TruyenHHH.com

All Chu Fic Ngan

"Con nhất quyết không cưới?"

"Con không không cưới! Con thân là đàn ông lại bị bắt phải gả cho một người đàn ông? Đã vậy người này còn từng giết chết 2 người vợ trước nữa! Ba mẹ đành lòng đẩy con vào hang sói sao?"

Chu Chí Hâm kháng cự trước ánh mắt của gia đình, cậu nhăn mặt chao mày lớn tiếng nói, ép cậu làm gì cũng được, trừ cái việc phải cưới tên đàn ông kia ra. Một người mà từ trước giờ cậu chưa từng gặp mặt, đến tên họ là gì mà cậu còn không biết...Ờm nghe đâu cũng ngoài 40 rồi..

"Mặc kệ con đồng ý hay không, cha nói cưới là cưới, không được phép từ chối!" Chu lão gia tức giận vung tay, ném lại một câu nói rồi bước đi lên cầu thang, Chu phu nhân thấy chồng tức giận cũng khuyên Chu Chí Hâm vài câu, sau đó chạy theo ông về phòng.

"Tức chết đi được!!" Chu Chí Hâm ngồi xuống ghế, tay gót một cốc nước nhanh chóng uống sạch sẽ, đặt cốc nước xuống, nhanh chóng ngã người ra sofa, đột nhiên nhớ đến gì đó, lấy điện thoại khỏi túi quần, bấm một số điện.

"Wei?"

"Đang cáu, đi uống chút không?"

"Ok."

Tắt máy, Chu Chí Hâm quay người bước về phòng, sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc lên một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần đen bó. Chu Chí Hâm không thèm để ý mình sẽ đi đâu, làm gì, thoải mái là được. Ngồi trong phòng xịt lên một chút nước hoa, sau đó cầm lấy bóp tiền cùng với điện thoại mà rời khỏi nhà.

Đến một địa điểm có tên là quán bar Xxx. Chu Chí Hâm nhếch môi bước vào bên trong, mới đầu bảo vệ thấy cậu lạ mặt còn chặn lại tưởng em học sinh nào trốn học, nhưng sau khi xem thẻ chứng minh của cậu liền cúi đầu.

"Mời Chu thiếu gia."

Chu Chí Hâm lấy lại thẻ chứng minh, mỉm cười bước vào bên trong, không gian bên trong đều là ánh đèn mập mờ chói lóa, tiếng nhạc xập xình kéo theo đó là mấy cô gái xinh đẹp lắc lư bên trên sân khấu. Chu Chí Hâm cũng không quan tâm lắm, cậu không thích dao du với mấy cô gái bên ngoài, chỉ thích tiền và rượu thôi.

Đến trước một bàn, cả một bàn lớn chỉ có một chàng thiếu niên cỡ tuổi cậu, cậu ta lắc ly rượu trong tay nhìn Chu Chí Hâm, khóe môi mỉm cười, giọng nói vừa giận vừa mang vẻ trêu hoa nghẹo bướm.

"Aiya, Chu thiếu đúng là bất lịch sự, đợi người ta chờ lâu như vậy?" Tả Hàng mỉm cười nói, Chu Chí Hâm không trả lời lại, ngồi xuống bàn đối diện với y, một lúc sau mới lên tiếng.

"Câm cái miệng của cậu lại đi, ông đây đang cáu lắm!"

"Ai chọc ông sao?" Tả Hàng bỏ ly rượu trên tay xuống, ra hiệu cho một người đứng gần đó, rót rượu vào ly cho Chu Chí Hâm. Chu Chí Hâm nhìn người kia rót rượu cho mình, ánh mắt có phần cáu gắt lên tiếng.

"Còn ai ngoài lão Chu nữa, cha bắt tôi phải cưới chồng, là cưới chồng đó?"

/Phụt/ Tả Hàng nhịn cười đến nhăn nhó mặt mày lại, nhưng bắt gặp ánh mắt giết của Chu Chí Hâm liền im lặng, mặt nghiêm túc hơn một chút, cuối đầu.

"Ông biết đó là ai không?"

"Không biết...chưa biết tên luôn, chỉ nghe thoáng là họ Lưu." Chu Chí Hâm cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm liền trả lời. Tả Hàng cúi đầu nghĩ gì đó, đột nhiên y ngước mặt lên, vẻ mặt 3 phần hớn hở 7 phần lo lắng nói lớn

"Lẽ nào là Lưu Diệu Văn của Lưu Thị?" Y nói không nhỏ cũng không lớn nhưng khiến cho những ai nghe được phải chú ý, ánh mắt của người phụ vụ rượu bên cạnh Chu Chí Hâm cũng sửng lại mà nhìn chầm chầm vào Tả Hàng.

Thoáng để ý thấy không còn tiếng la hét, Chu Chí Hâm ngước mắt lên tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt của đám người kia cũng dời đi, nhanh chóng tiếp tục công việc của bản thân. Chu Chí Hâm nhìn Tả Hàng, nhỏ giọng.

"Lưu Diệu Văn là ai, Lưu Gia là ai, sao nhìn bọn họ có vẻ sửng sốt khi nhắc về hắn ta vậy?" Tả Hàng nhìn xung quanh, sau đó đứng dậy, nhanh chóng chạy qua phía bên cạnh nơi Chu Chí Hâm ngồi mà nói nhỏ.

"Là người đứng đầu Lưu Gia, hiện tại công ty của anh ta đứng đầu nước đấy, có thể nói là tuổi trẻ tài cao, chỉ mới 25 tuổi thôi đã đứng đầu Trung Quốc rồi!"

Chu Chí Hâm nhăn mặt nhìn Tả Hàng, âm thầm dơ một ngón like lên với y, sau đó nhớ ra gì đó, lập tức nhăn mặt:" Aiya, vậy thì không phải, người nào tôi nghe đâu là một ông chú ngoài 40 rồi."

Tả Hàng lần nữa được dịp cười khùng với anh, Tả Hàng lao nước mắt trên mi, nhìn Chu Chí Hâm nói mà giọng cười vẫn cứ vang vảng.

"Chu thiếu gia, ông chỉ mới 22 thua ông ta cũng chỉ thua 18 tuổi thôi mà?"

"Ông đang giỡn mặt với tôi đó à?"

Tả Hàng mỉm cười vui vẻ nhấp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn Chu Chí Hâm đang cau có uống liên tục vài ly, Tả Hàng thấy cậu cứ liên tục uống, y khự người nhanh chóng ngăn cản cậu uống ly tiếp theo.

"Uống ít thôi, tửu lượng ông kém vậy mà, xíu lại sau bí tị thì mệt người." Chu Chí Hâm nhìn y, quả thật y nói không sai, chỉ mới uống 5 ly mà mặt của Chu Chí Hâm đã đỏ tươi rồi. Cậu cười khờ nhìn y, nấc lên một cái.

"Chán nản..lấy chồng cái gì chứ..phiền phức~" Tả Hàng nhìn cậu phút chốc cảm thấy anh bạn thân thật đáng iu, định nói gì đó thì đột nhiên tiếng nhạc bị tắt đi khiến Tả Hàng có chút hụt hẫng, y nhìn về phía xa xa, bỗng thấy những người phục vụ rượu đã xếp thành hai hàng dài cúi đầu rồi.

Vì tiếng hét của mấy người đó mà cũng khiến Chu Chí Hâm chú ý không ít, cậu lờ đờ ngước mắt lên hóng hớt. Người đàn ông tóc bạc trắng bước đi giữa hai hàng người, phía sau hắn ta còn có vài người khác, nhưng người khiến Chu Chí Hâm chú ý thì chỉ có người đàn ông có mái tóc màu bạc kia.

"Ặc..cái gì vậy?" Chu Chí Hâm nhỏ giọng nhải, Tả Hàng bên cạnh đang chú ý mấy người kia thì quay lại nhìn anh mỉm cười:" Là Lưu Diệu Văn mà khi nảy tôi kể với ông á."

"Anh ta cũng là chủ của cái quán bar này!"

Chu Chí Hâm lại chú ý ngay lúc Tả Hàng không để ý mà lại với lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhưng ngay sau đó Tả Hàng cũng thấy, y nắm lấy cổ áo anh mà lắc lắc:" Ói ói! Ói ra mau!"

Lúc cả hai người đang dần co, Lưu Diệu Văn từ khi nào đã bước ngang hai người, mắt anh ta chú ý đến cả hai, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Chu Chí Hâm một cái, Chu Chí Hâm ngay lúc đó cũng ngước lên, mắt cả hai va vào nhau nhưng rất nhanh sau đó Lưu Diệu Văn đã quay đi.

Lưu Diệu Văn ngồi ở một bàn gần đó, tay lắc lắc ly rượu đỏ trên tay, nhưng ánh mắt cứ liên tục liếc về phía hai thanh niên nọ. Nghiêm Hạo Tường bên cạnh chú ý, hắn ta nhìn Lưu Diệu Văn, mỉm cười nói.

"Aiya, người mặc áo trắng ngồi đằng kia có phải là đại thiếu gia của Chu Thị không? Bên cạnh còn có một người khác kìa." Nhìn vẻ mặt vừa mỉa mai vừa trêu chọc của Nghiêm Hạo Tường, sắc mặt của Lưu Diệu Văn cũng không có biểu cảm gì đặt biệt, nhìn xuống ly rượu.

"Lắm mồm." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng nói, Nghiêm Hạo Tường bên cạnh nhìn anh, lại càng được chọc cười hơn:" Lưu Tổng giận rồi à?"

"Người đó không phải là vợ sắp cưới của cậu sao? Vợ mình đi với người khác vậy không thấy tức giận à?" Tống Á Hiên bên cạnh mỉm cười nói, y nhìn về phía Chu Chí Hâm, sau đó lại nhỏ giọng:" Cậu ta ở ngoài đời đẹp hơn trong ảnh, A Văn nhỉ?"

Lưu Diệu Văn lại cúi đầu im lặng, nhưng ai để ý kỉ thì sẽ thấy anh thoáng gật đầu, chỉ là thoáng thôi. Thoáng thấy Chu Chí Hâm được Tả Hàng đỡ đứng dậy, Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đưa mắt nhìn qua, thấy Tả Hàng dìu Chu Chí Hâm đi ra ngoài, mày của anh khẽ nhíu lại, đưa mắt nhìn qua Tống Á Hiên.

"Đó không phải là Tả Hàng sao?" Nghe Lưu Diệu Văn nói, Tống Á Hiên cũng khự lại đưa mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nhìn cả hai, khẽ nở nụ cười trừ.

"Thằng bé là bạn thân của Chu Chí Hâm!"

"Vô vị."

"Nè, cậu bình thường chút được không?" Nghiêm Hạo Tường nói, nhưng chỉ thấy Lưu Diệu Văn đã xoay mặt đi nhấp một ngụm rượu vờ như không nghe thấy.

"Xì.. Quá đáng."

"Trừ nữa lương."

"Ơ???"

"Dạ, bác chăm cậu ấy giúp cháu ạ, cậu ấy uống nhiều quá." Tả Hàng mỉm cười nhìn Chu phu nhân, bà cười nhân hậu nhìn y, khẽ nói:" Cảm ơn con, Tiểu Hàng."

"Dạ có gì đâu, thôi cháu xin phép về trước ạ!" Tả Hàng cúi đầu chào bà, sau đó xoay người mở cười xe, nhanh chóng lái xe đi. Lúc đem Chu Chí Hâm vào nhà, Chu lão vừa nhìn thấy cậu liền tức giận không thôi, ông nói.

"Đúng là không ra thể thống gì." Chu phu nhân nhìn Chu lão cười trừ:" Thôi, kệ nó."

Ngày hôn lễ diễn ra, Chu Chí Hâm một hai nhất định không muốn lên xe hoa, cậu ban đầu không chịu cưới rồi nhưng ba và mẹ vẫn cứ ép buộc, bây giờ t thật sự muốn bỏ trốn. Lúc xe hoa đến ngước đi, Chu Chí Hâm ngồi lỳ mãi trong phòng không chịu bước ra khỏi cửa nữa bước, lúc này lão Chu với bước vào, ông đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chu Chí Hâm khiến cậu phải bất lực mà bước ra khỏi cửa đi lên xe hoa.

Khó hiểu hơn là lúc chuẩn bị bước bước xuống xe hoa đến nơi làm lễ, đột nhiên có người dùng vải lụa đỏ mà bịt mắt cậu lại, Chu Chí Hâm mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng lười hỏi, nắm lấy tay một người mà để người đó đưa mình ra khỏi xe. Đi được đoạn thì người bên cạnh nhỏ giọng kêu Chu Chí Hâm dừng lại đứng yên, nhất định phải đứng yên, người kia còn khó hiểu bảo Chu Chí Hâm để một tay lơ lửng trên không trung. Nhưng mãi đến khi có một bàn tay nắm lấy tay cậu thì Chu Chí Hâm mới hiểu ra.

Từ lúc người bên cạnh cậu xuất hiện thì cả hiện trường đột nhiên ồn ào vô cùng, nhưng Chu Chí Hâm chỉ để ý một chuyện, nghe nói người mà cậu chuẩn bị gả là một ông chú mà, sao tay của người này không có vẻ gì là nhăn nheo hết vậy? Ngược lại lại còn rất cứng cáp. Sau khi trải qua cái lễ cưới đầy khó hiểu kia, là sau khi vừa dứt câu lễ thành, người kia đã buông tay cậu ra mà bỏ đi rồi, để lại Chu Chí Hâm đứng một mình trên bục mà cần người dẫn đi. Sau khi tháo cái vải trên mắt ra, Chu Chí Hâm dịu dịu mắt, cắt mắng một câu.

"Khốn kiếp, mỗi mắt chết ông!" Tắm vải lụa xinh đẹp trên tay bị Chu Chí Hâm không thương tiếc mà ném xuống sàn nhà, nhìn căn phòng xinh đẹp được treo đầy những vải đỏ, Chu Chí Hâm nhăn mặt.

"Sến sẩm, ọe."

Chu Chí Hâm không đợi "chú rể" về mà ngay lập tức cởi hết quần áo trên người ra thay bộ khác, mặc bộ này cả ngày thật khiến cậu khó chịu. Đi về phía cánh cửa, Chu Chí Hâm mở cửa ra, nhìn những người hầu ở bên ngoài cúi đầu chào mình mà ngơ ngác.

Nhà Chu Chí Hâm không phải là không có người hầu, nhưng mà như này thì cũng quá khoa trương, cậu nuốt nước bọt nhìn mấy người họ, nhẹ giọng hỏi.

"Tên kia..không, Lưu ờm Lưu Tổng đâu?"

"Thưa phu nhân, ngài không nên gọi Thiếu Gia như vậy đâu ạ." Một người cúi đầu cung kính nhìn cậu, Chu Chí Hâm cứng miệng, nhìn cô ta, giận quá hóa thẹn, xoay người bước đi thẳng xuống cầu thang mà không thèm hỏi thêm gì nữa.

Chu Chí Hâm hơi khó chịu vì đám người này cứ dí theo phía sau cậu, cậu nhìn bọn họ, đi ra ngoài vườn, Chu Chí Hâm bất chợt nhìn thấy một người đang ngồi trên bàn đọc sách, Chu Chí Hâm hơi khó hiểu, bây giờ ít nhất cũng là 9 giờ tối rồi, ai giờ này lại tiếc máu của mình đem ra cho mấy con muỗi nó hút máu vậy.

Chu Chí Hâm bước lại gần anh ta, lúc Chu Chí Hâm đến gần, người này cũng đồng thời ngước lên nhìn cậu, anh âm thầm cảm thán một câu:" Đẹp trai vãi!!"

"Em..hèm.."Nghe hai cô hầu gái phía sau hắng giọng, Chu Chí Hâm mới nhẹ nhàng che miệng, cười trừ, xem như chưa nghe gì đi hen, người này tóc đen, Chu Chí Hâm nhìn anh ta, âm thầm nghĩ trong đầu.

"Nghe nói là một ông chú có mái tóc bạc, người này chắc không phải."

Thấy vậy, Chu Chí Hâm nhìn anh ta ngước mắt lên:" Cho tôi hỏi chút, Lưu Tổng đâu rồi?"

Hai cô hầu phía sau rùng mình, Lưu Diệu Văn ngơ người nhìn Chu Chí Hâm, phải rồi, Lưu Diệu Văn còn chưa biết tên biết mặt của anh nữa, vả lại quả đầu đen anh mới bị mẹ bắt nhuộm lại vào mấy ngày trước, chắc Chu Chí Hâm tưởng anh là người khác rồi.

Hai cô hầu định nhắc nhở Chu Chí Hâm rằng Lưu Diệu Văn đang ngồi trước mặt, nhưng mặt vừa ngước lên liền đã bị ánh mắt của Lưu Diệu Văn dọa sợ mà lui xuống, Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng.

"Sao anh không trả lời tôi?"

"Ờm..Lưu Tổng vừa đến công ty rồi." Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm, thờ ơ nói, Chu Chí Hâm có chút bực mình với thái độ của anh, cậu khoanh tay nhăn mặt:" Thật là không ra thể thống gì, hôm nay là ngày đám cưới của tôi và ông ta, vậy mà ông ta vừa xong lễ liền chạy đến công ty."

"Ông ta?" Lưu Diệu Văn ngờ vực, bộ mình già dữ vậy sao. Chu Chí Hâm nhìn anh, tiếp tục nói:" Trước khi đến đây, tôi từng nghe ai đó nói là Lưu Tổng gì đó đã là một ông chú 40 có mái tóc bạc trắng rồi.. Trâu già thích ngặm cỏ non."

Lưu Diệu Văn ôm tim, thật sự muốn thổ huyết với câu cuối của Chu Chí Hâm, nhưng mà Chu Chí Hâm lại nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:" Anh tên là gì nhỉ?"

"Tôi.." Lưu Diệu Văn nhỏ giọng, đột nhiên cúi đầu xuống khiến Chu Chí Hâm khó hiểu, một lúc sau thì anh cũng ngước lên, mỉm cười nhỏ giọng đáp:" Cậu gọi tôi là Văn là được rồi Phu Nhân."

"Ẩy..Phu Nhân gì chứ? Đừng gọi vậy tôi không thích, anh có thể gọi tôi là Chu Chí Hâm!" Chu Chí Hâm mủm cười nói, nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt lại càng làm cậu vui vẻ hơn.

"Được..Chu Chí Hâm." Lưu Diệu Văn đáp. Chu Chí Hâm úp mặt xuống bàn, mặt mài ủ rũ nhìn xuống dưới chân bàn:" Aiya, tới cái mặt của người ta tôi còn chưa thấy nữa, không biết thế nào.."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, trang sách của anh nhẹ nhàng bị gió thổi tung lên, anh nhỏ giọng:" Ông ta đẹp trai lắm, chắc chắn."

"Tôi tin anh được không? Phải chi anh là người đó thì tốt quá." Chu Chí Hâm thở dài nói, Lưu Diệu Văn thật sự đứng hình, anh nhìn Chu Chí Hâm, đột nhiên cảm thấy không vui, thở hắt ra một hơi mà nghiến răng nói.

"Khuya rồi, cậu về phòng ngủ đi, chắc là Lưu Tổng sắp về rồi."

"Ừm ừm." Chu Chí Hâm nhìn anh, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên nói một câu:" Ngủ ngon nhé, Văn!"

Lưu Diệu Văn nhìn y thở dài, cầm điện thoại lên, ấn vào một group chat trên mành hình, ấn một vòng chữ rồi gửi đi.

" Thiếu phu nhân chính xác là một người vừa mê trai vừa mê tiền aa."

Vài người xem dòng tin nhắn Lưu Diệu Văn gửi đi, nhanh chóng có người hồi đáp.

Yan: A Văn dư tiền để cậu ta tiêu mà?

Hin: Hhh, thiếu phu nhân có vẻ đáng iu.

*Lưu Diệu Văn đã thả một haha vào tin nhắn của bạn*

Tống Á Hiên giật mình, y nhanh chóng thu hồi tin nhắn kia, Nghiêm Hạo Tường xem được thì cũng chỉ biết ngậm ngùi cười, Lưu Diệu Văn nhìn thấy tin nhắn vừa rồi của Tống Á Hiên đã thu hồi cũng buồn cười không thôi, cầm cuốn sách trên tay, nhanh chóng đi về phòng.

Mở cánh cửa phòng ra, nhìn thấy Chu Chí Hâm đang nằm trên giường đắp mặt nạ, Chu Chí Hâm quay mặt ra nhìn anh, đột nhiên vui vẻ mỉm cười:" Oh, Văn, có chuyện gì vậy?"

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, không trả lời, nhanh chóng tiến về phía giường ngủ mả đặt điện thoại lên bàn cùng quyển sách với con mắt khó hiểu của Chu Chí Hâm, sau đó xoay người đi về phía nhà vệ sinh

"Làm gì vậy?" Chu Chí Hâm nói. Lưu Diệu Văn dừng chân lại, xoay người, bước về phía Chu Chí Hâm, anh chóng tay xuống niệm, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu.

"Đi tắm.." Một câu nói vô cùng nhỏ nhưng mà lại khiến Chu Chí Hâm thắc mắc hơn.

"Đây là phòng của tôi và Lưu Tổng mà?"

"Lưu Tổng mà cậu nói là ai?" Cà vạt trên cổ Lưu Diệu Văn bị anh đưa tay nới lỏng, anh tháo chiếc cà vạt khỏi cổ đưa ánh mắt sắc bén nhìn Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm như thoáng chốc nhận ra gì đó, lập tức lùi người lại.

"Đừng nói...anh là???"

"Ừm..chồng của cậu" Lưu Diệu Văn chu môi, mỉm cười tinh nghịch nói, Chu Chí Hâm lại được dịp hoảng loạn hơn, cậu nhảy xuống giường, trên tay cầm chiếc gối nhìn anh.

"Anh lừa tôi?"

"Tôi đâu có lừa cậu?" Lưu Diệu Văn nói, ánh mắt lại càng vui vẻ, chiếc áo vets và cà vạt đều đã bị anh cởi ra ném ở trên giường, trên người chỉ còn chiếc quần âu đen và chiếc áo sơ mi trắng tinh.

"Không phải khi nảy cậu nói nếu người đó là tôi thì tốt quá sao? Thế nào? Hài lòng chưa?" Lưu Diệu Văn mỉm cười ngồi xuống giường nhìn cậu, nằm trên giường Lưu Diệu Văn nói.

"Nếu cậu không qua đây. Thì đừng trách tôi qua đó."

"Tại sao tôi phải nghe lời anh?"

"Tiền thì sao?"

"Ok!"

Chu Chí Hâm ném cái gối sang một bên, chạy đến bên Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn mở mắt nhìn cậu, đột nhiên đưa tay kéo Chu Chí Hâm xuống giường, vòng tay qua ôm lấy cả người cậu mà xiết chặt trên người mình, mặt anh dùi vào trong hỗm cổ trắng mà hít lấy hít để.

"Aaaa..anh chưa tắm mà?" Chu Chí Hâm hoảng loạn hai tay đặt ở giữa ngực anh cố gắng đẩy ra nhưng không thành, anh ôm chặt quá. Thấy Lưu Diệu Văn cứ ôm mình mà hôn, Chu Chí Hâm cũng khự lại, yên lặng để anh ôm ấp.

Nhưng mà một lúc sau, tay của Lưu Diệu Văn bắt đầu không yên phận, bàn tay kia đã bắt đầu luồn vào trong quần của cậu mà xoa bóp cặp mông to tròn khiến Chu Chí Hâm phải ngượng cả mặt. Mặt cậu đỏ tươi lớn giọng nói:" Biến thái..làm gì vậy?"

Lưu Diệu Văn kê miệng ngay tai Chu Chí Hâm, nhẹ nhàng thốt lên hai từ:" Động phòng!"

Ôi..Chu Chí Hâm quên nghĩ đến chuyện này..

"C-cái..cái gì.." Chu Chí Hâm vùi mặt xuống ngực Lưu Diệu Văn, ấp úng. Cái quái gì đang diễn ra vậy, động phòng với một thằng đàn ông á, Chu Chí Hâm không muốn, nhưng mà tay của người kia lại bắt đầu chuyển đối tượng thành eo của cậu mà xoa nắn rồi.

Lật Chu Chí Hâm lại để cậu nằm dưới thân mình, Lưu Diệu Văn nhìn thấy mặt của cậu đã đỏ hơn rồi, quần áo trên người cũng không chỉnh tề, mấy cúc áo bị anh chóc khá nảy giờ cũng bung hết ra cả rồi. Đường nét trên cơ thể lộ ra trước mắt Lưu Diệu Văn, tuy là cơ thể cậu không nuột nà thon thả nhưng da thịt lại rất mềm mại, tay và bụng cũng gọi là có chút cơ đi, đặt biệt là bắp tay, nhìn rất vừa mắt, và cả, eo này nữa..

Ngón tay Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng ấn xuống bụng Chu Chí Hâm, bàn tay bắt đầu miết lấy da thịt, lướt từ chỗ này đến chỗ khác rồi dừng lại ngay hai chấm nhỏ trước ngực, nhẹ nhàng đưa tay ấn nhẹ xuống chấm nhỏ, Chu Chí Hâm đã giật nảy lên.

"Ư..hức.."

Lưu Diệu Văn đứng hình, động tác cũng dừng lại, đó giờ anh chỉ từng qua đêm với hai người, người đầu tiên là một cô gái, người thứ hai là Chu Chí Hâm, vợ hiện tại của anh. Nhưng lúc làm tình với cô gái đó, Lưu Diệu Văn cảm thấy cảm giác chẳng giống với bây giờ, bây giờ kích thích hơn nhiều.

"Cậu?" Lưu Diệu Văn nhìn Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm xấu hổ mà che miệng lại. Cả khuôn mặt đỏ ửng, tai và cổ lại càng đỏ hơn, hơi nóng trong người bóc lên khiến cho đôi mắt cứ rưng rưng nhưng chẳng thể chảy nước mắt.

"Tôi.."

"Kh..không sao..đừng hoảng.." Lưu Diệu Văn quay mặt đi nơi khác, nhẹ giọng an ủi, tính tình anh từ trước đến giờ rất khắc khe, lại vô cùng nghiêm túc và ít nói, nhưng không hiểu sao khi trước mặt Chu Chí Hâm, anh đột nhiên lại biến thành người khác thế này.

Dễ ngại ngùng hơn nữa..

"Tôi k- hức.. không.." Chu Chí Hâm nấc lên một tiếng, dùng cả bắp tay che đi đôi mắt của mình. Thân dưới đột nhiên khó chịu, ngứa ngáy khiến cậu phải ma sát hai chiếc đùi non lại với nhau, đồng thời cạ vào Lưu Diệu Văn khiến cậu nhỏ của hắn cũng bừng tỉnh.

Lưu Diệu Văn cúi xuống, hôn nhẹ vào hõm cổ của Chu Chí Hâm, cắn nhẹ xương quai xanh khiến cậu đau mà nấc lên, nơi nào mà môi anh đi qua đều để lại nhưng chấm đỏ xanh nỗi bật trên làng da trắng hồng của cậu. Lưu Diệu Văn cắn vào tai Chu Chí Hâm, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm..

"Chu Chí Hâm..nếu tôi làm cậu đau thì nhớ vỗ vào vai tôi nhé?"

Xạo riết quên, nhỏ có vỗ thì anh cũng có dừng lại đâu=)

Chu Chí Hâm nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà lúc quần vừa bị Lưu Diệu Văn cởi ra cậu liền hoảng sợ mà hét lên.

"D..đừng mà.."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu, ánh mắt đại di, một lần nữa nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào trán cậu, an ủi bằng một câu nói.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng..không làm cậu đau đâu."

Ngay lúc ngón tay vừa chạm vào hậu huyệt nhỏ bé, Chu Chí Hâm đã co người lại mà run rẩy dữ dội, Lưu Diệu Văn chèn ép bỏ mộ ngón vào bên trong, động đến vách ngân liền khiến Chu Chí Hâm khó chịu mà bật khóc.

"Hhum..hức..ưm.."

Lưu Diệu Văn tiếp tục, 2 ngón, rồi đến 3 ngón, náo loạn ở bên trong Chu Chí Hâm, khiến nhưng thứ nước đục màu trâng chảy ra không ít, nhìn thấy "bạn nhỏ" kia cũng đã ngước đầu lên, Lưu Diệu Văn mỉm cười hài lòng..

Lật người Chu Chí Hâm lại, để cậu nằm úp xuống, Lưu Diệu Văn nâng hông Chu Chí Hâm lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mông nhỏ, Lưu Diệu Văn trước khi xâm phạm hậu huyệt nhỏ cũng không quên cúi xuống liếm nhẹ tai Chu Chí Hâm mà nhỏ giọng nói.

"Tôi xin phép~"

Chu Chí Hâm sửng lại, chưa kịp nói gì thì nhận thấy phía dưới đã có thứ gì nóng hổi chạm vào mông, cả người cậu lặng đi, khi cái thứ đó từ từ tiến vào trong.

"Huhm..ức.a.."

Trước khi động, Lưu Diệu Văn cũng khống quên nói:" Ờ xém chút thì quên, tên của tôi là Lưu Diệu Văn nhé?"

Lưu Diệu Văn? Cái tên mà Tả Hàng đã nhắc đến Chu Chí Hâm nhớ đến nhưng vẫn chưa kịp mở miệng thì bên dưới đã bất ngờ tấn công, lời cậu thốt lên thì cũng chỉ là mấy câu vô nghĩa.

" A..a.a...L- Lưu.."

"Đúng rồi..gọi tên tôi đi nào bé cưng~"

Hóa ra trước khi làm anh đã nói tên anh cho cậu biết để cậu gọi tên anh trong lúc rên rỉ. Oa...biến thái.

"D-dừng hức..ưm..ư.ah hức..ah V..Văn..~"  Chu Chí Hâm vì kích thích và sung sướng mà rên lên không ngừng nghỉ, tay cậu nắm chặt lấy ra giường, rên khóc không ngừng nghỉ, còn Lưu Diệu Văn ở phía trên vẫn ung dung đốt lấy mộ điếu thuốc mà hút.

"Văn cái gì? Lưu Diệu Văn!" Lưu Diệu Văn đánh lên mông cậu một cái. Nhẹ nhàng giáo huấn lại bảo bối nhỏ đang quấy khóc dưới thân mình..

"Nào..Lưu Diệu Văn, nói đi!"

"L..Lư..ah..Lưu.." Chu Chí Hâm bị ngất đoạn vì bên dưới cứ vô ra liên tục làm cậu không thể nào đọc được tên của hắn, Lưu Diệu Văn đột nhiên dừng lại, tiếp tục vỗ vào cặp mông căn tròn kia.

"Nói đi."

" Hm..Văn..ưm..Lưu Diệu..hức..Văn.."

"Oh~, tốt lắm bảo bối, anh đây sẽ thưởng cho em một đêm từ bây giờ đến sáng ngày mai.." Lưu Diệu Văn rút thứ kia ra, lật người Chu Chí Hâm lại, dùng hai tay tách hai cặp đùi cậu ra, tiếp tục nhấm vào nơi đó mà mạnh bạo đâm vào.

"AAA..ah..đ.đau..hứ...đau quá..Văn..Văn.." Chu Chí Hâm bật khóc, nước mắt liên tục lăn dài trên khuôn mặt ủng hồng xinh đẹp, lại càng khiến Lưu Diệu Văn thích thú mà muốn chà đạp cậu hơn.

"Khi nảy tôi nói..là cậu đau, thì vỗ vào vai tôi thì tôi sẽ dừng lại..bây giờ cậu cố vỗ vào vai tôi nhé?" Lưu Diệu Văn nói mà trên mặt nở một nụ cười hết sức lưu manh, đâm rút mạnh bạo khiến cho Chu Chí Hâm càng khóc nhiều hơn..

Lưu Diệu Văn nắm lấy "Tiểu Chu" ấn lấy đầu nhọn của nó, bịt chặt lại không cho cậu bắn, Chu Chí Hâm vì khó chịu lại rên ka lớn hơn..

"Vô..hức vô lại..đồ hm..khốn..hức ức."

"Đợi tôi nữa chứ? Cậu bắn sớm thế làm gì?"

"Đau..nhức hức..khó..ưm khó chịu hưm.."

"Đợi tôi..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com