All Bach Ly Tu Hai Deu La Huynh De Cua Ta
Còn một chương nữa là end gòi , đợi bộ này end t sẽ chuẩn bị sẵn ngoại truyện cho mn he Chương này gồm : Tiêu Bách , Thương Tửu , Hà Quân và Diệp Bách
***
Thượng Đế quá nhân từ nên đã không đổ nước từ sông Hoàng Hà xuống nhân gian nữa. Với sự hợp tác của giang hồ và triều đình, cuộc khủng hoảng ở Nam An đã được ổn định, và nhiều câu chuyện hay được lan truyền. Ví dụ như Lang Gia Vương "chém ba nhát kiếm khiến đỉnh lũ rút lui”, Tống Yến Hồi đệ tử của Vô Song Thành “một kiếm chém nước, chặn vạn dòng chảy”, Lạc Hà tiên tử "tay không chặn lũ" . Và các anh hùng dùng kiếm mở rộng dòng sông. Trong số đó, ấn tượng nhất và cũng là người được khen ngợi nhiều nhất là Bách Lý Đông Quân, đại thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành, người được mệnh danh là "Tửu Tiên" đã đến Nam An và chia cắt sông Thương Giang bằng thanh kiếm vô song của mình. Kết quả là y được Bách Hiểu Đường xếp hạng nhất trong võ bảng năm đó. Nếu một người như vậy không phải là đệ nhất thiên hạ thì còn ai dám xưng là đệ nhất thiên hạ nữa?Tuy nhiên, khi Bách Lý Đông Quân nghe được chuyện này, y đã cười nói: "Cơ Nhược Phong quá giỏi khoe khoang ta rồi, nhưng đó cũng chỉ là một đòn kiếm bình thường mà thôi." Tiêu Nhược Phong cười nói: "Đệ chỉ bằng thanh kiếm ngẫu nhiên này đã cứu được mấy vạn người, sông Thương Giang bị chia làm hai, tương lai sẽ có hàng ngàn mẫu đất đai màu mỡ. Có thể nói công lao của đệ là lớn nhất, và đệ xứng đáng với danh hiệu vô song. Cơ Nhược Phong cũng không quá khoe khoang về đệ." Bách Lý Đông Quân gãi đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, y cười ranh mãnh nói: "Sư phụ nói Cơ Nhược Phong từng xếp người vào hạng nhất trong võ bảng, nên người mới chạy đến Bách Hiểu Đường rồi xé nát võ bảng đó. Tiểu sư huynh nói xem, hiện tại ta cũng là đệ nhất thiên hạ, nếu ta xé võ bảng, sư phụ sẽ không nhảy ra cười nhạo ta bắt chước người đó chứ?"Tiêu Nhược Phong biết y nhớ sư phụ của mình, kỳ thật hắn cũng nhớ lão nhân gia nhìn qua rất không đáng tin cậy kia, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: “Không biết nữa, đệ thử một lần xem?" Tư Không Trường Phong bưng thuốc đi vào, dội một gáo nước lạnh lên Bách Lý Đông Quân đang nóng lòng muốn thử, “Không biết sư phụ có xuất hiện thật hay không, nhưng ngươi khẳng định không có cơ hội xé nát võ bảng của Cơ Nhược Phong, ngươi quên rồi sao? Bảy năm trước ngươi cùng Đường Môn thỏa thuận?" Bách Lý Đông Quân sắc mặt thay đổi, y không khỏi cảm thấy áy náy. Nhìn y như vậy, Tư Không Trường Phong biết y thật sự suýt chút nữa đã quên, hắn lắc đầu thở dài: "Đường Liên Nguyệt cũng là người chu đáo. Biết Tửu Tiên đang cứu nạn ở Nam An. Hắn nói rằng vào giữa tháng tám, hắn sẽ đồng ý gửi Liên Nhi đến Tuyết Nguyệt Thành sau Tết Trung thu." Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Hắn thật chu đáo... Ai biết hắn có muốn lấy con trai của ta làm con của mình luôn hay không." Tư Không Trường Phong nói: "Việc này ngươi có thể yên tâm, Đường Liên Nguyệt đối với Liên Nhi chỉ là mối quan hệ sư phụ và đệ tử. Trưởng lão Đường Môn cũng đang tích cực giới thiệu nữ nhân cho hắn. Họ ước gì có thể thoát khỏi Liên Nhi càng sớm càng tốt."Bách Lý Đông Quân bĩu môi nói: "Hừ, ai thèm ở chỗ lạnh lẽo của bọn họ? Nếu không... Ta đã mang Tiểu Thạch Đầu về từ lâu rồi." "Ta rất không thích hắn, nhưng ngươi vẫn phải nhớ kỹ lòng tốt của hắn. Lúc ta đưa Diệp Đỉnh Chi về Thiên Ngoại Thiên, ta phát hiện Đường Liên Nguyệt đã âm thầm giúp đỡ đối phó rất nhiều kẻ truy đuổi." Tư Không Trường Phong nóiBách Lý Đông Quân trầm mặc một lát, nói: "Vậy trước mắt để ta ghi nhớ ân tình của hắn, sau này Đường Môn nếu có chuyện gì, ta sẽ giúp hắn một lần." Tiêu Nhược Phong nghe họ nói chuyện, chợt nhớ ra chính là do một đứa trẻ đã khiến cha hắn quyết định để lại di chiếu giết chết Đông Quân. Bây giờ nghe nói đứa trẻ đó là con của Đông Quân và Đường Liên Nguyệt, hắn không khỏi kinh ngạc. Đừng nghĩ đến một người lạnh lùng như băng, một người ấm áp như nắng xuân, sao hai người trái ngược nhau này lại đến với nhau và có một đứa con? Nhưng nhìn thấy Bách Lý Đông Quân vẻ mặt không muốn nhắc tới nữa, Tiêu Nhược Phong cũng không hỏi. Tiêu Nhược Phong cười nói với Bách Lý Đông Quân: "Đông Quân, ta không sao. Vốn dĩ đệ không phải muốn gặp An Thế sao? Đi nhanh đi. Nhưng... Đệ vung thanh kiếm chấn động kia, hiện tại đang ở trong hào quang rực rỡ. Ta là sợ rằng trên đường đi sẽ có rất nhiều người đến thách đấu, để thuận tiện cho việc đi lại, tốt nhất là đệ nên thay đổi diện mạo trước khi đi.” Bách Lý Đông Quân gật đầu, xoay người đi vào trong nhà. Khi y bước ra, dung mạo y đã thay đổi. Một nữ nhân xinh đẹp với khuôn mặt trái đào, mặc hoa phục màu vàng ngỗng nhẹ nhàng bước về phía hai người, đuôi hoa phục đung đưa nhẹ nhàng theo bước chân, giống như một cô nương xoay mình trong gió dưới mái hiên và nắng vàng. Tư Không Trường Phong nhìn thấy, hai mắt mở to, bởi vì nữ nhân này dung mạo rất giống với Tư Không Thiên Lạc. Một ý nghĩ chợt đến với hắn: Thê tử của mình phải trông như thế này. Bách Lý Đông Quân thấy hắn nhìn chằm chằm mình, y không khỏi cúi đầu xem xét chính mình. Y cũng không phát hiện có gì không đúng, liền ngẩng đầu nhìn Tư Không Trường Phong hỏi: "Ta ngụy trang có sơ hở sao?" Tư Không Trường Phong vội vàng lắc đầu rồi xoay người rời đi, vành tai bất giác đỏ bừng. Tiêu Nhược Phong nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi bật cười. Bách Lý Đông Quân hất tóc nói: "Vậy ngươi biểu tình kỳ quái như vậy làm gì, nếu như không có vấn đề gì, thì ta đi trước." Tư Không Thiên Lạc và Tiêu Lăng Trần bước vào và giật mình khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đã rời đi một cách yểu điệu, và rồi họ nhìn hai trưởng bối trong phòng. Tiêu Nhược Phong cười nói với Tư Không Trường Phong: "Sao không đuổi theo, ngươi còn chờ cái gì nữa?" Đông Quân đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Tư Không Trường Phong không ra tay, hắn có thể sẽ sống độc thân cả đời, Tiêu Nhược Phong nghĩ thầm. Sau khi Tiêu Nhược Phong nhắc nhở, Tư Không Trường Phong tỉnh táo lại, vội vàng cầm thương đuổi theo: “Đông Quân, chờ ta!” Lôi Mộng Sát đến đón Lang Gia Vương về, thấy Tư Không Trường Phong như một cơn gió đi ngang qua hắn, hắn không khỏi gãi đầu: "Hả? Đông Quân vừa mới đi qua sao? Hình như rằng ta không nhìn thấy nó, nhưng ta đã nhìn thấy một cô nương xinh đẹp." "Thật sự là một cô nương xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc cô nương ấy chỉ là sự cải trang của Đông Quân." Tiêu Nhược Phong cười khúc khích. Lôi Mộng Sát cười nói: “Xem ra cuốn sách “Trăm kiếp” đã khiến nó phải suy nghĩ kỹ càng, kỹ thuật ngụy trang của nó càng ngày càng thành thạo, vừa rồi ta suýt chút nữa đã bị nó lừa gạt, nhưng Đông Quân đi đâu vậy? Nó không ở cùng đệ cho đến khi vết thương của đệ được chữa lành sao?"Tiêu Nhược Phong nói: “Đệ ấy vốn là đi gặp An Thế, nhưng vì ta mà đã trì hoãn rất lâu. Sở dĩ đệ ấy thay đổi dung mạo, chính là vì thanh kiếm tuyệt thế đó, có rất nhiều người muốn đến thách đấu. Để tránh những rắc rối nên đệ ấy mới cải trang..." Tiêu Nhược Phong nheo mắt và chỉ mỉm cười mà không tiếp tục. Lôi Mộng Sát hiểu rõ, gật đầu rõ ràng: "Đông Quân xác thực có thể cầm cự. Nhưng vì sao tiểu tử Tư Không Trường Phong kia đột nhiên ngộ đạo?" Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng lắc đầu: “Trường Phong chỉ sống một cuộc sống minh bạch, cậu ấy chưa bao giờ ngu ngốc. Suy nghĩ của cậu ấy đối với Đông Quân rất quan trọng, cho nên Đông Quân không dám dễ dàng đồng ý. Đệ ấy cũng hy vọng Trường Phong có thể có được một người yêu thương mình hết lòng. Ai có thể ngờ rằng tiểu tử ngốc nghếch đó lại quyết tâm im lặng đến như vậy, Đông Quân sao có thể bằng lòng tiếp tục chờ đợi cậu ấy?"Lôi Mộng Sát xoa cằm, chậc lưỡi: “Xem ra trải qua sự sống và cái chết sẽ khiến con người ta thay đổi... Ta có thể coi như sống sót trong gang tấc trên chiến trường. Nhưng tại sao tẩu tẩu của đệ vẫn đối xử với ta như vậy... Không phải ta chỉ đến Bách Hoa Lâu để nghe nhạc thôi sao."Tiêu Nhược Phong mỉm cười, mím môi nói: "Huynh đáng đời. Lúc mới trở lại Thiên Khải, tẩu tẩu tính tình cực kỳ ôn hòa, hiện tại đều là lỗi của chính huynh, là ai khiến tẩu ấy khó có thể thay đổi?" Lôi Mộng Sát bĩu môi, không cùng Tiêu Nhược Phong tranh cãi nữa. Họ thảo luận xem khi nào sẽ lên đường trở lại Thiên Khải.
***
Cùng lúc đó, Tư Không Trường Phong đã đuổi kịp Bách Lý Đông Quân. Hai người sóng vai bước đi trên con đường ngoại ô, không nói một lời.Tư Không Trường Phong lặng lẽ liếc nhìn Bách Lý Đông Quân mấy lần, mặt đỏ đến tận cổ. Bách Lý Đông Quân cười nói: "Ta nói, Tư Không Trường Phong, chúng ta quen nhau đã lâu như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy ngươi có bộ dạng như vậy. Vì cái gì, ngươi thích khuôn mặt của ta sao?" Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên tiếp cận Tư Không Trường Phong. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô nương ở gần như vậy, Tư Không Trường Phong càng thêm căng thẳng, lắp bắp: "Ta... Dù thế nào đi nữa ta cũng thích ngươi..." Bách Lý Đông Quân cười hắc hắc, mím môi, hắng giọng, nhéo cổ họng mình nói: "Trường Phong ca, chàng đang nói dối. Ta cảm thấy chàng thích dung mạo của ta nhất. Hóa ra chàng thích "con người" thanh tú và xinh đẹp sao?"Tư Không Trường Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Bách Lý Đông Quân, "Ngươi... Ngươi không chỉ có thể thay đổi dung mạo, mà cũng có thể thay đổi được giọng nói sao?" Bách Lý Đông Quân cười nói: "Trên đời này không có gì là ta không thể học được, ngươi trước trả lời vấn đề của ta đi." Tư Không Trường Phong ngượng ngùng nói: “Kỳ thực... ta thích ngươi nhất chính là vì, vì... ngươi giống như mẹ của con gái ta."Bách Lý Đông Quân nhướng mày, lẩm bẩm nói: "Đây là câu trả lời gì thế? Ta hỏi ngươi có thích ta hay không, nhưng ngươi chỉ muốn ta làm mẹ của con gái ngươi? Vậy ngươi thích ta là vì muốn có con gái à? Hay là vì ngươi thích muốn có con gái nên mới thích ta?"Tư Không Trường Phong bị câu hỏi này làm sửng sốt một lát. Chính là Thiên Lạc liên tục nhéo lỗ tai của hắn, nói với hắn rằng sau này hắn sẽ cùng Đông Quân, sinh ra một cô con gái xinh đẹp hoạt bát. Trước ngày hôm nay, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bách Lý Đông Quân cũng không vội để hắn trả lời, cười nói: “Ta trước tiên đi gặp An Thế, sau đó đi Thiên Ngoại Thiên, ngươi trước tiên trở về Tuyết Nguyệt Thành đi, hy vọng ngươi sẽ có câu trả lời đến lúc ta quay lại."Sau đó, Bách Lý Đông Quân một bước biến mất. Tư Không Trường Phong ngơ ngác nhìn về phía y biến mất, sau khi nhìn hồi lâu, hắn đi về hướng Tuyết Nguyệt Thành.
***
Hàn Thủy Tự không phải là một ngôi chùa lớn, nhưng bởi vì Vong Ưu đại sư, chủ nhân của ngôi chùa ở đó nên mới có nhiều khách hành hương đến đây. Hương thơm của nhang hòa vào trong đám người hành hương, Bách Lý Đông Quân theo dòng người tiến vào đại điện dâng hương, Vong Ưu đại sư lặng lẽ đứng bên cạnh nệm. Những người hành hương quỳ xuống nệm và cầu xin Đức Phật, sau khi cầu nguyện xong, họ quay lại nhìn Vong Ưu đại sư. Trước sự ngạc nhiên của Bách Lý Đông Quân, Vong Ưu đại sư chỉ thờ ơ liếc nhìn, và nam tử đột nhiên bắt đầu khóc lóc thảm thiết và kể lại những chuyện đã qua của mình. Vong Ưu đại sư chỉ im lặng nghe, từ đầu đến cuối không nói một lời, cuối cùng người hành hương cũng ngừng khóc, đứng dậy rời đi. Y biết rằng Phật Pháp của Vong Ưu đại sư rất mạnh, nhưng y chưa bao giờ thấy đại sư thể hiện kỹ năng này. Người hành hương bình thường không nhìn thấy được, nhưng Bách Lý Đông Quân có thể nhìn thấy, trong mắt Vong Ưu đại sư đang luyện công có một tia ánh sáng tím kỳ lạ chảy ra, trông không giống như võ công của Phật Môn. Bách Lý Đông Quân đang trầm tư, đến phiên y di chuyển, Vô Thiền nhắc nhở y: "Thí chủ." Bách Lý Đông Quân bước tới, vén vạt váy lên, quỳ xuống tấm nệm, tuy nhiên, y không có bái Phật mà ngơ ngác nhìn Vong Ưu đại sư. Vong Ưu đại sư cũng không có mở mắt, ra lệnh cho Vô Thiền: "Vô Thiền, đem vị thí chủ này đưa ra sân sau." Vô Thiền có chút kinh ngạc. Sư phụ không bao giờ cho phép người hành hương ra sân sau vì sư đệ của mình ở đó, nhưng bây giờ... Vô Thiền nhìn Vong Ưu đại sư rồi nhìn Bách Lý Đông Quân, cuối cùng hắn vẫn không hỏi câu hỏi trong đầu, hắn ngoan ngoãn nói: "Nữ thí chủ, mời đi lối này." Bách Lý Đông Quân đi theo Vô Thiền, đi vòng qua tượng Phật ra khỏi hậu điện, trước khi rời đi, y quay đầu nhìn Vong Ưu đại sư. "Tỷ tỷ, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi à?" Sau khi rời khỏi tiền sảnh, Vô Thiền trở nên sôi nổi hơn. Bách Lý Đông Quân cười nói: "Có thể." Vô Thiền vui vẻ nói: "Ta đoán là như vậy, nếu không sư phụ sẽ không cho ta mang tỷ đi đến hậu viện. Nhưng đối với một người xinh đẹp như tỷ tỷ, nhìn thấy một lần ta sẽ không bao giờ quên, nhưng ta lại không có chút ấn tượng nào... lạ quá.” Bách Lý Đông Quân thầm cười: Đệ ăn nhiều kẹo hồ lô như vậy mà vẫn không nhớ tới ta, đệ thật sự là một kẻ vô tâm. Tiểu An Thế đang ngồi một mình trong sân, ngơ ngác nhìn đám mây trắng dài trên bầu trời xanh cao, đột nhiên nghe thấy một tiếng động, cậu sốt ruột quay lại, thầm nghĩ: Sư huynh ồn ào và khó chịu của mình đã trở lại. Cậu đưa mắt nhìn về phía hành lang nối sân sau và tiền sảnh, nhìn thoáng qua cậu không khỏi sửng sốt. Cậu chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân mặc hoa phục màu vàng bước vào cùng Vô Thiền, cậu có cảm giác như đã từng gặp nàng ấy trước đây. Vô Thiền tưởng rằng Vong Ưu đại sư muốn mời Bách Lý Đông Quân uống trà, liền dẫn y đi gian phòng bên cạnh, nhìn thấy Vô Tâm ngồi trên bậc thang, Vô Thiền giới thiệu: “Tỷ tỷ, đây là tiểu sư đệ của ta, đệ ấy có chút nhàm chán. Đệ ấy đã ở trong chùa hơn hai năm, nhưng mấy câu đệ ấy nói có thể đếm được trên mười đầu ngón tay". Bách Lý Đông Quân không khỏi ươn ướt mắt nhìn Vô Tâm, đau lòng nói với chính mình: Nó vốn là một người lắm lời giống như đệ vậy. An Thế không biết tại sao tỷ tỷ lại nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã như vậy, nhưng cậu muốn ôm nàng nên đi về phía nàng. Bách Lý Đông Quân quỳ xuống ôm lấy Tiểu An Thế, nước mắt chảy dài trên má, trong lòng nói: "Thật xin lỗi, An Thế. Lâu quá mẹ mới đến gặp con." Vong Ưu đại sư cũng không tiếp những người hành hương nữa, ông đi tới nhìn hai mẹ con ôm nhau, không khỏi niệm Phật. Lúc này Bách Lý Đông Quân mới buông Diệp An Thế ra, đứng dậy, quay đầu nhìn Vong Ưu đại sư: "Đại sư, những năm này ta cảm tạ ngài."Vong Ưu đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, "Thí chủ muốn đem nó mang đi, nhưng thời cơ còn chưa tới." "Thời cơ?" Bách Lý Đông Quân có chút bối rối. Y không biết Vong Ưu đại sư có ý gì. Hai năm trước, chất độc còn sót lại trong cơ thể y vẫn chưa được loại bỏ, y không thể cùng lúc bảo vệ được cả hai cha con. Nhưng bây giờ y đã có đủ sức mạnh để bảo vệ thế gian bằng thanh kiếm của mình, liệu y còn không thể bảo vệ được An Thế sao?Vong Ưu đại sư mời Bách Lý Đông Quân tới thiền thất thảo luận chi tiết. Kỳ thật chủ yếu là vì Vô Thiền nói huyên thuyên không ngừng, Tiểu An Thế cũng yên lặng nghe, nhưng không biết cậu có thật sự nghe hay không. Bách Lý Đông Quân có thể cảm nhận được ánh mắt An Thế đang dõi theo mình."Vô Tâm trí thông minh sớm phát triển, chuyện xảy ra năm đó cũng để lại trong lòng nó một hạt giống tâm ma, ta mang nó tới đây, chính là muốn giúp nó trừ bỏ tâm ma. Việc năm đó ta không làm cho Diệp thiếu hiệp được, nên ta muốn làm lại lần nữa để giúp con trai cậu ấy."Bách Lý Đông Quân trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Đại sư, ngài thật sự cho rằng ở lại đây có thể giải trừ tâm ma sao? Vì sao tâm ma được sinh ra? Có lẽ người buộc chuông cần phải gỡ chuông và hãy để ta đưa nó về..." Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu, ngắt lời Bách Lý Đông Quân, "Bách Lý thí chủ, Vô Tâm mặc dù sớm thông minh, nhưng nó vẫn là không có khả năng hiểu được tình huống của cậu cùng quyết định của cậu. Hiện tại đem nó mang về, cũng không phải thời cơ tốt, thí chủ cũng biết."Ánh mắt Bách Lý Đông Quân tối sầm lại. Quả thực, cho dù đón được Vô Tâm về lại Tuyết Nguyệt Thành, y vẫn không thể toàn tâm toàn ý ở bên Vô Tâm. Y nợ đứa trẻ này rất nhiều, nhưng trên thực tế, y đâu chỉ nợ mình An Thế? Vong Ưu đại sư nhìn ra ý nghĩ trong lòng y, thấp giọng nói: "Cậu cả đời tự lo liệu cho mình là tốt rồi. Hơn nữa, Bách Lý thí chủ quan tâm đến thiên hạ, cho nên không cần quá khắt khe với bản thân." Bách Lý Đông Quân cười khổ: "Đa tạ đại sư an ủi, ta hiểu được, vậy ta có thể thường xuyên tới gặp nó được không?" Vong Ưu đại sư mỉm cười và gật đầu. Bách Lý Đông Quân đứng dậy đi ra ngoài sân, ngồi xổm ở trước mặt hai đứa trẻ, từ trong lòng lấy ra một túi kẹo, “Lần này ta tới vội, không có mang theo đồ gì ngon. Lần sau ta đến, hai đứa muốn ăn gì thì có thể nói cho ta biết."Vô Thiền vui vẻ cầm lấy kẹo đưa cho An Thế, nhưng An Thế lại lắc đầu, chăm chú nhìn Bách Lý Đông Quân: “Lần sau sẽ tới nữa chứ?" Bách Lý Đông Quân che giấu áy náy, mỉm cười gật đầu. An Thế chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.” Cậu không muốn bất cứ điều gì, cậu chỉ muốn nữ nhân đã mang lại cho cậu cảm giác như người mẹ này đến gặp cậu lần nữa. Vô Thiền đưa Bách Lý Đông Quân ra ngoài chùa, vui vẻ hỏi: "Tỷ tỷ, lần sau khi nào tỷ tới? Tỷ tỷ, tỷ tên là gì?" "Bách Lý..." Bách Lý Đông Quân buột miệng, ý thức được chính mình không thể lộ ra thân phận thật sự, y nhìn đôi mắt trong suốt, bầu trời trong xanh như vậy, liền đổi giọng nói: "Thanh Lan, ta tên là Bách Lý Thanh Lan." Vô Thiền gật đầu: "Thanh Lan tỷ, ta nhớ kỹ, tên thật hay, người cũng thật đẹp." Diệp An Thế ánh mắt tối sầm. Nàng họ Bách Lý, nàng là nữ nhân, không thể là mẹ cậu. Mẹ cậu tên là Bạch Đông Quân, y là một nam nhân xinh đẹp.
***
Sau khi rời khỏi Hàn Thủy Tự, Bách Lý Đông Quân ôm chặt hoa phục trước ngực, ánh mắt vừa rồi xé nát trái tim y, đau đến mức khó có thể thở được, y bật khóc. Nước mắt rơi xuống thành từng mảnh lớn. Đột nhiên, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt y. Ánh mắt y nhìn lên bàn tay trắng nõn với các khớp xương rõ ràng, y nhìn thấy Tô Xương Hà đang nhìn mình với nụ cười ôn hòa trên môi. Bách Lý Đông Quân cầm khăn tay lau nước mắt, hỏi: "Ria mép của ngươi đâu? Tại sao lại cạo đi?" Tô Xương Hà cười nói: "Như thế này không phải càng giống thiếu gia sao?" "Ngươi đi theo ta một chặng đường, hay là ngươi có nhiệm vụ?" Bách Lý Đông Quân lau nước mắt, ném lại chiếc khăn tay cho Tô Xương Hà. Cầm lấy chiếc khăn tay mà mỹ nhân đã dùng lau nước mắt, Tô Xương Hà hoài niệm ngửi một cái, ôm vào trong lòng cười nói: “Nếu như ta đi theo mỹ nhân, em sẽ để ý sao? Hay là... Mỹ nhân đã tin tưởng ta đến mức này rồi, em không coi ta như người ngoài sao?"Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, liếc hắn một cái có chút chán ghét. Y nhớ tới hai năm trước Tô Xương Hà cũng đã làm rất nhiều chuyện để đưa Vân ca về Thiên Ngoại Thiên, y nhẹ giọng nói: "Ta vẫn luôn nợ ngươi một lời cảm ơn."Tô Xương Hách cười nói: “Việc này ta làm, nhưng là không muốn biểu đạt lòng biết ơn với mỹ nhân.” "Ngươi tới đây làm gì?" Bách Lý Đông Quân không muốn cùng hắn nói chuyện này, vì thế cau mày. "Nghe nói Nam An có lũ lụt, biết mỹ nhân sẽ không vắng mặt, nên ta cũng đến đó, tình cờ nhìn thấy thanh kiếm tuyệt thế của mỹ nhân..." "Ngươi tới để thách đấu với ta?" Bách Lý Đông Quân nhướng mày. Tô Xương Hà lắc đầu, “Không phải bây giờ. Ta đoán trước khi đến Thiên Ngoại Thiên nhất định mỹ nhân sẽ tới đây, hơn nữa ta cố ý tới đây là để đợi mỹ nhân, không biết mỹ nhân còn nhớ được điều mà mỹ nhân đã nói hay không.” "Đó là từ nhiều năm trước, nhưng ta muốn đưa ra lời giải thích cho mỹ nhân. Thiếu niên mà mỹ nhân đưa đến Ám Hà. Nhiệm vụ đầu tiên và cuối cùng của nó ở Ám Hà là giết cả nhà Chu Gia "Bách Lý Đông Quân sửng sốt, khẽ cau mày: "Cả nhà?" Tô Xương Hà bình tĩnh gật đầu, có lý nói: “Mặc dù Chu Thị trực tiếp giết chết muội muội của Tuyệt Trần, nhưng cha mẹ hắn đã bảo vệ hắn, hối lộ quan phủ cho hắn, đưa hắn ra ngoài để tránh tai họa. Khi đó người hầu của Chu Gia đã không cứu muội muội của Tuyệt Trần, và chỉ trơ mắt đứng nhìn. Chẳng phải là gián tiếp gây ra thảm kịch, rất đáng chết sao? Nếu chúng ta nhìn kỹ, quan viên không nhận hối lộ và học đường chịu bắt thủ phạm kia thì cuối cùng... không ai sẽ phải chết...""Ngươi..." Bách Lý Đông Quân lồng ngực phập phồng, y biết mình cùng Tô Xương Hà sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này, cho nên không lãng phí thời gian cùng hắn nói chuyện. Tô Xương Hà cười hắc hắc nói: “Ta biết mỹ nhân không đồng ý với nguyên tắc xử lý sự việc của Ám Hà. Có lẽ những đồng phạm đó không đáng chết trong mắt mỹ nhân, nhưng điều này rất quan trọng đối với sự trả thù của Tuyệt Trần. Hơn nữa, ta là người cử nó đi tiêu diệt toàn bộ Chu Gia. Ồ, Tô Mộ Vũ cũng rời đi với nó."Nói xong, Tô Xương Hà quay người rời đi. Bách Lý Đông Quân nhìn như vậy, càng cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được người này. Chẳng phải người trong Ám Hà bản tính xảo quyệt và đặt lợi ích lên hàng đầu sao? Tại sao hắn lại... làm những việc vô ích này? Thật sự là bởi vì... Bách Lý Đông Quân lắc đầu, xua đi ý nghĩ kia, trong lòng thầm nghĩ: Bách Lý Đông Quân, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Điều tốt nhất có thể làm là trở thành bằng hữu với nhau, và bằng hữu cũng có thể hy sinh một số nguyên tắc cho người kia. Tô Xương Hà, ta không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, nhưng chúng ta có thể mãi là bằng hữu được không?
***
Hơn một năm sau, Bách Lý Đông Quân cuối cùng lại trở lại Thiên Ngoại Thiên. Vừa quay lại, y đã đi thẳng đến Lang Nguyệt Phúc Địa. Hơn một năm qua, Vô Tâm vẫn yên lặng quan sát Diệp Đỉnh Chi. Hắn dành phần lớn thời gian trong trạng thái xuất thần, thỉnh thoảng tỉnh dậy, nhưng ý thức vẫn chưa phục hồi, hắn không nhớ Bách Lý Đông Quân là ai, hắn chỉ biết rằng hắn phải nhớ bốn từ này, nhưng hắn cũng sẽ sớm quên chúng. Và dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể nhớ được chúng. Ngay khi hắn nghe thấy bốn từ này, hắn sẽ lăn lộn trên mặt đất với cơn đau đầu như búa bổ. Vô tình, Vô Tâm chỉ có thể lo lắng, lặp đi lặp lại "Bách Lý Đông Quân" với hy vọng Diệp Đỉnh Chi có thể nghe thấy. Không biết Diệp Đỉnh Chi có thật sự nghe thấy hay không, dù sao cuối cùng hắn cũng nhớ ra bốn chữ này, lập tức nhặt đá khắc lên mặt đất và trên tường... Một năm qua, hắn đã khắc bốn chữ Bách Lý Đông Quân khắp các bức tường, sàn nhà và bàn của Lang Nguyệt Phúc Địa ở mọi nơi nhìn được đều được bao phủ bởi bốn từ này.Bách Lý Đông Quân bị cánh tượng trước mắt chấn động, y nhìn Diệp Đỉnh Chi, hai tay kết vảy, chảy máu, y trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy tội lỗi. "Chúng ta không khắc nữa, không khắc nữa... Chúng ta không khắc, không nhớ thì có sao? Huynh vẫn là Vân ca của ta, ta xin lỗi. Trước đây là ta sai rồi." Diệp Đỉnh Chi bị Bách Lý Đông Quân ôm chặt, hắn chỉ trầm mặc một lát, sau đó mới giãy dụa tiếp tục khắc chữ trên mặt đất, lẩm bẩm: "Không thể quên, không thể quên..." Bách Lý Đông Quân đã rơi nước mắt, đành phải đánh Diệp Đỉnh Chi bất tỉnh rồi dìu hắn lên giường, để hắn lặng lẽ chữa trị vết thương. Diệp Đỉnh Chi không kết nối khí tức của mình với Lang Nguyệt Phúc Địa như Nguyệt Phong Thành . Kết giới ở cửa là do Nguyệt Dao bố trí, ngoài cô và Tử Y ra không ai có thể ra vào được. Họ thường xuyên đến thăm Diệp Đỉnh Chi, giúp hắn tắm rửa và ăn uống, nên Diệp Đỉnh Chi vẫn sạch sẽ và không còn gầy đi nữa. Nhưng đôi tay của hắn đã bị biến dạng vì hắn liên tục khắc tên Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân đau lòng nhìn hai bàn tay đầy vết thương, lặng lẽ khóc. Vô Tâm cũng rơi nước mắt, hơn một năm qua, hắn lặng lẽ nhìn mọi thứ, nỗi đau, nỗi buồn và sự bất lực tích tụ trong lòng khiến hắn nhận ra rõ ràng rằng nếu mẹ ở bên cạnh cha thì y đã gục ngã từ lâu rồi. Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, và Bách Lý Đông Quân đã chuẩn bị thuốc cho Diệp Đỉnh Chi theo công thức mới mà y nhận được từ Dược Vương. Không lâu sau, Diệp Đỉnh Chi tỉnh dậy, nhảy ra khỏi giường như cá chép, nhặt đá tiếp tục khắc chữ. Bách Lý Đông Quân vội vàng muốn ngăn cản, nhưng Diệp Đỉnh Chi đẩy mạnh y ra khiến y loạng choạng. "Đông Quân, Đông Quân, không thể quên, không thể quên..." Diệp Đỉnh Chi tự lẩm bẩm, tìm kiếm đá khắp nơi. Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt vô thức rơi xuống. Vân ca, Đông Quân của huynh đang ở ngay trước mặt huynh. Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ: Không sao cả, cho dù huynh ấy không bao giờ nghĩ tới ta nữa, huynh ấy vẫn sẽ như vậy, huynh ấy cũng vẫn là Vân ca của ta. Vân ca có thể mạo hiểm tính mạng vì ta nên ta sẽ không bao giờ bỏ cuộcBách Lý Đông Quân mở mắt ra, lau nước mắt nơi khóe mắt, bước tới trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi, "Vân ca, ngoan ngoãn uống hết thuốc đi, ta cùng huynh khắc, được không? " Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, nhìn Bách Lý Đông Quân một lát, nhẹ nhàng gật đầu. Bách Lý Đông Quân dẫn hắn ngồi xuống bên giường, bưng thuốc lên, cẩn thận thổi một hơi rồi đút cho Diệp Đỉnh Chi, nhưng Diệp Đỉnh Chi cau mày quay đầu lại: “Mùi vị khó chịu..." "Vân ca, huynh không uống thuốc sẽ quên Đông Quân." Nghe vậy, Diệp Đỉnh Chi chậm rãi quay đầu lại, nhìn Bách Lý Đông Quân rồi lại nhìn hắc dược, cau mày, quay đầu đi, im lặng phản đối. Bách Lý Đông Quân thở dài, cầm bát thuốc lên uống một ngụm, quay đầu Diệp Đỉnh Chi lại, chỉ vào môi hắn, cạy răng ra, cưỡng ép nhét vào. Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn y, tựa hồ không hiểu y tại sao lại làm như vậy, nhưng vẫn là nuốt thuốc xuống. Thấy phương pháp này có tác dụng, Bách Lý Đông Quân cũng làm theo phương pháp tương tự, đút cho Diệp Đỉnh Chi một bát thuốc. Sau đó y giúp Diệp Đỉnh Chi điều chỉnh hô hấp, Diệp Đỉnh Chi ngoan ngoãn không làm ầm ĩ chuyện khắc chữ nữa. Hắn dường như biết người trước mặt đang ở đây nên không cần khắc bốn chữ đó. Diệp Đỉnh Chi chậm rãi tiến vào trạng thái, vận chuyển chân khí điều hòa hô hấp. Bách Lý Đông Quân thu hồi chân khí, mệt mỏi thở ra một hơi, im lặng nằm trên giường. Mấy ngày nay y không thể nghỉ ngơi thoải mái, hiện tại y thực sự rất mệt mỏi.Bách Lý Đông Quân đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó đang liếm lấy mình. Y cau mày đẩy thứ đó sang một bên: “Đừng gây chuyện.” Nhìn thấy Bách Lý Đông Quân không để ý tới mình, Diệp Đỉnh Chi lo lắng nghiêng người, toàn thân đè lên Bách Lý Đông Quân, ngượng ngùng hôn lên trên mặt Bách Lý Đông Quân, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm. Vô Tâm nhìn không nổi nữa, quay lưng lại tự nhủ: Cha ơi, cha là cẩu à? Bách Lý Đông Quân bối rối đến cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi ngây thơ chớp mắt nhìn y, cười nói: “Thuốc, uống thuốc đi." Bách Lý Đông Quân nhất thời ngơ ngác, sau đó nhớ tới vừa rồi chính mình một màn đút thuốc bằng miệng, sắc mặt y không khỏi đỏ bừng. Y ngồi dậy, cười khổ nói: "Vân ca, thuốc mỗi ngày chỉ cần uống một lần, huynh đã uống rồi, nên không cần uống nữa." Tuy nhiên, Diệp Đỉnh Chi lại không bỏ cuộc và ở bên cạnh Bách Lý Đông Quân, với ánh mắt đau khổ nhìn y lặp đi lặp lại từ "thuốc". Bách Lý Đông Quân đành phải nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác chớp mắt, nhắm mắt lại như "người tự học", ôm lấy sau đầu Bách Lý Đông Quân, hôn sâu hơn. Vô Tâm phía sau nghe thấy có gì đó không ổn, quay người lại thì thấy cha đang đè mẹ mình xuống giường, một cảnh tượng không phù hợp với trẻ con sắp diễn ra. Vô Tâm sửng sốt "Diệp Đỉnh Chi, ta nên nói người ngu ngốc hay thông minh đây? Người đã quên hết rồi mà còn nhớ chuyện này!"Vô Tâm tức giận quay đầu lại, niệm Tịnh Tâm Chú.
***
T tưởng là chương này sẽ tập trung nhiều vào đôi Tiêu Bách mà bà au bả kêu " éo " . Từ nay là anh Phong ảnh tàn hình luôn , khúc có Lăng Trần cũng bay luôn . Thật sự quá đau đớn 💔 Ủa mà không sao , tại vẫn còn cái ngoại truyện riêng dành cho đôi này nữa
***
Thượng Đế quá nhân từ nên đã không đổ nước từ sông Hoàng Hà xuống nhân gian nữa. Với sự hợp tác của giang hồ và triều đình, cuộc khủng hoảng ở Nam An đã được ổn định, và nhiều câu chuyện hay được lan truyền. Ví dụ như Lang Gia Vương "chém ba nhát kiếm khiến đỉnh lũ rút lui”, Tống Yến Hồi đệ tử của Vô Song Thành “một kiếm chém nước, chặn vạn dòng chảy”, Lạc Hà tiên tử "tay không chặn lũ" . Và các anh hùng dùng kiếm mở rộng dòng sông. Trong số đó, ấn tượng nhất và cũng là người được khen ngợi nhiều nhất là Bách Lý Đông Quân, đại thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành, người được mệnh danh là "Tửu Tiên" đã đến Nam An và chia cắt sông Thương Giang bằng thanh kiếm vô song của mình. Kết quả là y được Bách Hiểu Đường xếp hạng nhất trong võ bảng năm đó. Nếu một người như vậy không phải là đệ nhất thiên hạ thì còn ai dám xưng là đệ nhất thiên hạ nữa?Tuy nhiên, khi Bách Lý Đông Quân nghe được chuyện này, y đã cười nói: "Cơ Nhược Phong quá giỏi khoe khoang ta rồi, nhưng đó cũng chỉ là một đòn kiếm bình thường mà thôi." Tiêu Nhược Phong cười nói: "Đệ chỉ bằng thanh kiếm ngẫu nhiên này đã cứu được mấy vạn người, sông Thương Giang bị chia làm hai, tương lai sẽ có hàng ngàn mẫu đất đai màu mỡ. Có thể nói công lao của đệ là lớn nhất, và đệ xứng đáng với danh hiệu vô song. Cơ Nhược Phong cũng không quá khoe khoang về đệ." Bách Lý Đông Quân gãi đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, y cười ranh mãnh nói: "Sư phụ nói Cơ Nhược Phong từng xếp người vào hạng nhất trong võ bảng, nên người mới chạy đến Bách Hiểu Đường rồi xé nát võ bảng đó. Tiểu sư huynh nói xem, hiện tại ta cũng là đệ nhất thiên hạ, nếu ta xé võ bảng, sư phụ sẽ không nhảy ra cười nhạo ta bắt chước người đó chứ?"Tiêu Nhược Phong biết y nhớ sư phụ của mình, kỳ thật hắn cũng nhớ lão nhân gia nhìn qua rất không đáng tin cậy kia, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: “Không biết nữa, đệ thử một lần xem?" Tư Không Trường Phong bưng thuốc đi vào, dội một gáo nước lạnh lên Bách Lý Đông Quân đang nóng lòng muốn thử, “Không biết sư phụ có xuất hiện thật hay không, nhưng ngươi khẳng định không có cơ hội xé nát võ bảng của Cơ Nhược Phong, ngươi quên rồi sao? Bảy năm trước ngươi cùng Đường Môn thỏa thuận?" Bách Lý Đông Quân sắc mặt thay đổi, y không khỏi cảm thấy áy náy. Nhìn y như vậy, Tư Không Trường Phong biết y thật sự suýt chút nữa đã quên, hắn lắc đầu thở dài: "Đường Liên Nguyệt cũng là người chu đáo. Biết Tửu Tiên đang cứu nạn ở Nam An. Hắn nói rằng vào giữa tháng tám, hắn sẽ đồng ý gửi Liên Nhi đến Tuyết Nguyệt Thành sau Tết Trung thu." Bách Lý Đông Quân thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: "Hắn thật chu đáo... Ai biết hắn có muốn lấy con trai của ta làm con của mình luôn hay không." Tư Không Trường Phong nói: "Việc này ngươi có thể yên tâm, Đường Liên Nguyệt đối với Liên Nhi chỉ là mối quan hệ sư phụ và đệ tử. Trưởng lão Đường Môn cũng đang tích cực giới thiệu nữ nhân cho hắn. Họ ước gì có thể thoát khỏi Liên Nhi càng sớm càng tốt."Bách Lý Đông Quân bĩu môi nói: "Hừ, ai thèm ở chỗ lạnh lẽo của bọn họ? Nếu không... Ta đã mang Tiểu Thạch Đầu về từ lâu rồi." "Ta rất không thích hắn, nhưng ngươi vẫn phải nhớ kỹ lòng tốt của hắn. Lúc ta đưa Diệp Đỉnh Chi về Thiên Ngoại Thiên, ta phát hiện Đường Liên Nguyệt đã âm thầm giúp đỡ đối phó rất nhiều kẻ truy đuổi." Tư Không Trường Phong nóiBách Lý Đông Quân trầm mặc một lát, nói: "Vậy trước mắt để ta ghi nhớ ân tình của hắn, sau này Đường Môn nếu có chuyện gì, ta sẽ giúp hắn một lần." Tiêu Nhược Phong nghe họ nói chuyện, chợt nhớ ra chính là do một đứa trẻ đã khiến cha hắn quyết định để lại di chiếu giết chết Đông Quân. Bây giờ nghe nói đứa trẻ đó là con của Đông Quân và Đường Liên Nguyệt, hắn không khỏi kinh ngạc. Đừng nghĩ đến một người lạnh lùng như băng, một người ấm áp như nắng xuân, sao hai người trái ngược nhau này lại đến với nhau và có một đứa con? Nhưng nhìn thấy Bách Lý Đông Quân vẻ mặt không muốn nhắc tới nữa, Tiêu Nhược Phong cũng không hỏi. Tiêu Nhược Phong cười nói với Bách Lý Đông Quân: "Đông Quân, ta không sao. Vốn dĩ đệ không phải muốn gặp An Thế sao? Đi nhanh đi. Nhưng... Đệ vung thanh kiếm chấn động kia, hiện tại đang ở trong hào quang rực rỡ. Ta là sợ rằng trên đường đi sẽ có rất nhiều người đến thách đấu, để thuận tiện cho việc đi lại, tốt nhất là đệ nên thay đổi diện mạo trước khi đi.” Bách Lý Đông Quân gật đầu, xoay người đi vào trong nhà. Khi y bước ra, dung mạo y đã thay đổi. Một nữ nhân xinh đẹp với khuôn mặt trái đào, mặc hoa phục màu vàng ngỗng nhẹ nhàng bước về phía hai người, đuôi hoa phục đung đưa nhẹ nhàng theo bước chân, giống như một cô nương xoay mình trong gió dưới mái hiên và nắng vàng. Tư Không Trường Phong nhìn thấy, hai mắt mở to, bởi vì nữ nhân này dung mạo rất giống với Tư Không Thiên Lạc. Một ý nghĩ chợt đến với hắn: Thê tử của mình phải trông như thế này. Bách Lý Đông Quân thấy hắn nhìn chằm chằm mình, y không khỏi cúi đầu xem xét chính mình. Y cũng không phát hiện có gì không đúng, liền ngẩng đầu nhìn Tư Không Trường Phong hỏi: "Ta ngụy trang có sơ hở sao?" Tư Không Trường Phong vội vàng lắc đầu rồi xoay người rời đi, vành tai bất giác đỏ bừng. Tiêu Nhược Phong nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi bật cười. Bách Lý Đông Quân hất tóc nói: "Vậy ngươi biểu tình kỳ quái như vậy làm gì, nếu như không có vấn đề gì, thì ta đi trước." Tư Không Thiên Lạc và Tiêu Lăng Trần bước vào và giật mình khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đã rời đi một cách yểu điệu, và rồi họ nhìn hai trưởng bối trong phòng. Tiêu Nhược Phong cười nói với Tư Không Trường Phong: "Sao không đuổi theo, ngươi còn chờ cái gì nữa?" Đông Quân đã ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Tư Không Trường Phong không ra tay, hắn có thể sẽ sống độc thân cả đời, Tiêu Nhược Phong nghĩ thầm. Sau khi Tiêu Nhược Phong nhắc nhở, Tư Không Trường Phong tỉnh táo lại, vội vàng cầm thương đuổi theo: “Đông Quân, chờ ta!” Lôi Mộng Sát đến đón Lang Gia Vương về, thấy Tư Không Trường Phong như một cơn gió đi ngang qua hắn, hắn không khỏi gãi đầu: "Hả? Đông Quân vừa mới đi qua sao? Hình như rằng ta không nhìn thấy nó, nhưng ta đã nhìn thấy một cô nương xinh đẹp." "Thật sự là một cô nương xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc cô nương ấy chỉ là sự cải trang của Đông Quân." Tiêu Nhược Phong cười khúc khích. Lôi Mộng Sát cười nói: “Xem ra cuốn sách “Trăm kiếp” đã khiến nó phải suy nghĩ kỹ càng, kỹ thuật ngụy trang của nó càng ngày càng thành thạo, vừa rồi ta suýt chút nữa đã bị nó lừa gạt, nhưng Đông Quân đi đâu vậy? Nó không ở cùng đệ cho đến khi vết thương của đệ được chữa lành sao?"Tiêu Nhược Phong nói: “Đệ ấy vốn là đi gặp An Thế, nhưng vì ta mà đã trì hoãn rất lâu. Sở dĩ đệ ấy thay đổi dung mạo, chính là vì thanh kiếm tuyệt thế đó, có rất nhiều người muốn đến thách đấu. Để tránh những rắc rối nên đệ ấy mới cải trang..." Tiêu Nhược Phong nheo mắt và chỉ mỉm cười mà không tiếp tục. Lôi Mộng Sát hiểu rõ, gật đầu rõ ràng: "Đông Quân xác thực có thể cầm cự. Nhưng vì sao tiểu tử Tư Không Trường Phong kia đột nhiên ngộ đạo?" Tiêu Nhược Phong nhẹ nhàng lắc đầu: “Trường Phong chỉ sống một cuộc sống minh bạch, cậu ấy chưa bao giờ ngu ngốc. Suy nghĩ của cậu ấy đối với Đông Quân rất quan trọng, cho nên Đông Quân không dám dễ dàng đồng ý. Đệ ấy cũng hy vọng Trường Phong có thể có được một người yêu thương mình hết lòng. Ai có thể ngờ rằng tiểu tử ngốc nghếch đó lại quyết tâm im lặng đến như vậy, Đông Quân sao có thể bằng lòng tiếp tục chờ đợi cậu ấy?"Lôi Mộng Sát xoa cằm, chậc lưỡi: “Xem ra trải qua sự sống và cái chết sẽ khiến con người ta thay đổi... Ta có thể coi như sống sót trong gang tấc trên chiến trường. Nhưng tại sao tẩu tẩu của đệ vẫn đối xử với ta như vậy... Không phải ta chỉ đến Bách Hoa Lâu để nghe nhạc thôi sao."Tiêu Nhược Phong mỉm cười, mím môi nói: "Huynh đáng đời. Lúc mới trở lại Thiên Khải, tẩu tẩu tính tình cực kỳ ôn hòa, hiện tại đều là lỗi của chính huynh, là ai khiến tẩu ấy khó có thể thay đổi?" Lôi Mộng Sát bĩu môi, không cùng Tiêu Nhược Phong tranh cãi nữa. Họ thảo luận xem khi nào sẽ lên đường trở lại Thiên Khải.
***
Cùng lúc đó, Tư Không Trường Phong đã đuổi kịp Bách Lý Đông Quân. Hai người sóng vai bước đi trên con đường ngoại ô, không nói một lời.Tư Không Trường Phong lặng lẽ liếc nhìn Bách Lý Đông Quân mấy lần, mặt đỏ đến tận cổ. Bách Lý Đông Quân cười nói: "Ta nói, Tư Không Trường Phong, chúng ta quen nhau đã lâu như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy ngươi có bộ dạng như vậy. Vì cái gì, ngươi thích khuôn mặt của ta sao?" Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên tiếp cận Tư Không Trường Phong. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô nương ở gần như vậy, Tư Không Trường Phong càng thêm căng thẳng, lắp bắp: "Ta... Dù thế nào đi nữa ta cũng thích ngươi..." Bách Lý Đông Quân cười hắc hắc, mím môi, hắng giọng, nhéo cổ họng mình nói: "Trường Phong ca, chàng đang nói dối. Ta cảm thấy chàng thích dung mạo của ta nhất. Hóa ra chàng thích "con người" thanh tú và xinh đẹp sao?"Tư Không Trường Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Bách Lý Đông Quân, "Ngươi... Ngươi không chỉ có thể thay đổi dung mạo, mà cũng có thể thay đổi được giọng nói sao?" Bách Lý Đông Quân cười nói: "Trên đời này không có gì là ta không thể học được, ngươi trước trả lời vấn đề của ta đi." Tư Không Trường Phong ngượng ngùng nói: “Kỳ thực... ta thích ngươi nhất chính là vì, vì... ngươi giống như mẹ của con gái ta."Bách Lý Đông Quân nhướng mày, lẩm bẩm nói: "Đây là câu trả lời gì thế? Ta hỏi ngươi có thích ta hay không, nhưng ngươi chỉ muốn ta làm mẹ của con gái ngươi? Vậy ngươi thích ta là vì muốn có con gái à? Hay là vì ngươi thích muốn có con gái nên mới thích ta?"Tư Không Trường Phong bị câu hỏi này làm sửng sốt một lát. Chính là Thiên Lạc liên tục nhéo lỗ tai của hắn, nói với hắn rằng sau này hắn sẽ cùng Đông Quân, sinh ra một cô con gái xinh đẹp hoạt bát. Trước ngày hôm nay, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bách Lý Đông Quân cũng không vội để hắn trả lời, cười nói: “Ta trước tiên đi gặp An Thế, sau đó đi Thiên Ngoại Thiên, ngươi trước tiên trở về Tuyết Nguyệt Thành đi, hy vọng ngươi sẽ có câu trả lời đến lúc ta quay lại."Sau đó, Bách Lý Đông Quân một bước biến mất. Tư Không Trường Phong ngơ ngác nhìn về phía y biến mất, sau khi nhìn hồi lâu, hắn đi về hướng Tuyết Nguyệt Thành.
***
Hàn Thủy Tự không phải là một ngôi chùa lớn, nhưng bởi vì Vong Ưu đại sư, chủ nhân của ngôi chùa ở đó nên mới có nhiều khách hành hương đến đây. Hương thơm của nhang hòa vào trong đám người hành hương, Bách Lý Đông Quân theo dòng người tiến vào đại điện dâng hương, Vong Ưu đại sư lặng lẽ đứng bên cạnh nệm. Những người hành hương quỳ xuống nệm và cầu xin Đức Phật, sau khi cầu nguyện xong, họ quay lại nhìn Vong Ưu đại sư. Trước sự ngạc nhiên của Bách Lý Đông Quân, Vong Ưu đại sư chỉ thờ ơ liếc nhìn, và nam tử đột nhiên bắt đầu khóc lóc thảm thiết và kể lại những chuyện đã qua của mình. Vong Ưu đại sư chỉ im lặng nghe, từ đầu đến cuối không nói một lời, cuối cùng người hành hương cũng ngừng khóc, đứng dậy rời đi. Y biết rằng Phật Pháp của Vong Ưu đại sư rất mạnh, nhưng y chưa bao giờ thấy đại sư thể hiện kỹ năng này. Người hành hương bình thường không nhìn thấy được, nhưng Bách Lý Đông Quân có thể nhìn thấy, trong mắt Vong Ưu đại sư đang luyện công có một tia ánh sáng tím kỳ lạ chảy ra, trông không giống như võ công của Phật Môn. Bách Lý Đông Quân đang trầm tư, đến phiên y di chuyển, Vô Thiền nhắc nhở y: "Thí chủ." Bách Lý Đông Quân bước tới, vén vạt váy lên, quỳ xuống tấm nệm, tuy nhiên, y không có bái Phật mà ngơ ngác nhìn Vong Ưu đại sư. Vong Ưu đại sư cũng không có mở mắt, ra lệnh cho Vô Thiền: "Vô Thiền, đem vị thí chủ này đưa ra sân sau." Vô Thiền có chút kinh ngạc. Sư phụ không bao giờ cho phép người hành hương ra sân sau vì sư đệ của mình ở đó, nhưng bây giờ... Vô Thiền nhìn Vong Ưu đại sư rồi nhìn Bách Lý Đông Quân, cuối cùng hắn vẫn không hỏi câu hỏi trong đầu, hắn ngoan ngoãn nói: "Nữ thí chủ, mời đi lối này." Bách Lý Đông Quân đi theo Vô Thiền, đi vòng qua tượng Phật ra khỏi hậu điện, trước khi rời đi, y quay đầu nhìn Vong Ưu đại sư. "Tỷ tỷ, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi à?" Sau khi rời khỏi tiền sảnh, Vô Thiền trở nên sôi nổi hơn. Bách Lý Đông Quân cười nói: "Có thể." Vô Thiền vui vẻ nói: "Ta đoán là như vậy, nếu không sư phụ sẽ không cho ta mang tỷ đi đến hậu viện. Nhưng đối với một người xinh đẹp như tỷ tỷ, nhìn thấy một lần ta sẽ không bao giờ quên, nhưng ta lại không có chút ấn tượng nào... lạ quá.” Bách Lý Đông Quân thầm cười: Đệ ăn nhiều kẹo hồ lô như vậy mà vẫn không nhớ tới ta, đệ thật sự là một kẻ vô tâm. Tiểu An Thế đang ngồi một mình trong sân, ngơ ngác nhìn đám mây trắng dài trên bầu trời xanh cao, đột nhiên nghe thấy một tiếng động, cậu sốt ruột quay lại, thầm nghĩ: Sư huynh ồn ào và khó chịu của mình đã trở lại. Cậu đưa mắt nhìn về phía hành lang nối sân sau và tiền sảnh, nhìn thoáng qua cậu không khỏi sửng sốt. Cậu chỉ ngơ ngác nhìn nữ nhân mặc hoa phục màu vàng bước vào cùng Vô Thiền, cậu có cảm giác như đã từng gặp nàng ấy trước đây. Vô Thiền tưởng rằng Vong Ưu đại sư muốn mời Bách Lý Đông Quân uống trà, liền dẫn y đi gian phòng bên cạnh, nhìn thấy Vô Tâm ngồi trên bậc thang, Vô Thiền giới thiệu: “Tỷ tỷ, đây là tiểu sư đệ của ta, đệ ấy có chút nhàm chán. Đệ ấy đã ở trong chùa hơn hai năm, nhưng mấy câu đệ ấy nói có thể đếm được trên mười đầu ngón tay". Bách Lý Đông Quân không khỏi ươn ướt mắt nhìn Vô Tâm, đau lòng nói với chính mình: Nó vốn là một người lắm lời giống như đệ vậy. An Thế không biết tại sao tỷ tỷ lại nhìn cậu với vẻ mặt buồn bã như vậy, nhưng cậu muốn ôm nàng nên đi về phía nàng. Bách Lý Đông Quân quỳ xuống ôm lấy Tiểu An Thế, nước mắt chảy dài trên má, trong lòng nói: "Thật xin lỗi, An Thế. Lâu quá mẹ mới đến gặp con." Vong Ưu đại sư cũng không tiếp những người hành hương nữa, ông đi tới nhìn hai mẹ con ôm nhau, không khỏi niệm Phật. Lúc này Bách Lý Đông Quân mới buông Diệp An Thế ra, đứng dậy, quay đầu nhìn Vong Ưu đại sư: "Đại sư, những năm này ta cảm tạ ngài."Vong Ưu đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, "Thí chủ muốn đem nó mang đi, nhưng thời cơ còn chưa tới." "Thời cơ?" Bách Lý Đông Quân có chút bối rối. Y không biết Vong Ưu đại sư có ý gì. Hai năm trước, chất độc còn sót lại trong cơ thể y vẫn chưa được loại bỏ, y không thể cùng lúc bảo vệ được cả hai cha con. Nhưng bây giờ y đã có đủ sức mạnh để bảo vệ thế gian bằng thanh kiếm của mình, liệu y còn không thể bảo vệ được An Thế sao?Vong Ưu đại sư mời Bách Lý Đông Quân tới thiền thất thảo luận chi tiết. Kỳ thật chủ yếu là vì Vô Thiền nói huyên thuyên không ngừng, Tiểu An Thế cũng yên lặng nghe, nhưng không biết cậu có thật sự nghe hay không. Bách Lý Đông Quân có thể cảm nhận được ánh mắt An Thế đang dõi theo mình."Vô Tâm trí thông minh sớm phát triển, chuyện xảy ra năm đó cũng để lại trong lòng nó một hạt giống tâm ma, ta mang nó tới đây, chính là muốn giúp nó trừ bỏ tâm ma. Việc năm đó ta không làm cho Diệp thiếu hiệp được, nên ta muốn làm lại lần nữa để giúp con trai cậu ấy."Bách Lý Đông Quân trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Đại sư, ngài thật sự cho rằng ở lại đây có thể giải trừ tâm ma sao? Vì sao tâm ma được sinh ra? Có lẽ người buộc chuông cần phải gỡ chuông và hãy để ta đưa nó về..." Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu, ngắt lời Bách Lý Đông Quân, "Bách Lý thí chủ, Vô Tâm mặc dù sớm thông minh, nhưng nó vẫn là không có khả năng hiểu được tình huống của cậu cùng quyết định của cậu. Hiện tại đem nó mang về, cũng không phải thời cơ tốt, thí chủ cũng biết."Ánh mắt Bách Lý Đông Quân tối sầm lại. Quả thực, cho dù đón được Vô Tâm về lại Tuyết Nguyệt Thành, y vẫn không thể toàn tâm toàn ý ở bên Vô Tâm. Y nợ đứa trẻ này rất nhiều, nhưng trên thực tế, y đâu chỉ nợ mình An Thế? Vong Ưu đại sư nhìn ra ý nghĩ trong lòng y, thấp giọng nói: "Cậu cả đời tự lo liệu cho mình là tốt rồi. Hơn nữa, Bách Lý thí chủ quan tâm đến thiên hạ, cho nên không cần quá khắt khe với bản thân." Bách Lý Đông Quân cười khổ: "Đa tạ đại sư an ủi, ta hiểu được, vậy ta có thể thường xuyên tới gặp nó được không?" Vong Ưu đại sư mỉm cười và gật đầu. Bách Lý Đông Quân đứng dậy đi ra ngoài sân, ngồi xổm ở trước mặt hai đứa trẻ, từ trong lòng lấy ra một túi kẹo, “Lần này ta tới vội, không có mang theo đồ gì ngon. Lần sau ta đến, hai đứa muốn ăn gì thì có thể nói cho ta biết."Vô Thiền vui vẻ cầm lấy kẹo đưa cho An Thế, nhưng An Thế lại lắc đầu, chăm chú nhìn Bách Lý Đông Quân: “Lần sau sẽ tới nữa chứ?" Bách Lý Đông Quân che giấu áy náy, mỉm cười gật đầu. An Thế chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.” Cậu không muốn bất cứ điều gì, cậu chỉ muốn nữ nhân đã mang lại cho cậu cảm giác như người mẹ này đến gặp cậu lần nữa. Vô Thiền đưa Bách Lý Đông Quân ra ngoài chùa, vui vẻ hỏi: "Tỷ tỷ, lần sau khi nào tỷ tới? Tỷ tỷ, tỷ tên là gì?" "Bách Lý..." Bách Lý Đông Quân buột miệng, ý thức được chính mình không thể lộ ra thân phận thật sự, y nhìn đôi mắt trong suốt, bầu trời trong xanh như vậy, liền đổi giọng nói: "Thanh Lan, ta tên là Bách Lý Thanh Lan." Vô Thiền gật đầu: "Thanh Lan tỷ, ta nhớ kỹ, tên thật hay, người cũng thật đẹp." Diệp An Thế ánh mắt tối sầm. Nàng họ Bách Lý, nàng là nữ nhân, không thể là mẹ cậu. Mẹ cậu tên là Bạch Đông Quân, y là một nam nhân xinh đẹp.
***
Sau khi rời khỏi Hàn Thủy Tự, Bách Lý Đông Quân ôm chặt hoa phục trước ngực, ánh mắt vừa rồi xé nát trái tim y, đau đến mức khó có thể thở được, y bật khóc. Nước mắt rơi xuống thành từng mảnh lớn. Đột nhiên, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt y. Ánh mắt y nhìn lên bàn tay trắng nõn với các khớp xương rõ ràng, y nhìn thấy Tô Xương Hà đang nhìn mình với nụ cười ôn hòa trên môi. Bách Lý Đông Quân cầm khăn tay lau nước mắt, hỏi: "Ria mép của ngươi đâu? Tại sao lại cạo đi?" Tô Xương Hà cười nói: "Như thế này không phải càng giống thiếu gia sao?" "Ngươi đi theo ta một chặng đường, hay là ngươi có nhiệm vụ?" Bách Lý Đông Quân lau nước mắt, ném lại chiếc khăn tay cho Tô Xương Hà. Cầm lấy chiếc khăn tay mà mỹ nhân đã dùng lau nước mắt, Tô Xương Hà hoài niệm ngửi một cái, ôm vào trong lòng cười nói: “Nếu như ta đi theo mỹ nhân, em sẽ để ý sao? Hay là... Mỹ nhân đã tin tưởng ta đến mức này rồi, em không coi ta như người ngoài sao?"Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, liếc hắn một cái có chút chán ghét. Y nhớ tới hai năm trước Tô Xương Hà cũng đã làm rất nhiều chuyện để đưa Vân ca về Thiên Ngoại Thiên, y nhẹ giọng nói: "Ta vẫn luôn nợ ngươi một lời cảm ơn."Tô Xương Hách cười nói: “Việc này ta làm, nhưng là không muốn biểu đạt lòng biết ơn với mỹ nhân.” "Ngươi tới đây làm gì?" Bách Lý Đông Quân không muốn cùng hắn nói chuyện này, vì thế cau mày. "Nghe nói Nam An có lũ lụt, biết mỹ nhân sẽ không vắng mặt, nên ta cũng đến đó, tình cờ nhìn thấy thanh kiếm tuyệt thế của mỹ nhân..." "Ngươi tới để thách đấu với ta?" Bách Lý Đông Quân nhướng mày. Tô Xương Hà lắc đầu, “Không phải bây giờ. Ta đoán trước khi đến Thiên Ngoại Thiên nhất định mỹ nhân sẽ tới đây, hơn nữa ta cố ý tới đây là để đợi mỹ nhân, không biết mỹ nhân còn nhớ được điều mà mỹ nhân đã nói hay không.” "Đó là từ nhiều năm trước, nhưng ta muốn đưa ra lời giải thích cho mỹ nhân. Thiếu niên mà mỹ nhân đưa đến Ám Hà. Nhiệm vụ đầu tiên và cuối cùng của nó ở Ám Hà là giết cả nhà Chu Gia "Bách Lý Đông Quân sửng sốt, khẽ cau mày: "Cả nhà?" Tô Xương Hà bình tĩnh gật đầu, có lý nói: “Mặc dù Chu Thị trực tiếp giết chết muội muội của Tuyệt Trần, nhưng cha mẹ hắn đã bảo vệ hắn, hối lộ quan phủ cho hắn, đưa hắn ra ngoài để tránh tai họa. Khi đó người hầu của Chu Gia đã không cứu muội muội của Tuyệt Trần, và chỉ trơ mắt đứng nhìn. Chẳng phải là gián tiếp gây ra thảm kịch, rất đáng chết sao? Nếu chúng ta nhìn kỹ, quan viên không nhận hối lộ và học đường chịu bắt thủ phạm kia thì cuối cùng... không ai sẽ phải chết...""Ngươi..." Bách Lý Đông Quân lồng ngực phập phồng, y biết mình cùng Tô Xương Hà sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này, cho nên không lãng phí thời gian cùng hắn nói chuyện. Tô Xương Hà cười hắc hắc nói: “Ta biết mỹ nhân không đồng ý với nguyên tắc xử lý sự việc của Ám Hà. Có lẽ những đồng phạm đó không đáng chết trong mắt mỹ nhân, nhưng điều này rất quan trọng đối với sự trả thù của Tuyệt Trần. Hơn nữa, ta là người cử nó đi tiêu diệt toàn bộ Chu Gia. Ồ, Tô Mộ Vũ cũng rời đi với nó."Nói xong, Tô Xương Hà quay người rời đi. Bách Lý Đông Quân nhìn như vậy, càng cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu được người này. Chẳng phải người trong Ám Hà bản tính xảo quyệt và đặt lợi ích lên hàng đầu sao? Tại sao hắn lại... làm những việc vô ích này? Thật sự là bởi vì... Bách Lý Đông Quân lắc đầu, xua đi ý nghĩ kia, trong lòng thầm nghĩ: Bách Lý Đông Quân, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Điều tốt nhất có thể làm là trở thành bằng hữu với nhau, và bằng hữu cũng có thể hy sinh một số nguyên tắc cho người kia. Tô Xương Hà, ta không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, nhưng chúng ta có thể mãi là bằng hữu được không?
***
Hơn một năm sau, Bách Lý Đông Quân cuối cùng lại trở lại Thiên Ngoại Thiên. Vừa quay lại, y đã đi thẳng đến Lang Nguyệt Phúc Địa. Hơn một năm qua, Vô Tâm vẫn yên lặng quan sát Diệp Đỉnh Chi. Hắn dành phần lớn thời gian trong trạng thái xuất thần, thỉnh thoảng tỉnh dậy, nhưng ý thức vẫn chưa phục hồi, hắn không nhớ Bách Lý Đông Quân là ai, hắn chỉ biết rằng hắn phải nhớ bốn từ này, nhưng hắn cũng sẽ sớm quên chúng. Và dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể nhớ được chúng. Ngay khi hắn nghe thấy bốn từ này, hắn sẽ lăn lộn trên mặt đất với cơn đau đầu như búa bổ. Vô tình, Vô Tâm chỉ có thể lo lắng, lặp đi lặp lại "Bách Lý Đông Quân" với hy vọng Diệp Đỉnh Chi có thể nghe thấy. Không biết Diệp Đỉnh Chi có thật sự nghe thấy hay không, dù sao cuối cùng hắn cũng nhớ ra bốn chữ này, lập tức nhặt đá khắc lên mặt đất và trên tường... Một năm qua, hắn đã khắc bốn chữ Bách Lý Đông Quân khắp các bức tường, sàn nhà và bàn của Lang Nguyệt Phúc Địa ở mọi nơi nhìn được đều được bao phủ bởi bốn từ này.Bách Lý Đông Quân bị cánh tượng trước mắt chấn động, y nhìn Diệp Đỉnh Chi, hai tay kết vảy, chảy máu, y trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy tội lỗi. "Chúng ta không khắc nữa, không khắc nữa... Chúng ta không khắc, không nhớ thì có sao? Huynh vẫn là Vân ca của ta, ta xin lỗi. Trước đây là ta sai rồi." Diệp Đỉnh Chi bị Bách Lý Đông Quân ôm chặt, hắn chỉ trầm mặc một lát, sau đó mới giãy dụa tiếp tục khắc chữ trên mặt đất, lẩm bẩm: "Không thể quên, không thể quên..." Bách Lý Đông Quân đã rơi nước mắt, đành phải đánh Diệp Đỉnh Chi bất tỉnh rồi dìu hắn lên giường, để hắn lặng lẽ chữa trị vết thương. Diệp Đỉnh Chi không kết nối khí tức của mình với Lang Nguyệt Phúc Địa như Nguyệt Phong Thành . Kết giới ở cửa là do Nguyệt Dao bố trí, ngoài cô và Tử Y ra không ai có thể ra vào được. Họ thường xuyên đến thăm Diệp Đỉnh Chi, giúp hắn tắm rửa và ăn uống, nên Diệp Đỉnh Chi vẫn sạch sẽ và không còn gầy đi nữa. Nhưng đôi tay của hắn đã bị biến dạng vì hắn liên tục khắc tên Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân đau lòng nhìn hai bàn tay đầy vết thương, lặng lẽ khóc. Vô Tâm cũng rơi nước mắt, hơn một năm qua, hắn lặng lẽ nhìn mọi thứ, nỗi đau, nỗi buồn và sự bất lực tích tụ trong lòng khiến hắn nhận ra rõ ràng rằng nếu mẹ ở bên cạnh cha thì y đã gục ngã từ lâu rồi. Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, và Bách Lý Đông Quân đã chuẩn bị thuốc cho Diệp Đỉnh Chi theo công thức mới mà y nhận được từ Dược Vương. Không lâu sau, Diệp Đỉnh Chi tỉnh dậy, nhảy ra khỏi giường như cá chép, nhặt đá tiếp tục khắc chữ. Bách Lý Đông Quân vội vàng muốn ngăn cản, nhưng Diệp Đỉnh Chi đẩy mạnh y ra khiến y loạng choạng. "Đông Quân, Đông Quân, không thể quên, không thể quên..." Diệp Đỉnh Chi tự lẩm bẩm, tìm kiếm đá khắp nơi. Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt vô thức rơi xuống. Vân ca, Đông Quân của huynh đang ở ngay trước mặt huynh. Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ: Không sao cả, cho dù huynh ấy không bao giờ nghĩ tới ta nữa, huynh ấy vẫn sẽ như vậy, huynh ấy cũng vẫn là Vân ca của ta. Vân ca có thể mạo hiểm tính mạng vì ta nên ta sẽ không bao giờ bỏ cuộcBách Lý Đông Quân mở mắt ra, lau nước mắt nơi khóe mắt, bước tới trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Đỉnh Chi, "Vân ca, ngoan ngoãn uống hết thuốc đi, ta cùng huynh khắc, được không? " Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, nhìn Bách Lý Đông Quân một lát, nhẹ nhàng gật đầu. Bách Lý Đông Quân dẫn hắn ngồi xuống bên giường, bưng thuốc lên, cẩn thận thổi một hơi rồi đút cho Diệp Đỉnh Chi, nhưng Diệp Đỉnh Chi cau mày quay đầu lại: “Mùi vị khó chịu..." "Vân ca, huynh không uống thuốc sẽ quên Đông Quân." Nghe vậy, Diệp Đỉnh Chi chậm rãi quay đầu lại, nhìn Bách Lý Đông Quân rồi lại nhìn hắc dược, cau mày, quay đầu đi, im lặng phản đối. Bách Lý Đông Quân thở dài, cầm bát thuốc lên uống một ngụm, quay đầu Diệp Đỉnh Chi lại, chỉ vào môi hắn, cạy răng ra, cưỡng ép nhét vào. Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn y, tựa hồ không hiểu y tại sao lại làm như vậy, nhưng vẫn là nuốt thuốc xuống. Thấy phương pháp này có tác dụng, Bách Lý Đông Quân cũng làm theo phương pháp tương tự, đút cho Diệp Đỉnh Chi một bát thuốc. Sau đó y giúp Diệp Đỉnh Chi điều chỉnh hô hấp, Diệp Đỉnh Chi ngoan ngoãn không làm ầm ĩ chuyện khắc chữ nữa. Hắn dường như biết người trước mặt đang ở đây nên không cần khắc bốn chữ đó. Diệp Đỉnh Chi chậm rãi tiến vào trạng thái, vận chuyển chân khí điều hòa hô hấp. Bách Lý Đông Quân thu hồi chân khí, mệt mỏi thở ra một hơi, im lặng nằm trên giường. Mấy ngày nay y không thể nghỉ ngơi thoải mái, hiện tại y thực sự rất mệt mỏi.Bách Lý Đông Quân đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó đang liếm lấy mình. Y cau mày đẩy thứ đó sang một bên: “Đừng gây chuyện.” Nhìn thấy Bách Lý Đông Quân không để ý tới mình, Diệp Đỉnh Chi lo lắng nghiêng người, toàn thân đè lên Bách Lý Đông Quân, ngượng ngùng hôn lên trên mặt Bách Lý Đông Quân, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm. Vô Tâm nhìn không nổi nữa, quay lưng lại tự nhủ: Cha ơi, cha là cẩu à? Bách Lý Đông Quân bối rối đến cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi ngây thơ chớp mắt nhìn y, cười nói: “Thuốc, uống thuốc đi." Bách Lý Đông Quân nhất thời ngơ ngác, sau đó nhớ tới vừa rồi chính mình một màn đút thuốc bằng miệng, sắc mặt y không khỏi đỏ bừng. Y ngồi dậy, cười khổ nói: "Vân ca, thuốc mỗi ngày chỉ cần uống một lần, huynh đã uống rồi, nên không cần uống nữa." Tuy nhiên, Diệp Đỉnh Chi lại không bỏ cuộc và ở bên cạnh Bách Lý Đông Quân, với ánh mắt đau khổ nhìn y lặp đi lặp lại từ "thuốc". Bách Lý Đông Quân đành phải nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác chớp mắt, nhắm mắt lại như "người tự học", ôm lấy sau đầu Bách Lý Đông Quân, hôn sâu hơn. Vô Tâm phía sau nghe thấy có gì đó không ổn, quay người lại thì thấy cha đang đè mẹ mình xuống giường, một cảnh tượng không phù hợp với trẻ con sắp diễn ra. Vô Tâm sửng sốt "Diệp Đỉnh Chi, ta nên nói người ngu ngốc hay thông minh đây? Người đã quên hết rồi mà còn nhớ chuyện này!"Vô Tâm tức giận quay đầu lại, niệm Tịnh Tâm Chú.
***
T tưởng là chương này sẽ tập trung nhiều vào đôi Tiêu Bách mà bà au bả kêu " éo " . Từ nay là anh Phong ảnh tàn hình luôn , khúc có Lăng Trần cũng bay luôn . Thật sự quá đau đớn 💔 Ủa mà không sao , tại vẫn còn cái ngoại truyện riêng dành cho đôi này nữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com