All Lam Doan Khi Va Dong Doi Binh Thuong Trans
"Thật sự không cần thiết" Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, rất ư là bài trừ tất cả sắp xếp của bọn họ"Đó dù sao cũng là hồi ức đẹp của chúng ta mà, vẫn là... nhớ ra tốt hơn" Đinh Trình Hâm đeo dây an toàn, cũng thuận tiện kiểm tra của cái của Hạ Tuấn Lâm luôn"Vậy chúng ta xuất phát thôi" Mã Gia Kỳ nói với tài xế"Xuất phát xuất phát!" Tống Á Hiên ôm vai Hạ Tuấn Lâm, hy vọng có thể khơi dậy được hứng thú của cậuMà Hạ Tuấn Lâm vẫn không biết chuyện phải đối mặt trong chuyến này là hồi ức tốt đẹp hay là chuyện cũ đau khổ nữa"Hạ Nhi, em có muốn ăn gì không, anh có mang theo đồ ăn nè" Trương Chân Nguyên chồm tới hỏi cậu"Không cần, có nước không?" Hạ Tuấn Lâm dựa vào bên cạnh cửa sổ, vẫn đang nghĩ đến sau khi về tài nguyên của mình có thể bạo không"Có nước trái cây cậu uống không, không đường" Nghiêm Hạo Tường giành bước đầu tiên cầm lấy chai nước trái cây nóiTrương Chân Nguyên lắc lắc đầu với Hạ Tuấn Lâm, tỏ ý mình không có"À... cảm ơn Nghiêm Hạo Tường" Hạ Tuấn Lâm nhận lấy, Trương Chân Nguyên có chút không vui, vẫn là chưa chuẩn bị đủHạ Tuấn Lâm uống nước trái cây, trên vai xuất hiện thêm một cánh tay, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt đẹp trai kia của Lưu Diệu Văn"Làm gì đó?" Hạ Tuấn Lâm đẩy tay Lưu Diệu Văn ra"Nước trái cây, của em" Lưu Diệu Văn chu môi, dáng vẻ như chịu ủy khuất"...Nghiêm Hạo Tường?""À tớ tiện tay cầm đó, nhìn thấy rồi" Nghiêm Hạo Tường quay mặt đi"Nước trái cây thôi mà, ai uống mà không phải uống" Đinh Trình Hâm vỗ vỗ Lưu Diệu Văn"Vậy trả em" Hạ Tuấn Lâm ném chai nước cho Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhìn một lát, mím mím môi, sau đó lại nhét chai nước về lại trong tay Hạ Tuấn Lâm"Anh uống qua rồi... lần sau mời lại em là được rồi" Lưu Diệu Văn dựa ra sau ghế, không để ý đến những người khác nữa, nói thật, quan hệ của bọn họ thật đủ ngượng màHạ Tuấn Lâm cũng không từ chối, nếu người ta đã cho rồi, vậy cứ đẩy qua đẩy lại mãi cũng chẳng có gì vuiTống Á Hiên dựa lên vai Hạ Tuấn Lâm, ôm lấy người bên cạnh, chỉ cần da mặt mình đủ dày, thì mình chính là người thân với Hạ Tuấn Lâm nhất"Tống Á Hiên Nhi, em đừng cứ đè Hạ Nhi mãi thế, lát nữa vai sẽ bị tê đó" Mã Gia Kỳ nhíu mày kéo Tống Á Hiên qua một bênTống Á Hiên không vui bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời Mã Gia Kỳ ngồi ra bên cạnh một chút, dù sao cậu cũng không muốn khiến Hạ Tuấn Lâm khó chịu, nhưng cậu vẫn nắm lấy tay Hạ Tuấn LâmHạ Tuấn Lâm chỉ đành cười với cậu "Được rồi, mọi người đều dậy từ rất sớm, ngủ bù một giấc đi""Bọn anh đều không buồn ngủ, dù sao cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, vực dậy tinh thần thôi, về sau lại phải bận nữa rồi" Đinh Trình Hâm nóiCâu này cũng không sai, dù sao sau khi trở về mọi người đều phải chạy khắp nơi làm việc rồi, những ngày có thể tụ lại với nhau không nhiều nữa, hơn nữa mấy cái tống nghệ này kia lại khá là tốn thời gian, còn không phải là người của công ty, sẽ không quan tâm hết mọi mặt được, chuyện gì cũng đều phải tự mình lo liệuCòn thêm cái sân khấu kia nữa, lại phải dành thời gian để luyện tập, mấy cái như luyện tập với nhau đều cần mọi người dành chút thời gian ít ỏi mới có thể hơp lại được, hôm nay là một ngày cuối cùng để hưởng thụ rồi"Thế nhưng đứa nhỏ vô tâm vô phế Lưu Diệu Văn kia đã ngủ rồi" Hạ Tuấn Lâm chỉ vào Lưu Diệu Văn yên tĩnh"Hửm?" Lưu Diệu Văn mơ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, thế là đáp lại một tiếng, Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ đầu cậu để cậu ngủ tiếp"Nghỉ ngơi cũng có cách riêng, em ấy thích như thế" Hạ Tuấn Lâm dựa vào lưng ghế thở ra một hơi, vậy bản thân thích nghỉ ngơi như thế nào? Cậu không nghỉ ngơi, cũng không thể nghỉ ngơi"Hạ Nhi, hôm qua cậu ra ngoài, là vì tớ sao?" Nghiêm Hạo Tường đến gần Hạ Tuấn Lâm hỏi, tuy rằng đã biết, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn muốn nghe Hạ Tuấn Lâm chính miệng nói"Ừm, không phải là sinh nhật cậu sao, tớ quên mất công ty cũng chuẩn bị bánh kem" Hạ Tuấn Lâm thành thật nói, sớm biết thế hà tất gì còn phải chạy đi xa như thế để mua bánh kem chứ, kết quả thời tiết thất thường còn phải dầm mưa vềCậu không biết lẽ nào Hạ Tuấn Lâm của trước đây cũng không biết sao? Vậy vì sao còn muốn đặt ghi chú? Rõ ràng đã nghĩ tới khả năng sẽ bị từ chối, nhưng vẫn muốn tặng, Hạ Tuấn Lâm của trước đây nghĩ gì vậy a?"Dù sao cũng là là sinh nhật 20 tuổi, sau này là đầu ba rồi, nên chúc mừng một chút" Hạ Tuấn Lâm nói đùa chuyển chủ đề"Gì ba" Nghiêm Hạo Tường không nghe được đáp án muốn nghe, ngược lại còn bị Hạ Tuấn Lâm nhắc tới đầu ba"Hahahahahaha" Mọi người đều bật cười"Cười gì hả, các anh không phải cũng đầu ba sao, đặc biệt là anh đó Đinh ca!" Nghiêm Hạo Tường lè lưỡi, gan lớn rồi, còn dám đi khiêu khích Đinh Trình Hâm"Ha nhóc con, ba ngày không đánh nên nhảy lên đầu ngồi rồi đúng không" Đinh Trình Hâm cách hai ghế cũng muốn đánh Nghiêm Hạo Tường phát"Được rồi được rồi, còn đang trên xe đó, yên phận xíu đi, Diệu Văn còn đang ngủ kìa" Mã Gia Kỳ vừa cười vừa ngăn Đinh Trình Hâm lại "Hiện tại chỉ còn Diệu Văn là chưa sắp lên đầu ba thôi nhỉ""Hạ Nhi thấy sao?" Trương Chân Nguyên hỏi Hạ Tuấn Lâm, dù sao Hạ Tuấn Lâm cũng thuộc nhóm người sắp đầu ba"Em thích trẻ, đừng có mà bật lại em, em không tin mấy anh không thích trẻ" Hạ Tuấn Lâm có gì nói đó, cậu hy vọng bản thân đừng già đi"A thích thích chứ" Mấy người miệng thì hưởng ứng, mắt thì đều nhìn về phía Lưu Diệu Văn đang ngủ kia, em ấy là tình địch lớn nhất hiện tại, hơn nữa còn nhỏ nhất"Sau này Hạ Nhi nếu tìm người yêu, sẽ thích con gái lớn tuổi hơn mình chứ?" Tống Á Hiên muốn tranh thủ cho mình một chút, lỡ như Hạ Nhi nhà bọn họ thích trưởng thành một chút thì sao"Vậy thì phải xem đối phương là ai, thích chính là thích, không vì cái gì hết, tình cảm cậu dành cho một người là thứ không cách nào có thể nói rõ được, cũng giống như trước đây Mã ca hỏi tớ thứ không thích có thể thích lại được không, đều là những thứ tình cảm mà cậu không thể nói ra được với thứ đồ đó" Hạ Tuấn Lâm nhìn ánh mắt của đám người, bọn họ dường như rất có hứng thú với câu hỏi này, không biết có phải lại là thăm dò chuyện hai ngày trước hay không nữa"Hơn nữa, chưa nói đến tuổi của cô ấy, xét về tuổi của tớ trước, cái nghề nghiệp minh tinh này, lúc kết hôn đã lớn đến mức nào rồi chứ, cậu còn muốn yêu cầu gì người ta nữa, huống hồ, chỉ cần nhìn trúng đối phương, tuổi tác không phải vấn đề" Hạ Tuấn Lâm thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra lướt vid xemVì sao quạ đen như bàn viết, bởi vì anh yêu em không có lý doThích và yêu không giống nhau, giống như động từ tiếp diễn và động từ không tiếp diễn không tiếng Anh, thích có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, nhưng yêu là cả một đờiTừ nhỏ Hạ Tuấn Lâm đã phân cái thứ này rất rạch ròi, cho nên cậu nhìn ra được người bên cạnh đối với mình rốt cuộc là yêu cả một đời, hay là giữ thể diện tạm thờiĐây cũng là lý do vì sao Hạ Tuấn Lâm nhìn người vô cùng chuẩn, nhưng hết lần này đến lần khác, cậu không nhìn rõ được mấy người bọn họ"Hạ Nhi như vậy nhất định có rất nhiều người thích a, anh cũng rất là thích hahaha" Trương Chân Nguyên nói"Tớ cùng rất thích, Lâm Lâm cũng thích tớ phải không" Tống Á Hiên lại ôm lấy cánh tay Hạ Tuấn Lâm, cười đến răng cũng lộ cả ra ngoài"Phải phải phải, tớ cũng thích các cậu" Hạ Tuấn Lâm có chút bất đắc dĩ"Nhìn thấy chưa, thích chúng ta, chúng ta hiểu chưa" Đinh Trình Hâm cứ như nói đùa mà nhân mạnh hai chữ chúng ta, vì để thức tỉnh Tống Á HiênTống Á Hiên mới không thèm nghe anh, cậu thích tự động lược bớt chữ cuối cùng, như vậy mới là chính xác, như thế, Hạ Tuấn Lâm mới là của cậu"wa!" Lưu Diệu Văn giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, trên người còn có cả mồ hôi lạnh, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi trước mặt liền nuốt nước bọt giải thích với bọn họ"Em em... em thấy ác mộng, em mơ thấy..." Lưu Diệu Văn vừa muốn nói chi tiết đã bị Mã Gia Kỳ ngăn lại"Dừng, nếu là ác mộng không tốt thì đừng nói nữa""Ác mộng còn có cái tốt à?" Nghiêm Hạo Tường hoài nghi"Vậy thì đừng nói nữa, lỡ như ảnh hưởng đến tâm trạng" Đinh Trình Hâm nhìn qua Lưu Diệu Văn, cậu dường như thật sự đã gặp phải ác mộng rồi"Cũng không có chuyện gì, không cần nghe đâu, rất nhàm chán, hơn nữa... em cũng quên kha khá rồi" Lưu Diệu Văn lau lau trán nóiNghiêm Hạo Tường vẫn đầy tiếc nuốiHạ Tuấn Lâm quay đầu vừa hay đối mắt với Lưu Diệu Văn, cậu nhìn ra được Lưu Diệu Văn muốn nói, hơn nữa, có thể ác mộng có liên quan tới mấy người bọn họCũng đúng, lớn rồi, cũng biết không nên phá hoại bầu không khí của mọi người ở những lúc thế này rồi, cũng biết tự mình chịu một số chuyện rồi"Được rồi được rồi, không nói thì không nói, đừng ầm ĩ nữa, lát nữa lại không có sức chơi" Hạ Tuấn Lâm chỉ vào mấy người ồn ào nhất"Được rồi được rồi, Hạ Nhi lên tiếng rồi, đều ngừng đi" Nghiêm Hạo Tường lập tức im miệngHạ Tuấn Lâm cũng đáp lại cậu bằng một ánh mắt tán thưởngNhững người khác cũng im lặng, Mã Gia Kỳ nhìn Hạ Tuấn Lâm rồi vươn tay ra"Gì thế" Hạ Tuấn Lâm nhận lấy nhìn"Đồ ngon" Mã Gia Kỳ nói "Đặc biệt mang cho em đó""Yo, Mã ca thiên vị nha, đây là cái gì?" Đinh Trình Hâm giật qua xem, nhìn rất quen"Đưa lại đi, tớ biết cậu không ăn, lần trước có thấy Hạ Nhi ăn, tớ nếm thử rồi, không đường đó""Ồ ~ Mã ca thiệt ân cần a" Trương Chân Nguyên nói vui"Cảm ơn, vừa hay không đem theo gì ăn hết" Hạ Tuấn Lâm cười cười, xé ra ănTống Á Hiên không vui cho lắm"Lâm Lâm, tớ cũng muốn ăn""Không đường đó, không ngon đâu, cậu đừng ăn" Hạ Tuấn Lâm đặt đồ ăn ra xa, không để cho Tống Á Hiên chạm tới"Gì vậy a em ăn thử" Lưu Diệu Văn từ phía sau nhào lên cắn một miếng, quả thực là không đường, nhưng cũng không quá khó ăn"Hei nhóc con này" Hạ Tuấn Lâm kẹt bởi dây an toàn nên không thể đánh tới Lưu Diệu Văn đượcChẳng qua Nghiêm Hạo Tường vô cùng thuận tay gõ cho Lưu Diệu Văn một phát, coi như báo thù cho Hạ Tuấn LâmMã Gia Kỳ nhìn bọn họ tranh, dù sao cũng là anh mua, mua cho Hạ Tuấn LâmXe từ từ dừng lại, mấy người nói nói cười cười đi xuống xe, đã là buổi chiều rồi, không khí trong lành ập đến, phía trước là đồi cỏ nhìn không thấy điểm cuốiHạ Tuấn Lâm hịt sâu một hơi, thư giãn thật là tốt a"Lát nữa hẵng đi, người ta phải chuẩn bị một chút" Đinh Trình Hâm đứng ở nơi xa vẫy tay gọi lớn, sau người anh là một khinh khí cầu cực lớn, đủ để chở cả bảy người bọn họHạ Tuấn Lâm nhìn mà có chút phát ngốc, thật sự là chưa từng được ngồi qua khinh khí cầu lần nàoNhững người khác đều nghỉ ngơi ở trong xe hoặc là chụp hình trên đồi cỏ rượt nhau chạy các thứ, mà Lưu Diệu Văn lại ngồi dưới ánh mặt trời phía xa ngây người"Nói đi, mơ thấy ác mộng gì rồi, để anh vui vẻ chút" Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn vỗ vỗ vai cậu, ngược lại dọa cho Lưu Diệu Văn một trận"Gì vậy, không có gì, anh khỏi cần lo" Lưu Diệu Văn nói"Có nói không hả" Hạ Tuấn Lâm đấm Lưu Diệu Văn một cái, mang theo ngữ khí uy hiếp"Em... em mơ thấy anh, mơ thấy anh đi rồi, rời khỏi công ty, không liên lạc với bọn em nữa, phương thức liên lạc gì cũng xóa hết luôn" Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn Lâm, lông mi run rẩy"Em không tìm thấy anh, đứng chết tại chỗ, tối lắm... bên cạnh không có một ai, Hạ Nhi, Hạ Tuấn Lâm, anh biết không em không giỏi biểu đạt, em thừa nhận cảm xúc của em có lúc rất quá khích, là bởi vì em quá sợ hãi, từ khi anh mất ký ức, có quá nhiều thứ không xác định được vây khốn" Giọng Lưu Diệu Văn có chút run rẩy"Em sợ anh phản bội bọn em, kết thúc hợp đồng, rời đi, loại từ này rất hay treo trên miệng anh, em thật sự sợ có một ngày anh sẽ rời đi, từ nay Thời Đại Thiếu Niên Đoàn không còn người thứ bảy nữa" Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, ánh mặt trời lúc ba giờ chiều chiếu lên mặt cậu, thật nóng aCho dù nhắm mắt lại vẫn cảm nhận được sự thiêu nóng của ánh mặt, thế mà trước mặt lại xuất hiện một khoảng lạnh lẽo"Được rồi, anh còn tưởng là cái gì chứ... lại là mấy chuyện tào lao của anh, cũng đáng để em thấy ác mộng" Hạ Tuấn Lâm cười cười, không biết là đang cười Lưu Diệu Văn hay đang cười bản thân nữa"Anh sẽ không đi đâu" Hạ Tuấn Lâm nhìn ra ánh mặt trời phía xa, tuy rằng đã bắt đầu xuống núi rồi nhưng vẫn huy hoàng như cũHạ Tuấn Lâm dường như đã định quyết tâm, huynh đệ có tốt đến đâu cũng sẽ có mâu thuẫn, cũng sẽ cãi nhau, chẳng có gì to tát hết, bản thân cũng chẳng qua mới tiếp xúc với bọn họ không bao lâu, có lẽ còn chưa hiểu hết được bọn họ"...thật sao?" Lưu Diệu Văn còn chưa phản ứng lại kịp"Thật đó, được rồi đồ ngốc, đi thôi, bọn họ gọi chúng ta rồi kìa" Hạ Tuấn Lâm đứng dậy phủi phủi đất trên người điLưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn Lâm chạy xa, cúi đầu ngây người một lúc rồi mới đi theo"Đi thôi đi thôi lên khinh khí cầu nào!" Đinh Trình Hâm gọi mọi ngườiTrương Chân Nguyên ôm lấy Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa cười lên khinh khi cầuKhông biết vì sao, mọi người hình như đều rất hưng phấn, rõ ràng đã cùng nhau ngồi qua một lần, nói thế nào nhỉ, có thể là mang theo một tâm trạng khác rồi đi"Cất cánh rồi! Wa nó đang bay lên!" Tống Á Hiên kích động nhìn mặt đất cách mình ngày càng xa, không nhịn được nắm lấy cổ tay Hạ Tuấn LâmHạ Tuấn Lâm không nhịn được mà cười "Cậu thật trẻ con"Đinh Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm, cũng không kiềm được mà mỉm cười, nhìn ra mặt trời lặn phía xa, thật tốt aMã Gia Kỳ âm thầm chen đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, nắm lấy tay cậu nhét vào một thứHạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn, một sợi dây chuyền bạc đang nằm trong lòng bàn tay mình, là một con cá voi rỗng ruột"Cá voi, loài động vật có vú lớn nhất trên thế giới, sống ở dưới biển sâu" Mã Gia Kỳ nhìn mặt trời lặn nói"Có ngụ ý gì" Hạ Tuấn Lâm nâng dây chuyền lên, để dưới ánh đèn cẩn thận quan sát"Cá voi, là một phần rất quan trọng của đại dương" Mã Gia Kỳ quay đầu nhìn cậu cười"Hy vọng là như thế đi" Hạ Tuấn Lâm đặt nó vào trong áo"Nhìn kìa! Mặt Trời!" Lưu Diệu Văn dựa trên lan can hét lớn"Tôi tên Đinh Trình Hâm, tôi muốn làm một phi hành viên! Phi hành giữa không trung!" Đinh Trình Hâm đột nhiên hét lớnMọi người ngây người rồi cũng lần lượt bật cười, Hạ Tuấn Lâm không hiểu lý do, muốn tiếp lời thì Mã Gia Kỳ đã lên tiếng, thanh âm thanh thoát hữu lực"Tôi, Mã Gia Kỳ, muốn viết một ca khúc hay nhất!""Trương ca tới!" Hạ Tuấn Lâm trêu chọc"Vậy anh... tôi Trương Chân Nguyên muốn làm một bác sĩ" Trương Chân Nguyên cười, không ngờ bản thân lại nói ra một ước mơ như vậyNhững người khác đều bật cười, cái này còn hoang đường hơn phi hành viên nữa"Nghe cho rõ đây, Nghiêm Hạo Tường tôi tương lai nhất định sẽ là người có trách nhiệm nhất có khả năng gánh vác nhất! Không có trong số!""Tớ tin cậu" Hạ Tuấn Lâm bày tỏ ủng hộ"Vậy tớ làm gì đây, cũng là một bác sĩ đi, ở cùng với Trương ca" Tống Á Hiên cười, cũng không biết lúc đầu sao có thể nói ra nguyện vọng kia nữa"Em muốn giống với Đinh ca, làm một phi hành viên! Vút một tiếng, cất cánh!" Lưu Diệu Văn hét lớnNhững người khác vừa cười vừa nhìn Hạ Tuấn Lâm, đều rất mong chờ"Làm gì thế, em cũng phải nói à" Hạ Tuấn Lâm cười"Đương nhiên rồi, bọn tớ nghiêm túc như vậy a" Nghiêm Hạo Tường nói"Vậy, Hạ Tuấn Lâm tôi..."Muốn làm cái gì chứ? Nếu là Hạ Tuấn Lâm vốn có, cậu chỉ muốn yên ổn livestream sống cho thật tốt, để năm tháng lặng lẽ trôi cũng chẳng có gì không tốtNhưng đối với Hạ Tuấn Lâm hiện tại mà nói, thứ cậu muốn không chỉ là những tháng ngày lặng lẽ, cũng không thể chỉ tĩnh lặng trôi điƯớc mơ là cái gì, chính là ở vạch đích cuối cùng kia, mọi sự nỗ lực của bạn đều là vì giấc mơ ngoài tầm với kia, nhưng mỗi một bước bạn bước ra, đều là vì nóƯớc mơ, ước mơ của Hạ Tuấn Lâm là gì?Một suy nghĩ đột nhiên nảy ra"Mở concert ở sân vận động lớn nhất Trung Quốc..."Hạ Tuấn Lâm rõ ràng chẳng nói gì cả, nhưng bọn họ đều là dáng vẻ thư thái, cười đến càng vui hơnVậy thì Hạ Tuấn Lâm cũng cười với ho, ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ, bóng khinh khí cầu được vẽ thêm bảy thiếu niênPhía trước là ánh sáng, là tương lai, là tốt đẹp không nhìn thấy điểm dừngHạ Tuấn Lâm thở ra một hơi trong lòng, như vậy cũng rất tốt nhỉ? Cười nhiều một chút, nói ra những lời trong lòng là được rồiCó lẽ, bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, có lẽ, Hạ Tuấn Lâm sẽ càng ngày càng tốtHạ Tuấn Lâm giang rộng hai tay, hét lên về ánh tịch dương đang dần tắt "Chúc Hạ Tuấn Lâm luôn tốt lên!""Chúc Thời Đại Thiếu Niên Đoàn luôn tốt lên!" Mã Gia Kỳ cũng nóiBọn họ mặc ý hét lớn trên khinh khí cầu, để trời cao biết được tâm nguyện của bọn họTrái tim thiếu niên không nên bị vây cầm ở đây, bọn họ còn có lý tưởng cao hơnDưới bóng khinh khí cầu, là tình yêu nồng đậm nhất đối với người bên cạnh, đối với tương lai của nhau
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com