All Trung Tong Hop
Chương này theo mình là khá hay, nhưng mình bận quá, không có thời gian edit, thôi thì các bạn đọc QT vậy nhé, cũng không khó hiểu lắm đâu, nào thi xong mình sẽ edit tiếp. Thân!
Tứ1."Công tử."Dưới ánh nến mờ ảo, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, ngoài phòng bóng đêm nặng trĩu, đổ dài trên sàn bóng dáng của một vài người. Giang thị đệ tử đứng nơi đó, sắc mặt tái nhợt hướng hắn chắp tay."Xảy ra chuyện gì.""..... Chỉ bắn chơi một con diều sao, e rằng trong lòng hắn muốn ám chỉ tới -- Xạ Nhật?" "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!"Ngụy Vô Tiện vừa vào cửa, liền thấy nữ nhân kia cau mày, lên tiếng bác bỏ.Thanh niên đứng trong đại sảnh quay đầu, nhìn thấy hắn, thi lễ một cái "Công tử.""Giang Hoành đại ca.""Nha, đây không phải là Ngụy công tử sao?" Vương Linh Kều cười lạnh "Giang Tông chủ không có ở đây, liền đến phiên ngươi làm chủ?"Ngụy Vô Tiện sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Giang Hoành đã nhanh nhẹn chắn trước người hắn, sắc mặt khó coi nhìn Vương Linh Kiều "Ôn gia các người hôm nay tới đây, chẳng lẽ chỉ vì một con diều thôi sao?" "Đương nhiên không phải." Vương Linh Kều cười một tiếng "Hôm nay ta cùng Ôn nhị công tử đến, là muốn trừng phạt một người.""....."
Giang Hoành tay siết chặt kiếm, Vương Linh Kiều thấy được điểm này, thần sắc trên mặt càng thêm dương dương tự đắc "Dáng vẻ này của ngươi, chắc hẳn cũng biết ta đang nói đến ai rồi đi?"".... Nực cười!" Giang Hoành nghiến răng nghiến lợi "Giang thị Thiếu chủ của chúng ta, là người các ngươi có thể tùy tiện trừng phạt sao?!""Ha ha ha ha, đúng là buồn cười." Nghe vậy, Vương Linh Kiều cười đến nghiêng ngã "Giang thị Thiếu chủ? Bất quá chỉ là một kẻ không được nhập giả phả, được nhặt về mà thôi!""Ngươi!"
"Ta xem." Nữ nhân đưa tay lên lau đi nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, thanh âm dịu lại "Giang thị các người không thể dạy dỗ hắn được, thôi thì để chúng ta đến làm thay đi.""A." Giận quá phản cười, Giang Hoành đưa tay ngăn lại Ngụy Vô Tiện, rút kiếm, thanh âm chìm lạnh "Không tự lượng sức!""Ngươi!" Vương Linh Kiều khuôn mặt vặn vẹo, rất nhanh sau đó cười lạnh một tiếng, phất tay "Lên cho ta!"Tranh ——
Ngụy Vô Tiện một kiếm cắt ngang cổ một tên tu sĩ Ôn thị, Giang Hoành kiếm chỉ vừa ra khỏi vỏ, đã thấy một màn huyết quang tung tóe, bắn lên người Vương Linh Kiều."Ngươi.... Ngươi muốn làm cái gì?" Sảnh đường phút chốc phơi đầy thây người, Giang Hoành tay cầm kiếm, sắc mặt rét lạnh đầy sát ý hướng Vương Linh Kiều đi tới, dọa nữ nhân kia chân tay mềm nhũn, lui về sau, lảo đảo ngã trên đất.
"Ngươi dám đụng đến ta! Ta..... Ta thế nhưng là người của Ôn nhị công tử! Ngươi, ngươi dám đụng đến ta dù chỉ là một chút....""Thì thế nào?" Người bên cạnh Giang Trừng cũng giống như y, tính tình đều không dễ chịu gì cho cam, Giang Hoành cười khẩy một tiếng, kiếm quang trong tay đã hung hăng vạch một đường.Phanh!
"Cái gì?" Ngụy Vô Tiện sững sốt, bị Giang Hoành kéo về phía sau, chính hắn cũng phải lui về sau mấy bước, lúc đứng vững mới thấy rõ người vừa xuất hiện là ai."Ôn Trục Lưu." Ngụy Vô Tiện vẻ mặt âm trầm, tay cầm kiếm nháy mắt nắm chặt.
"Mau ngăn ả lại!"Ngụy Vô Tiện rút kiếm đuổi theo, lập tức bị một bóng người ngăn lại, sát khí đập vào mặt, hắn hoảng hốt hướng ngực đối phương xuất chưởng."Thiếu chủ!"
"Giang Hoành, tránh ra."Tín hiệu mang gia huy Ôn thị phát sáng trên nền trời, Giang Hoành nghe thấy thanh âm lạnh lẽo quen thuộc, hắn đối với thanh âm trầm thấp này đã khắc cốt ghi tâm, nhanh chóng thối lui một bước, Tử Điện lập tức từ ngực hắn quét qua, một roi đánh tan luồng linh lực trong tay Ôn Trục Lưu đang vận sức phát động.Ngụy Vô Tiện mở to mắt."Giang Trừng!""Lúc nào Giang gia chúng ta..." Giang Trừng cả người khí tức lạnh băng bước vào cửa, ánh mắt âm hàn bị tầng tầng bóng đêm bao phủ, không ai dám chống đối.Ba!
Tử điện vùn vụt lao tới quấn lấy cổ nữ nhân đang bỏ chạy kia, ném vào cửa. Vương Linh Kiều ngã sõng xoài trên đất, lè lưỡi, hai tay gắt gao nắm lấy thân roi, thống khổ không chịu nổi.Ôn Trục Lưu vẫn đứng yên bất động, đối với thảm trạng của Vương Linh Kiều làm như không thấy, thậm chí còn rất nghiêm trang, hướng Giang Trừng chắp tay."Giang Tông chủ."
"....." Giang Trừng yên lặng nhìn hắn, ngoài trời bóng đêm dày đặc, ẩn ẩn có ánh lửa mập mờ, dần dần chiếu xuống một góc hồ Liên Hoa Ổ."Giang Hoành.""Tông chủ." Thanh niên đi đến trước mặt y, muốn ôm kiếm quỳ xuống, lại bị Giang Trừng bực bội đằng hắng một tiếng, vung tay áo nói với hắn "Đi mở cấm chế.""Vâng.""Hôm nay những kẻ họ Ôn nào dám bước vào Giang gia, giết hết cho ta!""Vâng!"Giang Hoành cầm kiếm vội vàng phi thân mà đi, Ngụy Vô Tiện nhìn tình thế nơi chính sảnh, sau đó cũng dứt khoát xoay người, cùng với Giang Hoành biến mất ở ngoài cửa.Giang Trừng lại nhìn Ôn Trục Lưu, Tử Điện trong tay lắc một cái, trong phòng tức khắc vang lên tiếng cổ gãy vụn. Ánh mắt Ôn Trục Lưu quét xuống, Vương Linh Kiều đã nằm bên chân hắn, mắt trợn trừng, miệng lồi ra, đã chết."......"
"Giang Tông chủ cần gì tức giận như vậy."Oanh ——
Kết giới của Liên Hoa Ổ mở ra, vô số trận pháp tầng tầng ánh lên, tiếng nổ ầm liên miên không dứt, Vân Mộng Giang thị đang chìm trong bóng tối nháy mắt sáng lên. "Ta có chỗ nào giống với người có tính khí tốt?"Giang Trừng cười lạnh, tay đặt ở đuôi Tam Độc, trong mắt lãnh ý càng tăng, sát cơ lên đến đỉnh điểm.2.
Oanh ——Mắt Giang Trừng thoáng chốc mở lớn, ngẩng đầu nhìn lên.Ôn Trục Lưu rốt cục tìm được khe hở, lách khỏi kiếm phong bức ra từ Tam Độc, lui xa ra ngoài khoảng ba trượng, đưa tay lau đi vết máu trên mặt, rồi lại vội vàng phi thân biến mất trong bóng đêm.Giang Trừng đuổi theo, liền thấy cấm chế chậm rãi tiêu tán, trên trời đầy mũi tên diễm sắc đang ào ào bắn xuống, con ngươi đen nhánh trừng lớn, đọng lại bên trong một mảnh huyết sắc nóng hổi."......"
Giang Trừng gắt gao nắm chặt kiếm trong tay, cắn răng hướng đến phía đao kiếm giao tranh đuổi tới.Ánh lửa bập bùng, đình viện Liên Hoa Ổ đã chìm trong biển lửa, trong đêm tối mịt mờ bị thiêu cháy gãy vụn, keng keng rung động. Giang thị đệ tử y phục đã nhuốm máu, tiếng đao kiếm giao kích cùng tiếng rên rỉ vang vọng bên hồ sen, màu đỏ tươi một mực thẩm thấu trong bóng đêm ám trầm.Càng ngày càng nhiều Ôn thị đệ tử tràn vào Liên Hoa Ổ thủy tạ, Giang Trừng một đường chém giết, tiếng trống đánh om tỏi như đục vào tim y một cách nặng nề, bên tai cảm nhận được huyết dịch lạnh băng, len lỏi toàn thân."Cái này không thích hợp..... Cái này không đúng!"
Tam Độc vẽ một đường, Giang Trừng góc áo tung bay, phía trước thi thể không ngừng đổ xuống, trong màn gió tanh mưa máu, y tìm được ngốc tử nhà mình đang điên cuồng tham chiến.Thiếu niên một thân hung ác bướng bỉnh, giống như sói con đang trong giai đoạn trưởng thành, dù bất lực cũng muốn liều mạng bảo vệ lãnh địa của mình."......"
Giang Trừng vẩy máu trên kiếm, dưới ánh lửa huy hoàng, trong tình cảnh chém giết huyết nhục mơ hồ đến buồn nôn, y bỗng dưng có loại cảm giác sợ hãi cùng băng lãnh, cuối cùng tụ lại thành lửa giận ngút trời, linh lực cũng bắt đầu sôi trào."Được ăn cả ngã về không, ngọc thạch câu phần." (ngọc đá cùng vỡ, thà cùng bị tổn hại)
Giang Trừng trầm mặc xuống, vung tay, Tử Điện phóng ra, trong bóng tối như giao long gầm thét, đi đến đâu nghiền nát đến đó, sau đó quấn lấy eo Ngụy Vô Tiện.Ngụy Vô Tiện nhịp tim bỗng dưng ngừng đập."!!!!"
3. Phanh!"Giang Trừng!"Ngụy Vô Tiện từ khoang thuyền đứng phắt dậy, con ngươi căng cứng nổi đầy gân đỏ, trong mắt tựa hồ đã nhuốm lệ "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đã đồng ý với ta.... Ngươi đã đồng ý với ta....""....."
Giang Trừng yên lặng đứng trên bờ, gương mặt tinh xảo bị bóng đêm che khuất, dáng người sừng sững, dù cho sau lưng y mêng mông ánh lửa, y vẫn như cũ, thẳng tắp mà ổn trọng.Ngụy Vô Tiện rất khó chịu, khó chịu vô cùng, chỉ có thể đứng trên thuyền nhỏ, một chân giẫm vào trong nước, lảo đảo muốn đi đến gần y."Giang Trừng....""Đến Mi Sơn tìm tỷ tỷ của ngươi đi."Ngụy Vô Tiện mở to mắt, thân thể nghiêng ngã, lại một lần nữa bị người đẩy lại thuyền.Giang Trừng đứng trong nước, cúi người nhìn hắn.Ngụy Vô Tiện một tay nắm chặt ống tay áo của y, hoảng hốt lắc đầu, một tay bá lên vai y, lý trí tán loạn, theo bản năng muốn phủng người trước mắt vào ngực mình.Giang Trừng mấp máy môi, thở ra một hơi, từ túi Càn Khôn móc ra một sợi kim tuyến mỏng, trở tay đè lại Ngụy Vô Tiện đang không ngừng giãy dụa, y cắn răng, đem hai tay hắn trói lại.Ngụy Vô Tiện một bên phản kháng một bên gào khóc đến khàn cả giọng, từ cầu xin đến chửi mắng, cuối cùng hắn cắn chặt môi, trong mắt đẫm lệ, giống như một con cá mắc cạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng."Giang Trừng, Giang Trừng! Ngươi đã đáp ứng ta, chúng ta sẽ cùng đi, ngươi cùng ta đi đi...."
"......""Là ta nuốt lời.""Giang Trừng! Cha!" Ngụy Vô Tiện lại vùng lên giãy dụa, muốn rách cả mí mắt, có chút điên cuồng "Ngươi thả ta ra! Ta đã trưởng thành! Ta bảo vệ ngươi! Ta có thể bảo hộ ngươi! Ta có thể bảo hộ ngươi! Giang Trừng!""Toàn những lời ngu ngốc, chỉ dựa vào ngươi?"Giang Trừng vẫn như thường ngày giương lên khóe môi mỏng, đường cong khốc khốc, lộ ra một mạt trào phúng quen thuộc."Ta còn tốt chán ở đây, không dễ chết đâu."Giang Tông chủ đưa tay giải khai bội kiếm, Tam Độc tra vỏ, nằm bên cạnh đối phương. Ngụy Vô Tiện đã nói không ra tiếng, chỉ có thể lắc đầu, lại lắc đầu, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy xuống, quyện với máu tươi bên miệng, hung tợn quật cường nhìn chằm chằm y.Giang Trừng tỉ mỉ xem hắn một chút, rốt cục nhìn không được, đưa tay bắt lấy sau gáy hắn, đem hắn ôm vào ngực.Ngụy Vô Tiện ngửi được mùi vị rỉ sắt của hai ngươi, trong lòng như rớt xuống hầm băng, tuyệt vọng, nước mắt nóng hổi lại trào ra, ướt đẫm một mảnh trước ngực Giang Trừng."Giang Trừng, ta xin ngươi.... Ta không chịu nổi.""Ta không chịu nổi đâu.....""Ngươi là Giang thị Thiếu tông chủ....." Giang Trừng ẩn nhẫn nhắm lại mắt, cúi đầu đặt lên cái trán lạnh buốt của hắn một cái hôn "Ngươi chịu được.""Ô...."
Ngụy Vô Tiện trong ngực y nức nở, lại phát hiện đối phương muốn đứng dậy, hắn dùng hết sức mình chống chế, nhưng chỉ có thể há miệng, hung hăng cắn lấy bả vai Giang Trừng.Giang Trừng ngăn hắn lại, cúi đầu lại đối diện đôi mắt sáng tỏ ngập nước của thiếu niên, càng nhìn lòng y càng mềm mại, mắng.".... Ngươi tên tiểu tử thúi này."Giang Trừng trong lòng đau đớn, đầu ngón tay lạnh lẽo giơ lại rồi lại hạ xuống, cuối cùng bóp chặt cằm dưới của Ngụy Vô Tiện, đem đoạn y phục đang bị hắn cắn chặt chậm rãi lôi ra ngoài.Ngụy Vô Tiện khàn giọng khọ khẹ một tiếng, thời điểm Giang Trừng đem thuyền đẩy ra xa, rốt cục chịu không nổi hoàn toàn sụp đổ."Giang Trừng!"Trên thuyền, thiếu niên dùng hết sức lực kêu gào tên hắn, kêu đến tê tâm phế liệt, khấp huyết khàn giọng (khóc chảy máu mắt), nhưng tất cả đều tan biến trong bóng đêm, bị tiếng ồn ào phía xa xa bao phủ."Giang Trừng!""Giang Trừng!"Ngụy Vô Tiện trơ mắt nhìn ánh tử sắc sáng rực kia quay lưng lao vào địa ngục rực lửa vô hạn vô biên."A a a a a a a a!!"
4.Ôn Trục Lưu đứng trên võ đài cao, lặng lẽ nhìn kiếm đao lạnh lẽo đối kích không ngừng, kiếm quang nhuốm huyết sắc theo vạt áo tử sắc ương ngạnh mở đường máu xông ra."Tông chủ!"Một kiếm lạnh băng ngoan lệ quét ngang cổ một tên Ôn thị, Giang Hoành buông thỏng cánh tay vì chém giết mà đã sớm bủn rủn, hai mắt sáng rực chớp một cái."Giang Hoành." Giang Trừng cùng hắn lưng đối nhau, góc áo tung tay, lưỡi kiếm sáng quắc trong đêm đen, bốc lên huyết tử nóng hổi."Tông chủ, là thuộc hạ sai." Lại một kiếm xuyên tim, Giang Hoành vẩy máu trên kiếm, âm sắc khàn khàn.Giang Trừng không có trả lời, gương mặt y trầm tĩnh mà lạnh lùng, mỗi một kiếm đi qua, đều là một kích trí mạng đối với người Ôn gia, lưu loát dứt khoát, tàn nhẫn lạnh lùng."Ta chỉ là không ngờ tới bọn Ôn gia kia trà trộn vào đây, mỗi một tên tu vi đều thâm hậu, xem chừng chỉ thua Ôn Trục Lưu một chút." "Đúng là có chuẩn bị từ trước."Giang Hoành từ ồn ào bên trong nghe được Tông chủ nhà mình cười lạnh một tiếng. Ngay từ đầu, lúc bọn Ôn gia kia tấn công vào, y đã sớm dự đoán đến tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ lại xấu hơn hắn tưởng tượng gấp mấy lần."Thật nực cười, chẵng lẽ họ Ôn kia đem tất cả cao thủ ở Bất Dạ Thiên đều đưa đến hết sao?"Toàn thân đều là máu tươi, gương mặt trắng bệch của Giang Tông chủ cũng dính vài giọt máu, vừa ác liệt vừa diễm lệ, dáng người y cũng đồng dạng như gương mặt, sát khí tứ phương nhưng lại xinh đẹp đến vô lý, xoay người đem cổ một tên bẻ về sau, lại đem mũi dao bắt lấy mũi kiếm, thuận tay tiếp được kiếm của kẻ tử kia, linh hoạt cực kỳ.Chém giết đến bây giờ, đã đếm không được số thi thể nằm trên đất, dù là gia phục tử sắc của Giang thị, hay Viêm Dương Liệt Nhật của Ôn thị, lúc này đều chồng chồng lên nhau. Giang Trừng giết người liên tục đã muốn chết lặng, thân thể tinh mịn kiếm thương dần dần gia tăng, máu mình cùng máu người hỗn tạp hòa chung một chỗ, hít vào một hơi, khi thở ra, cũng sặc mùi huyết tinh nồng đậm.Số người tham chiến bên cạnh y càng ngày càng ít, đệ tử Giang gia, càng ngày càng ít.Ôn thị đệ tử dần dần bủa quanh, nhưng lại bất định do dự, mũi kiếm đối mặt với Giang Tông chủ, vô luận là biểu hiện trên mặt hay động tác, đều lộ ra dáng vẻ sợ hãi.Kiếm trong tay Giang Trừng đã đổi liên tục bốn thanh, Liên Hoa Ổ đã bị thiêu cháy đến điểm tận cùng, lung lay sắp đổ. Ngực Giang Trừng phập phồng, giơ kiếm lên, đột nhiên đối mắt với đám người phía sau, Ôn Trục Lưu bình thản nhìn ánh mắt của y.Ôn gia Hóa đan thủ thờ ơ lạnh nhạt, đứng sau đám người kia, im lặng quan sát nhất cử nhất động của y, không hề nôn nóng xuất thủ."Giang Hoành....."Gian Trừng nhàn nhạt nhìn đám người Ôn gia cách xa bọn họ mấy bước, nghe thấy người đứng bên cạnh dùng thanh âm mệt mỏi nhưng cực kỳ kiên định đáp."Tông chủ! Ta ở đây!""Tông chủ! Ta ở đây!""Tông chủ!""Tông chủ....."Người bên cạnh y vết thương chồng chất, nhưng màu mắt sáng tỏ, bị sát khí cùng quyết tâm tử chiến đến cùng ánh lên lạnh thấu xương.Giang Trừng cứng ngắc cười một cái, quay đầu tỉ mỉ nhìn bọn họ một chút. Vết máu loang lổ, hỏa diễm lượn lờ khắp Liên Hoa Ổ, mà lúc này đôi mắt đen nhánh của chủ nhân Liên Hoa Ổ vẫn như cũ thật nhu hòa.Giang Hoành nhất thời nghẹn ngào, cánh mũi cay cay."Tông chủ....?""Đưa bọn họ đi thôi."Giang Trừng quay đầu lại. Búi tóc của y sớm đã rối, y quan Tông chủ không biết đã rơi rớt ở nơi nào, chỉ còn một dây vải màu tím, tại trước mặt Giang Hoành đung đưa rơi xuống, một màu tím chói mắt.Giang Hoành khó khăn lắm mới phản ứng được ý tứ của y, sau đó cười khan một tiếng "Ngài đang nói cái gì?""Thiếu Tông chủ của các ngươi...." Thân thể y vẫn uy nghiêm sừng sững, Giang thị đệ tử hai mắt đỏ hoe, hướng y tụ họp lại "Thiếu Tông chủ của các ngươi hiện tại đang ở bên ngoài."Y vĩnh viễn không thể đem hai từ "lưu lạc" và "tử vong" đặt trên thân nhi tử nhà mình. Giang Hoành biết y nhìn không thấy, nhưng vẫn là hung hăng lắc đầu, nước mắt ứa ra, hòa với máu trên mặt lã chã rơi xuống."Đi tìm hắn, bảo hộ hắn, nâng đỡ hắn...."Ngay cả nói chuyện cũng đã muốn rã rời, thanh âm của y nhẹ nhàng đạm nhiên thoảng vào không khí."Giang Hoành.""Đem Liên Hoa Ổ của chúng ta, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang về.""....."Giang Hoành lệ rơi đầy mặt, cảm giác trái tim tại co rút, đau đến hắn đứng không vững, liền cầm kiếm tay đều đang run. Hắn vẫn thảm thiết triệt, đứng ở trước mặt hắn thân ảnh lại trầm ổn vẫn như cũ. Hắn không thông phàm tình tông chủ, đối mặt Liên Hoa Ổ vết thương tâm thần hao hết, gân mệt kiệt lực, thản nhiên đi theo không cách nào cứu vãn nước ổ cùng nhau thất bại, lại đem một cái mới Giang thị Liên Hoa Ổ phó thác tại bọn hắn trên tay.Hắn cho người ôn nhu cùng tàn khốc vậy mà ngang nhau.Giang Hoành hung hăng nuốt xuống trong cổ tất cả thanh âm, nghe thấy người phía trước bỗng nhiên quát chói tai một tiếng."Còn không mau đi!!"Giang Hoành hốc mắt nóng bỏng, giọng mũi nồng hậu dày đặc, hung hăng chà xát một chút lệ trên mặt cùng huyết thủy, thanh âm khàn giọng đến nghẹn ngào."Đi!!!""Cản bọn họ lại."Mấy thân ảnh phi thân về sau bay lượn mà đi, Ôn Trục Lưu ở hậu phương ra lệnh một câu, lạnh lùng thanh tuyến lập tức làm Ôn gia người thụ cái uy hiếp gì đủ xông tới.Giang Hoành giẫm lên nóc nhà, tại cuối cùng quay đầu trông thấy chính là tử sắc góc áo xen lẫn trong đỏ Bạch gia ăn vào bên trong, thê lãnh kiếm quang tại huyết sắc bên trong xen lẫn một tấm lưới."Tông chủ...."Giang Hoành nghe thấy người bên cạnh run rẩy thanh tuyến, thế là lần nữa cắn chặt hàm răng, ánh mắt rơi vào nơi xa nặng nề mông muội trong bóng đêm, nước mắt cằm dưới chỗ nhỏ xuống đi thời điểm, thấm nước mắt con mắt hung ác nham hiểm ngoan lệ."Chúng ta đi...."5.Tranh ——Trong tay lưỡi kiếm phát ra gào thét, một giây sau sinh sinh bẻ gãy trong tay, gãy xuống nửa lưỡi đao bị Giang Trừng một trảo, xóa đoạn mất người trước mặt cổ.Ôn Trục Lưu ám sắc con ngươi một mực khóa lại một bóng người. Giang Trừng ngẩng lên cái cổ, hút vào một ngụm lãnh triệt nội tâm không khí, nhìn quay mắt trước lại để lên đến Ôn thị đệ tử, trong tay tử sắc trường tiên roi sao uốn lượn rơi xuống đất, điện quang lấp lóe, vẫn như cũ sát khí hơn người, khí thế bễ nghễ.Phanh ——Hỏa hồng Ôn thị gia huy lần thứ hai tại bị bỏng Liên Hoa Ổ trên không ầm vang nổ tung.Giang Trừng trong lúc vội vã ngẩng đầu nhìn một cái, con ngươi lung lay một chút.6."Các ngươi..... A?"Tử Điện bên trên linh lực đã trở nên mỏng manh bất ổn, Giang Trừng đứng tại một chỗ trên thi thể, một thân vết thương vết máu chật vật không chịu nổi, thở dốc bất ổn, lại vậy mà đối đối diện chuẩn bị nghiêm đợi người cười ra tiếng.Ôn Húc đi theo phía sau ấm Triều cùng Ôn Trục Lưu, hậu phương lượt đứng đấy lưỡi kiếm tuyết trắng mấy ngàn tu sĩ, Liên Hoa Ổ vết máu mặt đất một lần nữa bị tràn đầy Viêm Dương nhà bào chiếm hết. Giang Trừng giằng co tại một góc, khóe mắt liếc qua sát qua đã máu tươi lượt nhiễm tử sắc nhà phục, đột ngột cảm giác trước nay chưa từng có hoang đường buồn cười, thoát lực sau khi, khàn giọng tiếng cười đi theo không dừng được."A ha ha ha....."Tất cả mọi người nhìn qua sụp đổ Liên Hoa Ổ bên trong Giang Tông chủ tại rướm máu trong bóng đêm cười đến ngửa tới ngửa lui.Tử Điện quang sắc lấp lóe, coi như đã tác hồn vô số vẫn như cũ nhỏ máu chưa thấm. Hiện tại đẫm máu một thân còn đang cười nhẹ lên tiếng ba Độc Thánh tay quá kiềm chế đáng sợ, thậm chí để cho người ta không dám ra nửa điểm tiếng vang.Mãi cho đến Giang Trừng cười đủ, trên mặt dần dần thu liễm bất kỳ biểu lộ gì, mặt tuyến lạnh lùng, đứng thẳng người.Ôn Húc nắm chặt bội kiếm, biểu lộ cứng ngắc."Bên trên."7.Trường kiếm xâu vai mà qua lại xâu vai mà ra, Giang Trừng tái nhợt lảo đảo một chút, Tử Điện bởi vì linh lực tiêu tán một lần nữa cuộn tròn làm chiếc nhẫn trong nháy mắt kia, Ôn Trục Lưu rốt cục động.8.Phanh!Ôn thị hóa đan tay quỳ rạp xuống đất, che ngực oa ra một ngụm máu.Tiếng chém giết vang vọng nửa đêm hoa sen nước ổ lúc này rốt cục triệt triệt để để an tĩnh lại, hỏa diễm liếm láp phá hủy thủy tạ kiến trúc đôm đốp âm thanh tại càn quét trong tiếng gió bắt đầu trở nên dị dạng rõ ràng, tại một chỗ thi thể cùng nồng đậm huyết tinh vị đạo bên trong, rõ ràng đến làm cho tâm thần người bất an, thảo mộc giai binh.Âm quỷ, giống như cả một cái Liên Hoa Ổ đều tại lặng lẽ nhìn chăm chú bọn hắn một nhóm người này.Ôn Húc sắc mặt tái nhợt mà tiến lên, đối một vòng trịch trục bất an đầy cõi lòng e ngại người hạ giọng nổi giận gầm lên một tiếng "Thất thần làm cái gì? Còn không mau đem người làm."Hắn hiện tại biểu lộ mười phần không tốt, mấy người chỉ có thể thử thăm dò tiến lên, đi túm trên mặt đất bị thương nặng đến sắp chết Giang thị tông chủ cánh tay.Ôn Trục Lưu khó khăn đè xuống cuồn cuộn khí huyết, ngẩng đầu nhìn một cái, cắn răng.Hắn thụ một chưởng kia căn bản không phải bởi vì Giang Trừng lưu thủ, mà là Giang thị chủ nhân tàn thừa linh lực thực sự không nhiều, mới không có khiến cho hắn tại chỗ đánh chết ở dưới lòng bàn tay.Quả thực là......"Một đám ngu xuẩn! Điểm nhẹ!"Ôn Húc bực bội đến cực điểm, trêu đến một bên lặng yên không tiếng động ấm Triều ngắm hắn một chút."Lăn đi! Ta đến!"Ôn thị Đại công tử vung đi mấy người kia, thân thể khom xuống, cẩn thận đến cực điểm đem kiếm thương toàn thân người ôm vào trong ngực ôm, vừa mới tiếp xúc, trên thân nhà phục liền bị trên người đối phương máu nhân đỏ một mảng lớn.Giang Trừng hô hấp yếu ớt, liền cặp kia chìm đen phảng phất giống như bình tĩnh cực hạn bóng đêm con mắt đều nhắm lại về sau, cả người tại huyết sắc hạ gần như sinh cơ hoàn toàn không có, Kim Đan vỡ vụn, liền biểu tượng sinh mệnh lực linh lực cũng đi theo không còn sót lại chút gì.Ôn Húc trầm thấp mắng câu thô tục.Hắn cùng phụ thân đến cùng đều đang nghĩ cái gì?"......"Ôn Trục Lưu đi theo quét mắt một vòng Ôn Húc trong ngực bị thương nặng Giang Trừng, trầm mặc hạp hạ mắt đi.
NgũBất Dạ Thiên thành ánh lửa toát lên, phong thanh lẫm liệt.Cỗ kiệu dừng ở đại điện trước cửa, cao lớn cửa điện đã rộng mở, bên trong ánh nến tươi sáng, một mực chiếu sáng ngoài điện kéo dài hạ đá trắng thềm đá.Ôn Trục Lưu cúi đầu quỳ trên mặt đất, nghe thấy Ôn thị người cầm quyền từng bước từ trong điện đi tới, bước chân trầm ổn, lại có thể làm cho người linh lực hỗn loạn đồng dạng, để cho người ta không khỏi sinh lòng khiếp đảm e ngại. Ôn Trục Lưu đầu càng thêm thấp đi, thẳng đến nhìn thấy một đôi xích hồng nhật văn mềm giày ngừng đến bên cạnh hắn.Ôn Nhược Hàn đứng ở kiệu trước, đưa tay mở ra màn kiệu.Ôn Trục Lưu cúi thấp đầu, trong tiếng gió, nghe thấy Ôn Nhược Hàn thanh âm trầm thấp."Hắn giết nhiều ít?""Về tông chủ." Ôn Trục Lưu cố gắng làm mình thanh tuyến bình thản không gợn sóng "Ước chừng 3,800 người."Giang Trừng điên lên phật quỷ khó cản, nắm lấy Tử Điện, đến cuối cùng quả thực là sinh sinh dùng bọn hắn Ôn thị môn sinh máu huyết tẩy Liên Hoa Ổ.Ôn Trục Lưu ngăn không được trong lòng kinh ngạc, lại đột ngột hoảng hốt nghe thấy được một tiếng cười khẽ, hắn con ngươi co rụt lại, không dám xác nhận kia âm thanh có thể xưng vui vẻ cười là thật là giả, lại không dám nâng lên gật đầu một cái đến xác nhận.Thính giác lúc này bị tận lực phóng đại, Ôn Trục Lưu nghe thấy Ôn Nhược Hàn loan liễu yêu, từ trong kiệu ôm ngang ra người trong kiệu."Hắn nhặt được người kia đâu?""Thuộc hạ vô năng." Ôn Trục Lưu thái dương chảy ra chút lạnh mồ hôi "Đại công tử đã dán ra lệnh truy nã.""Tìm ra, giết."Ôn Trục Lưu ngơ ngác một chút, hoảng hốt nhớ tới trong ngực hắn Giang Trừng đối mặt người nhà họ Ôn lúc tựa hồ cũng xuống tương tự mệnh lệnh.Hai người kia có đôi khi lại có đáng sợ tương tự."Là."Ôn Trục Lưu gắt gao cúi đầu, tại Ôn Nhược Hàn rời đi tiếng bước chân bên trong, lại đột nhiên lại nghe thấy đinh linh một tiếng vang giòn, có cái gì bằng sắt đồ vật rơi lên mặt đất, vòng vo mấy vòng, ngừng bất động.Ôn Nhược Hàn ngừng bước chân.Đột nhiên xuất hiện yên tĩnh khiến Ôn Trục Lưu lăn hạ hầu kết, lại đột nhiên có một loại không cách nào ngăn chặn xúc động, khiến cho hắn có chút giơ lên một chút đầu, nhìn sang.Một cái chiếc nhẫn tại trong ánh nến chiết xạ chỉ riêng, một vòng rạng rỡ tử mang.Là Tử Điện.Phía trước nắm cả người bóng người rất nhỏ bỗng nhúc nhích, Ôn Trục Lưu vội vàng cúi đầu, lần này nghe thấy Ôn Nhược Hàn bước chân chưa từng ngừng, tại đại điện chỗ sâu đi xa."......"Bất Dạ Thiên thành bóng đêm nông cạn yên tĩnh, Ôn Trục Lưu lại quỳ hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.Phía trước trên mặt đất quang sắc tràn đầy, sạch sẽ.Tử Điện đã không thấy.
Tứ1."Công tử."Dưới ánh nến mờ ảo, Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, ngoài phòng bóng đêm nặng trĩu, đổ dài trên sàn bóng dáng của một vài người. Giang thị đệ tử đứng nơi đó, sắc mặt tái nhợt hướng hắn chắp tay."Xảy ra chuyện gì.""..... Chỉ bắn chơi một con diều sao, e rằng trong lòng hắn muốn ám chỉ tới -- Xạ Nhật?" "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!"Ngụy Vô Tiện vừa vào cửa, liền thấy nữ nhân kia cau mày, lên tiếng bác bỏ.Thanh niên đứng trong đại sảnh quay đầu, nhìn thấy hắn, thi lễ một cái "Công tử.""Giang Hoành đại ca.""Nha, đây không phải là Ngụy công tử sao?" Vương Linh Kều cười lạnh "Giang Tông chủ không có ở đây, liền đến phiên ngươi làm chủ?"Ngụy Vô Tiện sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Giang Hoành đã nhanh nhẹn chắn trước người hắn, sắc mặt khó coi nhìn Vương Linh Kiều "Ôn gia các người hôm nay tới đây, chẳng lẽ chỉ vì một con diều thôi sao?" "Đương nhiên không phải." Vương Linh Kều cười một tiếng "Hôm nay ta cùng Ôn nhị công tử đến, là muốn trừng phạt một người.""....."
Giang Hoành tay siết chặt kiếm, Vương Linh Kiều thấy được điểm này, thần sắc trên mặt càng thêm dương dương tự đắc "Dáng vẻ này của ngươi, chắc hẳn cũng biết ta đang nói đến ai rồi đi?"".... Nực cười!" Giang Hoành nghiến răng nghiến lợi "Giang thị Thiếu chủ của chúng ta, là người các ngươi có thể tùy tiện trừng phạt sao?!""Ha ha ha ha, đúng là buồn cười." Nghe vậy, Vương Linh Kiều cười đến nghiêng ngã "Giang thị Thiếu chủ? Bất quá chỉ là một kẻ không được nhập giả phả, được nhặt về mà thôi!""Ngươi!"
"Ta xem." Nữ nhân đưa tay lên lau đi nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, thanh âm dịu lại "Giang thị các người không thể dạy dỗ hắn được, thôi thì để chúng ta đến làm thay đi.""A." Giận quá phản cười, Giang Hoành đưa tay ngăn lại Ngụy Vô Tiện, rút kiếm, thanh âm chìm lạnh "Không tự lượng sức!""Ngươi!" Vương Linh Kiều khuôn mặt vặn vẹo, rất nhanh sau đó cười lạnh một tiếng, phất tay "Lên cho ta!"Tranh ——
Ngụy Vô Tiện một kiếm cắt ngang cổ một tên tu sĩ Ôn thị, Giang Hoành kiếm chỉ vừa ra khỏi vỏ, đã thấy một màn huyết quang tung tóe, bắn lên người Vương Linh Kiều."Ngươi.... Ngươi muốn làm cái gì?" Sảnh đường phút chốc phơi đầy thây người, Giang Hoành tay cầm kiếm, sắc mặt rét lạnh đầy sát ý hướng Vương Linh Kiều đi tới, dọa nữ nhân kia chân tay mềm nhũn, lui về sau, lảo đảo ngã trên đất.
"Ngươi dám đụng đến ta! Ta..... Ta thế nhưng là người của Ôn nhị công tử! Ngươi, ngươi dám đụng đến ta dù chỉ là một chút....""Thì thế nào?" Người bên cạnh Giang Trừng cũng giống như y, tính tình đều không dễ chịu gì cho cam, Giang Hoành cười khẩy một tiếng, kiếm quang trong tay đã hung hăng vạch một đường.Phanh!
"Cái gì?" Ngụy Vô Tiện sững sốt, bị Giang Hoành kéo về phía sau, chính hắn cũng phải lui về sau mấy bước, lúc đứng vững mới thấy rõ người vừa xuất hiện là ai."Ôn Trục Lưu." Ngụy Vô Tiện vẻ mặt âm trầm, tay cầm kiếm nháy mắt nắm chặt.
"Mau ngăn ả lại!"Ngụy Vô Tiện rút kiếm đuổi theo, lập tức bị một bóng người ngăn lại, sát khí đập vào mặt, hắn hoảng hốt hướng ngực đối phương xuất chưởng."Thiếu chủ!"
"Giang Hoành, tránh ra."Tín hiệu mang gia huy Ôn thị phát sáng trên nền trời, Giang Hoành nghe thấy thanh âm lạnh lẽo quen thuộc, hắn đối với thanh âm trầm thấp này đã khắc cốt ghi tâm, nhanh chóng thối lui một bước, Tử Điện lập tức từ ngực hắn quét qua, một roi đánh tan luồng linh lực trong tay Ôn Trục Lưu đang vận sức phát động.Ngụy Vô Tiện mở to mắt."Giang Trừng!""Lúc nào Giang gia chúng ta..." Giang Trừng cả người khí tức lạnh băng bước vào cửa, ánh mắt âm hàn bị tầng tầng bóng đêm bao phủ, không ai dám chống đối.Ba!
Tử điện vùn vụt lao tới quấn lấy cổ nữ nhân đang bỏ chạy kia, ném vào cửa. Vương Linh Kiều ngã sõng xoài trên đất, lè lưỡi, hai tay gắt gao nắm lấy thân roi, thống khổ không chịu nổi.Ôn Trục Lưu vẫn đứng yên bất động, đối với thảm trạng của Vương Linh Kiều làm như không thấy, thậm chí còn rất nghiêm trang, hướng Giang Trừng chắp tay."Giang Tông chủ."
"....." Giang Trừng yên lặng nhìn hắn, ngoài trời bóng đêm dày đặc, ẩn ẩn có ánh lửa mập mờ, dần dần chiếu xuống một góc hồ Liên Hoa Ổ."Giang Hoành.""Tông chủ." Thanh niên đi đến trước mặt y, muốn ôm kiếm quỳ xuống, lại bị Giang Trừng bực bội đằng hắng một tiếng, vung tay áo nói với hắn "Đi mở cấm chế.""Vâng.""Hôm nay những kẻ họ Ôn nào dám bước vào Giang gia, giết hết cho ta!""Vâng!"Giang Hoành cầm kiếm vội vàng phi thân mà đi, Ngụy Vô Tiện nhìn tình thế nơi chính sảnh, sau đó cũng dứt khoát xoay người, cùng với Giang Hoành biến mất ở ngoài cửa.Giang Trừng lại nhìn Ôn Trục Lưu, Tử Điện trong tay lắc một cái, trong phòng tức khắc vang lên tiếng cổ gãy vụn. Ánh mắt Ôn Trục Lưu quét xuống, Vương Linh Kiều đã nằm bên chân hắn, mắt trợn trừng, miệng lồi ra, đã chết."......"
"Giang Tông chủ cần gì tức giận như vậy."Oanh ——
Kết giới của Liên Hoa Ổ mở ra, vô số trận pháp tầng tầng ánh lên, tiếng nổ ầm liên miên không dứt, Vân Mộng Giang thị đang chìm trong bóng tối nháy mắt sáng lên. "Ta có chỗ nào giống với người có tính khí tốt?"Giang Trừng cười lạnh, tay đặt ở đuôi Tam Độc, trong mắt lãnh ý càng tăng, sát cơ lên đến đỉnh điểm.2.
Oanh ——Mắt Giang Trừng thoáng chốc mở lớn, ngẩng đầu nhìn lên.Ôn Trục Lưu rốt cục tìm được khe hở, lách khỏi kiếm phong bức ra từ Tam Độc, lui xa ra ngoài khoảng ba trượng, đưa tay lau đi vết máu trên mặt, rồi lại vội vàng phi thân biến mất trong bóng đêm.Giang Trừng đuổi theo, liền thấy cấm chế chậm rãi tiêu tán, trên trời đầy mũi tên diễm sắc đang ào ào bắn xuống, con ngươi đen nhánh trừng lớn, đọng lại bên trong một mảnh huyết sắc nóng hổi."......"
Giang Trừng gắt gao nắm chặt kiếm trong tay, cắn răng hướng đến phía đao kiếm giao tranh đuổi tới.Ánh lửa bập bùng, đình viện Liên Hoa Ổ đã chìm trong biển lửa, trong đêm tối mịt mờ bị thiêu cháy gãy vụn, keng keng rung động. Giang thị đệ tử y phục đã nhuốm máu, tiếng đao kiếm giao kích cùng tiếng rên rỉ vang vọng bên hồ sen, màu đỏ tươi một mực thẩm thấu trong bóng đêm ám trầm.Càng ngày càng nhiều Ôn thị đệ tử tràn vào Liên Hoa Ổ thủy tạ, Giang Trừng một đường chém giết, tiếng trống đánh om tỏi như đục vào tim y một cách nặng nề, bên tai cảm nhận được huyết dịch lạnh băng, len lỏi toàn thân."Cái này không thích hợp..... Cái này không đúng!"
Tam Độc vẽ một đường, Giang Trừng góc áo tung bay, phía trước thi thể không ngừng đổ xuống, trong màn gió tanh mưa máu, y tìm được ngốc tử nhà mình đang điên cuồng tham chiến.Thiếu niên một thân hung ác bướng bỉnh, giống như sói con đang trong giai đoạn trưởng thành, dù bất lực cũng muốn liều mạng bảo vệ lãnh địa của mình."......"
Giang Trừng vẩy máu trên kiếm, dưới ánh lửa huy hoàng, trong tình cảnh chém giết huyết nhục mơ hồ đến buồn nôn, y bỗng dưng có loại cảm giác sợ hãi cùng băng lãnh, cuối cùng tụ lại thành lửa giận ngút trời, linh lực cũng bắt đầu sôi trào."Được ăn cả ngã về không, ngọc thạch câu phần." (ngọc đá cùng vỡ, thà cùng bị tổn hại)
Giang Trừng trầm mặc xuống, vung tay, Tử Điện phóng ra, trong bóng tối như giao long gầm thét, đi đến đâu nghiền nát đến đó, sau đó quấn lấy eo Ngụy Vô Tiện.Ngụy Vô Tiện nhịp tim bỗng dưng ngừng đập."!!!!"
3. Phanh!"Giang Trừng!"Ngụy Vô Tiện từ khoang thuyền đứng phắt dậy, con ngươi căng cứng nổi đầy gân đỏ, trong mắt tựa hồ đã nhuốm lệ "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đã đồng ý với ta.... Ngươi đã đồng ý với ta....""....."
Giang Trừng yên lặng đứng trên bờ, gương mặt tinh xảo bị bóng đêm che khuất, dáng người sừng sững, dù cho sau lưng y mêng mông ánh lửa, y vẫn như cũ, thẳng tắp mà ổn trọng.Ngụy Vô Tiện rất khó chịu, khó chịu vô cùng, chỉ có thể đứng trên thuyền nhỏ, một chân giẫm vào trong nước, lảo đảo muốn đi đến gần y."Giang Trừng....""Đến Mi Sơn tìm tỷ tỷ của ngươi đi."Ngụy Vô Tiện mở to mắt, thân thể nghiêng ngã, lại một lần nữa bị người đẩy lại thuyền.Giang Trừng đứng trong nước, cúi người nhìn hắn.Ngụy Vô Tiện một tay nắm chặt ống tay áo của y, hoảng hốt lắc đầu, một tay bá lên vai y, lý trí tán loạn, theo bản năng muốn phủng người trước mắt vào ngực mình.Giang Trừng mấp máy môi, thở ra một hơi, từ túi Càn Khôn móc ra một sợi kim tuyến mỏng, trở tay đè lại Ngụy Vô Tiện đang không ngừng giãy dụa, y cắn răng, đem hai tay hắn trói lại.Ngụy Vô Tiện một bên phản kháng một bên gào khóc đến khàn cả giọng, từ cầu xin đến chửi mắng, cuối cùng hắn cắn chặt môi, trong mắt đẫm lệ, giống như một con cá mắc cạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng."Giang Trừng, Giang Trừng! Ngươi đã đáp ứng ta, chúng ta sẽ cùng đi, ngươi cùng ta đi đi...."
"......""Là ta nuốt lời.""Giang Trừng! Cha!" Ngụy Vô Tiện lại vùng lên giãy dụa, muốn rách cả mí mắt, có chút điên cuồng "Ngươi thả ta ra! Ta đã trưởng thành! Ta bảo vệ ngươi! Ta có thể bảo hộ ngươi! Ta có thể bảo hộ ngươi! Giang Trừng!""Toàn những lời ngu ngốc, chỉ dựa vào ngươi?"Giang Trừng vẫn như thường ngày giương lên khóe môi mỏng, đường cong khốc khốc, lộ ra một mạt trào phúng quen thuộc."Ta còn tốt chán ở đây, không dễ chết đâu."Giang Tông chủ đưa tay giải khai bội kiếm, Tam Độc tra vỏ, nằm bên cạnh đối phương. Ngụy Vô Tiện đã nói không ra tiếng, chỉ có thể lắc đầu, lại lắc đầu, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy xuống, quyện với máu tươi bên miệng, hung tợn quật cường nhìn chằm chằm y.Giang Trừng tỉ mỉ xem hắn một chút, rốt cục nhìn không được, đưa tay bắt lấy sau gáy hắn, đem hắn ôm vào ngực.Ngụy Vô Tiện ngửi được mùi vị rỉ sắt của hai ngươi, trong lòng như rớt xuống hầm băng, tuyệt vọng, nước mắt nóng hổi lại trào ra, ướt đẫm một mảnh trước ngực Giang Trừng."Giang Trừng, ta xin ngươi.... Ta không chịu nổi.""Ta không chịu nổi đâu.....""Ngươi là Giang thị Thiếu tông chủ....." Giang Trừng ẩn nhẫn nhắm lại mắt, cúi đầu đặt lên cái trán lạnh buốt của hắn một cái hôn "Ngươi chịu được.""Ô...."
Ngụy Vô Tiện trong ngực y nức nở, lại phát hiện đối phương muốn đứng dậy, hắn dùng hết sức mình chống chế, nhưng chỉ có thể há miệng, hung hăng cắn lấy bả vai Giang Trừng.Giang Trừng ngăn hắn lại, cúi đầu lại đối diện đôi mắt sáng tỏ ngập nước của thiếu niên, càng nhìn lòng y càng mềm mại, mắng.".... Ngươi tên tiểu tử thúi này."Giang Trừng trong lòng đau đớn, đầu ngón tay lạnh lẽo giơ lại rồi lại hạ xuống, cuối cùng bóp chặt cằm dưới của Ngụy Vô Tiện, đem đoạn y phục đang bị hắn cắn chặt chậm rãi lôi ra ngoài.Ngụy Vô Tiện khàn giọng khọ khẹ một tiếng, thời điểm Giang Trừng đem thuyền đẩy ra xa, rốt cục chịu không nổi hoàn toàn sụp đổ."Giang Trừng!"Trên thuyền, thiếu niên dùng hết sức lực kêu gào tên hắn, kêu đến tê tâm phế liệt, khấp huyết khàn giọng (khóc chảy máu mắt), nhưng tất cả đều tan biến trong bóng đêm, bị tiếng ồn ào phía xa xa bao phủ."Giang Trừng!""Giang Trừng!"Ngụy Vô Tiện trơ mắt nhìn ánh tử sắc sáng rực kia quay lưng lao vào địa ngục rực lửa vô hạn vô biên."A a a a a a a a!!"
4.Ôn Trục Lưu đứng trên võ đài cao, lặng lẽ nhìn kiếm đao lạnh lẽo đối kích không ngừng, kiếm quang nhuốm huyết sắc theo vạt áo tử sắc ương ngạnh mở đường máu xông ra."Tông chủ!"Một kiếm lạnh băng ngoan lệ quét ngang cổ một tên Ôn thị, Giang Hoành buông thỏng cánh tay vì chém giết mà đã sớm bủn rủn, hai mắt sáng rực chớp một cái."Giang Hoành." Giang Trừng cùng hắn lưng đối nhau, góc áo tung tay, lưỡi kiếm sáng quắc trong đêm đen, bốc lên huyết tử nóng hổi."Tông chủ, là thuộc hạ sai." Lại một kiếm xuyên tim, Giang Hoành vẩy máu trên kiếm, âm sắc khàn khàn.Giang Trừng không có trả lời, gương mặt y trầm tĩnh mà lạnh lùng, mỗi một kiếm đi qua, đều là một kích trí mạng đối với người Ôn gia, lưu loát dứt khoát, tàn nhẫn lạnh lùng."Ta chỉ là không ngờ tới bọn Ôn gia kia trà trộn vào đây, mỗi một tên tu vi đều thâm hậu, xem chừng chỉ thua Ôn Trục Lưu một chút." "Đúng là có chuẩn bị từ trước."Giang Hoành từ ồn ào bên trong nghe được Tông chủ nhà mình cười lạnh một tiếng. Ngay từ đầu, lúc bọn Ôn gia kia tấn công vào, y đã sớm dự đoán đến tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ lại xấu hơn hắn tưởng tượng gấp mấy lần."Thật nực cười, chẵng lẽ họ Ôn kia đem tất cả cao thủ ở Bất Dạ Thiên đều đưa đến hết sao?"Toàn thân đều là máu tươi, gương mặt trắng bệch của Giang Tông chủ cũng dính vài giọt máu, vừa ác liệt vừa diễm lệ, dáng người y cũng đồng dạng như gương mặt, sát khí tứ phương nhưng lại xinh đẹp đến vô lý, xoay người đem cổ một tên bẻ về sau, lại đem mũi dao bắt lấy mũi kiếm, thuận tay tiếp được kiếm của kẻ tử kia, linh hoạt cực kỳ.Chém giết đến bây giờ, đã đếm không được số thi thể nằm trên đất, dù là gia phục tử sắc của Giang thị, hay Viêm Dương Liệt Nhật của Ôn thị, lúc này đều chồng chồng lên nhau. Giang Trừng giết người liên tục đã muốn chết lặng, thân thể tinh mịn kiếm thương dần dần gia tăng, máu mình cùng máu người hỗn tạp hòa chung một chỗ, hít vào một hơi, khi thở ra, cũng sặc mùi huyết tinh nồng đậm.Số người tham chiến bên cạnh y càng ngày càng ít, đệ tử Giang gia, càng ngày càng ít.Ôn thị đệ tử dần dần bủa quanh, nhưng lại bất định do dự, mũi kiếm đối mặt với Giang Tông chủ, vô luận là biểu hiện trên mặt hay động tác, đều lộ ra dáng vẻ sợ hãi.Kiếm trong tay Giang Trừng đã đổi liên tục bốn thanh, Liên Hoa Ổ đã bị thiêu cháy đến điểm tận cùng, lung lay sắp đổ. Ngực Giang Trừng phập phồng, giơ kiếm lên, đột nhiên đối mắt với đám người phía sau, Ôn Trục Lưu bình thản nhìn ánh mắt của y.Ôn gia Hóa đan thủ thờ ơ lạnh nhạt, đứng sau đám người kia, im lặng quan sát nhất cử nhất động của y, không hề nôn nóng xuất thủ."Giang Hoành....."Gian Trừng nhàn nhạt nhìn đám người Ôn gia cách xa bọn họ mấy bước, nghe thấy người đứng bên cạnh dùng thanh âm mệt mỏi nhưng cực kỳ kiên định đáp."Tông chủ! Ta ở đây!""Tông chủ! Ta ở đây!""Tông chủ!""Tông chủ....."Người bên cạnh y vết thương chồng chất, nhưng màu mắt sáng tỏ, bị sát khí cùng quyết tâm tử chiến đến cùng ánh lên lạnh thấu xương.Giang Trừng cứng ngắc cười một cái, quay đầu tỉ mỉ nhìn bọn họ một chút. Vết máu loang lổ, hỏa diễm lượn lờ khắp Liên Hoa Ổ, mà lúc này đôi mắt đen nhánh của chủ nhân Liên Hoa Ổ vẫn như cũ thật nhu hòa.Giang Hoành nhất thời nghẹn ngào, cánh mũi cay cay."Tông chủ....?""Đưa bọn họ đi thôi."Giang Trừng quay đầu lại. Búi tóc của y sớm đã rối, y quan Tông chủ không biết đã rơi rớt ở nơi nào, chỉ còn một dây vải màu tím, tại trước mặt Giang Hoành đung đưa rơi xuống, một màu tím chói mắt.Giang Hoành khó khăn lắm mới phản ứng được ý tứ của y, sau đó cười khan một tiếng "Ngài đang nói cái gì?""Thiếu Tông chủ của các ngươi...." Thân thể y vẫn uy nghiêm sừng sững, Giang thị đệ tử hai mắt đỏ hoe, hướng y tụ họp lại "Thiếu Tông chủ của các ngươi hiện tại đang ở bên ngoài."Y vĩnh viễn không thể đem hai từ "lưu lạc" và "tử vong" đặt trên thân nhi tử nhà mình. Giang Hoành biết y nhìn không thấy, nhưng vẫn là hung hăng lắc đầu, nước mắt ứa ra, hòa với máu trên mặt lã chã rơi xuống."Đi tìm hắn, bảo hộ hắn, nâng đỡ hắn...."Ngay cả nói chuyện cũng đã muốn rã rời, thanh âm của y nhẹ nhàng đạm nhiên thoảng vào không khí."Giang Hoành.""Đem Liên Hoa Ổ của chúng ta, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang về.""....."Giang Hoành lệ rơi đầy mặt, cảm giác trái tim tại co rút, đau đến hắn đứng không vững, liền cầm kiếm tay đều đang run. Hắn vẫn thảm thiết triệt, đứng ở trước mặt hắn thân ảnh lại trầm ổn vẫn như cũ. Hắn không thông phàm tình tông chủ, đối mặt Liên Hoa Ổ vết thương tâm thần hao hết, gân mệt kiệt lực, thản nhiên đi theo không cách nào cứu vãn nước ổ cùng nhau thất bại, lại đem một cái mới Giang thị Liên Hoa Ổ phó thác tại bọn hắn trên tay.Hắn cho người ôn nhu cùng tàn khốc vậy mà ngang nhau.Giang Hoành hung hăng nuốt xuống trong cổ tất cả thanh âm, nghe thấy người phía trước bỗng nhiên quát chói tai một tiếng."Còn không mau đi!!"Giang Hoành hốc mắt nóng bỏng, giọng mũi nồng hậu dày đặc, hung hăng chà xát một chút lệ trên mặt cùng huyết thủy, thanh âm khàn giọng đến nghẹn ngào."Đi!!!""Cản bọn họ lại."Mấy thân ảnh phi thân về sau bay lượn mà đi, Ôn Trục Lưu ở hậu phương ra lệnh một câu, lạnh lùng thanh tuyến lập tức làm Ôn gia người thụ cái uy hiếp gì đủ xông tới.Giang Hoành giẫm lên nóc nhà, tại cuối cùng quay đầu trông thấy chính là tử sắc góc áo xen lẫn trong đỏ Bạch gia ăn vào bên trong, thê lãnh kiếm quang tại huyết sắc bên trong xen lẫn một tấm lưới."Tông chủ...."Giang Hoành nghe thấy người bên cạnh run rẩy thanh tuyến, thế là lần nữa cắn chặt hàm răng, ánh mắt rơi vào nơi xa nặng nề mông muội trong bóng đêm, nước mắt cằm dưới chỗ nhỏ xuống đi thời điểm, thấm nước mắt con mắt hung ác nham hiểm ngoan lệ."Chúng ta đi...."5.Tranh ——Trong tay lưỡi kiếm phát ra gào thét, một giây sau sinh sinh bẻ gãy trong tay, gãy xuống nửa lưỡi đao bị Giang Trừng một trảo, xóa đoạn mất người trước mặt cổ.Ôn Trục Lưu ám sắc con ngươi một mực khóa lại một bóng người. Giang Trừng ngẩng lên cái cổ, hút vào một ngụm lãnh triệt nội tâm không khí, nhìn quay mắt trước lại để lên đến Ôn thị đệ tử, trong tay tử sắc trường tiên roi sao uốn lượn rơi xuống đất, điện quang lấp lóe, vẫn như cũ sát khí hơn người, khí thế bễ nghễ.Phanh ——Hỏa hồng Ôn thị gia huy lần thứ hai tại bị bỏng Liên Hoa Ổ trên không ầm vang nổ tung.Giang Trừng trong lúc vội vã ngẩng đầu nhìn một cái, con ngươi lung lay một chút.6."Các ngươi..... A?"Tử Điện bên trên linh lực đã trở nên mỏng manh bất ổn, Giang Trừng đứng tại một chỗ trên thi thể, một thân vết thương vết máu chật vật không chịu nổi, thở dốc bất ổn, lại vậy mà đối đối diện chuẩn bị nghiêm đợi người cười ra tiếng.Ôn Húc đi theo phía sau ấm Triều cùng Ôn Trục Lưu, hậu phương lượt đứng đấy lưỡi kiếm tuyết trắng mấy ngàn tu sĩ, Liên Hoa Ổ vết máu mặt đất một lần nữa bị tràn đầy Viêm Dương nhà bào chiếm hết. Giang Trừng giằng co tại một góc, khóe mắt liếc qua sát qua đã máu tươi lượt nhiễm tử sắc nhà phục, đột ngột cảm giác trước nay chưa từng có hoang đường buồn cười, thoát lực sau khi, khàn giọng tiếng cười đi theo không dừng được."A ha ha ha....."Tất cả mọi người nhìn qua sụp đổ Liên Hoa Ổ bên trong Giang Tông chủ tại rướm máu trong bóng đêm cười đến ngửa tới ngửa lui.Tử Điện quang sắc lấp lóe, coi như đã tác hồn vô số vẫn như cũ nhỏ máu chưa thấm. Hiện tại đẫm máu một thân còn đang cười nhẹ lên tiếng ba Độc Thánh tay quá kiềm chế đáng sợ, thậm chí để cho người ta không dám ra nửa điểm tiếng vang.Mãi cho đến Giang Trừng cười đủ, trên mặt dần dần thu liễm bất kỳ biểu lộ gì, mặt tuyến lạnh lùng, đứng thẳng người.Ôn Húc nắm chặt bội kiếm, biểu lộ cứng ngắc."Bên trên."7.Trường kiếm xâu vai mà qua lại xâu vai mà ra, Giang Trừng tái nhợt lảo đảo một chút, Tử Điện bởi vì linh lực tiêu tán một lần nữa cuộn tròn làm chiếc nhẫn trong nháy mắt kia, Ôn Trục Lưu rốt cục động.8.Phanh!Ôn thị hóa đan tay quỳ rạp xuống đất, che ngực oa ra một ngụm máu.Tiếng chém giết vang vọng nửa đêm hoa sen nước ổ lúc này rốt cục triệt triệt để để an tĩnh lại, hỏa diễm liếm láp phá hủy thủy tạ kiến trúc đôm đốp âm thanh tại càn quét trong tiếng gió bắt đầu trở nên dị dạng rõ ràng, tại một chỗ thi thể cùng nồng đậm huyết tinh vị đạo bên trong, rõ ràng đến làm cho tâm thần người bất an, thảo mộc giai binh.Âm quỷ, giống như cả một cái Liên Hoa Ổ đều tại lặng lẽ nhìn chăm chú bọn hắn một nhóm người này.Ôn Húc sắc mặt tái nhợt mà tiến lên, đối một vòng trịch trục bất an đầy cõi lòng e ngại người hạ giọng nổi giận gầm lên một tiếng "Thất thần làm cái gì? Còn không mau đem người làm."Hắn hiện tại biểu lộ mười phần không tốt, mấy người chỉ có thể thử thăm dò tiến lên, đi túm trên mặt đất bị thương nặng đến sắp chết Giang thị tông chủ cánh tay.Ôn Trục Lưu khó khăn đè xuống cuồn cuộn khí huyết, ngẩng đầu nhìn một cái, cắn răng.Hắn thụ một chưởng kia căn bản không phải bởi vì Giang Trừng lưu thủ, mà là Giang thị chủ nhân tàn thừa linh lực thực sự không nhiều, mới không có khiến cho hắn tại chỗ đánh chết ở dưới lòng bàn tay.Quả thực là......"Một đám ngu xuẩn! Điểm nhẹ!"Ôn Húc bực bội đến cực điểm, trêu đến một bên lặng yên không tiếng động ấm Triều ngắm hắn một chút."Lăn đi! Ta đến!"Ôn thị Đại công tử vung đi mấy người kia, thân thể khom xuống, cẩn thận đến cực điểm đem kiếm thương toàn thân người ôm vào trong ngực ôm, vừa mới tiếp xúc, trên thân nhà phục liền bị trên người đối phương máu nhân đỏ một mảng lớn.Giang Trừng hô hấp yếu ớt, liền cặp kia chìm đen phảng phất giống như bình tĩnh cực hạn bóng đêm con mắt đều nhắm lại về sau, cả người tại huyết sắc hạ gần như sinh cơ hoàn toàn không có, Kim Đan vỡ vụn, liền biểu tượng sinh mệnh lực linh lực cũng đi theo không còn sót lại chút gì.Ôn Húc trầm thấp mắng câu thô tục.Hắn cùng phụ thân đến cùng đều đang nghĩ cái gì?"......"Ôn Trục Lưu đi theo quét mắt một vòng Ôn Húc trong ngực bị thương nặng Giang Trừng, trầm mặc hạp hạ mắt đi.
NgũBất Dạ Thiên thành ánh lửa toát lên, phong thanh lẫm liệt.Cỗ kiệu dừng ở đại điện trước cửa, cao lớn cửa điện đã rộng mở, bên trong ánh nến tươi sáng, một mực chiếu sáng ngoài điện kéo dài hạ đá trắng thềm đá.Ôn Trục Lưu cúi đầu quỳ trên mặt đất, nghe thấy Ôn thị người cầm quyền từng bước từ trong điện đi tới, bước chân trầm ổn, lại có thể làm cho người linh lực hỗn loạn đồng dạng, để cho người ta không khỏi sinh lòng khiếp đảm e ngại. Ôn Trục Lưu đầu càng thêm thấp đi, thẳng đến nhìn thấy một đôi xích hồng nhật văn mềm giày ngừng đến bên cạnh hắn.Ôn Nhược Hàn đứng ở kiệu trước, đưa tay mở ra màn kiệu.Ôn Trục Lưu cúi thấp đầu, trong tiếng gió, nghe thấy Ôn Nhược Hàn thanh âm trầm thấp."Hắn giết nhiều ít?""Về tông chủ." Ôn Trục Lưu cố gắng làm mình thanh tuyến bình thản không gợn sóng "Ước chừng 3,800 người."Giang Trừng điên lên phật quỷ khó cản, nắm lấy Tử Điện, đến cuối cùng quả thực là sinh sinh dùng bọn hắn Ôn thị môn sinh máu huyết tẩy Liên Hoa Ổ.Ôn Trục Lưu ngăn không được trong lòng kinh ngạc, lại đột ngột hoảng hốt nghe thấy được một tiếng cười khẽ, hắn con ngươi co rụt lại, không dám xác nhận kia âm thanh có thể xưng vui vẻ cười là thật là giả, lại không dám nâng lên gật đầu một cái đến xác nhận.Thính giác lúc này bị tận lực phóng đại, Ôn Trục Lưu nghe thấy Ôn Nhược Hàn loan liễu yêu, từ trong kiệu ôm ngang ra người trong kiệu."Hắn nhặt được người kia đâu?""Thuộc hạ vô năng." Ôn Trục Lưu thái dương chảy ra chút lạnh mồ hôi "Đại công tử đã dán ra lệnh truy nã.""Tìm ra, giết."Ôn Trục Lưu ngơ ngác một chút, hoảng hốt nhớ tới trong ngực hắn Giang Trừng đối mặt người nhà họ Ôn lúc tựa hồ cũng xuống tương tự mệnh lệnh.Hai người kia có đôi khi lại có đáng sợ tương tự."Là."Ôn Trục Lưu gắt gao cúi đầu, tại Ôn Nhược Hàn rời đi tiếng bước chân bên trong, lại đột nhiên lại nghe thấy đinh linh một tiếng vang giòn, có cái gì bằng sắt đồ vật rơi lên mặt đất, vòng vo mấy vòng, ngừng bất động.Ôn Nhược Hàn ngừng bước chân.Đột nhiên xuất hiện yên tĩnh khiến Ôn Trục Lưu lăn hạ hầu kết, lại đột nhiên có một loại không cách nào ngăn chặn xúc động, khiến cho hắn có chút giơ lên một chút đầu, nhìn sang.Một cái chiếc nhẫn tại trong ánh nến chiết xạ chỉ riêng, một vòng rạng rỡ tử mang.Là Tử Điện.Phía trước nắm cả người bóng người rất nhỏ bỗng nhúc nhích, Ôn Trục Lưu vội vàng cúi đầu, lần này nghe thấy Ôn Nhược Hàn bước chân chưa từng ngừng, tại đại điện chỗ sâu đi xa."......"Bất Dạ Thiên thành bóng đêm nông cạn yên tĩnh, Ôn Trục Lưu lại quỳ hồi lâu, mới ngẩng đầu lên.Phía trước trên mặt đất quang sắc tràn đầy, sạch sẽ.Tử Điện đã không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com