All Diep Edit Thu Thach Can Dam
Chương 26Vinh Quang.Theo hai chữ hiện lên trên màn ảnh, cột máu Dạ Vũ Thanh Phiền tụt xuống 0, ngã xuống dưới chân Quân Mạc Tiếu.Diệp Tu khởi động ngón tay có chút cứng ngắc, tháo tai nghe xuống, nghiêng người nhìn phía đối diện: "Đánh hai mươi ván, cậu thua mười ba ván, đánh mất 3 tiếng rồi đó, chịu ngược đủ chưa?""Đậu má, thua mười ba đếu gì, lão Diệp nhìn lại đi, anh toàn thắng hiểm mới được nhé! Nói cho vuông, anh chỉ may mắn hơn tui mà thôi." Hoàng Thiếu Thiên tháo tai nghe, phản bác."Thắng hiểm không phải là thắng à? May mắn cũng là một loại thực lực." Diệp Tu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Được rồi, PK cũng đã PK, trời sắp tối rồi, phải về thôi.""Í! Đã hơn 5 giờ! Sao thời gian nhanh như chó chạy vậy... Rõ ràng mới đánh có mấy trận thôi mà. Nhanh nhanh nhanh, phải về trước giờ cơm tối, không thể để cho bọn họ biết chúng ta trốn khỏi bệnh viện được. Chậm tí nữa là không kịp mất, ế ế, thiếu chút nữa quên mất, Diệp Tu anh không được đi quá nhanh, chậm một chút chậm một chút..." Hoàng Thiếu Thiên quét mắt nhìn góc phải màn hình, tay chân hấp tấp đứng dậy, gọi Diệp Tu mau rời đi."... ..."--------Có lẽ do ở bệnh viện quá lâu, lâu lắm chưa được chơi Vinh Quang, Diệp Tu vậy mà nhận lời PK của Hoàng Thiếu Thiên. Hai người định sang xóm nhỏ bên cạnh bệnh viện lên net, ai ngờ bị mọi người nghiêm khắc phản đối."Nơi này là ngoại ô, đất sỏi người hiếm, trên đường rất không an toàn, cẩn thận phát sinh chuyện ngoài ý muốn." Tiêu Thời Khâm ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, đạo lý nói."Tiệm nét ở xóm nhỏ không thể so với thành phố, máy móc cũng không ra gì, rất có thể còn không có máy quẹt thẻ của Vinh Quang." Trương Tân Kiệt đẩy gọng kính, chọt trúng chỗ ngứa."Huống chi, xóm nhỏ gần bệnh viện nhất cũng phải đi rất xa, vết thương trên chân Diệp Tu còn chưa lành, không thích hợp đi xa." Dụ Văn Châu nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, mỉm cười nhìn hai người."... ..."Diệp Tu nhún nhún vai với Hoàng Thiếu Thiên, tỏ vẻ anh đây hết cách.Nhưng, Hoàng Thiếu Thiên là một người thông minh tâm tư kín đáo, giỏi nhất nắm bắt cơ hội.Nếu không có cơ hội thì sao?Vậy thì sáng tạo cơ hội!Hoàng Thiếu Thiên bề ngoài giả vờ thuận theo mọi người từ bỏ suy nghĩ đi PK với Diệp Tu. Nhưng thừa dịp mọi người ngủ trưa, đợi bác sĩ rời đi, lừa đuổi y tá, trốn tránh nhân viên trực viện, mang Diệp Tu hai người âm thầm theo lối đi bí mật ở cửa sau bệnh rời đi.Một chuyến này cũng coi như hao tâm tổn sức.Kế hoạch quả thật không chê vào đâu được, nếu như... hai người có thể trở về trước giờ cơm tối, thì sẽ không bị người phát hiện, nếu không...--------Mặt trời dần mất đi ánh sáng, từ từ chìm dần về phía tây, bầu trời xanh nhàn nhạt nhiễm một màu huyết sắc."Diệp Tu, chúng ta nghỉ một lát rồi đi."Một mực luyên thuyên về trận đấu Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên đổi đề tài, dừng bước lại."Cậu mệt à?" Diệp Tu buồn bực nói."Tui mệt á? Mắc cười! Tui nói anh đó! Đi, tạm thời xem như tản bộ sau khi ăn đi, đi chậm thôi, thì ổn hơn. Như hiện tại, đã đi hơn mười lăm phút rồi, gần một nửa đường, chân anh còn chưa khỏi vết thương, nếu tiếp tục theo nhịp độ này, sợ rằng sẽ tạo thành tổn thương với chân, sẽ rắc rối lắm!" Hoàng Thiếu Thiên vừa nói, vừa nhìn xung quanh, "Tui nhớ gần đây có ghế công cộng, ở chỗ nào ta, kỳ quái, lúc đi rõ ràng có thấy mà... Ở đó!"Hoàng Thiếu Thiên chỉ cái ghế dành cho hai người được đặt bên lề đường cách đó không xa.Sắc trời sẩm tối, đèn đường dần sáng lên, hai người ngồi dưới đèn đường, dựa lưng vào ghế, nhìn đường xe chạy. Bởi vì bệnh viện ở ngoại ô, nằm chỗ hẻo lánh, xe cộ trên đường rất thưa thớt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hai chiếc vùn vụt lao qua, còn bên kia vỉa hè là một rừng cây âm u.Gió nhẹ thổi qua, lẫn theo vị tanh của bùn đất, thổi qua tán lá cây xào xạc, có chút lạnh lẽo.Gió đêm, thật là lạnh.Diệp Tu theo bản năng kéo kín quần áo, co người, ma sát lòng bàn tay, hà hơi, làm hết sức để bớt lạnh. Một giây tiếp theo, cánh tay đã bị một lực kéo mạnh sang, trong giây lát, bàn tay lạnh như băng đã bị ấm áp bao trùng -- Hoàng Thiếu Thiên nghiêng người nắm chặt bàn tay hắn."Cậu..." Bị buộc phải nghiêng người Diệp Tu hơi ngạc nhiên, theo bản năng muốn rút tay ra, chẳng ngờ đối phương đã sớm phát hiện, gia tăng lực đạo làm hắn không thể thoát ra được."Ngồi im, lão Diệp, nhìn tay anh đóng băng luôn rồi nè, lạnh như cục đá." Hoàng Thiếu Thiên vân vê bàn tay Diệp Tu, "Đúng rồi, PK xong anh đã làm mát xa tay chưa? Hê hê, vừa lúc Lam Vũ bọn này có một bộ bí kíp mát xa tay, hôm nay, anh có phúc rồi! Bản kiếm thánh tự mình xoa bóp, loại đãi ngộ này, người bình thường không thể nào hưởng thụ được đâu! Thế nào, có thấy vinh hạnh hay không! Dự định cảm tạ tui bằng gì nào? Tui cũng không cần cái gì đâu, ừm, lần sau PK với tui vài trăm ván là được...""Ồ, tui vô phúc hưởng thụ, bỏ đi."Diệp Tu cười khinh, cắt đứt Hoàng Thiếu Thiên ba hoa, làm bộ muốn dứt tay ra."Ấy -- được rồi được rồi, tui chỉ đùa chút thôi mà, có ai cần anh cảm ơn đâu. Lúc trước anh nhờ tui đánh phó bản, tui cũng có lấy gì đâu? Thật là..."Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, cúi đầu, đưa tay Diệp Tu tới trước mặt mình, mượn ánh đèn đường mà quan sát tỉ mỉ.Hai bàn tay này này rất đẹp, dưới da thịt trắng nõn là những đường vân máu nhỏ tí có thể nhìn thấy rõ ràng, mười ngón tay thon dài đều đặn, khớp ngón tay rõ ràng, móng tay đã được chăm sóc mượt mà chỉnh tề.Tên kia không quan tâm ăn mặc, thôi thôi lếch thếch, làm phí đi cái mặt ngoài rõ đẹp, nhưng đối với đôi tay này lại tốn không ít tâm tư, bằng không, đôi tay này sao có thể đẹp như vậy, thậm chí không hề có lấy một vết thương.Hoàng Thiếu Thiên âm thầm chậc lưỡi, bàn tay trái nâng tay phải của Diệp Tu, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.Tê dại cùng nhói đau lẫn với chút xúc cảm khác thường truyền đến từ ngón tay, hơn nữa còn có hơi thở của Hoàng Thiếu Thiên phả xuống ngón tay, làm người ta ngứa ngáy, có chút mập mờ sắc thái. Diệp Tu cau mày, không khỏi rụt người về sau một chút.Trong lúc nhất thời, không ai nói chuyện.Màn đêm buông xuống, những động vật hoạt động về đêm cũng tỉnh lại, kiếm ăn, hoạt động... đêm tối, là thiên hạ của chúng.Hoàng Thiếu Thiên không nói một lời, nhìn chăm chú bàn tay Diệp Tu, vẻ mặt chuyên chú, thậm chí là có chút nghiêm túc, khiến Diệp Tu không dám thốt ra lời cắt đứt.Chỉ là mát xa tay thôi mà, cần phải nghiêm túc đến mức đó sao...Diệp Tu than thở, chân trái gập lại, chân phải hạ xuống, nghiêng người tựa lưng vào ghế, nhàm chán nhìn ngó xung quang, híp hai mắt, lại ngáp, tự nhiên cảm giác mệt mỏi lan tràn toàn thân, mí mắt nặng trĩu, từ từ khép lại, trước khi nhắm mắt là hình ảnh một người ngồi đó, vẻ mặt chuyên chú vô cùng.Cậu ta, từ khi nào đã thay đổi, không còn lải nhải luyên thuyên, lúc an tĩnh nghiêm túc ngược lại trầm ổn đến mức khiến người ta cảm thấy đáng tin như vậy? Thật giống như, khi đó, cậu ấy cũng giống như vậy...Diệp Tu suy nghĩ miên man, rồi từ từ trống rỗng chìm vào giấc ngủ.--------Cửa mở. Phát ra tiếng "Cót két ", ở trong căn phòng trống phá lệ chói tai, mỗi một âm thanh cũng làm người ta bất giác run rẩy."Mọi người cẩn thận." Vương Kiệt Hi ngăn ở trước mặt mọi người, nhận lấy cây nến Diệp Tu đưa tới, hạ thấp trọng tâm, bày ra tư thế phòng bị.Bốn người nín thở, toàn thân căng thẳng.Vương Kiệt Hi siết chặt cây nến, cẩn thận di chuyển đến bên cửa. Mọi người không dám thở mạnh, chăm chú nhìn cánh cửa không chớp mắt, rất sợ rằng giây tiếp theo một quái vật sẽ nhảy ra tấn công bọn họ.Nhưng, ngoài cửa chẳng có gì, chỉ có bóng tối vô tận."Phù, nhìn tình huống, có lẽ cô ta muốn để chúng ta đi?" Vương Kiệt Hi thở phào nhẹ nhõm, đánh giá ngoài cửa.Vẫn là một đường hầm tối đen, nhưng lại khác biệt hoàn toàn so với những đường hầm trước, lần này, hai bên vách tường của đường hầm treo rất nhiều ảnh. Tất cả bức ảnh đều được lồng khung, gắn vào trên tường."Cái khung ảnh này nhìn cũng không rẻ đâu..."Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Tu đã đứng bên người Vương Kiệt Hi, đưa tay ra muốn chạm vào một cái khung trắng bạc."Khoan, đừng đụng!" Vương Kiệt Hi nắm chặt cổ tay Diệp Tu, nhanh đến nỗi mang đến một trận gió, thổi cho ánh nến chập chờn suýt tắt."... Cẩn thận có cơ quan." Vương Kiệt Hi nhàn nhạt nói mấy chữ, buông cổ tay Diệp Tu ra.Diệp Tu gật đầu, không nói gì thêm, bắt đầu nghiền ngẫm những bức ảnh trên tường. Vương Kiệt Hi thì gọi hai người phía sau đuổi theo. Tựa hồ cái gì cũng chưa xảy ra, bốn người lần nữa bắt đầu hành trình.Diệp Tu lơ đãng lướt qua cổ tay phải của mình. Nơi đó tựa hồ còn lưu lại hơi ấm và xúc cảm từ bàn tay Vương Kiệt Hi, hơi căng lên.Diệp Tu cau mày, bước chân tạm dừng, đi cuối đội ngũ.Từ sau khi tham gia hoạt động lần này, cứ cảm giác những người bên cạnh có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề...Diệp Tu nhếch môi, âm thầm giễu cợt mình quá nhạy cảm, lắc đầu thôi không suy nghĩ về những ý tưởng vớ vẩn trong đầu nữa. Nhìn ba người đang thảo luận về những bức ảnh trên tường, nhanh chân bước đến muốn gia nhập, nhưng đột nhiên cảm giác bả vai trầm xuống.Hình như có ai đó đang hô hấp bên cổ mình...Diệp Tu ngây người tại chỗ, từ từ quay đầu, sau lưng một vùng tối đen, không một bóng người.Nhưng bả vai thật sự có chút nặng, giống như có vật gì đó đang tựa vào vai mình.Diệp Tu lăng lăng nhìn bả vai trống trơn của mình, con ngươi phóng đại, không thốt nên lời."Diệp Tu, sao thế? Sao đi chậm vậy?"Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn phía sau.Diệp Tu há miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào, trên trán rỉ mồ hôi lạnh."Diệp Tu?"Hoàng Thiếu Thiên đi tới.--------------
Chương 27"... Không sao."Diệp Tu khẽ lắc đầu, khoát tay tỏ ý mình ổn. Lại thuận tay sờ sờ bả vai. Thuận miệng qua loa với nghi vấn của Hoàng Thiếu Thiên, giả bộ thong thả đi đến trước mặt mọi người, ra vẻ quan sát bức ảnh trên tường."Bối cảnh của những bức ảnh này đều ở trên đảo, nhìn đi nhìn lại đều chỉ là những bức ảnh bình thường."".. . Ừ, trong hình cơ bản đều là một nhà ba người, cha, mẹ, con gái. Nhưng vẫn có vài bức tương đối nhiều người, nhất bức này." Vương Kiệt Hi ngưng thần quan sát Diệp Tu mấy lần liền đưa mắt nhìn sang mấy bức ảnh treo trên tường, "Bức này, nhiều người nhất, 9 người.""Chín? Để tui coi! Đây có ba người, kia có một người , ở đây ở kia..." Nghe vậy, Hoàng Thiếu Thiên cùng Tôn Tường chạy tới, ba người chen thành một nhúm, mượn ánh sáng yếu ớt của cây nến, trợn mắt tỉ mỉ quan sát.Diệp Tu một người đứng ở sau lưng ba người cách đó không xa, lặng lẽ thở phào.Vật kia, vẫn còn ở...Diệp Tu nhắm chặt mắt, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi bất an phát ra từ nội tâm, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại.Khi con người mất đi thị giác, những giác quan còn lại của cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
Đôi mắt rất dễ bị lừa dối, thứ nhìn thấy không nhất định là thật, nhưng cơ thể thì không.Mùi vị, âm thanh, xúc giác...Diệp Tu cau mày, siết chặt nắm đấm, dùng cơ thể tinh tế cảm giác chung quanh.Có hai cánh tay đang khoác lên vai mình, có chút nặng. Có sợi tóc quét qua cổ mình, sự tiếp xúc đó khiến người ta ngứa ngáy. Còn có... luồng khí như có như không phun ra do hô hấp.Có gì đó sau lưng mình, nó cách mình rất gần, cơ hồ là dán vào mình...Ha --Tiếng cười nhạo, đột nhiên quanh quẩn ở bên tai.Diệp Tu nhịn không sự sợ hãi, thân thể bắt đầu run rẩy, sau lưng đã ướt đẫm, chẳng qua là không biết là bị mồ hôi thấm ướt, hay là..."Diệp Tu! Diệp Tu! ! Diệp Tu! ! ! Anh sao vậy? Kêu anh mấy lần, anh cũng không trả lời!"Diệp Tu chợt mở mắt, đập vào là bản mặt phóng đại của Hoàng Thiếu Thiên, theo bản năng lùi về sau, nhưng hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất.Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng đỡ được hắn."Diệp Tu, anh ổn chứ? Này, tay anh sao lại lạnh như vậy? Cả bàn tay đều là mồ hôi! Rốt cuộc có chuyện gì? Anh phát hiện ra cái gì phải không? Có vấn đề thì nói đi chứ!" Hoàng Thiếu Thiên tay trái hơi dùng sức nắm chặt bàn tay Diệp Tu, một cái tay khác thì nắm lấy bả vai. Trong mắt không che giấu nổi vội vàng toàn bộ phản chiếu vào con ngươi Diệp Tu."... Không có gì, chẳng qua là mệt mỏi." Diệp Tu có chút hoảng hốt nhìn ba người. Vương Kiệt Hi ngón trỏ phải hơi cong để ở trước môi, tay trái nâng cùi chỏ tay phải, cặp mắt lớn nhỏ không đều nhau kia lúc này đang gắt gao nhìn mình chăm chú, ánh mắt sắc bén, cơ hồ muốn nhìn thấu mình. Tôn Tường nắm cây nến, ánh mắt lơ lửng bất định, có chút bất an nhìn xung quanh.Diệp Tu quay đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm bả vai mình của Hoàng Thiếu Thiên, cười: "Anh chỉ là hơi mệt thôi mà, anh cũng không còn là thanh niên trai tráng như mấy chú, chịu không nổi dày vò...""Không đúng." Không đợi Diệp Tu nói xong, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên lên tiếng cắt đứt, dùng giọng khẳng định nói, "Anh nói dối.""Ủa? Là có chuyện gì?"Tôn Tường ngẩn ra, theo bản năng nhìn về Diệp Tu.Vương Kiệt Hi lại không chút phản ứng, cứ như đã sớm đoán được."Tay anh đang run, thân thể cũng vậy. Mặc dù rất nhỏ, nhưng không qua được mắt tui." Hoàng Thiếu Thiên tạm dừng, "Anh sợ. Từ mới vừa rồi đã không ổn, chẳng lẽ là...""Có liên quan với người phụ nữ kia." Vẫn luôn trầm mặc Vương Kiệt Hi đột nhiên mở miệng nói, "Người phụ nữ kia trước khi cửa mở thì đột nhiên biến mất, sau khi cửa mở cũng không lại xuất hiện. Mà anh, vừa rồi đi ở cuối cùng. Anh nhìn thấy gì, hay là... cảm giác được gì?"Diệp Tu giật khóe môi, nhưng không nói gì.Hắn biết mình không thể lừa được bao lâu, lấy sức quan sát củaVương Kiệt Hi và sự nhạy bén của Hoàng Thiếu Thiên, sớm muộn sẽ phát hiện ra. Nhưng hắn vẫn không thể nói ra toàn bộ.Sợ hãi rất dễ dàng lây lan, càng nhiều người sợ hãi, thì sẽ càng nguy hiểm, chỉ một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến cũng có thể sẽ bành trướng đến mức không cách nào vãn hồi. Trong cuộc đấu đoàn đội, nếu đội trưởng, hoặc một nhân vật quan trọng trong đội mất phương hướng, sợ sệt, không tự tin, thì cực kì dễ dàng ảnh hưởng đến khí thế của đội ngũ, ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí toàn đội.Diệp Tu biết rõ điều này, một người sợ so với đoàn đội khủng hoảng tốt hơn nhiều.Người không biết thì không sợ. Bởi vì không biết, cho nên sẽ không sợ hãi, vì vậy mới có thể có hy vọng và động lực rời khỏi nơi này.Cho nên, dù rằng từ lúc bắt đầu trò chơi hắn phát hiện trên tầng ba có người đứng cạnh cửa sổ quan sát bọn họ, khi bị Hàn Văn Thanh hỏi, hắn vẫn lựa chọn tránh né. Mà lần này, cũng giống vậy.Nếu chỉ mình hắn cảm giác được... vậy thì để mình hắn gánh vác thôi. "Mấy đứa lo thừa rồi, anh đây chỉ là hơi mệt thôi, tối hôm qua ngủ không ngon..."Diệp Tu nhún nhún vai."Thật vậy không. Không đúng, đùa tui sao! Tui nhớ tối hôm qua anh một mình độc chiếm cái giường! Còn có thể ngủ không ngon?" Tôn Tường suy nghĩ lại, lập tức kêu lên."Đúng, giường cứng quá, tui ngủ mà đau chân mỏi lưng..." Diệp Tu mặt không đổi sắc nói dối."... Vậy chúng ta đi tiếp thôi. Mới vừa rồi khi anh ngẩn người, bọn này phát hiện ra một thứ, anh tới xem tấm hình này đi." Vương Kiệt Hi nhìn thẳng vào mắt Diệp Tu, lát sau, lại không tiếp tục truy hỏi nữa, xoay người nhìn vào tường."Nếu anh không muốn nói, vậy tui cũng không có biện pháp. Nhưng..." Hoàng Thiếu Thiên chợt tiến lại gần bên tai Diệp Tu, hạ thấp thanh âm nói, "Có tui nắm tay anh rồi, không cần sợ, có tui cùng gánh vác với anh."Diệp Tu có chút kinh ngạc.Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc kiên định, sự trầm ổn trong mắt ai cũng có thể nhìn ra."... Thật ra là do cậu sợ quá, nên muốn nắm tay tui có phải không? Giống cô gái nhỏ nhỉ." Diệp Tu lấy lại tinh thần, khinh bỉ nói."Á đậu má anh phắc Diệp Tu! Tốt bụng lại bị nghi ngờ! Ai mà thèm nắm tay anh..." Hoàng Thiếu Thiên tạc mao, lập tức buông lỏng tay Diệp Tu, cả giận nói "Không thèm để ý anh nữa", nhưng chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ cả người vẫn đứng dính vào Diệp Tu, đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.Diệp Tu không vạch trần, theo lời Vương Kiệt Hi, nhìn bức hình trên tường.Nhưng hiện lên trước mắt lại là biểu tình vừa kiên định lại kiên quyết của Hoàng Thiếu Thiên.--------------"Diệp Tu! Diệp Tu! ! Anh lại ngẩn người!"Diệp Tu lấy lại tinh thần, phát hiện Hoàng Thiếu Thiên đang đưa tay phải lắc lư không ngừng trước mặt mình. "Xong rồi? Vậy thì về thôi." Diệp Tu đứng lên, vận động hai chân bởi ngồi một tư thế quá lâu mà đã sớm tê dại."Không gấp, trời đã tối rồi, đã sớm tới giờ ăn cơm. Bọn họ chắc đã phát hiện chúng ta trốn bệnh viện. Nên không cần gấp gáp trở về. Chúng ta đi từ từ thôi, dù sao trở về kiểu gì chẳng bị mắng.""Hử? Dụ Văn Châu sẽ mắng người à? Tui chưa thấy bao giờ nha." Diệp Tu rất hứng thú cười, có vẻ đang não bổ cảnh tưởng Dụ Văn Châu mắng người."Đội trưởng tất nhiên sẽ không mắng người. Bị mắng đã may... đội trưởng sẽ để cho anh khó chịu hơn cả bị mắng." Hoàng Thiếu Thiên liếm môi, "Không nói nữa. Anh khát không? Tui thấy đối diện có một tiệm tạp hóa. Tui đi mua một ít nước, vài thứ lót bụng, cho anh ăn đỡ đói."Diệp Tu nhìn đường xe chạy đối diện, có một nhà nho nhỏ mở cửa hàng phía trước treo một ngọn đèn nhỏ."Tùy tiện."" Được, vậy anh ở đây chờ tui, tui lập tức trở về." Dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên chạy về phía đường xe chạy đối diện, cuối cùng còn quay đầu lại khoát tay với Diệp Tu."Dừng lại, Thiếu Thiên --" Diệp Tu sắc mặt biến đổi, mãnh liệt gọi.Một chiếc xe lao vút qua, suýt chút nữa đâm vào Hoàng Thiếu Thiên."Douma, lái xe bị ngu à! Lái xe phải nhìn đường đi cha nội!" Hoàng Thiếu Thiên lui về sau nửa bước, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.Chiếc xe kia không dừng lại, tiếp tục vọt mạnh về phía trước, biến mất trong màn đêm."Đệt đệt đệt, loại tài xế này, rõ ràng chán sống rồi, lái xe như vậy sớm hay muộn sẽ tèo! Nói ông đó cha nội, cmn chạy nhanh vậy..." Hoàng Thiếu Thiên vừa đi sang tiệm tạp hóa vừa gửi yêu thương với tài xế, oang oang như sợ đối phương không nghe được.Mà bên kia đường, Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, lần nữa ngồi xuống ghế, có chút thoát lực.Mới vừa rồi một khắc kia, lòng ruột hắn cơ hồ dâng hết lên cổ họng...Giống như một màn từng quen...Diệp Tu hơi cúi đầu.Gió thổi qua, cánh rừng sau lưng âm thanh xì xào, cùng tiếng chim kêu chói tai, như là đang cười nhạo.Diệp Tu không khỏi cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng quay đầu nhìn khu rừng.Vốn là một địa phương không người, không biết từ lúc nào đã thêm một bóng người.Bóng người quen thuộc kia đang đứng trước rừng cây, đang im lặng nhìn hắn.--------------------Chương 2819:00, nhà ăn bệnh viện."Cái gì? ! Không tìm thấy Diệp Tu? Chuyện bao lâu rồi?" Tôn Triết Bình nặng nề vỗ chén xuống bàn cơm, làm nước canh còn thừa bắn lên, suýt nữa vẩy ra ngoài."Bình tĩnh! Này -- nhỏ giọng một chút đi, đại Tôn!"Mặc dù đã tới giờ cơm, nhưng không có bao nhiêu người đến nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn rộng lớn không có gì là huyên náo, ngược lại có chút an tĩnh quá đáng. Mà Tôn Triết Bình không suy nghĩ đột ngột một câu lúc này trở nên vô cùng nổi bật, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của những người chung quanh.Trương Giai Nhạc vội vàng lên tiếng nhắc nhở, nhưng bởi vì nói chuyện hấp tấp mà mắc nghẹn, lại không cẩn thận cắn phải lưỡi, mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.Tôn Triết Bình không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của người xung quanh, đầu ngón tay theo tiết tấu gõ mặt bàn, hỏi: "Chân Diệp Tu còn chưa lành, chắc đi không xa. Sẽ không phải là lại trốn ở góc nào hút thuốc chứ?""Không phải đâu. Hàn đội và Dụ Văn Châu tìm hết mọi ngóc ngách trong bệnh viện, không thấy người. Hơn nữa, Hoàng Thiếu Thiên cũng không thấy. Dụ Văn Châu nói hẳn là hai người lén trốn ra ngoài chơi nét. Nhưng mà, đến bây giờ còn chưa trở về, không biết là chơi đến điên rồi hay là..." Trương Giai Nhạc khó khăn nuốt xuống một miếng cơm, sau đó há miệng rồi lại mím môi, một bộ muốn nói lại thôi."Chả trách, bọn họ chiều nay đều không đến ăn cơm. Gì thế, còn có việc?"Trương Giai Nhạc không trả lời, ngược lại bất động thanh sắc nhìn xung quanh, khẽ cau mày, liếc mắt nhìn gì đó sau lưng Tôn Triết Bình, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, bình tĩnh giống như không có gì xảy ra.Tôn Triết Bình đem tất động tác của Trương Giai Nhạc vào mắt, tuy nghi ngờ nhưng không hỏi lại, cũng trầm mặc cúi đầu uống canh.Hắn và Trương Giai Nhạc là bạn cũ, hợp tác với nhau nhiều năm, một điểm ăn ý là phải có."Trương phó đội nói là gần đây trời lạnh, buổi tối đi ngủ phải đắp kín chăn, đừng lộ người ra ngoài khỏi cảm lạnh. Tránh làm phiền bác sĩ." Trương Giai Nhạc đầu không ngẩng, thình lình mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi.Tôn Triết Bình rũ mắt, nhìn người đối diện, khẽ gật đầu: "Biết."Trương Giai Nhạc không nói gì thêm, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, chén đĩa của mình.Tôn Triết Bình ngửa đầu một hơi uống cạn bát canh, bưng đĩa thức ăn xoay người đứng lên, kết quả đụng trúng một người.Cô bé kia đang bưng một bát canh đầy, hai người đụng nhau, nước canh tràn ra, bắn tung tóe lên người Tôn Triết Bình."Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Cô gái trẻ liên tục nói xin lỗi, lục lọi trong tay một cái khăn giấy, một tay khác bị canh nóng vẩy vào, ngón tay theo bản năng co lại, cái chén như muốn rơi ra."Cẩn thận."Tôn Triết Bình nhanh tay, lập tức đưa tay đỡ lấy bát canh nóng kia."A, cám ơn..." Cô gái ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi đỏ mặt, lại ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn, "Tôi tới giúp anh lau vết bẩn trên người...""Không sao, không cần." Tôn Triết Bình một tay đem canh để lên bàn, cúi đầu quét nhìn áo đã bị canh làm ướt, nhíu mày không nói, quay đầu chào Trương Giai Nhạc, không thèm nhìn cô gái phẩy đít bỏ đi."Đại Tôn, tay cậu..." Trương Giai Nhạc gọi với bóng lưng Tôn Triết Bình."Không sao."Tôn Triết Bình đầu không thèm quay lại khoát tay, nhanh chóng bỏ đi.Dù chỉ một chớp mắt, nhưng Trương Giai Nhạc vẫn thấy được bàn tay kia có chút mất tự nhiên...----------------Đau.Cơn đau nhức nhối phát ra từ xương tủy đâm thẳng tới chỗ sâu nhất trong linh hồn.Diệp Tu chậm rãi mở mắt, lăng lăng nhìn xung quanh.Bốn phía là bóng tối vô tận, không một chút ánh sáng, cả ánh trăng trên cao cũng bị rừng cây rậm rạp che mấtDiệp Tu hai tay chống đất, muốn đứng lên, nơi mắt cá chân lại truyền tới cơn đau đớn khiến hắn mềm nhũn ngã xuống đất."Lần này không xong." Diệp Tu cười khổ, cẩn thận sờ mắt cá chân.Nơi đó quả nhiên đã sưng to, vừa nóng lại vừa đau.Diệp Tu tiện tay bốc một nắm bùn lên, thoa vào chỗ sưng, bùn đất mềm nhão hơi lạnh khiến cơn đau phần nào giảm bớt.Vừa rồi thật giống như...Diệp Tu xoa xoa mắt cá chân của mình, nhắm mắt lại hồi tưởng.------Hắn ngồi trên ghế chờ Hoàng Thiếu Thiên. Vào lúc đó, hắn lơ đãng quay đầu phát hiện bên kia rừng cây có một người đàn ông đang đang đứng nhìn mình.Mượn ánh đèn, hắn nhận ra người đó.Tô Mộc Thu.Hô hấp chậm lại, Diệp Tu chậm rãi đứng lên."Mộc Thu..."Tô Mộc Thu nhìn hắn, lại không nói gì, chợt xoay người chạy vào rừng cây."Chờ một chút, cậu rốt cuộc là ai? Lúc ấy, người ở trên cô đảo cũng là cậu có phải không."Diệp Tu không chút do dự chạy theo vào rừng cây.Sau lưng đường cái càng ngày càng xa, ánh sáng cũng dần dần yếu ớt.Diệp Tu đột nhiên dừng bước, há miệng thở dốc, đầu bởi vì thiếu dưỡng khí mà có chút choáng váng.Chung quanh không một bóng người, trước mặt một bầu trời tối đen, chẳng thấy bóng dáng Tô Mộc Thu nữa rồi.Gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc, như là đang cười nhạo.Diệp Tu quay đầu nhìn phía mình chạy đến, mơ hồ có thể thấy đèn đường bên kia."May là không đi quá xa." Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một lát, xoay người muốn trở về.Vừa bước một bước, chân phải lại đột nhiên bị thứ gì ôm lấy, thân thể mất thăng bằng, ngã xuống đất."Ách, a..."Diệp Tu nằm trên đất, cánh tay trái chống đất, chân trái quỳ xuống đất, tay phải sờ lên cổ chân của mình. Nó dường như đang bị cái gì đó nắm lấy.Diệp Tu cả kinh.Một bàn tay, một bàn tay lạnh như băng, đang cứng nhắc nắm cổ chân hắn.Chỉ một chớp mắt, Diệp Tu cảm thấy sau lưng có một loại lực hút không cho phép kháng cự kéo hắn về phía sau.Đầu gối bên trái tạo thành một vết kéo dài trên đất, Diệp Tu thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã mất thăng bằng ngã xuống.Là sườn núi nghiêng.Thì ra, chỗ mình dừng lại, cách sườn núi nghiêng chỉ một bước.Trước khi mất đi ý thức, Diệp Tu nghĩ vậy.------Diệp Tu nhíu mày, tỉnh táo suy nghĩ.Người đàn ông kia đến tột cùng là ai, là Mộc Thu sao? Vì sao phải chạy? Bàn tay đột nhiên xuất hiện đó là của ai?Hết thảy mọi thứ là chuyện gì xảy ra, là ảo giác sao?Diệp Tu càng nghĩ càng thấy kì quặc, dùng mọi cách phỏng đoán cũng không ra."Phải nghĩ cách đi lên mới được. Nếu không sẽ không có người phát hiện ra mình mất." Diệp Tu chống đất, miễn cưỡng đứng lên, đem trọng tâm toàn thân hoàn toàn đặt ở chân trái, chân phải nhẹ nhàng lê trên đất. Dù có như vậy, nhưng chân phải vô ý thức dùng sức vẫn mang đến đau đớn khiến Diệp Tu liên tục hít khí lạnh.Diệp Tu phủi sạch bùn đất trên tay, quan sát bốn phía, lại căn bản nhìn không ra phương hướng."Xem ra, chỉ có thể chờ trời đã sáng..." Diệp Tu tìm kiếm một gốc cây gần nhất, lảo đảo di chuyển, dựa lưng vào cây chậm rãi ngồi xuống.Ngày mai, Hoàng Thiếu Thiên sẽ lải nhải thật nhiều, lão Hàn khẳng định lại cho hắn một bộ mặt thúi, Bánh Bao sẽ ầm ĩ vây quanh hắn hỏi han, Ngụy Sâm lão thô bỉ kia tuyệt đối sẽ cười nhạo hắn, Phương Duệ thì sẽ đứng bên phu tùy phụ xướng chế giễu hắn, Trương Giai Nhạc khẳng định cũng sẽ bắt lấy cơ hội khinh bỉ hắn đôi câu sau đó mới hỏi đến thương tích của hắn, Tôn Triết Bình nhất định sẽ hài hước hỏi hắn cảm giác như thế nào, Mộc Tranh lại sẽ lo lắng căn dặn hắn, tiểu Chu sẽ đứng ở một bên nhìn hắn mím môi không một lời, Văn Châu nhất định sẽ nhẹ giọng trách cứ mấy câu sau đó lại cẩn thận xoa bóp cho hắn, Vương mắt bự nhất định là không đổi sắc kín đáo đưa cho hắn mấy hộp thuốc, Trương Tân Kiệt nhất định là đứng một bên bình tĩnh khách quan phân tích vết thương của hắn, Tiêu Thời Khâm thì sẽ đi tìm bác sĩ ...Rõ ràng còn chưa xảy ra, nhưng cảnh tượng cũng đã hiện lên trước mắt.Gió lúc này thật lạnh, nhưng lại ngăn không được trong lòng ấm áp.Diệp Tu suy nghĩ, quên mất sợ hãi, quên mất mình đang ở chỗ nào, không khỏi cười thành tiếng.Tiếng cười trong trẻo, trong rừng cây âm u càng lộ vẻ quỷ dị.Diệp Tu lập tức im lặng.Chung quanh lại lâm vào yên tĩnh.----------------22:30, bệnh viện."Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa về sao?" Tiêu Thời Khâm liếc nhìn đồng hồ điện tử đầu giường."Vẫn chưa, tui mới vừa đi qua phòng bệnh của bọn họ, vẫn không có ai." Dụ Văn Châu lắc đầu, "Có thể là nơi này cách xa thành phố, điện thoại di động không có tín hiệu, cho nên bây giờ vẫn không liên lạc được kia hai người.""Hai thằng này có phải là chơi đến ngu người rồi không, muốn xuyên đêm luôn sao." Ngụy Sâm rít một hơi thuốc lá, "Coi như Thiếu Thiên muốn làm loạn, lão Diệp cũng sẽ không đồng ý, hắn không phải là người không biết nặng nhẹ.""Không biết lão đại đã ăn cơm chưa..." Bánh bao cắn bánh bao trong tay, không rõ nói. Bánh bao này vốn là để dành cho lão đại, kết quả cầm ở trong tay càng nhìn càng đói, nhất thời không nhịn được liền..."Chờ chút, đã mười rưỡi rồi, Trương Tân Kiệt cậu không ngủ à? Cậu không phải mỗi ngày đều ngủ đúng giờ sao? Hôm nay sao thế? Tự nhiên kêu mọi người tới phòng cậu?" Phương Duệ đột nhiên đổi chủ đề.Mọi người lúc này mới phản ứng được, đều nhìn về Trương Tân Kiệt.Bọn họ là bị Trương Tân Kiệt gọi điện thoại kêu tới. Nói bọn họ sau 10 giờ tối đến phòng hắn, nói là có chuyện muốn nói.Hơn mười người chen nhau trong một cái phòng bệnh, cho dù phòng bệnh lớn đi chăng nữa lúc này cũng tỏ ra thật nhỏ."Trừ hai cô gái, những người khác đến đủ chưa?" Trương Tân Kiệt nghe vậy, khép sách nhìn mọi người trong phòng."Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên không có ở đây, trừ hai người bọn họ, chỉ còn Tôn Triết Bình chưa đến." Tiêu Thời Khâm nói."Lúc tui nói cho đại Tôn, có người đứng nghe lén, nên tui không nói rõ. Nhưng chắc là đại Tôn hiểu được." Trương Giai Nhạc tiếp lời."Nghe lén? Chuyện gì xảy ra?" Ngụy Sâm sửng sốt, bàn tay kẹp thuốc thoáng dừng."Mọi người không phát hiện sao, bệnh viện này có phần quỷ dị?" Trương Tân Kiệt mở miệng."Quỷ dị? Bệnh viện nào mà không có mấy câu chuyện kỳ quái, muốn tui kể cho mà nghe không?" Phương Duệ cười nhạo.Trương Tân Kiệt đang muốn mở miệng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.Là Tôn Triết Bình."Tập thể tụ họp à? Chuyện gì xảy ra?" Tôn Triết Bình đi vào, tìm một chỗ dựa lưng vào tường nói, "Trương Giai Nhạc cứ ấp a ấp úng, lại còn khoa chân múa tay, ra là muốn truyền thông tin."Buổi chiều lúc ăn cơm.Trương Giai Nhạc mấy lần dò xét xung quanh, muốn nói lại thôi."Trương phó đội nói rằng gần đây trời lạnh, buổi tối đi ngủ phải đắp kín chăn, đừng để lộ người bên ngoài khỏi cảm lạnh. Tránh làm phiền bác sĩ."Lúc nói những lời này, Trương Giai Nhạc thấm nước trà ở trên bàn viết "22:00" . Tôn Triết Bình tuy không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng hiểu được đại khái.Chung quanh nhất định có người đang giám thị bọn họ, cho nên Trương Giai Nhạc mới dùng loại phương thức này để truyền đạt.Y như dự đoán, lúc hắn xoay người lập tức bị một cô gái đụng trúng lúc, hắn đã nhanh chóng kết luận.Nhớ lại những gì Trương Giai Lạc nói.Trương phó đội = Trương Tân Kiệt,Ngủ đắp chăn, đừng để lộ người ra bên ngoài = tạo hiện trường ngủ giả,Tránh làm phiền bác sĩ = đừng kinh động bác sĩ y tá.Hơn nữa trên bàn viết thời gian, 22:00.Nói cách khác, lúc 22:00 kéo chăn giả bộ ngủ, tìm cách không kinh động đến bác sĩ và y tá đi đến phòng bệnh của Trương Tân Kiệt."Nhưng, tui thấy ở hành lang có máy quay phim, chúng ta có cẩn thận trốn tránh không phải cũng phí công sao." Tôn Triết Bình nhún vai."Mấy cái camera kia chỉ là trưng bày. Tui đã thí nghiệm qua, kết quả chắc chắn." Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói."Vậy là có chuyện gì?" Hàn Văn Thanh cau mày."Nếu không phải hôm nay có ký giả tới, tui thật sự sẽ không nghĩ đến chuyện này." Trương Tân Kiệt cúi đầu bấm điện thoại di động, "Chúng ta ở nơi này đã một tuần rồi, nhưng từ lúc vào đến giờ chỉ gặp được Phùng chủ tịch một lần duy nhất, sau đó cũng không thấy ông tới nữa, kỳ lạ hơn là bạn bè của chúng ta, cả người nhà cũng không đến thăm chúng ta, nhưng lại có ký giả đến đây phỏng vấn chúng ta. Mọi người không cảm thấy rất kỳ quái sao? Ngoại giới hẳn không có chút nào tin tức về chúng ta. Điện thoại di động ở chỗ này vẫn luôn trong trạng thái mất tín hiệu, nếu như nói là bởi vì nơi này cách thành phố quá xa, như vậy đồng nghĩa với việc xung quanh không thể có thể loại như tiệm nét được. Nhưng, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu nếu không tìm được tiệm net, sao có thể đến giờ vẫn chưa trở lại."Trương Tân Kiệt tạm dừng, nhấp một ngụm nước.Tất cả mọi người lẳng lặng lắng nghe, trầm tư, càng nghĩ, càng thấy không đúng."Nhắc tới, thuốc bác sĩ cho mọi người đã uống chưa." Vương Kiệt Hi đột nhiên mở miệng."Không, lão phu thân thể cường tráng, cần gì phải ăn ba cái đồ thuốc bổ đó." Ngụy Sâm dứt khoát lắc đầu."Tui cũng không. Thuốc có ba phần đốc, nếu không có bệnh thì nên tận lực bớt uống." Phương Duệ phụ họa nói."Tui không thích uống thuốc, chưa có uống." Bánh bao lắc đầu."Uống qua một lần, cảm giác sau khi uống thuốc thật khó chịu, nên không uống nữa." Khưu Phi suy nghĩ một chút.... ...Đại đa số đều chưa uống, hoặc chỉ uống một hai lần."Chưa uống là tốt nhất." Vương Kiệt Hi lấy bình thuốc trong người ra, "Tui uống qua một lần sau đó thì không uống nữa. Sáng sớm hôm nay, bác sĩ theo bình thường hỏi tui, lần thứ ba dặn dò tui phải uống thuốc. Tui mới phát hiện có vấn đề. Vốn tưởng rằng thuốc này giúp cho thân thể khôi phục, dẫu sao chúng ta ở cô đảo ngây người lâu như vậy, thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, khiến không ăn được bao nhiêu. Nhưng mà tui phát hiện ra trong thuốc này có chứa LSD.""LSD? Lysergic acid diethylamide?" Lâm Kính Ngôn cau mày."LSD, là cái vẹo gì? Không thể ăn sao?" Tôn Tường hỏi."Trong thuốc hàm lượng LSD mặc dù rất thấp, nhưng nếu dùng lâu dài, sẽ chết." Vương Kiệt Hi quét mắt nhìn mọi người.Bầu không khí lập tức ngưng trọng."Còn có. Tui đột nhiên nhớ đến trước đây từng đọc báo. Một bệnh viện ly kỳ cháy, tất cả bệnh nhân lẫn bác sĩ toàn bộ đều bị thiêu cháy. Nguyên nhân hỏa hoạn đến nay chưa rõ. Tin tức từ 7 năm trước. Lúc ấy tự nhiên có linh cảm nên lấy di động chụp hình lại, có ghi lại bài báo, mọi người lại đây xem thử." Trương Tân Kiệt đưa điện thoại di động để lên bàn.Mọi người vây lại."Phóng to như vậy, đệch, đách nhìn rõ gì cả." Ngụy Sâm ngao ngán nhìn bài báo đã được phóng to hết mức."Chụp từ lâu, hình mờ cũng là đương nhiên." Trương Tân Kiệt nhàn nhạt đáp lại."Thật có chuyện này ư, ài, bệnh viện này bề ngoài như thế nào cùng..." Phương Duệ nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng ý tiếp theo là gì."Không sai. Nơi này mặc dù đã qua tu sửa, nhưng nếu cẩn thận tra xét, vẫn có thể tìm được dấu vết lửa cháy.""Chuyện này, thì nói lên cái gì. Thì sao, hỏa hoạn, mấy năm sau chẳng lẽ không thể sửa sang lại." Đường Hạo nuốt nước miếng, sắc mặt có chút trắng bệch, cẩn thận nhìn bốn phía tường, vẫn mạnh miệng nói."Vấn đề ở chỗ, bệnh viện này từng là -- bệnh viện tâm thần."Trương Tân Kiệt chỉ mấy chữ to đùng trên đầu báo viết về bệnh viện bị cháy nói.------------------LSD (Lysergic acid diethylamide): là một thuốc ảo giác mạnh với các tác động tâm lý đến sự nhận biết với môi trường xung quanh, nhận thức, cảm nhận cũng như mang lại ảo giác, trong đó một lượng vô cùng nhỏ LSD (20 - 25 mg) đã đủ để sinh ra ảo giác. Có thể dẫn đến hôn mê và chết.Chương 29 (thượng)Diệp Tu bởi vì chấn động mà tỉnh lại.Hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt không tiêu cự trống rỗng vô thần. Khoảng mấy giây sau, Diệp Tu mới phản ứng được mình đang bị người cõng trên vai, bản thân còn gối lên vai người ta.Người nọ cong lưng, người hơi khom xuống, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay nâng bắp đùi hắn."Sao? Tỉnh rồi à?" Người nọ nhận ra được trên người động tĩnh, nghiêng đầu khẽ cười nói. Giọng nói đã từng quen biết kia khiến Diệp Tu ngây ngẩn."Mộc, Mộc Thu..."Diệp Tu chợt ngẩng đầu lên, mới vừa thẳng eo, còn không kịp nói gì, đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng ngất đi, chờ đến khi lấy lại ý thức, đầu hắn đang tựa vào bả vai Tô Mộc Thu."Diệp Tu, đừng kích động, dựa vào mình, như vậy sẽ thoải mái hơn." Tô Mộc Thu nhẹ giọng nói."Chuyện gì xảy ra... Cậu thật sự là Tô Mộc Thu?" Diệp Tu liếm liếm môi, bộ dáng không tin nổi."Nếu không phải là mình thì còn có thể là ai?"Giọng nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không chân thật, hư ảo viển vông.Là mơ ư?Diệp Tu có chút hoảng thần."Mình nói cậu cũng thiệt là, vết thương trên chân còn chưa khỏi đã chạy loạn khắp nơi, lần này tốt lắm, mắt cá chân thương càng nghiêm trọng, nếu chữa không khỏi thì làm thế nào? Cậu không cần cái chân này nữa ư? Hử?" Tô Mộc Thu không để ý Diệp Tu biện minh, trong giọng trách cứ không thiếu quan tâm và lo lắng."Mắt cá chân là nơi rất yếu ớt, bị thương một lần thì rất dễ bị thương lần hai, cậu đừng có không tin, năm đó mình với Mộc Tranh...""Đây là đâu?" Diệp Tu lên tiếng cắt đứt. Có lẽ là nghe quen Hoàng Thiếu Thiên "tự biên tự diễn", Diệp Tu luôn có thể ở bắt được trọng điểm từ một tràng câu nói không đầu không cuối, sau đó đem phần còn lại bỏ qua.Cho nên, lần này cũng không ngoại lệ."Này này này, cậu rốt cuộc có nghe mình nói hay không đó..." Tô Mộc Thu bất mãn bĩu môi rồi lại khẽ thở dài, "Nơi này là 'Kẽ hở'."" 'Kẽ hở'?"Diệp Tu lặp lại, nằm trên lưng Tô Mộc Thu, khẽ ngẩng đầu, quan sát bốn phía.Hắn nhớ mình té xuống sườn núi nghiêng khiến chân bị thương, chỉ có thể dựa vào một cây đại thụ chờ trời sáng, kết quả vô tình ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại lại ở chỗ này, nằm ở trên lưng Tô Mộc Thu.Chung quanh một vùng trắng xóa, bao phủ cả tầm mắt chỉ có màu trắng mờ ảo, ngay cả con đường dưới chân cũng trắng tinh, giống như bản thân bị lạc vào một chiếc hộp bốn bề sơn màu trắng.Cảnh tượng này giống như từng xảy ra, giống như lúc ở trên cô đảo, khi Tô Mộc Thu xuất hiện mọi thứ cũng là như vậy."Chỗ giao nhau giữa nhân gian và minh giới, gọi là là 'Kẽ hở' . Mình là người đã chết, không thể về được nhân gian, không còn cách nào khác mà ở đây tham sống sợ chết." Tô Mộc Thu hời hợt nói."Vậy, vì sao cậu không đi minh giới?" Ngón tay Diệp Tu có chút run rẩy, vô ý thức siết chặt quần áo của Tô Mộc Thu.Nghe vậy, Tô Mộc Thu bước chân thoáng dừng, hồi lâu mới mở miệng: "Nếu như vậy... mình sẽ không còn có thể được gặp lại cậu và Mộc Tranh nữa..."Diệp Tu há miệng, nhưng không biết nói gì. Miệng lưỡi tinh thông như hắn cũng có lúc không biết phải nói gì.Năm đó, cái chết của Tô Mộc Thu không thể nghi ngờ đã trở thành vết thương sâu nhất trong lòng hắn và Tô Mộc Tranh, đến hôm nay, vết thương đã kết vảy, bọn họ cũng đã buông xuống hết đau buồn. Nhưng, người kia lần nữa xuất hiện giống như một lưỡi dao sắc bén, đem vết thương lần nữa xé ra...Hai người ăn ý không mở miệng nữa, bầu không khí có chút thương cảm nặng nề."Diệp Tu, mình biết cậu có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi, nhưng mình hiện tại không có cách nào có thể trả lời, chỉ có thể đứng nhìn cậu gặp nghi vấn mà không thể giúp, loại cảm giác này thật sự là..." Tô Mộc Thu dẫn đầu phá vỡ yên lặng, trong giọng nói xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ.Quả nhiên là có nỗi khổ. Diệp Tu than nhẹ, đang muốn lên tiếng an ủi thì nghe thấy Tô Mộc Thu nói tiếp một câu, một giây trước thương xuân tiếc thu ảm đạm u buồn, thân bất do kỷ lập tức bay trật lất hết trơn."Loại cảm giác này thật sự là sướng hết cả người! Diệp Tu cậu cũng có ngày hôm nay, ăn nhân nào gặt quả nấy, gặp báo ứng đi! Tới tới tới, cầu anh, xin anh nói cho cưng đi, để anh vui vẻ một hồi, không chừng sẽ đại từ đại bi nói cho cưng biết a ha ha ha ha ha."Diệp Tu bị màn lật mặt cùng tiếng cười ghê rợn làm giật mình, nháy mắt tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi, tựa tiếu phi tiếu siết chặt cánh tay trên cổ Tô Mộc Thu, gằn từng tiếng một: " Vui, không?""Má ơi, Diệp Tu... cậu buông tay, cậu muốn, siết chết (c̶̶h̶̶ồ̶̶n̶̶g̶) mình ư..." Tô Mộc Thu thống khổ ngước đầu, khuôn mặt đẹp trai vì đau mà nhăn nhúm."Cầu anh đi, nếu anh vui vẻ không chừng sẽ nới lỏng tay đó." Diệp Tu ghé bên tai Tô Mộc Thu thấp giọng nói, nguyên câu trả lại."Cục cưng hư hỏng, em muốn, em muốn... siết chết... anh sao..."(A di đà phật bần tăng rất trong sáng)"Không phải cậu đã chết một lần rồi à? Ngại gì chết thêm lần nữa?""Không lương tâm... anh, bóp đùi bây giờ...""A."... ... ...Đùa giỡn một vòng, bầu không khí buông lỏng không ít. Giống như trở về lúc trước, Tô Mộc Thu vẫn là năm đó tự do tự tại Tô Mộc Thu, mà Diệp Tu cũng là năm đó lanh lợi thông minh Diệp Tu. Nhiều năm trôi qua, nhưng chưa bao giờ thay đổi."Được rồi được rồi, không lộn xộn nữa." Tô Mộc Thu ho khan mấy tiếng, nghiêm túc nói, "Chúng ta tiếp tục thảo luận về việc cậu tự tiện cùng người chạy ra bệnh viện nên làm chân đau nặng hơn, phải trừng phạt thế nào?""Cậu vẫn chưa nói chuyện gì đang diễn ra?" Diệp Tu mặt không đổi sắc hỏi."Thật ra bây giờ mình... Cậu đừng có mà đánh trống lảng! Bây giờ đang nói về chân của cậu...""Hừ, mình đau chân còn không phải do cậu.""Đấy, đúng rồi đấy, đây là vấn đề thứ hai mà mình muốn nói." Tô Mộc Thu giọng nói vừa chuyển, vẻ cười đùa nháo loạn lập tức biến mất, thay vào đó là một loại khó gặp nghiêm túc, "Diệp Tu, sau khi trở lại bệnh viện nhất định phải đề phòng tất cả bác sĩ và y tá."Diệp Tu khẽ run, không hỏi tại sao, lẳng lặng chờ người đó nói tiếp."Mình hoài nghi cậu uống thuốc có chứa chất gây ảo giác." Tô Mộc Thu tạm dừng, "Nếu không cậu làm sao sẽ gọi tên mình với không khí, còn chạy vào rừng cây?""Cái gì?""Mình cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện. Lúc Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa bị xe đụng phải, có phải là cậu lại nhớ đến mình hay không? Cảm xúc dao động quá lớn, mình nhớ cậu có uống thuốc mà bác sĩ cho, nếu như chứa chất gây ảo giác trong đó, mới có thể... Đây là lý do duy nhất giải thích hợp lý. Diệp Tu, cậu đem thuốc cho mình, mình đi kiểm tra."Diệp Tu im lặng.Tô Mộc Thu nói không sai, khi chiếc xe kia lướt qua người Hoàng Thiếu Thiên, hắn đúng quả thật nhớ lại Tô Mộc Thu. Nếu như đúng là tác dụng của thuốc, như vậy hết thảy đều có lời giải thích."Tô Mộc Thu" không nói một lời xoay người rời đi không phải là dựa vào năm đó Tô Mộc Thu tai nạn xe cộ không từ mà biệt sao? Hắn cho dù có đuổi cũng không đuổi kịp bóng người kia không phải là quay lại tình cảnh năm đó sao? Nhưng mà..."Chỉ bằng một điểm này liền hoài nghi bệnh viện, cái này không phù hợp phong cách của cậu, cậu nhất định còn biết gì đó. Hơn nữa... vì sao cậu biết hết mọi thứ liên quan đến mình như lòng bàn tay?" Diệp Tu trầm mặc."Mình đã từng nói, mình vẫn luôn ở cạnh cậu, chưa bao giờ rời đi. Nhất cử nhất động của cậu mình đều nhìn trong mắt." Tô Mộc Thu nhẹ giọng nói."Mà mình lại đối với cậu hiện tại không biết gì cả. Vì sao nhiều năm như vậy cậu chưa bao giờ xuất hiện? Mộc Tranh, Mộc Tranh em ấy biết không ngô..."Tô Mộc Thu nghiêng đầu, vừa vặn chặn lấy đôi môi Diệp Tu. Diệp Tu bị nụ hôn đột ngột này dọa sợ, quên mất giãy giụa.Dò xét, êm ái.Mờ mịt, lùi bước.Nụ hôn rất nhạt, rất nhanh liền kết thúc."Đừng hỏi, Diệp Tu. Tin tưởng mình, giao hết thảy mọi thứ cho mình là được. Nhớ, giữ bí mật với Mộc Tranh." Hai tròng sáng ngời của Tô Mộc Thu tràn đầy nhu hòa như nước, luôn dễ dàng khiến người ta tin phục đắm chìm trong trong đó, "Sắp tới, nhắm mắt lại đi, Diệp Tu. Nếu không chờ một hồi tỉnh lại, mắt sẽ đau."Diệp Tu nghi ngờ liếc nhìn phía trước, tựa hồ có ánh sáng đang từ vách nứt tản ra. Diệp Tu nghe lời nhắm hai mắt lại, ý thức dần dần mơ hồ...------------Chương 29 (hạ)Rạng sáng, 1:27, Tôn Tường dạo chơi trong bệnh viện.Rời khỏi phòng bệnh, đi qua luống hoa, trên đường đi qua nhà ăn, cuối cùng đi tới sân sau vắng vẻ.Tôn Tường ngồi trên ghế dài trong góc, hơi lạnh khiến mông hơi tê tê, sau một hồi lâu, mới thư giãn thân thể, sải dài chân, giang hai cánh tay khoác lên trên ghế dựa, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngẩn người. Bầu trời tối đen có những tảng mây đen lơ lửng, mặt trăng bị giấu ở trong đó, giống như bị ngâm nước đang tỏa những tia sáng yếu ớt, hơi có mấy phần mông lung.Gió rất lạnh, nhiệt độ rất thấp.Cho dù cóng đến run rẩy, Tôn Tường cũng không có ý tứ trở về.Hắn bởi vì tức không ngủ được, cho nên đi ra ngoài muốn giải sầu, ai ngờ chẳng qua là tùy tiện đi, lại đi tới nơi này.-- "Mọi người chỉ cần trong ngày thường chú ý nhiều hơn, đối với đồ vật nhất định phải cẩn thận, chú ý đề phòng bác sĩ y tá, cẩn thận những bệnh nhân khác, còn lại mọi người không cần quan tâm. Còn chuyện của Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên, giao cho bọn này là được. Thời gian không còn sớm, mọi người cũng nên về nghỉ ngơi. Đừng để lộ sơ hở trước mặt người ngoài."Hai giờ trước, vẻ mặt lãnh đạm của Trương Tân Kiệt khi nói những lời này, vẫn y nguyên trong trí nhớ của hắn.Tôn Tường cúi đầu, khóe miệng câu lên tự giễu.Cuối cùng, mình vẫn không thể nào dung nhập vào tập thể.Hai giờ trước, trong phòng bệnh của Trương Tân Kiệt, mọi người thương thảo đối sách. Bởi vì địch trong tối ta ngoài sáng, mọi người nhất trí không thể bứt giây động rừng tùy tiện hành động, cho nên áp dụng phân công hợp tác phương thức. Nhưng, hắn cùng với mấy người nữa bị tập thể lấy cớ "Nguy hiểm" mà gạch khỏi danh sách hành động.Nói là nguy hiểm, nhưng thực chất là sợ hắn kéo chân sau đi. Loại cảm giác bị mọi người bài xích này khiến Tôn Tường khó chịu.Hắn đã không còn là Tôn Tường trước đó, không còn là kẻ tự cao tự đại lúc trước, không hiểu phối hợp, luôn lấy mình làm trung tâm thanh niên trẩu tre, hắn bây giờ... đã cùng ban đầu bất đồng. Là người nọ gõ tỉnh hắn, một lần lại một lần dứt khoát đánh bại hắn, không chút lưu tình tặng cho hắn lấy đả kích nặng nề nhất, khiến cho hắn nản chí. Hắn vốn nên hận người kia, nhưng lại chẳng biết lúc nào... người nọ lại trở thành hắn ánh sáng của hắn, là mục tiêu mà hắn muốn đến, để cho hắn trưởng thành.Nếu không có người nọ, con đường Vinh Quang của hắn sẽ không lận đận như vậy, nhưng nếu không có những lần thất bại lịch luyện, thì hắn sao có thể lột xác, sao có thể tiến xa hơn? Chỉ sợ cũng là trong quá trình này, tình cảm của hắn đối với người cũng đã biến đổi.Ghét? Thích?Hắn không biết, chẳng qua rất để ý người nọ... Loại cảm giác này là thích sao?Tôn Tường cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, con người sáng ngời thoáng qua vài tia mê mang.Gió lạnh thổi tới, mây đen bao phủ, không trăng, không sao.Hồi lâu."... Diệp Tu, anh đúng là làm người ta thấy ghét." Tôn Tường giễu cợt, dửng dưng bĩu môi, đứng lên.Vì một chuyện nhỏ xíu mà xoắn xuýt, vì một người mà khổ não, không phải là phong cách của Tôn Tường. Bởi vì bị người bài xích, cho nên khổ sở không ngủ được hơn nửa đêm chạy ra ngoài hóng gió? Buồn cười! Hắn mới không phải loại hạng người vô năng gặp khó khăn liền cúi đầu rụt cổ! Hắn, chỉ biết càng đánh càng hăng, không sợ thắng thua. Tùy tâm sở dục, muốn làm sẽ làm, đây mới là tác phong của hắn. Bị người bài xích thì như thế nào, hắn sẽ dùng phương thức của mình cho tất cả mọi người thấy sự mạnh mẽ của mình. Không biết tình cảm của bản thân thì như thế nào, hắn sẽ thuận theo tâm ý không ngừng truy cầu câu trả lời...Bởi vì, hắn là Tôn Tường, là Tôn Tường không biết thất bại là gì, là Tôn Tường sớm muộn sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang! Hắn chỉ cần cố gắng hết sức, cứ làm theo ý mình, ánh mắt của người khác, đối với hắn mà nói không quan trọng.Tôn Tường siết chặc nắm đấm, bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu cùng với con người đa sầu đa cảm ban nãy như hai người khác nhau."Tui sẽ chứng minh cho mọi người biết, tui không phải là.. . Ủa, đó là..."Tôn Tường ngẩng đầu nhìn trời tuyên thệ, trong lúc lơ đãng liếc mắt, dư quang lại phát hiện chút dị thường. Cách đó không xa trong một tòa nhà cao tầng có một cánh cửa sổ đang sáng đèn."Có người ở bên trong..."Tôn Tường ngẩn người, chậm chạp nói.Ánh sáng kia vụt tắt, ước chừng chỉ sáng lên trong nháy mắt, nhanh như đây chẳng qua là ảo giác."Đã trễ thế này, nơi đó sao có thể có người, là bảo vệ? Hay bác gác cửa?" Tôn Tường suy đoán, đến gần tòa nhà kia.Hậu viện đã hoang phế rất lâu rồi, tòa nhà này nghe nói đã được xây từ trước đây, tuy bệnh viện trọng tu khi đó không đập bỏ tòa nhà này, nhưng lại có quy định không thể đi vào đây. Mà lúc này, trong tòa nhà này lại có người...Tôn Tường nhìn hành lang tối đen, có chút do dự.Nếu như hắn không nhớ lầm, ánh đèn xuất phát từ một căn phòng trên tầng bảy. Rất khả nghi...Tôn Tường chà xát tay, thân thể không biết do lạnh hay do hưng phấn mà run rẩy. Hắn hít sâu một hơi.Chuyện này tuy sẽ rất nguy hiểm, nhưng đây cũng là một cơ hội... cơ hội để chứng minh bản thân.Hành lang không tốinhư trong tưởng tượng, ánh trăng xuyên thấu qua tấm kính chiếu vào, dù yếu ớt nhưng vẫn đủ để nhìn rõ dưới chân.Cầu thang không ghi rõ là tầng bao nhiêu.Tôn Tường thầm đếm trong lòng, cẩn thận đi tới tầng bảy.Nương ánh trăng Tôn Tường nhanh chóng nhìn phía hành lang, lại cẩn thận dán tường lắng nghe động tĩnh trong hành lang. Hồi lâu mới sờ soạng túi quần, ngón tay khẽ run muốn cầm lấy điện thoại, nhưng lúc này ngón tay lại lạnh như băng mà cứng ngắc, hoàn toàn không linh hoạt như ngày thường.Rõ ràng chưa nhìn thấy thứ gì, mà đã sợ đến mức này rồi? Có phải mình đã quá xung động, quá muốn chứng tỏ bản thân... Quả nhiên, một mình bản thân thực sự không được...Tôn Tường lần nữa trở lại hành lang, dựa vào bên cửa sổ, nhờ ánh trăng, thư hoãn tâm tình khẩn trương của mình một chút.Có nên trở về nói cho những người khác biết hay khôbg, nhưng lúc đó đã quá muộn, chỉ sợ sẽ mất một đầu mối quan trọng... Nhưng nếu không trở về, một người ở lại rất nguy hiểm. Nếu như, điện thoại di động có tín hiệu thì tốt...Tôn Tường thở dài, âm thầm chửi mình quá xúc động. Suy tư hồi lâu vẫn là quyết định đi về trước, dẫu sao an toàn mới là quan trọng nhất.Đang lúc Tôn Tường quyết định men theo đường cũ trở về, dưới lầu đột nhiên truyền tới động tĩnh.Tiếng bước chân hỗn loạn, cơ thể đụng phải lan can mà phát ra tiếng bịch, có vẻ rất vội vàng.Tôn Tường sững người, thò đầu nhìn dưới lầu, mơ hồ có thể thấy chút ánh sáng, là ánh sáng đèn pin phản xa trong đêm.Là bọn họ sao?Tôn Tường tạm dừng, chỉ do dự trong nháy mắt, liền thật nhanh chạy lên lầu, ỷ vào ưu thế chân dài, ba bước thành một bước, chạy nhanh như bay, bất chấp những thứ khác, nhanh chóng chạy về phía trước.Tại sao có thể là bọn họ, cái khí tức xa lạ đó...Tôn Tường không kịp suy nghĩ nhiều, cứ cắm đầu cắm cổ chạy lên trên, không lâu sau đó, hắn đã chẳng còn biết mình đang ở tầng mấy nữa.Tôn Tường há miệng thở dốc, hai chân lảo đảo, mềm oặt, thiếu chút nữa ngã xuống.Hắn một hơi liền chạy lên tầng chót, đã không đường để đi.Tôn Tường đi vào bên trong, hành lang trống trải hoàn toàn không có chỗ ẩn thân.Lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng "ting ting ". Đó là tiếng mạch điện cũ kĩ hoạt động -- thang máy.Tôn Tường theo tiếng kêu nhìn lại, cách đó không xa, thang máy kia lóe lên đèn chỉ thị đỏ tươi, số lần lần lượt thay đổi, có người muốn đi lên, mà sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng lớn...Tôn Tường chạy về phía cánh cửa cách mình gần nhất, chuyển động chốt cửa."Cách cách", cửa khóa. Không kịp suy nghĩ, hắn chạy về phía cánh cửa kế tiếp, nhưng cũng chẳng khác là bao.Lúc này thật sự hết đường trốn thoát.Tôn Tường cười khổ, mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, hắn hoàn toàn phản ứng không kịp, thậm chí ngay cả tình huống hiện tại cũng không rõ là gì.Khó trách bọn họ sẽ vứt hắn bên ngoài, quả nhiên hắn vẫn là.. . Ủa, đó là...Tôn Tường trong lúc vô tình liếc mắt, nhìn thấy cách mặt đất hai thước có một cái cửa sổ.Có câu nói gì nhỉ? Trời không tuyệt đường người!Tôn Tường hơi nhún vai, dùng sức nhảy bật lên, hai tay khoác lên cái bục dài bên ngoài, mặc kệ bụi bặm bám hết lên tay, hắn cả người rướn cao, dùng cả tay lẫn chân mà bám, quỳ xuống cái bệ lộ bên ngoài kia, hai tay dùng sức cạy cửa sổ.Sau đó nhanh chóng cong người, nhảy vào. Sau khi thành công tiếp đất, cố nén toàn thân đau nhức, đứng lên quanh sát bốn phía, chui xuống một cái bàn.Tôn Tường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể vẫn không buông lỏng, căng thẳng như cũ, hơn nữa cố gắng ức chế tiếng hít thở của mình.Lần này chắc sẽ an toàn phải không...Tôn Tường nhìn cửa sổ mình vừa tiến vào, cổ họng căng cứng.Hắn quên đóng cửa sổ...Đang lúc hắn do dự có nên đi đóng cửa sổ hay không, một bóng người đột nhiên xuất hiện cạnh cửa sổ, người nọ dáng người khỏe mạnh, thoắt cái liền nhảy vào trong phòng, động tác so với hắn nhanh nhẹn hơn mấy phần.Tôn Tường hô hấp thoáng đình trệ.Chỉ thấy người nọ đóng cửa sổ lại.------------Diệp Tu ngủ mơ màng tỉnh giấc, cảm giác có gì đó cứ liên tục quẹt cổ mình, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột khiến người ta khó chịu. Tựa hồ còn có người nói chuyện không dứt bên tai, như mấy con ong "Vo ve vo ve" , thiệt là phiền quá đi mất.Diệp Tu hé nửa mắt, sự vật trước mắt có chút mơ hồ, nhưng cơn đau nơi mắt cá chân vẫn phi thường rõ ràng lan truyền khắp toàn thân."Diệp Tu à, không hiểu anh đang nghĩ gì nữa... luôn làm mấy chuyện không ai giải thích được..."Giọng nói này, là Hoàng Thiếu Thiên?Diệp Tu hơi mở to hai mắt."Anh lại bị thương rồi, lần này trở về... tui sẽ chết chắc..."Hoàng Thiếu Thiên thở hổn hển, khom người, dưới chân khó khăn di động.Lần này Diệp Tu hoàn toàn thanh tỉnh, Hoàng Thiếu Thiên đang cõng hắn, đi về phía bệnh viện, mà hắn trên người còn đang khoác áo khoác của Hoàng Thiếu Thiên, cổ bởi vì chạm tóc Hoàng Thiếu Thiên mà có chút ngứa ngáy.Diệp Tu muốn mở miệng nói gì đó, cổ họng cứ như bị mắc kẹt khô khốc, còn có chút đau đau, không phát ra được thanh âm."Lão Diệp, anh vậy mà lại dựa vào cái cây kia ngủ, hại tui tìm anh lâu như vậy, gọi đến nỗi cổ cũng muốn câm, vậy mà anh lại không thèm trả lời..." Hoàng Thiếu Thiên ngừng bước, dùng sức kéo người lên, "Thiệt may là, tiệm tạp hóa nhà kia có bán đèn pin, nếu không tui có tìm đến ngày mai cũng không tìm thấy anh...""Chờ đến ngày mai, tui nhất định phải bắt anh tạ ơn, tui lăn lộn trong rừng tìm anh mất ba giờ đó... Bây giờ lại phải vất vả cõng anh về, anh nhất định... ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì..."Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm, bất mãn than phiền.Diệp Tu ngửi được mùi nước gội đầu lẫn hương bùn đất trên người Hoàng Thiếu Thiên, cả người hơi run.Mùi hương này thật quen, hình như không lâu trước đây vừa ngửi qua...Diệp Tu như nhớ ra gì đó, mở to mắt.Mộc Thu đâu ?Cậu ấy ở đâu?------------------Chương 30Nếu nói chuyện may mắn nhất trên thế giới là, bị hổ dữ đuổi đến vách núi tuyệt vọng nhảy xuống nhưng chó đớp phải ruồi bám được vào một cành cây, vậy thì chuyện cứt chó nhất chính là sau khi thở phào nhẹ nhõm lại phát hiện cái cây không chịu nổi cân nặng của mình mà bắt đầu gãy.Mặc dù lúc này không có hổ dữ, cũng không có vách đá, nhưng Tôn Tường vẫn chính cảm nhận được cái cảm giác khổ ép cứt chó này.Đùa bố à.Tôn Tường hít một hơi, theo bản năng lùi người về phía sau, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương rịn mồ hôi, đầu gối lúc nãy vì va vào tường mà âm ỉ đau, lòng bàn chân cũng bởi vì mới vừa rồi nhảy mà hơi tê dại, ngay cả tiếng tim đập cũng vang dội hơn so với bình thường.Tôn Tường nhếch môi, lẳng lặng co người vào sâu trong góc bàn, không dám thở mạnh, hầu kết khẽ động, nuốt nước miếng, chìm chằm chằm vào người nọ, đề phòng mỗi một cử động của hắn.Người nọ sau khi đóng cửa sổ cũng không lập tức nhảy xuống, ngược lại vẫn giữ nguyên tư thế tựa bên cửa, tựa hồ là đang đợi gì đó.Ước chừng hơn mười giây sau, hành lang vốn trống trải yên tĩnh đột nhiên trở nên huyên náo, hình như có không ít người chạy qua, tiếng bước chân rầm rập, xuyên qua cửa sổ mơ hồ nhìn thấy được vài tia sáng."Chuyện gì xảy ra, y đâu rồi...""Rõ ràng thấy y đi lên...""Đi tìm. . . không được để y thoát. . .""..."Trong hành lang truyền tới âm thanh, mấy phút sau lại khôi phục yên tĩnh.Tôn Tường đang cúi đầu suy nghĩ cuộc đối thoại vừa nghe được, nhấc mắt lên đã thấy người nọ chẳng biết từ lúc nào đã nhảy xuống cửa sổ, đi quanh phòng, vừa đi vừa quan sát.Tiếng bước chân nhẹ như không khiến lòng Tôn Tường khẽ thọt, ngừng thở.Điều gì nên đến rồi sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được.Tôn Tường nhắm mắt, thầm giáo dục tư tưởng trong lòng. Nhìn bóng người cách mình càng lúc càng gần, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Người đó hình như vẫn chưa phát giác ra mình, hắn chỉ cần đợi cho đến khi người đó đi qua, đột ngột nhảy ra, một quyền cho tên này trở tay không kịp. Như vậy thì toàn bộ vấn đề đều được giải quyết.Tôn Tường nhẹ nhàng di chuyển lòng bàn chân, cong lưng, bày ra tư thế chuẩn bị.Mà ngay lúc này, người nọ đột nhiên dừng lại trước mặt Tôn Tường."Mày muốn tự mình đi ra, hay muốn tao đưa ra?"Nghe vậy, Tôn Tường cả kinh, nhưng vẫn cố nhịn phải thật bình tĩnh không được động."Tao đã thấy mày rồi, quần áo mày lộ ra ngoài, đã bại lộ, cần gì phải trốn tránh?" Người nọ tiếp tục nói.Tôn Tường khẽ ngẩng đầu, phát hiện người nọ thật sự là hướng mình nói chuyện, da đầu tê rần.Người nọ không nói tiếp, đứng tại chỗ tư thế có chút quái dị, giống như là đang lục tìm thứ gì đó trong túi áo, lấy ra ngoài.Nguy rồi! Sẽ là vũ khí sao?Tôn Tường khẽ cắn răng, trong lòng khẽ đếm đến ba, dứt khoát vọt ra từ gầm bàn, lao thẳng về phía người nọ.Người nọ cả kinh, rõ ràng hoàn toàn không ngờ sẽ có người đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lập tức lui về phía sau, nhưng bởi vì chậm nửa nhịp, vẫn bị Tôn Tường đẩy ngã xuống đất."Đệt mẹ, ông gạt tui? !" Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cho dù não phẳng như Tôn Tường cũng phát giác ra tên này căn bản không có phát hiện ra chỗ hắn nấp, chẳng qua chỉ làm màu tí thôi. Nhưng hắn đã không thể nào dừng lại nữa. Lúc này bất chấp bả vai đau đớn, liền lập tức bò dậy kẹp cổ người kia.Người nọ phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, tay nắm vạt áo Tôn Tường, dùng sức kéo xuống, hai người lăn thành một đoàn, lộn mấy vòng trên đất, đẩy ngã cả băng ghế, va vào bàn, đánh từ góc này lăn sang góc kia của căn phòng.Trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ yên lặng ghi chép xuống hết thảy."Khụ..."Tôn Tường bị người nọ đạp một cước, đứng không vững, thân thể ngã về phía sau, gáy va tấm kính, gò má tuấn tú dưới ánh trắng hiện lên vẻ thống khổ."Ủa ? Sao là chú mày?"Người nọ sửng sốt một chút, nắm tay giơ lên cứng lại giữa không trung."Là anh? ! Tôn Triết Bình, anh tại sao lại ở đây..."Tôn Tường sau khi thấy rõ người trước mắt, thân thể căng thẳng lập tức buông lỏng, lại bởi vì đau đớn mà tức giận, đưa tay xoa xoa gáy."Hê, cháu trai! Lời này hẳn là ông phải hỏi cháu, tại sao cháu lại ở đây?" Tôn Triết Bình lui về phía sau nửa bước, xoa bóp cánh tay, "Tiểu tử mày còn thật độc ác...""Douma, anh gọi ai là cháu trai?""Gọi chú mày đó! Sao nào? Có ý kiến?""... ..."------------Diệp Tu ngồi ở trên ghế, cúi đầu không nói. Hoàng Thiếu Thiên thì đứng bên chân hắn, nhìn vết thương trên chân hắn."Nhìn vết thương có vẻ không lớn lắm, chắc là không quá nghiêm trọng. Haiz ~" Hoàng Thiếu Thiên đứng lên lấy tay lau mồ hôi trên trán, "Còn đau không?"Diệp Tu không trả lời, vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.Hoàng Thiếu Thiên cũng không để ý, quan sát bốn phía một chút tiếp tục nói: "Chúng ta trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa tui cõng anh đến phòng bệnh, rồi gọi bác sĩ đến, mặc dù bây giờ hơi trễ, nhưng là hẳn là sẽ có y trực. Í mà, ông bảo vệ giữ cửa đâu? Lâu như vậy, nếu là đi nhà cầu thì cũng nên trở lại rồi chớ, thật kỳ quái."Hoàng Thiếu Thiên nhìn phía trước, kéo lại cổ áo của mình, sau lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, dính sát trên người thật khó chịu.Diệp Tu tỉ mỉ quan sát bốn phía.Một chiếc giường gỗ nhỏ kê cạnh tường, dưới cửa sổ có một cái bàn làm việc, một cái ghế cũ nát tới mức mỗi lần di chuyển sẽ phát ra tiếng "cọt kẹt", một cái lò sưởi nhỏ.Đây là phòng bảo vệ.Bọn họ đi mười phút đã trở về bệnh viện, đây là cửa chính.Hoàng Thiếu Thiên lo lắng vết thương trên chân Diệp Tu, không quản đường xa mà đi bằng cửa chính, hi vọng trực tiếp gặp được bác sĩ. Nhưng Diệp Tu không nghĩ cũng đoán được, Hoàng Thiếu Thiên không dám đi con đường mòn sau bệnh viện khi trời tối mịt thế này.Nhưng giờ phút này Diệp Tu cũng chẳng có tâm trạng để cười nhạo. Hắn vẫn đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra.Theo như lời Hoàng Thiếu Thiên, sau khi phát hiện ra hắn được cõng ra ngoài, nhưng trong trí nhớ của hắn, người cõng mình là Tô Mộc Thu...Diệp Tu ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đứng cách đó không xa.Áo sơ mi của Hoàng Thiếu Thiên lúc này thê thảm không nỡ nhìn, mồ hôi thấm ướt một mảng to, màu vàng đậm, cánh tay, vạt áo vẫn còn dính bùn.Là mơ sao?Nhìn bộ dáng chật vật của Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu khẽ thở dài.Tô Mộc Thu đã là cố nhân, sao có thể lại xuất hiện trên đời được nữa, sợ rằng tất cả chỉ là tưởng tượng của mình. Người tìm thấy mình trong rừng cây, người cõng mình, người một đường bầu bạn mình, bảo vệ mình, từ đầu đến cuối đều là Hoàng Thiếu Thiên.Hoàng Thiếu Thiên ư?Diệp Tu ngẩn ra.Đối với tâm ý của Hoàng Thiếu Thiên, hắn đã từng không biết, nhưng Hoàng Thiếu Thiên cứ không ngừng hết lần này đến lần khác bày tỏ cũng làm hắn thông suốt. Thậm chí không chỉ mỗi Hoàng Thiếu Thiên, có lẽ còn có...Bất kể là ở trên cô đảo, hay là trước đây, cho dù là bây giờ, hắn đều có thể cảm nhận được sự quan tâm quá mức của Hoàng Thiếu Thiên với hắn. Không chỉ mỗi cử chỉ của Hoàng Thiếu Thiên, quan trọng hơn là ánh mắt hắn nhìn mình. Từ trong ánh mắt, hắn thấy được Hoàng Thiếu Thiên thích mình, nhưng, hắn thích Hoàng Thiếu Thiên không?Diệp Tu hơi cúi đầu.Từ nhỏ đến lớn chưa tình được nhận thư tình, sau khi bỏ nhà ra đi lại chuyên tâm chơi game, tiếp xúc với phái nữ đã ít lại càng ít. Mặc dù, sau khi bản thân càn quét liên minh, có không ít fan nữ bày tỏ yêu hắn muốn sinh hầu tử cho hắn, nhưng hắn chỉ xem đó như một trò đùa mà thôi. Nhiều năm qua như vậy, cô gái hắn quen nhất chỉ có mỗi Tô Mộc Tranh, nhưng Tô Mộc Tranh đối với hắn mà nói giống như em gái, là thân nhân mà dù cho có phải bỏ ra sinh mạng cũng phải bảo vệ . Đúng, là người thân, mà không phải là người yêu.Như vậy, trừ cái đó ra thì thích là gì?Diệp Tu cau mày, hắn không muốn lấy lệ với Hoàng Thiếu Thiên, cũng không muốn trì hoãn Hoàng Thiếu Thiên, càng không muốn thương tổn Hoàng Thiếu Thiên, nhưng hắn càng không biết trả lời thế nào. Ít nhất, hắn... cũng không ghét Hoàng Thiếu Thiên, như vậy, đây là..."Cho."Một bàn tay đột nhiên đưa đến trước mặt Diệp Tu, bàn tay cầm một thứ màu trắng hình trụ.Là thuốc lá.Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ nhét thuốc lá vào tay hắn: "Đặc biệt mua cho anh đó."Diệp Tu nhìn thuốc lá trong tay.Có lẽ... mình cũng thích Hoàng Thiếu Thiên đi."Cám ơn." Diệp Tu nhẹ giọng nói, chần chờ một chút, đem thuốc lá bỏ vào trong miệng. Nhưng tiếp đó không phải là vị đắng của thuốc lá, mà ngược lại, vị ngọt lan tràn trong miệng."Ha ha ha ha ha ha ha lão Diệp không ngờ anh dễ lừa như vậy á! Thiệt là dễ lừa quá đi mất ha ha ha ha, " Hoàng Thiếu Thiên lập tức cất tiếng cười to, "Đây là, đây là kiểu kẹo bên ngoài nhìn giống thuốc là mà thôi. Bề ngoài nhìn giống thuốc lá ha ha ha ha, tui còn tưởng anh sẽ phát hiện chớ, làm tui cứ nơm nớp sợ mãi..."Hoàng Thiếu Thiên ôm bụng, gập người, cười đến không thở nổi."..." Diệp Tu yên lặng ngậm viên kẹo hình điếu thuốc.Quả nhiên, hắn một chút cũng không thích Hoàng Thiếu Thiên, một chút cũng không."Nháo đủ rồi thì về thôi, đêm khuya rồi." Diệp Tu mặt không cảm giác, đang muốn đứng dậy, hai tay vừa vặn đụng phải túi áo.Trong túi áo trống không.Diệp Tu theo bản năng đưa tay vào túi áo.Không đúng, thuốc đâu rồi? Thuốc mà bác sĩ đưa hắn để trong túi áo đâu rồi?Có phải mình đã quên mất gì không...Diệp Tu, sau khi trở lại bệnh viện phải cẩn thận chú ý tất cả bác sĩ và y tá.Diệp Tu, đưa thuốc cho mình, để mình kiểm tra.Mình nói rồi, mình vẫn luôn ở cạnh cậu, chưa bao giờ rời đi. Cậu trải qua những gì mình vẫn luôn rõ ràngDiệp Tu, mình...... ...Thì ra tất cả không phải là mơ, mà là thực sự tồn tại.Tô Mộc Thu...Diệp Tu có chút hoảng hốt."Ủa, gì đây? Sổ ghi chép?" Hoàng Thiếu Thiên liếc nhìn quyển sổ ghi chép đặt trên bàn, "Này, hình như có rất nhiều người đang tới, bên ngoài thật ồn, thật sự có không ít người."Hoàng Thiếu Thiên nhìn phía ngoài."Nguy rồi, Hoàng Thiếu Thiên, mau, mang tui đi trốn!" Diệp Tu tỉnh hồn, đột nhiên nói."Tại sao?""Đừng hỏi! Nhanh lên một chút!"Ngoài cửa tiếng vang càng ngày càng gần.----------------
# Tui ngủ quên mất ( ̄▽ ̄)
# À thì mọi chuyện diễn ra trong bệnh viện có liên quan đến việc xảy ra trên đảo, mọi người đừng sốt ruột.
Chương 27"... Không sao."Diệp Tu khẽ lắc đầu, khoát tay tỏ ý mình ổn. Lại thuận tay sờ sờ bả vai. Thuận miệng qua loa với nghi vấn của Hoàng Thiếu Thiên, giả bộ thong thả đi đến trước mặt mọi người, ra vẻ quan sát bức ảnh trên tường."Bối cảnh của những bức ảnh này đều ở trên đảo, nhìn đi nhìn lại đều chỉ là những bức ảnh bình thường."".. . Ừ, trong hình cơ bản đều là một nhà ba người, cha, mẹ, con gái. Nhưng vẫn có vài bức tương đối nhiều người, nhất bức này." Vương Kiệt Hi ngưng thần quan sát Diệp Tu mấy lần liền đưa mắt nhìn sang mấy bức ảnh treo trên tường, "Bức này, nhiều người nhất, 9 người.""Chín? Để tui coi! Đây có ba người, kia có một người , ở đây ở kia..." Nghe vậy, Hoàng Thiếu Thiên cùng Tôn Tường chạy tới, ba người chen thành một nhúm, mượn ánh sáng yếu ớt của cây nến, trợn mắt tỉ mỉ quan sát.Diệp Tu một người đứng ở sau lưng ba người cách đó không xa, lặng lẽ thở phào.Vật kia, vẫn còn ở...Diệp Tu nhắm chặt mắt, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi bất an phát ra từ nội tâm, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại.Khi con người mất đi thị giác, những giác quan còn lại của cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
Đôi mắt rất dễ bị lừa dối, thứ nhìn thấy không nhất định là thật, nhưng cơ thể thì không.Mùi vị, âm thanh, xúc giác...Diệp Tu cau mày, siết chặt nắm đấm, dùng cơ thể tinh tế cảm giác chung quanh.Có hai cánh tay đang khoác lên vai mình, có chút nặng. Có sợi tóc quét qua cổ mình, sự tiếp xúc đó khiến người ta ngứa ngáy. Còn có... luồng khí như có như không phun ra do hô hấp.Có gì đó sau lưng mình, nó cách mình rất gần, cơ hồ là dán vào mình...Ha --Tiếng cười nhạo, đột nhiên quanh quẩn ở bên tai.Diệp Tu nhịn không sự sợ hãi, thân thể bắt đầu run rẩy, sau lưng đã ướt đẫm, chẳng qua là không biết là bị mồ hôi thấm ướt, hay là..."Diệp Tu! Diệp Tu! ! Diệp Tu! ! ! Anh sao vậy? Kêu anh mấy lần, anh cũng không trả lời!"Diệp Tu chợt mở mắt, đập vào là bản mặt phóng đại của Hoàng Thiếu Thiên, theo bản năng lùi về sau, nhưng hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã xuống đất.Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng đỡ được hắn."Diệp Tu, anh ổn chứ? Này, tay anh sao lại lạnh như vậy? Cả bàn tay đều là mồ hôi! Rốt cuộc có chuyện gì? Anh phát hiện ra cái gì phải không? Có vấn đề thì nói đi chứ!" Hoàng Thiếu Thiên tay trái hơi dùng sức nắm chặt bàn tay Diệp Tu, một cái tay khác thì nắm lấy bả vai. Trong mắt không che giấu nổi vội vàng toàn bộ phản chiếu vào con ngươi Diệp Tu."... Không có gì, chẳng qua là mệt mỏi." Diệp Tu có chút hoảng hốt nhìn ba người. Vương Kiệt Hi ngón trỏ phải hơi cong để ở trước môi, tay trái nâng cùi chỏ tay phải, cặp mắt lớn nhỏ không đều nhau kia lúc này đang gắt gao nhìn mình chăm chú, ánh mắt sắc bén, cơ hồ muốn nhìn thấu mình. Tôn Tường nắm cây nến, ánh mắt lơ lửng bất định, có chút bất an nhìn xung quanh.Diệp Tu quay đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm bả vai mình của Hoàng Thiếu Thiên, cười: "Anh chỉ là hơi mệt thôi mà, anh cũng không còn là thanh niên trai tráng như mấy chú, chịu không nổi dày vò...""Không đúng." Không đợi Diệp Tu nói xong, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên lên tiếng cắt đứt, dùng giọng khẳng định nói, "Anh nói dối.""Ủa? Là có chuyện gì?"Tôn Tường ngẩn ra, theo bản năng nhìn về Diệp Tu.Vương Kiệt Hi lại không chút phản ứng, cứ như đã sớm đoán được."Tay anh đang run, thân thể cũng vậy. Mặc dù rất nhỏ, nhưng không qua được mắt tui." Hoàng Thiếu Thiên tạm dừng, "Anh sợ. Từ mới vừa rồi đã không ổn, chẳng lẽ là...""Có liên quan với người phụ nữ kia." Vẫn luôn trầm mặc Vương Kiệt Hi đột nhiên mở miệng nói, "Người phụ nữ kia trước khi cửa mở thì đột nhiên biến mất, sau khi cửa mở cũng không lại xuất hiện. Mà anh, vừa rồi đi ở cuối cùng. Anh nhìn thấy gì, hay là... cảm giác được gì?"Diệp Tu giật khóe môi, nhưng không nói gì.Hắn biết mình không thể lừa được bao lâu, lấy sức quan sát củaVương Kiệt Hi và sự nhạy bén của Hoàng Thiếu Thiên, sớm muộn sẽ phát hiện ra. Nhưng hắn vẫn không thể nói ra toàn bộ.Sợ hãi rất dễ dàng lây lan, càng nhiều người sợ hãi, thì sẽ càng nguy hiểm, chỉ một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến cũng có thể sẽ bành trướng đến mức không cách nào vãn hồi. Trong cuộc đấu đoàn đội, nếu đội trưởng, hoặc một nhân vật quan trọng trong đội mất phương hướng, sợ sệt, không tự tin, thì cực kì dễ dàng ảnh hưởng đến khí thế của đội ngũ, ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí toàn đội.Diệp Tu biết rõ điều này, một người sợ so với đoàn đội khủng hoảng tốt hơn nhiều.Người không biết thì không sợ. Bởi vì không biết, cho nên sẽ không sợ hãi, vì vậy mới có thể có hy vọng và động lực rời khỏi nơi này.Cho nên, dù rằng từ lúc bắt đầu trò chơi hắn phát hiện trên tầng ba có người đứng cạnh cửa sổ quan sát bọn họ, khi bị Hàn Văn Thanh hỏi, hắn vẫn lựa chọn tránh né. Mà lần này, cũng giống vậy.Nếu chỉ mình hắn cảm giác được... vậy thì để mình hắn gánh vác thôi. "Mấy đứa lo thừa rồi, anh đây chỉ là hơi mệt thôi, tối hôm qua ngủ không ngon..."Diệp Tu nhún nhún vai."Thật vậy không. Không đúng, đùa tui sao! Tui nhớ tối hôm qua anh một mình độc chiếm cái giường! Còn có thể ngủ không ngon?" Tôn Tường suy nghĩ lại, lập tức kêu lên."Đúng, giường cứng quá, tui ngủ mà đau chân mỏi lưng..." Diệp Tu mặt không đổi sắc nói dối."... Vậy chúng ta đi tiếp thôi. Mới vừa rồi khi anh ngẩn người, bọn này phát hiện ra một thứ, anh tới xem tấm hình này đi." Vương Kiệt Hi nhìn thẳng vào mắt Diệp Tu, lát sau, lại không tiếp tục truy hỏi nữa, xoay người nhìn vào tường."Nếu anh không muốn nói, vậy tui cũng không có biện pháp. Nhưng..." Hoàng Thiếu Thiên chợt tiến lại gần bên tai Diệp Tu, hạ thấp thanh âm nói, "Có tui nắm tay anh rồi, không cần sợ, có tui cùng gánh vác với anh."Diệp Tu có chút kinh ngạc.Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc kiên định, sự trầm ổn trong mắt ai cũng có thể nhìn ra."... Thật ra là do cậu sợ quá, nên muốn nắm tay tui có phải không? Giống cô gái nhỏ nhỉ." Diệp Tu lấy lại tinh thần, khinh bỉ nói."Á đậu má anh phắc Diệp Tu! Tốt bụng lại bị nghi ngờ! Ai mà thèm nắm tay anh..." Hoàng Thiếu Thiên tạc mao, lập tức buông lỏng tay Diệp Tu, cả giận nói "Không thèm để ý anh nữa", nhưng chỉ mạnh miệng vậy thôi chứ cả người vẫn đứng dính vào Diệp Tu, đề cao cảnh giác nhìn xung quanh.Diệp Tu không vạch trần, theo lời Vương Kiệt Hi, nhìn bức hình trên tường.Nhưng hiện lên trước mắt lại là biểu tình vừa kiên định lại kiên quyết của Hoàng Thiếu Thiên.--------------"Diệp Tu! Diệp Tu! ! Anh lại ngẩn người!"Diệp Tu lấy lại tinh thần, phát hiện Hoàng Thiếu Thiên đang đưa tay phải lắc lư không ngừng trước mặt mình. "Xong rồi? Vậy thì về thôi." Diệp Tu đứng lên, vận động hai chân bởi ngồi một tư thế quá lâu mà đã sớm tê dại."Không gấp, trời đã tối rồi, đã sớm tới giờ ăn cơm. Bọn họ chắc đã phát hiện chúng ta trốn bệnh viện. Nên không cần gấp gáp trở về. Chúng ta đi từ từ thôi, dù sao trở về kiểu gì chẳng bị mắng.""Hử? Dụ Văn Châu sẽ mắng người à? Tui chưa thấy bao giờ nha." Diệp Tu rất hứng thú cười, có vẻ đang não bổ cảnh tưởng Dụ Văn Châu mắng người."Đội trưởng tất nhiên sẽ không mắng người. Bị mắng đã may... đội trưởng sẽ để cho anh khó chịu hơn cả bị mắng." Hoàng Thiếu Thiên liếm môi, "Không nói nữa. Anh khát không? Tui thấy đối diện có một tiệm tạp hóa. Tui đi mua một ít nước, vài thứ lót bụng, cho anh ăn đỡ đói."Diệp Tu nhìn đường xe chạy đối diện, có một nhà nho nhỏ mở cửa hàng phía trước treo một ngọn đèn nhỏ."Tùy tiện."" Được, vậy anh ở đây chờ tui, tui lập tức trở về." Dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên chạy về phía đường xe chạy đối diện, cuối cùng còn quay đầu lại khoát tay với Diệp Tu."Dừng lại, Thiếu Thiên --" Diệp Tu sắc mặt biến đổi, mãnh liệt gọi.Một chiếc xe lao vút qua, suýt chút nữa đâm vào Hoàng Thiếu Thiên."Douma, lái xe bị ngu à! Lái xe phải nhìn đường đi cha nội!" Hoàng Thiếu Thiên lui về sau nửa bước, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.Chiếc xe kia không dừng lại, tiếp tục vọt mạnh về phía trước, biến mất trong màn đêm."Đệt đệt đệt, loại tài xế này, rõ ràng chán sống rồi, lái xe như vậy sớm hay muộn sẽ tèo! Nói ông đó cha nội, cmn chạy nhanh vậy..." Hoàng Thiếu Thiên vừa đi sang tiệm tạp hóa vừa gửi yêu thương với tài xế, oang oang như sợ đối phương không nghe được.Mà bên kia đường, Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, lần nữa ngồi xuống ghế, có chút thoát lực.Mới vừa rồi một khắc kia, lòng ruột hắn cơ hồ dâng hết lên cổ họng...Giống như một màn từng quen...Diệp Tu hơi cúi đầu.Gió thổi qua, cánh rừng sau lưng âm thanh xì xào, cùng tiếng chim kêu chói tai, như là đang cười nhạo.Diệp Tu không khỏi cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng quay đầu nhìn khu rừng.Vốn là một địa phương không người, không biết từ lúc nào đã thêm một bóng người.Bóng người quen thuộc kia đang đứng trước rừng cây, đang im lặng nhìn hắn.--------------------Chương 2819:00, nhà ăn bệnh viện."Cái gì? ! Không tìm thấy Diệp Tu? Chuyện bao lâu rồi?" Tôn Triết Bình nặng nề vỗ chén xuống bàn cơm, làm nước canh còn thừa bắn lên, suýt nữa vẩy ra ngoài."Bình tĩnh! Này -- nhỏ giọng một chút đi, đại Tôn!"Mặc dù đã tới giờ cơm, nhưng không có bao nhiêu người đến nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn rộng lớn không có gì là huyên náo, ngược lại có chút an tĩnh quá đáng. Mà Tôn Triết Bình không suy nghĩ đột ngột một câu lúc này trở nên vô cùng nổi bật, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của những người chung quanh.Trương Giai Nhạc vội vàng lên tiếng nhắc nhở, nhưng bởi vì nói chuyện hấp tấp mà mắc nghẹn, lại không cẩn thận cắn phải lưỡi, mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo.Tôn Triết Bình không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của người xung quanh, đầu ngón tay theo tiết tấu gõ mặt bàn, hỏi: "Chân Diệp Tu còn chưa lành, chắc đi không xa. Sẽ không phải là lại trốn ở góc nào hút thuốc chứ?""Không phải đâu. Hàn đội và Dụ Văn Châu tìm hết mọi ngóc ngách trong bệnh viện, không thấy người. Hơn nữa, Hoàng Thiếu Thiên cũng không thấy. Dụ Văn Châu nói hẳn là hai người lén trốn ra ngoài chơi nét. Nhưng mà, đến bây giờ còn chưa trở về, không biết là chơi đến điên rồi hay là..." Trương Giai Nhạc khó khăn nuốt xuống một miếng cơm, sau đó há miệng rồi lại mím môi, một bộ muốn nói lại thôi."Chả trách, bọn họ chiều nay đều không đến ăn cơm. Gì thế, còn có việc?"Trương Giai Nhạc không trả lời, ngược lại bất động thanh sắc nhìn xung quanh, khẽ cau mày, liếc mắt nhìn gì đó sau lưng Tôn Triết Bình, sau đó lại cúi đầu ăn cơm, bình tĩnh giống như không có gì xảy ra.Tôn Triết Bình đem tất động tác của Trương Giai Nhạc vào mắt, tuy nghi ngờ nhưng không hỏi lại, cũng trầm mặc cúi đầu uống canh.Hắn và Trương Giai Nhạc là bạn cũ, hợp tác với nhau nhiều năm, một điểm ăn ý là phải có."Trương phó đội nói là gần đây trời lạnh, buổi tối đi ngủ phải đắp kín chăn, đừng lộ người ra ngoài khỏi cảm lạnh. Tránh làm phiền bác sĩ." Trương Giai Nhạc đầu không ngẩng, thình lình mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi.Tôn Triết Bình rũ mắt, nhìn người đối diện, khẽ gật đầu: "Biết."Trương Giai Nhạc không nói gì thêm, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, chén đĩa của mình.Tôn Triết Bình ngửa đầu một hơi uống cạn bát canh, bưng đĩa thức ăn xoay người đứng lên, kết quả đụng trúng một người.Cô bé kia đang bưng một bát canh đầy, hai người đụng nhau, nước canh tràn ra, bắn tung tóe lên người Tôn Triết Bình."Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Cô gái trẻ liên tục nói xin lỗi, lục lọi trong tay một cái khăn giấy, một tay khác bị canh nóng vẩy vào, ngón tay theo bản năng co lại, cái chén như muốn rơi ra."Cẩn thận."Tôn Triết Bình nhanh tay, lập tức đưa tay đỡ lấy bát canh nóng kia."A, cám ơn..." Cô gái ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi đỏ mặt, lại ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn, "Tôi tới giúp anh lau vết bẩn trên người...""Không sao, không cần." Tôn Triết Bình một tay đem canh để lên bàn, cúi đầu quét nhìn áo đã bị canh làm ướt, nhíu mày không nói, quay đầu chào Trương Giai Nhạc, không thèm nhìn cô gái phẩy đít bỏ đi."Đại Tôn, tay cậu..." Trương Giai Nhạc gọi với bóng lưng Tôn Triết Bình."Không sao."Tôn Triết Bình đầu không thèm quay lại khoát tay, nhanh chóng bỏ đi.Dù chỉ một chớp mắt, nhưng Trương Giai Nhạc vẫn thấy được bàn tay kia có chút mất tự nhiên...----------------Đau.Cơn đau nhức nhối phát ra từ xương tủy đâm thẳng tới chỗ sâu nhất trong linh hồn.Diệp Tu chậm rãi mở mắt, lăng lăng nhìn xung quanh.Bốn phía là bóng tối vô tận, không một chút ánh sáng, cả ánh trăng trên cao cũng bị rừng cây rậm rạp che mấtDiệp Tu hai tay chống đất, muốn đứng lên, nơi mắt cá chân lại truyền tới cơn đau đớn khiến hắn mềm nhũn ngã xuống đất."Lần này không xong." Diệp Tu cười khổ, cẩn thận sờ mắt cá chân.Nơi đó quả nhiên đã sưng to, vừa nóng lại vừa đau.Diệp Tu tiện tay bốc một nắm bùn lên, thoa vào chỗ sưng, bùn đất mềm nhão hơi lạnh khiến cơn đau phần nào giảm bớt.Vừa rồi thật giống như...Diệp Tu xoa xoa mắt cá chân của mình, nhắm mắt lại hồi tưởng.------Hắn ngồi trên ghế chờ Hoàng Thiếu Thiên. Vào lúc đó, hắn lơ đãng quay đầu phát hiện bên kia rừng cây có một người đàn ông đang đang đứng nhìn mình.Mượn ánh đèn, hắn nhận ra người đó.Tô Mộc Thu.Hô hấp chậm lại, Diệp Tu chậm rãi đứng lên."Mộc Thu..."Tô Mộc Thu nhìn hắn, lại không nói gì, chợt xoay người chạy vào rừng cây."Chờ một chút, cậu rốt cuộc là ai? Lúc ấy, người ở trên cô đảo cũng là cậu có phải không."Diệp Tu không chút do dự chạy theo vào rừng cây.Sau lưng đường cái càng ngày càng xa, ánh sáng cũng dần dần yếu ớt.Diệp Tu đột nhiên dừng bước, há miệng thở dốc, đầu bởi vì thiếu dưỡng khí mà có chút choáng váng.Chung quanh không một bóng người, trước mặt một bầu trời tối đen, chẳng thấy bóng dáng Tô Mộc Thu nữa rồi.Gió lạnh thổi qua, lá cây xào xạc, như là đang cười nhạo.Diệp Tu quay đầu nhìn phía mình chạy đến, mơ hồ có thể thấy đèn đường bên kia."May là không đi quá xa." Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một lát, xoay người muốn trở về.Vừa bước một bước, chân phải lại đột nhiên bị thứ gì ôm lấy, thân thể mất thăng bằng, ngã xuống đất."Ách, a..."Diệp Tu nằm trên đất, cánh tay trái chống đất, chân trái quỳ xuống đất, tay phải sờ lên cổ chân của mình. Nó dường như đang bị cái gì đó nắm lấy.Diệp Tu cả kinh.Một bàn tay, một bàn tay lạnh như băng, đang cứng nhắc nắm cổ chân hắn.Chỉ một chớp mắt, Diệp Tu cảm thấy sau lưng có một loại lực hút không cho phép kháng cự kéo hắn về phía sau.Đầu gối bên trái tạo thành một vết kéo dài trên đất, Diệp Tu thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã mất thăng bằng ngã xuống.Là sườn núi nghiêng.Thì ra, chỗ mình dừng lại, cách sườn núi nghiêng chỉ một bước.Trước khi mất đi ý thức, Diệp Tu nghĩ vậy.------Diệp Tu nhíu mày, tỉnh táo suy nghĩ.Người đàn ông kia đến tột cùng là ai, là Mộc Thu sao? Vì sao phải chạy? Bàn tay đột nhiên xuất hiện đó là của ai?Hết thảy mọi thứ là chuyện gì xảy ra, là ảo giác sao?Diệp Tu càng nghĩ càng thấy kì quặc, dùng mọi cách phỏng đoán cũng không ra."Phải nghĩ cách đi lên mới được. Nếu không sẽ không có người phát hiện ra mình mất." Diệp Tu chống đất, miễn cưỡng đứng lên, đem trọng tâm toàn thân hoàn toàn đặt ở chân trái, chân phải nhẹ nhàng lê trên đất. Dù có như vậy, nhưng chân phải vô ý thức dùng sức vẫn mang đến đau đớn khiến Diệp Tu liên tục hít khí lạnh.Diệp Tu phủi sạch bùn đất trên tay, quan sát bốn phía, lại căn bản nhìn không ra phương hướng."Xem ra, chỉ có thể chờ trời đã sáng..." Diệp Tu tìm kiếm một gốc cây gần nhất, lảo đảo di chuyển, dựa lưng vào cây chậm rãi ngồi xuống.Ngày mai, Hoàng Thiếu Thiên sẽ lải nhải thật nhiều, lão Hàn khẳng định lại cho hắn một bộ mặt thúi, Bánh Bao sẽ ầm ĩ vây quanh hắn hỏi han, Ngụy Sâm lão thô bỉ kia tuyệt đối sẽ cười nhạo hắn, Phương Duệ thì sẽ đứng bên phu tùy phụ xướng chế giễu hắn, Trương Giai Nhạc khẳng định cũng sẽ bắt lấy cơ hội khinh bỉ hắn đôi câu sau đó mới hỏi đến thương tích của hắn, Tôn Triết Bình nhất định sẽ hài hước hỏi hắn cảm giác như thế nào, Mộc Tranh lại sẽ lo lắng căn dặn hắn, tiểu Chu sẽ đứng ở một bên nhìn hắn mím môi không một lời, Văn Châu nhất định sẽ nhẹ giọng trách cứ mấy câu sau đó lại cẩn thận xoa bóp cho hắn, Vương mắt bự nhất định là không đổi sắc kín đáo đưa cho hắn mấy hộp thuốc, Trương Tân Kiệt nhất định là đứng một bên bình tĩnh khách quan phân tích vết thương của hắn, Tiêu Thời Khâm thì sẽ đi tìm bác sĩ ...Rõ ràng còn chưa xảy ra, nhưng cảnh tượng cũng đã hiện lên trước mắt.Gió lúc này thật lạnh, nhưng lại ngăn không được trong lòng ấm áp.Diệp Tu suy nghĩ, quên mất sợ hãi, quên mất mình đang ở chỗ nào, không khỏi cười thành tiếng.Tiếng cười trong trẻo, trong rừng cây âm u càng lộ vẻ quỷ dị.Diệp Tu lập tức im lặng.Chung quanh lại lâm vào yên tĩnh.----------------22:30, bệnh viện."Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa về sao?" Tiêu Thời Khâm liếc nhìn đồng hồ điện tử đầu giường."Vẫn chưa, tui mới vừa đi qua phòng bệnh của bọn họ, vẫn không có ai." Dụ Văn Châu lắc đầu, "Có thể là nơi này cách xa thành phố, điện thoại di động không có tín hiệu, cho nên bây giờ vẫn không liên lạc được kia hai người.""Hai thằng này có phải là chơi đến ngu người rồi không, muốn xuyên đêm luôn sao." Ngụy Sâm rít một hơi thuốc lá, "Coi như Thiếu Thiên muốn làm loạn, lão Diệp cũng sẽ không đồng ý, hắn không phải là người không biết nặng nhẹ.""Không biết lão đại đã ăn cơm chưa..." Bánh bao cắn bánh bao trong tay, không rõ nói. Bánh bao này vốn là để dành cho lão đại, kết quả cầm ở trong tay càng nhìn càng đói, nhất thời không nhịn được liền..."Chờ chút, đã mười rưỡi rồi, Trương Tân Kiệt cậu không ngủ à? Cậu không phải mỗi ngày đều ngủ đúng giờ sao? Hôm nay sao thế? Tự nhiên kêu mọi người tới phòng cậu?" Phương Duệ đột nhiên đổi chủ đề.Mọi người lúc này mới phản ứng được, đều nhìn về Trương Tân Kiệt.Bọn họ là bị Trương Tân Kiệt gọi điện thoại kêu tới. Nói bọn họ sau 10 giờ tối đến phòng hắn, nói là có chuyện muốn nói.Hơn mười người chen nhau trong một cái phòng bệnh, cho dù phòng bệnh lớn đi chăng nữa lúc này cũng tỏ ra thật nhỏ."Trừ hai cô gái, những người khác đến đủ chưa?" Trương Tân Kiệt nghe vậy, khép sách nhìn mọi người trong phòng."Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên không có ở đây, trừ hai người bọn họ, chỉ còn Tôn Triết Bình chưa đến." Tiêu Thời Khâm nói."Lúc tui nói cho đại Tôn, có người đứng nghe lén, nên tui không nói rõ. Nhưng chắc là đại Tôn hiểu được." Trương Giai Nhạc tiếp lời."Nghe lén? Chuyện gì xảy ra?" Ngụy Sâm sửng sốt, bàn tay kẹp thuốc thoáng dừng."Mọi người không phát hiện sao, bệnh viện này có phần quỷ dị?" Trương Tân Kiệt mở miệng."Quỷ dị? Bệnh viện nào mà không có mấy câu chuyện kỳ quái, muốn tui kể cho mà nghe không?" Phương Duệ cười nhạo.Trương Tân Kiệt đang muốn mở miệng, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.Là Tôn Triết Bình."Tập thể tụ họp à? Chuyện gì xảy ra?" Tôn Triết Bình đi vào, tìm một chỗ dựa lưng vào tường nói, "Trương Giai Nhạc cứ ấp a ấp úng, lại còn khoa chân múa tay, ra là muốn truyền thông tin."Buổi chiều lúc ăn cơm.Trương Giai Nhạc mấy lần dò xét xung quanh, muốn nói lại thôi."Trương phó đội nói rằng gần đây trời lạnh, buổi tối đi ngủ phải đắp kín chăn, đừng để lộ người bên ngoài khỏi cảm lạnh. Tránh làm phiền bác sĩ."Lúc nói những lời này, Trương Giai Nhạc thấm nước trà ở trên bàn viết "22:00" . Tôn Triết Bình tuy không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng hiểu được đại khái.Chung quanh nhất định có người đang giám thị bọn họ, cho nên Trương Giai Nhạc mới dùng loại phương thức này để truyền đạt.Y như dự đoán, lúc hắn xoay người lập tức bị một cô gái đụng trúng lúc, hắn đã nhanh chóng kết luận.Nhớ lại những gì Trương Giai Lạc nói.Trương phó đội = Trương Tân Kiệt,Ngủ đắp chăn, đừng để lộ người ra bên ngoài = tạo hiện trường ngủ giả,Tránh làm phiền bác sĩ = đừng kinh động bác sĩ y tá.Hơn nữa trên bàn viết thời gian, 22:00.Nói cách khác, lúc 22:00 kéo chăn giả bộ ngủ, tìm cách không kinh động đến bác sĩ và y tá đi đến phòng bệnh của Trương Tân Kiệt."Nhưng, tui thấy ở hành lang có máy quay phim, chúng ta có cẩn thận trốn tránh không phải cũng phí công sao." Tôn Triết Bình nhún vai."Mấy cái camera kia chỉ là trưng bày. Tui đã thí nghiệm qua, kết quả chắc chắn." Trương Tân Kiệt bình tĩnh nói."Vậy là có chuyện gì?" Hàn Văn Thanh cau mày."Nếu không phải hôm nay có ký giả tới, tui thật sự sẽ không nghĩ đến chuyện này." Trương Tân Kiệt cúi đầu bấm điện thoại di động, "Chúng ta ở nơi này đã một tuần rồi, nhưng từ lúc vào đến giờ chỉ gặp được Phùng chủ tịch một lần duy nhất, sau đó cũng không thấy ông tới nữa, kỳ lạ hơn là bạn bè của chúng ta, cả người nhà cũng không đến thăm chúng ta, nhưng lại có ký giả đến đây phỏng vấn chúng ta. Mọi người không cảm thấy rất kỳ quái sao? Ngoại giới hẳn không có chút nào tin tức về chúng ta. Điện thoại di động ở chỗ này vẫn luôn trong trạng thái mất tín hiệu, nếu như nói là bởi vì nơi này cách thành phố quá xa, như vậy đồng nghĩa với việc xung quanh không thể có thể loại như tiệm nét được. Nhưng, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu nếu không tìm được tiệm net, sao có thể đến giờ vẫn chưa trở lại."Trương Tân Kiệt tạm dừng, nhấp một ngụm nước.Tất cả mọi người lẳng lặng lắng nghe, trầm tư, càng nghĩ, càng thấy không đúng."Nhắc tới, thuốc bác sĩ cho mọi người đã uống chưa." Vương Kiệt Hi đột nhiên mở miệng."Không, lão phu thân thể cường tráng, cần gì phải ăn ba cái đồ thuốc bổ đó." Ngụy Sâm dứt khoát lắc đầu."Tui cũng không. Thuốc có ba phần đốc, nếu không có bệnh thì nên tận lực bớt uống." Phương Duệ phụ họa nói."Tui không thích uống thuốc, chưa có uống." Bánh bao lắc đầu."Uống qua một lần, cảm giác sau khi uống thuốc thật khó chịu, nên không uống nữa." Khưu Phi suy nghĩ một chút.... ...Đại đa số đều chưa uống, hoặc chỉ uống một hai lần."Chưa uống là tốt nhất." Vương Kiệt Hi lấy bình thuốc trong người ra, "Tui uống qua một lần sau đó thì không uống nữa. Sáng sớm hôm nay, bác sĩ theo bình thường hỏi tui, lần thứ ba dặn dò tui phải uống thuốc. Tui mới phát hiện có vấn đề. Vốn tưởng rằng thuốc này giúp cho thân thể khôi phục, dẫu sao chúng ta ở cô đảo ngây người lâu như vậy, thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, khiến không ăn được bao nhiêu. Nhưng mà tui phát hiện ra trong thuốc này có chứa LSD.""LSD? Lysergic acid diethylamide?" Lâm Kính Ngôn cau mày."LSD, là cái vẹo gì? Không thể ăn sao?" Tôn Tường hỏi."Trong thuốc hàm lượng LSD mặc dù rất thấp, nhưng nếu dùng lâu dài, sẽ chết." Vương Kiệt Hi quét mắt nhìn mọi người.Bầu không khí lập tức ngưng trọng."Còn có. Tui đột nhiên nhớ đến trước đây từng đọc báo. Một bệnh viện ly kỳ cháy, tất cả bệnh nhân lẫn bác sĩ toàn bộ đều bị thiêu cháy. Nguyên nhân hỏa hoạn đến nay chưa rõ. Tin tức từ 7 năm trước. Lúc ấy tự nhiên có linh cảm nên lấy di động chụp hình lại, có ghi lại bài báo, mọi người lại đây xem thử." Trương Tân Kiệt đưa điện thoại di động để lên bàn.Mọi người vây lại."Phóng to như vậy, đệch, đách nhìn rõ gì cả." Ngụy Sâm ngao ngán nhìn bài báo đã được phóng to hết mức."Chụp từ lâu, hình mờ cũng là đương nhiên." Trương Tân Kiệt nhàn nhạt đáp lại."Thật có chuyện này ư, ài, bệnh viện này bề ngoài như thế nào cùng..." Phương Duệ nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng ý tiếp theo là gì."Không sai. Nơi này mặc dù đã qua tu sửa, nhưng nếu cẩn thận tra xét, vẫn có thể tìm được dấu vết lửa cháy.""Chuyện này, thì nói lên cái gì. Thì sao, hỏa hoạn, mấy năm sau chẳng lẽ không thể sửa sang lại." Đường Hạo nuốt nước miếng, sắc mặt có chút trắng bệch, cẩn thận nhìn bốn phía tường, vẫn mạnh miệng nói."Vấn đề ở chỗ, bệnh viện này từng là -- bệnh viện tâm thần."Trương Tân Kiệt chỉ mấy chữ to đùng trên đầu báo viết về bệnh viện bị cháy nói.------------------LSD (Lysergic acid diethylamide): là một thuốc ảo giác mạnh với các tác động tâm lý đến sự nhận biết với môi trường xung quanh, nhận thức, cảm nhận cũng như mang lại ảo giác, trong đó một lượng vô cùng nhỏ LSD (20 - 25 mg) đã đủ để sinh ra ảo giác. Có thể dẫn đến hôn mê và chết.Chương 29 (thượng)Diệp Tu bởi vì chấn động mà tỉnh lại.Hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt không tiêu cự trống rỗng vô thần. Khoảng mấy giây sau, Diệp Tu mới phản ứng được mình đang bị người cõng trên vai, bản thân còn gối lên vai người ta.Người nọ cong lưng, người hơi khom xuống, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay nâng bắp đùi hắn."Sao? Tỉnh rồi à?" Người nọ nhận ra được trên người động tĩnh, nghiêng đầu khẽ cười nói. Giọng nói đã từng quen biết kia khiến Diệp Tu ngây ngẩn."Mộc, Mộc Thu..."Diệp Tu chợt ngẩng đầu lên, mới vừa thẳng eo, còn không kịp nói gì, đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng ngất đi, chờ đến khi lấy lại ý thức, đầu hắn đang tựa vào bả vai Tô Mộc Thu."Diệp Tu, đừng kích động, dựa vào mình, như vậy sẽ thoải mái hơn." Tô Mộc Thu nhẹ giọng nói."Chuyện gì xảy ra... Cậu thật sự là Tô Mộc Thu?" Diệp Tu liếm liếm môi, bộ dáng không tin nổi."Nếu không phải là mình thì còn có thể là ai?"Giọng nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy không chân thật, hư ảo viển vông.Là mơ ư?Diệp Tu có chút hoảng thần."Mình nói cậu cũng thiệt là, vết thương trên chân còn chưa khỏi đã chạy loạn khắp nơi, lần này tốt lắm, mắt cá chân thương càng nghiêm trọng, nếu chữa không khỏi thì làm thế nào? Cậu không cần cái chân này nữa ư? Hử?" Tô Mộc Thu không để ý Diệp Tu biện minh, trong giọng trách cứ không thiếu quan tâm và lo lắng."Mắt cá chân là nơi rất yếu ớt, bị thương một lần thì rất dễ bị thương lần hai, cậu đừng có không tin, năm đó mình với Mộc Tranh...""Đây là đâu?" Diệp Tu lên tiếng cắt đứt. Có lẽ là nghe quen Hoàng Thiếu Thiên "tự biên tự diễn", Diệp Tu luôn có thể ở bắt được trọng điểm từ một tràng câu nói không đầu không cuối, sau đó đem phần còn lại bỏ qua.Cho nên, lần này cũng không ngoại lệ."Này này này, cậu rốt cuộc có nghe mình nói hay không đó..." Tô Mộc Thu bất mãn bĩu môi rồi lại khẽ thở dài, "Nơi này là 'Kẽ hở'."" 'Kẽ hở'?"Diệp Tu lặp lại, nằm trên lưng Tô Mộc Thu, khẽ ngẩng đầu, quan sát bốn phía.Hắn nhớ mình té xuống sườn núi nghiêng khiến chân bị thương, chỉ có thể dựa vào một cây đại thụ chờ trời sáng, kết quả vô tình ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại lại ở chỗ này, nằm ở trên lưng Tô Mộc Thu.Chung quanh một vùng trắng xóa, bao phủ cả tầm mắt chỉ có màu trắng mờ ảo, ngay cả con đường dưới chân cũng trắng tinh, giống như bản thân bị lạc vào một chiếc hộp bốn bề sơn màu trắng.Cảnh tượng này giống như từng xảy ra, giống như lúc ở trên cô đảo, khi Tô Mộc Thu xuất hiện mọi thứ cũng là như vậy."Chỗ giao nhau giữa nhân gian và minh giới, gọi là là 'Kẽ hở' . Mình là người đã chết, không thể về được nhân gian, không còn cách nào khác mà ở đây tham sống sợ chết." Tô Mộc Thu hời hợt nói."Vậy, vì sao cậu không đi minh giới?" Ngón tay Diệp Tu có chút run rẩy, vô ý thức siết chặt quần áo của Tô Mộc Thu.Nghe vậy, Tô Mộc Thu bước chân thoáng dừng, hồi lâu mới mở miệng: "Nếu như vậy... mình sẽ không còn có thể được gặp lại cậu và Mộc Tranh nữa..."Diệp Tu há miệng, nhưng không biết nói gì. Miệng lưỡi tinh thông như hắn cũng có lúc không biết phải nói gì.Năm đó, cái chết của Tô Mộc Thu không thể nghi ngờ đã trở thành vết thương sâu nhất trong lòng hắn và Tô Mộc Tranh, đến hôm nay, vết thương đã kết vảy, bọn họ cũng đã buông xuống hết đau buồn. Nhưng, người kia lần nữa xuất hiện giống như một lưỡi dao sắc bén, đem vết thương lần nữa xé ra...Hai người ăn ý không mở miệng nữa, bầu không khí có chút thương cảm nặng nề."Diệp Tu, mình biết cậu có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi, nhưng mình hiện tại không có cách nào có thể trả lời, chỉ có thể đứng nhìn cậu gặp nghi vấn mà không thể giúp, loại cảm giác này thật sự là..." Tô Mộc Thu dẫn đầu phá vỡ yên lặng, trong giọng nói xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ.Quả nhiên là có nỗi khổ. Diệp Tu than nhẹ, đang muốn lên tiếng an ủi thì nghe thấy Tô Mộc Thu nói tiếp một câu, một giây trước thương xuân tiếc thu ảm đạm u buồn, thân bất do kỷ lập tức bay trật lất hết trơn."Loại cảm giác này thật sự là sướng hết cả người! Diệp Tu cậu cũng có ngày hôm nay, ăn nhân nào gặt quả nấy, gặp báo ứng đi! Tới tới tới, cầu anh, xin anh nói cho cưng đi, để anh vui vẻ một hồi, không chừng sẽ đại từ đại bi nói cho cưng biết a ha ha ha ha ha."Diệp Tu bị màn lật mặt cùng tiếng cười ghê rợn làm giật mình, nháy mắt tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi, tựa tiếu phi tiếu siết chặt cánh tay trên cổ Tô Mộc Thu, gằn từng tiếng một: " Vui, không?""Má ơi, Diệp Tu... cậu buông tay, cậu muốn, siết chết (c̶̶h̶̶ồ̶̶n̶̶g̶) mình ư..." Tô Mộc Thu thống khổ ngước đầu, khuôn mặt đẹp trai vì đau mà nhăn nhúm."Cầu anh đi, nếu anh vui vẻ không chừng sẽ nới lỏng tay đó." Diệp Tu ghé bên tai Tô Mộc Thu thấp giọng nói, nguyên câu trả lại."Cục cưng hư hỏng, em muốn, em muốn... siết chết... anh sao..."(A di đà phật bần tăng rất trong sáng)"Không phải cậu đã chết một lần rồi à? Ngại gì chết thêm lần nữa?""Không lương tâm... anh, bóp đùi bây giờ...""A."... ... ...Đùa giỡn một vòng, bầu không khí buông lỏng không ít. Giống như trở về lúc trước, Tô Mộc Thu vẫn là năm đó tự do tự tại Tô Mộc Thu, mà Diệp Tu cũng là năm đó lanh lợi thông minh Diệp Tu. Nhiều năm trôi qua, nhưng chưa bao giờ thay đổi."Được rồi được rồi, không lộn xộn nữa." Tô Mộc Thu ho khan mấy tiếng, nghiêm túc nói, "Chúng ta tiếp tục thảo luận về việc cậu tự tiện cùng người chạy ra bệnh viện nên làm chân đau nặng hơn, phải trừng phạt thế nào?""Cậu vẫn chưa nói chuyện gì đang diễn ra?" Diệp Tu mặt không đổi sắc hỏi."Thật ra bây giờ mình... Cậu đừng có mà đánh trống lảng! Bây giờ đang nói về chân của cậu...""Hừ, mình đau chân còn không phải do cậu.""Đấy, đúng rồi đấy, đây là vấn đề thứ hai mà mình muốn nói." Tô Mộc Thu giọng nói vừa chuyển, vẻ cười đùa nháo loạn lập tức biến mất, thay vào đó là một loại khó gặp nghiêm túc, "Diệp Tu, sau khi trở lại bệnh viện nhất định phải đề phòng tất cả bác sĩ và y tá."Diệp Tu khẽ run, không hỏi tại sao, lẳng lặng chờ người đó nói tiếp."Mình hoài nghi cậu uống thuốc có chứa chất gây ảo giác." Tô Mộc Thu tạm dừng, "Nếu không cậu làm sao sẽ gọi tên mình với không khí, còn chạy vào rừng cây?""Cái gì?""Mình cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện. Lúc Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa bị xe đụng phải, có phải là cậu lại nhớ đến mình hay không? Cảm xúc dao động quá lớn, mình nhớ cậu có uống thuốc mà bác sĩ cho, nếu như chứa chất gây ảo giác trong đó, mới có thể... Đây là lý do duy nhất giải thích hợp lý. Diệp Tu, cậu đem thuốc cho mình, mình đi kiểm tra."Diệp Tu im lặng.Tô Mộc Thu nói không sai, khi chiếc xe kia lướt qua người Hoàng Thiếu Thiên, hắn đúng quả thật nhớ lại Tô Mộc Thu. Nếu như đúng là tác dụng của thuốc, như vậy hết thảy đều có lời giải thích."Tô Mộc Thu" không nói một lời xoay người rời đi không phải là dựa vào năm đó Tô Mộc Thu tai nạn xe cộ không từ mà biệt sao? Hắn cho dù có đuổi cũng không đuổi kịp bóng người kia không phải là quay lại tình cảnh năm đó sao? Nhưng mà..."Chỉ bằng một điểm này liền hoài nghi bệnh viện, cái này không phù hợp phong cách của cậu, cậu nhất định còn biết gì đó. Hơn nữa... vì sao cậu biết hết mọi thứ liên quan đến mình như lòng bàn tay?" Diệp Tu trầm mặc."Mình đã từng nói, mình vẫn luôn ở cạnh cậu, chưa bao giờ rời đi. Nhất cử nhất động của cậu mình đều nhìn trong mắt." Tô Mộc Thu nhẹ giọng nói."Mà mình lại đối với cậu hiện tại không biết gì cả. Vì sao nhiều năm như vậy cậu chưa bao giờ xuất hiện? Mộc Tranh, Mộc Tranh em ấy biết không ngô..."Tô Mộc Thu nghiêng đầu, vừa vặn chặn lấy đôi môi Diệp Tu. Diệp Tu bị nụ hôn đột ngột này dọa sợ, quên mất giãy giụa.Dò xét, êm ái.Mờ mịt, lùi bước.Nụ hôn rất nhạt, rất nhanh liền kết thúc."Đừng hỏi, Diệp Tu. Tin tưởng mình, giao hết thảy mọi thứ cho mình là được. Nhớ, giữ bí mật với Mộc Tranh." Hai tròng sáng ngời của Tô Mộc Thu tràn đầy nhu hòa như nước, luôn dễ dàng khiến người ta tin phục đắm chìm trong trong đó, "Sắp tới, nhắm mắt lại đi, Diệp Tu. Nếu không chờ một hồi tỉnh lại, mắt sẽ đau."Diệp Tu nghi ngờ liếc nhìn phía trước, tựa hồ có ánh sáng đang từ vách nứt tản ra. Diệp Tu nghe lời nhắm hai mắt lại, ý thức dần dần mơ hồ...------------Chương 29 (hạ)Rạng sáng, 1:27, Tôn Tường dạo chơi trong bệnh viện.Rời khỏi phòng bệnh, đi qua luống hoa, trên đường đi qua nhà ăn, cuối cùng đi tới sân sau vắng vẻ.Tôn Tường ngồi trên ghế dài trong góc, hơi lạnh khiến mông hơi tê tê, sau một hồi lâu, mới thư giãn thân thể, sải dài chân, giang hai cánh tay khoác lên trên ghế dựa, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngẩn người. Bầu trời tối đen có những tảng mây đen lơ lửng, mặt trăng bị giấu ở trong đó, giống như bị ngâm nước đang tỏa những tia sáng yếu ớt, hơi có mấy phần mông lung.Gió rất lạnh, nhiệt độ rất thấp.Cho dù cóng đến run rẩy, Tôn Tường cũng không có ý tứ trở về.Hắn bởi vì tức không ngủ được, cho nên đi ra ngoài muốn giải sầu, ai ngờ chẳng qua là tùy tiện đi, lại đi tới nơi này.-- "Mọi người chỉ cần trong ngày thường chú ý nhiều hơn, đối với đồ vật nhất định phải cẩn thận, chú ý đề phòng bác sĩ y tá, cẩn thận những bệnh nhân khác, còn lại mọi người không cần quan tâm. Còn chuyện của Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên, giao cho bọn này là được. Thời gian không còn sớm, mọi người cũng nên về nghỉ ngơi. Đừng để lộ sơ hở trước mặt người ngoài."Hai giờ trước, vẻ mặt lãnh đạm của Trương Tân Kiệt khi nói những lời này, vẫn y nguyên trong trí nhớ của hắn.Tôn Tường cúi đầu, khóe miệng câu lên tự giễu.Cuối cùng, mình vẫn không thể nào dung nhập vào tập thể.Hai giờ trước, trong phòng bệnh của Trương Tân Kiệt, mọi người thương thảo đối sách. Bởi vì địch trong tối ta ngoài sáng, mọi người nhất trí không thể bứt giây động rừng tùy tiện hành động, cho nên áp dụng phân công hợp tác phương thức. Nhưng, hắn cùng với mấy người nữa bị tập thể lấy cớ "Nguy hiểm" mà gạch khỏi danh sách hành động.Nói là nguy hiểm, nhưng thực chất là sợ hắn kéo chân sau đi. Loại cảm giác bị mọi người bài xích này khiến Tôn Tường khó chịu.Hắn đã không còn là Tôn Tường trước đó, không còn là kẻ tự cao tự đại lúc trước, không hiểu phối hợp, luôn lấy mình làm trung tâm thanh niên trẩu tre, hắn bây giờ... đã cùng ban đầu bất đồng. Là người nọ gõ tỉnh hắn, một lần lại một lần dứt khoát đánh bại hắn, không chút lưu tình tặng cho hắn lấy đả kích nặng nề nhất, khiến cho hắn nản chí. Hắn vốn nên hận người kia, nhưng lại chẳng biết lúc nào... người nọ lại trở thành hắn ánh sáng của hắn, là mục tiêu mà hắn muốn đến, để cho hắn trưởng thành.Nếu không có người nọ, con đường Vinh Quang của hắn sẽ không lận đận như vậy, nhưng nếu không có những lần thất bại lịch luyện, thì hắn sao có thể lột xác, sao có thể tiến xa hơn? Chỉ sợ cũng là trong quá trình này, tình cảm của hắn đối với người cũng đã biến đổi.Ghét? Thích?Hắn không biết, chẳng qua rất để ý người nọ... Loại cảm giác này là thích sao?Tôn Tường cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, con người sáng ngời thoáng qua vài tia mê mang.Gió lạnh thổi tới, mây đen bao phủ, không trăng, không sao.Hồi lâu."... Diệp Tu, anh đúng là làm người ta thấy ghét." Tôn Tường giễu cợt, dửng dưng bĩu môi, đứng lên.Vì một chuyện nhỏ xíu mà xoắn xuýt, vì một người mà khổ não, không phải là phong cách của Tôn Tường. Bởi vì bị người bài xích, cho nên khổ sở không ngủ được hơn nửa đêm chạy ra ngoài hóng gió? Buồn cười! Hắn mới không phải loại hạng người vô năng gặp khó khăn liền cúi đầu rụt cổ! Hắn, chỉ biết càng đánh càng hăng, không sợ thắng thua. Tùy tâm sở dục, muốn làm sẽ làm, đây mới là tác phong của hắn. Bị người bài xích thì như thế nào, hắn sẽ dùng phương thức của mình cho tất cả mọi người thấy sự mạnh mẽ của mình. Không biết tình cảm của bản thân thì như thế nào, hắn sẽ thuận theo tâm ý không ngừng truy cầu câu trả lời...Bởi vì, hắn là Tôn Tường, là Tôn Tường không biết thất bại là gì, là Tôn Tường sớm muộn sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang! Hắn chỉ cần cố gắng hết sức, cứ làm theo ý mình, ánh mắt của người khác, đối với hắn mà nói không quan trọng.Tôn Tường siết chặc nắm đấm, bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu cùng với con người đa sầu đa cảm ban nãy như hai người khác nhau."Tui sẽ chứng minh cho mọi người biết, tui không phải là.. . Ủa, đó là..."Tôn Tường ngẩng đầu nhìn trời tuyên thệ, trong lúc lơ đãng liếc mắt, dư quang lại phát hiện chút dị thường. Cách đó không xa trong một tòa nhà cao tầng có một cánh cửa sổ đang sáng đèn."Có người ở bên trong..."Tôn Tường ngẩn người, chậm chạp nói.Ánh sáng kia vụt tắt, ước chừng chỉ sáng lên trong nháy mắt, nhanh như đây chẳng qua là ảo giác."Đã trễ thế này, nơi đó sao có thể có người, là bảo vệ? Hay bác gác cửa?" Tôn Tường suy đoán, đến gần tòa nhà kia.Hậu viện đã hoang phế rất lâu rồi, tòa nhà này nghe nói đã được xây từ trước đây, tuy bệnh viện trọng tu khi đó không đập bỏ tòa nhà này, nhưng lại có quy định không thể đi vào đây. Mà lúc này, trong tòa nhà này lại có người...Tôn Tường nhìn hành lang tối đen, có chút do dự.Nếu như hắn không nhớ lầm, ánh đèn xuất phát từ một căn phòng trên tầng bảy. Rất khả nghi...Tôn Tường chà xát tay, thân thể không biết do lạnh hay do hưng phấn mà run rẩy. Hắn hít sâu một hơi.Chuyện này tuy sẽ rất nguy hiểm, nhưng đây cũng là một cơ hội... cơ hội để chứng minh bản thân.Hành lang không tốinhư trong tưởng tượng, ánh trăng xuyên thấu qua tấm kính chiếu vào, dù yếu ớt nhưng vẫn đủ để nhìn rõ dưới chân.Cầu thang không ghi rõ là tầng bao nhiêu.Tôn Tường thầm đếm trong lòng, cẩn thận đi tới tầng bảy.Nương ánh trăng Tôn Tường nhanh chóng nhìn phía hành lang, lại cẩn thận dán tường lắng nghe động tĩnh trong hành lang. Hồi lâu mới sờ soạng túi quần, ngón tay khẽ run muốn cầm lấy điện thoại, nhưng lúc này ngón tay lại lạnh như băng mà cứng ngắc, hoàn toàn không linh hoạt như ngày thường.Rõ ràng chưa nhìn thấy thứ gì, mà đã sợ đến mức này rồi? Có phải mình đã quá xung động, quá muốn chứng tỏ bản thân... Quả nhiên, một mình bản thân thực sự không được...Tôn Tường lần nữa trở lại hành lang, dựa vào bên cửa sổ, nhờ ánh trăng, thư hoãn tâm tình khẩn trương của mình một chút.Có nên trở về nói cho những người khác biết hay khôbg, nhưng lúc đó đã quá muộn, chỉ sợ sẽ mất một đầu mối quan trọng... Nhưng nếu không trở về, một người ở lại rất nguy hiểm. Nếu như, điện thoại di động có tín hiệu thì tốt...Tôn Tường thở dài, âm thầm chửi mình quá xúc động. Suy tư hồi lâu vẫn là quyết định đi về trước, dẫu sao an toàn mới là quan trọng nhất.Đang lúc Tôn Tường quyết định men theo đường cũ trở về, dưới lầu đột nhiên truyền tới động tĩnh.Tiếng bước chân hỗn loạn, cơ thể đụng phải lan can mà phát ra tiếng bịch, có vẻ rất vội vàng.Tôn Tường sững người, thò đầu nhìn dưới lầu, mơ hồ có thể thấy chút ánh sáng, là ánh sáng đèn pin phản xa trong đêm.Là bọn họ sao?Tôn Tường tạm dừng, chỉ do dự trong nháy mắt, liền thật nhanh chạy lên lầu, ỷ vào ưu thế chân dài, ba bước thành một bước, chạy nhanh như bay, bất chấp những thứ khác, nhanh chóng chạy về phía trước.Tại sao có thể là bọn họ, cái khí tức xa lạ đó...Tôn Tường không kịp suy nghĩ nhiều, cứ cắm đầu cắm cổ chạy lên trên, không lâu sau đó, hắn đã chẳng còn biết mình đang ở tầng mấy nữa.Tôn Tường há miệng thở dốc, hai chân lảo đảo, mềm oặt, thiếu chút nữa ngã xuống.Hắn một hơi liền chạy lên tầng chót, đã không đường để đi.Tôn Tường đi vào bên trong, hành lang trống trải hoàn toàn không có chỗ ẩn thân.Lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng "ting ting ". Đó là tiếng mạch điện cũ kĩ hoạt động -- thang máy.Tôn Tường theo tiếng kêu nhìn lại, cách đó không xa, thang máy kia lóe lên đèn chỉ thị đỏ tươi, số lần lần lượt thay đổi, có người muốn đi lên, mà sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng lớn...Tôn Tường chạy về phía cánh cửa cách mình gần nhất, chuyển động chốt cửa."Cách cách", cửa khóa. Không kịp suy nghĩ, hắn chạy về phía cánh cửa kế tiếp, nhưng cũng chẳng khác là bao.Lúc này thật sự hết đường trốn thoát.Tôn Tường cười khổ, mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, hắn hoàn toàn phản ứng không kịp, thậm chí ngay cả tình huống hiện tại cũng không rõ là gì.Khó trách bọn họ sẽ vứt hắn bên ngoài, quả nhiên hắn vẫn là.. . Ủa, đó là...Tôn Tường trong lúc vô tình liếc mắt, nhìn thấy cách mặt đất hai thước có một cái cửa sổ.Có câu nói gì nhỉ? Trời không tuyệt đường người!Tôn Tường hơi nhún vai, dùng sức nhảy bật lên, hai tay khoác lên cái bục dài bên ngoài, mặc kệ bụi bặm bám hết lên tay, hắn cả người rướn cao, dùng cả tay lẫn chân mà bám, quỳ xuống cái bệ lộ bên ngoài kia, hai tay dùng sức cạy cửa sổ.Sau đó nhanh chóng cong người, nhảy vào. Sau khi thành công tiếp đất, cố nén toàn thân đau nhức, đứng lên quanh sát bốn phía, chui xuống một cái bàn.Tôn Tường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể vẫn không buông lỏng, căng thẳng như cũ, hơn nữa cố gắng ức chế tiếng hít thở của mình.Lần này chắc sẽ an toàn phải không...Tôn Tường nhìn cửa sổ mình vừa tiến vào, cổ họng căng cứng.Hắn quên đóng cửa sổ...Đang lúc hắn do dự có nên đi đóng cửa sổ hay không, một bóng người đột nhiên xuất hiện cạnh cửa sổ, người nọ dáng người khỏe mạnh, thoắt cái liền nhảy vào trong phòng, động tác so với hắn nhanh nhẹn hơn mấy phần.Tôn Tường hô hấp thoáng đình trệ.Chỉ thấy người nọ đóng cửa sổ lại.------------Diệp Tu ngủ mơ màng tỉnh giấc, cảm giác có gì đó cứ liên tục quẹt cổ mình, cảm giác ngứa ngứa nhột nhột khiến người ta khó chịu. Tựa hồ còn có người nói chuyện không dứt bên tai, như mấy con ong "Vo ve vo ve" , thiệt là phiền quá đi mất.Diệp Tu hé nửa mắt, sự vật trước mắt có chút mơ hồ, nhưng cơn đau nơi mắt cá chân vẫn phi thường rõ ràng lan truyền khắp toàn thân."Diệp Tu à, không hiểu anh đang nghĩ gì nữa... luôn làm mấy chuyện không ai giải thích được..."Giọng nói này, là Hoàng Thiếu Thiên?Diệp Tu hơi mở to hai mắt."Anh lại bị thương rồi, lần này trở về... tui sẽ chết chắc..."Hoàng Thiếu Thiên thở hổn hển, khom người, dưới chân khó khăn di động.Lần này Diệp Tu hoàn toàn thanh tỉnh, Hoàng Thiếu Thiên đang cõng hắn, đi về phía bệnh viện, mà hắn trên người còn đang khoác áo khoác của Hoàng Thiếu Thiên, cổ bởi vì chạm tóc Hoàng Thiếu Thiên mà có chút ngứa ngáy.Diệp Tu muốn mở miệng nói gì đó, cổ họng cứ như bị mắc kẹt khô khốc, còn có chút đau đau, không phát ra được thanh âm."Lão Diệp, anh vậy mà lại dựa vào cái cây kia ngủ, hại tui tìm anh lâu như vậy, gọi đến nỗi cổ cũng muốn câm, vậy mà anh lại không thèm trả lời..." Hoàng Thiếu Thiên ngừng bước, dùng sức kéo người lên, "Thiệt may là, tiệm tạp hóa nhà kia có bán đèn pin, nếu không tui có tìm đến ngày mai cũng không tìm thấy anh...""Chờ đến ngày mai, tui nhất định phải bắt anh tạ ơn, tui lăn lộn trong rừng tìm anh mất ba giờ đó... Bây giờ lại phải vất vả cõng anh về, anh nhất định... ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì..."Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm, bất mãn than phiền.Diệp Tu ngửi được mùi nước gội đầu lẫn hương bùn đất trên người Hoàng Thiếu Thiên, cả người hơi run.Mùi hương này thật quen, hình như không lâu trước đây vừa ngửi qua...Diệp Tu như nhớ ra gì đó, mở to mắt.Mộc Thu đâu ?Cậu ấy ở đâu?------------------Chương 30Nếu nói chuyện may mắn nhất trên thế giới là, bị hổ dữ đuổi đến vách núi tuyệt vọng nhảy xuống nhưng chó đớp phải ruồi bám được vào một cành cây, vậy thì chuyện cứt chó nhất chính là sau khi thở phào nhẹ nhõm lại phát hiện cái cây không chịu nổi cân nặng của mình mà bắt đầu gãy.Mặc dù lúc này không có hổ dữ, cũng không có vách đá, nhưng Tôn Tường vẫn chính cảm nhận được cái cảm giác khổ ép cứt chó này.Đùa bố à.Tôn Tường hít một hơi, theo bản năng lùi người về phía sau, lòng bàn tay bởi vì khẩn trương rịn mồ hôi, đầu gối lúc nãy vì va vào tường mà âm ỉ đau, lòng bàn chân cũng bởi vì mới vừa rồi nhảy mà hơi tê dại, ngay cả tiếng tim đập cũng vang dội hơn so với bình thường.Tôn Tường nhếch môi, lẳng lặng co người vào sâu trong góc bàn, không dám thở mạnh, hầu kết khẽ động, nuốt nước miếng, chìm chằm chằm vào người nọ, đề phòng mỗi một cử động của hắn.Người nọ sau khi đóng cửa sổ cũng không lập tức nhảy xuống, ngược lại vẫn giữ nguyên tư thế tựa bên cửa, tựa hồ là đang đợi gì đó.Ước chừng hơn mười giây sau, hành lang vốn trống trải yên tĩnh đột nhiên trở nên huyên náo, hình như có không ít người chạy qua, tiếng bước chân rầm rập, xuyên qua cửa sổ mơ hồ nhìn thấy được vài tia sáng."Chuyện gì xảy ra, y đâu rồi...""Rõ ràng thấy y đi lên...""Đi tìm. . . không được để y thoát. . .""..."Trong hành lang truyền tới âm thanh, mấy phút sau lại khôi phục yên tĩnh.Tôn Tường đang cúi đầu suy nghĩ cuộc đối thoại vừa nghe được, nhấc mắt lên đã thấy người nọ chẳng biết từ lúc nào đã nhảy xuống cửa sổ, đi quanh phòng, vừa đi vừa quan sát.Tiếng bước chân nhẹ như không khiến lòng Tôn Tường khẽ thọt, ngừng thở.Điều gì nên đến rồi sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được.Tôn Tường nhắm mắt, thầm giáo dục tư tưởng trong lòng. Nhìn bóng người cách mình càng lúc càng gần, trong lòng không khỏi có chút vui mừng. Người đó hình như vẫn chưa phát giác ra mình, hắn chỉ cần đợi cho đến khi người đó đi qua, đột ngột nhảy ra, một quyền cho tên này trở tay không kịp. Như vậy thì toàn bộ vấn đề đều được giải quyết.Tôn Tường nhẹ nhàng di chuyển lòng bàn chân, cong lưng, bày ra tư thế chuẩn bị.Mà ngay lúc này, người nọ đột nhiên dừng lại trước mặt Tôn Tường."Mày muốn tự mình đi ra, hay muốn tao đưa ra?"Nghe vậy, Tôn Tường cả kinh, nhưng vẫn cố nhịn phải thật bình tĩnh không được động."Tao đã thấy mày rồi, quần áo mày lộ ra ngoài, đã bại lộ, cần gì phải trốn tránh?" Người nọ tiếp tục nói.Tôn Tường khẽ ngẩng đầu, phát hiện người nọ thật sự là hướng mình nói chuyện, da đầu tê rần.Người nọ không nói tiếp, đứng tại chỗ tư thế có chút quái dị, giống như là đang lục tìm thứ gì đó trong túi áo, lấy ra ngoài.Nguy rồi! Sẽ là vũ khí sao?Tôn Tường khẽ cắn răng, trong lòng khẽ đếm đến ba, dứt khoát vọt ra từ gầm bàn, lao thẳng về phía người nọ.Người nọ cả kinh, rõ ràng hoàn toàn không ngờ sẽ có người đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lập tức lui về phía sau, nhưng bởi vì chậm nửa nhịp, vẫn bị Tôn Tường đẩy ngã xuống đất."Đệt mẹ, ông gạt tui? !" Lúc ngàn cân treo sợi tóc, cho dù não phẳng như Tôn Tường cũng phát giác ra tên này căn bản không có phát hiện ra chỗ hắn nấp, chẳng qua chỉ làm màu tí thôi. Nhưng hắn đã không thể nào dừng lại nữa. Lúc này bất chấp bả vai đau đớn, liền lập tức bò dậy kẹp cổ người kia.Người nọ phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, tay nắm vạt áo Tôn Tường, dùng sức kéo xuống, hai người lăn thành một đoàn, lộn mấy vòng trên đất, đẩy ngã cả băng ghế, va vào bàn, đánh từ góc này lăn sang góc kia của căn phòng.Trong đêm khuya thanh vắng, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ yên lặng ghi chép xuống hết thảy."Khụ..."Tôn Tường bị người nọ đạp một cước, đứng không vững, thân thể ngã về phía sau, gáy va tấm kính, gò má tuấn tú dưới ánh trắng hiện lên vẻ thống khổ."Ủa ? Sao là chú mày?"Người nọ sửng sốt một chút, nắm tay giơ lên cứng lại giữa không trung."Là anh? ! Tôn Triết Bình, anh tại sao lại ở đây..."Tôn Tường sau khi thấy rõ người trước mắt, thân thể căng thẳng lập tức buông lỏng, lại bởi vì đau đớn mà tức giận, đưa tay xoa xoa gáy."Hê, cháu trai! Lời này hẳn là ông phải hỏi cháu, tại sao cháu lại ở đây?" Tôn Triết Bình lui về phía sau nửa bước, xoa bóp cánh tay, "Tiểu tử mày còn thật độc ác...""Douma, anh gọi ai là cháu trai?""Gọi chú mày đó! Sao nào? Có ý kiến?""... ..."------------Diệp Tu ngồi ở trên ghế, cúi đầu không nói. Hoàng Thiếu Thiên thì đứng bên chân hắn, nhìn vết thương trên chân hắn."Nhìn vết thương có vẻ không lớn lắm, chắc là không quá nghiêm trọng. Haiz ~" Hoàng Thiếu Thiên đứng lên lấy tay lau mồ hôi trên trán, "Còn đau không?"Diệp Tu không trả lời, vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.Hoàng Thiếu Thiên cũng không để ý, quan sát bốn phía một chút tiếp tục nói: "Chúng ta trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa tui cõng anh đến phòng bệnh, rồi gọi bác sĩ đến, mặc dù bây giờ hơi trễ, nhưng là hẳn là sẽ có y trực. Í mà, ông bảo vệ giữ cửa đâu? Lâu như vậy, nếu là đi nhà cầu thì cũng nên trở lại rồi chớ, thật kỳ quái."Hoàng Thiếu Thiên nhìn phía trước, kéo lại cổ áo của mình, sau lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, dính sát trên người thật khó chịu.Diệp Tu tỉ mỉ quan sát bốn phía.Một chiếc giường gỗ nhỏ kê cạnh tường, dưới cửa sổ có một cái bàn làm việc, một cái ghế cũ nát tới mức mỗi lần di chuyển sẽ phát ra tiếng "cọt kẹt", một cái lò sưởi nhỏ.Đây là phòng bảo vệ.Bọn họ đi mười phút đã trở về bệnh viện, đây là cửa chính.Hoàng Thiếu Thiên lo lắng vết thương trên chân Diệp Tu, không quản đường xa mà đi bằng cửa chính, hi vọng trực tiếp gặp được bác sĩ. Nhưng Diệp Tu không nghĩ cũng đoán được, Hoàng Thiếu Thiên không dám đi con đường mòn sau bệnh viện khi trời tối mịt thế này.Nhưng giờ phút này Diệp Tu cũng chẳng có tâm trạng để cười nhạo. Hắn vẫn đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra.Theo như lời Hoàng Thiếu Thiên, sau khi phát hiện ra hắn được cõng ra ngoài, nhưng trong trí nhớ của hắn, người cõng mình là Tô Mộc Thu...Diệp Tu ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đứng cách đó không xa.Áo sơ mi của Hoàng Thiếu Thiên lúc này thê thảm không nỡ nhìn, mồ hôi thấm ướt một mảng to, màu vàng đậm, cánh tay, vạt áo vẫn còn dính bùn.Là mơ sao?Nhìn bộ dáng chật vật của Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Tu khẽ thở dài.Tô Mộc Thu đã là cố nhân, sao có thể lại xuất hiện trên đời được nữa, sợ rằng tất cả chỉ là tưởng tượng của mình. Người tìm thấy mình trong rừng cây, người cõng mình, người một đường bầu bạn mình, bảo vệ mình, từ đầu đến cuối đều là Hoàng Thiếu Thiên.Hoàng Thiếu Thiên ư?Diệp Tu ngẩn ra.Đối với tâm ý của Hoàng Thiếu Thiên, hắn đã từng không biết, nhưng Hoàng Thiếu Thiên cứ không ngừng hết lần này đến lần khác bày tỏ cũng làm hắn thông suốt. Thậm chí không chỉ mỗi Hoàng Thiếu Thiên, có lẽ còn có...Bất kể là ở trên cô đảo, hay là trước đây, cho dù là bây giờ, hắn đều có thể cảm nhận được sự quan tâm quá mức của Hoàng Thiếu Thiên với hắn. Không chỉ mỗi cử chỉ của Hoàng Thiếu Thiên, quan trọng hơn là ánh mắt hắn nhìn mình. Từ trong ánh mắt, hắn thấy được Hoàng Thiếu Thiên thích mình, nhưng, hắn thích Hoàng Thiếu Thiên không?Diệp Tu hơi cúi đầu.Từ nhỏ đến lớn chưa tình được nhận thư tình, sau khi bỏ nhà ra đi lại chuyên tâm chơi game, tiếp xúc với phái nữ đã ít lại càng ít. Mặc dù, sau khi bản thân càn quét liên minh, có không ít fan nữ bày tỏ yêu hắn muốn sinh hầu tử cho hắn, nhưng hắn chỉ xem đó như một trò đùa mà thôi. Nhiều năm qua như vậy, cô gái hắn quen nhất chỉ có mỗi Tô Mộc Tranh, nhưng Tô Mộc Tranh đối với hắn mà nói giống như em gái, là thân nhân mà dù cho có phải bỏ ra sinh mạng cũng phải bảo vệ . Đúng, là người thân, mà không phải là người yêu.Như vậy, trừ cái đó ra thì thích là gì?Diệp Tu cau mày, hắn không muốn lấy lệ với Hoàng Thiếu Thiên, cũng không muốn trì hoãn Hoàng Thiếu Thiên, càng không muốn thương tổn Hoàng Thiếu Thiên, nhưng hắn càng không biết trả lời thế nào. Ít nhất, hắn... cũng không ghét Hoàng Thiếu Thiên, như vậy, đây là..."Cho."Một bàn tay đột nhiên đưa đến trước mặt Diệp Tu, bàn tay cầm một thứ màu trắng hình trụ.Là thuốc lá.Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ nhét thuốc lá vào tay hắn: "Đặc biệt mua cho anh đó."Diệp Tu nhìn thuốc lá trong tay.Có lẽ... mình cũng thích Hoàng Thiếu Thiên đi."Cám ơn." Diệp Tu nhẹ giọng nói, chần chờ một chút, đem thuốc lá bỏ vào trong miệng. Nhưng tiếp đó không phải là vị đắng của thuốc lá, mà ngược lại, vị ngọt lan tràn trong miệng."Ha ha ha ha ha ha ha lão Diệp không ngờ anh dễ lừa như vậy á! Thiệt là dễ lừa quá đi mất ha ha ha ha, " Hoàng Thiếu Thiên lập tức cất tiếng cười to, "Đây là, đây là kiểu kẹo bên ngoài nhìn giống thuốc là mà thôi. Bề ngoài nhìn giống thuốc lá ha ha ha ha, tui còn tưởng anh sẽ phát hiện chớ, làm tui cứ nơm nớp sợ mãi..."Hoàng Thiếu Thiên ôm bụng, gập người, cười đến không thở nổi."..." Diệp Tu yên lặng ngậm viên kẹo hình điếu thuốc.Quả nhiên, hắn một chút cũng không thích Hoàng Thiếu Thiên, một chút cũng không."Nháo đủ rồi thì về thôi, đêm khuya rồi." Diệp Tu mặt không cảm giác, đang muốn đứng dậy, hai tay vừa vặn đụng phải túi áo.Trong túi áo trống không.Diệp Tu theo bản năng đưa tay vào túi áo.Không đúng, thuốc đâu rồi? Thuốc mà bác sĩ đưa hắn để trong túi áo đâu rồi?Có phải mình đã quên mất gì không...Diệp Tu, sau khi trở lại bệnh viện phải cẩn thận chú ý tất cả bác sĩ và y tá.Diệp Tu, đưa thuốc cho mình, để mình kiểm tra.Mình nói rồi, mình vẫn luôn ở cạnh cậu, chưa bao giờ rời đi. Cậu trải qua những gì mình vẫn luôn rõ ràngDiệp Tu, mình...... ...Thì ra tất cả không phải là mơ, mà là thực sự tồn tại.Tô Mộc Thu...Diệp Tu có chút hoảng hốt."Ủa, gì đây? Sổ ghi chép?" Hoàng Thiếu Thiên liếc nhìn quyển sổ ghi chép đặt trên bàn, "Này, hình như có rất nhiều người đang tới, bên ngoài thật ồn, thật sự có không ít người."Hoàng Thiếu Thiên nhìn phía ngoài."Nguy rồi, Hoàng Thiếu Thiên, mau, mang tui đi trốn!" Diệp Tu tỉnh hồn, đột nhiên nói."Tại sao?""Đừng hỏi! Nhanh lên một chút!"Ngoài cửa tiếng vang càng ngày càng gần.----------------
# Tui ngủ quên mất ( ̄▽ ̄)
# À thì mọi chuyện diễn ra trong bệnh viện có liên quan đến việc xảy ra trên đảo, mọi người đừng sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com