng tập này luôn "

Lee Chan gật đầu. Nhẹ thôi. Nhưng đủ để anh mỉm cười nhẹ nhõm.

Trên đường đi xuống thang máy, Jeon WonWoo không hỏi gì thêm. Anh bước chậm hơn mọi ngày, giữ nhịp chân vừa đủ để Lee Chan không bị tụt lại. Bàn tay anh vẫn ở gần, không chạm, nhưng đủ gần để nếu cậu cần, cậu có thể nắm lấy.

Có những khoảnh khắc yên lặng. Cả hai lên xe để về kí túc xã. Cửa hàng tiện lợi nằm cách ký túc xá không xa. Gần nửa đêm, đường phố vắng lặng, đèn cao áp hắt xuống mặt đường tạo thành từng mảng sáng tối đan xen. Lee Chan đứng bên cạnh Jeon WonWoo đầu hơi cúi xuống, đôi tay đút túi áo hoodie rộng thùng thình. Cậu đã chọn áo rộng chút vì trời đêm hơi lạnh.

" Đi nhanh chút kẻo họ đóng sớm " Jeon WonWoo nói khẽ, ánh mắt lướt qua Lee Chan một lần nữa như để chắc cậu không mệt.

Lee Chan chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong bụng cậu, cơn đói đang bắt đầu trỗi dậy kỳ lạ không phải kiểu đói do tập luyện hay bỏ bữa, mà là một cơn thèm ăn kỳ quặc: Chua. Chua đến mức… chỉ cần nghĩ đến nước chanh là nước miếng như trực trào. Không kìm được, cậu vội vàng lấy mấy gói kẹo chanh.

" Em... ăn hết mấy cái này một mình á? "

Giọng Jeon WonWoo từ bên cạnh vang lên, mang chút ngạc nhiên.

Lee Chan giật mình, quay sang thấy anh đã đứng sau lưng từ lúc nào. Trong giỏ của Jeon WonWoo chỉ có vài chai nước lọc, sữa, và mì gói nhìn lại giỏ của mình… đúng là một đống hỗn loạn đồ chua và cay.

" À… em… chắc em thèm thôi " Lee Chan cười gượng, tay khẽ đặt lên thành giỏ như để che bớt. " Dạo này em hay… muốn ăn mấy món này…"

Jeon WonWoo nhìn cậu, nhưng không hỏi thêm. Anh chỉ nhẹ nhàng nói:

" Vị giác thay đổi à? Không giống em lắm "

Rồi anh rướn tay lấy thêm một chai nước gì đó bỏ vào giỏ Lee Chan.

" Uống cái này đi, cho đỡ xót ruột "

Lee Chan khẽ cảm ơn. Nhưng trong đầu cậu bắt đầu hỗn loạn.

Thèm chua. Thay đổi khẩu vị. Đau bụng âm ỉ. Buồn nôn buổi sáng. Tâm trạng thất thường.

Từng dấu hiệu xếp chồng lên nhau như những mảnh ghép mơ hồ…
Và điều duy nhất cậu không dám nghĩ đến đang dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cậu siết chặt tay mình.

Không. Không thể nào. Làm sao có thể?

Jeon WonWoo trả tiền trước. Cậu lúng túng theo sau, lòng đầy bối rối. Khi ra khỏi cửa hàng, gió đêm thổi nhẹ khiến đầu óc cậu tỉnh táo lại đôi chút.

" Chan "

Jeon WonWoo bỗng dừng lại, quay sang nhìn cậu.

" Dạo này em ổn chứ? Không phải… chỉ là chuyện lúc chiều phải không? "

" Không...không phải đâu, em ổn mà "

Dối lòng. Nhưng cậu không thể nói thật.

Cậu vẫn chưa sẵn sàng để một ai biết.

Vì nếu cậu thật sự đang mang thai
thì đây sẽ không còn là câu chuyện vui nữa. Mà là khởi đầu cho sự kết thúc sự nghiệp của cậu.

Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, họ đi bộ về chung một đoạn ngắn. Đèn đường vẫn sáng lờ mờ, đêm không lạnh nhưng gió đêm lại khiến cậu hơi run. Jeon WonWoo nhìn sang, dường như định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ buông một tiếng thở khẽ.

Khi gần đến cổng ký túc xá, Lee Chan chợt khựng lại, nhớ ra điều gì đó khiến lòng cậu nhói lên như có kim châm.

" Anh WonWoo "

" Hửm? "

" Anh về trước đi, em chợt nhớ còn thiếu vài thứ cần mua "

Lee Chan cười, ánh mắt cong cong, cố giấu đi sự hỗn loạn đang gào thét trong lòng.

Jeon WonWoo cau mày, có vẻ muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt ấy nụ cười ấy quá quen thuộc, khiến anh không tiện gặng ép. Lee Chan lúc nào chẳng như thế, lịch sự, ngoan ngoãn, ít khi khiến ai lo lắng thật sự.

" Về sớm nhé "

Giọng Jeon Wonwoo nhẹ tênh, nhưng ánh mắt vẫn chưa dứt khỏi Lee Chan.

" Vâng '

Lee Chan gật đầu, cúi chào rồi quay đi rất nhanh.

Cậu bước gấp, rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh khu nhà. Ở đó có một nhà thuốc mở cửa 24h. Bước vào, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt nhân viên.

" Chị… bán cho em que thử thai cho Omega với…"

Câu nói bật ra khẽ như gió, nhưng với Lee Chan, nó nặng như cả bầu trời sập xuống.

Người bán không hỏi gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa một hộp nhỏ trong túi giấy kín. Lee Chan trả tiền rồi nhanh chóng rời đi. Tay cậu lạnh buốt. Trong túi áo, hộp que thử cấn nhẹ vào người như lời nhắc nhở rằng, từ hôm nay, cuộc sống sẽ không còn như trước nữa.

Khi Lee Chan về đến ký túc xá, đèn phòng khách đã sáng trưng. Tiếng cười, tiếng trò chuyện râm ran như một mái ấm thật sự. Các anh đang dọn đồ ăn ra bàn có mùi thịt nướng, kimchi hầm, canh rong biển, bánh gạo cay… mùi thơm dậy cả hành lang.

Vừa bước vào, cậu nghe thấy giọng Boo SeungKwan vọng ra:

" Ủa Chan về rồi hả? Tụi anh đang đợi, mau lại ăn đi! "

Hong JiSoo nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười hiền như thường lệ:

" Em ăn gì chưa? Nãy WonWoo nói em không khỏe. Lại đây ngồi cho ấm "

" Ừ đúng đó " Kim MinGyu đang gắp thịt nướng vào dĩa, ngẩng lên nhìn cậu, " Anh nướng thêm phần của em nè, ăn lẹ không nguội "

" Anh mới pha trà mật ong " Moon JunHwi nói, đưa tay chỉ về phía bàn, " Em uống chút đi, giúp đỡ mệt hơn "

Choi SeungCheol cũng cất giọng trầm ấm từ trong bếp:

" Chan à, dù mệt cũng phải ăn tí gì. Không ăn là không có sức mai tập đâu đấy "

" Lại đây đi " Chwe Hansol kéo ghế, vỗ vỗ mặt bàn.

" Chan, tối nay cả nhóm mới ăn chung đông đủ mà. Lâu lắm rồi " Kwon SoonYoung nói thêm, giọng anh không còn gay gắt như lúc ở phòng tập, mà mang một chút áy náy, " Em giận anh lúc chiều hả? "

Lee Chan đứng yên ở cửa, tay cầm túi, nụ cười nhạt như một lớp mặt nạ mỏng.

" Em không sao đâu. Em mệt quá chắc không ăn đâu. Mọi người ăn ngon miệng nhé "

Không khí khựng lại một nhịp.

Yoon JeongHan đặt đũa xuống, ánh mắt liếc về phía Lee Chan như đang soi từng nét trên mặt cậu. Nhưng anh không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

" Ừm… vậy em nghỉ ngơi đi "

" Các anh đừng có lo cứ ăn vui vẻ nhé "

Lee Chan cúi đầu, bước về phòng thật nhanh, như thể nếu chậm thêm chút nữa, những giọt nước mắt nóng hổi sẽ trào ra trước mặt các anh.

Cánh cửa phòng khép lại sau lưng cậu. Trong bóng tối, cậu ngồi thụp xuống cạnh giường, tay vẫn siết chặt túi thuốc. Lồng ngực cậu như bị bóp nghẹt, một tay chống lên tường để giữ thăng bằng khi cơn choáng lại ập tới.

Cậu sắp biết sự thật.

Chỉ vài phút nữa thôi, khi chiếc que kia hiện lên kết quả, mọi thứ sẽ không thể quay đầu.

Và trong khi cả nhóm vẫn đang cười đùa với nhau ngoài kia…

Cậu vẫn là người đứng ngoài mọi bữa tiệc. Lúc nãy khi cậu đứng ở ngưỡng cửa, giày chưa kịp cởi, túi đồ trong tay vẫn còn run nhẹ. Mùi thức ăn ấm nóng tràn ra từ phòng khách.

Ánh đèn vàng dịu chiếu xuống gương mặt từng người: Yoon JeongHan nhướng mày trêu Choi Seungcheol vì gắp nhầm đồ ăn, Lee SeokMin cười sặc vì nước uống bị cay, Kwon Soonyoung đang vội vã xin lỗi ai đó vì sơ ý đổ canh, Hong JiSoo khẽ xoa lưng Seo MyungHo đang ho…Lee jiHoon thì người trầm lặng nay lại nói rất nhiều hoà vào tiếng cười của mọi người.

Lee Chan đứng đó, chứng kiến tất cả. Cậu biết họ thương mình. Nhưng dù có khóc cậu cũng không muốn các anh thấy cũng như chỉ lặng lẽ khóc mà thôi. Cười với cậu mỗi lần cậu bối rối vì bị trêu. Nhưng tất cả những điều ấy… chỉ dừng lại ở tình cảm của một người anh dành cho đứa em út.

Không hơn. Không thể hơn.

Giây phút ấy, lòng cậu như bị khoét trống. Cậu đã cố gắng bao nhiêu để giữ bí mật bản thân là Omega. Cậu đã khóc nhiều lần vì tủi thân, vì đau, vì cô đơn. Nhưng đều chỉ khóc lặng lẽ. Lưng dựa nhẹ vào tường, Lee Chan khép mắt. Trong bóng tối nhòe nhoẹt sau mí mi, cậu nhớ lại đêm đó.

Đêm định mệnh.

Lúc ấy cả nhóm đang ăn mừng cho một Concert lớn kết thúc thành công. Không còn ánh đèn sân khấu, không còn Camera. Chỉ có tiếng cụng ly, tiếng cười, và hơi men nồng nặc trong không khí.

Lee Chan lúc ấy cũng uống. Không nhiều ít nhất cậu nghĩ thế. Nhưng vì là Omega, tửu lượng của cậu vốn đã kém. Cậu nhớ cậu thấy choáng. Nhớ cậu ngồi dựa vào vai ai đó. Nhớ giọng ai thì thầm điều gì bên tai mình. Nhớ mình cười đáp lại.

Rồi…

Rồi… trống rỗng.

Khi tỉnh dậy, cậu đang ở một phòng khác. Căn phòng khách sạn được thuê cho đêm đó. Ánh nắng lùa qua rèm cửa chiếu lên sàn nhà, và cậu…

Không mặc gì cả.

Cơ thể đau ê ẩm. Phía sau hông nhức nhối. Một vết đỏ mờ trên cổ, hoặc vết cắn cậu không rõ. Trên ga giường, dấu vết ám muội chưa kịp xoá hết.

Cậu đã quan hệ với ai đó trong nhóm.

Nhưng… không nhớ là ai.

Không có gương mặt hiện ra rõ ràng. Chỉ là những mảnh vụn mơ hồ của một đêm chan chát hơi men và hoang mang. Và cậu không đủ can đảm để đi hỏi từng người một.

Lee Chan từng nghĩ, nếu đó là một người xa lạ, cậu sẽ dễ thở hơn. Nhưng cậu biết… không phải. Là một trong những người mà cậu yêu quý. Là một trong mười hai anh của mình.

Mà cậu… đã yêu các anh từ rất lâu rồi.

Không phải tình yêu đơn thuần. Mà là thứ tình cảm sâu đến mức chính cậu cũng ghét bỏ bản thân vì đã lỡ lòng thương.

Cậu từng nghe Kwon SoonYoung nói rằng không thích Omega nam, vì "cảm giác khó tin tưởng."
Nghe Lee JiHoon từng đùa rằng nếu cưới, "Chỉ cưới Omega nữ thôi."

Thấy Yoon JeongHan mỉm cười gật đầu khi Choi SeungCheol bảo: "Mấy Omega nam hơi… kỳ, anh không chịu nổi."

Lee Chan từng cười theo. Nhưng cậu nhớ kỹ. Nhớ từng lời, từng ánh mắt, từng thái độ.

Dù là ai đi nữa, cũng sẽ không ai muốn nhận cậu là người chịu trách nhiệm cho cái đêm hôm đó.

Dù là ai… thì cũng không ai yêu một Omega nam như cậu thật lòng.

Cậu không biết nên mong chờ hay sợ hãi.

Không biết nên nói ra hay tiếp tục im lặng.

Không biết… có nên hy vọng rằng có ai đó sẽ quay lại và nhớ ra đêm hôm đó, gọi tên cậu, nói rằng:

"Để anh chịu trách nhiệm."

Nhưng Lee Chan biết rõ hơn ai hết.

" Thế giới idol chưa bao giờ dịu dàng với một người Omega nam mờ nhạt, đứng ngoài spotlight, và không được ai yêu "

Cánh cửa phòng khép lại sau lưng, Lee Chan khóa trái, bật đèn nhà tắm.

Không khí ẩm mùi sữa tắm, xà phòng và mệt mỏi. Cậu đặt túi giấy lên kệ, đôi tay run đến mức làm rơi cả bao thuốc xuống sàn. Mặt đất lạnh buốt, và lòng cậu thì… trống rỗng.

Cậu tự động cởi đồ, bước vào vòi sen, vặn nước thật lớn. Nước ấm trút xuống đỉnh đầu, chảy dài qua lưng, rửa trôi mồ hôi, nhưng không rửa nổi cảm giác nhơ nhớp trong lòng.

Cậu ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào gạch ướt lạnh, ôm lấy đầu gối.

Tim đập mạnh, rất mạnh, không theo nhịp. Trong lòng Lee Chan vang lên tiếng tự chất vấn:

" Nếu không phải… thì sao? Nếu chỉ là hormone rối loạn? "

" Còn nếu phải… nếu thật sự mang thai… thì mình phải làm gì, Chan ơi?"

Nước mắt không rơi. Chỉ có tiếng nước đổ ào ào lẫn tiếng nức nghẹn trong cổ họng. Một phần trong cậu vẫn hy vọng, hy vọng rằng cơn ác mộng này chỉ là do áp lực, do cậu nhạy cảm quá mức vì là Omega. Chứ không phải là… thật.

Tắm xong, Lee Chan mặc đồ ngủ rộng, lau tóc sơ rồi lặng lẽ bước ra ngoài, mở túi giấy, rút ra hộp que thử.

Cậu đã mua nhiều. Quá nhiều. Sáu cái. Cậu biết rõ vì cậu không tin chỉ một lần sẽ đủ để tin. Lee Chan cẩn thận đọc hướng dẫn. Lòng bàn tay ướt mồ hôi. Cậu mở chiếc que đầu tiên, thực hiện thao tác trong im lặng như người máy.

Rồi đặt nó lên mép bồn rửa.

Chờ đợi bắt đầu.

Một phút. Hai phút.

Mỗi giây trôi qua như cào vào lồng ngực.

Tim cậu đau. Đau thật sự.

Không phải đau vì thể xác.

Mà là nỗi sợ hãi bùng nổ trong yên lặng.

Lee Chan nhìn que thử. Tim như ngừng đập.

Hai vạch. Rõ ràng. Không mờ. Không lẫn.

Cậu đứng sững. Mọi thứ như nổ tung trong đầu.

Que thử rơi khỏi tay, va vào thành sứ, lăn xuống sàn nhà. Lee Chan không nhặt lên.

Cậu mở que thứ hai. Thử lại.

Hai vạch.

Que thứ ba.

Hai vạch.

Thứ tư. Thứ năm. Cuối cùng là thứ sáu.

Tất cả. Tất cả đều là hai vạch.

Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà tắm, hai tay ôm đầu. Cơn choáng ập đến, xung quanh quay cuồng. Không còn âm thanh. Không còn gì ngoài tiếng máu dồn dập trong tai và nhịp tim rối loạn.

" Mình có thai rồi "

Lee Chan vùi mặt vào hai tay. Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống không kìm nổi nữa. Chúng lặng lẽ trượt qua gò má, tan vào cổ áo, và thấm ướt vạt áo ngủ như thể trái tim cậu đang rỉ máu.

Sự nghiệp.

Từ năm mười ba tuổi cậu đã bắt đầu luyện tập. Mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng. Đau chân cũng không dám ngồi xuống. Mỗi lần lên sân khấu, chỉ một bước sai cũng có thể khiến cậu bị chỉ trích hàng nghìn lời. Cậu đã quen với việc bị nói là "vũ công phụ", "hình ảnh mờ nhạt", "thành viên không có gì nổi bật".

Cậu im lặng chịu hết.

Chỉ vì muốn ở lại.

Chỉ vì muốn được đứng bên cạnh các anh.

Chỉ vì muốn có một chỗ nhỏ trong ánh đèn sân khấu ấy.

Và giờ đây… tất cả những điều đó đang trôi khỏi tầm tay.

" Nếu công ty phát hiện thì sao? "

" Nếu scandal nổ ra thì sao? "

" Nếu người đó... là người chưa lập gia đình, là idol như mình thì sao? "

Cậu không có câu trả lời cho bất cứ điều gì.

Fan sẽ nghĩ gì?

Những người luôn tin tưởng, luôn gọi tên cậu trong biển Lightstick mênh mông kia họ có tha thứ không?

Hay sẽ mắng cậu là “kẻ vô trách nhiệm”, là “Omega yếu đuối không kiểm soát được dục vọng”?

Hay tệ hơn… sẽ nói cậu phá nát nhóm, hủy hoại hình ảnh của cả SEVENTEEN?

Cậu biết… có lẽ chính cậu cũng sẽ ghét mình nếu là fan.

" Mình phải làm gì đây…”

Câu hỏi bật ra trong tiếng thở nghẹn.

Một tay cậu đặt lên bụng mình nơi hiện giờ còn quá phẳng để ai đó nghi ngờ, nhưng bên dưới là một sinh mệnh đang hình thành. Nhỏ bé. Mong manh. Và tồn tại như một định mệnh ngoài ý muốn.

Cậu không dám phá.

Cậu cũng không dám giữ.

Nếu giữ...phải che đến bao giờ?
Nếu phá...liệu cậu còn sống nổi với chính lương tâm mình?

Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Lee Chan tựa đầu vào tường gạch lạnh, ánh đèn nhà tắm nhòe đi qua làn nước mắt. Hơi thở cậu rối loạn.
Lồng ngực nhói lên từng cơn.

" Nếu như lúc đó mình đừng ngu ngốc như vậy thì chuyện này đâu xảy ra "

Nhưng trên đời làm gì có “Nếu như”.

Giờ đây, Lee Chan chỉ còn đúng một sự thật:

Cậu đã mang thai.










Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com