TruyenHHH.com

All X Liuyu Into1 X Liuyu A Wonderful Story

Sân chơi của Bạo Phong Châu Vũ

---------------------

Châu Kha Vũ từ lúc Doãn Hạo Vũ bước ra liền nhìn thấy sự đắc ý trên mặt tên nhóc này. Nếu như nói trước lúc cùng Lưu Vũ vào nhà vệ sinh thì thằng bé ủ rủ như mất sổ gạo, như vậy khi đi ra chính là khí xuân phơi phới, thần khí mười phần.

Vốn Châu Kha Vũ đã thấy khó chịu chuyện Doãn Hạo Vũ cố tình che giấu cách giải, bây giờ lại còn nhìn thấy chỗ xương quai xanh của Lưu Vũ dán thêm một miếng băng cá nhân nữa?

Đúng vậy, Châu Kha Vũ nhìn thấy, vào khoảng khắc Lưu Vũ giúp Lâm Mặc sấy tóc xong về phòng thay quần áo.

Lưu Vũ không ngại thay quần áo trước mặt hắn, dù sao cũng bị thấy nhiều lần rồi.

Nhưng đây không phải là trọng điểm được chưa?  Tđiểm là khi Châu Kha Vũ hỏi Lưu Vũ miếng băng dán này ở đâu ra, Lưu Vũ ấp úng nửa ngày, sau đó đỏ mặt!

Là một thanh niên 5 tốt, hiện đại và đầy khả ái, hắn thề hắn mà không đập Doãn Hạo Vũ một trận thì kiếp này hắn không mang họ Châu. Bóng rổ chơi không lại Patrick thì thôi, mấy trò mèo này có gì khó đâu nhỉ?

Chỉ bằng việc mình cao hơn tên nhóc kia một chút, tuyệt đối đánh được, cho dù đánh không lại cũng phải ra uy cho nó biết Lưu Vũ là người của ai.

Châu Kha Vũ còn đang tính toán "kế hoạch báo thù" trong đầu, hoàn toàn không để ý đến Lưu Vũ. Tới khi hắn phản ứng lại, Tiểu Vũ nhà hắn đã sớm thay quần áo rồi chuồn ra ngoài.

"Mà này, một ngày anh ấy thay quần áo ba bốn lần làm gì nhỉ?" Châu Kha Vũ nhìn đống quần áo Lưu Vũ vừa cởi quăng bên cạnh, có chút phiền não, "Sao mà, ngay cả quần cũng thay luôn thế Tiểu Vũ?"

Đương nhiên, Lưu Vũ hoàn toàn không biết nội tâm hỗn loạn của Châu Kha Vũ, cậu lon ton quay lại phòng khách tìm quyển sách kia, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu.

"Tiểu Xám Xám, anh tìm quyển sách kia sao?" Trương Gia Nguyên là người đầu tiên chú ý tới động tác của Lưu Vũ, hắn đưa sách cho cậu, "Nè, của anh đây. Bất quá trong lúc anh giúp em và Lâm Mặc thì những người khác đã tìm được giải pháp của mình rồi. "

"Bảo bối, tiếp theo có thể là ta không~" Cao Khanh Trần ở trên sô pha mắt nhắm mắt mở làm nũng, "Ta không muốn ngủ nữa, không thoải mái tí nào. "

"Ưm..."

Lưu Vũ chưa kịp trả lời thì đã bị một người khác chặn lại, "Tiểu Vũ, giúp tôi trước đi, tôi bắt đầu rụng lông rồi. "
Lưu Vũ nhìn Santa cả người phủ đầy lông sư tử, có chút không đành lòng, vừa định đáp ứng...

"Không được! Muội bảo, anh trước anh trước. Anh còn chưa biển lớn nữa, đề phòng người ta không chú ý thì giẫm bẹp mất." Lưu Chương đứng trên vai Bá Viễn, đáng thương lên tiếng.

Bá Viễn cũng nâng đuôi cá lớn, phần da ngâm trong nước đều bị bong tróc.

"Làm sao đây?" Nhìn đồng đội không mấy vui vẻ, Lưu Vũ đau đầu đưa ra quyết định, “Hay mọi người oẳn tù xì đi?"

Cuối cùng Châu Kha Vũ thắng.

"Ahhh! Đà mếeeeee!" Lưu Chương kêu thảm thiết.

Trương Gia Nguyên: "Châu Kha Vũ, có phải ông bạn gian lận không? Tao vừa thấy mày ra chậm hơn đấy."

"Có cái đầu mày."

Trong lòng vui vẻ hoan hô, Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn Doãn Hạo Vũ, phát hiện thằng bé đó đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì." Châu Kha Vũ nghĩ thầm.

Dù sao cũng phải nhanh chóng giải quyết tình trạng hiện tại, hắn không thể ăn thịt sống mãi được. Ở hình dạng báo gấm, sức ăn của hắn lớn một cách đáng kinh ngạc, không ít thứ đã trôi vào bụng hắn ngày hôm nay.

Nhân tiện, giải pháp của hắn là đánh một trận với nhân vật chủ chốt. Vâng, nghe có muốn chọc chửi không?

Vì sao giải pháp của Lâm Mặc là hôn môi, còn hắn lại phải đánh nhau với Tiểu Vũ? Rồi đánh kiểu gì đây? Bộ nhìn hắn vũ phu vậy hả?

"Kha Vũ, giải pháp của em là gì?" Lưu Vũ trở về phòng, ném đống quần áo khi nãy vào máy giặt.

"À... Tuy là có chút thái quá..." Châu Kha Vũ lấy ra tờ giấy bị vò nát đến không rõ chữ, "Nó nói hai người chúng ta phải đánh nhau. "

“Đánh một trận sao..." Lưu Vũ suy nghĩ một hồi.

"Nếu không giả vờ một chút?" Châu Kha Vũ cầm cổ tay Lưu Vũ, bóp tay nhỏ thành nắm đấm hướng về phía mình, "Anh đánh em, em không đánh trả. "

"Không phải..." Lưu Vũ chỉ vào dòng chữ rõ ràng trên giấy, nhỏ giọng nói: "Anh sợ không đơn giản như vậy."

"Hả?" Châu Kha Vũ tỏ vẻ không hiểu.

Lưu Vũ cũng không phải người suy nghĩ nhiều, chủ yếu bởi vì... Trải qua mấy người trước, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết chuyện này không đơn giản như vậy.

"Hay là..." Lưu Vũ thật sự không biết xấu hổ nói ra miệng. Chẳng biết vô tình hay cố ý, cậu liếc nhìn Châu Kha Vũ một cái, biểu tình không tự nhiên nói: "Không phải mấy người có suy nghĩ hơi thoáng kia, sẽ đem chuyện đó nói thành... ừm... đánh nhau gì sao? "

Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, quay mặt không dám liếc nhìn Châu Kha Vũ.

"Không phải, sao anh lại nghĩ như vậy?" Châu Kha Vũ có chút sụp đổ, liên tưởng đến đống quần áo Lưu Vũ thay trước đó, giọng điệu khó chịu như muốn trực tiếp nuốt chửng Lưu Vũ, "Chẳng lẽ, khi nãy anh và bọn họ đã làm gì sao? "

“Không có!” Mặt Lưu Vũ càng đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ lên theo, đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt mềm mại hơn

Đừng nói đến việc trêu chọc người đến bao nhiêu.

Nhưng lúc này Châu Kha Vũ cũng không nghe rõ ý tứ "Lưu Vũ đồng ý cùng hắn làm cái gì", vẫn nắm lấy vấn đề này không buông, "Tiểu Vũ, giải pháp của mấy người kia là cái gì? Lâm Mặc nói nó hôn anh, là thật sao? "

Nếu đổi lại là những người khác, nói không chừng sẽ nhịn cơn xúc động này xuống, nhưng tên Châu Kha Vũ nào đó vẫn còn ngây ngốc ở đây.

"Hả”"

Bầu không khí mập mờ vừa rồi lập tức biến mất, giống như bị người ta hắt một chậu nước, hoảng hốt hốt chạy trốn.

"Ai nói với em?"
"Chính miệng cậu ta nói thế, bảo anh còn xấu hổ nên không cho em hỏi anh." Châu Kha Vũ sờ sờ mũi.

"Ngáo lắm rồi, đồ thẳng nam ngốc xít." Lưu Vũ phiền não túm tóc, tay nắm chặt lại, "Vậy để anh đánh em. "

"Anh đánh đi, muốn đánh như thế cũng được, coi như là bồi thường cho mấy chuyện khi nãy." Châu Kha Vũ ngồi ở bên giường, ánh mắt kiên định nói: "Em tuyệt đối sẽ không đánh trả."

"Haizz em nói như vậy làm sao anh xuống tay được." Tuy rằng Châu Kha Vũ dùng chăn cuộn cậu ném về phòng có chút quá đáng, nhưng nghe đứa em cùng phòng này ủy khuất như thế, tức giận một chút liền tiêu tan.

"Hay là em chọc anh tức giận đi?" Hiện tại Lưu Vũ căn bản không có tâm tình đánh người.

"Anh chắc không?" Châu Kha Vũ không tiện méo miệng cười một chút, "Chuyện chọc anh tức giận ấy? "

"Lúc cần hiểu thì không hiểu, lúc cần thông suốt thì lại mù quáng." Lưu Vũ trong lòng sớm đã định ra sơ lược kế hoạch đánh nhau, an bài từng động tác, tỉ mỉ dặn dò Châu Kha Vũ.

"Hiểu chưa? Em tùy tiện nói anh vài câu, sau đó anh sẽ giả bộ tức giận đánh em, mỗi một động tác anh đều sẽ thông báo trước, em chỉ cần chuẩn bị tốt là được. "Lưu Vũ ấn xẹp một sợi tóc vểnh lên của Châu Kha Vũ, "Em cũng phải đánh trả, nếu không thì không được tính là đánh nhau đâu. "

"Ừm, đều nghe anh."

"Ừ..."

Nhưng Châu Kha Vũ cũng không ngoan ngoãn như Lưu Vũ tưởng tượng. Lúc Lưu Vũ phát động tấn công liền bao lấy nắm đấm của cậu, xoay người đẩy ngã lên giường.

"Này! E-Em..."

Lưu Vũ đẩy không nổi, một chân Châu Kha Vũ đè lên người cậu, thực sự rất nặng.

Đương nhiên không phải loại nặng do béo mập gì, chỉ có thể đổ cho phận chân dài.

"Tiểu Vũ, anh nói..." Châu Kha Vũ gằn rõ từng chữ, "Em phải đánh trả. "

"Không được! Em thả anh ra đi. "Lưu Vũ gãi gãi thắt lưng Châu Kha Vũ, "Nhanh lên!"

Châu Kha Vũ là một người kỳ lạ, từ nhỏ hắn đã không sợ ngứa, nhưng đó là trước khi rơi vào tay tiểu gia hỏa Lưu Vũ này. Mỗi lần Lưu Vũ trêu Châu Kha Vũ đều chọt chọt thắt lưng hắn, nhất định phải chọt đến cười ra nước mắt mới từ bi thu hồi ma trảo.

"Chờ một chút, Tiểu Vũ..." Châu Kha Vũ cơ hồ muốn bại trận, "Ha ha ha. Nếu anh dừng tay, em sẽ... Đứng dậy. "

"Không." Lưu Vũ đè ngược lại Châu Kha Vũ, không có ý định buông tha: "Anh không ngừng đâu. Em gọi anh là gì?"

"Vợ ơi."

"Không phải cái này." Lưu Vũ đỏ mặt xấu hổ, "Gọi ca."

"Được rồi, ca ca." Châu Kha Vũ vứt bỏ mặt mũi, tuy rằng không muốn gọi Lưu Vũ là ca ca, nhưng vẫn chọn nhượng bộ cậu.

“Như vậy mới được, Kha Vũ ngoan quá.” Lưu Vũ nhân từ thu tay về, dừng một chút trên lỗ tai báo mềm mại của Châu Kha Vũ, nhẹ nhàng nhéo một cái.

"Tiểu Vũ, anh nghĩ cách này thành công không?" Châu Kha Vũ giật giật tai báo, cái đuôi cũng thuận thế lắc lắc, "Hay làm bộ không tính đi, không được thì thôi. Dù sao ngay từ đầu em tìm anh cũng không nghĩ có thể giải trừ trạng thái này được. "

"Vậy mà em còn tới tìm anh?" Lưu Vũ cố ý làm rối tung mái tóc bạch kim mềm mại của Châu Kha Vũ, phảng phất lại chút mùi dầu gội đầu nhàn nhạt.

"Em thắng mà.” Châu Kha Vũ cầm tay cậu, "Sao phải để người khác có cơ hội ở cùng anh chứ?"

"Em muốn được bên cạnh Tiểu Vũ."

"Anh biết." Lưu Vũ đặt tay lên vai hắn, nghe Châu Kha Vũ thổ lộ.

Đây không phải là lần đầu tiên Châu Kha Vũ biểu đạt tâm ý với cậu, dù cậu có ngốc đi nữa cũng hiểu. Tuy rằng Châu Kha Vũ bình thường luôn làm cho cậu tức giận, dưới ống kính luôn không thành thật nhìn chằm chằm cậu, lúc dậy sớm còn cực kỳ hung hăn, chăn gối lộn xộn cũng cần cậu gấp lại. Nhưng cậu em trai nhỏ này luôn đứng sau bảo vệ cậu, có đồ ăn ngon sẽ len lén để lại cho cậu một phần trong tủ lạnh.

Gần đây Lưu Vũ còn phát hiện ra một cái hộp nhỏ tinh xảo nằm lẫn lộn trong đống bưu phẩm của mình. Không phải do cậu đặt mua, là hương liệu trợ giúp giấc ngủ Châu Kha Vũ lén đặt.

Đứa nhóc này biết anh ngủ không ngon.

"Em muốn hôn anh à?" Lưu Vũ cười với anh ta.

"Ý anh ấy là sao? Chẳng lẽ Tiểu Vũ phát hiện mình thừa dịp anh ấy ngủ nên vụng trộm hôn hôn hả?” Châu Kha Vũ nghĩ thầm: "Anh ấy sẽ không vì chuyện này mà đòi đổi phòng chứ? Mình phải làm gì đây? "

"Quên đi... Làm lần nữa, lần này không được phép đẩy anh. "

"Ừm."

Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn có tiền đồ hơn tên tiểu tử ngốc Châu Kha Vũ này.

"Như thế này... Khi anh đánh về phía bên phải, em phải dùng tay trái để ngăn anh rồi sau đó đấm lại."

"Hssst..."

“Tiểu Vũ, sao anh không né!” Châu Kha Vũ cuống quít thu tay lại, đè chỗ đỏ bừng kia, "Đau không? "

"Không đau."

"Vậy tại sao anh lại..."

"Anh suy đoán thôi. Dựa vào giải pháp của mấy người trước, không nghi ngờ gì nữa, người mấu chốt ở đây là anh. Nhưng mục đích của đánh nhau là gì? Một là giải tỏa cơn tức, hai là phải phân thắng bại. Nếu như là giải pháp của em, như vậy em phải là người thắng, hay nói cách khác anh nhất định phải bị đánh, bằng không em sẽ không thể trở về được.” Lưu Vũ phân tích rành mạch.

Nhưng tận sâu trong trái tim cậu lại văng vẳng một ý niệm: Cậu thực chất cần tay em ấy đánh thức chính mình.

Châu Kha Vũ không phải là người duy nhất trong nhóm thổ lộ điều đó với Lưu Vũ, nhưng cậu không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ coi như mọi người đang ỷ lại vào tiểu đội trưởng không ở nhà như mình. Đối với một số giải pháp khác thường kia, không phải ai cũng tình nguyện, chỉ là họ muốn nhanh chóng biến về mà thôi.

"Tiểu Vũ, miếng dán trên người anh sáng nay là sao thế?" Châu Kha Vũ thoáng nhìn thấy miếng băng cứu thương như ẩn như hiện, thuận tay vén quần áo Lưu Vũ lên.

Hắn rất để ý chuyện này, nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

"A... Không phải việc của em. "

"Sao không phải là chuyện của em? Chúng ta không phải bạn cùng phòng sao, không phải đồng đội sao? Chuyện của anh không phải là việc của em à? "

Quả nhiên, chỉ là nhóm trưởng, bạn cùng phòng thôi.

“Anh là nhóm trưởng, anh tự chăm sóc bản thân mình được. Em đi lo cho những thành viên khác đi. Như dạy nhóm Tiểu Cửu tiếng Trung này, nếu được thì giúp Viễn ca nhiều hơn. Hay AK Gia Nguyên bọn họ không biết nhảy, bình thường em dẫn bọn họ cùng nhau luyện tập ấy." Lưu Vũ bôi một chút thuốc mỡ lên mặt mình, thanh âm bình thản, "Anh cũng biết cách giải của Riki không liên quan đến anh, chỉ cần tùy tiện tìm một người nhảy chung một đoạn là được. Nếu em cảm thấy anh quá mệt và muốn giúp, như vậy em đi nhảy với anh Riki đi. "

"Tiểu Vũ, có phải em làm anh bị thương không? Anh tức giận sao? Em không hỏi gì nữa, anh đừng lạnh lùng với em như vậy." Châu Kha Vũ nắm lấy góc chăn bên giường, trong tay đều là mồ hôi lạnh, "Để em lấy cho anh chút thuốc, đều đỏ ửng lên rồi, anh đừng tránh em nhé..."

"Không cần, anh đối với tất cả mọi người đều giống nhau. Anh sẽ tự mình xử lý nó, và hơn nữa, anh không có tức giận. "Cầm lấy điện thoại di động, Lưu Vũ gõ gõ đầu Châu Kha Vũ, "Đi trước đây, còn có người khác đang chờ anh giúp nữa. "

Trong phòng chỉ còn lại một người, Châu Kha Vũ lẳng lặng ngồi, trong đầu chậm rãi hiện ra một câu Lưu Vũ từng nói với hắn.

"Daniel, em vẫn nhát gan như trước."

Không phải Daniel không hiểu
Mà Daniel sợ mất...

____________________

Hallo lại là toi đây.

Toi xin thề lần sau sẽ không vạ miệng kêu hết deadline nữa (Ọ w Ọ) Hễ lần nào nói câu đó là hôm sau bị dí chạy không kịp luôn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com