All Trung Tong Hop
Ngũ1.Ôn Nhu khẽ liếc qua lưỡi kiếm đang kề lên cổ mình, sau lạnh lùng giương mắt nhìn đối phương cũng đang âm hàn nhìn nàng, ngón tay thon nhỏ gõ gõ vài cái lên hòm thuốc bên cạnh."Đây là cách hành xử của những kẻ tự xưng chính nhân quân tử, nhân danh chính đạo khi phạt Ôn ư? Làm sao, giờ ngay cả người vô tội cũng muốn ra tay?""Vô tội?" Ngụy Vô Tiện lặp lại hai chữ này, khóe miệng lạnh lùng trào phúng "Ôn cẩu cũng xứng với hai từ 'vô tội' sao?""Chúng ta chỉ là một nhánh nhỏ của Ôn thị, từ trước đến nay chú trọng hành y cứu người, chưa từng giết qua một ai, sao lại không thể cho là vô tội?" Ôn Nhu tính tình vốn liệt ngạo, lúc này trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, lời nàng nói ra cũng vô cùng sắc bén "Lúc trước chúng ta cứu biết bao nhiêu người, Tiên môn Bách gia nợ chúng ta biết bao ân huệ. Như thế nào, hiện tại mạnh mồm hô hào phạt Ôn, tự cho mình biểu dương thiên đạo, nhưng hành động chẳng khác nào đám người Ôn thị ngoài kia, vong ân phụ nghĩa, lấy mạnh hiếp yếu sao?!"Nàng dùng lý lẽ tranh luận, nhưng Ngụy Vô Tiện lại thờ ơ, đôi mắt đào hoa cuồn cuộn sát ý cùng tĩnh mịch, nặng nề chìm trong đầm đen."Chưa từng giết người? Chăm sóc người bị thương?" Lưỡi kiếm trên cổ nàng áp sát hơn một chút "Ngươi bây giờ, cứu đám Ôn cẩu kia thì có gì khác biệt? Để một Ôn thị y sư còn sống rời đi, ta có ngốc cũng không ngốc đến độ như vậy."Thấy đối phương không thèm quan tâm mình là ai, Ôn Nhu nhìn vào mắt hắn, thoáng chốc mồ hôi lạnh tứa ra, chợt thấy lưỡi kiếm kia muốn hướng yết hầu nàng quét qua, dục vọng sinh tồn mãnh liệt làm nàng thốt lên."Tay áo tím này, ngươi là người của Vân Mộng Giang thị!"Ngụy Vô Tiện khựng lại.Lúc này, Ôn Ninh đang bị môn sinh Giang thị đè trên mặt đất, khó khăn lên tiếng."Tỷ, hắn là.... nhi tử của Giang Tông chủ."Ngụy Vô Tiện quét mắt qua người nọ, lại nhìn về phía Ôn Nhu. Ôn Nhu đứng thẳng người, mặc kệ lưỡi kiếm kia từ trên cổ nàng đã vạch ra tia máu."Vậy ngươi càng không thể giết ta!"Dũng khí của nàng chớp mắt quay về, Ngụy Vô Tiện ninh mi, chờ nàng giải thích. Ngón tay Ôn Nhu vẫn như cũ đặt trên hòm thuốc, giờ khắc này, rương dược phẩm để cứu chữa cho người kia cũng chính là đang cứu sống nàng."Ngươi chẳng lẽ không tò mò, lý do chúng ta, dù đã biết rõ tuyến đường này bị các ngươi chiếm đóng, vẫn bất chấp dấn thân vào sao?"".....""Tại sao?"Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo đột nhiên truyền đến, Ôn Nhu liếc mắt nhìn công tử nhà họ Lam từ nãy giờ vẫn luôn thờ ơ, cảm thấy vết thương trên cổ mình bắt đầu ngứa ngáy."Từ Kỳ Sơn phát lệnh của Ôn Tông chủ, muốn chúng ta trong thời gian ngắn nhất phải đến thành Bất Dạ Thiên, bởi vì....""Vì cái gì?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên có dự cảm không lành, sắc mặt trắng bệch, gian nan hỏi một câu."Giang Tông chủ hiện nay đang ở Bất Dạ Thiên, hôn mê bất tỉnh." Ôn Nhu gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, đôi mắt sắc bén mãnh liệt như có lửa "Chỉ có ta mới có thể cứu y! Muốn y sống, lập tức thả chúng ta rời đi!""Ngươi nói cái gì?!" Ngụy Vô Tiện nhất thời nghe không thông, giọng điệu chậm chạp, hung ác nghiến răng nghiến lợi, Tùy Tiện trong tay cảm ứng được tâm tình của chủ nhân, kiếm quang sục sôi.Ôn Nhu mở lớn mắt, sinh tử tồn vong thời khắc này như chỉ mành treo chuông, bất chợt một đạo chưởng phong đánh úp tới, đẩy ra mũi kiếm của Ngụy Vô Tiện, sau đó một thân ảnh màu trắng đã chắn trước người nàng.Lam Trạm thần sắc căng cứng, trên mặt như có sương giăng. "Lam Vong Cơ!" Ngụy Vô Tiện hung hăng cắn răng.Lam nhị công tử từ trước đến nay đối với hắn chưa từng bày ra sắc mặt tốt, lúc này đón nhận sát ý của hắn, liền một thân đồng dạng lạnh thấu xương "Để nàng đi.""Không cần ngươi dạy dỗ ta." Ngụy Vô Tiện cau mày dữ tợn, trong lòng như có lửa đốt, thời khắc nghe đến tình trạng của Giang Trừng, tâm thần hắn liền bất ổn, không còn suy nghĩ được gì.Lam Trạm so với đối phương cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ là hắn may mắn được ngụy trang dưới vỏ bọc băng sơn ngàn năm, khi ổn định được Ngụy Vô Tiện, liền nhìn về phía Ôn Nhu."Ngươi có thể đi, nhưng hắn....." Nhìn về phía Ôn Ninh "Phải ở lại đây.""Không được!" Ôn Nhu không chút nghĩ ngợi liền phản đối "Ta muốn hắn cùng đi!""Nếu không, ta liền cùng hắn ở tại nơi này!"Lam Vong Cơ khiến nàng cảm thấy áp bách, đầu ngón tay chụp trên hòm thuốc cũng siết lại đến đau nhức, nhưng nàng vẫn như cũ thẳng tắp sống lưng, thái độ không một chút khoan nhượng.Lam Trạm nheo lại mắt.2.Giang Trừng từ lúc rơi vào hôn mê liền một mực ngủ say tại tẩm điện của Ôn Nhược Hàn. Mạnh Dao đứng ngoài điện, chờ Ôn Nhu thu thập đồ đạc bước ra ngoài, mới tiến tới dẫn đường cho nàng."Ôn Nhu cô nương một đường đến đây, chắc hẳn chịu không ít vất vả.""A." Ôn Nhu thấy hắn già mồm, cũng không buồn nói nhiều "Nếu ta nói một chút vất vả đều không có, phải chăng sẽ bị xem là phản đồ?"".....""Ta xác thực chẳng gặp khó khăn gì." Ôn Nhu cùng Mạnh Dao bước xuống thềm đá, nàng nhàn nhạt nói "Đoạn đường này, vô cùng thuận lợi."Vô luận là Giang gia, Lam gia, hay là Kim gia, Nhiếp gia, đều mở rộng cửa nhường đường cho tỷ đệ nàng đi. Nàng không rõ tứ đại gia chủ phát lệnh đến môn sinh thế nào, chỉ là mỗi một nơi nàng đi qua, cho dù là thuộc phạm vi cai quản của nhà nào, không những không bị uy hiếp tính mạng, mà còn được nhiệt tình tiếp ứng vật phẩm, ngựa tốt nếu như gặp vấn đề. Hết thảy đều rất thuận lợi, một đường đi đến Bất Dạ Thiên, so với dự tính của nàng còn sớm hơn ba ngày.Trong cảnh gió tanh mưa máu, một cái chảo lửa chém giết lật đổ nhau không ngừng, lại vì một người mà không hẹn cùng mở ra một con đường sống, đem hết toàn lực giữ lại cho y một điểm sinh tồn."Nếu như muốn hỏi tình trạng của y, cứ việc nói thẳng."Mạnh Dao sững sờ, lập tức ôn hòa cười, thừa nhận "Ôn Nhu cô nương làm sao biết?"Ôn Nhu không để ý tới hắn, nói "Mặc dù rất khó trị liệu, nhưng không cần lo lắng, so với lần đầu, đây không phải là tình huống xấu nhất." Lần đầu nàng muốn nói đến là lúc Giang Trừng vừa mới mất đan, kinh mạch chìm trong im ắng, khiến toàn bộ y sư Bất Dạ Thiên đều thúc thủ vô sách. (không còn cách nào cứu)Thần sắc trên mặt Mạnh Dao trầm xuống "Vậy, y có tỉnh lại không?""......" Ôn Nhu đứng tại cửa phòng mà Ôn Nhược Hàn bảo Mạnh Dao an bài cho nàng, xoay người nhìn hắn, rất kiên định đáp."Y sẽ tỉnh."Y là vảy ngược mà ngũ đại gia chủ thống lĩnh tiên môn Bách gia ngầm thừa nhận, là người có thể khiến cảnh chém chém giết giết giữa hai phe tạm thời đình chiến, xem như quá mệt mỏi mà ngủ một hồi lâu, nhưng tình cảm và trách nhiệm sẽ lại kéo y trở về, đem y một lần nữa đắm chìm trong phàm trần thế tục. Y, sẽ muốn tỉnh lại.3.Ôn Nhược Hàn một thân trong đêm khuya trở lại tẩm điện, dưới ánh nến chậm chờn, xuyên qua thư phòng, chính điện, tại song cửa sổ được ánh trăng chiếu rọi, bước vào Thiên Điện, nơi Giang Trừng đang ngủ say.Gian phòng tịch mịch không có nhân khí, rèm trướng phấp phới che che đậy đậy một bóng người hô hấp yếu đến mức không thể nghe thấy. Ôn Nhược Hàn không có châm đèn, mượn ánh trăng rực rỡ ngoài kia vén lên màn che, khom người ngồi tại mép giường.Giữa ánh sáng vầng trăng, gương mặt Giang Trừng trắng bệch như tờ giấy, đường nét trầm tĩnh, lãnh ngạo cứng rắn ngày thường lúc này đã biến mất, lông mi cong vuốt kia vẫn còn vương lại một ít khí phách thời thiếu niên, một thân với tấm lòng chân thành.Ôn nhu của y, cho dù được giấu kín dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng nghiêm nghị hung ác ngoan lệ như thế nào, đều chưa từng nhạt phai.Ôn Nhược Hàn an tĩnh nhìn y một lúc, lại giương mắt, trong đôi con ngươi luôn lạnh lẽo đầy sát ý kia, hiếm có nổi lên một tia ôn nhu.Gió lạnh phần phật thổi trong đêm, Bất Dạ Thiên ánh nến dao dặc, tại gian phòng rộng lớn, dưới ánh trăng quạnh quẽ, Ôn Nhược Hàn giữa hơi thở mỏng mảnh của người nọ, tựa như lần đầu khi hắn đem y khóa lại tại Kỳ Sơn, bất tri bất giác an tĩnh ngồi ngắm y cả một đêm.Ánh trăng dần bị đẩy lui, Ôn Nhược Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bị bao trùm bởi sương sớm, thoáng hiện một mảnh núi xa, đột nhiên trong lòng hắn nhảy lên, nghiêng người nhìn xuống.Giang Trừng với đôi đồng tử đen láy, lông mi rẽ quạt dưới ánh trăng tàn như một mảnh sương mù mông lung, lúc này, y tựa như tỉnh, cũng tựa như đang nằm mộng."....." Ôn Nhược Hàn cúi người, dưới lớp áo thêu hoa văn Liệt Nhật trải dài trên đệm chăn, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay y."Mộng cái gì sao?"Một đoạn tay nhỏ bị hắn nắm lấy đặt trước ngực, Ôn Nhược Hàn bắt mạch cho y, chầm chậm hỏi.Giang Trừng hư nhược mở to mắt, vũ tiệp run lên, đáy mắt đè ép một loại cảm xúc không tên, hô hấp của y vẫn nhè nhẹ, có lúc còn không nghe thấy. Y chỉnh cổ tay, nhẹ nhàng đặt lên tim hắn.Ôn Nhược Hàn sững sờ.Người đang nằm sắc mặt tái nhợt, thanh âm như thực như ảo, tùy thời đều có thể lâm mộng."..... Đừng điên nữa."Vũ tiệp rũ xuống càng thấp, Giang Trừng thanh âm càng yếu, như là đối với Ôn thị Thiếu Tông chủ mười bốn tuổi năm ấy, thì thào nói nhỏ."Ta và ngươi.... cùng một chỗ.... đạp biến...."Lại mơ màng ngủ mất, hai chữ 'sơn hà' bị giữ lại tại kẽ răng, mập mờ rồi lại yên tĩnh dị thường.Đoạn cổ tay bất lực rũ xuống, bị Ôn Nhược Hàn ôm chặt, vẫn như cũ vững vàng đặt tại ngực hắn."....."Ôn Nhược Hàn buông thõng mặt mày, hai mắt hằn lên tơ máu, muốn siết chặt lấy, giữ chặt lấy, một bóng ảnh bạch nguyệt quang kia.
Trên đời này chỉ có hai loại người, một là muốn thờ hắn như thần đàn, một là muốn kéo hắn xuống địa ngục. Trong vạn người ấy, chỉ có duy nhất một Giang Trừng —— đau khổ muốn đem hắn kéo về nhân gian.[Phần Hạ Hoàn]End.
Trên đời này chỉ có hai loại người, một là muốn thờ hắn như thần đàn, một là muốn kéo hắn xuống địa ngục. Trong vạn người ấy, chỉ có duy nhất một Giang Trừng —— đau khổ muốn đem hắn kéo về nhân gian.[Phần Hạ Hoàn]End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com