TruyenHHH.com

Alice Games Loai Hoa Cua Quy

Bữa tiệc nào cũng có lúc tàn...nhưng bữa tiệc máu thì chỉ ms bắt đầu...

Chap 5: Tàn tiệc.

Khi đêm đen đặc mở màn...

Thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm bắt đầu...

00 giờ...

Là cái gì vậy?

Sinh linh nhỏ bé kia là gì vậy?

Cuồng loạn, chúng lướt qua bóng tối...

Chập chờn, chúng hoà vào màn đêm...

Những tiếng hét vang lên, thích thú...

Vô vọng, trốn chạy đi hỡi loài người yếu ớt...

Vì các ngươi chính là món khai vị cho chúng ta...

Bữa tiệc...máu...

23h30', học viện Royal:

Ánh trăng đỏ nhạt, bao trùm lên khuôn viên một khoảng u tối, ko trung phẳng phất vị máu tanh nồng. Những cái bóng với hình thù kì dị chập chờn trong màn đêm, ẩn hiện, rồi bất chợt biến mất, vài tiếng thở khe khẽ đầy ma quái kéo màn huyền bí cho một thế giới đêm ảm đạm.

Gió rít thành từng đợt, lạnh lẽo, lá cây va đập vào nhau nghe xào xạc, rồi rơi nhẹ xuống đất, vụn vỡ.

" Cộp...cộp...cộp" tiếng bước chân vang đều đều, bất chợt đứt đoạn rồi ngưng hẳn, có vẻ như chủ nhân của nó đã dừng lại, hoà vào màn đêm u tối. Phía sau, 2 ánh đèn vàng vọt chiếu đến, theo đó là vài lời thầm thì:

- Chị Mia à, đi giờ này liệu có ổn ko? Em thấy sợ.

- Yên tâm đi Hana, ko sao đâu, vs lại chỗ ấy bí mật lắm, chẳng ai biết đâu mà lo.

- Ngộ nhỡ...

- Ko sao đâu mà, theo chị nhanh nào, chỉ giờ này nó mới xuất hiện thôi.

Hai cô gái vội vã đi qua khuôn viên, tiến đến một bụi cây, Mia đẩy nhẹ, cánh cửa gỗ mục nát bị phủ kín bởi rêu xanh và dây leo chằng chịt xuất hiện, rung lắc nhẹ do tác động của gió. Sau vài tiếng cọt kẹt, cánh cửa ấy từ từ mở ra, những đốm sáng rực rỡ kì ảo hiện lên trước mắt hai người con gái, đẹp đến sững sờ. Đóng khẽ cánh cửa, Mia dắt tay Hana bước vào khu vườn kì lạ, nơi có những khóm hoa đang toả sáng.

- Làm sao chị biết được nơi này?- Hana bật hỏi.

- Mai chị sẽ kể em sau, giờ thì chúng ta lại đây xem đi!- Mia cười nói, tuy nhiên...cô ko hề biết rằng, " ngày mai" của cô sẽ ko bao giờ đến được nữa...

Hoa trắng nhỏ, mảnh mai, kết thành từng chùm, thanh khiết, phát ra thứ ánh sáng huyền dịu, trong trẻo, lắng đọng trong tâm hồn mỗi con người. Chạm tay vào một cánh hoa, Hana tò mò:

- Đây là hoa gì hả chị? Sao nó có thể phát sáng được vậy?

Mia trầm ngâm, lát sau, cô trả lời:

- Nếu như chị ko nhầm...thì đây là Tử Đinh Hương.

- Oa, lần đầu em được nhìn thấy đấy, kì lạ nhỉ chị nhỉ.

- Ừ, thôi em xem đi, chị ra kia nghỉ một lúc, hôm nay chị hơi mệt, nhanh nhanh rồi chị em mình còn về kí túc.

- Vâng.

Nói xong, Mia tiến đến gốc cây to gần đó và ngồi xuống, mắt nhắm hờ, không trung trở lại sự im lìm vốn có...

Chuông nhà thờ điểm 12 tiếng, thanh âm vang vọng, hoa tử đinh càng rực rỡ, ánh trăng đỏ đậm , hoà với vị máu tanh nồng nặc...

Tưởng như thời gian ngừng lại, Mia bất chợt tỉnh giấc, cô rùng mình vì lạnh, đôi mắt tìm kiếm hình bóng của Hana, định gọi cô bé trở về.

Đêm càng âm u, sương mù giăng đầy trời, phảng phất đâu đó là sự sợ hãi mơ hồ, thoảng mạc. Bóng Hana chập chờn dưới khóm tử đinh, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ biến mất, trong ánh sáng dìu dịu lại càng hư ảo, mập mờ. Khẽ gạt đi giọt mồ hôi trên trán, Mia gọi nhỏ:

- Hana, em làm sao vậy?

Thân người Hana hơi run lên, nhưng cô vẫn ko nhúc nhích, Mia kiên nhẫn đứng dậy, đến bên Hana rồi khẽ lay nhẹ vai cô bé:

- Hana, em ko sao chứ?

Hana giờ mới lấy lại đc tinh thần, cô bé vội vã nắm lấy tay Mia, chỉ ra phía trước, lắp bắp:

- Chị...chị...chị...nhìn...nhìn...

Mia hơi ngạc nhiên, cô nghiêng đầu, liếc mắt theo hướng Hana chỉ, Mia sững người lại, sống lưng cũng trở nên lạnh ngắt.

Hoa tử đinh ngân vang, hát một khúc ca đẫm máu- khúc hát của quỷ...

Con quái vật thèm thuồng quan sát 2 con mồi của mình, những cái xúc tu dài ra, chỉ chực phóng tới, đôi mắt đỏ quạch, nó gầm gừ trong cổ họng...

- Á...á...á- Mia hét lên đầy hoảng loạn, vội vã kéo Hana chạy đi. Con quái vật vẫn đứng yên, có vẻ như...nó đã biết trước kết cục.

" Rầm...rầm...rầm"- Mia đập mạnh tay vào cánh cửa gỗ mục nát, hết sức đẩy nó ra, nhưng...cánh cửa vẫn ko hề lay chuyển, cô ngồi sụp xuống tuyệt vọng.

- Ko thể nào, rõ ràng...rõ ràng là lúc nãy nó vẫn còn mở ra được cơ mà, chuyện này rốt cuộc là sao?

Bộ não thiên tài đã trở nên mờ đục, trước mắt chỉ còn khoảng ko âm u bất tận và con quái vật với chiếc răng nanh sắc bén, chỉ vài phút nữa thôi, một trong hai người con gái này sẽ là bữa ăn tối của nó...

Cánh hoa Tử Đinh rơi lả tả, vương đầy mặt đất, hoa đỏ thẫm, ánh trăng cũng đỏ thẫm, mọi thứ bỗng trở nên nhạt nhoà, đầy quỷ dị, khúc hát linh hồn vẫn vang vọng, đưa lời tiễn biệt cho một sinh mệnh sắp trở về cõi vĩnh hằng...

- Chị...chị làm sao vậy?

Hana sợ hãi lay người Mia đang bất động, cô bé ko biết làm gì ngoài việc khóc nấc lên.

Đột nhiên, Mia đứng bật dậy, có vẻ cô đã trấn tĩnh hơn, nắm lấy tay Hana lần nữa, cô kéo cô bé đi.

- Chị ko tin là nơi đây ko có đường ra, chúng ta phải mau đi tìm thôi, cùng thoát khỏi nơi này.

Hai người cắm đầu chạy, phía sau, con quái vật đã bắt đầu đuổi theo, đối với nó, đây...đơn giản chỉ là một trò chơi, ko hơn.

Tiềng gió rít bên tai, đau rát. Hana vẫn chạy, đôi chân gồng lên, sự đấu tranh vì mạng sống đã khiến cô bé có thêm sức lực, cảnh vật càng xa lạ, ko rõ phương hướng, tầm nhìn cũng dần thu hẹp lại...

" Huỵch"- Hana đột nhiên va mạnh vào một bóng đen, cô ngã lăn ra đất, chống tay gắng gượng ngồi dậy, cô ngước nhìn thứ mình vừa đâm phải: một người con gái?

Mái tóc đen dài cột cao, đôt mắt xanh lục cùng với bộ đồ trắng khiến cô ta trở nên nổi bật trong màn đêm đen đặc, lạnh lùng quan sát Hana, cô ta bật hỏi:

- Tại sao...cô vào được đây?

Không để tâm đến lời nói của người con gái xa lạ, Hana hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, nhưng...ko thấy bóng dáng của Mia đâu, cô...đã biến mất.

- Chị...chị là ai vậy? Mia...Mia...chị ấy đâu?

Hana lắp bắp, câu nói có phần lộn xộn, nhưng chưa kịp nói hết cậu, cô bé đã khuỵu xuống, cả thân người đổ gục ra phía trước.

Một bóng đen khác vội lao đến đỡ lấy Hana. Quay sang cô gái bí ẩn bên cạnh, bóng đen đó nói:

- Sarah, cô nghĩ việc này nên giải quyết thế nào?

Sarah chau mày suy nghĩ, lát sau...cô nói:

- Tạm thời ta sẽ xoá đi kí ức của cô bé này, ngươi mau đưa cô ta về kí túc đi, ta phải tìm cô gái còn lại, và...cái thứ đang lảng vảng quanh đây.

- Nhưng...

- Mau đi đi, ko còn thời gian đâu, trời sắp sáng rồi.

- Vâng...

Đợi khi bóng đen đã hoàn toàn khuất hẳn, Sarah nhanh chóng bước về phía Hana vừa chạy, tiếng gầm gừ càng lúc càng rõ, mùi máu cũng nồng nặc hơn...

Cô gái nằm gục trên nền đất lạnh lẽo, khắp người bê bết máu, đôi chân gần như bị đứt lìa, cánh tay dập nát, khuôn mặt méo mó đến kì dị. Phía sau, con quái vật nhắm mắt vẻ thoả mãn. Như cảm thấy có người đến, nó bỗng mở trừng mắt, những cái xúc tu vừa thu về lại dài ra như cũ.

Sarah bật cười, đúng là một con quái vật thông minh, và tất nhiên, cũng khó khăn để đối phó. Nhìn vào đôi đồng tử đỏ đậm đang dần bị màu đen bao phủ, cô mỉa mai:

- Xem ra, tối nay chủ nhân của ngươi cũng khá tử tế khi thả ngươi ra kiếm ăn đấy nhỉ. Ừm, nhưng giờ...ngươi cũng nên trở về nơi ngươi được tạo ra thì hơn.

Sarah cảnh giác nhìn con quái vật đang chuẩn bị tấn công mình, bàn tay khẽ đưa lên làm đống đất đá gần đó rung lắc mạnh rồi tách rời ra, nhằm hướng con quái vật lao đến...

                                           -oOo-

Trong vòng hoa hồng cùng xiềng xích bạc

Một sinh linh nữa sẽ chết đêm nay... thật đáng khinh miệt

Hãy quỳ xuống và thưởng thức từng giọt của tình yêu

...của sự dạy dỗ nghiêm khắc từ 1 thiên thần

Trong chiếc quan tài bản thân ,ta tự giam giữ linh hồn mình

Đôi cánh tả tơi nhẹ nhàng tạo nên màn đêm lạnh lẽo

...thế nhưng sự cô đơn còn đáng sợ hơn bóng tối

Hãy cùng ta nói lời thề nguyện trước Thánh giá

Hãy phá vỡ xiềng xích của hoa hồng

Đây chính là số phận...ngươi thật quan trọng với ta

Hãy quỳ xuống, và nói lời thề nguyện - những lời đau đớn nhất của tình yêu

...trong điệu nhảy đắm chìm khói sương

Ta không cần biết đó là tội lỗi,hãy nói ngươi yêu nụ hôn này

~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~

" Uỳnh"- tiếng nổ lớn phát ra, đất đá bắn về 4 phía, cả cây cổ thụ lâu năm gần đó cũng đổ gục, Sarah nhướn mày, không lấy gì làm ngạc nhiên.

- Không tồi, quái vật cấp B mà đã làm được thế này, ko biết cấp A còn mạnh đến thế nào.

Tiếp đó, cô nhảy lên ngọn cây, tránh đòn của con quái vật phóng tới, những cái xúc tu của nó chuyển hướng, định đánh gục đối thủ. Vài cành cây rơi rụng xuống đất, tạo nên tiếng động lớn, Sarah cười nửa miệng, đôi tay khéo léo điều khiển gió xoáy cuốn quanh con quái vật, tuy nhiên nó cũng nhanh chóng tránh được, con quái vật gầm lên, lồng lộn lao về phía Sarah, sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn, trò mèo vờn chuột này khiến nó mất kiên nhẫn. Sự tức giận làm con quái vật càng điên cuồng, đôi đồng tử lập tức chuyển đỏ, nó muốn giết con người trước mặt...NGAY BÂY GIỜ.

Không đợi con quái vật tới gần, Sarah đã né sang một bên, ánh sáng của bình minh bỗng nhiên chiếu tới khiến nó cháy rụi, nhưng trước khi biến mất, nó đã kịp phóng 1 cái xúc tu cuốn lấy tay Sarah...

" Phập"- cánh tay Sarah gẫy vụn, lìa khỏi thân người, một ít máu bạc chảy ra, nhỏ giọt xuống đất, sắc mặt cô ta hơi tái đi, tuy nhiên, Sarah vẫn bình tĩnh quan sát ngọn lửa bập bùng, nhảy múa trước mặt.

Lúc sau, con quái vật đã bị thiêu rụi hết, tụ lại thành nấm tro đen đặc...

Sarah từ từ ngồi xuống cành cây mình vừa đứng, đôi chân cô khẽ đung đưa, mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi, cánh tay áo rỗng một bên phất phơ theo gió sớm.

- Một quái vật được tạo ra từ Vampire thần chủng, quả nhiên...khi gặp ánh mặt trời sẽ bị thiêu sống.

" Soạt"- tiếng bước chân vang lên, có phần gấp gáp, Sarah mở mắt, ko lạ khi thấy Michael đang nhìn vào cánh tay mình với vẻ lo lắng, hắn ta quỳ xuống:

- Xin lỗi cô chủ, tôi lại đến muộn.

- Ko sao, dù gì lần này ta cũng ko muốn ngươi can thiệp vào.

- Nhưng, cánh tay cô...

- Nó sẽ tự tái tạo lại thôi, do ta quá chủ quan về con quái vật, có vẻ như kẻ nào đó đang muốn ta phải biến hình, nếu ở hình dạng này, ta mới chỉ phát huy chưa được nửa sức mạnh của mình.

- Nhưng, nếu cô biến hình, ngoài đồng loại của mình và con người ra, nếu để 2 loài kia nhìn thấy thì...

- Ta mới chỉ phỏng đoán thôi, chưa thể kết luận vội, ngươi đã báo cho ông Han là ta cần gặp ông ta chưa?

- Rồi, thưa cô chủ.

- Vậy thì tốt.

Sarah gật đầu hài lòng, cô ta hạ từ trên cây xuống mặt đất, rồi cùng Michael biến mất khỏi thánh địa.

- Chúng ta nên đi thôi, phải mau chóng tìm ra kẻ đang ẩn nấp trong học viện này, nếu ko...mọi chuyện sẽ càng rắc rối thêm đấy!

* Khác với con người, máu của phù thuỷ có màu xanh, Vampire màu đen và quỷ màu trắng bạc.

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com