All Jujutsu Kaisen X Reader Mat Ngot Chet Ruoi
"Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch vào...""...""Y/n có muốn góp vui không nè!?" Mahito đột nhiên quay phắc sang Y/n đang phơi nắng, tay còn mon men tham lam đụng chạm cô.Cô nằm phịch xuống, giọng điều uể oải đáp: "Cho tôi kiếu đi, việc thâm nhập vô đó đã rất tốn sức rồi."Đối với cô, đàn ông xung quanh chủ tịch cùng lắm chỉ xem như đám ruồi nhặng bu quanh, sớm đã quá quen với tình cảnh này.
"Phải rồi! Chuyện trong đó thế nào?" Geto mang ý thăm dò hỏi cô. Hắn nói những lời này rất oai vệ, như thể không hề cảm thấy có điều gì không phải.
Cô thu ánh mắt, không lên tiếng mà khẽ nở nụ cười.
"Ừm..Bọn họ không ưa nhau lắm." Cô phủi tay rồi đứng dậy. "Đi nhé."
Lúc cô sắp bước ra tới cửa, giọng nói đầy mùi thuốc súng của Geto phát ra. "Phải liệu hồn đấy."
Y/n bình thản nhấc chân ra khỏi cửa, trước ánh mắt cười của tên kia, cô chỉ đáp ngắn gọn. "Lũ người đó không ngáng được đường của tôi."
Đến cuối kẻ nào khóc, còn chưa biết đâu.
Từ đằng sau, một thân ảnh lao tới đấm vào người cô, cô nghiêng mình sang một bên may mắn thoát được một mạng. Phản ứng nhanh, cô lộn người xuống đất, để hai tay chống còn chân thì liên tục đá những cú sút căng vào người hắn. Sau khi thấy hắn ta mất thăng bằng lùi về sau thì cô cũng lộn nhào ra xa để giữa khoảng cách.
Đây là, đàn anh từ kyoto?
Vẻ cau có trên khuôn mặt xinh xắn của cô không còn chỗ cho một vẻ sợ hãi đáng yêu, nhung lại khiến người ta dễ mủi lòng, cô liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, cảnh giác cao độ.
"Ta không ngờ ngươi đánh con gái."
Hắn lao tới chỗ cô với một tốc độ nhanh chóng mặt, cô chỉ kịp ôm bụng để giảm sát thương từ cú đấm của hắn chứ cũng bay xa vài mét. Vừa đau vừa choáng đứng dậy, cô mập mé khoé môi.
Cô nhìn thấy Megumi, đầu chảy máu, thân thể tàn tạ. Đúng là không chơi hèn không được mà..
Cô dùng thuật thức của bản thân kìm chặt hắn xuống đất còn bản thân thì đi đến đỡ Megumi dậy.
"Y-Y/n!?"
"Nhớ tui hả?" Cô cười cười thích thú.
Thấy người đàn ông không có phản ứng gì, cô càng vui vẻ hào hứng, nhìn ngũ quan tuấn mỹ với các góc cạnh sắc sảo, cả thân thể ưỡn ra, ôm lấy người đàn ông. "Megumi ơi~"
Sau đó, cảnh tượng sau hổ này bị các đàn anh đàn chị bắt gặp. Cô sợ đến mức hất cậu ra chỗ khác, đứng dậy luống cuống giải thích. Y/n xấu hổ cúi người, gương mặt hồng nhạt, ánh mắt vẫn còn thoang thoảng vẻ mệt mỏi.
Nhìn qua là biết không muốn liên quan tới cậu.
Megumi trầm mặc.
Cô nhìn anh với ý xin lỗi trong mắt, sau đó hỏi thăm về cuộc thi giữa hai trường sắp tới cũng như Yuta.
****
"Yuniku nè.." cô chầm chậm bước đi cùng cô bạn đến từ gia tộc Zenin của mình.
"Sao thế?" Cô bạn vừa cầm cặp của cả hai vừa nhìn cô.
"Tao có tồi lắm không?"
"Tồi."
Cô giật mình: "H-Hả? Sao đồng ý liền vậy?"
"Mày coi mày tiếp xúc bao nhiêu người đàn ông rồi?" Thanh âm của ả đều đều, có vài phần mỉa mai. "Mày đã từng thực sự yêu ai chưa?"
"Tao..."
Có chứ.
Lúc ở bên Nanami, nội tâm của cô thèm muốn vô cùng, cô muốn quay người lại, đưa môi tìm kiếm môi anh, muốn nắm lấy tay anh, để anh sờ vào giữa hai chân của cô, để giảm bớt sự trống rỗng bên trong cơ thể cô, nhưng cuối cùng cô cũng không làm gì.
Chỉ cần Nanami không buông tay, cô cũng sẽ không nhúc nhích. Nhưng cô nghĩ, anh và cô vẫn là không nên.
Cô không xứng.
Cô cũng đã từng muốn ở bên Megumi, cùng cậu lớn lên. Cô muốn tự mình chăm sóc cậu ấy, muốn ngày nào cũng nhìn thấy cậu ấy, nắm tay, thậm chí là...một cái đám cưới.
Cô vẫn không xứng.
Thế nào cũng không xứng.
Người lớn lên cùng đám nguyền hồn ác độc, xứng đáng sao?
"Haiz, có lẽ tao được dạy dỗ không đúng cách."
"Mày KHÔNG được dạy dỗ đúng cách."
"..."
"Thật may vì công lý luôn chiếm phần đông."
Ả ta thở dài.
"Y/n."
"Sao vậy?"
"Vì nó chiếm phần đông nên nó mới là công lý. Nếu cái ác chiếm phần đông, nó cũng sẽ là công lý thôi."
"Chúng ta chỉ may mắn, được là số đông."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com