TruyenHHH.com

Akikoha Kagerou Days

chuyện này ắt đã được cả thập kỷ mất thôi.
.
.
.
ngày 15/8, 12:30.

bầu trời nắng gay gắt.

giữa trưa mà, nắng chiếu rọi từ đỉnh đầu, tạo nên một bầu không khí oi bức đến khôn tả. tiếng ve râm ran ồn ào lại càng trở thành một điểm nhấn cho buổi trưa hè nóng đến muốn chóng mặt.

"là ai đã ra cái ý định ngu không thể tả nỗi rằng tụi mình nên gặp nhau vào buổi trưa để luyện tập vậy?"

"là cậu mà shinonome-kun. cậu bảo rằng tối nay cậu phải hộ tống chị cậu đi mua sắm kia mà."- người con gái tóc vàng nhạt trả lời trong tiếng cười khúc khích.

không gian có chút ngượng ngùng nhưng cũng lại vô cùng thoải mái, akito cảm thấy thật kỳ quặc. hai người kia sao đến trễ quá, chỉ có cậu và kohane ở đây. cùng với làn hơi nóng đến muốn cháy rụi làn da này.

akito thích kohane. điều đó đã được phát hiện ra từ lúc cậu biết phân biệt giữa tình yêu và tình bạn đơn thuần. cái cảm xúc rộn ràng nơi trái tim mỗi khi cậu ở gần kohane, cái cảm xúc muốn được bảo vệ cô gái nhỏ nhắn ấy, cậu không thể chối bỏ nó được. cậu biết tình cảm của mình dành cho người đồng đội này chắc chắn không thể chỉ dừng ở mức tình bạn.

nhưng cậu không thể nào nói ra được. những câu từ bật ra khỏi môi chỉ có thể là những câu trò chuyện đơn thuần hằng ngày hay những lời trong lúc luyện tập. tiếng yêu ấy, chẳng bao giờ dám bày tỏ ra, chỉ biết giấu giếm trong đôi mắt luôn nhìn lén người con gái tóc vàng.

"ah, nóng chết đi được."

"đúng vậy nhỉ, hôm nay nhiệt độ cao hơn mọi ngày mà."

ngày hôm nay, kohane mặc một chiếc váy hồng cùng chiếc áo thun đơn giản. trời nóng mà, chẳng ai ngu ngốc mà khoác thêm cho mình một chiếc áo dày cộm. người con gái ấy ngồi trên chiếc xích đu, cùng người con trai chẳng dám đến ngồi cạnh bên.

"shinonome-kun thích trời nóng hay trời lạnh hơn nhỉ?"

"hửm?"

"tớ thì lại không thích trời nóng lắm đâu."

trên đùi kohane, một chú mèo đen nằm ườn ra và được người con gái vuốt ve gãi ngứa. akito đã không hề biết đến sự hiện diện của nó luôn đấy. nó xuất hiện ở đây từ bao giờ thế nhỉ? kohane vẫn cứ mãi vuốt lấy bộ lông đen tuyền của nó, ánh mắt chẳng rời chú mèo lấy một giây.

bầu không khí oi bức này khó chịu quá. akito cứ như không còn tỉnh táo nổi, cảm giác cứ như đang mơ màng trong một giấc ngủ mê.

két.

bỗng, chú mèo đen vụt chạy. một bóng đen vun vút lao ra giữa dòng xe cộ không mấy đông đúc nhưng vẫn nhộn nhịp, thành công kéo theo một người con gái vội vã chạy theo.

vèo vèo.

những chiếc xe chạy thật nhanh như thể sợ rằng nếu trễ thêm một khắc, bản thân sẽ biến mất. thật nhức đầu làm sao cái bầu không khí ồn ào này.

ầm.

một chiếc xe tải tông vào người con gái tóc vàng nhạt.

két.

chiếc xe ấy thắng không kịp. cô gái đổ nhào ra giữa con đường. hòa vào ánh nắng gay gắt.

tất cả như một vở kịch câm không lời, kết thúc bằng một màu đỏ tươi của máu và cô gái nằm vật ra trước mắt akito.

cậu không thể nói nên lời. cổ họng như đã bị thắt nghẹn.

"gì thế này?"

miệng cậu há to nhưng không thể hét lên được. cổ họng đau rát nhưng đôi tai lại ù đi. con tim như bị bóp chặt và không khí không thể đi vào hai lá phổi. đầu óc không tỉnh táo và đôi mắt chỉ còn ngập tràn ánh đỏ quyện vào nền đường.

chớp nhoáng như một trò đùa, kohane đã chết.

"đây hoàn toàn là sự thật đấy."

làn hơi nóng ngạo nghễ cười khi tay cậu chạm vào cơ thể đang nhạt dần trong sắc đỏ tươi.
.
.
.
14/8. 12:18.

akito choàng tỉnh khỏi cơn mê.

như một giấc mộng xấu xa, như một chuyện đùa ác ý. cậu vẫn không thể nào quên được cái cảm giác khi tay cậu như chìm vào vũng máu lan ra từ cơ thể người con gái.

cậu vội vã chạy ra khỏi nhà để tìm kohane. may mắn làm sao, tình yêu của đời cậu vẫn ở đó. trên chiếc xích đu ở công viên cạnh con đường lớn.

"này, vì sao chúng ta không về nhà đi nhỉ?"

trong sự ngạc nhiên vô cùng của người đối diện, akito kéo tay kohane đi.

chạy trốn khỏi công viên, đi trên vỉa hè, băng qua những tòa nhà cao lớn.

những người công nhân hối hả với dự án xây dựng bạc tỉ, những thanh sắt dài hàng chục mét đang được nâng lên.

akito vẫn kéo tay kohane chạy trên đường. bầu không khí vẫn oi bức đến khó chịu.

á á á.

bỗng, một tiếng thét thất thanh kêu lên. đám người lố nhố ngước nhìn theo đôi tay đang chỉ vào những thanh sắt.

viu.

chúng rơi tự do. khi không còn tác động của sợi dây giữ chúng, những thanh sắt bị trọng lực kéo xuống.

rầm.

thành công xiên ngang qua cô gái tóc vàng sau khi cô đẩy chàng trai ra và trở thành người duy nhất nằm trên vũng máu đỏ tươi.

sự tức giận tràn lên ánh mắt. làn hơi nóng ôm bụng cười.

"tôi đã bảo rồi mà, đây chính là sự thật."

người con gái mỉm cười nhìn cậu.

akito choàng tỉnh khỏi cơn mê.

14/8, 12:27.
.
.
.

"hôm nay chúng ta sẽ đổi đoạn đường nhé, chúng ta đến weekend garage không?"

vẫn là người con trai nắm tay người con gái vụt chạy trên con đường. akito nắm tay kohane thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau. người phía sau khẽ đỏ mặt.

đoạn đường đến weekend garage có một chiếc cầu để băng qua đường. đó là điều không thể tránh. một chiếc cầu cao.

tốc độ nhanh của akito khiến kohane không quen. cô gái nhỏ nhắn vừa phải bắt kịp với nhịp điệu vội vã của akito, vừa phải leo những bậc cầu thang cao lại hơi trơn vì ướt.

nhưng, kohane đã bị tuột tay.

vụt.

trượt chân khỏi bậc thang, lần này, thứ trọng lực kéo xuống chính là cô gái nhỏ.

binh.

đầu cô gái đập vào tay nắm cầu thang. cả thân người vặt vẹo trong máu.

làn hơi nóng che mù đôi mắt cùng sự bùng nổ của akito.

cậu choàng tỉnh khỏi cơn mê.

14/8, 12:30.
.
.
.
chuyện này sẽ kéo dài cả thập kỷ mất.

cơn ác mộng không thể thoát khỏi, nhấn chìm akito trong làn hơi nóng của buổi trưa hè.

xoay vòng, xoay vòng. ngày 15/8.

xoay vòng, xoay vòng. ngày 14/8.

xoay vòng, xoay vòng. chiếc đồng hồ ngưng đọng tại 12h trưa.

xoay vòng, xoay vòng. azusawa kohane.

xoay vòng, xoay vòng. làn hơi nóng.

"hôm nay sẽ là dấu chấm hết cho tất cả."

hôm nay, akito mở mắt khỏi giấc mộng cùng sự quyết tâm.

vẫn là chốn công viên quen thuộc, vẫn là chiếc xích đu đung đưa. vẫn là kohane cùng chiếc váy hồng. vẫn là chú mèo đen đang chiếm lấy sự chú ý của cô gái.

vẫn là chú mèo đen ngu ngốc lao ra dòng xe chạy nhanh. vẫn là cô gái cũng ngu ngốc không kém chạy theo. nhưng lần này, ai đó đã kéo cô gái ấy lại.

shinonome akito.

người con trai đã dùng hết sức bình sinh giựt cô ấy theo hướng ngược lại, giúp cô tránh thoát được chiếc xe tải lao đến điên cuồng.

còn mình là người thế mạng.

nếu một người phải chết trong guồng quay vô lý này, thì người đó sẽ là akito. nếu một người phải chết trong làn hơi nóng đang bần thần ở vệ đường kia, thì người đó sẽ là cậu.

"đáng đời ngươi nhé."

khóe mắt cậu bỗng nhìn thấy người con gái nghiến chặt răng.

chớp nhoáng, tất cả như một vở kịch câm trước mắt kohane. người con gái bé nhỏ ôm đầu ngã quỵ xuống cạnh bên akito. khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn.

làn hơi nóng mặc váy hồng đến ngồi bên kohane, thì thầm điều gì đó vào tai.
.
.
.

cô gái nhỏ choàng tỉnh khỏi giấc ngủ. trên chiếc giường của mình, cô với tay tới chiếc điện thoại của mình. 14/8 12h30, vẫn là khung giờ quen thuộc. tay vuốt ve chú mèo đen vừa chạy đến bên mình, cô tựa đầu vào khung cửa sổ cạnh giường.

"chúng ta lại thất bại nữa rồi."

giọt nước mắt rơi trong guồng quay bất tận.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com