TruyenHHH.com

All Jujutsu Kaisen X Reader Mat Ngot Chet Ruoi

Sau khi đi mua đồ về, hai người quyết định uống với nhau một chút. Dù Y/n còn ở độ tuổi học sinh nhưng đã sớm làm quen với bia rượu, dù Nanami có cấm cô vẫn ráng nốc vài lon.

Sau đó, cô buông bỏ lớp phòng bị của mình xuống. Bắt đầu lảm nhảm.

Yếu ớt, mỏi mệt, chênh vênh không chắc chắn. Giọng Y/n trở nên như thế, hoàn toàn mất đi tinh thần của ngày xưa, nhưng đủ làm người ta mềm lòng mà muốn che chở. "E..em có chút lo."

"Tại sao em lại quyết định dùng cách này?" Từng giây trôi qua giống như nhát dao cứa vào lòng anh. Trong ngực đau đớn, Nanami nghĩ nếu muốn giảm đau, chỉ có thể rời khỏi vết thương. Nhưng anh không nỡ.

"Nguyền sư..." Cổ họng cô như tắc nghẹn, nước mắt lưng tròng. "Em biết như vậy là xấu lắm ạ, hức,.."

Cô đỏ mắt nhìn anh, ánh mắt lập loè vẻ van xin. "Em muốn giúp đỡ mọi người.."

Nanami nhíu chặt mày, tim anh thật sự đã đập nhanh khi nghe thấy chữ này.

Có lẽ anh cũng nhận ra.

Nghĩ đến cũng buồn cười, trong chuyện này, cô và anh thế mà lại khá ăn ý. Cô quay lưng lại, vòng eo nhỏ nhắn uốn lượn ngoằn ngoèo.

Cô cảm thấy mình rất có tài lôi kéo người khác, nhưng cô đã quên mất, cô đang tựa vào ngôi nhà sắp sập, không bảo vệ nổi mình, toàn thân đều là lỗ thủng không ai khác chính là Nanami.

Nanami lực bất tòng tâm nhìn sự mất kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét ở trong mắt cô. Những lời nói vô thực.

Tự mình đa tình có lẽ là sự hành hình đau đớn nhất trên đời. Lồng ngực tựa như tồn tại một quả bóng nhỏ khi gặp được người thương thầm trộm nhớ liền phình to, trực chờ nổ tung. Cảm giác này đau đớn đến thở không thông, còn bị ép tới gò bó.

Cô bắt đầu không biết an phận. Cô đứng dậy muốn đi lấy thêm lon nữa. Ngay sau đó, cánh tay của cô liền bị người kia bắt được, "Y/n, đừng uống nữa."

Lực nắm của anh hơi mạnh, Y/n còn có hơi men trkng người nhất thời không đứng vững, theo quán tính ngã về phía anh, sau đó bị anh đỡ lấy.

Cô lảo đảo, lúc tỉnh táo đã phát hiện mình đã bị ôm chặt.

Bờ vai Nanami rất rộng, lồng ngực dày dặn, cách một lớp áo sơ mi vẫn thể dễ dàng cảm nhận được cơ ngực cùng có bụng anh ta nổi lên, lúc cô ngã xuống, lưng cô quay về phía anh, nên tư thế trở nên vô cùng xấu hổ.

Hai người áp sát quá gần.

Lồng ngực anh nóng hổi, cánh tay anh mạnh mẽ vững vàng ôm lấy cô.

Lúc này, đèn đóm chợt tắt.

"Cúp điện rồi."

Anh khổ sở dựa vào bàn phía trước, dang rộng hai chân, gắt gao ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, đem chóp mũi dán vào bên tai của cô, như đang cố nén dục vọng trong lòng, thở hổn hển từng cái, hơi thở nặng nề, nghe như vừa chết đi sống lại vừa khao khát tình dục. "Em..đừng sợ, anh..."

Nanami thật sự là một người rất biết kiềm chế bản thân. "Em biết mà."

Bản thân anh tự cho rằng mình không dễ yêu một người. Nhưng cái cảm giác ấy, khi ánh hoàng hôn sắp tàn, cô nằm trên ghế sô pha ngủ say, mái tóc chồm nhẹ qua mắt, đôi mắt nhắm lại, mũi nhẹ nhàng mà hít thở, toát ra vẻ yên bình thanh thản. Lúc đó anh nghĩ, mình không yêu cô.

Nhưng khi yêu, cảm giác muốn bảo vệ họ, chở che họ khỏi mọi bất hạnh trên thế giới, để họ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này. Cảm giác đó không có thứ gì có thể chối cãi được.

Đó là nguyện vọng chỉ xuất hiện khi ta yêu người đó hết lòng.

Và Nanami hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Vì anh yêu cô.

Còn cô là gì?

"Em có bao giờ yêu anh chưa?"

"Có xíu."?

Nanami không hiểu rốt cuộc cô xem trái tim của anh là cái thá gì.

"Anh ơi!" Cô gọi vọng vào từ ngoài cửa. "Chú đi đầy đường rồi!"

Y/n là một người sống theo cảm xúc, cô chỉ thích những thứ "thú vị" với mình.

Ban đầu, cô lớn lên cùng nhóm của Mahito. Sau này do hứng thú với Yuta mà dần dần quay lưng lại với họ.

Nhưng cô chưa hành động, dù bị nhóm Mahito nghi ngờ nhưng cô chưa bao giờ đi quá giới hạn.

"Quả là một lãnh địa yên bình."

Cô quay đầu lại nhìn Geto chầm chậm bước vào, hình như chỉ có những lúc như thế này, sự ôn nhu của cô mới xuất hiện. "Jougo thế nào?"

"Hắn ta sẽ ổn thôi."

"Ồ."

Ánh mắt cô sa sầm xuống, hận ý dao động nơi khóe mắt, ngón tay đâm sâu vào da thịt. "Tôi không thích những thứ xấu xí."

"Chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch vào..."

"..."

"Y/n có muốn góp vui không nè!?" Mahito đột nhiên quay phắc sang Y/n đang phơi nắng, tay còn mon men tham lam đụng chạm cô.

Cô nằm phịch xuống, giọng điều uể oải đáp: "Cho tôi kiếu đi, việc thâm nhập vô đó đã rất tốn sức rồi."

Đối với cô, đàn ông xung quanh chủ tịch cùng lắm chỉ xem như đám ruồi nhặng bu quanh, sớm đã quá quen với tình cảnh này.

"Phải rồi! Chuyện trong đó thế nào?" Geto mang ý thăm dò hỏi cô. Hắn nói những lời này rất oai vệ, như thể không hề cảm thấy có điều gì không phải.

Cô thu ánh mắt, không lên tiếng mà khẽ nở nụ cười.

"Ừm..Bọn họ không ưa nhau lắm." Cô phủi tay rồi đứng dậy. "Đi nhé."

Lúc cô sắp bước ra tới cửa, giọng nói đầy mùi thuốc súng của Geto phát ra. "Phải liệu hồn đấy."

Y/n bình thản nhấc chân ra khỏi cửa, trước ánh mắt cười của tên kia, cô chỉ đáp ngắn gọn. "Lũ người đó không ngáng được đường của tôi."

Đến cuối kẻ nào khóc, còn chưa biết đâu.

Từ đằng sau, một thân ảnh lao tới đấm vào người cô, cô nghiêng mình sang một bên may mắn thoát được một mạng. Phản ứng nhanh, cô lộn người xuống đất, để hai tay chống còn chân thì liên tục đá những cú sút căng vào người hắn. Sau khi thấy hắn ta mất thăng bằng lùi về sau thì cô cũng lộn nhào ra xa để giữa khoảng cách.

Đây là, đàn anh từ kyoto?

Vẻ cau có trên khuôn mặt xinh xắn của cô không còn chỗ cho một vẻ sợ hãi đáng yêu, nhung lại khiến người ta dễ mủi lòng, cô liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, cảnh giác cao độ.

"Ta không ngờ ngươi đánh con gái."

Hắn lao tới chỗ cô với một tốc độ nhanh chóng mặt, cô chỉ kịp ôm bụng để giảm sát thương từ cú đấm của hắn chứ cũng bay xa vài mét. Vừa đau vừa choáng đứng dậy, cô mập mé khoé môi.

Cô nhìn thấy Megumi, đầu chảy máu, thân thể tàn tạ. Đúng là không chơi hèn không được mà..

Cô dùng thuật thức của bản thân kìm chặt hắn xuống đất còn bản thân thì đi đến đỡ Megumi dậy.

"Y-Y/n!?"

"Nhớ tui hả?" Cô cười cười thích thú.

Thấy người đàn ông không có phản ứng gì, cô càng vui vẻ hào hứng, nhìn ngũ quan tuấn mỹ với các góc cạnh sắc sảo, cả thân thể ưỡn ra, ôm lấy người đàn ông. "Megumi ơi~"

Sau đó, cảnh tượng sau hổ này bị các đàn anh đàn chị bắt gặp. Cô sợ đến mức hất cậu ra chỗ khác, đứng dậy luống cuống giải thích. Y/n xấu hổ cúi người, gương mặt hồng nhạt, ánh mắt vẫn còn thoang thoảng vẻ mệt mỏi.

Nhìn qua là biết không muốn liên quan tới cậu.

Megumi trầm mặc.

Cô nhìn anh với ý xin lỗi trong mắt, sau đó hỏi thăm về cuộc thi giữa hai trường sắp tới cũng như Yuta.

****
"Yuniku nè.." cô chầm chậm bước đi cùng cô bạn đến từ gia tộc Zenin của mình.

"Sao thế?" Cô bạn vừa cầm cặp của cả hai vừa nhìn cô.

"Tao có tồi lắm không?"

"Tồi."

Cô giật mình: "H-Hả? Sao đồng ý liền vậy?"

"Mày coi mày tiếp xúc bao nhiêu người đàn ông rồi?" Thanh âm của ả đều đều, có vài phần mỉa mai. "Mày đã từng thực sự yêu ai chưa?"

"Tao..."

Có chứ.

Lúc ở bên Nanami, nội tâm của cô thèm muốn vô cùng, cô muốn quay người lại, đưa môi tìm kiếm môi anh, muốn nắm lấy tay anh, để anh sờ vào giữa hai chân của cô, để giảm bớt sự trống rỗng bên trong cơ thể cô, nhưng cuối cùng cô cũng không làm gì.

Chỉ cần Nanami không buông tay, cô cũng sẽ không nhúc nhích. Nhưng cô nghĩ, anh và cô vẫn là không nên.

Cô không xứng.

Cô cũng đã từng muốn ở bên Megumi, cùng cậu lớn lên. Cô muốn tự mình chăm sóc cậu ấy, muốn ngày nào cũng nhìn thấy cậu ấy, nắm tay, thậm chí là...một cái đám cưới.

Cô vẫn không xứng.

Thế nào cũng không xứng.

Người lớn lên cùng đám nguyền hồn ác độc, xứng đáng sao?

"Haiz, có lẽ tao được dạy dỗ không đúng cách."

"Mày KHÔNG được dạy dỗ đúng cách."

"..."

"Thật may vì công lý luôn chiếm phần đông."

Ả ta thở dài.

"Y/n."

"Sao vậy?"

"Vì nó chiếm phần đông nên nó mới là công lý. Nếu cái ác chiếm phần đông, nó cũng sẽ là công lý thôi."

"Chúng ta chỉ may mắn, được là số đông."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com