All × Bách Lý | Tứ Hải đều là huynh đệ của ta
Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 15
Trong mắt người khác , Bách Lý Đông Quân là thiếu gia của Trấn Tây Hầu Phủ , đệ tử thân cận của Lý Trường Sinh , là hôn thê của Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong . Nhưng trong mắt Tống Yến Hồi y lại là kẻ không có nội lực , nhưng có thể sử dụng nội lực sau khi say rượu . Một thiếu gia có thể sử dụng kiếm thuật vô song như Tây Sở Kiếm Ca . Bách Lý Đông Quân đến Vô Song Thành để thách đấu thì trong mắt người khác đây chính là một sự khiêu khích trắng trợn , bọn họ đều mong chờ Tống Yến Hồi trở lại để giết y . Tuy nhiên , Tống Yến Hồi chỉ tò mò về Bách Lý Đông Quân , trong lòng tràn đầy kỳ vọng và phấn khích đối với cuộc tranh tài sắp tới . Hắn thực sự muốn biết sau nhiều năm không gặp , Bách Lý Đông Quân hiện tại mạnh đến mức nào . Sau khi chu du khắp thiên hạ được một năm , Bách Lý Đông Quân từ chỗ không biết gì về các môn phái trên giang hồ chuyển sang biết một chút về nó . Có một phôi kiếm trời sinh ở Vô Song Thành , các thành chủ và các trưởng lão đều rất hy vọng vào hắn . Y cũng đã nghe nói đến chuyện này , lần này y đến Vô Song Thành để thách đấu chỉ vì muốn so tài với thiếu niên vốn được định sẵn là một kiếm sĩ này nhưng lại không biết tên hắn . Chờ ở cửa hồi lâu , cửa phủ thành chủ cuối cùng chậm rãi mở ra . Một thiếu niên mặc y phục màu hoàng thổ cầm kiếm đi ra . Bách Lý Đông Quân nhìn hắn từ trên xuống dưới , trông hắn quen quen , nhưng y lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu- Ngươi chính là kiếm phôi trời sinh sao ?Bách Lý Đông Quân cầm kiếm lười biếng nói . Tống Yến Hồi cũng nhìn về phía Bách Lý Đông Quân , khẽ gật đầu , ôm quyền với Bách Lý Đông Quân nói :- Đúng vậy ! Ta ở Vô Song Thành tên là Tống Yến Hồi Thấy hắn nghiêm túc như vậy , Bách Lý Đông Quân cũng trở nên nghiêm túc , chắp tay đáp lại :- Tắc Hạ học đường - Bách Lý Đông QuânTống Yến Hồi thật sự không nói nhiều để đáp lại , cũng không có chút nào tỏ ra cao thủ . Thấy hắn không nói gì , Bách Lý Đông Quân đành phải nói :- Ta tới đây là muốn thách đấu . Rất vui được gặp ngươi , không cần lãng phí thời gian , chỉ cần chọn một địa điểm và bắt đầu thôiTống Yến Hồi gật đầu , dẫn Bách Lý Đông Quân đi võ đài . Đây cũng là nơi các đệ tử thi đấu vào các ngày trong tuần .Kiếm sĩ thiên tài nổi tiếng của Vô Song Thành đọ sức với đệ tử thân cận của Lý tiên sinh đệ nhất thiên hạ . Trận chiến giữa hai thiếu niên vô song cũng là một trận chiến không thể bỏ qua . Mọi người đã chạy khắp thành để báo tin , cho nên khi Tống Yến Hồi và Bách Lý Đông Quân bước vào võ đài , khán đài xung quanh võ đài đã chật kín người , trong đó có một số trưởng lão . Bách Lý Đông Quân liếc nhìn đám đông dày đặc , sau đó lại nhìn Đường Liên cùng Thiên Lạc phía sau , khẽ thở dàiThan ôi , động lực trước khi bắt đầu đã yếu đi rồi . Nhưng vậy thì sao ? Y chợt nghĩ tới câu chuyện về Ngô Nhất Lang mà Nam Cung Xuân Thủy kể cho y nghe . Chuyện kể về một thiếu niên vô cùng tài năng và tuấn tú , được coi là niềm hy vọng của môn phái và được tất cả mọi người ngưỡng mộ . Tuy nhiên , hắn đã bị thổ phỉ dùng kiếm ngẫu nhiên chém chết khi đang đi xuống núi . Dựa vào cảnh tượng trước mắt , Tống Yến Hồi chính là người thiếu niên đó , còn y thì là thổ phỉ . Nghĩ như vậy , y không khỏi có chút buồn cười . Bách Lý Đông Quân hơi nhếch lên khóe miệng . Tống Yến Hồi đã đứng yên , khi hắn quay lại , hắn thấy Bách Lý Đông Quân đang đứng cách hắn một bước . Trên môi nở một nụ cười không thể giải thích được . Tống Yến Hồi khẽ cau mày , vẻ mặt khó hiểu nói :- Bách Lý công tử ?Bách Lý Đông Quân phục hồi tinh thần , xấu hổ cười một tiếng , ngừng cười rồi trở nên nghiêm túc đối với Tống Yến Hồi nói :- Nếu chúng ta đang ở Vô Song Thành thế ngươi rút kiếm trước đi Tống Yến Hồi không khách khí , khẽ gật đầu- Kiếm của ta tên là Thủy NguyệtTống Yến Hồi rút kiếm chém về phía Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân sử dụng Đạp Vân Bộ đã tiến bộ nhanh chóng lùi về phía sau , giữ khoảng cách rồi xoay người tránh kiếm khí , y khen ngợi- Kiếm tốtVẻ mặt của Tống Yến Hồi không thay đổi , nhưng khóe miệng hắn hơi cong lên . Hắn tưởng rằng mình có thể nhìn thấy Tây Sở Kiếm Ca của Bách Lý Đông Quân , nhưng thay vào đó lại nhìn thấy Bách Lý Đông Quân rút đao sau lưng ra bằng một tay và tay còn lại cầm kiếm , y quay lại nhìn Tống Yến Hồi . Các chiêu thức và kiếm pháp rất đơn giản nhưng kiếm khí và kiếm ý lại vô cùng mạnh mẽ . Phòng ngự thuần túy không còn có thể chống đỡ , Tống Yến Hồi vội vàng vung kiếm- Tử Lôi Thanh Song !Trên khán đài có người kêu to- Tống Yến Hồi cư nhiên lại dùng Tử Lôi Thanh Song...Có người lẩm bẩm , than thở chính mình cùng thiên tài chênh lệch quá cao . Các trưởng lão của Vô Song Thành vẻ mặt đều nghiêm nghị- Lúc đầu Yến Hồi bị ép sử dụng Tử Lôi Thanh Song . Nhưng chỉ trong vòng một năm , thiếu niên kia đã tiến bộ nhanh như vậy- Từ trưởng lão , ta không nghĩ Tử Lôi Thanh Song của Yến Hồi bị ép dùng . Ngươi không biết tính cách của Yến Hồi sao ? Nó chỉ là một kẻ cuồng võ , nhìn thấy đối thủ như vậy nó hận không thể ra tay . Nó lấy tất cả ra và thử tất cả . Thông thường , những đệ tử khác sẽ không thể thỏa mãn mong muốn của nó Một người nam tử trung niên mỉm cười và vuốt râu- Không cần phải nói , thuật song thủ đao kiếm của Lý tiên sinh rất tốt . Nhưng kiếm kỹ và kiếm pháp mà thiếu niên này sử dụng rất đơn giản , có cảm giác trở về với tự nhiên . Không biết kiếm kỹ và kiếm pháp là gì ?- Ừm...Một trưởng lão trầm ngâm một lát rồi nói ra suy đoán của mình- Nó trông giống như mười chín chiêu Tú Kiếm và Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao - Cái gì ! Làm sao có thể được ? Đó là điều mà ngay cả một đứa trẻ cũng có thể học được...Vừa dứt lời , hắn nhìn thấy hai đạo kiếm khí va chạm nhau trên sân , trong lúc nhất thời làm tung bụi đất trên sân , thế giới hỗn loạn , chỉ có tiếng cát bay và đá bay . Không thể nhìn rõ khung cảnh trước mặt- Đây là...thắng bại đã được quyết định ?- Chỉ sợ còn chưa được , đây chính là Yến Hồi sư đệ phẫn nộ biến hóa Trong vòng xoáy khổng lồ màu đất , Tống Yến Hồi quay đầu nhìn Bách Lý Đông Quân- Tại sao không sử dụng Tây Sở Kiếm Ca ?Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng thở dài , nói :- Tây Sở Kiếm Ca là đường lên trời , nhưng ta còn chưa tìm được đường đi . Vì thế , không muốn dùng nó để xúc phạm tuyệt thế kiếm pháp của sư phụ ta - Nhưng mà ngươi sắp thuaTống Yến Hồi bình tĩnh nói , nhưng trong lòng hắn lại kích động . Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười- Không nhất định , ta còn có một chiêu...Khi Bách Lý Đông Quân thi triển Thu Thủy Quyết , vòng xoáy xung quanh bọn họ dần dần đổi phương hướng và bị y sử dụng . Tống Yến Hồi mở to mắt , kinh ngạc nhìn y- Việc này...sao có thể...?Bách Lý Đông Quân mỉm cười nói :- Không có gì là không thể . Mọi thứ vốn dĩ đều phụ thuộc lẫn nhau và chỉ cần ta hiểu quy luật , mọi thứ đều có thể được sử dụng cho mục đích của riêng taĐây cũng là điều y nhận ra khi thảo luận về đạo giáo với Vương Nhất Hành trong thời gian sáu ngày ở Thanh Thành Sơn - Nước sông Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống !Bách Lý Đông Quân hét lớn , vòng xoáy màu đất bay lên trời như nước rồi hướng về phía y chỉ vào Tống Yến Hồi mà bay tới . Kiếm ý ngưng tụ của Tống Yến Hồi đã hoàn toàn bị cuốn trôi , đầu hắn ta phủ đầy cát và đá . Khiến hắn khá xấu hổ , Bách Lý Đông Quân tiếp đất , nhìn hắn cái trán bầm tím của hắn . Y có chút xấu hổ gãi đầu - Xin lỗi , đây là lần đầu tiên ta sử dụng . Không ngờ nó lại lợi hại như vậyTống Yến Hồi lau máu trên trán , mỉm cười nói với Bách Lý Đông Quân :- Ta đã học được một bài họcBách Lý Đông Quân còn muốn nói thêm vài câu khách khí với hắn , cũng muốn chân thành khen ngợi kiếm thuật của hắn . Nhưng y lại bị Đường Liên cùng Thiên Lạc một người bên trái , một người bên phải kéo đi- Hai ngươi đang làm gì vậy ? Ta còn chưa nói xong mà Bách Lý Đông Quân nghi hoặc hỏi . Tư Không Thiên Lạc nói : - Đừng nói nữa , người chưa nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của đám người dưới võ đài sao ? Người muốn bị một đám người , vì người thể hiện thiên tài như vậy để bị đánh sao ?Lúc này Tư Không Thiên Lạc rốt cục hiểu được tại sao mẹ cô không cho cô gọi y là mẹ . Nếu cô đi khắp thiên hạ rồi nói cô là con gái của Bách Lý Đông Quân thì cô sẽ lập tức bị đánh cho nhừ tử .
Ba người nhanh chóng sơ tán khỏi Vô Song Thành và lái xe ngựa không ngừng nghỉ mấy chục dặm mới giảm tốc độ- Hiện tại đã an toànTư Không Thiên Lạc thở phào nhẹ nhõm- Vô Song Thành cũng không làm bộ mặt vô sỉ , không có truy sát chúng taThiên Lạc vui vẻ quay đầu lại phát hiện Đường Liên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt , dường như trở nên trong suốt . Cô giật mình , đang định hét lên thì Đường Liên đã nắm lấy tay cô . Đường Liên nhẹ nhàng lắc đầu , ra hiệu cho Thiên Lạc im lặng .- Thiên Lạc , ta e rằng...muội phải chăm sóc tốt cho mẹ và đi về phía tây một mình rồi đi tìm sư phụ . Nếu muội vẫn không tìm thấy sư phụ của mẹ thì hãy đến Cẩm Thành và Đường MônĐường Liên hướng dẫn , Tư Không Thiên Lạc gật đầu trong nước mắt . Đường Liên mỉm cười , sờ sờ đầu cô - Nha đầu ngốc nghếch , tại sao muội lại khóc ? Ta không nhất định sẽ biến mất . Ta chỉ nói cho muội biết điều này để đề phòng thôiXe ngựa chậm rãi dừng lại , Đường Liên dần dần trở nên trong suốt . Thiên Lạc vén rèm xe nhìn qua , chỉ thấy Bách Lý Đông Quân đang ngủ say . Tư Không Thiên Lạc cầm lấy roi cưỡi ngựa , tự nhủ :- Phía Tây...ờ...nhưng ca ca , ta không biết đánh xeMay mắn thay , Đường Liên vừa trở nên trong suốt . Thiên Lạc vẫn có thể nhìn thấy và nghe thấy hắn nói . Đường Liên dạy cô lái xe . Chiếc xe ngựa bắt đầu chạy , nhưng nó không hề tuân theo sự điều khiển của cô mà lao về phía trước với tốc độ rất nhanh . Thiên Lạc vội vàng hét lên :- Dừng lại , Liệt Phong ! Dừng lại , dừng lại , dừng lại !
Bang------
Hình như Liệt Phong va vào thứ gì đó- Ối ôi------Một nam tử đội mũ tre màu trắng rên rỉ đứng dậy từ dưới đất , ôm lấy eo mình . Thiên Lạc vội vàng nhảy xuống xe đỡ hắn- Thực xin lỗi , ta không phải cố ý...- Nha đầu , eo của ta bị ngươi đâm gãy . Ngươi phải bồi thường cho ta !Thiên Lạc xin lỗi- Thực xin lỗi , ông lão...- Ông lão ? Ngươi vừa gọi ta là gì cơ ?Nam Cung Xuân Thủy nghe xong thắt lưng lập tức không còn đau nữa , hắn đứng thẳng dậy , vén mũ trùm đầu lên lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi rồi chăm chú nhìn Tư Không Thiên Lạc . Tư Không Thiên Lạc sửng sốt một chút , không biết phải làm sao . Bách Lý Đông Quân bị tiếng ồn đánh thức , y mở rèm xe ra liền nhìn thấy là Nam Cung Xuân Thủy , y bất đắc dĩ nói : - Sư phụ , người đã già như vậy rồi sao còn đi ức hiếp một tiểu nha đầu ?Nam Cung Xuân Thủy leo lên xe ngựa , nhéo nhéo má Bách Lý Đông Quân- Ta còn trẻ như vậy...sao không thể bắt nạt một tiểu nha đầu ? Rõ ràng là nha đầu đó đụng phải ta trước . Con đúng là thiên vị mà Tiểu Đông Bát !!!Nguyên lai đúng là sư phụ của mẹ , Thiên Lạc thở phào nhẹ nhõm , nhìn Đường Liên trong suốt , hai người trao đổi ánh mắt . Bách Lý Đông Quân lười biếng ngáp một cái- Xem xong bằng hữu rồi à ?- Ừm , Tiểu Đông Bát bây giờ con làm rất tốt . Nghe nói con đã đánh bại phôi kiếm trời sinh ở Vô Song Thành ?Nam Cung Xuân Thủy cười nói , Bách Lý Đông Quân cau mày đáp :- Lời đồn này thật quá đáng ! Chúng ta chỉ thương lượng giao lưu , tranh tài kiếm pháp , không phải đánh nhau - Hahahaha , không sao đâu . Tiểu đồ đệ của ta rất giỏi , nhưng sao trông con có vẻ uể oải thế ?- Ta không biết , ta mệt quá , xem ra là ta ngủ không đủ giấc . Sư phụ người cứ tự mình làm điBách Lý Đông Quân lại nằm xuống nói . Nam Cung Xuân Thủy nắm lấy cổ tay y và nói :- Đừng ngủ nữa ! Để sư phụ xem coi con thế nào Một lát sau , Nam Cung Xuân Thủy nhìn bụng của Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân chần chờ nói :- Có chuyện gì vậy ? Ta bị bệnh nan y à ?- Bệnh nan y gì chứ ? Chỉ cần sư phụ của con còn ở đây , con chắc chắn không bao giờ mắc phải . Đó là...ta sắp có tiểu đồ tôn . Còn con sắp làm cha đó Tiểu Đông BátNam Cung Xuân Thủy nói với một nụ cười . Bách Lý Đông Quân sửng sốt , ngơ ngác nhìn Nam Cung Xuân Thủy , hồi lâu y vẫn không thể phục hồi lại tinh thần .
Ba người nhanh chóng sơ tán khỏi Vô Song Thành và lái xe ngựa không ngừng nghỉ mấy chục dặm mới giảm tốc độ- Hiện tại đã an toànTư Không Thiên Lạc thở phào nhẹ nhõm- Vô Song Thành cũng không làm bộ mặt vô sỉ , không có truy sát chúng taThiên Lạc vui vẻ quay đầu lại phát hiện Đường Liên sắc mặt càng ngày càng tái nhợt , dường như trở nên trong suốt . Cô giật mình , đang định hét lên thì Đường Liên đã nắm lấy tay cô . Đường Liên nhẹ nhàng lắc đầu , ra hiệu cho Thiên Lạc im lặng .- Thiên Lạc , ta e rằng...muội phải chăm sóc tốt cho mẹ và đi về phía tây một mình rồi đi tìm sư phụ . Nếu muội vẫn không tìm thấy sư phụ của mẹ thì hãy đến Cẩm Thành và Đường MônĐường Liên hướng dẫn , Tư Không Thiên Lạc gật đầu trong nước mắt . Đường Liên mỉm cười , sờ sờ đầu cô - Nha đầu ngốc nghếch , tại sao muội lại khóc ? Ta không nhất định sẽ biến mất . Ta chỉ nói cho muội biết điều này để đề phòng thôiXe ngựa chậm rãi dừng lại , Đường Liên dần dần trở nên trong suốt . Thiên Lạc vén rèm xe nhìn qua , chỉ thấy Bách Lý Đông Quân đang ngủ say . Tư Không Thiên Lạc cầm lấy roi cưỡi ngựa , tự nhủ :- Phía Tây...ờ...nhưng ca ca , ta không biết đánh xeMay mắn thay , Đường Liên vừa trở nên trong suốt . Thiên Lạc vẫn có thể nhìn thấy và nghe thấy hắn nói . Đường Liên dạy cô lái xe . Chiếc xe ngựa bắt đầu chạy , nhưng nó không hề tuân theo sự điều khiển của cô mà lao về phía trước với tốc độ rất nhanh . Thiên Lạc vội vàng hét lên :- Dừng lại , Liệt Phong ! Dừng lại , dừng lại , dừng lại !
Bang------
Hình như Liệt Phong va vào thứ gì đó- Ối ôi------Một nam tử đội mũ tre màu trắng rên rỉ đứng dậy từ dưới đất , ôm lấy eo mình . Thiên Lạc vội vàng nhảy xuống xe đỡ hắn- Thực xin lỗi , ta không phải cố ý...- Nha đầu , eo của ta bị ngươi đâm gãy . Ngươi phải bồi thường cho ta !Thiên Lạc xin lỗi- Thực xin lỗi , ông lão...- Ông lão ? Ngươi vừa gọi ta là gì cơ ?Nam Cung Xuân Thủy nghe xong thắt lưng lập tức không còn đau nữa , hắn đứng thẳng dậy , vén mũ trùm đầu lên lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi rồi chăm chú nhìn Tư Không Thiên Lạc . Tư Không Thiên Lạc sửng sốt một chút , không biết phải làm sao . Bách Lý Đông Quân bị tiếng ồn đánh thức , y mở rèm xe ra liền nhìn thấy là Nam Cung Xuân Thủy , y bất đắc dĩ nói : - Sư phụ , người đã già như vậy rồi sao còn đi ức hiếp một tiểu nha đầu ?Nam Cung Xuân Thủy leo lên xe ngựa , nhéo nhéo má Bách Lý Đông Quân- Ta còn trẻ như vậy...sao không thể bắt nạt một tiểu nha đầu ? Rõ ràng là nha đầu đó đụng phải ta trước . Con đúng là thiên vị mà Tiểu Đông Bát !!!Nguyên lai đúng là sư phụ của mẹ , Thiên Lạc thở phào nhẹ nhõm , nhìn Đường Liên trong suốt , hai người trao đổi ánh mắt . Bách Lý Đông Quân lười biếng ngáp một cái- Xem xong bằng hữu rồi à ?- Ừm , Tiểu Đông Bát bây giờ con làm rất tốt . Nghe nói con đã đánh bại phôi kiếm trời sinh ở Vô Song Thành ?Nam Cung Xuân Thủy cười nói , Bách Lý Đông Quân cau mày đáp :- Lời đồn này thật quá đáng ! Chúng ta chỉ thương lượng giao lưu , tranh tài kiếm pháp , không phải đánh nhau - Hahahaha , không sao đâu . Tiểu đồ đệ của ta rất giỏi , nhưng sao trông con có vẻ uể oải thế ?- Ta không biết , ta mệt quá , xem ra là ta ngủ không đủ giấc . Sư phụ người cứ tự mình làm điBách Lý Đông Quân lại nằm xuống nói . Nam Cung Xuân Thủy nắm lấy cổ tay y và nói :- Đừng ngủ nữa ! Để sư phụ xem coi con thế nào Một lát sau , Nam Cung Xuân Thủy nhìn bụng của Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân chần chờ nói :- Có chuyện gì vậy ? Ta bị bệnh nan y à ?- Bệnh nan y gì chứ ? Chỉ cần sư phụ của con còn ở đây , con chắc chắn không bao giờ mắc phải . Đó là...ta sắp có tiểu đồ tôn . Còn con sắp làm cha đó Tiểu Đông BátNam Cung Xuân Thủy nói với một nụ cười . Bách Lý Đông Quân sửng sốt , ngơ ngác nhìn Nam Cung Xuân Thủy , hồi lâu y vẫn không thể phục hồi lại tinh thần .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com