TruyenHHH.com

Allcae Chuyen Muc Trans Fic Cho Con Dau Cua Tui


Đạt 300 lượt đọc nhanh hơn tui ....dự tính khá nhiều. Mng ăn tạm con Fic mlem mlem này nha, bữa sau đăng fic DanCae như đã hứa 😋.

--------------------------

Nguồn: https://xinglema60701(.)lofter.com/post/749e6fc1_2bcbc1064

-----------------------

[JiaoCae] Trà Lửa Đậm Vị hại người không ít

Lưu ý trước: OOC

AllCae làm nền, chủ yếu là JiaoCae.

Dan Heng: Sao cô có thể dễ dàng giao Caelus cho người khác như thế?!

----

1.

Vị khách vô danh từ trước đến nay vốn luôn hành tẩu tùy tâm, hiếm khi vì buổi lễ diễn võ sắp tới của Luofu mà ở lại thêm vài ngày. Trong thời gian nghỉ ngơi cũng không tránh khỏi tham ăn mà thưởng thức thêm kha khá món ngon.

Caelus vốn là người có tính tình vô lo vô nghĩ, lại còn tự cho là mình hiểu biết nhiều về Luofu, nên trong Phố Kim Nhân chẳng kiêng kỵ chi, thấy gì ăn nấy. Không cẩn thận, cậu đã uống phải thứ rượu được ngụy trang dưới danh nghĩa là trà.

Khi March 7th phát hiện ra, cậu đã say đến mức ngã gục ngay trước quầy hàng Trà Lửa Đậm Vị, làm chủ quầy hoảng sợ đến nỗi suýt thì quỳ xuống cầu xin cậu tỉnh lại.

Bailu thì lén trốn đi chơi không rõ tung tích, còn Lingsha với tư cách là Sở Trưởng mới nhậm chức của Sở Đan Đỉnh thì đang phải xử lý vô số công việc. March 7th nghĩ mãi cũng không tiện mang Caelus đi làm phiền người khác, đành đưa Caelus đang say mèm đến tìm Jiaoqiu - người mà khi cô học kiếm thuật đã từng nhấn mạnh mối liên hệ giữa y học và ẩm thực - hy vọng hắn sẽ có cách làm cho cái kẻ say bí tỉ này tỉnh lại.

"Jiaoqiu đại phu, anh xem thử coi cậu ấy bị làm sao vậy?"

March 7th nhìn Caelus đang nằm trên giường, gương mặt đỏ ửng trông vô cùng ốm đau, trong lòng không khỏi lo lắng.

Jiaoqiu bước đến, dùng lòng bàn tay thử nhiệt độ trên trán Caelus, rồi lại vén mí mắt cậu lên xem xét, sau đó quay sang hỏi March 7th: "Trước đó cậu ấy đã ăn gì? Uống gì cũng tính."

"Chủ quán trà nói cậu ấy uống trà xong thì gục luôn," March 7th nhìn Caelus đang khó chịu rên rỉ, lo lắng hỏi: "Jiaoqiu đại phu, anh xem cậu ấy có phải bị trúng độc rồi không? Hay bị dị ứng? Còn cứu được không?"

"Trà?" Jiaoqiu nheo mắt ngẫm nghĩ một hồi, lướt qua một lượt danh sách các quầy trà từng đi qua gần đây, đại khái đoán được Caelus đã nhầm rượu thành trà. Tuy nhiên, hắn không nói rõ cho March 7th biết mà chỉ trấn an: "March 7th tiểu thư không cần lo lắng, cậu ấy chỉ bị chút bệnh vặt mà thôi, để tại hạ chữa trị một phen sẽ tự khỏi."

"Vậy làm phiền Jiaoqiu đại phu rồi." Nghe hắn nói vậy, March 7th cũng yên tâm phần nào, gãi đầu hỏi thêm: "Khoảng bao lâu cậu ấy sẽ tỉnh lại? Có cần tôi báo cho Dan Heng một tiếng không?"

"... Người đó sao?" Jiaoqiu xác định lại người này ở trong đầu rồi phất tay đáp: "Việc nhỏ thế này không cần phải phiền đến người đó đâu. Khi nào cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ bảo cậu ấy tự quay về."

"Thêm nữa, trong thời gian tại hạ chẩn trị không thích bị người ngoài quấy rầy. Nếu tiểu thư không có việc gì, có thể rời đi trước được không?"

March 7th không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng đây là thói quen kỳ quặc của mấy vị thầy thuốc, sau khi nói tiếng cảm ơn bèn quay người rời đi.

Sau khi cô rời đi không lâu, Jiaoqiu khóa chặt cửa từ bên trong, đảm bảo không ai có thể làm phiền, sau đó mới quay lại đứng bên cạnh Caelus.

Hắn cúi người xuống, tiến gần lại ngửi thử hơi thở mà Caelus tỏa ra, hương trà đậm đặc pha lẫn với mùi cay nồng của rượu. Nếu không chú ý kỹ, người ta rất dễ nhầm loại mùi này thành thứ hương vị kỳ lạ của trà.

Ở Luofu, thuế trà thường thấp hơn thuế rượu khá nhiều. Vì vậy, để tránh mức thuế cao, các thương nhân rượu thường trộn trà và rượu bán cùng nhau, nhằm làm mờ khái niệm và giảm mức thuế xuống ngang bằng với thuế trà.

Phần lớn dân bản địa đều biết rõ tình trạng này. Họ thường trao đổi mật ngữ đã thống nhất trước với chủ quán để mua trà hoặc rượu. Chỉ có những người ngoại lai không biết luật ngầm mới dễ bị lừa. Khi họ đến Sở Địa Hành để tố cáo, chủ quán sẽ khăng khăng rằng đó là trà chứ không phải rượu, khiến hầu hết những người ngoại lai tố cáo đều thất bại và phải ra về tay trắng.

Tuy nhiên...

Trong đó không thể tránh khỏi có vài trường hợp bất ngờ.

Ví dụ như vị khách vô danh từng giúp đỡ Luofu, cũng chính là một người ngoại lai sống ở nơi kém văn minh không rõ quy tắc để rồi bị dính chưởng.

2.

Sau khi xác định được nguyên nhân, Jiaoqiu không vội lấy thuốc giải rượu đút cho cậu, mà ung dung ngồi bên mép giường, nhìn vị khách vô danh mạnh mẽ nhưng dễ lừa này lăn lộn trên giường vì cảm giác nóng bức trong cơ thể, làm nhàu và rối tung cả ga giường.

Phòng này vốn là do Jing Yuan đặc biệt chuẩn bị cho mấy vị khách ở Yaoqing , bài trí đơn giản nhưng tinh tế, thực sự là một trạm dịch được phối hợp đỉnh cấp.

Chỉ tiếc rằng cấp trên và đồng nghiệp của hắn đều có việc quan trọng khác phải xử lý, tự nhiên chẳng có thời gian ngồi lâu ở căn phòng này, vì thế nơi đây trở thành chỗ dừng chân của hắn ở Luofu.

Có lẽ trong rượu đã pha trộn thứ gì đó khiến cơ thể sinh nhiệt, Caelus rúc đầu vào chăn cọ cọ một lúc lại thấy nóng, đạp chân mấy cái để văng giày ra, sau đó giang chân giang tay, nằm sấp trên giường, cứ thế ngang nhiên chiếm đoạt chiếc giường này ngay trước mặt chủ nhân của nó.

"Cậu đúng là to gan thật đấy." Jiaoqiu bật cười, cũng không thèm so đo.

Caelus nghe thấy tiếng, bèn thò đầu ra khỏi chăn để nhìn Jiaoqiu. Mái tóc xám trong lúc lăn lộn đã bị đè ép dính sát vào hai bên má, làm cho trông cậu có chút ngoan ngoãn.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Jiaoqiu, đôi mắt vàng do say rượu mà phủ một lớp sương mờ, dường như đang cố gắng tập trung lại, nhưng vì say quá nên không thể, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

"Nhìn thế này lại không giống với vị khách vô danh mà Tướng quân Jing Yuan miêu tả trong báo cáo công tác nhỉ!" Hắn đưa tay vén lọn tóc xám dính bên má của Caelus: "Hay là vì say nên tính tình thay đổi rồi?"

Caelus chớp chớp mắt, vẫn giữ nguyên động tác ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói gì, cũng không quậy phá.

Dáng vẻ yên lặng này của cậu vừa hay cho Jiaoqiu cơ hội để quan sát kỹ hơn.

Trước kia, khi làm phụ tá cho Tướng quân Feixiao ở Yaoqing, hắn đã nghe nhiều mấy bản báo cáo công tác trăm năm như một của Tướng quân Luofu. Chỉ có lần thiên tai trên cây Kiến Tạo, Tướng quân Jing Yuan, người vốn không thích dài dòng, lại tường thuật cặn kẽ cách vị khách vô danh ngăn chặn sự sinh sôi của cây Kiến Tạo thế nào, phá tan âm mưu hủy diệt ra sao, giải thích về cách loại trừ khủng hoảng Stellaron như nào vân vân.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, nhưng khi hắn ở Yaoqing nghe Tướng quân Feixiao đọc đến đoạn báo cáo này, Jiaoqiu luôn cảm thấy Tướng quân Jing Yuan mang chút tâm tư khác thường với một trong những vị khách vô danh ấy. Khi nhắc đến người đó, hắn sẽ luôn nhấn mạnh sự thông minh và dũng cảm của đối phương, rồi từ đó kể thêm về mối quan hệ chung sống giữa hai người có bao nhiêu thân mật.

Bởi vì người khách vô danh chiếm một chỗ trong lòng Tướng quân Jing Yuan ấy được nhắc đến nhiều lần, Jiaoqiu qua từng câu chữ đã dần thu thập được những chi tiết về cậu. Càng tìm hiểu, hắn càng để tâm, thậm chí nảy sinh ý muốn kết giao với vị khách vô danh đặc biệt này.

Nhân cơ hội lần này, khi Tướng quân Jing Yuan mượn đạo lí đối nhân xử thế mà cất giấu tâm tư mời người ta đến làm chứng, Jiaoqiu dĩ nhiên không bỏ lỡ dịp được xuất hiện trước mặt đối phương, chí ít cũng phải để lại chút ấn tượng, không đến mức sau này gặp mặt còn chẳng biết tên họ của nhau.

Ban đầu hắn chỉ có ý định như vậy. Nhưng khi thực sự đối diện với vị khách vô danh mang lòng nhiệt huyết khắc sâu vào xương tủy, hắn lại nảy sinh những suy nghĩ không nên có. Hắn muốn bằng mọi cách kéo gần quan hệ giữa hai người, tốt nhất là kiểu quan hệ khiến đối phương cam tâm tình nguyện theo hắn về Yaoqing, để hắn ngày ngày nhìn thấy, đêm đêm ngắm nghía mới thỏa lòng.

Lúc đầu, hắn bị chính những suy nghĩ đó của mình làm cho kinh ngạc, liên tục ăn vài món thuốc cay nồng để kích thích vị giác đến mức gần như tê liệt mới nhận ra rằng bản thân thực sự đã có những tâm tư như vậy.

Sau khi hiểu rõ điều này, hắn cũng không giấu diếm lòng mình nữa. Nhân lúc cô nàng March 7th đi học kiếm thuật cùng hai đứa nhóc kia, hắn tranh thủ nói chuyện với người ấy nhiều hơn, mượn lý do ăn uống để kéo gần mối quan hệ giữa cả hai.

Hắn đang thả hồn theo dòng suy nghĩ thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm lên tay mình.

Ánh mắt Caelus vẫn còn mê man như cũ, nhưng vẫn kiên trì ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Có lẽ do rượu làm tê liệt thần kinh, khiến cậu nhất thời quên mất mình định nói gì. Vì vậy, cậu chỉ đặt hai tay lên mu bàn tay của Jiaoqiu, giữ nguyên tư thế đó mà không nhúc nhích.

Jiaoqiu cũng không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ chờ xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.

Cả hai chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Caelus mới mở miệng nói với hắn: "Đau đầu."

3.

Có lẽ vì trước tiếp thu được quá ít thông tin, biểu cảm trên gương mặt cậu không có nhiều biến hóa, khiến cho việc cậu nói đau đầu lúc này trông giống như đang cố tình làm quá mọi chuyện vậy.

Jiaoqiu rút tay ra khỏi tay Caelus, rồi dựa theo những gì mình từng học từ y thư, bắt đầu ấn vào các huyệt trên đầu cậu để làm dịu bớt triệu chứng say rượu.

Caelus bị kỹ thuật của hắn làm cho thoải mái, bắt đầu nheo mắt lại, không chút đề phòng mà nằm úp lên đùi Jiaoqiu, phơi bày hết toàn bộ những điểm yếu của mình ra.

Hành động và tư thế này, xét theo bất kỳ góc độ nào, đều đặc biệt nguy hiểm. Ấy vậy mà bản thân Caelus lại hoàn toàn không hay biết, thậm chí còn càng sát lại gần Jiaoqiu hơn, giống hệt một chú mèo nhỏ quen được chủ nhân cưng chiều vuốt ve vậy.

Ngón tay đang ấn huyệt của Jiaoqiu khẽ dừng lại. Hai tay hắn dần trượt xuống, đỡ lấy cằm Caelus.

"Thân thiết với tôi đến vậy à?" Hắn giống như đang đùa giỡn với một con mèo vậy, khẽ gãi gãi cằm Caelus. Trong lòng đầy một bụng ý xấu, đến lúc này cũng không nhịn được mà để lộ chút tâm tư đen tối: "Muốn tôi dạy cho cậu thêm không?"

Caelus bị gãi cằm, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt vàng mờ sương không nhìn ra ưu tư, nhưng Jiaoqiu chắc chắn rằng cậu sẽ không từ chối lời đề nghị này.

Đúng như hắn dự đoán, sau một chút chần chừ, Caelus đã gật đầu đồng ý.

Và rồi, những chuyện xảy ra sau đó, khi đã được đương sự chấp thuận, bèn trở nên không thể kiểm soát được nữa.

Chiếc giường mềm mại thoải mái rung lắc dữ dội, phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt chói tai. Nhưng tình cảnh ấy vẫn không làm phiền được hai người đang thành thật phơi bày bản thân đối diện nhau trên giường.

Cơn khát khô rát do rượu mang lại khiến Caelus vô thức đòi Jiaoqiu cho mình nước. Thế là một cốc nước bạc hà lẽ ra phải mát lạnh, lại được Jiaoqiu rót vào miệng mình làm ấm trước, rồi từng chút một chảy vào miệng cậu, làm dịu đi cơn khát.

Caelus hé mắt nhìn con hồ ly một bụng ý đồ đen tối trước mặt. Cậu há miệng muốn nói gì đó, nhưng vì cái tính nết xấu xa của tên hồ ly này mà ngay cả một tiếng cũng không thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục những hành động xấu xa.

Caelus đưa tay bấu chặt mép giường, ngay cả các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Nhưng việc phản kháng rõ ràng đã là vô nghĩa.

Jiaoqiu nhìn thấy, nhưng cũng không vội ngăn cản ngay. Hắn chỉ đặt tay mình lên tay cậu, từng chút một gỡ ra từng ngón tay trắng bệch đang bấu chặt, nắm trong lòng bàn tay mình để làm ấm. Chỉ đến khi nghe tiếng nức nở bị đè nén đến kịch liệt, hắn mới buông tay, để mặc cậu tiếp tục bấu vào mép giường.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Caelus cuối cùng cũng từ bỏ ý định bấu lấy mép giường.

Cậu kiệt sức, nằm vật ra giường, để mặc Jiaoqiu ôm vào trong lòng xoay qua xoay lại. Gần như ngay cả sức để nhấc một ngón tay, cậu cũng chẳng còn nữa.

Đôi mắt vàng hơi hé mở có chút tan rã, không rõ là do tác động của cồn làm tê dại hay do kỹ thuật thôi miên của Jiaoqiu thực sự hiệu quả hơn.

Jiaoqiu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đôi môi sưng đỏ của cậu, dịu giọng dỗ dành: "Một lần nữa..."

4.

Việc lại một lần nữa tỉnh dậy ở một nơi xa lạ không khiến Caelus cảm thấy quá bất ngờ.

Cậu vốn đã quen với việc lục lọi thùng rác hay thùng chuyển phát ở ngoài, thấy trong đó có thứ gì lạ lẫm và có thể ăn được thì luôn muốn thử xem sao. Vì vậy, việc ngộ độc thực phẩm rồi bị đưa đến y quán hay Sở Đan Đỉnh cũng chẳng phải hiếm gặp.

Chỉ là cậu có một chút không hiểu, tại sao sau khi tỉnh lại, trên người lại có cảm giác đau nhức kỳ lạ?

"Tỉnh nhanh vậy, xem ra cậu hồi phục không tệ." Jiaoqiu cầm một cốc trà sữa đã cắm sẵn ống hút đưa cho cậu: "Này, trà sữa giải rượu mới vừa làm xong, thử chút xem sao?"

Caelus nhận lấy cốc trà sữa, nhìn chằm chằm vào nó qua lớp vỏ không trong suốt để xem xét, không dám uống ngay.

Thấy cậu như vậy, Jiaoqiu không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Cậu đang sợ tôi bỏ độc vào trong trà sữa à?"

"Không phải." Caelus lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Jiaoqiu một lúc rồi lại nhìn cốc trà sữa trong tay: "Tôi sợ anh cho ớt vào trà sữa."

Jiaoqiu: "Tôi tuy là người mê ăn cay, nhưng cũng là y sĩ, hiểu rõ chuyện kiêng kỵ của bệnh nhân. Không đến mức cho cả ớt vào trà sữa của cậu đâu."

Nghe hắn nói vậy, Caelus cũng an tâm phần nào, cầm trà sữa lên uống ngay.

"Nói xem, bây giờ cậu còn thấy chỗ nào khó chịu không?" Jiaoqiu hỏi.

Caelus đang ngậm ống hút uống trà sữa chợt khựng lại: "Cơ thể vừa mỏi vừa đau có tính không?"

Nghe cậu nói thế, gương mặt Jiaoqiu thoáng lộ chút vẻ không tự nhiên. Hắn khẽ ho hai tiếng, như thể đang cố che giấu điều gì đó: "Có lẽ là do lúc trước cậu say rượu, tiểu thư March 7th đưa cậu đến đây quá vội vã, dọc đường chẳng may va chạm chút ít cũng là điều bình thường."

"Ngoài cái đó ra, còn chỗ nào khác không thoải mái nữa không?"

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Caelus xác thực March 7th đã tới đón cậu, còn đưa cậu đi đâu đó. Chuyện này cậu còn nhớ kỹ, nên cũng không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Jiaoqiu.

Cậu cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, bất ngờ phát hiện trên vùng cổ tay và cánh tay lộ ra có vài vết đỏ sẫm. Không rõ vì lý do gì, cậu lại kéo áo ở bụng lên, không ngạc nhiên khi thấy trên đó cũng có vài vết đỏ sẫm tương tự.

"Chuyện này... là sao vậy?"

"Không cần lo lắng, chỉ là triệu chứng dị ứng thông thường thôi." Jiaoqiu đáp: "Trước đây cậu hẳn là không hay uống rượu mấy, lần đầu tiếp xúc với rượu nồng độ cao dễ dẫn đến dị ứng. Uống nhiều nước ấm, khuyên bạn bè bên cạnh đừng vì chuyện gì mà nổi nóng là được."

Caelus: "...?"

Câu đầu tiên bảo uống nhiều nước ấm cậu có thể hiểu là câu cửa miệng của bác sĩ, nhưng câu sau bảo khuyên bạn bè đừng tức giận thì là sao?

Bạn bè bên cạnh cậu... Có ai tức giận à?

Thấy cậu đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Jiaoqiu cầm chiếc quạt lông nhẹ gõ vài cái lên đỉnh đầu cậu, tự nhiên chuyển chủ đề: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, trà sữa này tôi có bỏ thêm đá, tranh thủ lúc còn ngon mà uống đi, đừng để lãng phí."

Caelus nghe vậy bèn chuẩn bị cầm ly trà sữa lên uống tiếp, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi hắn: "Nói mới nhớ, tôi không cần trả tiền khám bệnh sao?"

"Cậu trả rồi." Jiaoqiu cười híp mắt đáp: "Hơn nữa, tôi rất hài lòng."

Caelus: "...?"

Ma trả tiền à?!

5.

Sau khi Caelus rời đi, từ trên xà nhà có một người nhảy xuống.

Y đội mũ trùm đầu, vẻ mặt không cảm xúc nhìn Jiaoqiu: "Ngươi lừa cậu ấy."

"Ta nói toàn là sự thật, sao có thể coi là lừa gạt được?" Jiaoqiu nhún vai nói: "Chẳng lẽ vì ngươi và Tướng quân không đến kịp để cho ta nhanh chân giành trước, nên phải lật ngược lại nói ta lừa hắn?"

Moze nhìn hắn một lúc, rồi dời ánh mắt, không tiếp tục đề tài này nữa mà nhắc đến chuyện khác.

"Tướng quân bảo, tối nay ăn lẩu rau mùi."

Cuối cùng, y lại bổ sung thêm: "Canh suông không thịt, không thêm dầu ớt."

Biểu cảm bình thản trên mặt Jiaoqiu trong nháy mắt rạn nứt. Hắn nhìn về phía Moze, gần như nghiến răng mà nói: "Đây là lợi dụng việc công để báo thù riêng!"

"Tướng quân bảo, lúc trước ở Yaoqing đã nói là dựa vào bản lĩnh của mình. Ngươi chơi xấu, không giữ đúng đạo, phải phạt."

"Vậy nên nàng nói, chúng ta sẽ ăn lẩu hai tuần, đều là nước canh suông không thịt." Moze nói: "Cái loại mà thêm thật nhiều rau mùi vào ấy."

"Ta cũng đồng ý rồi."

Jiaoqiu: "..."

-------------

Anh cáo hồng ranh ma "ăn" được Caelus nhưng cái giá phải trả là bị tướng quân vs anh quạ bắt ăn lẩu ko cay cả tuần ':) .

À nói mng nghe Tướng quân mà Moze nhắc đến là Feixiao chứ không phải là Jingyuan nha, hóa ra có hint girl x boy 🥰😋👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com