All X Trac Duc Than Dmql Dong Nhan
.
Sáng hôm sau Bạch Cửu thức dậy, Trác Dực Thần đã sớm rời đi, chỉ để lại một chiếc lông vũ màu xanh trên gối nằm.Bạch Cửu cầm lên lông vũ, nghe được Trác Dực Thần dùng linh lực để truyền âm, nói Cửu Trùng Thiên xảy ra chút biến cố y phải trở về gấp, nếu có việc gì sẽ báo cho đệ đệ sau.Cậu nhóc ủ rũ nghe xong cẩn thận cất chiếc lông vũ vào sâu trong ngực áo, không có Trác Dực Thần Bất Chu sơn trở nên nhàm chán lạ thường, cậu mang nhân dạng của mình lại đến ngồi ở dưới gốc cây liễu, khoanh người hóng mát, như vậy hết một ngày lại một ngày trôi qua.Trác Dực Thần lúc bị triệu gấp trở về Cửu Trùng Thiên, tất cả thần tộc cùng thiên giới đều đã loạn thành một đoàn.Lam thần đại nhân cùng các thần tộc khác tháp tùng Thiên đế trải qua cuộc họp ở thiên điện nhận được tin Tứ đại hung thú là Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết và Đào Ngột sau 3000 năm lần lượt thức tỉnh, lăm le chực chờ quấy phá tứ châu tam giới.Một ngọn núi chống đỡ trụ trời ở phía tây đã bị đánh sập, hồng thuỷ đổ về, chúng sinh lầm than.Đám hung thú này mỗi lần thức tỉnh lần sau càng hung bạo điên cuồng hơn lần trước, mỗi lần thiên giới đều hao tổn không ít thần lực mới có thể trấn áp chúng quay về trạng thái phong ấn, lần này không hiểu vì lí do gì thời gian chúng ngủ sâu ngày một ngắn, thay vì 5000 mới tỉnh dậy một lần nay rút xuống chỉ mới 3000 năm.Phụ thân cấm y ra khỏi cửa Lam Phượng phủ nửa bước, còn cẩn thận lập một cái kết giới bảo vệ chu toàn cho tộc nhân, sau cùng nhìn lướt qua Trác Dực Thần một lần nữa rồi mới phất áo rời đi.Ông biết lần này ra trận có thể không có ngày trở về, chỉ trách bản thân lâu nay nuông chiều y đến sinh hư, thường ngày không đốc thúc y chuyên tâm tu luyện, nếu ông gặp chuyện e rằng đứa nhóc này sẽ sống rất khổ sở."Phụ thân! Phụ thân! Người nhất định phải quay về với Thần Thần..."Trác Dực Thần gào khóc nhìn theo bóng lưng phụ thân xưa nay luôn nghiêm khắc đánh mắng y, thế nhưng y biết rõ tính tình phụ thân ngoài cứng trong mềm, tuy lạnh nhạt nhưng yêu quý y còn hơn cả mạng sống, y chỉ hận mình thời gian qua không chịu trưởng thành khiến phụ thân vẻ vang nở mày nở mặt với người khác, suốt ngày chỉ đem phiền phức đến cho người.
Tin tức Tứ đại hung thú tỉnh dậy lan truyền khắp tứ hải bát hoang, lôi kéo theo vô vàn yêu ma quỷ quái tới làm thuộc hạ muốn san bằng mọi nơi chúng đi qua thành bình địa, đối diện khí thế long trời lở đất, Thiên binh cùng các đại thần tộc lẫn thần thú thượng cổ xốc lên chiến giáp nghênh đón chúng yêu ma hung thú, một trận huyết chiến như vậy kéo dài suốt 7 ngày 7 đêm.Khi hay tin Tứ đại hung thú chia nhau càn quét bốn cái trụ chống trời là bốn ngọn núi, trong đó có Bất Chu sơn, Trác Dực Thần mới gấp rút truyền âm tới cho Bạch Cửu, bảo rằng cậu mau chạy trốn.
"Ca ca...cứu đệ với..."Trác Dực Thần nghe thấy Bạch Cửu kêu cứu cả người chấn kinh, tiếp sau đó là tiếng hét thê thảm của đệ đệ vang lên, sau cùng là một mảnh yên ắng đáng sợ."Tiểu Cửu, Tiểu Cửu!"Trác Dực Thần hoảng loạn gọi, cảm nhận lửa nóng thiêu cháy tới đã muốn phân nửa chiếc lông vũ mà mình để lại cho Bạch Cửu, y cuối cùng không thể ở yên trong kết giới mà phụ thân giăng cho, lẻn đâm ra một vết nứt rồi trốn xuống Bất Chu sơn.Tới nơi, Trác Dực Thần trầm lặng không nói nên lời, nơi đây khói lửa mù mịt, lũ linh thú cùng cỏ cây đều là một mảnh hoang tàn, nhìn không ra từng là ngọn núi tươi đẹp ngày nào."Bạch Cửu...đệ ở đâu?"Trác Dực Thần điên cuồng tìm kiếm trong đống tàn tro xơ xác, ngọn núi chao đảo tuỳ thời đổ sụp xuống, tìm mãi vẫn chẳng thấy tiểu hoả hồ của y đâu."Tìm con hoả hồ này sao?"Một giọng nói vang lên ngay sau lưng, Trác Dực Thần xoay người, phát hiện đó là một nam nhân vận hồng y, gương mặt âm lãnh, khí thế bức người.Trên người hắn toả ra mùi của hung thú thượng cổ lẫn mùi máu huyết tanh nồng, gay gắt xộc vào cánh mũi Trác Dực Thần khiến y đau nhức nâng ống tay áo che lại.
Hắn ném thứ đỏ rực rũ xuống trong tay mình tới dưới chân y, bây giờ y mới phát hiện ra đó là một con hoả hồ có chín đuôi, chóp đuôi trắng trắng mềm mềm nay thấm đầy máu tươi, lạnh tanh không một hơi thở.
Lồng ngực còn bị xé rách dữ tợn, bị người ta moi sống yêu đan mà chết.
"Tiểu...Cửu..."
Trác Dực Thần mở to mắt lắp bắp, giống như không tin vào những gì trước mắt mình, run rẩy ngồi thụp xuống nâng lên Bạch Cửu trong tay.
Cậu đã chết rồi.
Tiểu hoả hồ lần này không đợi được ca ca của cậu nữa.
"Tiểu Cửu...Tiểu Cửu!!! Ca ca xin lỗi, ca ca không đến kịp..."
Lông vũ Trác Dực Thần để lại có chứa thần lực của y, sẽ mở ra kết giới bảo hộ đệ đệ khi cậu gặp nguy hiểm, thế nhưng sức lực kẻ kia quá mức hung tàn, kết giới bị đánh vỡ, lông vũ cũng bị thiêu cháy một nửa, bây giờ lại được hắn vân vê ở trên tay.
"Ngươi, là y sao?"
Hung thú đó có hai cái sừng phía sau lưng, tóc đỏ như hoả diễm, vạt áo hồng y thêu hải đường nhã nhặn ngược lại dính đầy máu tươi của yêu linh khắp Bất Chu sơn, xác của chúng trải đầy dưới đất, đều là cái dạng lồng ngực thủng một lỗ bị cưỡng chế móc đi yêu đan.
Tất cả số yêu đan đó đều được Thừa Hoàng hấp thu vào trong cơ thể, sau mấy ngàn năm thức tỉnh, hắn hiện tại thật sự rất đói.
Thừa Hoàng vân vê chiếc lông vũ màu xanh biếc đã cháy xém một nửa trên tay, nhớ tới hơn một ngàn năm trước hắn bị phong ấn dưới khe vực Quỷ Môn, cũng từng có một thiếu niên lam y nhỏ nhắn vung tay dùng một chiếc lông vũ màu xanh lập thành kết giới bảo vệ hắn.
Hắn khi đó trong hình dạng ấu thú như tiểu hồ, trên lưng là hai sừng nhỏ trắng như tuyết, bốn chân bị thần xích siết chặt không thể động đậy, trên thần xích dán đầy cấm chú phong ấn rút hết ma lực của hắn, bộ dáng non nớt suy yếu thậm chí một vài cái yêu linh cỏn con đi ngang cũng có thể bắt nạt, dùng đất đá chọi tới trên người hắn, cơ thể hắn vì thế cũng lấm lem bùn lầy xen lẫn những vết thương liên tục rỉ máu.
Cho tới khi thiếu niên đó đi ngang qua đuổi cổ chúng đi, có lẽ không biết hắn là hung thú thượng cổ bị phong ấn mới thương xót dùng lông vũ của mình bảo hộ hắn.
"Ngươi yên tâm, mấy cái yêu linh linh lực thấp kém sẽ không bắt nạt ngươi được nữa. Ta phải đi rồi, tạm biệt tiểu đáng thương."
Thiếu niên trước khi đi còn mỉm cười một cái, cũng bởi vì y đứng ngược nắng ở phía trên khe đá, còn hắn lại ở nơi đáy vực tăm tối, gương mặt thiếu niên như phủ một tầng sương mỏng che lấp, khiến cho Thừa Hoàng nheo mắt mãi cũng không nhìn rõ được ngũ quan gương mặt y.
Mãi cho tới lúc được Hỗn Độn phá đi thần xích cứu ra khỏi khe vực, Thừa Hoàng vẫn cẩn thận giữ lại chiếc lông vũ đó ở trong ngực áo.
Hắn lấy ra lông vũ của chính mình đối chiếu với cái lông vũ bị cháy xém vừa đoạt được trên người tiểu hoả hồ, liền phát hiện chúng giống nhau y như đúc, đều là của cùng một người.
Thừa Hoàng cảm thấy may mắn mà cong lên khoé miệng còn vương chút máu do khi nãy nuốt quá nhiều yêu đan, chậm rãi tiến tới chỗ Trác Dực Thần đang vô cùng thống khổ quỳ dưới đất.
"Ngươi...ngươi là kẻ giết đệ đệ ta! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Trác Dực Thần tròng mắt đỏ ngầu đầy nước lập tức cảnh giác triệu ra Vân Quang kiếm chỉa về phía nam nhân đáng sợ kia, gắt gao tra hỏi, lại trực tiếp bỏ qua câu hỏi không đầu không đuôi của hắn.
Thừa Hoàng đối với vẻ bi thương cũng phẫn hận của y lại chỉ trầm ổn mỉm cười, lời nói mang ý vị sâu xa lên tiếng.
"Là phu quân tương lai của ngươi, tiểu lam tước."
Trác Dực Thần khó hiểu nhìn đại hung thú này nói hươu nói vượn, điều y muốn hiện tại chính là báo thù cho đệ đệ Bạch Cửu của y, liền vận linh lực lao đến đấu với Thừa Hoàng.
Thế nhưng sức lực một tiểu thần mới hơn ngàn tuổi của y làm sao địch lại hung thú đã sống qua cả vạn năm, vừa xuất chiêu đã bại dưới tay hắn, bị hắn ôm ở trong lòng ngực.
"Hung dữ như vậy? Lúc đó ngươi rõ ràng còn rất đáng yêu cười với ta mà."
Thừa Hoàng vuốt ve gương mặt nhiễm mấy giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại của Trác Dực Thần, trào phúng nói ra mấy câu khiến y không tài nào hiểu nỗi.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì? Tránh xa ta ra!"
"Không nhớ? Vậy thì về nhà, ta từ từ khiến ngươi nhớ lại."
Thừa Hoàng dùng linh lực trói lại Trác Dực Thần, cưỡng bách mặc y giãy dụa mà mang đi, sau khi hắn biến mất Bất Chu sơn cũng uỳnh uỳnh đổ sụp, tạo nên cảnh tượng tiêu điều xác xơ cả một vạn dặm xung quanh.
.
Ờm, một cp đã HE rồi đó, HE dưới địa ngụk🌚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com