All X Trieu Vien Chu Tong Hop Cac Dong Nhan Qt
Triệu Viễn Chu cả người run bần bật, cảm thấy thân thể như đang nằm trong tảng băng vậy, lạnh vô cùng. Lần trước bị đâm một kiếm trong mộng cảnh của Trác Dực Thần vẫn còn để lại di chứng trong người hắn. Trên ngực cứ đau âm ỉ khiến Triệu Viễn Chu cả đêm không ngủ, nhưng hắn thà để bản thân đau chết cũng không muốn đem việc này kể cho những người kia.Vốn đã định giấu chuyện này không cho tên nhóc Trác Dực Thần kia biết, cứ tưởng đã qua ải rồi, cho đến tối hôm đó tên nhóc kia lại lén đưa cho Triệu Viễn Chu một khối ngọc bội, nói không muốn nợ hắn nhân tình. Cho nên, Trác Dực Thần rõ ràng đã biết mọi chuyện, lại xấu hổ không dám mở lời với Triệu Viễn ChuNhưng Triệu Viễn Chu lại không ngờ tới một kiếm kia thế nhưng để lại cho hắn di chứng là căn bệnh máu khó đông này.Hôm đó Ly Luân giả trang thành người ở Tập Yêu Ti, ý đồ sát hại Văn Tiêu, hủy đi Bạch Trạch lệnh.May mắn Triệu Viễn Chu đã kịp thời phát hiện, liền cùng Ly Luân đánh một trận long trời lở đất. Chỉ là ngay thời khắc then chốt kia, ngực đột nhiên xuất hiện cơn đau quặn thắt khiến Triệu Viễn Chu mất cảnh giác, mà Ly Luân cũng nhân cơ hội này đánh cho Triệu Viễn Chu một chưởng trí mạng. Một chưởng này đánh thẳng vào ngực Triệu Viễn Chu, máu tươi liền trào ra ra khỏi miệng hắn, hắn che ngực ho khan kịch liệt, kinh mạch khắp thân hắn gần như bị thương tổn hoàn toàn, đau đớn vô cùng. Cảnh tượng trước mắt lại khiến Triệu Viễn Chu càng thống khổ hơn, Ly Luân vậy mà lại hướng Văn Tiêu hạ kịch độc. Ly Luân, hắn không những muốn hủy đi Bạch Trạch lệnh, còn muốn lấy mạng Văn Tiêu. Loại độc này chỉ cần qua nửa ngày, Văn Tiêu sẽ thất khiếu đổ máu mà chết. Muốn cửu nàng chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là để Triệu Viễn Chu rời đi Tập Yêu Ti cùng Ly Luân về sơn động của hắn, tuyệt đối không được lui tới nhân gian nữa. Triệu Viễn Chu lúc đó đầu óc căng như dây đàn, gian nan mà lựa chọn. Bạch Trạch lệnh đối với Văn Tiêu cùng Tập Yêu Ti và toàn bộ Đại Hoang mà nói là bảo vật cực kỳ quan trọng, nếu như bị Ly Luân hủy đi, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nhưng với Triệu Viễn Chu, tánh mạng của Văn Tiêu càng quan trọng hơn.Triệu Viễn Chu biết rõ chấp niệm của Ly Luân với bản thân sâu nạng như thế nào, nếu không đáp ứng yêu cầu của hắn, ai mà biết Ly Luân sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa cơ chứ, liền đồng ý rời đi cùng Ly Luân.Chỉ là trước khi đi, Triệu Viễn Chu nhìn đến mọi người ở Tập Yêu Ti đang hớt hải chạy đên, thấy được sự lạnh lẽo, cay nghiệt trong mắt họ khiến Triệu Viễn Chu không nhịn được run lên.Đây là bí mật của hắn và Ly Luân, chỉ có hai người họ biết. Oử lại sơn động của Ly Luân, Triệu Viễn Chu cứ ngỡ yên ổn dưỡng thương vài ngày liền có thể khôi phục. Không ngờ đến miệng vết thương lại chẳng hề có dấu hiệu khép lại, ngược lại càng thêm lở loét ung mủ. Miệng vết thương máu chảy không ngừng khiến Triệu Viễn Chu cau chặt mày lại, vận yêu lực tự chữa thương nhưng làm cách nào cũng không đỡ hơn được.Triệu Viễn Chu vẫn không tin cầm lấy lưỡi dao sắc nhọn rạch một đường dài trên tay, máu tươi liền từ miệng vết thương chảy xuống, không ngừng được. Triệu Viễn Chu liền cảm thấy choáng váng đầu óc, thân thể lạnh như băng.Lưỡi dao sắc bén tuột xuống khỏi tay hắn, Triệu Viễn Chu hiếm khi lộ ra vẻ thất thố cùng hoảng loạn như thế. Mà động tác này của Triệu Viễn Chu cũng bị Ly Luân đang nấp ở chỗ tối xem hết vào mắt, hắn nhìn chằm chằm cánh tay đang không ngừng chảy máu của Triệu Viễn Chu, cau mày giận dữ. Cơ hồ là theo bản năng, Ly Luân liền chạy nhanh về phía kia nắm lấy cổ tay Triệu Viễn Chu."Ngươi đang làm gì!"Ly Luân giận dữ rống lên khiến Triệu Viễn Chu lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Ly Luân, đảo mắt liền đẩy hắn ra."Đừng chạm vào ta."Giọng nói lạnh nhạt của Triệu Viễn Chu khiến Ly Luân cứng đờ người, không kiềm chế nổi cơn giận của mình, nắm lấy cổ áo Triệu Viễn Chu điên cuồng hét to."Triệu Viễn Chu, ngươi nhìn lại bộ dáng hiện tại của ngươi xem! Ngươi vẫn là Chu Yếm mà ta biết sao, đám người Tập Yêu Ti kia đối với ngươi quan trọng như vậy, ngươi có tin ta lập tức giết hết bọn chúng không!""Bọn chúng có bao giờ để ý tới cảm xúc của ngươi chưa, có từng quan tâm ngươi sao, ngươi vì cứu thần nữ kia liền muốn vứt mạng sống, bây giờ tự hại mình có phải cũng vì bọn họ không! Ngươi nói đi!"Triệu Viễn Chu cứng đờ người, đôi mắt lóe lên một tia ảm đạm."Ta vì ai cũng không liên quan đến Ly Luân ngươi." Vừa nói Triệu Viễn Chu lập tức đứng lên, bưng kín cánh tay đang đổ máu hất tay Ly Luân ra.Mấy lời của Triệu Viễn Chu dường như đã chọc giận Ly Luân, hắn không nhịn được mà đấm vào mặt Triệu Viễn Chu một quyền, sau đó liền dùng yêu lực khóa chặt người lên tường đá, dùng phệ hồn tiên quật từng roi lên thân thể Triệu Viễn Chu (play SM hả bây)Giống như chỉ có bằng cách này mới có thể giảm bớt cảm giác phẫn nộ trong lòng Ly Luân. Từng roi từng roi đánh lên người Triệu Viễn Chu, để lại trên người hắn từng vết lằn thấy mà ghê người, Triệu Viễn Chu không nhịn được run rẩy."A..."
Triệu Viễn Chu mặt đầy vẻ đau đớn, Ly Luân nhìn thấy, hốc mắt có chút đỏ lên, hắn nắm chặt tay, tim không khỏi đau nhói lên."Chu Yếm...Ngươi...Cũng thật tàn nhẫn"Nói xong Ly Luân liền thu phệ hồn tiên lại, nhanh chóng rời đi nơi này để lại Triệu Viễn Chu ngã gục xuống tại chỗ. Triệu Viễn Chu căng thẳng nhìn về phía Ly Luân, chỉ thấy cửa động đang từ từ mở ra, liền hiểu được ý định của người kia.Triệu Viễn Chu trở về Tập Yêu Ti. Hắn thay một thân quần áo sạch sẽ muốn che dấu đi những vết thương kia trên người mình.Triệu Viễn Chu gắng gượng gõ vang cửa lớn Tập Yêu Ti, chỉ là cửa vừa mở liền thấy Trác Dực Thần cầm Vân Quang Kiếm kề ngay cổ hắn, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng."Chu Yếm! Ngươi còn dám trở về Tập Yêu Ti."Triệu Viễn Chu nhìn Vân Quang kiếm dưới cổ, rồi ngẩng đầu nhìn về Bạch Cửu, Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi cùng Văn Tiêu ở phía sau, ánh mắt khẽ run."Tên phản đồ."Lời nói của Trác Dực Thần làm mặt Triệu Viễn Chu trắng bệch ra, theo bản năng muốn mở miệng giải thích."Ta...không phải..."Trác Dực Thần nhếch môi cười lạnh, lại tăng thêm vài phần lực trên tay, kiếm sắt bén cắt vào cổ Triệu Viễn Chu, máu tươi chảy ra không ngừng khiến Triệu Viễn Chu đứng chết trân ra tại chỗ, không hô hấp nổi."Người tới! Mau đem tội yêu Chu Yếm giam vào địa lao!"Dứt lời, thủ hạ Tập yêu Ti liền tiến lên bắt lấy Chu Yếm đem hắn đưa vào địa lao.Triệu Viễn Chu rũ mắt, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, hắn lê lếch từng bước đi về phía địa lao, nhưng mới đi được vài bước, hắn đột nhiên cong người lại, như đang phải chịu đựng điều gì đó. Văn Tiêu nhìn gương mặt trắng bệt không còn chút máu của Triệu Viễn Chu, không khỏi có chút thổn thức trong lòng. Đêm đó, cô liền mơ thấy một hồi ác mộng, thấy Triệu Viễn Chu cả người đầy máu đứng trước mặt, chất vấn cô tại sao lại không tin hắn. Văn Tiêu choàng tỉnh từ trong ác mộng không tự chủ liền nhớ đến bộ dạng suy yếu vô lực vừa nãy của Triệu Viễn Chu, không khỏi hoài nghi trong chuyện này có phải còn điều gì uẩn khúc không.Sáng sớm hôm sau, Văn Tiêu liền đề nghị mọi người đến địa lao để thẩm vấn Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần tuy không tình nguyện mấy nhưng dưới sự khuyên bảo của Văn Tiêu, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Sâu bên trong địa lao âm u, âm ướt đầy mùi ẩm mốc, càng tới gần nơi giam giữ Triệu Viễn Chu càng ngửi thứ được mùi máu tươi dày đặc gay mũi. Mọi người không khỏi nhăn chặt mày lại, bỗng nhiên nghe được tiếng hít thở mỏng manh trong bóng đêm, một tia sáng xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong đại lao.Văn Tiêu ánh mắt tối sầm nhìn về Triệu Viễn Chu đang cuộn tròn người trong địa lao, không khỏi cảm thấy căng thẳng.Triệu Viễn Chu nửa khép nửa mở mắt, hô hấp mỏng manh, đầu tóc hỗn loạn, tuy ở địa lao vô cùng tăm tối nhưng Văn Tiêu vẫn nhìn thấy được quần áo Triệu Viện Chu giống như đã bị gì đó thấm ướt, càng tới gần hắn, mùi máu tươi kia càng dày đặc thêm.Văn Tiêu không nhịn được run lên, Trác Dực Thần bên cạnh không tự giác mà nắm chặt Vân Quang Kiếm trong tay. Hắn cúi người ngồi xổm xuống đất, ngón tay chạm đến chỗ ướt át trên phiến đá kia liền thấy đầu ngón tay là một màu đỏ thẫm, vẻ mặt không tin được."Máu."Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dán lên đầu ngón tay của Trác Dực Thần, màu đỏ tươi kia chói mắt vô cùng. Văn Tiêu hô hấp hỗn loạn lập tức mở khóa lao vào lồng giam bên trong. Tay vừa chạm vào người Triệu Viễn Chu liền thấy lạnh lẽo vô cùng, run run xé rách cổ áo hắn, chỉ thấy trước ngực đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ đang không ngừng chảy máu, có làm thế nào cũng không ngừng được.Lúc dầu ngón tay Văn Tiêu chạm vào miệng vết thương, Triệu viễn Chu vốn đang nhắm chặt hai mắt, theo bản năng liền mở mắt nhìn người trước mặt, hơi giật mình,"Văn...Tiêu..."Văn tiêu nhìn Triệu Viễn Chu trước mặt hoảng hốt vô cùng."Triệu Viễn Chu, ngươi bị sao thế này! Ngươi vì sao lại bị thương! Rốt cuộc Ly Luân đã làm gì ngươi..."Triệu Viễn Chu miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn nàng với vẻ cầu xin,"Ta..không phải phản đồ...Hãy...tin ta..."Văn Tiêu nghe Triệu Viễn Chu nói liền đổ hồng hốc mắt, còn chưa kịp đáp lại liền thấy phía trên địa lao xuất hiện một đoàn hắc ảnh.
Là Ly Luân tới, ánh mắt hắn theo bản năng nhìn về phía Triệu Viễn Chu, trên mặt là vẻ hoảng loạn trước nay chưa từng có."A Yếm..."Hắn vẫn luôn không có rời đi, vẫn luôn yên lặng đứng một góc nhìn Triệu Viễn Chu, hắn không hiểu tại sao Triệu Viên Chu lại tự làm bản thân bị thương. Chỉ là sau khi Triệu Viễn Chu rời đi, hắn liền chú ý tới những vệt máu vương đầy trên mặt đất, lại nghĩ tới cánh tay chảy máu không ngừng của Triệu Viễn Chu, cuối cùng cũng nhận thức được đã có chuyện xảy ra. Triệu Viễn Chu có khả năng bị chứng máu khó đông.Nghĩ lại vừa nãy bản thân dùng phệ hồn tiên quất từng roi vào người Triệu Viễn Chu, Ly Luân hoảng loạn, không ngừng tự trách bản thân.Lúc Ly Luân đuổi tới nơi lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hồn, đám người Tập Yêu Ti kia thế mà lại đem A Yếm giam vào địa lao. Ly Luân điên máu vô cùng, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Viễn Chu đang thoi thóp, hắn cuối cùng cũng không đối đám người kia đánh tới, hắn sợ A Yếm sẽ tổn thương. Ly Luân cực kỳ phẫn nộ nhìn về đám người kia."Chu Yếm từ đầu tới cuối cũng không phản bội các ngươi. Hắn vì cứu Văn Tiêu ngươi mới đồng ý rời đi cùng ta."Dứt lời mọi người đều khiếp sợ không thôi, Văn Tiêu ngồi sụp xuống không tin vào những gì mình vừa mới nghe.Triệu Viễn Chu biến sắc, nhịn không được hướng Ly Luân quát to."Ly Luân, ngươi câm miệng cho ta.""Chu Yếm, ngươi còn muốn giấu bọn hắn bao lâu. Ngươi đừng nghĩ ta không biết ngươi có chứng máu khó đông."Mọi người ở đây nghe được những lời này liền nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Trác Dực Thần sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Chứng máu khó đông?"Bạch Cửu căng thẳng nhìn, vội chạy lên cởi quần áo Triệu Viễn Chu, lộ ra vết thương dữ tợn trước ngực cùng đầy rẫy vết roi quất."Đại yêu...ngươi"Bạch Cửu hai mắt đỏ bừng, luống cuống tay chân không ngừng mò mẫm trong hòm thuốc của mình, lấy ra thuốc cầm máu liền hướng tới vết thương của Triệu Viễn Chu không ngừng bôi lên, thuốc bột rắc lên miệng vết thương khiến Triệu Viễn Chu đau đến cắn chặt khớp hàm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng."A!"
Văn tiêu xông tới nắm lấy bả vai Triệu Viễn Chu, nhìn hắn cả người toàn vết thương, rơi nước mắt không ngừng nói:"Tên ngốc ngươi, vì cái gì lại không nói!"Trác cánh thần cả người căng chặt, trong lòng cảm thấy áy náy, hối hận vô cùng.Triệu xa thuyền rũ đầu, khẽ bật cười, hắn bưng kín lấy miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu định nói gì đó, trong cổ họng đột nhiên cảm thấy chua xót, máu tươi trào ra khỏi miệng, Triệu Viễn Chu hai mắt tối sầm ngã vào lồng ngực Văn Tiêu.Mọi người trong nháy mắt đều trở nên hoảng loạn vội vàng chạy tới trước mặt Triệu Viễn Chu. Ly Luân nhìn thấy Triệu Viễn Chu ngất đi, đau lòng không thôi, hắn cảm thấy hối hận vô cùng, hắn ngay từ đầu không muốn Triệu Viễn Chu chết.Hắn chỉ muốn tìm về người bạn cũ lúc xưa thôi. Vì sao...lại khó đến như vậy chứ.Ly Luân không khỏi cười chua xót, nhìn thấy Trác Dực Thần cõng Triệu Viễn Chu rời khỏi địa lao khi hắn liền biến thành một đoàn hắc biến mất."A Yếm... Thực xin lỗi..."Khóe mắt Ly Luân đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt, cuối cùng vẫn chỉ có hắn một người rời đi Tập Yêu Ti. Có điều trước khi đi, Ly Luân đã đem "Dược ngưng huyết" giao cho Trác Dực Thần đây là linh dược cực kỳ trân quý mà Ly Luân đã hao hết công sức mới lấy được. Có thể giúp miệng vết thương nhanh chóng khép lại, tác dụng cầm máu quả thực rất tốt. Trác Dực Thần nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trên tay, lại nhìn về phía Ly Luân, tâm tình hơi chút hòa hoãn.Ly Luân đứng trước mặt Trác Dực Thần không nói lời nào, chỉ là ngay khoảnh khắc xoay người rời đi hắn đột nhiên nói với Trác Dực Thần một câu.Ly luân đứng ở hắn trước mặt, không có mở miệng nói cái gì đó, mà là yên lặng xoay người, chỉ là đương hắn xoay người rời đi kia một khắc, hắn đối trác cánh thần bỗng nhiên tới một câu."Nói với A Yếm...""Ly Luân ta chưa bao giờ xem hắn là kẻ thù""Ta vẫn luôn xem hắn là bằng hữu tốt nhất của ta"Trác Dực Thần sửng sốt nhìn bóng Ly Luân, nhỏ giọng trả lời."Được"Ở phía Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu đang bận rộn trị thương cho hắn, vết thương trên người Triệu Viễn Chu quá nhiều, Bạch Cửu đã dùng hết thuốc cầm máu mình có nhưng cũng chỉ cầm được trong giây lát. Chưa được bao lâu miệng vết thương lại rách ra, máu chảy không ngừng, Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh đứng bên cạnh nhìn, bất lực không biết phải làm saoĐúng lúc này, cửa ngoài đột nhiên mở ra, là Trác Dực Thần, hắn vội chạy vào đưa bình ngọc cho Bạch Cửu nói."Mau, mau cho Chu Yếm uống đi."Bạch Cửu nhìn chằm chằm bình ngọc trong tay, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ,"Này...dược này...""Tiểu Trác ca, dược này ngươi lấy từ đâu tới."Trác Dực Thần nôn nóng vô cùng, không có thời gian trả lời Bạch Cửu liền lấy thuốc trong bình đưa vào miệng Triệu Viễn Chu.Vừa uống xong không được bao lâu, những vết thương đang không ngừng chảy máu trên người Triệu Viễn Chu nháy mắt đã khép lại. Bạch Cửu nhìn thấy liền vui mừng la to."Miệng vết thương khép lại rồi!"Trác Dực Thần đang căng chặt thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, Văn Tiêu vui đến khóc nấc lên, kích động cầm tay Bùi Tư Tịnh."Thật tốt quá...Tốt quá rồi."Một tia nắng ban mai chiếu vào phòng, Triệu Viễn Chu bị ánh sáng làm chói mắt liền tỉnh dậy, hắn mở hai mắt nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn miệng vết thương trên người mình đã hoàn toàn khép lại, có chút hoang mang."Ngươi tỉnh rồi."Một âm thanh đột nhiên vang lên, Triệu Viễn Chu nghe thấy quay đầu nhìn lại liền thấy Văn Tiêu đang bưng khay đồ ăn tới, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, hốc mắt đỏ ửng hỏi,"Đau không..."Triệu Viễn Chu hô hấp hơi khẩn trương lên, yên lặng lắc đầu."Không đau..""Kẻ lừa đảo!"Văn Tiêu hít hít mũi nói, nhịn không được liền ôm lấy Triệu Viễn Chu khóc, Triệu Viễn Chu cũng vòng tay ôm lấy nàng, hốc mắt ươn ướt lệ.Văn Tiêu bồi Triệu Viễn Chu cả một ngày, đến tận hoàng hôn nàng mới rời điTriệu Viễn Chu ngồi một mình trong phòng thẫn thờ nhìn miệng vết thương đã đóng vảy, trầm tư suy nghĩ, bản thân hắn đều không nghĩ ra biện pháp làm miệng vết thương khép lại, sao bây giờ lại hồi phục thế này.Ngay lúc hắn đang vùi đầu suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên nhiều thêm một người, chỉ thấy Trác Dực Thần cầm Văn Quang kiếm đứng ngoài cửa."Tiểu Trác đại nhân, ngài đứng ngoài cửa làm gì vậy?"Trác Dực Thần nghe thấy liền không thể không bước vào, hắn nhìn mấy vết thương của Triệu Viễn Chu, hơi nhấp môi, cuối cùng nhìn vết thương ngay ngực người kia, đáy mắt xẹt qua một tia áy náy."Vì sao lại không nói cho ta..""Cái gì cơ..."Triệu Viễn Chu có chút nghi hoặc hỏi, Trác Dực Thần thấy thế liền cầm kiếm chỉ vào ngực hắn."Di chứng của vết thương này...tại sao ngươi lại không nói ta biết.! Ta nói rồi, ta không muốn thiếu nhân tình của ngươi.""Chu Yếm...Ngưoi!"Lời nói vừa đến bên miệng, Trác Dực Thần liền nhớ đến mấy lời Ly Luân đối hắn nói, cuối cùng cũng nuốt lại mấy lời định nói về."Triệu Viễn Chu thấy thế, bất đắc dĩ nói "Chính vì biết Tiểu Trác đại nhân không thích thiếu nợ nhân tình, nên ta mới gạt ngươi.""A, đúng rồi, vết thương trên người ta sao lại trở nên tốt như này thế."Dứt lời, Trác Dực Thần liền ngờ mặt ra, cuối cùng vẫn trả lời,"Là Ly Luân""Là hắn đưa linh dược cho ta. Hắn còn muốn ta truyền lại vài lời cho ngươi.""Triệu Viễn Chu...Thực xin lỗi!""Hắn nói hắn chưa từng xem ngươi là kẻ thù, ngược lại hắn luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất của hắn."Nghe vậy, Triệu Viễn Chu kinh ngạc nhìn Trác Dực Thần, mắt ứa lệ gục đầu xuống khẽ cười."Triệu Viễn Chu, thực xin lỗi..."Trác Dực Thần căng thẳng nói khiến Triệu Viễn Chu ngồi trước mặt cảm thấy bất ngờ không thôi,Triệu Viễn Chu nhướn mi, nhịn không được trêu chọc nói,"Đây vẫn là lần đầu Tiểu Trác đại nhân xin lỗi ai đó đi.""Chỉ là xin lỗi không thì cũng không có thành ý lắm đi.""Nhưng mà Chu Yếm ta cũng miễn cưỡng chấp nhận nha."Trác Dực Thần sắc mặt xám xịt nhưng cũng chỉ có thể nghẹn lại một bụng hờn dỗi, ai bảo tên đại yêu này hiện giờ đang là đối tượng được bảo hộ trọng điểm ở Tập Yêu Ti cơ chứ.Ai dám động đến một đầu ngón tay của hắn, vậy thì kết cục khó mà tưởng tượng được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com