All Chuy Tieu Cong Tu Con Chua Cap Quan Cua Ta
Y giả không tự y.Mặc dù Cung Viễn Chủy có thể chữa khỏi không ít bệnh nan y hiếm gặp của người khác, nhưng bản thân y bị bệnh thì cũng cần thời gian để khỏe lại.Tuy y là y giả, nhưng nên bị sốt thì vẫn sẽ bị sốt, nên chịu đau thì cũng phải chịu đau.Sáng sớm, cơn sốt cao của Cung Viễn Chủy mới hơi hạ, y vẫn như thường ngày, kiên trì dậy luyện võ.Thiên phú của y không tồi, nhưng để đạt tới được như ngày hôm nay, không thể thiếu sự chăm chỉ cần cù của bản thân y.Nội lực có lẽ cần thời gian để tích góp từng chút một, nhưng chiêu thức võ công thì phải càng thuần thục càng tốt. Kẻ địch sẽ không vì y tuổi còn nhỏ mà hạ thủ lưu tình với y.—— đây là đạo lý mà y đã hiểu rõ từ trước.Cung Viễn Chủy bước ra khỏi phòng, thấy được Cung Thượng Giác đang đứng trong sân.Nam nhân khoác một thân sương sớm, hình như đã chờ đợi trong sân cả một đêm, lẳng lặng chờ y đẩy cửa ra ngoài."Sao hắn lại ở đây?” Cung Viễn Chủy nhíu mày nhìn Thập Tam, hỏi.Thập Tam cung kính cúi đầu trả lời y:“Giác công tử nghe nói công tử bị bệnh, đã tới thăm từ đêm qua… Không có sự đồng ý của công tử, tiểu nhân không cho hắn vào.”Mày Cung Viễn Chủy giãn ra trở lại, y khen ngợi mà gật đầu: “Làm tốt lắm, có thưởng.”"Là phận sự tiểu nhân nên làm.” Thập Tam chắp tay hành lễ rồi lẳng lặng lui sang một bên.Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt Cung Thượng Giác hơi trầm lại. Hắn tiến vài bước lên, cẩn thận xem xét sắc mặt Cung Viễn Chủy.“Đệ đã khá hơn chưa?”Vì trắng đêm không ngủ, giọng hắn có hơi khàn.Nhưng Cung Viễn Chủy không trả lời hắn, hỏi ngược lại:"Huynh thẩm vấn Vân Vi Sam xong rồi sao?”Đương nhiên là chưa thẩm vấn xong.Thậm chí hắn còn chưa bắt đầu.Lúc Cung Viễn Chủy vừa nhìn thấy hắn đã biết kết quả này, tự nhiên cũng không trông cậy hắn có thể hỏi được điều gì. Y chỉ đứng yên giữa đình viện, nhắm mắt lại tĩnh tâm, rồi sau ba lần hít thở tuần hoàn, y rút đao bên hông ra.Thiếu niên mặc một bộ quần áo đen, tay cầm trường đao, dáng người tựa liễu, tựa sông lại tựa núi, vững vàng mà tiêu sái. Y vẫn chưa vấn tóc, một đầu tóc đen tung bay theo thế đao, trong cảnh núi non nước biếc phía sau, trông đẹp đẽ vô cùng.Đao pháp của Cung Viễn Chủy là do Cung Thượng Giác dạy.Thứ hắn dạy chính là đao pháp giết người, chứ không phải là kỹ năng màu mè dùng để hù dọa người khác.Thời gian Cung Thượng Giác ở Cung Môn cũng không nhiều, nhưng mỗi lần trở về hắn đều sẽ kiểm tra tiến độ luyện tập của Cung Viễn Chủy, mà thiên phú của Cung Viễn Chủy còn vượt qua cả dự kiến của hắn.Dưới lưỡi đao của Cung Thượng Giác là vô số vong hồn. Cung Viễn Chủy tuy có thể học được chiêu thức của hắn, nhưng sát ý mạnh mẽ mà Cung Thượng Giác luyện được từ bao trận chém giết, y lại không thể luyện được. Cung Viễn Chủy rất hiếm khi rời khỏi sơn cốc, trong Cung Môn cũng chỉ có thị vệ luyện tập cùng y, chưa từng hạ tử thủ, nên thực ra lưỡi đao của y chưa dính mấy máu tanh.Nhưng lúc y vung đao lại có thể tập trung cao độ, lòng không tạp niệm, không chút yếu mềm.So với hội Cung Thượng Giác, thứ y thiếu chỉ là một chút thời gian.Tới tận khi Cung Viễn Chủy luyện võ buổi sáng xong, Cung Thượng Giác vẫn còn chưa đi.“Vào đi.” Cung Viễn Chủy thu đao, liếc Cung Thượng Giác một cái rồi bước vào phòng trước."Thập Tam, bày thêm chút đồ ăn sáng đi.”Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày gần đây, Cung Thượng Giác được cho phép vào không gian riêng tư của Cung Viễn Chủy. Hắn đi theo sau y vào phòng, lòng thả lỏng, không nói rõ được bản thân đang cảm thấy tư vị thế nào.“Nếu là ngày thường, huynh đã sớm thẩm vấn Vân Vi Sam trắng đêm, nhất định sẽ không chờ trong sân cả đêm như hôm qua, để lỡ mất thời cơ tốt nhất.”Cung Viễn Chủy lau chút mồ hôi mỏng trên trán đi, ngồi dựa lên đệm mềm như không có xương."Ngày thường đệ khỏe mạnh, cũng chưa từng bệnh nghiêm trọng tới thế này.” Cung Thượng Giác vẫn không lộ cảm xúc ra ngoài như cũ, mặc cho lòng hắn đang suy nghĩ thế nào, trên mặt vẫn mang vẻ thong dong như trước.“Đừng có nói như thể ta quan trọng lắm với huynh.” Cung Viễn Chủy vừa mở miệng đã là lời tru tâm sắc nhọn, "Lòng huynh cũng rõ ràng mà, Cung Viễn Chủy có bệnh đến thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là huynh nhìn thấy ta bị bệnh, phảng phất như thấy được Lãng đệ đệ bị bệnh mà thôi.”“Viễn Chủy…” ngón tay Cung Thượng Giác run lên, hắn nghiêng người tới hướng y."Huynh biết rõ huynh có đứng chờ trong sân không thể khiến ta khỏe lại mau hơn, cũng không thể đi vào chăm sóc, nhưng mà huynh vẫn kiên trì đứng suốt một đêm, là vì cái gì?”Rồi Cung Viễn Chủy lại tự trả lời mình:“Bởi vì huynh muốn lúc ta ra khỏi cửa có thể thấy huynh, vậy không chừng ta sẽ cảm động, sẽ mềm lòng, thái độ đối với huynh cũng sẽ khá hơn một chút.”Khuôn mặt Cung Thượng Giác lộ vẻ chật vật không chịu được khi bị nhìn thấu."Những việc này đều là huynh tự cho là đúng, không có tác dụng.” Cung Viễn Chủy dùng câu trần thuật nói.Y hâm mộ cường giả.Nhưng mà cái gọi là cường giả, không chỉ phải có thực lực đủ mạnh, mà tâm tính cũng cần kiên cường.Trong lòng Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác vẫn luôn là một cường giả đáng đi theo. Nhưng mà một ngày ấy, khi bước chân vị cường giả này bắt đầu chần chừ, y sẽ không chút di dự vượt qua hắn, một mình tiến về phía trước.Cung Viễn Chủy lãnh tâm lãnh tình, chỉ yêu những gì chỉ ái chính mình sở ái, sẽ không bởi vì bị ái liền vì người nọ có nửa phần dừng lại.Người không theo kịp y, chỉ xứng nhìn y từ xa.Có lẽ y sẽ bị tình huynh đệ ràng buộc, nhưng mà hiện tại…"Ta chờ tới bây giờ, chỉ muốn nói cho đệ một chuyện.” Cung Thượng Giác ngước mắt nhìn vào đôi mắt y."Cumg Viễn Chủy ở trong lòng ta, chỉ là Cung Viễn Chủy, tuyệt không phải đồ thay thế cho bất kỳ kẻ nào.”Cung Viễn Chủy tin tưởng rằng hắn không nói dối, nhưng lời y nói ra vẫn tỉnh táo như trước:"Dù cho trong lòng huynh ta chỉ là Cung Viễn Chủy, nhưng cũng chỉ là một Cung Viễn Chủy không thể so sánh với Cung Lãng Giác.”Cung Thượng Giác há miệng thở dốc, nói không nên lời những câu như "Đệ quan trọng hơn đệ ấy.”Trong lòng hắn, ai cũng là người thân, ai hắn cũng không thể vứt bỏ, không thể phân biệt ai quan trọng hơn."Cung Viễn Chủy ta cũng khinh thường phải một hai tranh giành địa vị được yêu nhất gì đó, cũng chưa từng trông chờ có thể vượt qua địa vị hắn trong lòng huynh.” Cung Viễn Chủy mệt mỏi rũ mắt, “Ta chỉ là không muốn bản thân mãi mãi là kẻ bị từ bỏ kia.”Nói từ bỏ thì có hơi nghiêm trọng.Nhưng mà đối với Cung Viễn Chủy mà nói, không phải duy nhất, chẳng khác nào đã bị từ bỏ.Cung Thượng Giác vì một phần hồi ức, nhìn không thấy y vẫn luôn chờ đợi phía sau mình.Rồi sau này xuất hiện một Thượng Quan Thiển, dù Cung Thượng Giác biết thân phận nàng đáng ngờ, lại vẫn nhiều lần phá lệ vì nàng.Cung Viễn Chủy từ nhỏ đã không được ai yêu, so với việc tương lai nhất định sẽ có một ngày phải mất đi, chi bằng y tự buông tay trước.Y cũng không chờ đợi tình yêu của một ai khác, chỉ đơn giản vì đó là Cung Thượng Giác nên y mới đợi chờ. Nhưng mà cho dù là Cung Thượng Giác, cũng không thể khiến y mất đi thể diện, trở nên hèn mọn."Ta nhất định sẽ không vứt bỏ đệ.” Cung Thượng Giác trịnh trọng hứa hẹn.“Vậy sao?” Cung Viễn Chủy không có chút vẻ vui sướng nào. "Vậy tại sao huynh lại biểu hiện như thể sắp từ bỏ ta?”Có một số người, luôn thiếu chút quan tâm đối với người thân mật nhất bên mình. Chỉ bởi vì đã quen với việc có đối phương làm bạn, luôn cảm thấy họ sẽ không chia lìa. Họ tin tưởng quá mức vào sự ăn ý được tích lũy qua bao năm tháng, cho rằng có vài lời không cần phải nói nhiều, đối phương cũng sẽ thấu hiểu.Nhưng mà con người có miệng, là dùng để nói.Giờ phút mấu chốt, nếu bỗng hóa người câm, thì dù cho có chịu kết quả thế nào đi nữa, cũng đều do ngươi tự tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com