TruyenHHH.com

All Chu Fic Ngan

HỨA HẸN SẼ LÊN MỘT FIC DÀI VÀ ĐÃ CÓ RỒI ĐÂY, FIC TRÊN HẦU NHƯ TẤT CẢ Ý TƯỞNG TÔI ĐỀU LẤY TỪ BỘ ANIME BUNGOU STRAY DOGS "BSD"

BỘ NÀY ĐÁNG RA LÀ Z ĐỊNH VIẾT MỘT BỘ TRUYỆN RIÊNG, NHƯNG LƯỜI LÀM BÌA NÊN THÔI CỨ CHO NÓ VÀO TRUYỆN NGẮN ĐI, VÀ ĐƠN NHIÊN, NÓ LÀ VĂN CHU RỒI, LẤY Ý TƯỞNG CŨNG TỪ HAI NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN CÓ TÊN LÀ DAZAI OSAMU VÀ NAKAHARA CHUUYA.

BỘ NÀY TRINH THÁM DỊ NĂNG THẾ GIỚI HIỆN TẠI, AI MÀ KHÔNG THÍCH BA CÁI THỂ LOẠI ĐÁNH ĐẤM HAY GIẾT CHÓC THÌ NÉ XIN CỬM ƠNNN😞

XIN LƯU Ý, VÌ ĐÂY LÀ FIC KHÁ GIỐNG VỚI CHUYỂN VER NHƯNG NÓ LÀ TỰ TAY TÔI VIẾT NÊN TÔI SẼ ÍT KHI THAY ĐỔI LỜI THOẠI CỦA NHÂN VẬT VÀ THÊM VÀO ĐÓ VÀI PHÂN CẢNH.

XIN PHÉP BÁC ASAGIRI SS Ạ👉👈

______

Trên chuyến máy bay nọ, một người đàn ông trung niên, trên tay cầm khẩu súng đen mà không ngừng run rẩy, nhưng có một điều đáng khó hiểu là trên chuyến máy bay như vậy, lại không có một bóng người nào cả.

Bất ngờ bên ngoài vang lên một tiếng đùng lớn, khiến cho chiếc máy bay run lắc dữ dội, người đàn ông kia đứng lên hốt hoảng. Ông ta liếc nhìn xung quanh kiểm tra tình hình, mắt đột nhiên hướng ra ngoài cửa sổ máy bay. Trên cánh của máy bay, đột nhiên có bóng dáng người bước đi trên đó..

Quái lạ, con người bình thường mà cũng có thể làm được điều đó sao? Không phải chuyến bay này đang bay rất nhanh sao? Là ai mới có thể làm được như vậy chứ?

Cậu nhóc nên ngoài vẫn không ngừng tiến về phía cánh cửa sổ máy bay, thân thể nhỏ bé bị gió thổi vào nhưng cậu ta vẫn cứ đi một cách bình thường, trên người cậu ta khoát một chiếc áo khoát sẫm màu, nón đội che mất đi khuôn mặt..

"Vua của bầy Cừu??" Người đàn ông bên trong máy bay hét lên, thiếu niên bên ngoài thì môi cười nhếch lên một nụ cười quái gở, chân vẫn tiến về phía cánh cửa. Người đàn ông sợ hãi lùi về sau hàng ghế, chớp mắt liền muốn chạy nhưng cậu nhóc bên ngoài đã không cho ông ta cơ hội làm điều đó.

Tiếng đùng vang lên, cánh cửa bên ngoài bị phá nát, nhất thời chỉ còn thấy khói mịt mù mà thôi. Vì tác động bên ngoài quá mạnh khiến cho người đàn ông phải bay xa mấy mét.

"Chúng mày có chạy đến nơi nào...." Giọng nói phát lên từ phía sau khiến người đàn ông ngoảnh mặt lại nhìn. Cậu thiếu niên bên ngoài sát khí đùng đùng, tay bỏ vào túi quần mà lạnh lùng lên tiếng..

"Cũng không thoát khỏi được trọng lực đâu!!" Gió thổi dữ dội mang theo lời nói của cậu nhóc đến người đàn ông nọ, ông ta tức giận lớn giọng hét lên.

"Đồ quái vật!!!" Dơ súng lên, nhấm về phía cậu nhóc kia bóp cò, nhanh như chớp viên đạn đã bay đến chỗ cậu nhóc kia, nhưng không ngờ mà cậu ta chỉ cần nhảy lên, đưa chân một phát đá nay viên đạn ngược lại phía người đàn ông, khiến viên đạn bay thẳng vào đầu hắn.

Người đàn anh buông súng xuống, ngã thẳng về phía sau. Vì khi nhảy lên đá viên đạn, nón từ áo khoát của cậu nhóc đó đồng thời cũng bị gió thổi tung, để lộ khuôn mặt. Cậu nhóc với khuôn mặt đẹp đẽ từ từ quay đầu lại nhìn người đàn ông đã chết kia, giọng nói lạnh lùng lại cắt lên..

"Tao sẽ giết hết..."

"Cái đám được gọi là Port Mafia chúng mày.."

BETRAY [CHƯƠNG 1]

"Thế này thì hết cứu rồi, đã quá hai tuần so với tthời hạn vũ khí được chuyển đến...Cứ như vậy thì thuộc hạ của tôi sẽ phải chiến đấu bằng dao dùng bếp mất!"

Trong một căn phòng nhỏ, người đàn ông với bộ quần áo trắng tinh không ngừng lẩm nhẩm về một thứ vì đó. Phía sau gã ta là một cậu nhóc tầm chừng 15 tuổi, cậu nhóc không rõ vì lí do gì mà cả cơ thể đều bị thương, nhưng có lẽ là không quan trọng.

Hắn ta diện trên người một áo sơ mi trắng và cà vạt đen, quần tây đen, bên ngoài khoát chiếc áo dài cùng mày với chiếc cà vạt. Khuôn mặt cùng đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm một thứ gì đó. Người đàn ông mặt áo trắng thở dài sau đó gục xuống bàn:" Lẽ nào tôi không hợp để làm lãnh đạo??"

Nhưng giây sao gã liền xoay người lại nhìn chàng trai phía sau lưng mình, miệng hỏi.

"Nè Lưu Diệu Văn, cậu nghĩ sao?" Người tên Lưu Diệu Văn nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn gã ta đáp, mắt cậu ta nhắm lại, sau đó nhanh chóng nhìn người đàn ông.

"Nè boss, chúng ta không có tiền, thông tin và lòng tin của thuộc hạ...Chuyện đó ngay từ đầu anh đã thừa hiểu rồi mà?"

"Tệ thật đấy!" Mã Gia Kỳ thở dài.

...

"Ngài thấy thế nào thủ lĩnh? Trong không gian yên ấn truyền lên tiếng nói thều thào của một ông lão, ông ta nói..

"Bác sĩ... Hãy truyền lệnh cho các đoàn trưởng, giết hết chúng..cho đến trước hoàng hôn, hãy giết sạch các tổ chức đối lập. Quân Cảnh, những kẻ dám chóng đối Port Mafia!!"

Ông lão nằm trên giường bệnh, đôi mắt ông ta mở to hết cỡ nhìn Mã Gia Kỳ

"Đó là một mệnh lệnh quá phi lý.." Mã Gia Kỳ đáp.

"Chúng ta mất bao nhiêu người cũng được. Giết chết chúng đi! Chỉ cần giết bọn chúng là được."

Trong lúc ông ta đang nói thì Mã Gia Kỳ từ từ đưa tay lên, một con dao phẫu thuật được anh lau sạch sẽ, gã không nhanh không chạm đáp..

"Được! Thưa thủ lĩnh!" Một tiếng rạch vang lên, Mã Gia Kỳ thẳng tay cắt cổ mà giết chết ông ta ngay trên giường bệnh, máu tươi bắn tung tóe lên thẳng nền tường màu xanh.

"Thủ lĩnh qua đời vì bạo bệnh, di ngôn của ngài là muốn ta tiếp nhận vị trí thủ lĩnh mới!" Vừa nói gã ta vừa quay lại nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn, cả khuôn mặt gã ta bị máu tươi làm cho bẩn, ánh mắt rất đáng sợ cùng nụ cười quái quỷ nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn

Gã mỉm cười.

"Cậu là nhân chứng đó! Hiểu rồi chứ?"

Lưu Diệu Văn đứng trước cửa sổ, đôi mắt đen vô hồn nhìn thẳng vào Mã Gia Kỳ mà không chút nào gọi là sợ hãi gã ta..

...

Mã Gia Kỳ đưa tay mở chiếc tủ bên cạnh gã. Tay còn lại cầm lấy bất đầu làm gì đó.

"Tôi muốn nhờ cậu điều tra một việc, chẳng phải việc gì to tát cả, cũng không nguy hiểm đâu."

Nghe gã nói mà Lưu Diệu Văn phải nhíu mày lại, miệng thốt lên một câu tục:" Đáng ngờ vãi."

Mã Gia Kỳ mỉm cười nói tiếp:" Cậu biết cảng Tô Giai phía nam thành phố Thượng Hải chứ?"

Mã Gia Kỳ dừng viết, xoay ghế lại nhìn Lưu Diệu Văn phía sau:" Gần đây, quanh khu đó có lời đồn vì sự xuất hiện của một nhân vật, tôi muốn cậu đi điều tra chân tướng của lời đồn đó"

"Có một người khá giống cậu đấy!"

Tay Mã Gia Kỳ đưa lên một tờ giấy trắng có viết vài dòng chữ:" Đây là giấy ủy quyền được gọi là " Thông điệp bàn bạc" Chỉ cần nhìn thấy cái này, thuộc hạ của Port Mafia sẽ nghe theo lệnh của cậu."

Lưu Diệu Văn không quan tâm đến tờ giấy kia. Hắn chóng cằm hỏi Mã Gia Kỳ:" Tin đồn về ai thế?"

"Cậu đoán xem?" Mã Gia Kỳ nghiêng đầu, Lưu Diệu Văn lại lần nữa gục đầu xuống nghe Mã Gia Kỳ nói.

"Một tin đồn chỉ cần lan truyền đã gây hại..." Mã Gia Kỳ im lặng một lúc, cả căn phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên Lưu Diệu Văn đứng lên, nhỏ giọng:" Ra vậy, tôi hiểu rồi."

Vẻ mặt không có biểu tình gì, Lưu Diệu Văn nói:" Lẻ xuất hiện chính là thủ lĩnh đời trước nhỉ?"

"Thông minh đấy! Trên đời này, có những kẻ không được phép chui ta khỏi mộ" Mã Gia Kỳ nhếch mép. Lưu Diệu Văn thì từ từ tiến đến gần gã ta. Tay hắn cầm lấy tờ giấy mà Mã Gia Kỳ đã viết.

"Đây là công việc đầu tiên của cậu. Chào mừng đến với Port Mafia, Lưu Diệu Văn!" Mã Gia Kỳ mỉm cười, Lưu Diệu Văn không thèm trả lời, xoay nguời một cái liền bước đi luôn. Nhưng khi đến ngay cánh cửa, hắn ta đột nhiên cắt giọng:" À phải rồi..người mà anh bảo giống tôi khi nãy là ai thế?"

"Là ta đấy, Lưu Diệu Văn, tại sao cậu muốn chết?" Mã Gia Kỳ mỉm cười nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, hắn đồng thời cũng quay lại nhìn gã.

"Tôi cũng có điều muốn hỏi đây.."

"Anh có tin..."

"Cuộc sống thật sự mang một ý nghĩa nào không?.."

...

Chuyển cảnh đến một phần bên ngoài, bầu trời xanh ngát cùng những ánh mây trắng tụ lại nơi được gọi là Tô Giới Tô Giai, thành phố cách xa với trung tâm thành phố lớn nhất Thượng Hải, vì nó ở đến tận bên ngoài biển khơi.

Tô Giới Tô Giai, nơi đây 8 năm về trước đã từng xảy ra một vụ nổ lớn khiến đất liền bị sụp xuống tạo thành một cái hố khổng lồ, và trong miệng hố đó bấy giờ đã được người dân xây lên một thành phố nhỏ.

"Chính là chỗ này, đường Tô Vân" Một người thiếu niên từ sau lưng Lưu Diệu Văn từ từ bước xuống bậc thang, miệng nhỏ giọng nói, Lưu Diệu Văn quay người lại nhìn anh ta. Anh mắt anh ta nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn, đầu nảy lên một suy nghĩ.

"Cậu trai này là người đã ở cũng thủ lĩnh đời trước trước khi ông ta quy tiên?" Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cậu nhóc kia, chân dừng lại:" Không thể nào mà xem thường được.."

"Cậu Lưu Diệu Văn!" Anh ta nhỏ giọng gọi Lưu Diệu Văn, hai tay chấp về phía sau, Lưu Diệu Văn đứng phía dưới, đưa mắt lên nhìn anh ta:" Vâng?"

"Đây là khu vực đang có xung đột, xin hãy cẩn thận" Anh ta thận trọng nhắc nhở Lưu Diệu Văn thằng nhóc từ nãy đến giờ vẫn lo cấm đầu vào máy chơi game mà không thèm quan tâm đến điều gì khác.

"Hiện giờ có đến 2 tổ chức đang đối đầu với Port Mafia, thứ nhất là GSS, thứ hai là một tổ chức được dựng lên bởi một đám trẻ vị thành niên được gọi là "Bầy Cừu!" Đang nói dở thì đột nhiên chuông điện thoại của Lưu Diệu Văn vang lên, hắn ta cúi người lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, nhỏ giọng.

"Là boss.." Không nhanh không chạm bắt máy kề vào bên tai "alo" một tiếng, im lặng một lúc, không biết được người bên kia nói gì, chỉ thấy Lưu Diệu Văn cau này một cái, liền gật đầu nói.

"Ừ, tôi tìm hiểu được kha khá, tổng kết lại thì...Thủ lĩnh đời trước có xuất hiện..." Im lặng một lúc. Khóe môi của Lưu Diệu Văn đột nhiên nhếch lên một cách khó hiểu..

"Ông ta quay lại rồi.....từ đáy sâu của địa ngục.."

"Lúc về tôi sẽ báo chi tiết ---" Đang nói dở thì đột nhiên một khí vật nào đó màu đỏ từ sau lưng Lưu Diệu Văn bay đến đẩy cả cơ thể hắn đi, người thanh niên ở trên cũng hốt hoảng mà lớn tiếng.

"Lưu Diệu Văn!!!"

Một tiếng đùng lớn vang lên, khói bụi bay mù mịt khiến cho anh ta chẳng thấy được gì cả, nhưng nhanh chóng sau đó khói bụi đã tan đi, Lưu Diệu Văn nằm trong đống đổ nát từ từ ngẩn đầu lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của ai đó phát lên, người của hắn ta lúc đó đồng thời cũng bị người kia dùng chân dẫm lên.

"Hay đấy, hóa ra là một tên nhóc? Port Mafia thiếu người đến phát khóc rồi à?" Khói bụi tan đi khiến Lưu Diệu Văn nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, là một thằng nhóc cũng cởi tuổi hắn, gương mặt kiều diễm xinh đẹp cùng đôi môi đỏ nhếch lên nhìn thẳng vào hắn ta.

"Tôi ghét bị đau lắm..." Lưu Diệu Văn nhìn cậu ta, nhỏ giọng nói. Thằng nhóc kia không để tâm đến lời Lưu Diệu Văn, mặt ngẩn lên kiêu ngạo nói.

"Để tao cho mày hai lựa chọn...Chết luôn hoặc phun ra thông tin rồi chết, mày muốn cái nào?" Trước lời nói của cậu ta, Lưu Diệu Văn chỉ thờ ơ đáp.

"Vậy thì giết luôn đi! Nếu được chết thanh thản thì còn gì bằng?" Lời Lưu Diệu Văn nói khiến tên nhóc kia cảm thấy khó hiểu, cậu ta lầm bầm.

"Tên nhóc này chỉ muốn chết thôi à?.."

"Cậu cũng chỉ là một tên nhóc thôi mà?" Lưu Diệu Văn nhăn mặt, tên kia cười khinh một cái lại khiến cho khuôn mặt càng trở nên sắc sảo hơn mê người hơn, Lưu Diệu Văn nghĩ vậy...

"Tao chẳng phải là một thằng nhóc tầm thường như mày đâu. Nói tao nghe xem? Mày đã điều tra được gì với Arahabaki rồi?"

"À, Arahabaki nhỉ?" Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nói, đột nhiên đầu hắn hơi cúi xuống, khóe môi lần nữa kinh dị mà nhếch lên..

"Ra thế, Arahabaki.."

"Mày biết rồi hả?" Cậu nhóc kia nhỏ giọng, Lưu Diệu Văn nhanh chóng cười ngốc, vẻ mặt ngây thơ nhìn cậu ta.

"Không, lần đầu nghe đấy?"

Cậu nhóc kia cau mày, dơ chân lên đá vào đầu Lưu Diệu Văn một phát khiến hắn nhất thời xoay đầu theo hướng đánh của cậu, đá được Lưu Diệu Văn, cậu nhóc lại lần nữa dùng chân mà đè Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn hắn lại chẳng có biểu cảm gì, từ từ nói tiếp.

"Những kẻ dám xâm phạm lãnh địa của Cừu, sẽ phải chịu sự phản kháng dữ dội..." Lưu Diệu Văn im lặng, đầu hắn từ từ quay lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc đang dùng chân đè lấy mình phía trên, nhàn nhạt nói.

"Ra vậy, cậu chính "Vua Cừu" nhỉ? Người điều khiển trọng lực...Chu Chí Hâm?" Nhìn vẻ mặt thèm đòn của Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm phải hét lên.

"Tao không phải vua! Chỉ là kẻ nắm giữ át chủ bài thôi"

"Ra là thế, một tên nhóc quá tự phụ thuộc nên thích ra vẻ hả? Đúng là loại mà tôi ghét nhất rồi.." Lưu Diệu Văn nụ cười từ khi nào đã biến mất, nhìn chầm chầm vào Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm môi cậu bấy giờ cũng nhếch lên, từ từ ngồi xuống trước mắt Lưu Diệu Văn. Nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn ta, Chu Chí Hâm lại càng mỉm cười thích thú.

"Vừa hay tao cũng ghét cái loại rác rưởi coi thường người khác như mày nhất trên đời đấy"

"Đủ rồi đó.." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng..

"Hửm?.."

Ở phía sau lưng Chu Chí Hâm, người thiếu niên đi cùng Lưu Diệu Văn đang từ từ cởi đôi găng tay màu trắng trên bàn tay thon dài của anh ta ra, miệng anh ta nhỏ giọng nói..

"Đầu hàng đi, cậu bé.." Chu Chí Hâm từ từ đứng dậy khỏi người Lưu Diệu Văn, bắt đầu quay lưng nhìn về phía người thiếu niên kia.

"Không dọa được tôi đâu, anh trai à, anh không biết tôi là ai đâu.."

"Vua của bầy "Cừu" nhỉ?" Hàng Lâm mỉm cười nhỏ giọng.

"Sai rồi nhé đồ ngốc, tôi đã là không phải mà? Chỉ là át chủ bài thôi!"

"Át chủ bài mang tên "sức mạnh" hả?" Hàng Lâm mỉm cười, Chu Chí Hâm bên này đầu hơi ngẩn lên, thở một hơi rồi nói:" Anh cũng là kẻ sở hữu dị năng sao?"

"Hàng Lâm, tên này sở hữu dị năng điều khiển trọng lực đó.." Đột nhiên giọng Lưu Diệu Văn phía sau vang lên, hắn ta từ từ đứng dậy mà cúi người đưa tay phủi phủi bụi nên người mình, sau đó đưa mắt nhìn Hàng Lâm

"Đã rõ.." Hàng Lâm bắt đầu chuẩn bị tư thế chiến đấu ánh sáng màu tím bao bọc lấy cơ thể của anh ta. Chu Chí Hâm cũng không thua kém, cả cơ thể của cậu cũng được một luồng ánh sáng đỏ mạnh mẽ bao lấy..

Cả hai đồng thời lao vào nhau người này đấm người kia đá, hai sức mạnh hoàn toàn khác nhau va chạm khiến một vụ nổ diễn ra, đẩy cả hai ra xa. Chu Chí Hâm bật người một cái, cậu ta đã nhảy lên đến tận nóc nhà, mỉm cười nhìn Hàng Lâm ở bên dưới.

"Tôi muốn nói "không hổ danh là Port Mafia" Nói xong một câu liền dừng lại, nhảy khỏi nóc nhà xuống mặt đất mà một lần nữa lau nhanh về phía Hàng Lâm, tay vẫn cứ bỏ trong túi quần như kiểu rất khinh bỉ.

"Nhưng chỉ có thể thôi sao?" Cậu ta nhanh đến nỗi khiến cho Hàng Lâm không thể nào bất kịp được tốc độ của cậu ta, anh "nhẹ nhàng" bị Chu Chí Hâm đá thẳng lên cằm một cái, nhưng sau đó súng vừa được anh rút ra cũng liền bị cậu ta một cước từ dưới đá lên, đá bay khẩu súng.

"Quá chậm." Chu Chí Hâm nói, chân đặt thẳng lên cổ anh ta khiến anh quỳ rạp xuống trước mắt cậu. Nhưng mà anh ta đột nhiên đưa tay lên, nắm lấy vai của cậu khiến cậu khó hiểu, miệng anh ta lẩm bẩm.

"Tóm được rồi.." Chu Chí Hâm không hiểu gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt lấy vai mình. Miệng nói.

"Năng lực của anh vô dụng thôi"

"Chắc không?" Giọng nói phía sau lưng cắt lên, bàn tay Lưu Diệu Văn đưa tới nhẹ nhàng chạm vào cổ Chu Chí Hâm rồi từ từ luồn tay vào trong áo, nhẹ nhàng xoa nắn làn da thịt mềm mại một cái khiến cậu khó hiểu.

"Giờ thì trọng lực sẽ rời bỏ cậu..."

"Hả?"

"Năng lực của tôi là vô hiệu hóa dị năng của người khác.." Lưu Diệu Văn chậm rãi nói, khóe môi vẫn không quên nhếch lên một nụ cười, đồng thời Hàng Lâm cũng cắt giọng..

"Nào cậu bé...Đã đến lúc hối hận rồi đấy!"

Đột nhiên ánh sáng màu tìm phát lên từ bàn tay kia, đánh bay cả Lưu Diệu Văn và Chu Chí Hâm đi, Chu Chí Hâm bị đánh bay nhưng đã thoát khỏi được bàn tay của Lưu Diệu Văn, cậu xoay người dùng nâng lực của bản thân mà nhẹ nhàng đáp lên tường, còn Lưu Diệu Văn thì thảm.

Bị đánh bay đập thẳng vào tường mà ngã cái uỳnh trước mặt Chu Chí Hâm.

"Bị hắn chơi một vố rồi.." Tay Lưu Diệu Văn run run từ từ chóng dậy:" Tôi bị đá trước khi anh sử dụng năng lực, nên là đã buông tay ra.."

Hóa ra là trước khi Hàng Lâm sử dụng dị năng để đánh bại Chu Chí Hâm thì lúc đó cậu đã nhanh chóng đưa chân về phía sau, dừng lực mạnh mà đá Lưu Diệu Văn một cước khiến cả hai bay đi.

Nhưng lúc đó cậu đã bị hắn tước đi năng lực rồi, nếu như không có năng lực thì cậu khác nào một đứa trẻ bình thường đâu. Cậu có khả năng chiến đấu khi không có dị năng, như nếu không dùng dị năng để đấu với một người có dị năng khác thì Chu Chí Hâm khác gì cá nằm trên thớt.

"Quá phiền phức." Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn nhăn mặt nói, nhưng giây sau liền lao đến với tốc độ không ngờ mà tấn công Hàng Lâm, vì tốc độ quá nhanh nên Hàng Lâm không thể nào mà nhìn thấy được hướng tấn công của Chu Chí Hâm nên đã bị cậu dập chìm tơi tả, nhưng rồi đột nhiên.

Luồng sát khí mạnh mẽ từ giữa trung tâm thành phố Tô Giai, ở giữa miệng hố xuất hiện mộ thân ảnh kì lạ của một ông lão, đồng thời dị năng nào đó nổi lên, xung quanh đột nhiên chỉ còn màu ánh đen, bầu trời như bị mây kín, chẳng có tia nắng nào lọt vào được trung tâm thành phố Tô Giai cả.

Một tiếng động lớn vang lên, nơi Lưu Diệu Văn đang đứng, mặt đất bỗng dưng bị nứt thành nhiều mảnh vụn nhỏ. Giữa trung tâm xuất hiện một quả cầu màu tím đen, càng lớn thì càng nuốt trọn lấy thành phố.

Lưu Diệu Văn cúi đầu xuống, quá nhiều gió và khói bụi khiến mắt hắn nhắm nghiền lại, được một lúc, cũng chịu ngước lên, ở giữa ánh sáng, nói đúng nơi là bên trong, thân hình của một ông lão câm phẫn mà dang hai bàn tay ra, đôi mắt ông ta đỏ bừng nhìn thẳng về hướng Lưu Diệu Văn.

"Thủ lĩnh đời trước.." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng thì thàm, nhưng rất nhanh sau đó mọi thứ liền chìm vào bóng tối....

4 tòa nhà cao ở giữa trung tâm thành phố Thượng Hải, tuy đi ngang nhìn thấy thì cũng chẳng có gì đáng bận tâm, nhưng nó lại là công ty của tổ chức tội phạm Mafia nguy hiểm nhất hiện tại..

Port Mafia

"Port Mafia rất vui được đón tiếp cậu! Chu Chí Hâm" Mã Gia Kỳ hai tay đan lại đặt trước mặt, khóe môi gã ta mỉm cười nhìn Chu Chí Hâm, với mái tóc được vuốt keo lên và mặc một bộ vest đen lịch lãm, trông gã ta thật sự nổi bật.

"Được đón tiếp nồng nhiệt thế này vinh dự ghê!" Chu Chí Hâm ngồi trên ghế, mắt nhìn thẳng gã ta, khóe môi không ngừng nhếch lên vì hứng thú. Hiện tại bây giờ hai tay và chân của cậu đều đã bị một loại dị năng gì đó khóa chật, không thể nào cử động được. Cả căn phòng lớn tuy lại tối đen như mực chẳng có lấy một ánh đèn nào cả, thứ ánh sáng duy nhất chính là thứ đã khóa chật lấy tay và chân của Chu Chí Hâm.

"Chẳng phải cậu đã chống chọi khá cừ khôi với các thuộc hạ của ta hôm qua còn gì?" Mã Gia Kỳ mỉm cười, Chu Chí Hâm nhanh chóng cắt ngang lời gã ta bằng một câu nói không mấy vui vẻ.

"Rồi cũng bị phá ngang còn gì?" Im lặng một lúc, Chu Chí Hâm lại cúi đầu nói:" Nhưng mà dù sao đấy cũng là lý do mà ta ở đây nhỉ? Các người đã điều tra được gì về Arahabaki rồi?"

Chu Chí Hâm nghiêm túc hỏi Mã Gia Kỳ, đồng thời khẽ liếc mắt nhìn về người đang đứng phía sau lưng mình, người đàn ông ông cao lớn với mái tóc đen khá dài sau lưng, chính anh ta cũng là người đã dùng dị năng của bản thân khóa Chu Chí Hâm lại.

Tiếng mở cửa vang lên, Chu Chí Hâm ngoảnh đầu lại nhìn, người con trai áo đen bên ngoài từ từ bước vào trong, nhưng tay hắn ta hình như lại bị thương, phải bó bột rồi quấn quanh cổ.

"Chào cậu, Lưu Diệu Văn! Chúng tôi chờ cậu mãi." Mã Gia Kỳ nói nhìn Lưu Diệu Văn chậm rãi đi ngang Chu Chí Hâm, khi nhìn thấy được khuôn mặt của người kia, Chu Chí Hâm đã nhanh chóng hét lên.

"Là mày, cái thằng muốn chết hôm qua??" Nghe Chu Chí Hâm hét lên, Lưu Diệu Văn hắn đã dừng lại, quay người lại nhìn cậu, giây sau liền từ tốn bước đến trước mắt Chu Chí Hâm, tay trái hắn đặt lên trên đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa.

"Hôm nay đằng ấy cũng nhiều năng lượng nhỉ? Nhưng nhìn tôi thì biết là không ổn rồi, bị thương nặng quá mà.." Sau đó bàn tay hắn ngừng xoa đầu Chu Chí Hâm mà chuyển sang vỗ nhè nhẹ.

"Ngoan nào, im lặng một chút"

"Mẹ nó cái thằng khốn này!!" Chu Chí Hâm ghê tởm mà quằn quại lên.

"Mới gặp nhau hôm qua thôi mà trông hai cậu có vẻ thân nhau quá nhỉ?" Mã Gia Kỳ mỉm cười đập hai tay vào nhau, Lưu Diệu Văn nhanh chóng quay lại nhìn gã, bàn tay hạ xuống khỏi đầu Chu Chí Hâm mà lớn giọng

"Cái gì cơ???" Chọc ghẹo được Lưu Diệu Văn, Mã Gia Kỳ mỉm cười bất đầu vào chuyện chính.

"Nào, ta muốn bàn một chút về ngày hôm qua với cậu, Chu Chí Hâm. Thả cậu ta ra nhé, Đặng Nguyên?" Mã Gia Kỳ đưa mắt nhìn người tên Đặng Nguyên phía sau lưng Chu Chí Hâm. Nhưng anh ta lại nhẹ lắc đầu.

"Boss, tôi khuyến nghị không nên làm thế. Đứa trẻ này rất nguy hiểm!" Vẻ mặt anh ta toát lên vẻ lạnh lẽo khó gần, mắt nhìn đâm đâm vào mái tóc của Chu Chí Hâm mà nói.

"Ta có cách cả, cậu có thể đi rồi.." Đợi Mã Gia Kỳ nói lời đó, anh ta mới chịu thu dị năng của mình lại, lúc anh ta bỏ tay ra khỏi hai bên vai Chu Chí Hâm thì cũng là lúc mà ánh sáng cuối cùng trong căn phòng biến mất.

"Vậy tôi xin phép!" Anh ta cúi đầu đưa hai tay ra sau lưng nhanh chóng quay người rời đi. Sau khi thoát khỏi cái dị năng khóa người của anh ta, Chu Chí Hâm đã ngay lập tức khoanh tay lại ngồi kiểu gác một chân lên chân còn lại, nhìn Mã Gia Kỳ.

"Nè boss, chúng ta vào chủ đề chính được chưa?" Lưu Diệu Văn tỏ vẻ mệt mỏi ủ rũ mà nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ nhanh chóng ồ lên một tiếng. Sau đó gã ta mỉm cười nghiêng đầu nhìn Chu Chí Hâm.

"Nè Chu Chí Hâm, cậu có muốn gia nhập Port Mafia không?"

Chu Chí Hâm hả một tiếng rồi đứng lên, cả cơ thể cậu nhanh chóng toát ra khí lực dọa người đứng dậy, ngay lập tức mặt đất chỗ cậu đang đứng bị thủng xuống, cả chỗ đó đều thành một bãi đổ nát.

Mã Gia Kỳ không mấy kinh ngạc mà cười:" Chà, phản ứng như thế thì hiểu rồi...Nhưng mà mục đích của chúng ta khá giống nhau đấy? Cậu có thể chờ đến lúc xác định được hai phía có thể giúp đỡ nhau rồi trả lời ta cũng chưa muộn"

Chu Chí Hâm một mặt khó chịu, nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi trên ghế trước mắt mình, cậu gằng giọng:" Đừng nói là các người đã quên những gì từng xảy ra với thành phố Tô Giai."

"Sự tàn bạo của thủ lĩnh đời trước à? Sự chuyên chế dìm thành phố này trong bạo lực và nỗi khiếp sợ bấy lâu...Đều vẫn còn rất mới trong ký ức của bọn ta..."

Lưu Diệu Văn đột nhiên quay mặt lại nhìn thẳng Mã Gia Kỳ khiến gã phải cúi đầu xuống..

"Tuy nhiên, vị thủ lĩnh đó đã chết, ta đã chăm sóc ngài vào những giây cuối đời.." Mã Gia Kỳ im lặng, lần nữa ngước mắt lên..

"Nếu như sự tàn bạo đẫm máu đó được hồi sinh như lời đồn đại...Các cậu chắc hẳn cũng lo lắng, muốn xác nhận xem có thể sự thật không, nhỉ?" Chu Chí Hâm từ nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng.

"Mã Gia Kỳ, xung quanh ngươi cũng chẳng có lời đồn nào tốt đẹp đâu. Thật ra thủ lĩnh đời trước không chết vì bệnh...mà là do chính tay ngươi giết.."

"Di ngôn về việc truyền lại cái ghế thủ lĩnh cho gã bác sĩ tư nhân...Ai mà tin được!!" Mã Gia Kỳ lúc này không cười nữa, cả khuôn mặt gã ta đen đi, ánh mắt cũng dần trở nên đáng sợ hơn, cả người toát ra khí lạnh khiến ai cũng phải sợ hãi..

"Đúng rồi đấy, thủ lĩnh đời trước là do ta giết." Chu Chí Hâm dù đã biết nhưng cũng có chút bất ngờ vì chính miệng gã ta thừa nhận việc đó. Lưu Diệu Văn thì nghe gã nói xong cũng chỉ biết âm thầm đỡ trán..

"Ta đã dùng chính con dao phẫu thuật này.." Vừa nói anh ta vừa đưa lên một con dao phẫu thuật nhỏ sắc bén nhìn thẳng về hướng Chu Chí Hâm đứng, miệng nói..

"Đoạt mệnh vị của thủ lĩnh đời trước về quyền lực đó, và ngụy trang thành cái chết vì bạo bệnh."

".....Vậy thì sao nào?..." Ánh mắt tóe lên tia lửa nhìn về Chu Chí Hâm mà chẳng chớp mắt lấy một cái. Chu Chí Hâm chỉ nhăn mặt tỏ vẻ chê bai một cái, nhỏ giọng:" Ui..thật luôn?"

Mã Gia Kỳ bất ngờ ghim thẳng con dao phẫu thuật xuống mặt bàn trước mắt, bàn tay miết nhẹ nhàng cán dao sau đó nhỏ giọng.

"Chu Chí Hâm, trước tiên tôi muốn cậu hợp tác điều tra với chúng tôi, tin đồn về sự trở lại của thủ lĩnh đời trước và Arahabaki mà cậu theo đuổi, rõ ràng đều có chung gốc gác.."

"Hãy cùng chia sẽ thông tin với nhau, tôi chắc chắn tằng kết quả sẽ có lợi cho cả hai phía." Chu Chí Hâm nghe lời đề nghị của gã ta, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại rồi mở ra..

"Thế nếu tôi từ chối?" Mã Gia Kỳ nhìn vậy, cây bút gã ta cầm trên tay, nhẹ nhàng gõ vào con dao được ghim trên bàn khi nãy, sau đó lại những loạt âm thanh khóc lóc rên rỉ vang lên trong không gian.

"Này Chu Chí Hâm..cứu chúng tôi với..cậu đang ở đó đúng không? Port Mafia bắt chúng tôi rồi! Nếu là cậu thì sẽ làm được gì đó phải không? Chu Chí Hâm, cứu bọn này v---"

Giọng kia đang nói thì bị cắt đi, sau đó lại chìm vào yên lặng, Chu Chí Hâm nhăn mặt nhìn Mã Gia Kỳ, thấy được sự tức giận trong mắt Chu Chí Hâm, Mã Gia Kỳ nhanh chóng nói.

"Một tổ chức thiên về phản công với địa bàn chính nằm ở Tô Giới Tô Giai Thượng Hải...Nhưng kể khi được trang bị vũ khí như súng ống, ngoài cậu ra, tất cả các thành viên chỉ là một lũ nhóc.."

"Cùng là lãnh đạo, ta thật sự đồng cảm với cậu..." Mã Gia Kỳ tỏ vẻ thương hại nhìn Chu Chí Hâm, còn cậu thì giới hạn có chút sắc hết hạn rồi, răng nghiến chặt..

"Khốn kiếp..." Mã Gia Kỳ nhếch mép, mắt nhìn qua Lưu Diệu Văn:" Giờ thì...chuyện là thế đó, Lưu Diệu Văn."

"Hiện giờ trong căn phòng này Chu Chí Hâm là người sở hữu dị năng vật lý có sức công phá lớn nhất. Nhưng đối với Mafia mà nói thì sức công phá lớn thì cũng chỉ đóng một vai trò thôi..." Lưu Diệu Văn quay mặt về hướng Chu Chí Hâm rồi lại quay mặt về phía Mã Gia Kỳ, giọng nói như kiểu đang khó hiểu lắm.

"Tại sao ngài lại thuyết giáo tôi về chuyện này?"

"Chà..vì sao ấy nhỉ?" Cả căn phòng bỗng chìm vào yên lặng không ai nói câu nào với ai. Chu Chí Hâm cảm thấy như cả cái Port Mafia này đều là những tên điên hết rồi, cậu đưa tay lên gãy đầu, khó chịu nói.

"Trao đổi thông tin thì cũng được, nhưng các người phải nói trước, sau đó ta sẽ xem xét.."

"Được thôi.." Mã Gia Kỳ mỉm cười hài lòng:" Bọn ta đang truy vết theo những đồn đại về sự xuất hiện của thủ lĩnh đời trước.."

"Người chết không thể sống lại!" Chu Chí Hâm nhỏ giọng.

"Ta cũng nghĩ vậy..tuy nhiên, ta không thể nói chắc chắn..." Mã Gia Kỳ nheo mắt. Nhưng đột nhiên những bức tường đen bị nứt ra, nói đúng hơn là cả tòa nhà như bị một tấm vải đen che kính mà được tháo ra vậy, sau khi những miếng ngăn cách được kéo lên, thì lúc ánh sáng lại được chiếu vào văn phòng..

Mã Gia Kỳ rời khỏi ghế ngồi, bước đến bên cửa sổ trước mắt Chu Chí Hâm, giọng nói gã ta vang lên.

"Chu Chí Hâm, thứ mang tên Arahabaki là loại tồn tại gì vậy? Bên ta cũng đã điều tra được một chút rồi. Truyền thuyết kể rằng Arahabaki là tùy tùng của thần linh, tuy nhiên câu chuyện này đã quá cũ, không thể phán đoán được chân tướng của nó là gì."

"Ngươi tin vào tồn tại của mấy như thần thánh à?"

"Chẳng phải tự nhiên mà cậu chọn điều tra Arahabaki, chắc cậu cũng nghe được những lời đồn kia như bọn ta, và quyết định theo đuổi sự thật đúng không?"

Chu Chí Hâm cúi đầu, mi mắt cậu rũ xuống, môi mím lại thành một được rồi đáp:" Đây là vùng đất có rất nhiều kẻ lưu lạc, tôi sẽ không tốn thời gian vào việc tìm kẻ bắt đầu phao tin đồn."

"Tin đồn 8 năm trước, một binh lính ngoại quốc bị bắt giữ và bị tra tấn tại căn cứ quân sự ở rìa Tô Giới, lòng thù hận và sự tức tối của hắn đã đánh thức Arahabaki.."

Mã Gia Kỳ nghe xong, gã ta cúi đầu đưa tay lên miết cằm.

"Lưu Diệu Văn, tôi có một mệnh lệnh cho cậu, tìm ra thủ phạm của vụ này đi, được không?" Mã Gia Kỳ quay người nhìn về hướng Lưu Diệu Văn nhưng hắn ta lại bày ra vẻ mặt lười nhác mà nhăn mặt xua tay.

"Chẳng còn bao thời gian nữa, tôi phải làm một mình sao?"

"Cậu không đi một mình đâu, Chu Chí Hâm đằng kia cũng giúp một tay nhé?" Một câu nói rất nhẹ nhàng của Mã Gia Kỳ cắt lên đã thành công khiến Chu Chí Hâm bị chọc quạu.

"Hả??"

Lưu Diệu Văn bên này cũng dãy lên khi nghe Mã Gia Kỳ nói với Chu Chí Hâm việc sẽ đi chung với hắn:" Không! Nhất định không! Tại sao tôi lại phải làm chung với thằng này cơ chứ?"

Chu Chí Hâm bên kia nghe thấy, cậu ta cáu gắt đến nỗi lớn giọng:" Thằng kia, mày nói cái gì? Bố đập chết mày bây giờ thằng nhãi này!!"

Lưu Diệu Văn phản bác, hét lên với Chu Chí Hâm bên cạnh:" Cậu cũng là thằng nhãi thôi, so với tôi thì cũng chỉ là thứ nấm lùn!"

"Cái gì!!!!!!" Chu Chí Hâm gằng giọng, Lưu Diệu Văn được dịp cậu ta đang tức giận liền bồi thêm:" Uống thêm sữa tăng chiều cao đi oắt con!!"

"Ai khiến mày nói hả? Thằng khốn này? Tao mới 15 tuổi, tao còn cao được!!" Mã Gia Kỳ đỡ trán nghe hai thằng nhóc cãi nhau ầm ĩ, gã hắng giọng, nhanh chóng cắt ngang:" Hai đứa im ngay!"

Chỉ câu nói bình thường của Mã Gia Kỳ đã khiến hai đứa chỗ ai về chỗ ngươi đó, Mã Gia Kỳ từ từ xoay lại đối diện với cả hai.

"Chu Chí Hâm, cậu cũng hiểu là bản thân không ở tình trạng có thể từ chối mệnh lệnh của tôi mà đúng không?" Chu Chí Hâm khự lại, cắn nhẹ môi nhăn mặt nhìn Mã Gia Kỳ.

"Và cậu nữa, Lưu Diệu Văn.." Lưu Diệu Văn thờ ơ đáp:" Ngài nghĩ để chúng tôi đi là phương án tối ưu nhất?"

Mã Gia Kỳ mỉm cười:" Tôi có nhiều lý do để ghép cặp hai cậu lại với nhau mà.."

"Boss.?" Lưu Diệu Văn khó hiểu...

Chuyển cảnh đến một khu vườn, Lưu Diệu Văn nhảy theo từng dấu ngạch bậc trên cao dưới những táng cây, Chu Chí Hâm đi phía dưới lề, mắt nhìn người con trai bằng tuổi mình mà lại trẻ con hết cứu, cậu nhăn mặt đưa tay lên sờ sờ đầu, hắng giọng.

"Này, ít nhất thì cũng phải cho tao biết là đang đi đâu chứ?" Chu Chí Hâm gằng hẳn giọng, nhưng người con trai với bộ vets đen kia thì chẳng màn để tâm hay muốn quay đầu lại nhìn cậu, hắn ta thờ ơ nói.

"Xin lỗi, cậu có thể nào đừng bắt chuyện với tôi được không? Tôi đang bận thở quá!" Nhìn bóng dáng của Lưu Diệu Văn nhảy nhảy phía trên bậc thang, Chu Chí Hâm nghiến răng:" Tao vặt cổ mày bây giờ đấy, thằng khốn này! Tao đã bảo là giờ mình đang đi đâu? Trả lời đi!"

Chu Chí Hâm nhảy lên đá một cước thẳng vào Lưu Diệu Văn nhưng hắn đã nhanh chóng né đi, thành công đáp chân xuống nơi cậu vừa đứng, còn cậu thì đứng ở chỗ hắn.

"Đi điều tra đấy?" Lưu Diệu Văn nhỏ giọng, Chu Chí Hâm nhanh chóng quay đầu xuống nhìn hắn đang ở phía dưới:" Hả?"

"Ta sẽ nói chuyện với nhân chứng của vụ nổ gần đây nhất!"

"Vụ nổ?" Chu Chí Hâm khó hiểu nhảy xuống khỏi bbậc thang, mắt nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn quay mặt đi, nhẹ giọng nói tiếp.

"Một tuần trước có một vụ nổ y chang vụ mà mình dính phải, vị trí cũng khá gần, cơ mà có lẽ không ai nhìn thấy thủ lĩnh đời trước. Nhưng nó vẫn liên quan đến vụ việc mà ta đang theo dõi...."

Lưu Diệu Văn quay đầu lại đối mặt với Chu Chí Hâm:" Nên giờ ta sẽ đến hỏi thăm người còn sống sau vụ nổ đó!"

Chu Chí Hâm rũ mi mắt im lặng đôi chút, sau đó cũng nghiêm túc hỏi:" Người còn sống? Nghĩa là có người chết à?"

"Ờ, một đội toàn Port Mafia mà cậu căm ghét, người còn sống sót là kẻ sỡ hữu dị năng, cậu cũng gặp anh ta rồi đấy?"

/Xoảng/

Đang nói dở thì một tiếng xoảng vang lên khiến Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn đồng thời cảnh giác, nói là tiếng xoảng bể kính cũng không đúng, nó chính xác là một vụ nổ, nhìn khói lửa đen bốc lên mà Lưu Diệu Văn khẽ nói.

"Ái chà...Có vẻ như thủ phạm đến trước chúng ta rồi nhỉ?.." Chu Chí Hâm nhìn hắn ta, nhăn mặt một cái liền nhanh chóng chạy về nơi đang bốc cháy kia, vừa chạy cậu vừa nói vọng lại.

"Đây là lúc để nói vậy à?" Lưu Diệu Văn thở dài nhìn bóng lưng hiếu chiến của Chu Chí Hâm, miệng hắn ta lẩm bẩm:" Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà sao cứ thích nhăn thế?"

Sau đó cũng nhanh chóng chạy theo Chu Chí Hâm. Nơi phát ra tiếng nổ là một căn biệt thự lớn, lúc Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn đến thì mọi thứ còn lại chỉ là khói bụi và đống đổ nát. Chu Chí Hâm dừng lại trước nơi đó, miệng thầm rủa một câu.

"Mẹ nó, thế này thì hỏi thăm cái con mẹ gì nữa.." Bất ngờ một tên nào đó phía sau lưng cả hai, cây súng cầm trên tay gã chỉ thẳng về hướng lưng của Lưu Diệu Văn, với ý chí nghĩ bản thân thắng thì sẽ thắng, gã lớn giọng.

"Giơ hai tay lên trời và quay người lại nhanh?"

"Hả?" Chu Chí Hâm quay mặt lại nhìn hắn, vẻ mặt cậu lộ rõ biểu hiện sự cợt nhả, cười một tiếng, Chu Chí Hâm liền nói.

"Ối chà, vịt ngậm sẵn hành rồi nhảy lên mâm phỏng hả?" Lưu Diệu Văn lúc đó cũng quay đầu lại nhìn gã đang chỉa súng vào người mình, tiếp tục lắng nghe Chu Chí Hâm nói.

"Hỏi với chả thăm làm gì, cứ vờn với tên này một lúc rồi bắt hắn khai tin không phải đơn giản hơn sao? Lùi lại nhé thằng khốn, tao cúng nó đây.." Lưu Diệu Văn nghe mấy lời của Chu Chí Hâm mà âm thầm bất lực, thở dài một hơi. Gã kia nhìn Chu Chí Hâm vẻ mặt không vui, nhăn mặt

"Cứ tưởng quân tiếp viện đến, nhưng hóa ra lại là hai thằng nhãi. Port Mafia thiếu người đến thế cơ à, hay là các người vốn chẳng quan tâm gì đến gã tên Đặng Nguyên kia?"

"Đặng Nguyên? Oh là người mà bọn này đến hỏi thăm đây!" Lưu Diệu Văn trả lời gã ta, Chu Chí Hâm đồng thời cũng nghĩ đến người đàn ông tóc dài cao lớn kia..

"Người dùng dị năng khống chế cậu ấy..." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng, Chu Chí Hâm cũng cúi đầu suy nghĩ gì đó:" Hắn à?..."

Lúc nhìn Lưu Diệu Văn thì vẻ mặt Chu Chí Hâm cảm thấy không tin, nhìn trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng vừa đưa mắt nhìn gã cầm súng trước mặt nhìn lại nhìn thấy khuôn mặt cậu lại nhăn nhó. Miệng xinh môi đỏ cũng thốt ra mấy lời chẳng hay ho gì.

"Này thằng già? Đừng làm tốn thời gian của nhau nữa!" Vừa nói, chân của Chu Chí Hâm liền tiến về phía gã ta, đầu cậu hơi cúi xuống, hai tay bỏ vào trong túi quần từng bước tiến lại trước mũi súng.

"Trước tiên mày bắn...rồi tao sẽ phản kháng bằng cách đá mày bay qua thành phố bênh cạnh, có thêm thằng nào đến, thì bố đá sang chỗ mày hết!" Đầu Chu Chí Hâm dừng lại trước ngay đầu súng của gã mà dí đầu vào đó, ánh mắt cùng khóe môi đang nhếch lên mà nhìn gã.

"Cái gì?" Gã ta đứng thẳng người. Lưu Diệu Văn lúc này từ phía sau lưng Chu Chí Hâm bắt đầu tiếng qua hai người, bước thẳng ngang phía gã đang cầm súng kia mà lười biếng nói.

"Ôi trời, lẽ ra nên lừa hắn để moi tin thì có phải tốt hơn không?" Ngay lúc hắn dừng lại thì cũng là ngay lúc một cây súng khác được chĩa thẳng cào đầu hắn, nhưng mà Lưu Diệu Văn vẫn rất bình tĩnh mà nói.

"Chú thuộc đội chiến thuật của GSS đúng không?"

"Giờ thì chắc là một tổ chức tội phạm khét tiếng nhỉ?" Chu Chí Hâm thở dài một hơi, gã ta cười, giọng nói to rõ hơn:" Đúng, bọn này cũng chẳng ngại khử trẻ con đâu.."

Nghe lời này từ gã ta càng làm cho Chu Chí Hâm ngứa ngáy tay chân hơn, dị năng của cậu toát lên, cả cơ thể được một ánh sáng màu đỏ khó hiểu bao bộc lấy. Đầu cậu chạm vào khẩu súng trên tay gã, thì cả cơ thể gã cũng phát sáng giống cậu..

"Thử đi rồi nói nhé thằng già..." Giây trước gã ta vẫn hai tay hai khẩu súng nhưng giây sau đột nhiên từ từ khụy xuống, cả cơ thể nặng đến nỗi khiến gã phải buông hai khẩu súng ra 2 khẩu súng tiếp đất cũng vì vậy mà làm cho nền gạch chỗ đó bể nát.

Còn gã kia thì thảm, cả người gã ta nặng đến nỗi khiến gã ta phải lúng sâu xuống nền gạch đá mà nằm bẹp dí xuống trước mắt Chu Chí Hâm. Miệng gã lẩm bẩm.

"Mày....là Chu Chí Hâm của "Bầy Cừu? Hóa ra tin đồn mày đầu quân cho Port Mafia là sự thật.." Nghe lời gã nói, Chu Chí Hâm đột nhiên tức giận, chân cậu đưa lên đạo lấy đầu hắn ta mà ấn mạnh xuống nền đá khiến đầu gã ta cấm xuống đó.

Còn Chu Chí Hâm thì dậm chân một cái như đứa con nít đòi kẹo, lớn giọng quát gã:" Thằng khốn nào đồn vậy, đừng hiểu lầm chứ mấy thằng đần..."

(Người đồn - Lưu giấu tên...)

Lưu Diệu Văn ở phía xa, không biết từ khi nào mà trên tay hắn đã có một bộ đàm, tay hắn ấn ấn chọc chọc trong có vẻ bận rộn nhưng vẫn lên giọng trêu ghẹo Chu Chí Hâm.

"Ô xịn quá, cậu ngầu ghê nhỉ?" Nhưng Chu Chí Hâm lại không tức giận hay gì cả, cậu bỏ hai tay vào túi quần, gằng giọng:" Mày chỉ đứng đờ cái mặt ra nhìn thôi à?"

Lưu Diệu Văn quay lại, vẻ mặt có chút tự hào:" Tôi ít ra cũng đã lấy được bộ đàm của ông ta để thu thập thông tin nhé.."

"Và có vẻ như..quân tiếp viện của quý ông đây sẽ đến ngay bây giờ đấy." Nói rồi lại ném bộ đàm đi như kiểu đã lợi dụng xong, vẻ mặt hắn ta cực kì thiếu đòn mà nói tiếp.

"Trời ạ, hành động mà không suy nghĩ chỉ tổ gây thêm phiền phức.." Như Lưu Diệu Văn đã nói, một lúc sau cả hai người đều đã bị bao vay, hơn 20 tên cầm súng chĩa thẳng vào hai thằng nhóc như kiểu sói đang săn mồi..

Nhưng mồi là ai..họ đâu biết...

"Lũ chúng bây cũng muốn cạp đất à?" Chu Chí Hâm ngẩn cao mặt nhìn cái lũ người kia, một gã trong số bọn người đó hét lên:" Bắn, thằng lùn đó là kẻ sở hữu dị năng điều khiển trọng lực Chu Chí Hâm đó!!"

"Hả?..." Nghe bị chê lùn, Chu Chí Hâm lập tức mà trở bên tức giận. Bọn người kia liên tục xã súng vào cả hai nhưng chẳng ăn nhầm gì, Lưu Diệu Văn chỉ cần đứng yên, đạn xoẹt xoẹt qua người hắn nhưng lại chẳng có viên nào trúng cả..

Vì ở đây..hắn có Chu Chí Hâm, người điều khiển trọng lực, một dị năng có thể được cho là mạnh nhất hiện tại. Đạn vừa bay đến người Chu Chí Hâm thì đã đứng yên không viên nào là đụng được vào cậu.

Ánh sáng đỏ của cậu bao bộc lấy mấy viên đạn, Chu Chí Hâm thờ ơ nhìn bọn họ, bàn tay từ từ đưa lên không trung, sau đó phẩy một cái, cả trăm viên đạn lập tức bay trở về điểm xuất phát, ghim thẳng vào người mà đã bắn bọn nó đi.

Lưu Diệu Văn thì có vẻ hơi đau. Một viên đạn lướt thẳng qua má hắn khiến má hắn chảy ta một vệt máu đỏ tươi, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên lau nhẹ đi, rồi nhìn vào ngón tay dính máu, hắn ta lại khẽ đưa lên miệng mà lè lưỡi ra liếm vệt máu. Mắt nhìn xuống, bất gặp một thanh súng lục nằm trên mặt đất..

Chu Chí Hâm sau vài phút đã xử lý được hết cái đám người đó, cậu đáp đất đứng xoay lưng về hướng Lưu Diệu Văn, còn Lưu Diệu Văn thì đang từ từ cúi người xuống mà nhặt lấy khẩu súng..

"Nôn ra lý do chúng này tấn công nơi này đi...Mày biết gì về Arahabaki?" Trước cậu hỏi của Chu Chí Hâm, người đàn ông nằm trên vũng máu thở gấp chẳng nói lời nào cả. Chu Chí Hâm biết moi thông tinh không được cũng lặng lẽ cúi đầu. Bước về phía trước, nhưng rồi giọng Lưu Diệu Văn vang lên lại khiến cậu dừng lại..

"Hôm nay ông chú không may rồi..đau đớn lắm nhỉ!" Chu Chí Hâm quay người lại nhìn hắn, Lưu Diệu Văn lại thờ ơ nói tiếp.

"Giờ cả có được sơ cứu thì chú cũng không sống nổi đâu, nhưng mà từ giờ cho đến lúc chú chết chắc cũng được khoảng 5 phút đấy. 5 phút đau đớn như trong địa ngục, tôi sẽ không thể chịu nổi đâu.."

Cầm khẩu súng trên tay, Lưu Diệu Văn vắt ngược lên vai, ánh mắt vô hồn ngồi xuống nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu kia mà nói tiếp:" Chú có muốn tôi giúp chú kết thúc khổ đau bằng khẩu súng này không? Còn nói được thì nói đi!"

Người đàn ông nhìn thằng nhóc nhỏ tuổi kia, ánh mắt trào lên một chút thương xót, đây đáng ra là lứa tuổi để những đứa trẻ như này vui đùa cùng tương lai chứ không phải là làm những cái việc như này...

"Bắn đi.." Người đàn ông thỏ thẻ, Lưu Diệu Văn nhanh chóng dứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng ông ta, miệng cong lên:" Hiểu rồi..."

Tiếng súng vang lên, vẽ mặt Lưu Diệu Văn nở lên một nụ cười quái gở:" Đúng là xa xỉ thật~"

Khẩu súng chĩa đến người ông ta, Lưu Diệu Văn thẳng tay bắn liên tục mấy phát liền, khuôn mặt hắn trông rất đáng sợ, với cả cái nụ cười khô khốc trên môi hắn càng khiến Chu Chí Hâm khó chịu hơn, cậu bước đến, thẳng thừng mà đá một cước vào khẩu súng khiến nó bay lên cao.

Vẻ mặt cậu trông có chút tức giận, nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn đang phát tiết kia:" Đừng có bắn vào xác chết nữa."

Lưu Diệu Văn cúi đầu, có vẻ hắn đã bình tĩnh hơn một chút, vẻ mặt tối đen mà lướt qua Chu Chí Hâm bước đi:" Ừ..cậu nói đúng.."

Bước vào bên trong căn biệt thự bị đổ nát, cả hai người âm thầm tiến đến gần người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trước lò sưởi kia, tay liên tục ném những quyển sách vào trong lò sưởi đốt cháy chúng.

"Đúng là thảm họa, Nguyên Nguyên nhỉ?" Lưu Diệu Văn nhỏ giọng ngay phía sau lưng anh ta, cắt lên giọng nói thờ ơ bình thường của mình. Đặng Nguyên nhăn mặt rít lên một hơi rồi nói:" Kinh khủng lắm...tại sao lại là tôi?.."

"Ồ, tôi cũng có thể đoán được lý do tại sao anh lại bị tấn công đấy..." Lưu Diệu Văn mỉm cười:" Để lan truyền tin đồn, nếu anh là một người về phe boss bị giết trong vụ nổ đen thì điều này sẽ khiến cho người ta tin tưởng hơn là "sự giận dữ của thủ lĩnh đời trước!"

Lưu Diệu Văn khẽ quay mặt lại nhìn Chu Chí Hâm ở phía sau lưng mình mà nói tiếp:" Khi mới đến đây tôi có lấy được một một bản ghi chép của gã binh sĩ GSS mà người đằng ấy nện tơi tả. Ghi chú về việc làm giả một vụ nổ đen.."

Tay Lưu Diệu Văn đưa lên một mảnh giấy nhỏ, Đặng Nguyên ngay lập tức quay lại nhìn hắn, mặt anh ta thoáng như khó hiểu.

"Vụ nổ đen" là sao?" Lưu Diệu Văn im lặng đôi chút, xoay tờ giấy lại ngay trước mặt hắn mà đọc lên thành tiếng:" Dùng đèn hơi Natri, tạo phản ứng màu lửa, có vẻ như ta sẽ tạo được màu mặt gần như đen."

Rất nhanh xoay đó liền vò nát tờ giấy trong tay mà ném về phía sau:" Chà, dù sao thì đâu cũng chỉ là trò lừa phỉnh rẻ tiền!"

Đặng Nguyên quay đi về hướng lò sưởi, đưa tay cầm lấy quyển sách dày bên cạnh mà ném mạnh vào bên trong ngọn lửa đỏ đang phừng phừng cháy. Chu Chí Hâm rũ mi mắt nhìn anh ta, sau đó nhìn sang Lưu Diệu Văn nhỏ giọng.

"Tóm lại là như thế à? GSS muốn tạo xung đột nội bộ trong Port Mafia nên chúng đóng giả Arahabaki và tấn công anh trai này?"

Đặng Nguyên cắt lời:" Chủ tịch đương nhiệm của GSS là một kẻ tàn ác....Nghe đâu hắn có quan hệ rất mật thiết với một tổ chức bí mật tại Bắc Mỹ mang tên "Guild!"

Lưu Diệu Văn ngước mắt lên nhìn thẳng vào bóng lưng của Đặng Nguyên, ánh mắt lộ rõ sự không hài lòng với anh ta, hắn lắc lắc đầu, giọng nói thờ ơ của hắn lại cắt lên.

"Mong Đặng Nguyên anh đây có thể kể cho bọn này về Arahabaki mà anh gặp phải khi bị tấn công ở thành phố...Hiện tại thông tin liên quan đến thủ lĩnh đời trước trở lại, chỉ có thế này thôi."

Mặt Đặng Nguyên bỗng dưng xanh đi, cả khuôn mặt sợ hãi của anh ta còn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt vô hồn mở to hết cỡ nhìn thẳng vào ngọn lửa đang cháy dữ dội bên trong lò sưởi, miệng đáp.

"Ờ..tôi còn nhớ khá rõ..làm sao mà quên được..."

Im lặng khoảng một lúc lâu, sau đó anh ta nói tiếp:" Tôi là người sống sót duy nhất, tất cả thuộc hạ xung quanh tôi đều bị thiêu rụi...Bị ngọn lửa đen đó ăn tươi nuốt sống! Đó quả thật là một hung thần..."

"Có vẻ thú vị đấy.." Lưu Diệu Văn mỉm cười hứng thú mà cúi đầu:" Anh kể chi tiết hơn đi."

Vụ đó xảy ra ở ngay khoảng gần trung tâm thành phố Thượng Hải, lúc đó Port Mafia đang xảy ra cuộc xung đột với đám nhóc thuộc hạ bầy Cừu, thì đột nhiên một vụ nổ lớn bùng lên thổi bay tất cả. Trong dư chấn của vụ nổ đột ngột đó. Đặng Nguyên chẳng thể làm gì khác ngoài việc dùng dị năng để bảo vệ chính mình.

Ngọn lửa đen, mặt đất sụp đổ, giống như đang ở dưới địa ngục. Và trung tâm vụ nổ là thứ đó, chẳng phải thủ lĩnh đời trước hay gì cả. Không phải! Thứ đó chẳng phải là con người..mà là một con quái vật.

"Quái vật.." Đặng Nguyên lẩm bẩm, nghe anh ta kể lời vụ nổ, Lưu Diệu Văn đứng phía sau anh ta từ đầu đến cuối vẫn luôn nở một nụ cười khó hiểu ở trên môi..

"Một con quái thú của ngọn lửa đen, và kể cả trong đôi mắt của nó, cũng hừng hực ngọn lửa hỏa lò...."

Chu Chí Hâm rũ mi mắt, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn thẳng xuống một quyển sách đang bị gió thổi lật tung lên từng trang giấy trắng rất nhiều chữ, dù cho có cố gắng thế nào cũng chẳng thể đọc được mấy dòng chữ bé xíu đó...

"Mọi thứ trên mặt đất run rẩy trong hỏa nhiệt cao độ, chỉ có biển Thượng Hải...chỉ có mặt biển xa xa ấy, nằm tĩnh lặng bình yên dưới ánh trăng. Thật lạ là tôi chỉ nhớ chi tiết đó.." Và lúc con quái thú gầm lên, tiếng gầm vang vọng trời đất, một thứ âm thanh không chút cảm, nó khiến anh ta khiếp sợ...

Đặng Nguyên đột nhiên đứng dậy khỏi chiếc ghế, miệng mở lên nói một câu xin lỗi, anh ta nói rằng muốn bằng chứng ngụy tạo do kẻ sử dụng dị năng của đối thủ chứ không phải câu chuyện về sức mạnh của Arahabaki liên quan đến thủ lĩnh đời trước hồi sinh.

"Không, đó là một chuyện khá có ý nghĩa đấy!" Lưu Diệu Văn mỉm cười nhìn Đặng Nguyên đang từ từ đối mặt với mình:" Tôi hiểu hết rồi, nhờ vậy mà sự vụ đã được giải quyết."

Chu Chí Hâm chớp chớp mắt không hiểu hắn đang nói gì, giây sau liền bỏ tay vào túi quần mà nhăn mặt:" Hở?"

...

Một tiếng động lớn vang lên, người dân chạy tứ lung tung vì có hai thằng nhóc nào đó đang phang nhau vỡ đầu ở trong đóng đổ nát, Chu Chí Hâm hét lên đầy tức giận mà nói:" Nói cho tao biết thủ phạm là ai đi!?"

"Không nhé!" Chu Chí Hâm nhanh chân đá Lưu Diệu Văn một cái, Lưu Diệu Văn nhảy lên tránh đi đòn đánh của cậu rồi vung chùy về hướng cậu nhóc nhỏ kia, Chu Chí Hâm nhanh chóng dùng hai tay đỡ lấy chiếc chùy.

Lưu Diệu Văn tiếp đất, chỉ trong một khắc Chu Chí Hâm đã xả liên hoàn đấm về hướng Lưu Diệu Văn rồi hét lớn:" Thật ra mày chẳng biết gì cả đúng không?"

"Đơn nhiên tôi biết, ai mà giống thằng nhóc nào đó chứ:" Lưu Diệu Văn lùi lại, Chu Chí Hâm lập tức đuổi đánh hắn ta:" Này này này, cứ phòng thủ như thế thì mày không thắng nổi đâu!"

"Vâng, thật đáng tiếc~"

"Nào, chờ đã!!" Chu Chí Hâm hét lên nhìn nhân vật trong game của mình lần nữa bị Lưu Diệu Văn hạ gục, kết thúc váng game, trên màng hình liền xuất hiện một dòng chứ lớn hết cỡ như đang âm thầm đánh Chu Chí Hâm một cái..

"K.O!"

"Ta đã hứa rồi nhỉ? Kẻ thua sẽ phải cun cún tuân theo mệnh lệnh của người thắng như một con chó!" Nghe lời này của Lưu Diệu Văn mà Chu Chí Hâm muốn đập luôn cmn cả cả quán net này, đầu gục xuống chẳng có chút xíu gì là phục cả.

Lưu Diệu Văn thấy cậu như vậy càng mỉm cười thích thú hơn mà đưa tay che miệng nói:" Chà~ Giờ nên bắt cậu làm gì nhỉ?"

Chu Chí Hâm đứng dậy, chân đạp lên bàn mà hét lên thật lớn trong quán:" Tao đã rất tự tin vậy mà!?.."

"Cậu thua vì dị năng quá mạnh đấy!" Lưu Diệu Văn trêu chọc:" Vì mạnh quá nên chẳng cần tính toán hay khéo léo gì, cả trong game, cả thắng thua trong suy luận!"

"THẮNG THUA TRONG SUY LUẬN?" Chu Chí Hâm gằn từng chữ, cậu đập bàn ở trên nhìn thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn với cự ly khá gần, miệng liên tục nói:" Tao đéo nhớ là tao đã chấp nhận chơi cái trò suy luận lúc nào cả, cũng đéo nhớ tao thua??"

"Vậy...." Lưu Diệu Văn mỉm cười, càng nhướng người lên gần hơn với khuôn mặt Chu Chí Hâm, nếu chịu khó mà nhướng lên khoảng 30 cm nữa có thể sẽ đụng vào nhau luôn nhưng Lưu Diệu Văn vẫn không có ý định dừng lại mà cứ tiếp tục.

Đến khi khoảng cách của hai chỉ còn khoảng một ngón tay thì hắn mới dừng lại, giọng nói hắn nhẹ nhàng như rót mật vào tim mấy cô gái nào đấy may mắn nghe được, nhưng sâu bên trong lời nói thì toàn là thách thức và dụ dỗ đứa trẻ kia.

"...Giờ ta thi đấu xem ai là người có thể tìm ra thủ phạm trước nhé? Nếu cậu thắng thì kèo khi nãy coi như sủi, nhưng nếu cậu thua thì phải làm chó cho tôi cả đời đó~"

Chu Chí Hâm nhăn mặt nhanh chóng đứng thẳng dậy mà tránh né đi khuôn mặt của Lưu Diệu Văn, cậu lưỡng lự một chút nhưng vì nóng tính quá không thèm suy nghĩ nên đồng ý luôn.

"ĐƯỢC THÔI, TRIỂN NÀO TÊN KHỐN!!!! Mày nghĩ là tao biết không tính toán hay khéo léo à? Làm gì có chuyện tao cho một thằng như mày biết tao có gì trong tay chứ?" Chu Chí Hâm đập bàn bung bung khiến cho mấy người xung quanh phải đưa mắt nhìn về phía họ.

"Tôi cũng nghĩ đến việc cậu chỉ dùng chân đá chứ không dùng tay mỗi khi đánh nhau, cái này thì liên quan gì đến thứ cậu "có gì trong tay" chứ??" Lưu Diệu Văn nhỏ giọng mỉm cười nhìn cậu, Chu Chí Hâm nhanh chóng xoay đi mà đáp:" Tao đánh nhau thế nào thì kệ tao.."

"Hiểu rồi, ra là cậu cố tình không sử dụng tay..." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng. Sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt nhìn Chu Chí Hâm từ từ xoay lưng lại phía hắn ở trước mắt hắn:" Mà này, sao cậu lại tìm hung thần Arahabaki vậy? Tại sao lại có hứng thú thế?"

"Thế sao mày mong chết sớm thế?" Chu Chí Hâm đanh đá quay mặt lại hỏi hắn, nhưng giây sau sắc mặt cậu liền đen đi, hoảng hốt đưa tay về sau lấy nón của áo khoát chùm lên đầu rồi ngồi rút vào trong bàn game mà trốn đi.

Lưu Diệu Văn khó hiểu nhìn cậu:" Sao thế?"

"Mặc kệ tao, mày im lặng một chút!" Chu Chí Hâm nhăn mặt nói, Lưu Diệu Văn không để tâm, mắt hướng về phía cửa ra vào của tiệm net thì liền nhìn thấy một cô gái và một cậu con trai bước vào tìm gì đó.

"Hai người đó..." Lưu Diệu Văn thầm nghĩ trong đầu, thứ hắn chú ý đến là băng tay màu xanh được cột trên tay của hai người kia, liền nhận ra đó là thành viên của bầy Cừu.

"Có gì không ổn với thành viên dưới trướng của cậu à?" Lưu Diệu Văn khó hiểu hỏi, Chu Chí Hâm lại nhăn mặt:" Tên này hỏi nhiều thế nhờ, im lặng đi.."

Nghe thái độ của cậu như vậy khiến Lưu Diệu Văn không hài lòng, hắn xoay người nhìn cậu một cái, sau đó nụ cười sai trái lại bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt hắn, hắn khẽ cười thầm rồi nói lớn ý muốn hai người phía ngoài nghe thấy.

"Này Chu Chí Hâm! Đến giờ làm việc rồi! Mệnh lệnh của chủ nhân đấy nhé!" Chu Chí Hâm giật nảy mình khi thấy hắn cố tình nói vậy để cậu bị phát hiện, ngay lúc muốn đánh chết cái tên nhãi đó thì hai người bên ngoài nghe thấy tên cậu, nhanh chóng chạy đến.

"Chu Chí Hâm, cuối cùng cũng tìm thấy cậu, bọn tôi tìm cậu khắp nơi đó." Cậu thanh niên mỉm cười vui vẻ khi thấy Chu Chí Hâm vẫn đang bình thường, Chu Chí Hâm không dám nhìn bọn họ, cậu khẽ quay đi mà nhỏ giọng nói.

"Ờ..ờm hai cậu không việc gì chứ?" Cậu thanh nhiên nhìn cậu, khẽ bước lên một bước chân mà lo lắng nói:" Nhóm của Trương Vũ đều đã bị Port Mafia bắt rồi, chúng ta nhanh đi cứu họ đi!"

"Đừng lo.." Chu Chí Hâm nhỏ giọng, người thanh niên khó hiểu mà nhìn vào Chu Chí Hâm:" Sao.."

"Vụ đó tớ đang lo rồi.." Chu Chí Hâm rũ mi mắt đáp lời hắn, ngay lúc đó Lưu Diệu Văn ngồi ghế bên kia cũng mỉm cười mà lên tiếng.

"Đúng rồi, đang lo đó." Hai người kia liền khó hiểu mà nhìn sang cậu bạn mặc vest đen từ đầu đến cuối không hề lên tiếng nhưng nay lại nở một nụ cười trào phúng vui vẻ mà nhìn vào bọn họ.

"Mà nhân tiện đang ở đây nên hai người cho tôi biết thông tin về Arahabaki mà các cậu điều tra dược đi?" Nhìn vào nụ cười và khuôn mặt xa lạ của Lưu Diệu Văn, hai nhất thời khó hiểu kèm theo một chút lưỡng lự mà hỏi Chu Chí Hâm.

"Ai đây? Người mới muốn gia nhập hả?" Cô gái nhỏ giọng. Chu Chí Hâm liếc mắt nhìn cô ta, lạnh lùng đáp trả:" Ừ, đại loại thế. Nhưng hai cậu có thể trả lời câu hỏi của hắn được không? Xem như tôi nhờ nhé?"

"Hm..cũng được.."Theo như những gì họ tìm hiểu được, tin đồn về lửa đen hay nhìn thấy thủ lĩnh đời trước của Port Mafia có vẻ như bắt đầu bùng phát về khoảng 1 tuần trước.
x

"Tin đồn cũ nhất mà các cậu có thể xác nhận là lúc nào thế?" Lưu Diệu Văn mỉm cười nghiêng đầu nhìn thanh niên:" Có lẽ là 8 năm về trước, đó là vụ nổ tạo ra thành phố Tô Vân cuối Kì Đại Chiến, Arahabaki chưa từng tạo ra tổn thất nào trước vụ đấy."

"Quả nhiên là như vậy à..." Thấy Lưu Diệu Văn thở dài nheo mắt, cô gái đứng phía sau lưng thanh niên kia nhanh chóng nhỏ giọng hỏi:" Cậu này là thành viên mới của "Bầy Cừu" thật à?..."

Thanh niên không thèm quan tâm đến cô gái mà nhìn về hướng Chu Chí Hâm với ánh mắt càng lo lắng hơn:" Quan trọng hơn cậu phải lên kế hoạch để cứu đồng đội chúng ta đi, họ bị bắt gần mấy nhà máy bên kia sông ---"

"Chờ đã?" Chu Chí Hâm bỗng dưng hét lên.

"Các cậu vượt sông à? Lại dám đi trộm rượu nữa à! Chỗ đấy gần lãnh địa của Port Mafia, chúng ta đang trong một cuộc chiến đấy? Rõ ràng là nộp mạng cho chúng nó bắt còn gì?" Thấy Chu Chí Hâm tức giận, hai người họ lập tức im lặng mà nghe cậu giáo huấn, cô gái phía sau rút mình vào người thanh niên mà giọng run run

"..Đừng có quát lên thế chứ?..."

"..Chúng ta cần tuân thủ luật phòng vệ, đúng không?..." Thanh niên nuốt nước bọt cúi mắt nhìn người thanh niên thấp hơn mình cả khúc nhưng khuôn mặt vẫn rất sợ sệt.

"Hay ghê ấy nhỉ?" Lưu Diệu Văn nãy giờ im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng:" Các cậu thật sự hay lắm đấy, cậu ta là người mạnh nhất trong nhóm nhỉ? Nhưng các cậu lại nhìn cậu ta như một con sói giữa bày cừu!"

Lưu Diệu Văn nở nụ cười khinh bỉ nhất mà chưa từng thấy trên khuôn mặt hắn ta nhìn thẳng vào hai người kia:" Đứng đầu cái tổ chức như vậy, có vẻ vất vả hơn nhiều so với tôi mường tượng đấy!.."

"Mày...." Chu Chí Hâm gằng giọng liếc mắt nhìn hắn. Đột nhiên Lưu Diệu Văn thay đổi sắc mặt mà nói:" Nhưng dù sao cậu ta cũng không đi cùng mấy người được đâu, cậu ta nhận lệnh của Port Mafia đang bù đầu trong công việc rồi~"

Chu Chí Hâm lập tức đỡ trán, tên khốn này rốt cuộc là muốn bọn họ hiểu lầm cậu đã đầu quân cho Port Mafia bao nhiêu lần nữa đây?

"Làm sao có chuyện đó được?" Cô gái lớn giọng nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn mà nói:" Cậu ta là người của Port Mafia đúng không Chu Chí Hâm?"

Ngay lập con dao được cậu thanh niên lấy ra với một tốc độ đáng kinh ngạc chìa thẳng vào mặt Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn đưa hai tay lên, giọng nói trêu chọc lại vang lên:" Sợ thế! Ôi không, tôi đầu hàng~ Làm gì thì làm nhưng chừa lại cho tôi cái mạng ạ~"

"A đúng rồi, để tôi gọi nhờ boss của chúng tôi thả nhóm của các cậu ra nhé?" Lưu Diệu Văn mỉm cười vừa nói vừa cho tay vào trong túi lấy ra chiếc điện thoại mà dơ lên trước mắt họ, hắn không thèm quan tâm hai người kia lập tức xoay người lại mà ấn gọi.

"N -nè, sao mày dám tự liên lạc thế thằng kia??" Hai người hoảng hồn lùi lại:" A boss, hừm vâng, công việc vẫn đang trôi chảy lắm, bọn tôi gần xong rồi, nhưng tôi muốn nhờ ngài một chút chuyện, ngài có thể thả đám con tin của "Bầy Cừu" ra được không?"

...

"Vâng, ngay bây giờ và không ai phải bị thương nhé?...Vâng, hẹn gặp lại!" Im lặng khoảng đâu 5 phút sau, tiếng chuông điện thoại của người thanh niên kia reo lên, cậu ta nhanh chóng cầm điện thoại mà xem dòng tin nhắn.

"Con tin được thả rồi!" Hai người khó tin mà nhìn vào bóng lưng của Lưu Diệu Văn:" Cậu đang có ý định gì hả?"

Lưu Diệu Văn đúng dậy khỏi ghế, nhỏ giọng nói nhìn về hướng Chu Chí Hâm đăng đứng bên kia:" Được rồi chứ gì? Thôi nào, đi thôi đằng kia, mau quay lại với công việc thôi!"

"Việc gì chứ?" Cô gái nhìn Lưu Diệu Văn, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chu Chí Hâm mà khoát lấy tay cậu trước ánh mắt của Lưu Diệu Văn:" Chu Chí Hâm sẽ không làm việc gì cho Port Mafia cả! Mau đi thôi Chu Chí Hâm."

Nở nụ cười trên miệng mắt nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn. Nụ cười của Lưu Diệu Văn không biết khi nào đã biết mất, ánh mắt chỉ còn một màu đen mà nhìn thẳng vào cái con người đang khoát tay Chu Chí Hâm kia.

Nhưng Chu Chí Hâm lại im lặng không hề nhúng nhích nhìn Lưu Diệu Văn khiến cô ta khó hiểu mà ngước lên nhìn cậu. Lưu Diệu Văn thấy ánh mắt của cậu nhìn mình, lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, miệng hắt khẽ mở ra, nhỏ giọng..

"...Chu Chí Hâm.."

"Xin lỗi, hai cậu phải đi mà không có tớ rồi." Cô gái lưỡng lự buông tay khỏi Chu Chí Hâm mà lùi lại vài bước, cậu thanh niên kia cũng lên tiếng:" Cậu nói cái gì? Chu Chí Hâm!!"

"Arahabaki ngay trước mắt thôi, tớ đã đánh cược với tên này rồi nên không đi cùng các cậu được đâu.." Nói xong nhìn thấy Lưu Diệu Văn đã đang từ từ rời đi, cậu không nói thêm lời nào với hai người đó nữa cũng nhanh chóng đi theo hắn ta.

Nhìn thấy Chu Chí Hâm đi theo phía sau mình, Lưu Diệu Văn đã dừng bước chân của hắn lại mà đợi cậu, đến khi Chu Chí Hâm bước ngang hàng với hắn thì hắn mới chịu bước tiếp, nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn mỉm cười.

"Nè đằng ấy, khuôn mặt cậu đẹp lắm nên là cười nhiều vô, nhăn quài nhìn thấy mà ghê!" Nghe lời của hắn Chu Chí Hâm ngay lập tức mà tức giận:" Có nhăn cũng đẹp hơn mày nhé thằng khốn kia, chết đi!"

Hai người rời đi bỏ lại người thanh niên tức giận ở bên trong, cậu ta đưa chân đá một cái thật mạnh vào bàn máy tính cử tiệm net sau đó hét lên, khiến cô gái đi theo hắn phải hoảng sợ mà bịt tai lại.

Ở trong một nơi nào đó, trong một khu bị bỏ hoang không biết đã bao lâu, Lưu Diệu Văn một mình bước đi trên hành lang, khóe môi thờ ơ mà nói chuyện:" Như thế này là được rồi, sẽ vui lắm đây, ăn mừng cho sự tự do của cậu ta. Khi nắm lùn biết được chúng ta tổ chức một bữa tiệc lớn như này cho cậu ta, không biết cậu ta sẽ vui đến nhường nào..."

Trong một căn phòng có thể xem là ổn nhất, cả một bàn tiệc lớn được sắp xếp gọn gàng không biết là có bao nhiêu món đắc tiền, Lưu Diệu Văn bước đến chiếc ghế, không nhanh không chậm mà ngồi xuống giữa bàn.:" Một người đàn ông từ phía trước bước đến, anh ta ở phía dưới đối diện với Lưu Diệu Văn ngồi ở phía trên nhỏ giọng gọi:" Cậu nói rằng cậu đã biết ai đứng đằng sau vụ Arahabaki. Điều đó có thật không?"

Im lặng một chút anh ta lại nói:" Hay đó chỉ là một lời nói dối để bắt nạt Chu Chí Hâm tội nghiệp?"

Lưu Diệu Văn mỉm cười:" Đơn nhiên là cả hai, tôi nói hết mấy thứ đó với cậu ta lúc đấy để cậu ta chọn chấp nhận cá cược. Nhưng đồng thời thủ phạm là ai thì tôi cũng biết rồi..."

"Ồ, và đó là ai?" Đặng Nguyên ngước đầu lên nhìn Lưu Diệu Văn nhỏ giọng hỏi, Lưu Diệu Văn cúi đầu:" Là anh..Đặng Nguyên.."

"Bằng cách giả danh thủ lĩnh đời trước, anh đã gieo rắc câu chuyện về Arahabaki...Anh có gì để nói không?"

"Tại sao cậu lại nghĩ là tôi?" Đặng Nguyên chớp chớp mắt.

"Bởi vì anh đã mắc sai lầm. Đó là một sai lầm rất căn bản.."

"Là gì?"

Lưu Diệu Văn ngẩn mặt lên nhìn thẳng vào anh ta:" Biển, anh đã nói còn gì? Lúc anh thấy ngọn lửa đen của Arahabaki.."

Chỉ có mặt biển xa xa ấy, nằm tĩnh lặng bình yên dưới trăng. Thật là là tôi lại nhớ chi tiết đó.

"Ồ, tôi đúng là có nói lời đó, nhưng đấy thật sự là những gì tôi nhìn thấy, có vấn đề gì ở đấy sao?" Anh ta nhìn Lưu Diệu Văn, đôi mắt mở to hết cỡ.

"Anh không muốn tự mình phát giác à?" Lưu Diệu Văn nhỏ giọng.

"Nói đi!"

"Hiện tại trung tâm của thành phố Tô Vân...Và bản thân thành phố Tô Vân đều nầm sâu trong hố do vụ nổ..."

Anh ta đột nhiên ồ lên một tiếng rồi mỉm cười một cách khó hiểu:" Giờ hiểu rồi.."

"Đúng rồi đấy, anh lẽ ra không thể thấy nó. Biển...Đường kính của cái hố rộng gần 2 km, anh sẽ không thể nhìn thấy biển từ bên trong nó dù có cố thế nào."

"Vậy tại sao anh nói rằng anh thấy nó, và cách anh mô tả Arahabaki nghe rất thật. Tại sao lại vậy? Vì anh quả thật đã nhìn thấy nó, nhìn thấy biển ấy..."

"Và sai lầm ở đây, chỗ này...Để thấy được biển từ thành phố Tô Vân, ta phải trở về thời điểm trước khi có cái hố, 8 năm về trước. Trước vụ nổ vào cuối Kỳ Đại Chiến.."

Đợi Lưu Diệu Văn im lặng, Đặng Nguyên mới chịu lên tiếng, anh ta chóng hai tay lên bàn, ánh mắt trừng to hết cỡ nhìn Lưu Diệu Văn như nhìn một con mồi mà nói.

"Cậu đang cá cược với Chu Chí Hâm nhỉ? Như vậy nghĩa là cậu thắng cược rồi đấy, dù sao thì cậu cũng tìm được tôi nhanh hơn cậu ta..."

Lưu Diệu Văn cúi đầu thở dài, bỗng chốc nghe thấy tiếng gì đó ở bên ngoài, càng lúc càng lớn tiếng lại gần chỗ bọn họ, đùng một cái cả cửa kính bị vỡ, Đặng Nguyên bị tác động ở bên ngoài mà bay thẳng ta ngoài săn sau.

Trong làn khói dày đặc, Chu Chí Hâm bước ra với một vẻ mặt hết sức bực bội mà nhìn anh ta:" Cuối cùng cũng đánh bại được cái thằng muốn chết kia, anh mới chính là thủ phạm, Đặng Nguyên! Không qua được mắt tôi đâu, tôi nhìn thấu lời nói dối của anh rồi.."

"Ây được rồi, dừng lại ở đó đi?" Giọng Lưu Diệu Văn từ bên trong vọng ra khiến Chu Chí Hâm khó hiểu, cậu xoay người lại thì nhìn thấy hắn ta bước ta, cả khuôn mặt cậu lập tức cứng đờ lại:" Cái quái..mày, thằng khốn..mày sao lại ở đây??"

"Dù sao thì tôi cũng tìm thấy anh ta trước cậu!" Lưu Diệu Văn nói lớn, bước chân hắn bước đến chỗ Chu Chí Hâm:" Tôi đang giải thích dở thì cậu xông vào đấy!"

"Đang giải thích dở thì tức là chưa giải thích xong? Nghĩa là tao thắng rồi!"

"Không thể nói là cậu thắng được, nhưng thôi, nghe lý do của cậu trước đã" Lưu Diệu Văn dừng lại cách Chu Chí Hâm khoảng 2 mét mà nói, cậu liền quay mặt về hướng Đặng Nguyên đang ngồi ở kia.

"Lý do cái mẹ gì? Nghe chuyện anh ta kể thì ai cũng biết thôi, tất cả các nhân chứng đều nói rằng nhìn thấy thủ lĩnh đời trước, nhưng mà anh ta..."

"..Anh ta lại nói nhìn thấy hiện thân của Arahabaki?" Đặng Nguyên ngồi dậy phủi phủi bụi trên người anh ta, đưa mắt nhìn về hướng Chu Chí Hâm mà cau mày.

"Các cậu nghĩ tôi là thủ phạm vì các cậu không tin vào sự tồn tại của thần thánh có phải không?" Chu Chí Hâm liếm nhẹ môi, quay mặt đi nơi khác không hề nhìn anh ta một cái:" Không, ngược lại ấy, tôi tin vào sự tồn tại của thần linh, tôi biết đấy là sự hiển nhiên.."

"Cậu nói rằng cậu biết sự tồn tại của Arahabaki là điều hiển nhiên?"

"Đúng vậy, anh cũng nhìn thấy còn gì? 8 năm về trước, nếu không anh sẽ chẳng mô tả lại được chính xác như thế.." Đặng Nguyên từ từ đứng dậy, mắt anh ta kiên định nhìn thẳng vào Chu Chí Hâm.

"Chu Chí Hâm, vậy tức là cậu cũng biết à? Vậy Arahabaki đang ở đâu, xin cậu hãy nói với tôi.."

Lưu Diệu Văn mỉm cười cắt ngang lời anh ta, tay hắn lơ lửng trên không trung mà vẫy vẫy:" Cậu ta mà biết thì cũng chẳng nói cho anh đâu! Dù sao Đặng Nguyên anh cũng đang trong tình huống nước soi lửa bỏng với Port Mafia mà, anh ta sẽ bị xử tử sớm thôi.."

"Mẹ bà, hết chuyện này rồi đến chuyện khác" Chu Chí Hâm ôm đầu nhăn mặt nói lớn.

"Sao mấy người quan tâm đến nó dữ vậy? Xem nào, nó chẳng có năng lực cải tử hoàn sinh, nó còn chẳng có tính cách riêng hay mục đích gì cả, nó giống một cơn bão hay một trận động đất hơn."

Đặng Nguyên cắt ngang lời cậu:" Tính cách hay gì đó không quan trọng..Sức mạng hủy diệt của nó...khoan sâu lòng đất, vấy bẩn bầu trời, rung động khí quyển. Một sinh vậy không thể hiểu nỗi đến từ thế giới bên kia, sức mạnh đó chính là tất cả những gì tôi muốn.."

"Nói cho tôi biết, Chu Chí Hâm, loại sinh vật vượt qua khỏi tầm hiểu biết ấy, sinh vật đã thiêu cháy tôi đang ở đâu?" Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh ta, Chu Chí Hâm không nói gì lặng lẽ đưa chân bước đến trước mắt người đàn ông.

"Nếu anh thật sự muốn, tôi sẽ nói cho anh biết.."

"...Arahabaki....."

"...Là tôi đây!..."

Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người trước mắt mình, hắn lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn phải lấp bắp như vậy:"..S -sao?.."

Chu Chí Hâm rũ mi mắt mà nhỏ giọng nói, Đăng Nguyên thì lại mỉm cười hài lòng nhìn cậu nhóc trước mắt anh ta..

"..Tôi chẳng có chút kí ức nào về những năm đầu trong cuộc đời của mình. Nhưng khác với anh, tôi không mất chúng trong chiến tranh. Giống như tôi đã được sinh ra vào ngày ấy của 8 năm về trước.."

"Mọi thứ trước đó..."

"....Là bóng tối.."

Cậu đơn giản là trôi nổi trong bóng tối và không nhận thức được bản thân đang ở đâu. Vào lúc đó, tay của ai đó...Đã vươn vào khoảng không, phá giả phong ấn, và lôi cậu ra thế giới bên ngoài.

"Đó là tay của anh, phải không?" Chu Chí Hâm dùng đôi mắt vô hồn ngước mắt lên nhìn Đặng Nguyên, người mà nãy giờ cứ đứng trước mắt cậu mà cười như tên ngốc.

"Anh tìm thấy tôi từ đâu? Tôi theo đuổi vụ này vì muốn biết chuyện đó. Giờ thì khai ra toàn bộ ngay!" Chu Chí Hâm cau mày. Nhìn vẻ mặt của Chu Chí Hâm như vậy khiến anh ta thích thú, hắn nhìn chằm chằm vào cậu, từ từ cắt giọng.

"Đương nhiên tôi sẽ nói, cậu có quyền được biết nó mà..." Anh ta đưa tay lên không trung, một luồng ánh sáng màu vàng phát lên tạo thành một mũi tên mà ngay lập tức lao về phía Chu Chí Hâm muốn đâm chết cậu.

Chu Chí Hâm dùng dị năng điều khiển trọng lực của bản thân, cậu nhảy lên nhưng mũi tên đó khắc với sức mạnh của cậu, cậu lùi lại thì mũi tên đó càng lau nhanh hơn, xém ghim cậu vào trong tường.

"Sao cậu không dùng trọng lực để đỡ đòn đó?" Lưu Diệu Văn quay đầu lại nhìn người vừa bị đẩy về phía xa kia. Sau đó giọng Đặng Nguyên cắt lên khiến Lưu Diệu Văn phải quay mặt lại nhìn anh ta.

"Khác với súng đạn, các hộp Á không gian của tôi không chịu ảnh hưởng bởi các định vật lý.." Một chiếc hộp không gian màu vàng được anh ta tạo ra từ dị năng của bản thân, rơi từ từ xuống.

"Chúng là những chiêu không gian cách biệt với thực tại." Hộp không gian rơi xuống dưới ngay chân anh ta tạo ra một vòng tròn màu vàng lớn, ngay lập tức lan ra bao bộc lấy cả nhà kho bị bỏ hoang.

Nhưng đối với một hộp không gian lớn như vậy nhưng Lưu Diệu Văn lại bị nhốt tách biệt với Chu Chí Hâm, hắn ở bên ngoài, còn Chu Chí Hâm thì bị hộp không gian lớn nhốt bên trong.

"Và...Không một ai có thể vào hoặc ra các không gian này trừ khi tôi cho phép." Đặng Nguyên đứng trên cao nhìn xuống Lưu Diệu Văn đang đứng ở một không gian riêng bị anh ta tách biệt, hắn liếc nhìn xung quanh một lúc, sau đó ngước mắt nhìn anh ta.

"Anh cố chừa tôi ra khỏi Á không gian? Anh biết về dị năng của tôi sao?"

"Tên khốn!!!" Lưu Diệu Văn đang nói dở thì giọng Chu Chí Hâm vang lên cắt ngang lời của hắn, cậu từ trong làn khói bụi lao thẳng lên không trung nhằm về hướng Đặng Nguyên mà đá, nhưng hộp Á không gian của anh ta có vẻ lợi hại, dùng tay không mà đỡ đòn của cậu.

"Việc cậu không chết chứng tỏ sức mạnh của cậu với tư cách là hóa thân của Arahabaki. Chu Chí Hâm, cậu không thể chạm vào tôi khi ở trong Á không gian này, nhưng tôi thì lại có thể tấn công cậu một cách rất dễ dàng đấy."

Bàn tay anh ta đưa lên trước mắt Chu Chí Hâm, một luồng sát khí phát ra từ bàn tay đó, hộp Á không gian bị đẩy ra, tạo thành một vụ nổ mà một lần nữa đẩy cậu lui về phía sau. Tiếp đó là những đòn tấn công như vũ bão của anh ta, nhưng sau khi bị đẩy vào tường Chu Chí Hâm đã nhanh chóng tiếp tục dùng năng lực mà né đi những đòn tấn công chết người ấy.

Chu Chí Hâm chạy đến phía sau hộp Á không gian tách biệt của Lưu Diệu Văn, thành công né được mấy đòn tấn công kia của Đặng Nguyên, đầu cậu quay lại nhìn Lưu Diệu Văn đang đứng như trời tròng bên trong hộp không gian tĩnh.

"Tên ngốc đằng kia có thể vô hiệu hóa mọi loại dị năng hắn chạm vào...nên nếu anh ta nhốt nó vào Á không gian riêng để tách nó ra thì mình có thể dùng nó làm lá chắn.."

Vì Lưu Diệu Văn có một khả năng là vô hiệu hóa dị năng nên Đặng Nguyên đã không nhốt Lưu Diệu Văn mà thay vào đó là tách biệt chỗ Lưu Diệu Văn đứng ra bằng cách rào tất cả mọi thứ xung quanh Chu Chí Hâm, làm như vậy nếu như Lưu Diệu Văn có chạm vào dị năng thì nó cũng sẽ không bị phá giải.

"Đúng, sự tồn tại của cậu ta là một dị biệt!" Đặng Nguyên mỉm cười:" Tôi còn chẳng biết ai kể cả cái đất nước này có thể đánh bại cậu ta đây.."

"Tuy nhiên..." Nụ cười anh ta bỗng dưng méo mó, Lưu Diệu Văn lúc đó đồng thời cũng cảm nhận được nguy hiểm lập tức xoay người lại phía sau. Một lưỡi hái ngay lúc đó đã xoẹt xuống, sắc bén cứa một đường dài trên người hắn.

Lão điên kia rút lưỡi hái về, vác lên vai mỉm cười nhìn Lưu Diệu Văn, đôi mắt ông ta đỏ ngầu cầm thêm một cái lưỡi hái trong thật sự giống một thần chết. Ông ta nhoẻn miệng nói.

"Khỏe chứ cậu bé?"

Lưu Diệu Văn cúi người đưa tay sờ sờ vào vết thương vừa rồi, máu vẫn đang liên tục chảy ra khiến hắn có chút bối rối mà lau lau:" Ông chết rồi mà sắc mặt vẫn tốt nhỉ? Boss?"

"Mà thực ra...boss cũ mới đúng.." Vết thương mới trên người khiến hắn đau đớn mà không kìm được run rẩy trong lời nói. Chu Chí Hâm đứng bên người nhìn vào vì vốn cậu chẳng thể can thiệp để giúp tên nhốc kia, chỉ biết nhăn mặt tự hỏi..

"Lẽ ra dị năng của tên ngốc này phải khiến hắn không bị thương chứ.."

"Đành chịu thôi." Giọng Lưu Diệu Văn vang lên cắt ngang lời nói tự nhẩm của Chu Chí Hâm, Lưu Diệu Văn phây phẩy tay, nói với Chu Chí Hâm bằng một vẻ mặt bất lực muốn đi về nhà:" Cái lưỡi hái ông ta vác theo không phải đồ fake đâu, hàng real đó!"

Chu Chí Hâm nghe xong thì lập tức cau mày:" Hở? Vậy là mày sẽ bị chém cho tơi tả mà chết sao?"

"Thủ lĩnh đời trước đã chết rồi, anh đã làm gì vậy Đặng Nguyên?" Lưu Diệu Văn không trả lời câu hỏi của Chu Chí Hâm mà quay lại phía sau nhìn Đặng Nguyên khó hiểu. Đặng Nguyên đứng trên cao nhìn xuống.

"Tôi dùng dị năng của mình để kéo xác ông ta vào Á không gian...Rồi thổi sức sống và nó để sử dụng dị năng tùy ý thích!" Lưu Diệu Văn mỉm cười hứng thú tay ôm lấy vết thương mà đứng dậy..

"Ấn tượng đấy! Anh che dấu được năng lực như thế này khỏi tổ chức bấy lâu nay cơ à? Thật ra anh là ai hả?"

"Trước đây tôi từng là gián điệp Châu Âu, tôi đến Trung Quốc để bắt cóc một sinh vật tràn đầy năng lượng chưa được biết đến mới được chính phủ phát hiện..."

"Đó là Arahabaki..." Lưu Diệu Văn đáp lời.

Đặng Nguyên cười nhìn về phía Chu Chí Hâm. Trước đó là hắn muốn Arahabaki, nhưng hiện tại, mục tiêu của anh ta đã thay đổi thành...Chu Chí Hâm, Đặng Nguyên chỉ đơn thuần muốn tìm và giết cậu để thay thế cậu với lão điên kia, biến cậu thành con rối dị năng tiếp theo.

"Lưu Diệu Văn, nếu cậu đem thông tin này đến cho thủ lĩnh hiện tại thì anh ta sẽ khử tôi mất...Vì vậy nên là xin lỗi nhé, cậu cũng chết cùng Chu Chí Hâm tại đây thôi!" Mặt anh ta đen đến đáng sợ, ánh mắt trừng trừng sát khí nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhìn anh ta, đột nhiên nhớ đến lời nói của Mã Gia Kỳ "Chẳng phải việc gì to tát, cũng không nguy hiểm gì cả!" Ôm chặt lấy vết thương trên ngực. Lưu Diệu Văn lại càng mỉm cười vui vẻ hơn.

"Thú vị thật đó nhỉ~?"

Chu Chí Hâm khó hiểu nhìn hắn ta cách một bước tường vô hình. Bỗng dưng giọng Lưu Diệu Văn vang lên, hắn gọi Chu Chí Hâm. Lưu Diệu Văn quay mặt lại nhìn cậu.

"Đánh chết gã này đi...Hai chúng ta."

Chu Chí Hâm cau mày:" Hả? Tao tưởng mày muốn chết??"

"Tôi bắt đầu cảm thấy mấy vụ ở Port Mafia này có vẻ thú vị đấy. Đời sống thường nhật luôn lo sợ cái chết, nhưng trong giới Mafia cái chết chỉ là một phần rất bình thường. Tôi nghĩ như vậy có vẻ đúng đắn hơn đấy.."

"...Bởi vì 'cái chết' không phải là đối nghịch với 'cuộc sống', nó chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi. Nếu không tận hưởng mùi vị cận kề cái chết, ta sẽ chẳng thể tạo ra toàn cảnh cuộc sống."

"Tóm lại là?" Chu Chí Hâm cúi đầu, khóe miệng cậu công lên một nụ cười hứng thú trước câu nói phức tạp khó hiểu của Lưu Diệu Văn:" ...Thằng nhãi muốn chết giờ lại muốn sống rồi, đúng không?"

Lưu Diệu Văn bật cười:" Tôi thấy có ý nghĩa để thử, vậy thôi~"

"Một nhận định vô thưởng vô phạt" Lão điên kia bỗng dưng lên tiếng, ông ta lao đến một phát cắt mạnh về hướng Lưu Diệu Văn đang đứng:" Đến lúc lũ nhóc phải chết rồi.."

"Vậy à?" Lưu Diệu Văn cúi người né đòn tấn công. Nhanh như chốp lão điên lại chém về hướng hắn liên tục ra đòn, với người chỉ giỏi về cái đầu như Lưu Diệu Văn thì mấy trò như này có vẻ hơi khó khăn với hắn nhưng hắn đã né rất tốt những đòn tấn công từ lão.

Lưu Diệu Văn lúi lại, quay người chạy về hướng Lưu Diệu Văn, Đặng Nguyên thấy hắn có ý đồ gì đó liền đưa tay lên, di chuyển cái lồng giam của mình theo hắn nhầm mục đích không cho hắn và Chu Chí Hâm chạm vào nhau.

Chu Chí Hâm bị cái lồng vô hình đẩy về phía sau, ngước đầu lên nhìn Lưu Diệu Văn đang mỉm cười:" Là vậy đó, chắc hiểu chứ nhỉ?"

"Đừng có mà chỉ bảo tao!" Chu Chí Hâm gằn giọng. Vừa ngước mắt lên liền bị Đặng Nguyên tấn công dồn dập nên Chu Chí Hâm đã nhanh chóng lùi lại và né đi mấy đòn tấn công của anh ta.

Chu Chí Hâm nhảy lên, nhấm vào đầu anh ta mà đá nhưng rất nhanh anh ta đã chặn lại được đòn tấn công từ cậu. Tóm lấy chân Chu Chí Hâm, miệng anh ta lẩm bẩm.

"Tám năm trước cũng thế, tôi cũng định bắt bản thể dị năng của Arahabaki..."

Nhưng vào khoảnh khắc nó xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều bị nó thổi bay. Và anh ta sẽ không lập lại sai lầm đó, lần này anh ta nhất định phải tiêu diệt cậu... Và chiếm đoạt cơ thể....

Anh ta cau mày, tay cầm lấy chân của Chu Chí Hâm và ném cậu thật mạnh xuống nền đất đá phía dưới. Chu Chí Hâm đứng dậy trong lớp đá vỡ và cát bụi, nhìn thẳng vào Đặng Nguyên phía trên, đột nhiên giọng Lưu Diệu Văn vang lên.

"Đến đây! Chu Chí Hâm!!" Chu Chí Hâm quay người lại nhìn người đang né mấy đòn tấn công như bão táp bên trong, tay cậu đưa lên, một nguồn năng lực mạnh mẽ toát lên, cậu hét lên.

"Mày qua đây ngay, Lưu Diệu Văn khốn kiếp!!!!" Lưu Diệu Văn mỉm cười, chạy nhanh về hướng Chu Chí Hâm, miệng hắn hét lên.

"Chu Chí Hâm, tay!"

"Đến đây!" Chu Chí Hâm đưa tay ra như lời hắn nói, cách một bước tường vô hình bị Lưu Diệu Văn chạm vào nhanh chóng sụp đổ, tay hắn chạm vào bàn tay mềm mại của Chu Chí Hâm, tay song song, rất nhanh sau đó đã đan chặt vào nhau và phá hủy cả một sức mạnh của Đặng Nguyên.

"Không thể nào!!" Đặng Nguyên hét lên, dùng dị năng của mình muốn tách hai người ra nhưng không thể, Lưu Diệu Văn đã hóa giải dị năng của anh ta rồi nên bây giờ anh ta chẳng khác nào một người bình thường cả.

Đặng Nguyên bị sức mạnh của Chu Chí Hâm làm cho ngã về sau, từ trên cao ngã xuống, trong một loàng sương mờ tối thì anh ta nghe thấy giọng Chu Chí Hâm nhẹ cắt lên.

"Kết thúc rồi ông anh, anh không thể thoát khỏi trọng lực đâu!" Một đấm giáng thẳng vào khuôn mặt của anh ta, Chu Chí Hâm thẳng tay đấm vào khiến tốc độ rơi của anh ta càng nhanh hơn, anh ta nằm trên nền đất, máu từ cơ thể bất đầu trào ra..

Lão điên được anh ta hồi sinh làm con rối cũng đã bị năng lực của Lưu Diệu Văn vô hiệu hóa, bây giờ đã an tâm làm một cái xác khô.

Sau khi đánh bại được Đặng Nguyên, mọi thứ cũng trở về đúng với quỷ đạo của nó. Ánh sáng bắt đầu chiếu vào hầm bỏ hoang, nhưng nói đúng hơn là ánh hoàng hôn, trời sắp tối rồi..

Chu Chí Hâm đứng trước cơ thể của Đặng Nguyên, có lẻ không còn cứu được anh ta nữa, Chu Chí Hâm nghĩ vậy. Cậu yên lặng nhìn Đặng Nguyên, đợi anh ta lên tiếng.

"Vào ngày đó tám năm trước...Ta và cộng sự gián điệp của mình đột nhập vào căn cứ quân sự."

Lưu Diệu Văn nhỏ giọng:" Cộng sự?.."

Nhiệm vụ của anh ta và cộng sự là bắt sống sinh vật hùng mạnh đang bị giam giữ trong căn cứ quân sự bí mật đó. Nhưng mà lúc anh ta có được nó trong tay, cộng sự của anh ta đã phản bội anh ta và đất nước.

Bọn họ tranh giành sinh vật ấy và rồi bị phát hiện, bị rượt đuổi bởi nhưng binh lính người Trung Quốc, họ bao vay lấy anh ta nên anh ta không còn cách nào khác mà đã lấy sinh vật đó, mà nói đúng hơn là Chu Chí Hâm..

Đặng Nguyên đã sử dụng dị năng của Chu Chí Hâm, anh ta mở phong ấn, ngay lập tức căn cứ quân sự cùng với tất cả các tài liệu trong nó đều bị hủy diệt. Cùng lúc đó, Đặng Nguyên bị mất trí nhớ, tên thật của anh ta không phải là Đặng Nguyên. Đó chỉ là phiên âm sai khi người ta cố đọc cái tên.

"Điều gì đã xảy ra với cộng sự của anh?" Chu Chí Hâm rũ mi mắt nhỏ giọng hỏi. Đặng Nguyên đáp:" Hắn ta chết dưới tay tôi...Chu Chí Hâm?."

Chu Chí Hâm ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

" Cậu không phải hiện thân của Arahabaki, cậu được chọn để làm vật chứa nó, cậu là một con người...Tuy nhiên, sức mạnh của cậu không bắt nguồn từ Hung Thần, cậu vốn là một cá thể mạnh mẽ..."

Chu Chí Hâm quay mặt đi nơi khác, nhẹ nhàng đưa tay che đi khuôn mặt đã đỏ, cậu từng hỏi bản thân có phải là con người hay không, giờ thì cậu hiểu rồi..

"Ờm..cảm ơn.." Chu Chí Hâm nhỏ giọng, cậu không giỏi nói từ cảm ơn nên khi nói ra thì có chút xấu hổ, thật không giống con người cậu chút nào, nếu là cậu thì phải là 'đm bố đíu thíc nói cảm ơn nhé:)))"

Đặng Nguyên mỉm cười, có lẻ đây là nụ cười đẹp nhất mà Chu Chí Hâm từng thấy trên khuôn mặt anh ta:" Cho dù sống bên trong cậu có là cái gì đi nữa...Cậu đã là chính cậu rồi.."

"Tất cả loài người sống trên trái đất này...Tất cả những người đang sống.." Vẻ mặt anh ta thây đổi, đôi mắt vô hồn của một người sắp chết mà nhìn lên trần nhà bỏ hoang.

"...Đến cuối cùng, đều sống cả đời mà không biết mình là ai..."

"Thật kì lạ, cơ thể tôi có vẻ đã ấm lên rồi.." Sau câu nói đó, anh ta đã không còn nói gì thêm nữa, đôi mắt vô hồn cùng nụ cười nhẹ nhàng nhìn thẳng vào Chu Chí Hâm, yên lặng và nhẹ nhàng tạm biệt thế gian này..

Chu Chí Hâm nhìn anh ta, lần nữa rũ mi mắt mà nhẹ nhàng bước đến thi thể người đàn ông, đưa tay lên đở lấy cơ thể vẫn còn hơi ấm nhẹ nhàng, đưa tay lên từ trán mà vuốt xuống.

"Cảm ơn anh..cảm ơn vì đã cho tôi biết tôi là ai..."

Nhìn Chu Chí Hâm nở nụ cười hiền lành trước mặt, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng quay người đi, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu cười như thế này. Cũng là lần đầu tiên thấy cậu chịu nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy...

Chuyển cảnh đến nơi biển xanh xinh đẹp, Chu Chí Hâm ngồi trên phiến bia mộ, hai tay đút vào túi quần nhìn ra biển cả xa xôi. Mắt cậu rũ xuống, đôi mắt đôi khi lại khép hờ lại.

"Ông anh chết rồi mà vẫn gây phiền phức cho tôi. Tất cả thông tin anh thu nhập được về Arahabaki đều đã bị tịch thu bởi Port Mafia...Nghĩa là tôi giờ chẳng còn manh mối gì cả.."

Nói rồi cậu nhảy xuống khỏi bia mộ của Đặng Nguyên, an tĩnh bước đi, gió biển đôi khi lại thổi qua mái tóc cậu, khiến cho cả đầy tối rồi bù lên:" Thôi thì...dù sao nếu anh vẫn còn sống thì anh chẳng chẳng kể ai nghe cả..."

"Tôi sẽ lại đến vào lần sau..." Đi được một đoạn thì Chu Chí Hâm khựng lại, nhìn người trước mắt mình, là cậu bạn lần trước đã tìm gặp Chu Chí Hâm ở trong quán net, cậu ta mỉm cười bước đến bên cạnh cậu.

"Tìm cậu mãi, Chu Chí Hâm!"

"Tống Trần?" Chu Chí Hâm nhỏ giọng:" Tôi đến đây mà cậu cũng tìm ra được hay ghê"

Tống Trần mỉm cười khi nghe câu nói của Chu Chí Hâm:" Tớ nghĩ bọn tớ nợ cậu một lời xin lỗi, dù gì thì chúng tớ cũng đã suy nghĩ thấu đảo cả rồi!"

Tay cậu ta quàng qua vai Chu Chí Hâm, mỉm cười nhìn cậu, Chu Chí Hâm không biết phải làm gì, cậu yên lặng nhìn cậu ta nói tiếp:" Chuyện lần này bọn tớ hiểu lắm chứ, vấn đề nằm ở Bầy Cừu hết, tất cả đã họp, thảo luận và đưa ra giải pháp rồi.."

Chu Chí Hâm ậm ừ, định nói gì đó thì...Con dao từ tay Tống Trần đã đâm thẳng vào bụng mà cắt ngang lời nói của cậu. Chu Chí Hâm sửng sờ rồi, cậu đưa tay đẩy Tống Trần ra, ngã mạnh về phía sau..

Nhìn thấy Chu Chí Hâm đau đớn, Tống Trần liền nở một nụ cười đắc thắng:" Kế hoạch của bọn tớ là tấn công lúc cậu không ngờ tới nhất! Cậu sẽ không có thời gian để sử dụng dị năng, phải không Chu Chí Hâm?"

"Muốn làm gì hả?" Chu Chí Hâm cầm lấy con dao, đưa mắt nhìn Tống Trần.

"Cậu tốt nhất đừng nên di chuyển, bọn này đã bôi bả chuột vào lưỡi dao. Một chút nữa thôi tay chân cậu sẽ chẳng cử động được nữa, cậu mà không mạnh đến thế thì bọn này đã chẳng phải làm vậy.."

Bất ngờ sau lưng Tống Trần xuất hiện vài tên đang cầm súng, là người của GSS, bọn chúng chỉa súng thẳng vào Chu Chí Hâm đang ngồi dưới đó, sau lưng bọn chúng cũng có vài người khác, tất cả đều là thành viên của Bầy Cừu.

"Các cậu!" Nhìn những con người mà bản thân liều cả mạnh sống để bảo vệ nay lại phản bội mình, tim Chu Chí Hâm thắt lại, không phải bọn họ, chính bọn họ đã từng nói cậu là gia đình của họ sao? Họ cứu cậu ra khỏi vực thẳm, bây giờ lại định tự tay đẩy cậu xuống..

"Đây là giải pháp mà tất cả bọn này cùng thống nhất đưa ra, giờ bọn này đã họp tác với GSS, mọi người đều biết về sự việc lần này. Nếu cậu lại đi họp tác với Port Mafia thì tất cả thành viên Bầy Cừu hiện tại chết chắc.." Tống Trần hét lên với Chu Chí Hâm.

Chu Chí Hâm đau đớn, cậu lớn giọng nói muốn giải thích cho họ hiểu:" Các cậu biết rằng tớ chẳng thể nào phản bội...."

"....Đó là cách duy nhất để cứu tất cả mọi người mà?.."

"Về điểm đó thì GSS cũng không dễ thay đổi thái độ, cứ có lợi ích là có thể tin tưởng được. Nếu bọn này muốn chống lại Port Mafia, thì đây là phương án thông minh nhất..."

Chu Chí Hâm yên lặng nghe cậu ta nói, răng cậu cắn chặt lại, vết thương ở bụng khiến cậu đau đến run rẩy:"....Mình thật ngu ngốc...."

Sức mạnh bùng lên, Chu Chí Hâm đã quyết định bỏ chạy, cả mạnh đất mơ cậu đứng vì chịu sức nặng của trọng lực đã sụp xuống, Tống Trần phía trên nhận thấy cậu muốn trốn, đã ngay lập tức hạ lệnh bắn.

"Bắn đi, đừng để cậu ta chạy thoát!!!"

Nghe cậu ta nói, tiếng súng phía trên liền vang lên, tất cả nòng súng đều chỉa về một nơi nhầm mục đích giết chết cậu nhóc kia. Bắn đến khi đạn không còn, khói bụi tan đi thì chỉ thấy một mảnh đất lỡ lớn.

Tống Trần đi đến cạnh miệng đất lỡ, cậu ta nhìn xuống, rồi hét lên:" Bả chuột không mạnh lắm đâu, tầm đấy không giết nổi cậu ta đâu! Nhanh đuổi theo, phải giết cậu ta sớm nhất!!"

Ở bên Chu Chí Hâm, cậu núp trông một bãi đá ngầm, phía bên ngoài là nước biển đang vỗ ào ào vào người cậu. Cậu nhăn mặt đưa tay rút lưỡi dao ra, đau đớn đến nổi khiến cậu không kiềm giọng được mà khẽ rên lên..

".Ư..ha..Chết tiệt...Thủ lĩnh cái gì chứ...ưm..Chính mình là kẻ đã phá hủy..tổ chức..." Khuôn mặt cậu đỏ lên, ánh mắt lại khẽ động nước, nhanh chóng một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng mà đột nhiên giọng Lưu Diệu Văn đâu đó lại cắt lên làm cậu giật mình mà nhạn chóng lau đi mấy giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt đỏ ửng.

"Này Chu Chí Hâm? Có vẻ vất vả nhỉ?" Lưu Diệu Văn ngồi trên một tảng đá mỉm cười nhìn về hướng người con trai với khuôn mặt và đôi mắt đỏ ửng kia, phía sau lưng hắn còn dẫn theo đâu vài trăm tên mặt đồ đen và đeo kính đen.

"Mày làm gì ở đây hả...Lưu Diệu Văn khốn kiếp? Cũng đến đây để giết tao sao..?" Cậu dùng giọng nói bị ngắt quãng của mình mà nói với hắn, Lưu Diệu Văn thấy cậu có vẻ hiểu lầm gì đó thì lập tức xua tay.

"Tôi có tin nhắn từ boss, ngài ấy muốn một lần nữa mời cậu gia nhập Port Mafia!"

"Gì đây? Như đòi trả nợ cho vụ cứu mạng tao à?"

Lưu Diệu Văn mỉm cười:" Đấy là nội dung của tin nhắn, còn tôi đến đây để đánh nhau, Mã Gia Kỳ ngài ấy quả nhiên dùng người ác chiến thật, tôi gia nhập Port Mafia cái ổng cho tôi chỉ huy cả một đội.."

Thấy Chu Chí Hâm có vẻ không hứng thú với nội dung trò chuyện này, Lưu Diệu Văn liền đổi sang một nội dung khác.

"Có lẻ GSS và Bầy Cừu đã là đồng minh rồi nhỉ?" Lưu Diệu Văn mỉm cười, nhưng nụ cười lần này nhìn hắn rất ngốc:" Trước khi chúng họp tác nhuần nhuyễn thì phải khử chúng thôi ~"

"....Bọn này sẽ giết hết..." Nụ cười của Lưu Diệu Văn đông cứng lại. Bỗng dưng Chu Chí Hâm không thoải mái trước câu nói này của hắn, dị năng bao bọc lấy cơ thể cậu phát ra ánh sáng màu đỏ, Chu Chí Hâm nhỏ giọng.

"Cả Bầy Cừu nữa à?"

Nhìn Chu Chí Hâm đang tức giận, Lưu Diệu Văn cúi đầu nhỏ giọng nói như đang giải thích cho cậu nghe.

"Về căn bản thì kết hoạch không thay đổi, nhưng mà giả sử có đồng minh nào đó nắm thông tin nội bộ địch và đưa ra lời khuyên...Thì cũng có thể thay đổi kế hoạch đất!"

Ánh sáng trên người Chu Chí Hâm nhanh chóng biển mất, cậu bình tĩnh hơn, nhỏ giọng nói:" Lời khuyên từ đồng minh hả?"

"Đúng thế" Lưu Diệu Văn mỉm cười:" Ví dụ như một đồng minh nào đó cùng trong Port Mafia...Vì tôi chỉ tin vào lời nói của đồng đội thôi.."

Chu Chí Hâm cau mày nhìn thẳng vào mắt của Lưu Diệu Văn, cậu gằn giọng:" Mày định đưa ra giao kèo đấy à thằng khốn ác ma này?"

Ánh mắt Lưu Diệu Văn thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng trở nên kì lại hơn:" Cơ mà nếu ai đó từng thua cược game với tôi mà nhập hội....Thì tôi sẽ ra lệnh và sử dụng cậu ta triệt để như một chú chó.."

Chu Chí Hâm trừng mắt:" Một ngày nào đó tao sẽ cắn chết mày!?"

"Nghe hay đấy ~ Cứ như thú hoang ấy nhỉ?"

"Đừng giết lũ nhóc...." Chu Chí Hâm không muốn đôi co với tên điên này nữa, quay mặt đi nơi khác mặc kệ hắn ta muốn làm gì làm, muốn nói gì nói.

"Cũng được thôi:" Lưu Diệu Văn đứng dậy khỏi hàng đá mà lớn giọng:" Mọi người nghe thấy rồi chứ? Y như lệnh mà tôi nói trước khi đến đây, không được làm lũ nhóc bị thương."

"À này, mấy giọt nước mắt khi nãy của cậu trông tuyệt lắm đấy Chu Chí Hâm ~" Lưu Diệu Văn bỗng dưng quay mặt lại nhìn Chu Chí Hâm một cách hứng thú khiến cậu bỗng rùng mình. Cậu mắng.

"Tên điên này, ngươi đang làm ta sợ đấy!" Lưu Diệu Văn mỉm cười, kết thúc câu chuyện, hắn nhảy khỏi tảng đá xoay người chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, bỏ lại Chu Chí Hâm một mình với cái vết thương cứ rỉ máu kia.

"..Ra vậy...hắn ta tính đến tình trạng này rồi cơ à." Chu Chí Hâm đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu tức giận mà đập tay lên chân.

"Khốn thật, mình hóa ra từ lâu đã nằm gọn trong tay hắn mà ứ hề hay biết gì cả, tức thật...Cái thằng khốn kiếp, mưu mô xảo quyệt kinh thật..."

...

Hai ngày sao tại trụ sở chính của Port Mafia, Chu Chí Hâm nay vết thương do dao đâm trên bụng đã ổn hơn vì có sự giúp đỡ của Mã Gia Kỳ, hiện tại cậu đang đứng ở trong phòng làm việc của gã.

"Cái mũ gì đây?" Chu Chí Hâm đưa mắt nhìn chiếc mũ được Mã Gia Kỳ đưa cho ở trên tay mình mà khó hiểu hỏi. Mã Gia Kỳ liền nhìn cậu mà đáp lời.

"Thông thường ở Port Mafia, thành viên với sẽ được phụ trách bởi người khiến chúng gia nhập. Và lính mới sẽ nhận một món đồ của họ để đại diện cho mối quan hệ này."

Mã Gia Kỳ khoanh tay ngồi trên ghế, mắt gã nhắm chặt lại nói tiếp:" Ta đã đưa cho Lưu Diệu Văn chiếc áo choàng của anh ta...còn chiếc mũ này thuộc về cậu.."

"Cái mũ này trong cũ kĩ quá nhỉ?" Vẻ mặt Chu Chí Hâm không có chút gì gọi là chê bai nhưng lời cậu nói ra thì lại khác.

"Nó được tìm thấy trong đống đồ của Đặng Nguyên" Nghe Mã Gia Kỳ nhắc đến đây là chiếc mũ của Đặng Nguyên, Chu Chí Hâm liền ngớ người một chút sau đó nhìn chăm chú vào chiếc mũ.

Mã Gia Kỳ im lặng nhìn Chu Chí Hâm, sau đó đứng lên khỏi ghế đi đến bên cạnh cửa sổ mà nhìn ra thành phố Thượng Hải, gã mỉm cười.

"Tất cả những điều chúng ta cần làm...đó là bảo vệ thành phố chúng ta yêu..." Chu Chí Hâm đã thật sự bị lời nói này của Mã Gia Kỳ làm cho cảm động, cậu đột nhiên nhớ đến một thứ gì đó.

Phải rồi nhỉ. Đồng đội, đó là thứ mà Chu Chí Hâm thiếu và cậu cần nó. Cậu cũng muốn bản thân mình không bị vô dụng, cậu muốn có người để bản thân cậu bảo vệ.

Port Mafia, Mã Gia Kỳ, đồng đội!!

Chu Chí Hâm mỉm cười, đặt chiếc mũ trước ngực mình bắt ngờ quỳ một chân xuống trước mắt Mã Gia Kỳ. Gã quay đầu lại nhìn Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm cung kính.

"Vậy thì ta xin hiến dâng thân thể này, máu thịt này...tất cả cho ngài, thưa boss! Nếu ngài trở thành nô lệ để bảo vệ nơi này thì tôi nguyện sẽ trở thành nô lệ của ngài, nguyện giết tất cả những kẻ thù của tổ chức."

Chu Chí Hâm ngẩn mặt lên:" Những kẻ dám động đến tổ chức này hay đồng đội của ta..đều sẽ bị nghiền nát dưới trọng lực này!!"

Mã Gia Kỳ hài lòng mỉm cười nhìn Chu Chí Hâm

"Mừng cậu đến với Port Mafia, Chu Chí Hâm"

Port Mafia có năm kẻ đứng đầu khác, và Lưu Diệu Văn là chỉ huy cấp cao của nhóm 3, Mã Gia Kỳ lại cho cậu làm cộng sự của hắn nhưng lại để cậu về với đội 5 dưới chướng của một người đàn ông khác.

Chu Chí Hâm sau khi thay quần áo mặc lên người một bộ vest đen, trên vai còn khoát một cái áo choàng, cậu cầm khư khư chiếc mũ của Đặng Nguyên trên tay, đưa mắt nhìn chỉ huy của cậu.

"Sao ngài lại kéo tôi đi họp vậy?" Đôi mắt Chu Chí Hâm có chút tò mò về người đàn ông đó. Anh ta đưa mắt mỉm cười nhìn Chu Chí Hâm.

"Đừng gọi ta là ngài nữa, ta đã nói với nhóc rồi mà?" Trương Chân Nguyên mỉm cười cúi đầu nhìn Chu Chí Hâm sau đó nói tiếp.

"Đơn nhiên là vì liên quan đến buổi ra mắt của cậu với cả tổ chức rồi, lần này ta sẽ họp với đối tác Mafia bên mảnh kinh tế!" Trương Chân Nguyên dịu dàng nhìn Chu Chí Hâm khiến cậu có một suy nghĩ, người hiền lành như anh vậy mà lại là chỉ huy cấp cao của Port Mafia.

Chu Chí Hâm rũ mi mắt:" Lỡ tôi làm cho đối tác tức giận thì sao? Tính tôi khó hiểu lắm."

"Đến lúc đó rồi tính sao" Trương Chân Nguyên mỉm cười. Nhìn anh, Chu Chí Hâm chớp chớp mắt bỗng dưng Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng nói của một cô bé, cô bé nhỏ xíu khoảnh chừng 7 8 tuổi nắm lấy tay Lưu Diệu Văn đi bên cạnh Mã Gia Kỳ.

"Này này, chơi với em đi mà Lưu Diệu Văn" Cô bé mỉm cười, nghe ai đó nhắc đến Lưu Diệu Văn, chân Chu Chí Hâm bỗng dưng dừng lại. Đưa mắt nhìn về phía trước..

Chu Chí Hâm liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang bất lực:" Rồi rồi, một chút nữa chúng ta cùng nhau....Aaa Chu Chí Hâm?"

Lưu Diệu Văn đang nói nhìn về hướng Chu Chí Hâm thấy cậu liền hét lên, không hiểu vì sao khi nhìn thấy Trương Chân Nguyên bên cạnh cậu liền làm Lưu Diệu Văn kích động mà chạy đến trước mắt cậu.

"Chu Chí Hâm! Sao cậu lại gia nhập cái tổ chức này thế hả? Cậu là chó của tôi mà?"

(Ghen trong âm thầm, Văn đang âm thầm mắng Mã Gia Kỳ vì tại sao lại không cho Chu Chí Hâm vào đội của ổng mà lại cho cậu vào đội của người khác)

"Nè nè cậu quên rồi sao? Cậu thua game tôi nên đã là chó của tôi rồi mà! Tại sao cậu lại vào đội của Trương Chân Nguyên chứ?"

"Tao về đội ai là quyền của tao chứ thằng khốn này!!!" Chu Chí Hâm hét lên đợi đến khi Trương Chân Nguyên tách Chu Chí Hâm ra khỏi Lưu Diệu Văn thì cả hai mới chịu im lặng nhưng vẫn còn hậm hực lắm.

"Cho hai nhóc này làm cộng sự của nhau có ổn không vậy?" Trương Chân Nguyên gãi đầu bất lực nhìn Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ nhanh chóng mỉm cười đáp.

"Chỉ có kim cương mới mài được kim cương thôi..cậu hiểu mà?.."

Đáp lại lời của Mã Gia Kỳ thì tiếng cười nhẹ nhàng của Trương Chân Nguyên, thật là, hai người này sẽ ngay ra sóng gió gì tiếp theo đây..

Tối hôm đó Chu Chí Hâm đã lên sân thượng của trụ sở mà ngồi đó uống rượu một mình, mặc dù bên trong bọn đang ăn mừng chào đón hai thành viên mới là cậu và Lưu Diệu Văn mặc dù Lưu Diệu Văn đã ở đây gần 1 năm rồi.

Cậu ngã người uống một rượu sau đó ngồi ngước mắt nhìn mấy ngôi sao sáng trên bầu trời. Đêm nay bình yên thật, vừa nghĩ thì giọng Lưu Diệu Văn đã phát ra sau lưng cậu.

"Oh, tên nhãi nào đây?" Nghe lời nói thiếu đánh của Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm chọn làm lơ hắn, cậu lại ngẩn người uống một ngụm rượu. Thấy Chu Chí Hâm mãi không thèm trả lời mình khiến Lưu Diệu Văn có chút tức tối. Hắn bỗng dưng vòng qua từ sau lưng Chu Chí Hâm mà đến trước mặt cậu ngồi thẳng xuống.

"Cậu lén uống rượu? Không quái nào mà boss cấm tôi uống rượu mà lại cho cậu uống được!!" Lưu Diệu Văn đưa tay giựt chai rượu từ tay Chu Chí Hâm khiến cậu tức giận.

"Này trả đây" Chu Chí Hâm đòi lại như Lưu Diệu Văn lại say no, hắn ta ngã người uống thử một ngụm thì liền lăn ra ho khụ khụ như muốn chết đến nơi.

"Đắng muốn chết mà Chu Chí Hâm cũng uổng được?"

"Đúng là trẻ con" Chu Chí Hâm mỉm cười đắc thắng vì chắc cậu hơn hắn mỗi cái này. Nhưng giây sau Lưu Diệu Văn liền thẳng tay cằm lấy chai rượu ném đi.

Chu Chí Hâm thật sự muốn đấm hắn như lại bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Diệu Văn nhìn cậu:" Nè, cậu có bạn thân nào không Chu Chí Hâm?"

Chu Chí Hâm rũ mi mắt:" Không có..à không, có nhưng bị ngươi giết hết vào hai ngày trước rồi..."

Lưu Diệu Văn đảo mắt, tôi thì có đó nhá, mắt Lưu Diệu Văn sáng lên khi nhắc về hai người bạn thân của hắn, một người cũng thuộc Port Mafia, mà một người là người bình thường.

Chu Chí Hâm yên lặng lắng nghe hắn kể về hai người bạn thân, đây là lần đầu tiên hắn nói về bản thân hắn. Chu Chí Hâm nhìn thấy trong đáy mắt của Lưu Diệu Văn lóe lên niềm hạnh phúc nhỏ, khác hẳn với thằng nhóc có khuôn mặt đen thui như thường ngày....

Ngày hôm đó đang đi ngoài đường thì Chu Chí Hâm nhìn thấy Lưu Diệu Văn đi cùng với hai người bạn thân của hắn, lúc đó Lưu Diệu Văn cũng nhận ra cậu, nhưng hắn không quan tâm, còn Chu Chí Hâm thì đã chủ động kéo mũ xuống bước nhanh qua ba người.

Nhưng có một điều Chu Chí Hâm không biết được, đó là suốt buổi gặp mặt của Lưu Diệu Văn và hai người bạn kia thì hầu như chỉ toàn là nghe thấy hắn nhắc đến người cộng sự.

Nào là, Chu Chí Hâm đáng ghét lắm...hôm nay tôi còn bị Chu Chí Hâm đá bay ra khỏi phòng. Hôm nay Chu Chí Hâm trở nên dịu dàng đến kì lạ..Chu Chí Hâm như này..

Chu Chí Hâm hôm nay.

Chu Chí Hâm...

Chu Chí Hâm đang đi trên hành lang thì đột nhiên nghe thấy động tỉnh, một nhóm người chạy lướt qua cậu một cách nhanh chóng khiến cậu phải kéo lấy một người lại mà hỏi chuyện.

"Thưa ngài, Trương Vũ phản bội tổ chức, giết chết Từ Tấn rồi ạ!!"

/Xoảng/

Tiếng vỡ ly vang lên phía sau lưng Chu Chí Hâm, cậu quay người lại, là Lưu Diệu Văn, vẻ mặt hắn tái nhợt khi nghe lời của người kia nói, hắn nhỏ giọng run rẩy hỏi lại.

"Ngươi nói cái gì! Trương Vũ phản bội tổ chức..giết chết Từ Tấn rồi sao?" Nhìn Lưu Diệu Văn như thế này, Chu Chí Hâm đột nhiên nhớ ra hai người nào đó.

"Cậu biết không Chu Chí Hâm, tôi có hai người bạn, một người tên là Từ Tấn, anh ta khá cao, còn một người nữa tên là Trương Vũ anh ấy ở dưới chướng của Đinh Trình Hâm đội 2.."

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lưu Diệu Văn, tim Chu Chí Hâm bỗng dưng quặn thắt lại, sau khi nhìn thấy nước mắt của Lưu Diệu Văn rơi xuống thì lúc đó Chu Chí Hâm mới biết được...

Thế giới của Lưu Diệu Văn...sụp đổ rồi....

Bước vào căn phòng trống trải chỉ có một cái bàn làm việc và núi giấy tờ được chất chồng lên nhau. Trong căn phòng yên ả chỉ động lại tiếng khóc nghẹn của người con trai bé nhỏ.

Chu Chí Hâm bất gặp Lưu Diệu Văn đang trốn dưới hộp bàn làm việc của hắn mà khóc đến ngất lên ngất xuống, có vẻ hắn cảm thấy đau đớn lắm.

"Nè! Ngươi đúng là thảm hại thật!" Chu Chí Hâm kéo Lưu Diệu Văn ra khỏi hộp bàn kia, phải mất một lúc lâu để hắn nghe lời mà bước ra, nhưng có vẻ là việc khiến hắn ngừng khóc thì không dễ dàng gì.

Nhìn Lưu Diệu Văn khóc đến cả mặt tái nhợt như người sắp chết, Chu Chí Hâm yên lặng không biết phải an ủi thế nào. Suy cho cùng thì hắn là kẻ mà cậu ghét nhất, nhưng hắn vẫn là cộng sự của cậu, nếu hắn có mệnh hệ gì chắc Mã Gia Kỳ sẽ tống khứ cậu đi luôn.

Miệng Chu Chí Hâm mở ra định nói gì đó thì đột nhiên nhận thấy Lưu Diệu Văn đang tiến đến gần mình. Cậu yên lặng nhìn theo hành động của hắn, giây tiếp theo hai tay Lưu Diệu Văn phủ lấy eo của cậu, tiến đến gần đến nổi cơ thể hắn đụng vào cơ thể cậu.

Đầu Lưu Diệu Văn gục xuống vai Chu Chí Hâm, khóc càng dữ dội hơn vì đã tìm được chỗ dựa. Nếu là ngày thường thì Lưu Diệu Văn chắc chắc đã bị một đá văng khỏi phòng rồi nhưng hôm nay thì khác. Chu Chí Hâm ấy vậy mà lại đưa tay lên vuốt vuốt lưng của hắn như kiểu đang vỗ về một đứa trẻ.

Suốt cả đêm đó cả hai không ai bước ra ngoài. Một người khóc. Một người dỗ. Một người nói về cuộc đời bi kịch của bản thân. Một người ngồi lắng nghe.

Chu Chí Hâm cứ nghĩ sau ngày hôm đó thì cậu và Lưu Diệu Văn hiểu về nhau hơn, và cậu cũng nghĩ đến chuyện cả hai sẽ cùng nhau làm cộng sự cho người kia đến khi chết.

Nhưng mà....

"Tối hôm qua Lưu Diệu Văn đã bỏ trốn khỏi Port Mafia rồi...Cậu ta đã phản bội chúng ta.." Lời này chính miệng Mã Gia Kỳ nói với cậu, Chu Chí Hâm im lặng, chẳng tỏ ra tức giận hay gì cả.

Yên lặng cầm lấy cốc rượu được một người mang đến mà uống hết một hơi...

"Trốn rồi thì tốt. Hắn tốt nhất đừng để ta gặp lại, ta thề...nếu gặp lại vào lần sau..ta nhất định sẽ tự tay giết chết hắn..." Chu Chí Hâm dùng tay không bóp nát ly rượu trên tay mình. Mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tay cậu để lại những vết sẹo nhớ giúp cậu lời thề này.

Lưu Diệu Văn làm gì mà dễ dàng rời đi sớm như vậy, trước khi đi hắn vẫn không quên cày bom hẹn giờ vào xe của Chu Chí Hâm. Đợi đến tối Chu Chí Hâm đến lấy xe cũng là lúc bom vừa được kích nổ khiến cho cậu phải bay xa vài mét. Từ đó về sau Chu Chí Hâm vẫn luôn truy lùng tên khốn dám làm nổ xe của cậu.

Sau khi Lưu Diệu Văn chạy trốn khỏi Port Mafia, tội danh lúc trước của hắn đột nhiên được tẩy trắng một cách khó hiểu. Sau khi rời đi khoảng 1 năm, Lưu Diệu Văn đã gia nhập vào một tổ chức khác được gọi là.

Tổ chức công ty Thám Tử Vũ Trang! Trụ sở thám tử dành cho những người có dị năng đặt biệt để chóng lại mấy tổ chức khác, chẳng hạn như Port Mafia và nhưng Mafia trong giới khác. Nhưng tổ chức không làm dưới chướng ai cả, cảnh sát cũng không!

Thời gian tiếp theo là, 1 năm, 2 năm, 3 năm rồi 7 năm sau.

Lưu Diệu Văn năm 15 tuổi là một tên nhóc không xem ai ra gì thích tự tử lại có một bộ não thông minh đến khó hiểu. Nhưng sau khi rời khỏi Port Mafia và tham gia vào tổ chức thám tử vũ trang thì tính cách hắn thay đổi hẳn.

Thiếu đòn. Thiếu đấm. Thiếu đá. Và thiếu Chu à mà thôi...

Lưu Diệu Văn hiện tại là một người rất vui vẻ, tính cách hoạt bát nâng nổ nhưng lười thì vẫn lười, thích tự tử thì ăn vào trong máu rồi không bỏ được.

Nhưng mà hiện tại, không hiểu lý do gì sao mà hắn lại bị bắt giam vào trong một tòa nhà khá cao trong, bị nhốt trong một lòng kính nhỏ với không gian không bằng cái phòng ngủ trong nhà trọ nữa.

Hiện tại hắn đang dùng cơm, Lưu Diệu Văn bỏ thức ăn vào miệng, đưa mắt nhìn một người khác cũng đang bị giam giống mình nhưng là ở một phòng kính khác trước mắt hắn.

"Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào quá vậy nhỉ?" Lưu Diệu Văn khó hiểu nheo mắt, Nghiêm Hạo Tường bên kia vừa bỏ thức ăn vào miệng vừa nói.

"Không phải chúng ta đang bị tách biệt với bên ngoài sao? Ừm..cậu có muối không cho tôi lọ muối nào." Nghiêm Hạo Tường nhìn vào khay cơm chẳng có lọ muối nào sau đó đưa mắt nhìn về hướng Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn để ý thấy có muối trên bàn hắn, ngay lập tức cầm lọ muối lên ném về hướng Nghiêm Hạo Tường.

/Bộp/

Hai thằng nhìn nhau... Lưu Diệu Văn nhìn lọ muối bị ném vào tấm kính rồi từ từ rơi xuống. Chịu rồi nhưng lại chẳng dừng lại, Lưu Diệu Văn lại đột nhiên mở giọng xin một quả trứng từ cơm trưa của Nghiêm Hạo Tường

"Ê, cho quả trứng với" Nhìn Nghiêm Hạo Tường cầm quả trứng lên, anh không nhanh không chậm ném về phía hướng Lưu Diệu Văn để rồi.

/Bốp/

Cái trứng vỡ nát rơi xuống.

Hai cha quên là mình bị tách riêng rồi à, chia sẽ đồ ăn cho nhau bằng niềm tin à, nhưng hai người không quan tấm đến chuyện đó mà lại quan tâm đến chuyện quả trứng sống kia.

"Ai đời lại để trứng sống vào cơm của người khác như vậy chứ???"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com