TruyenHHH.com

[AllAka] Tổng Hợp Shortfic

[NashAka] Cô dâu của Ác quỷ (3)

Apple7080

Mùa hè năm trước, Nash Gold Jr lần đầu tiên lấy hết dũng khí của bản thân để xuất hiện trước mặt Akashi.

Đó là khi, anh hân hoan cùng với đám người Silver đi dự khán trận đấu bóng rổ của cậu. Dưới chiếc mũ len trùm đầu, khẩu trang và cặp kính râm màu đen, sau lưng là mấy gã to con vằn vện tháp tùng... Nash vô tình khiến cho những kẻ yếu tim từ xa đã tránh, chẳng qua họ e dè, sợ anh là một tay trùm khủng bố.

Không màng đến cái nhìn kỳ quặc từ xung quanh, Nash chẳng qua là không kìm nén nổi ái mộ nữa, muốn một lần được thỏa mãn nhãn quan mà nhìn ngắm người ta. Ròng rã suốt mấy năm nép mình trong những góc khuất bên lề, Nash chỉ trọn một tâm ngây ngất yêu thương, nhưng vẫn là ngại ngùng nhiều hơn. Anh không muốn gương mặt xấu xí ma quỷ của mình xuất hiện như vết mực lỗi trong bức tranh cuộc đời cậu. Hơn hết thảy mọi thứ, Nash kỳ công nâng niu tình cảm của mình, chỉ mong sao giữ mãi nét tinh thuần trong đôi mắt của Akashi.

Nhưng anh đã nghe thấy tiếng thở dài, cùng những nét buồn xa xôi nơi đôi ngươi hồng ngọc. Akashi là một ngôi sao sáng, một kẻ mà ai ai cũng ca tụng ái mộ, tất nhiên, những lời lẽ xáo mòn đó càng khiến cậu chán ngán mà thôi. Làm sao biết được trong mớ hường phấn đó lẫn lộn bao nhiêu thật giả? Ai là chân tâm với cậu, ai là do Bill tác động- tới để ru ngủ cậu bằng thứ mật ngọt chết ruồi!? Nash thấy não lòng. Akashi của anh đẹp đẽ, càng là có nhiều hơn thông minh. Cái thế giới quanh cậu tự lúc nào đã trở nên nhám nhúa trần trụi qua đôi mắt thâm trầm, được vụn về ngụy trang bởi một bức bình phong tráng lệ. Tất cả, chỉ khiến cậu thêm ê chề chua chát mà thôi.

Vậy nên, Akashi càng luyến nhớ Nash như nàng lọ lem luyến nhớ phép màu cổ tích. Tìm đâu ra giữa nhân gian một tấm lòng, một "ai ấy" có thể đúng nghĩa trân trọng cậu, và hơn hết, yêu thương cậu bằng tất thảy tâm linh của một con người.

Kỳ lạ thay, bằng một cách nào đó, Nash hiểu được từng nỗi băn khoăn đáng yêu đó. Anh theo dõi Akashi như một sở thích thầm kín, mỗi ngày đều chụp lại một lần khoảnh khắc cậu mỉm cười. Thành ra, những lần có việc cần tới phòng riêng của anh, Silver và những người anh em kia đều lắc đầu ngán ngẩm khi nhìn tới bộ sưu tập Akashi- đang ngày một gia tăng số lượng trên bốn vách tường. Bọn họ lại thêm đáo để mai mối, cứ thường xuyên "vô tình" nói về những kẻ hay tán tỉnh Akashi trước mặt Nash, để rồi y như rằng được trông thấy anh ta có biểu cảm bí xị như người bị mất sổ gạo. Với sự khiêu khích của đám phiền toái đó, Nash bắt đầu mỗi ngày ẩn danh gửi tới cậu một đóa hoa hồng, cùng suy nghĩ sẽ trở thành một fan hâm mộ trung thành của Akashi.

Những tiếng reo hò vang lên bên dưới sân như điểm xuyến thêm cõi lòng rộn rã của Nash. Akashi di chuyển dưới chân, từng động tác gãy gọn thành thục, những bước chân điệu nghệ nhảy múa. Cậu như một nhạc trưởng điều hòa nhịp độ của bản nhạc trận đấu, với dấu ấn từ những đường chuyền xác đáng tới xuất thần. Nash cơ hồ nín thở nhìn theo, cả Silver cùng những người kia cũng hầu như không thể rời mắt.

"Xuất sắc ...!"- Anh không thể ngăn chặn lời cảm thán tuôn ra trên môi, cảm giác hạnh phúc khôn xiết không thể nào lột tả được.

Tia sáng bé nhỏ của anh... vốn dĩ là tuyệt vời đến thế. Và Nash, tự đưa ra quyết định sẽ luôn có mặt trong các trận đấu của Akashi.

... Để thấy nhiều hơn hình ảnh mái tóc son mềm lướt trong không khí, ánh mắt vì tập trung mà an định lại với khí chất say đắm... thấy nhiều hơn những giọt mồ hôi ướt át nhẹ thấm lớp áo mỏng, phô ra thêm nữa cái dáng vóc nhỏ bé tinh anh mà kiên cường bền bỉ kia... càng nhiều hơn nữa những thương yêu chưa dám cất thành lời.

Cũng có thể duy tâm mà gọi là "tâm ý tương thông", trong khi Nash âm thầm xuất hiện phía biên giới cuộc đời mình, Akashi bắt đầu cảm giác thấy anh đang lặng lẽ nhìn cậu.

Những đóa hoa hồng được gửi tới đều đều, Akashi bất chợt vì nó thấy ấm áp, nhiều khi vô thức mà khẽ hôn nhẹ lên trên cánh hoa mỏng kia. Cậu đâu biết, Nash cũng đã từ trước làm y như vậy, mỗi khi tự tay gói chúng gửi đến mình. Rồi cậu sẽ cố gắng thi đấu nỗ lực hơn trên sân, tự nhủ lòng rằng: " biết đâu anh ấy vẫn đang nhìn, từ một nơi nào đó..."

Rồi Akashi sẽ lại tự cười trên sự ngây thơ của mình, nhưng vẫn cố chấp cho một niềm tin không điểm tựa. Nhưng, không biết vì sao, trong chiều hôm ấy nỗi khao khát bất ngờ nhiều lên, nhiều đến mức cõi lòng không dung chứa hết được. Trận đấu kết thúc, chiến thắng không san tỏa được nỗi cào xé trong chơi vơi. Người ta vẫn nói cái gì là thời gian phôi pha, nhưng riêng cậu, thời gian là chất men, càng lâu càng ủ chín tình cảm xưa kia thành thứ rượu độc giết người.

Akashi miên man bước đi, dòng suy nghĩ lăn tăn xô vào tiềm thức như thủy triều dội lên ghềnh đá. Mảng ráng chiều nhuộm đỏ sắc bi ai, nhắc nhớ cậu về ngọn lửa oan trái của cuộc gặp gỡ chóng vánh, để rồi bỏng rát linh hồn đến tận ngày sau.

Nhưng, cậu vốn dĩ không dễ dàng chấp nhận cứ thế chịu đựng dày vò cả quãng đời còn lại. Akashi ngay lúc này muốn cược một canh bạc với số phận. Cậu thà là tự hủy mình một lần, đau đớn một lần, vẫn còn hơn giữ mãi câu đố ấy đến trọn kiếp nhân sinh.

Nếu không thể một lần chạm đến nhau, thì cuộc đời này đã sinh ra vô nghĩa mất rồi.

Akashi kiên định nhìn chiếc xe lửa đang phóng trên đường ray... Khoảng cách này, khoảng hơn mười giây nữa sẽ tới chỗ cậu. Lao ra đó... và mọi thứ sẽ kết thúc.

Hoặc là... một lần nữa bắt đầu!?

Nash tức thì phát hoảng, con tim trong ngực anh cơ hồ chực nổ tung, khi mắt thấy người trong tầm mắt tiến sát tới đường tàu. Akashi cứ tỉnh bơ mà bước như mộng du, đôi mắt chăm chăm không chớp, mặc kệ những tiếng cảnh báo vang lên sau lưng.

"Chết tiệt, em làm sao vậy!?"

Thời khắc đứng trước sự nguy khốn đến sinh mệnh của người mình yêu thương như báu vật, Nash không còn vướng bất cứ ngại ngần nào trong suy nghĩ nữa. Anh chỉ biết, hiện tại nếu không giữ lấy Akashi trong tay, cả cuộc đời còn lại của anh sẽ chỉ còn sự nuối tiếc.

Đoàn tàu lướt ngang qua Akashi, sát sạt. Làn gió cuốn xoáy từ chuyển động của nó mạnh mẽ áp vào mặt, cậu khép hờ đôi mi, mỉm cười khi xuất hiện một vòng tay...

Vòng tay rắn rỏi, hữu lực, tưởng chừng Akashi có thể nương tựa vào trong ấy, an nhiên mà ngủ vùi, bỏ quên hết thảy những khao khát bao ngày qua. Chính là vòng tay năm xưa- không thể nào khác được- đang rối rít ôm xiết ngang vòng eo nhỏ gầy của cậu. Tấm lưng Akashi trọn vẹn áp vào ngực Nash, cảm nhận rõ từng nhịp đập hỗn loạn nơi trái tim yêu thương của anh.

Canh bạc này, Akashi đã thắng rất kiêu hãnh, thắng rất ngọt ngào. Cậu giữ lấy tay anh trong tay, cơ hồ muốn để bản thân tan ra trong hơi ấm của anh. Cả hai đều không hẹn mà đồng loạt run rẩy, bồi hồi khôn tả khi phút chốc đối mặt với tình yêu và thử thách.

"Cuối cùng... anh cũng đã trở về"

"Anh vẫn luôn ở đây mà, ngay phía sau của em!"- Nash nghẹn ngào- "Nhưng Akashi...em... em có thể nào đừng quay lại nhìn anh!?"

"Tại sao vậy chứ!?"

"Anh... hiện tại đã biến thành ác quỷ..."

"Dù anh có là ác quỷ, cũng là con quỷ mà em yêu. Duy nhất."

Sinh mệnh của em, chính là nhờ anh bảo hộ, vậy hãy để em đổi lại, làm người bảo hộ trái tim của anh. Vì giữa hai ta chính là chân tình, nên dù lòng người đen bạc, thói đời đổi thay... sự thật ta thuộc về riêng nhau vẫn là trường cửu.

Là trường cửu, anh hiểu mà, phải không!?

Thế cho nên...



Akashi vô thần bước đi, gương mặt yêu kiều không có chút tư vị cảm xúc. Nước mắt được gió lau khô đi, chỉ có trái tim trĩu nặng khối bi hờn không đoạn kết.

Máu của Nash nhuộm đỏ linh hồn cậu, thấm vào từng tế bào sục sôi, đang từng giây gào thét trong ngọn lửa địa ngục dập mãi không tắt.

Đợi em nhé. Một chút nữa thôi. Em sẽ đem theo lễ vật để trang trí đêm tân hôn của chúng ta.

Bầu trời đen thêm sâu, oán khí não nùng ngút tỏa. Trăng sao sầu muộn trốn đi hết, chờ đợi màn đêm nuốt chửng tấn bi thương của ái muội...

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com