[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai
Ảo ảnh 2
Trần Minh Hiếu tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh để xác định mình đang ở đâu. Vẫn là phòng thu quen thuộc ở nhà mình, hắn thở dài một cái. Có lẽ bản thân hắn đã quá mệt mỏi sau khi uống thuốc mà lăn ra ngủ quên trời đất. Cơ thể lạnh buốt không có gì che chắn khiến hắn run lên vì gió lạnh của điều hòa. Hắn bắt đầu băn khoăn khi Đức Duy không hề vào phòng thu để kiểm tra hắn như thói quen của em. Do em quá mải mê làm việc hoặc em đã ngủ quên. Hắn nghĩ vậy.
Minh Hiếu mở cửa phòng, giường trống, ghế cũng trống. Giống như chưa từng có ai ở trong phòng vậy, nhưng rõ ràng hắn trước khi ngủ đã thấy em mở cửa vào phòng mà. Xuống nhà, căn nhà im lặng tới đáng sợ. Đức Duy không có trong phòng, vậy thì em ở đâu? Minh Hiếu nháo nhào tìm khắp nơi trong nhà, từ tầng 1 tới tầng thượng. Anh liên tục gọi tên em nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng, đơn độc chỉ nghe được tiếng anh gọi.
Cái nắng ngoài trời đã dịu xuống nhường đường cho những cơn gió mùa thu se lạnh. Cửa sổ mở toang, hắn đi tới chuẩn bị đóng cửa và ra ngoài tìm em thì một vòng tay từ đằng sau ôm chặt lấy hắn. Em đây rồi. Hiếu quay lại, vẫn là Đức Duy xinh đẹp của hắn, em im lặng ôm vùi mình để ghi nhớ mùi hương của người em yêu. Hắn cũng chẳng ngại ngần mà ôm lại em vào lòng, một tay xoa mái tóc đỏ và một tay chạm lên lưng em vỗ nhẹ.
"Em vừa đi đâu vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi han.
"Em ra ngoài một chút thôi. Làm anh lo lắng rồi." Đức Duy vẫn úp mặt vào lồng ngực hắn làm nũng để được tha thứ.
"Không sao là tốt rồi." Minh Hiếu an tâm, đôi mắt hắn buông bỏ sự sợ hãi mà nhìn ngắm thiếu niên xinh đẹp trong lòng mình. "Tối nay ta không có show, đi chơi nhé?"
"Vâng ạ." Nghe tới đi chơi, Duy vui vẻ mỉm cười thật xinh. Hiếu thấy nụ cười của em cũng bất giác mà bật cười.
"Đồ trẻ con." Hiếu đưa tay lên véo mũi em một cái, còn em thì thích thú mặc cho anh làm loạn.
Buổi tối, Sài Gòn dù ngày hay đêm đẹp lắm, chẳng ai lại từ chối lời mời gọi đi chơi vào lúc nhộn nhịp như này cả. Đức Duy bước khỏi xe khi Minh Hiếu mở cửa cho em, hắn theo thói quen đưa tay ra đón lấy tay em. Bàn tay nhỏ bé của em lọt thỏm giữa bàn tay to lớn của hắn. Nhưng lạ quá...tay chẳng có tí nhiệt độ nào cả. Dù vậy Hiếu cũng không để ý tới điều đó, nếu tay em lạnh thì hắn sẽ sưởi ấm cho em. Giữa phố xá đông người qua lại, hai dáng người một lớn một nhỏ dắt tay nhau trên đường. Mặc cho mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cả hai nhưng ai quan tâm chứ. Trong mắt Minh Hiếu chỉ có một mình Đức Duy mà thôi.
"Họ nhìn mình sao anh?" Đức Duy đem đôi mắt long lanh của mình nhìn hắn.
"Kệ họ đi." Hắn nói.
Cả hai cứ vậy, bước đi cùng nhau, bóng cả hai trải dài trên đường lớn hòa cùng dòng người nô nức, em dừng lại trước một ban nhạc đang ca hát, em yêu thích âm nhạc, đặc biệt là những bản nhạc tới từ đường phố, là những câu chuyện bình dị đời thường. Chẳng cần hoa văn mỹ miều, chỉ đơn giản của cuộc sống, là những thói quen. Em thích như vậy, ngoài ra chính người em yêu cũng xuất thân từ những ban nhạc đường phố như này mà. Vì thế mà em càng yêu thêm thứ âm nhạc đầy hạt sạn đó, bình thường giữa những điều đặc biệt thì sẽ trở thành đặc biệt nhất. Minh Hiếu nắm tay em đứng xem buổi biểu diễn của các bạn trẻ đang say đắm trong âm nhạc, cả hai cùng gật đầu theo từng nhịp nhạc, lẩm nhẩm bài hát trong miệng tới khi kết thúc. Hiếu chỉ buông Duy ra khi phải vỗ tay tán thưởng cho ban nhạc vô danh kia.
"Chú ơi, chú mua hoa đi." Một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo khoác của Minh Hiếu mà giật nhẹ. Hắn nhìn xuống, một cô bé ôm bó hoa hồng được đóng gói tỉ mỉ. "Mua hoa tặng bạn gái đi chú."
"Bé ơi, chú không có bạn gái." Minh Hiếu quỳ một chân xuống cho ngang tầm mắt với cô bé, do hắn đang đeo khẩu trang và đeo kính nên đứa nhỏ không thể nhìn rõ nhan sắc của người trước mặt. Nhưng cô bé biết người đàn ông này là một mỹ nam, rất đẹp trai.
"Vậy chú mua tặng bạn trai cũng được." Lời cô bé nói khiến Minh Hiếu giật mình nhìn sang Đức Duy. Em cũng bị lời nói của cô bé làm cho bật cười thích thú.
"Mua đi anh. Vài bông hồng không đáng là bao đâu." Duy nói. Minh Hiếu cũng biết em sẽ đồng ý nên sớm đã rút ví chuẩn bị trả tiền rồi.
"Vậy chú lấy 9 bông nhé." Hắn nói, cô bé nghe vậy liền vui vẻ đếm đủ 9 bông hoa hồng để đưa cho hắn. Nhận tiền xong, cô bé nhanh chân chạy về hướng người phụ nữ đang ngồi bên vệ đường quạt bếp.
"Mẹ ơi, con bán được tận 90 ngàn nè." Cô bé con thánh thót khoe chiến tích với mẹ. Người phụ nữ dù bận rộn với lượng khách đông nhưng vẫn quay sang xoa đầu cô bé khen ngợi.
"Con gái của mẹ giỏi quá."
Minh Hiếu lại nắm tay Đức Duy tiếp tục chuyến đi dạo của mình, hắn nào hay biết khi hắn và em xoay người rời đi, cô bé bán hoa kia đã nhìn theo với ánh mắt tò mò. Đứa nhỏ cứ nhìn bóng dáng người đàn ông cầm 9 bông hoa đi thẳng về phía trước hòa cùng dòng người và biến mất ngay trước mắt mình.
"Chú ấy...cô đơn quá mẹ ơi."
Đức Duy vừa trở về nhà đã nằm dài ra ghế sofa, mặc dù là đi dạo nhưng chen chúc nơi đông người khiến em muốn ngộp thở. Thật may là Minh Hiếu lái ô tô, chứ không thì em đã chết ngạt trong biển người rồi. Minh Hiếu mang tới hai cốc nước ấm, hắn đặt lên bàn xong thì quay ra ôm em vào lòng. Em nhỏ lọt thỏm vào lòng hắn để sưởi ấm, Hiếu ấm lắm, dù hè hay đông em đều rất thích ôm Hiếu. Hắn sẽ luôn tỏa ra cái mùi gỗ tùng nồng ấm, ngọt ngào đủ nhẹ để thoang thoảng, xoa dịu em vào giấc ngủ sâu. Duy yêu cái cách hắn đối xử nhạt nhòa với thế giới ngoài kia nhưng lại dịu dàng và ân cần với một mình em. Duy là ngoại lệ duy nhất của Hiếu mà. Tới cả anh Thành An mang tên nội tâm của hắn cũng chẳng có cửa mà so với em.
"Hiếu ơi, em buồn ngủ quá." Đức Duy lại làm nũng rồi, Minh Hiếu biết làm gì đây?
"Tắm đã, vừa đi ngoài trời lạnh về. Tắm nước ấm rồi đi ngủ nhé." Minh Hiếu ôm em nhỏ vỗ về trong lòng.
"Được ạ. Bế bé đi." Đức Duy vươn tay ôm lấy cổ Hiếu, hai chân em quàng lấy eo hắn kẹp chặt để khỏi bị ngã. Minh Hiếu bất lực bật cười xong vẫn hai tay ôm lấy mông xinh nhấc bổng lên để vào đi tắm.
Duy nghịch lắm, như đứa con nít ấy, tắm là phải có vịt vàng bơi xung quanh mới chịu cơ. Minh Hiếu đặt em vào lòng mình, cả hai chìm trong bồn tắm nước nóng. Đức Duy được hắn mua cho một đàn vịt từ nhỏ tới to tận 10 con, em để hết chúng vào trong bồn tắm cho trôi nổi, còn mình thì tạt nước tung tóe để xem con vịt nào chìm trước nhưng chẳng con nào chìm cả. Đức Duy thấy mục đích của mình không thành công liền cầm con vịt to nhất dìm xuống đáy rồi thả cho cho nó tự nổi lên. Em cứ chơi, còn hắn thì ngắm nhìn em chơi. Dáng vẻ này của Duy, Hiếu yêu chết đi được.
"Duy ơi, cho anh hôn cái đi." Minh Hiếu nói.
"Hông cho." Em bé quay phắt đi mặc cho Minh Hiếu có làm nũng.
"Thôi mà, em bé ơi." Cả hai cứ vậy mà quậy phá trong nhà tắm tới chán chê rồi mới mặc đồ tử tế để đi ngủ.
Vừa đặt lưng lên giường, Đức Duy đã nhào vào lồng ngực ấm áp của Minh Hiếu đề tìm kiếm mùi hương quen thuộc. Em úp mặt vào người hắn, mũi dụi dụi không ngừng để mùi hương trên người hắn tỏa ra nhiều hơn. Thoáng chốc, em đã cảm nhận được cơ thể của mình đã chìm trong hơi ấm của hắn. Minh Hiếu ôm em vào lòng, tay đặt lên lưng bắt đầu vỗ về, miệng lẩm nhẩm hát bài Ngủ một mình, chẳng biết từ khi nào mà mỗi lần đi ngủ Duy đều muốn hắn hát ru bằng bài hát này. Nhiều khi hắn thấy em thật lạ nhưng cái lạ đó đã thu hút hắn lạc vào đôi mắt em. Đức Duy xinh đẹp của hắn yên bình chìm vào giấc ngủ, tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của em thì hắn mới dừng hát ru.
Mở điện thoại lên, đập vào mắt hắn là video hắn đứng ở chỗ ban nhạc đường phố thưởng thức âm nhạc. Dòng caption của bài đăng khiến hắn hoang mang: Bắt gặp Rapper Hieuthuhai đi dạo một mình trên phố đi bộ. Ủa? Hắn đi với Duy mà? Sao mọi người nhận ra hắn mà không nhận ra em? Là do em mặc đồ tối màu nên không ai nhận ra hay do dòng người quá đông đã che lấp đi Đức Duy? Quả thực trong bức ảnh và video đăng lên không hề thấy Đức Duy, vị trí mà nhẽ ra em đứng đã bị người đằng trước che đi rồi, thậm chí trong video ghi lại cũng không quay trúng Duy. Nhưng bài viết kế tiếp càng khiến Minh Hiếu nghi ngờ bản thân hơn khi tấm ảnh hắn ngồi quỳ một chân mua hoa của cô bé con kia được đăng lên. Chụp ở xa nhưng trong hình lại chỉ có hắn và cô bé đó làm trung tâm: Hieuthuhai mua hoa, ai là người may mắn nhận được 9 đóa hồng vậy?
"Lạ thật đấy." Minh Hiếu khó hiểu nhưng cái cựa mình của cục bông bên cạnh đã gạt phăng đi mọi sự nghi ngờ của hắn. "Chắc là trùng hợp thôi."
Ở đâu đó, Trường Sinh lướt mạng xã hội trong sự lo lắng, trên màn hình hiện lên hình ảnh Minh Hiếu đang đi một mình với 9 bông hoa cầm trên tay. Tay còn lại của hắn giơ vào hư không như đang nắm lấy thứ gì đó hoặc ai đó. Anh thực sự rất lo cho thằng nhóc này.
"Hiếu, vẫn vậy à anh?" Bảo Khang lo lắng hỏi.
"Anh đang sợ thằng bé đang trở nên nặng hơn." Trường Sinh nhìn video Minh Hiếu ở nhà cứ đi qua đi lại một mình mà đâm ra lo lắng thêm.
"Thực sự phải nói cho nó biết không?" Thành An hỏi.
"Anh nghĩ nó sắp nhận ra rồi."
Minh Hiếu mở cửa phòng, giường trống, ghế cũng trống. Giống như chưa từng có ai ở trong phòng vậy, nhưng rõ ràng hắn trước khi ngủ đã thấy em mở cửa vào phòng mà. Xuống nhà, căn nhà im lặng tới đáng sợ. Đức Duy không có trong phòng, vậy thì em ở đâu? Minh Hiếu nháo nhào tìm khắp nơi trong nhà, từ tầng 1 tới tầng thượng. Anh liên tục gọi tên em nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng, đơn độc chỉ nghe được tiếng anh gọi.
Cái nắng ngoài trời đã dịu xuống nhường đường cho những cơn gió mùa thu se lạnh. Cửa sổ mở toang, hắn đi tới chuẩn bị đóng cửa và ra ngoài tìm em thì một vòng tay từ đằng sau ôm chặt lấy hắn. Em đây rồi. Hiếu quay lại, vẫn là Đức Duy xinh đẹp của hắn, em im lặng ôm vùi mình để ghi nhớ mùi hương của người em yêu. Hắn cũng chẳng ngại ngần mà ôm lại em vào lòng, một tay xoa mái tóc đỏ và một tay chạm lên lưng em vỗ nhẹ.
"Em vừa đi đâu vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi han.
"Em ra ngoài một chút thôi. Làm anh lo lắng rồi." Đức Duy vẫn úp mặt vào lồng ngực hắn làm nũng để được tha thứ.
"Không sao là tốt rồi." Minh Hiếu an tâm, đôi mắt hắn buông bỏ sự sợ hãi mà nhìn ngắm thiếu niên xinh đẹp trong lòng mình. "Tối nay ta không có show, đi chơi nhé?"
"Vâng ạ." Nghe tới đi chơi, Duy vui vẻ mỉm cười thật xinh. Hiếu thấy nụ cười của em cũng bất giác mà bật cười.
"Đồ trẻ con." Hiếu đưa tay lên véo mũi em một cái, còn em thì thích thú mặc cho anh làm loạn.
***
Buổi tối, Sài Gòn dù ngày hay đêm đẹp lắm, chẳng ai lại từ chối lời mời gọi đi chơi vào lúc nhộn nhịp như này cả. Đức Duy bước khỏi xe khi Minh Hiếu mở cửa cho em, hắn theo thói quen đưa tay ra đón lấy tay em. Bàn tay nhỏ bé của em lọt thỏm giữa bàn tay to lớn của hắn. Nhưng lạ quá...tay chẳng có tí nhiệt độ nào cả. Dù vậy Hiếu cũng không để ý tới điều đó, nếu tay em lạnh thì hắn sẽ sưởi ấm cho em. Giữa phố xá đông người qua lại, hai dáng người một lớn một nhỏ dắt tay nhau trên đường. Mặc cho mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cả hai nhưng ai quan tâm chứ. Trong mắt Minh Hiếu chỉ có một mình Đức Duy mà thôi.
"Họ nhìn mình sao anh?" Đức Duy đem đôi mắt long lanh của mình nhìn hắn.
"Kệ họ đi." Hắn nói.
Cả hai cứ vậy, bước đi cùng nhau, bóng cả hai trải dài trên đường lớn hòa cùng dòng người nô nức, em dừng lại trước một ban nhạc đang ca hát, em yêu thích âm nhạc, đặc biệt là những bản nhạc tới từ đường phố, là những câu chuyện bình dị đời thường. Chẳng cần hoa văn mỹ miều, chỉ đơn giản của cuộc sống, là những thói quen. Em thích như vậy, ngoài ra chính người em yêu cũng xuất thân từ những ban nhạc đường phố như này mà. Vì thế mà em càng yêu thêm thứ âm nhạc đầy hạt sạn đó, bình thường giữa những điều đặc biệt thì sẽ trở thành đặc biệt nhất. Minh Hiếu nắm tay em đứng xem buổi biểu diễn của các bạn trẻ đang say đắm trong âm nhạc, cả hai cùng gật đầu theo từng nhịp nhạc, lẩm nhẩm bài hát trong miệng tới khi kết thúc. Hiếu chỉ buông Duy ra khi phải vỗ tay tán thưởng cho ban nhạc vô danh kia.
"Chú ơi, chú mua hoa đi." Một bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo khoác của Minh Hiếu mà giật nhẹ. Hắn nhìn xuống, một cô bé ôm bó hoa hồng được đóng gói tỉ mỉ. "Mua hoa tặng bạn gái đi chú."
"Bé ơi, chú không có bạn gái." Minh Hiếu quỳ một chân xuống cho ngang tầm mắt với cô bé, do hắn đang đeo khẩu trang và đeo kính nên đứa nhỏ không thể nhìn rõ nhan sắc của người trước mặt. Nhưng cô bé biết người đàn ông này là một mỹ nam, rất đẹp trai.
"Vậy chú mua tặng bạn trai cũng được." Lời cô bé nói khiến Minh Hiếu giật mình nhìn sang Đức Duy. Em cũng bị lời nói của cô bé làm cho bật cười thích thú.
"Mua đi anh. Vài bông hồng không đáng là bao đâu." Duy nói. Minh Hiếu cũng biết em sẽ đồng ý nên sớm đã rút ví chuẩn bị trả tiền rồi.
"Vậy chú lấy 9 bông nhé." Hắn nói, cô bé nghe vậy liền vui vẻ đếm đủ 9 bông hoa hồng để đưa cho hắn. Nhận tiền xong, cô bé nhanh chân chạy về hướng người phụ nữ đang ngồi bên vệ đường quạt bếp.
"Mẹ ơi, con bán được tận 90 ngàn nè." Cô bé con thánh thót khoe chiến tích với mẹ. Người phụ nữ dù bận rộn với lượng khách đông nhưng vẫn quay sang xoa đầu cô bé khen ngợi.
"Con gái của mẹ giỏi quá."
Minh Hiếu lại nắm tay Đức Duy tiếp tục chuyến đi dạo của mình, hắn nào hay biết khi hắn và em xoay người rời đi, cô bé bán hoa kia đã nhìn theo với ánh mắt tò mò. Đứa nhỏ cứ nhìn bóng dáng người đàn ông cầm 9 bông hoa đi thẳng về phía trước hòa cùng dòng người và biến mất ngay trước mắt mình.
"Chú ấy...cô đơn quá mẹ ơi."
***
Đức Duy vừa trở về nhà đã nằm dài ra ghế sofa, mặc dù là đi dạo nhưng chen chúc nơi đông người khiến em muốn ngộp thở. Thật may là Minh Hiếu lái ô tô, chứ không thì em đã chết ngạt trong biển người rồi. Minh Hiếu mang tới hai cốc nước ấm, hắn đặt lên bàn xong thì quay ra ôm em vào lòng. Em nhỏ lọt thỏm vào lòng hắn để sưởi ấm, Hiếu ấm lắm, dù hè hay đông em đều rất thích ôm Hiếu. Hắn sẽ luôn tỏa ra cái mùi gỗ tùng nồng ấm, ngọt ngào đủ nhẹ để thoang thoảng, xoa dịu em vào giấc ngủ sâu. Duy yêu cái cách hắn đối xử nhạt nhòa với thế giới ngoài kia nhưng lại dịu dàng và ân cần với một mình em. Duy là ngoại lệ duy nhất của Hiếu mà. Tới cả anh Thành An mang tên nội tâm của hắn cũng chẳng có cửa mà so với em.
"Hiếu ơi, em buồn ngủ quá." Đức Duy lại làm nũng rồi, Minh Hiếu biết làm gì đây?
"Tắm đã, vừa đi ngoài trời lạnh về. Tắm nước ấm rồi đi ngủ nhé." Minh Hiếu ôm em nhỏ vỗ về trong lòng.
"Được ạ. Bế bé đi." Đức Duy vươn tay ôm lấy cổ Hiếu, hai chân em quàng lấy eo hắn kẹp chặt để khỏi bị ngã. Minh Hiếu bất lực bật cười xong vẫn hai tay ôm lấy mông xinh nhấc bổng lên để vào đi tắm.
Duy nghịch lắm, như đứa con nít ấy, tắm là phải có vịt vàng bơi xung quanh mới chịu cơ. Minh Hiếu đặt em vào lòng mình, cả hai chìm trong bồn tắm nước nóng. Đức Duy được hắn mua cho một đàn vịt từ nhỏ tới to tận 10 con, em để hết chúng vào trong bồn tắm cho trôi nổi, còn mình thì tạt nước tung tóe để xem con vịt nào chìm trước nhưng chẳng con nào chìm cả. Đức Duy thấy mục đích của mình không thành công liền cầm con vịt to nhất dìm xuống đáy rồi thả cho cho nó tự nổi lên. Em cứ chơi, còn hắn thì ngắm nhìn em chơi. Dáng vẻ này của Duy, Hiếu yêu chết đi được.
"Duy ơi, cho anh hôn cái đi." Minh Hiếu nói.
"Hông cho." Em bé quay phắt đi mặc cho Minh Hiếu có làm nũng.
"Thôi mà, em bé ơi." Cả hai cứ vậy mà quậy phá trong nhà tắm tới chán chê rồi mới mặc đồ tử tế để đi ngủ.
Vừa đặt lưng lên giường, Đức Duy đã nhào vào lồng ngực ấm áp của Minh Hiếu đề tìm kiếm mùi hương quen thuộc. Em úp mặt vào người hắn, mũi dụi dụi không ngừng để mùi hương trên người hắn tỏa ra nhiều hơn. Thoáng chốc, em đã cảm nhận được cơ thể của mình đã chìm trong hơi ấm của hắn. Minh Hiếu ôm em vào lòng, tay đặt lên lưng bắt đầu vỗ về, miệng lẩm nhẩm hát bài Ngủ một mình, chẳng biết từ khi nào mà mỗi lần đi ngủ Duy đều muốn hắn hát ru bằng bài hát này. Nhiều khi hắn thấy em thật lạ nhưng cái lạ đó đã thu hút hắn lạc vào đôi mắt em. Đức Duy xinh đẹp của hắn yên bình chìm vào giấc ngủ, tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của em thì hắn mới dừng hát ru.
Mở điện thoại lên, đập vào mắt hắn là video hắn đứng ở chỗ ban nhạc đường phố thưởng thức âm nhạc. Dòng caption của bài đăng khiến hắn hoang mang: Bắt gặp Rapper Hieuthuhai đi dạo một mình trên phố đi bộ. Ủa? Hắn đi với Duy mà? Sao mọi người nhận ra hắn mà không nhận ra em? Là do em mặc đồ tối màu nên không ai nhận ra hay do dòng người quá đông đã che lấp đi Đức Duy? Quả thực trong bức ảnh và video đăng lên không hề thấy Đức Duy, vị trí mà nhẽ ra em đứng đã bị người đằng trước che đi rồi, thậm chí trong video ghi lại cũng không quay trúng Duy. Nhưng bài viết kế tiếp càng khiến Minh Hiếu nghi ngờ bản thân hơn khi tấm ảnh hắn ngồi quỳ một chân mua hoa của cô bé con kia được đăng lên. Chụp ở xa nhưng trong hình lại chỉ có hắn và cô bé đó làm trung tâm: Hieuthuhai mua hoa, ai là người may mắn nhận được 9 đóa hồng vậy?
"Lạ thật đấy." Minh Hiếu khó hiểu nhưng cái cựa mình của cục bông bên cạnh đã gạt phăng đi mọi sự nghi ngờ của hắn. "Chắc là trùng hợp thôi."
Ở đâu đó, Trường Sinh lướt mạng xã hội trong sự lo lắng, trên màn hình hiện lên hình ảnh Minh Hiếu đang đi một mình với 9 bông hoa cầm trên tay. Tay còn lại của hắn giơ vào hư không như đang nắm lấy thứ gì đó hoặc ai đó. Anh thực sự rất lo cho thằng nhóc này.
"Hiếu, vẫn vậy à anh?" Bảo Khang lo lắng hỏi.
"Anh đang sợ thằng bé đang trở nên nặng hơn." Trường Sinh nhìn video Minh Hiếu ở nhà cứ đi qua đi lại một mình mà đâm ra lo lắng thêm.
"Thực sự phải nói cho nó biết không?" Thành An hỏi.
"Anh nghĩ nó sắp nhận ra rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com