TruyenHHH.com

[ALLCAP] Em Bé Của 30 Anh Trai

Anh ơi, mau ngủ đi

WendyAlyna

Vũ Ngọc Chương nhìn dòng xe tấp nập bên dưới, tiếng còi, tiếng bước chân dồn dập, nhộn nhịp đúng với âm thanh vốn có của thành phố, xen vào đó là những tiếng nói sầm xì khó chịu. Lời khen, tiếng cười, lời chê, tiếng khóc, đủ mọi tạp âm hòa chung một không gian. Hắn đứng trên lan can, trước mặt là không gian trên cao, hắn trầm ngâm đứng nhìn thế giới, một bước nữa thôi...chỉ một bước chân đủ để đưa cả cái thân hình gần 80 kí của hắn rơi xuống mặt đất. Từ đây rơi xuống có chết không nhỉ? Hắn đã tự hỏi như thế. Hắn muốn tự tử, đó là điều hắn không sợ. Hắn chẳng có gì tiếc nuối ở thế giới này, nếu có thì chắc chắn là đam mê của hắn chưa được thỏa mãn. Nhưng hắn lại chẳng biết cách nào để làm thoải mái trái tim đang sóng gió của mình, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới cái chết. Một bước chân, đủ để hắn sang thế giới bên kia không? Rồi ánh sáng sẽ vụt tắt, trước mắt hắn sẽ chỉ còn là bóng tối, liệu lúc đó, trái tim hắn sẽ ngừng đập trước hay đôi mắt hắn sẽ lại nhìn thấy cái bóng đèn của bệnh viện? 


"KHÔNG ĐƯỢC..." Ngọc Chương giật mình tỉnh ngộ trước tiếng gọi non nớt lạ kỳ. 


"Hả?" Hắn vội vã nhìn xung quanh, sân thượng chẳng có ai nhưng lại có tiếng con nít. Nếu gọi từ dưới thì đứa nhóc nào có thể mang cái tone giọng cao vút vậy được? Chẳng nhẽ nào...?


Hắn ngước mắt nhìn lên trời, giữa bầu trời trong xanh đầy nắng và mây trắng, một đứa nhóc lao vút từ đâu đó thẳng tới trước mặt hắn. Kinh ngạc chưa nổi 1s, đứa nhóc đó như sao quả tạ rơi thẳng xuống đầu hắn, hai cái trán va chạm nhau nghe một cái CỐP. Hắn nghĩ là hắn vừa bị cục gạch rơi vào đầu thì phải. Cả hai hét lên một cái thật lớn sau đó ngã ngửa ra sàn, hắn đầu óc choáng váng, hai mắt xoay mòng mòng trước chấn động vừa rồi. Hắn sờ lên vị trí bị va chạm kia, có vẻ như hắn vừa mọc thêm cái u. 


"Không được mà anh ơi....oaaaaaaaaaaa" Tiếng khóc gào lớn khiến hắn quên đi cái đau mà quay người lại. Hai mắt hắn kinh ngạc khi ngồi phía sau hắn là một đứa nhóc. Phải, chắc chắn không nhầm. Là một đứa nhóc, tóc trắng, hắn đoán chừng 5 tuổi. Nhóc con mặc một cái áo len trắng phối cùng quần yếm bò, đứa trẻ nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước, gương mặt bánh bao bé xinh phồng lên nom rất mũm mĩm, cái miệng nhỏ thì cứ thút thít chu ra, có lúc thì gọi "anh ơi..."với cái giọng mếu máo trực chờ để gào lên. 


"Nhóc là ai?" Chương chỉ tay vào nhóc con bông xù trước mắt, đứa nhỏ thấy hắn hỏi vội vàng đứng dậy lấy tay áo lau nước mắt, nước mũi của chính mình. Ống tay màu trắng một chốc liền ướt tèm lem trông bẩn vô cùng. Với một người bị OCD như hắn thì trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu. 


Ngọc Chương chẳng hiểu bản thân bị cái gì, hắn lại có thể dắt bé con về căn hộ của mình. Đặt em ngồi lên ghế sofa cùng lời nhắc: đừng có táy máy lung tung. Hắn đi vào nhà vệ sinh, giặt sạch một cái khăn và đem ra lau chùi cẩn thận cho nhóc con thật sạch sẽ trước khi hỏi chuyện. Bé con thấy hắn cẩn thận giúp mình như vậy liền mỉm cười thật tươi, hai mắt híp lại hạnh [phúc không nói nên lời chỉ khúc khích cười vui vẻ. Hắn thấy vậy cũng chỉ bất lực thở dài, nhìn lại bé con một chút, quả thực là một bạn đỏ đáng yêu, nếu ngày xưa mẹ hắn không mất trên giường bệnh do sảy thai thì có lẽ, hắn đã có một đứa em y hệt như bé rồi. Xong xuôi, hắn lại đem khăn đi cất và sẵn sàng để nói chuyện với đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống này. 


"Em là ai? Em từ đâu tới?" Ngọc Chương ngồi khoanh chân dưới đất hỏi chuyện. 


"Em là Đức Duy, em ở trên đó." Đức Duy mỉm cười, tay bé chỉ lên trời. Hai mắt sáng rực đầy tự hào. 


"Trên đó?" 


"Là trên trời đó. Em là Thiên thần." Đức Duy vỗ ngực tự hào mà chẳng để ý rằng mặt Ngọc Chương đã nghệt ra vì khó hiểu. 


Thôi được rồi, dù sao cũng là lời nói của con nít, muốn tin hay không thì tùy. Hắn đúng thật là chẳng tin nhưng đứa nhỏ này lại mang dáng vẻ tự hào về bản thân như vậy, hắn cũng lười giải thích. Cái hắn muốn là đứa nhỏ này từ đâu mà tới nhưng có vẻ như là không hỏi được một chút gì rồi. Nhận ra hắn không tin mình là Thiên thần, Đức Duy đâm ra giận dỗi, hai má phồng lên đỏ bừng vì giận. Em là Thiên thần mà hắn không tin, vậy để em chứng minh cho hắn thấy đây. 


Em nhỏ vỗ tay một cái, xuất hiện trước mắt em là một cái gậy, em gọi đó là gậy phép nhưng trong mắt Ngọc Chương thì nó trông giống một món đồ chơi con nít hơn. Chính xác là giống một cái gậy đấm lưng mà người ta bán trong nhà sách với tay cầm dài và ở đầu gậy là một quả bóng tròn với hình thù gì đó. Của Duy cầm là hình con cừu trắng mặt đen, hắn thấy giống con cừu khổng lồ trong phim Shaue the Sheep mà mình hay xem hồi nhỏ. Cũng đáng yêu nhưng mà cũng mắc cười chẳng kém. Nhận ra dáng vẻ nhịn cười của đối phương, Đức Duy đã giận lại càng thêm giận, em đi tới cái đệm mỏng manh của hắn để ở góc phòng. 


"Bùm" một cái, cái đệm vải rẻ tiền của hắn bỗng hóa thành một cục bông khổng lồ, hắn kinh ngạc há hốc mồm trước tình huống vừa xảy ra. Bây giờ hắn không muốn tin thì cũng phải tin rồi. Đứa nhóc này thực sự là một Thiên thần có phép thuật, hàng thật giá thật. Chẳng để hắn đứng quá lâu, em nắm lấy bàn tay to lớn của hắn kéo mạnh một cái, cả hai người một lớn một nhỏ ngã thẳng vào cục bông khổng lồ kia, hắn vội vã muốn ngồi dậy thì tay bị em ôm chặt cứng không cho đi. 


"Em buồn ngủ, chúng ta ngủ đi anh. Nha...nha..." Đức Duy hai mắt long lanh nhìn Ngọc Chương năn nỉ. Cái chất giọng mềm xèo làm nũng của em khiến hắn không can tâm phải nằm xuống theo ý bạn nhỏ. 


Mềm mại, ấm áp và thơm mùi oải hương nhẹ nhẹ là điều mà tấm đệm bông mềm của em mang tới cho hắn. Nhìn sang cái bàn rải đầy những liều thuốc an thần lẫn thuốc ngủ của mình, hắn bất giác nhớ tới lời bác sĩ nói với mình vào mấy ngày trước: "Cậu bị áp lực lớn khiến tinh thần không ổn định, đừng tự hành hạ bản thân bằng đống công việc kia nữa. Uống thuốc đều đặn và ngủ nhiều hơn đi." Bao lâu rồi hắn không ngủ nhỉ? Là không ngủ đúng nghĩa đó, mỗi lần hắn cố gắng nhắm mắt, cơn ác mộng đó lại xuất hiện, điều đó làm hắn chẳng dám chợp mắt chứ đừng nói ngủ. Hai mắt hắn đã bao đêm rồi không thể nghỉ ngơi, máy tính của hắn đã hoạt động liên tục mấy ngày rồi? Hắn chẳng nhớ nổi. Có lẽ đã lâu rồi giấc ngủ chưa có được hắn. Vừa nghĩ, đầu hắn lại càng thêm nhẹ nhàng kỳ lạ, hai mắt hắn nặng trĩu vì mệt mỏi...và rồi hắn đã ngủ. 


***


Vũ Ngọc Chương giật mình tỉnh giấc, mắt hắn mở lớn nhìn ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ mang sắc cam cuối ngày. Thời điểm hắn bắt đầu nhắm mắt là tầm 11h sáng, đồng hồ treo tường đang chỉ lúc 5h chiều. Hắn đã ngủ nửa ngày rồi sao? Hắn đã ngủ, một giấc ngủ êm đềm, không ác mộng, chỉ có sự êm ả. Thật bất ngờ đó. Nhìn sang bên cạnh, chẳng có ai, hắn đã nghĩ Đức Duy chỉ là một giấc mơ khi nhận ra cái cục đệm bông vẫn tồn tại. Âm thanh ồn ào theo nhịp điệu từ trong phòng thu nhà hắn phát ra, hắn chậm rãi tiến tới mở cửa. Đức Duy bé nhỏ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang chiếu video MV của hắn. Đứa nhỏ chỉ im lặng ngồi nghe và xem, em chẳng có chút biểu cảm nào ngoài sự chăm chú. 


"Đừng xem." Ngọc Chương chạy tới tắt máy ngay lập tức. Mặt hắn tối đi vì nỗi sợ. 


"Anh sao vậy?" Đức Duy tròn mắt lên, em ngây thơ nhìn hắn. 


***


Vũ Ngọc Chương aka 24k.Right -Hoàng tử Long Biên, hắn là một người có tiếng trong làng nhạc Rap, âm nhạc của hắn rất bắt tai và đầy tính châm biếm. Vừa giàu vừa châm biếm là những từ mà các anh em trong giới nghĩ về hắn. Vốn dĩ hắn tưởng bản thân đã nằm ở một vị trí cao mà hắn hằng ao ước và hắn tham vọng nhiều hơn. Hắn muốn vươn ra một tầm cao mới - mainstream. Âm nhạc đại chúng, hắn muốn nhiều người biết tới mình hơn, nổi tiếng hơn, đón nhận hơn. Nhưng hắn đã sai, thứ âm nhạc mà hắn vốn luôn tự hào đã chẳng thành công như hắn từng mơ mà ngược lại, chúng phản bội lại hắn. 


"Thô tục."


"Flexing quá vậy? Ăn chơi ha." 


"Đúng là hai thằng bịp." 


"Thô thiển ghê luôn." 


"Nhạy cảm vậy mà cũng làm nhạc được á?" 


"Là quốc tế dữ chưa?" 


...


Mọi thứ với hắn bỗng từ ánh đèn sân khấu rơi thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng. Hắn đang làm gì vậy? Thằng Chương đâu? Cái tính ngang tàng ngạo nghễ của hắn đâu? Tại sao lại hèn nhát vậy? Phản ứng đi chứ. Đứng trước lượng anti fan của chính mình, hắn biết bản thân không thể làm hài lòng tất cả mọi người nhưng tại sao lần này, hắn lại bận tâm tới vậy? Tai hắn ù đi, hắn chẳng nghe thấy gì, âm nhạc với hắn là gì? Âm nhạc của hắn...là gì? Đối mặt với góc tối của xã hội, hắn muốn lựa chọn đối mặt nhưng tại sao lại chẳng có ai đứng ra với hắn nữa rồi. 


"Hủy hợp đồng đi..." Công ty nghệ sĩ của hắn đã gửi một tin nhắn như vậy. Với một nghệ sĩ trẻ nhiều tai tiếng như vậy, lựa chọn rời bỏ là điều đúng đắn. 


Đem âm nhạc của mình tới với người nghe là sai sao? Hắn đâu có muốn như vậy, tại sao lại chẳng như hắn nghĩ. Bạn bè xung quanh hắn đâu? Chẳng có ai cả. Chỉ có một mình hắn tự mình đối mặt. Điều gì giữ hắn lại thế giới này nhỉ? Liệu hắn chết rồi, sự công kích từ cộng đồng mạng có buông tha cho hắn không nhỉ? 


"VŨ NGỌC CHƯƠNG." Giọng nói của bé con Đức Duy khiến hắn choàng tỉnh khỏi bóng tối. 


Đức Duy ôm lấy hắn, tay em xoa nhẹ lên đầu hắn, búp tay mập mạp ấm áp vỗ nhẹ lên má hắn an ủi. Thơm quá, nhẹ nhẹ, ngọt ngọt như mật ong vậy. hắn nhắm mắt tận hưởng hơi ấm của em, đôi tay to lớn của hắn cũng trọn vẹn ôm em, mặt hắn úp thẳng vào bụng em nhỏ mà tham lam hít hà. 


"Không sao đâu. Em ở đây rồi nè." Đức Duy nhẹ giọng cất, em không ngần ngại mà hát lên một điệu nhạc êm đềm nhẹ nhàng. Em hát rất hay, tiếng hát của em tựa như một cơn gió mùa hè mát mẻ, thổi hết bóng tối trong lòng hắn. 


Vậy ra, Thiên thần này được gửi tới để cứu rỗi hắn sao?


***


Thời gian hắn ở cùng em bẵng đi đã được 2 tuần. Căn hộ nhỏ của hắn giờ đây đã có thêm rất nhiều đồ chơi, bóng dáng tiếng cười của Đức Duy luôn vang vảng trong nhà. Chẳng cần nhìn cũng biết em nhỏ lại đang ngồi máy tính rồi. Đức Duy không phải con người nên đương nhiên em cũng chẳng phải đi học như những đứa trẻ khác. Em hồn nhiên cùng hắn trải qua sự ấm cúng của một người cô đơn. Nhưng niềm vui nào cũng có lúc kết thúc. 


"Anh Chương, anh làm nhạc đi." Đức Duy kéo tay hắn lại gần máy tính đang sáng đèn. 


"Anh...anh không thể." Hắn vội vã từ chối. 


"Tại sao? Đó là ước mơ của anh mà." 


"Nhưng âm nhạc của anh, chẳng có ai muốn nghe hết." 


"Không phải có người vẫn nghe đấy sao." Em nói và chỉ vào phần bình luận dưới MV của hắn. 


Trên màn hình, từng dòng cmt khen ngợi lẫn vào trong đống bình luận tiêu cực. Vừa có khen, vừa có chê, chúng đã ở đó từ bao giờ? Sao hắn chưa từng nhìn thấy nhỉ? Hay do lòng hắn đã quá để tâm tới sự phản ánh trái chiều mà quên đi những sự tích cực bấy lâu nay luôn ở đó chờ hắn? Em vui vẻ mở lên những bài viết của các fan hâm mộ, họ đều ở đó chờ hắn rất lâu. Dù cho không được quá nhiều sự đón nhận nhưng hắn vẫn được một lượng người theo dõi rầm rộ. Dường như hắn không tin vào chính mắt mình mà cẩn thận đọc kỹ từ lời nhắn gửi. Mắt hắn bỗng nhòe đi vì nước mắt, hắn đang khóc sao? Thằng Chương khóc vì tủi thân, vì cảm động, vì những xúc cảm giấu kín lâu nay được giải tỏa. Hóa ra hắn không bị ghét bỏ, thế giới ngoài kia vẫn âm thầm yêu thương hắn nhiều hơn hắn nghĩ. 


"Làm đi anh." Đức Duy nắm tay hắn đặt lên con chuột. Đam mê đang gọi hắn, âm nhạc đang gọi hắn. 


***


"Ừ thì chắc là say rồi
Anh chỉ muốn nắm tay thôi
Em bảo đến gần đây ngồi
Em làm cho tôi ngây người
Có lẽ chúng ta say rồi
Dẫn anh về nhà ngay thôi
Anh muốn đến nhà em chơi
Em lợi dụng hôn lên môi..."


Ngọc Chương nhìn bản thân một lần nữa xuất hiện trên màn hình, hắn lại cầm mic, cất lên tiếng giọng hòa cùng âm nhạc. Bản tình ca vừa ngọt ngào vừa sâu lắng, xen kẽ vào đó là một chút tình ái đầy ẩn ý. Vẫn là hắn nhưng nhẹ nhàng hơn, không hầm hố, không kiêu ngạo. Chỉ là hắn, một Vũ Ngọc Chương đang say tình, say trong men của âm nhạc. Nào có tin, hắn đã quay lại, từng cmt tích cực nổ lên không ngớt, tiếng tinh tinh thông báo liên tục réo vang, trái tim phủ đầy bóng tối trong hắn thoáng chốc đã biến mất, để lại một tâm hồn đầy vết xước đang dần lành. Hắn quay lại với một con người mới nhưng vẫn là hắn và được đón nhận tích cực hơn. Đức Duy nói đúng, họ vẫn ở đó chờ hắn quay lại. 


"Đức Duy...anh làm được rồi." Chương quay sang ôm lấy đứa nhỏ vào lòng mà cười không ngớt. 


"Chúc mừng anh...nhưng mà tới lúc rồi, anh ơi." Đức Duy đang từ vui vẻ, giọng em bỗng trùng xuống làm hắn ngạc nhiên mà đẩy em ra. 


Đôi mắt hắn kinh hãi, thiên thần của hắn đang tan biến, từng phần trên cơ thể em như những bông bồ công anh tỏa sáng bay lên. Đức Duy nhìn hắn bằng đôi mắt híp biết cười, em tới với hắn vì hắn cần em, giờ đây hắn đã trở lại là một con người mới với những điều tích cực hơn. Em hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, có lẽ em cần trở về thôi. Ngọc Chương vội vã ôm lấy em, hắn lại khóc rồi, lần này hắn khóc vì mất em. Thiên thần của hắn sẽ rời đi, rời khỏi hắn mà không trở lại sao? Nhẽ nào tất cả kết thúc ở đây?


"Ngọc Chương, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Đức Duy nói. Em mỉm cười ôm lấy mặt hắn bằng đôi tay ấm áp của mình. Nhưng em lại chẳng buồn bằng hắn vì em biết cả hai sẽ gặp lại nhau. 


"Em hứa nhé." Ngọc Chương vừa khóc vừa níu lấy tay em. 


"Em hứa." Và rồi, em tan thành hàng triệu đốm sáng biến mất trong không khí, để lại chút hơi ấm cuối cùng để hắn biết em thực sự tồn tại suốt thời gian qua. 


"Hẹn gặp lại em." 



***

Vài năm sau, Ngọc Chương cầm tờ giấy đăng ký tham gia cuộc thi RapViet, hắn đã điền đầy đủ thông tin và chuẩn bị đi nộp cho ban tổ chức. Vừa đi, hắn vừa đọc đi đọc lại để chắc rằng mình không bỏ sót bất kỳ danh mục nào cũng như nhẩm lại lời rap đã viết trước đó trước khi được gọi vào casting. Đột nhiên, một bóng dáng từ đâu xuất hiện, người đó va thẳng vào lồng ngực hắn, theo phản xạ mà hắn ôm chọn lấy chàng trai kia. "Quen quá." 


"A....xin lỗi anh nhé. Em đang vội." Thiếu niên vội vã rời khỏi người hắn mà mỉm cười ngại ngùng, em cúi đầu xin lỗi hắn. Ngay lập tức, em nhận ra hắn là idol của mình. "A. Anh là 24k.Right." 


Lúc này, Ngọc Chương lại càng kinh ngạc hơn, là em. Hắn thực sự đã gặp lại Đức Duy, em tròn mắt nhìn hắn, liệu mặt em có gì mà hắn nhìn chằm chằm vậy nhỉ? Em bị hắn nhìn thì ngại quá không dám nói gì, chỉ đứng yên tìm kiếm người bạn của mình để cầu cứu. Biến bản thân đã nhìn người ta lộ liễu nên Ngọc Chương vội vàng thu lại ánh mắt của mình. 


"À, xin lỗi em nha. Khiến em không thoải mái rồi." 


"Dạ không, em phải xin lỗi vì lỡ va phải anh mới đúng." 


"Chào em, anh là Vũ Ngọc Chương. Rapname là 24k Right. Cứ gọi anh là Right." Hắn niềm nở đưa tay ra chào hỏi. 


"Rất hân hạnh được gặp anh, em là Đức Duy, rapnam là CaptainBoy." Đức Duy cũng rất hào hứng mà bắt tay hắn. 


"Thật mừng vì gặp lại em, Đức Duy." Hắn nói nhỏ đủ để bản thân nghe được. 


Cuối cùng, Thiên thần của hắn cũng đã thực hiện lời hứa gặp lại nhau rồi. Từ đây, hắn sẽ không đánh mất em nữa đâu. 


p/s: Hehe. RightCap của ai đây. Cmt đi để sốp có ý tưởng viết tiếp các cặp khác nèo. Hổng cmt là sốp dỗi đó nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com