Akam Snow Flower
Họ lặng lẽ uống rượu, đôi khi Akai sẽ chậm rãi nhai một vài miếng snack còn Furuya chỉ quen uống rượu suông. Hắn len lén nhìn cậu, Akai không phải một kẻ không biết ăn nói bằng chứng cho thấy việc FBI đã chọn cách thâm nhập tổ chức qua một cô gái; chỉ có điều hắn ít nói, hắn chỉ nói khi cần thiết. Còn hiện tại đối diện với cậu, Akai lại không biết nên mở lời thế nào. Dù sao giữa họ ngoài những ký ức không mấy tốt đẹp chẳng ai muốn nhắc tới thì quả thực chẳng có gì đủ để lôi ra "tán gẫu". "Anh sống từ bé ở Anh à?" Cậu chợt hỏi, đáp lại là vẻ mặt hơi bối rối của hắn khiến Furuya tưởng hắn không muốn ai khác động vào đời tư của mình. "Tôi buột miệng thôi, nếu anh không thoải mái thì xin lỗi!" "Không" Hắn nói một cách chắc nịch"Với tôi, cậu lúc này "vô hại" dù sao nếu tôi nói cậu cũng không tuồn nó cho tổ chức đâu nhỉ?" Akai khẽ nhếch mép"Không đâu" Furuya cười xòa Từ đó, căn phòng chợt rộn ràng hẳn lên, giọng nói ấm áp của Akai vang lên đều đều như một bản nhạc. Hắn kể một số câu chuyện vặt vãnh về những nét văn hóa truyền thống của Anh, kể về sự khác biệt văn hóa khi cố hòa nhập với môi trường đại học tại New York và cả thời gian đi làm thêm trước khi gia nhập FBI; hắn thấy Furuya khúc khích cười khi nghe hắn nói về việc đã đấm nhau với cả một tên đàn anh hồi còn học cấp 1, hắn thấy Furuya hơi ngạc nhiên khi nghe kể về những buổi đệm đàn bán thời gian tại quán bar của hắn hồi đi học, nơi nguồn thu chủ yếu đến từ tiền tip vì vẻ ngoài điển trai. Cậu còn cay nghiệt thêm vào:
"Bảo sao lúc làm nhiệm vụ tại quán bar nhiều tên trong tổ chức từng ngứa mắt vì anh mê mệt được những cô nàng, cậu bạn nóng bỏng chỉ bằng việc ngồi nhâm nhi rượu" Một ly rồi hai, ba ly, chai rượu cứ vơi dần làm bầu không khí càng thêm ấm nóng. Chưa bao giờ Akai thấy bản thân nói nhiều đến thế, thậm chí với cả Jodie và Camel hắn cũng ít khi chia sẻ về quá khứ của mình nhưng với Furuya thì khác. Cậu đem lại cho hắn cảm giác rất thoải mái, Rei sẽ không tùy tiện chen vào giữa câu chuyện của hắn, sẽ không có những biểu hiện quá thái quá, cậu chỉ đơn giản là bình tĩnh lắng nghe và thể hiện cảm xúc của mình lên gương mặt một cách nhẹ nhàng đôi khi điểm xuyết một vài nụ cười khả ái chứ không mang tính tọc mạch. Hắn nhận ra mối quan hệ của hai người cũng có lúc hòa dịu đến thế, không phải những cuộc cãi vã, những trận tỉ thí võ thuật hay căng thẳng hơn là chĩa sung vào nhau; họ có thể ngồi lại nói những câu chuyện bình dị trong cuộc sống bị cuộc chiến bỏ quên đi. Ngoài trời tuyết đang chậm chậm rơi, những bông tuyết đầu mùa xinh đẹp bám lên ô cửa sổ như ai đó đã phun lên những hạt kim tuyến lấp lánh. Tuyết phủ trắng xóa con phố Beika vắng vẻ, hắn đã tạm kết câu chuyện của mình bằng việc tạm dừng chia sẻ về trò tìm hiểu về nhu cầu Sex của nhau khá phổ biến trong văn hóa tiệc tùng nước Mĩ khi Furuya khẽ đỏ mặt. Thường thì ở tuổi cậu ấy chẳng mấy ai còn ngại ngùng về vấn đề này cả, Akai thầm nghĩ. Họ lại lặng im ngắm nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ. Khi Akai nhấp đến ngụm rượu thứ tư thì cậu bất ngờ lên tiếng."Tôi được sinh ra vào mùa đông đấy" "Những người sinh ra vào mùa đông mà tôi biết khá mạnh mẽ" Akai nóiFuruya uống cạn chút rượu còn lại trong ly của mình, cậu đặt nhẹ nó xuống bàn rồi ngả đầu khẽ tựa vào thành ghế"Ai đó đã để một đứa trẻ trước cô nhi viện vào lúc 12 giờ đêm đúng lúc tuyết đầu mùa bắt đầu rơi rồi bỏ đi sau 5 hồi bấm chuông, ít nhất thì người đó cũng bỏ đứa nhỏ trước một cô nhi dành cho những đứa trẻ lai, một sự an ủi lớn" Furuya nói câu cuối nửa thật nửa đùa.
"Chúng ta không được chọn cách mình sinh ra Furuya - kun nhưng ta có thể chọn cách mình lớn lên, kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu đi, 50 - 50" hắn nhún vai. Và rồi trong hơi rượu nóng bỏng, Furuya Rei kể về tuổi thơ của cậu, kể về những trận đánh vang dội mà cậu đã dạy cho bọn bắt nạt một bài học, kể về những mùa hè Nhật Bản rộn tiếng ve kêu mà cậu tin gã đàn ông người Mĩ gốc Anh như hắn chưa bao giờ thử đi bắt ve sầu, kể cả mùa thu lá vàng tuyệt vời cho những buổi câu cá. Hóa ra Akai cũng biết khá nhiều về chuyện cần câu này khi còn ở Anh cùng gia đình. Chẳng biết từ bao lâu, Furuya Rei đã có thể nới lỏng lớp phòng bị của mình; cậu có thể kể những câu chuyện vặt vãnh, cậu có thể cười một cách thoải mái mà không cần mục đích, cậu không cần quá che giấu lời nói của mình bởi Akai Shuichi hẳn sẽ chẳng làm tổn hại đến cậu, nếu có thì hắn đã làm từ rất lâu. Mùi rượu Scoth vẩn vương trước đầu mũi, loại rượu quen thuộc của Furuya. Cậu thích uống nó từ trước khi vào tổ chức, cậu thích hương vị dịu dàng của nó hơn cái vị cay nồng của các loại rượu khác.Nhưng từ khi Hiro mất, mỗi lần uống Scoth, Furuya chỉ toàn nếm ra vị cay đắng. Và lúc này mùi vị ấy lại khiến Furuya càng thêm đau khổ, chỉ khác một điều là sự hiện người của người đàn ông kia đã vô tình làm cậu bớt xót xa trong một vài khoảnh khắc. Sự tin tưởng của Furuya Rei với Akai Shuichi đã tăng lên đáng kể, thực ra cậu vẫn luôn tin hắn, tin vào năng lực của hắn nhưng lần này cậu chọn cả tin con người hắn.
Khẩu Revolver kia, cậu cũng chẳng mang nó đi giám định nữa bởi cậu tin hắn chẳng có lí do gì để lừa dối cậu. Chai rượu cạn dần khiến Furuya hơi choáng váng, cậu không phải loại nghiện rượu, chỉ uống vài ly khi stress.
Furuya chậm rãi đứng dậy với tay lấy áo khoác của mình rồi cậu ngoảnh lại nói:"Muộn rồi, có lẽ tôi nên về" Akai cũng đứng dậy, hắn nhẹ giọng: "Tuyết rơi nhiều, cậu về sẽ nguy hiểm"Bản thân Furuya không biết mình đã cười đến bao nhiêu lần trong tối nay, cậu vui vẻ đùa hắn: "Người như tôi còn sợ nguy hiểm à?" "Hay anh bảo tôi nên chiếm dụng phòng anh để ngủ nhờ một tối thế anh Akai" quả thực cậu có say nhẹ. Hắn có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng tỏ ra thản nhiên hỏi một cách bâng khuâ:"Nếu cậu muốn?" "Không dám, không dám, hẹn gặp lại!" Cậu nhanh chóng xua tay rồi bước khỏi phòng. Akai nhìn theo bóng lưng Furuya đi khuất khỏi cửa một lúc rồi nằm phịch ra giường, hắn lấy tay vuốt mặt để hơi lạnh từ lòng bàn tay khiến hắn tỉnh táo khỏi men rượu. Hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến có một ngày hắn sẽ được chứng kiến một bộ mặt khác của Furuya - kun, cậu không còn mang vẻ mặt giận dữ và đầy khó chịu khi nhìn hắn thay vào đó Rei xuất hiện một cách đầy thân thiện và dễ mến. Điều này khiến Akai bớt lo lắng cho cậu hơn sau khi để cho cậu biết sự thật, hắn vốn e ngại việc Furuya sẽ trở nên suy sụp và mất đi ý chí nhưng cậu trai ấy lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hắn tưởng. Akai nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu ngừng rơi, chỉ còn những bông tuyết mềm mại còn đọng lại bên khe cửa. Tuyết đầu mùa với hắn hôm nay, lần đầu tiên trong đời dường như trở nên đặc biệt hơn một chút. ________________________Mối quan hệ của cả hai đang tiến triển theo chiều hướng tốt dần lên một cách âm thầm. Tuy rằng họ vẫn mâu thuẫn, vẫn sẽ có những tranh cãi trong những cuộc họp nhưng khi bữa tiệc tranh luận nóng bỏng kết thúc, họ lén trao cho nhau một nụ cười nhẹ thay cho một lời hòa giải. Akai phải nói rằng hắn luôn tận hưởng những buổi tranh luận đó với cậu, nó không khiến hắn phiền thậm chí còn đổi lại sự thích thú của Akai. Trong những tháng ngày tẻ nhạt chỉ xoay quanh việc ẩn thân theo dõi tổ chức, quanh quẩn với một số món ăn học được từ người chủ nhà thân thiện Yukiko, đôi khi đáp lại một vài câu vui đùa của đồng nghiệp thì Furuya như một làn gió mới trong cuộc đời hắn. Cậu có phần khó tính, hơi bảo thủ, luôn đặt lý tưởng của mình lên trên hết, thích hành động bí mật khiến chính những người đồng nghiệp của cậu còn không theo kịp nhưng đó là điều hắn ấn tượng ở cậu. Bí ẩn, kiêu hãnh, tự tin, sôi nổi, mạnh mẽ. Ấy vậy những cuộc họp ấy không kéo dài lâu bởi chính Furuya đã đề nghị cậu cần vắng mặt và sẽ để Kazami thay thế bởi có một số nghi ngờ từ Rum khiến cậu phải nâng cao cảnh giác. Những nội dung được trao đổi sẽ được NPA gửi đến Furuya sau. Qủa thực khi nghe những lời này từ Kazami, hắn có chút thất vọng. Cho nên thay vì để cuộc trao đổi của họ trở nên thụ động thì chính hắn đã chọn gửi kế hoạch trước cho cậu qua một số máy được mã hóa kỹ càng. Và Furuya - kun bất ngờ thay đã hưởng ứng lựa chọn này của hắn bằng việc nhắn lại một cách nhiệt tình. Từ đó, những nội dung trao đổi của hai bên được thông qua một cách kỹ càng và nhanh chóng khiến chính những đặc vụ và nhân viên NPA còn phải bất ngờ. Akai Shuichi ngoài những nhiệm vụ thường nhật khác cũng coi việc ôm lấy laptop của mình là một công việc vô cùng quan trọng. Tần suất hắn ngồi bên máy tính nhiều đến độ Jodie còn phải bất ngờ và hắn chỉ đáp lại rằng hắn đang theo đối tượng. Những đoạn tin nhắn của họ diễn ra một cách thường xuyên, từ thông tin trong tổ chức cho đến các công việc, kế hoạch tác chiến đều được họ thống nhất một cách hoàn hảo qua tin nhắn. Thậm chí mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở đó, sự việc bắt nguồn từ khi Furuya nhận ra tin nhắn của cả hai bị gián đoạn khi Akai bỗng dung thoát khỏi đoạn chat đến 20 phút và quay lại với một tin nhắn "Nồi cá bị cháy" khiến cậu phụt cười và đầy tử tế nhắn thêm cho hắn một đoạn tin dài chia sẻ về bí kíp nấu cá sốt ngon lành. Bắt đầu từ hai vùng trời hoàn toàn xa lạ, Akai Shuichi và Furuya Rei dần tìm được những tiếng nói chung trong cuộc sống; Rei nghĩ rằng có thể họ đã là những người bạn tuy chưa quá thân thiết nhưng cũng chẳng còn xã giao.
Cậu đôi khi sẽ chia sẻ những câu chuyện thường ngày tại quán café Poirot việc những cô nữ sinh đã trêu chọc cậu như thế nào? Về chú mèo Đại úy béo ú liên tục cọ chân nịnh nọt cậu ra sao?Hay Akai cũng coi Furuya như một "sensei" trong khoản nấu ăn khi hắn thường chụp lại mớ nguyên liệu hỗn độn và phải nhờ cậy đến lời khuyên của cậu.
Chính vì thế tần suất hắn đứng trong bếp nhiều đến nỗi Camel đã phải thốt lên: "Akai - san, tôi không nghĩ anh thích nấu ăn đến vậy đâu" Nhưng quả thực, tay nghề hắn đã khấm khá hơn rất nhiều. Việc nấu ăn như một hình thức xả stress khá hiệu quả lại khiến hắn bớt đi thời gian ăn hàng để tránh bị theo dõi. Những đoạn tin nhắn bình dị đó như một liều thuốc thư giãn cho cả hắn và cậu; họ tạm gác lại những đêm mệt mỏi, gác lại những giờ phút căng não cho trận chiến. _______________________Furuya Rei tỉnh dậy sau một đêm mệt mỏi, nhiệm vụ ngày hôm qua đã rút đi khá nhiều sức lực của cậu mặc dù cậu và Vermouth chỉ đi moi tin tức nhưng đối phương lại không phải kẻ dễ chơi. Dù sao Bourbon vẫn luôn là Bourbon, vẫn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ mà không để lại một dấu vết như cô ả kia đã tán thưởng cậu. Cậu mệt mỏi muốn níu kéo giấc ngủ nhưng mắt đã chẳng còn có thể nhắm nổi, Furuya bật dậy, vươn vai và theo thói quen chộp lấy điện thoại. Chẳng có gì quá đặc biệt, chỉ là Akai thường có thói nhắn tin đêm, dễ hiểu với một kẻ có đôi mắt thâm quầng như hắn. Cậu cười tủm tỉm trước hình ảnh hắn đã gửi cho cậu, một bức ảnh chụp lại chai rượu Bourbon mà hắn đã uống đêm qua với dòng tin nhắn kèm theo: "Rượu đêm!" Vừa dựa vào thành giường, cậu vừa nhanh nhẹn nhắn lại cho hắn dù biết có khi giờ hắn vẫn chưa dậy. "Rượu đêm là rượu độc nếu anh muốn tử nạn trước khi cuộc chiến hạ màn" "Vậy tôi sẽ giải độc bằng việc nhờ cậu Amuro của quán café Poirot làm giúp tôi một phần ăn sáng được không?" Bất ngờ thay, lần này hắn rep nhanh hơn cậu tưởng."Tiếc cho đặc vụ FBI là hôm nay tôi không đến quán, nên anh có đến thì tự phục vụ nhé!" Đợi một lúc không thấy Akai nhắn lại, cậu bắt đầu vệ sinh cá nhân. _______________________Furuya đứng dưới dòng nước ấm nóng, nước ấm sẽ giúp mạnh máu lưu thông và tăng sự tỉnh táo, cậu chưa bao giờ từ chối thói quen này. Dạo gần đây cuộc sống của cậu có ít nhiều thay đổi, Furuya vẫn chưa thôi đau đớn về cái chết của Hiro nó thường dễ đưa cậu vào những cơn ác mộng triền miên khi màn đêm ập xuống. Lúc ấy Furuya sẽ nhìn thấy Hiro, nhìn thấy khung cảnh bình yên nhưng chiều rong chơi thủa còn tấm bé, nhìn thấy cách cả hai cùng nhau lớn lên, nhìn thấy những lần cùng nhau sát cánh vào sinh ra tử nhưng kết cục của những giấc mơ ấy luôn là khung cảnh Hiro gục ngã trước mắt cậu với lồng ngực vỡ tung và đôi tay cậu lại nắm chặt khẩu úung dính đầy máu. Trong cơn mơ và cả thực tại, Furuya Rei vẫn mãi là kẻ cô đơn, một kẻ đơn độc đứng ngoài rìa thế giới mà không một ai ngóng trông tới. Có những lúc cậu sẽ choàng tỉnh dậy với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, có những lúc cậu sẽ cuộn mình quằn quại dưới lớp chăn dày và thức dậy với cơ thể rệu rã. Sau mỗi cơn ác mộng, điều an ủi duy nhất của Furuya lại chính là những dòng tin nhắn của gã đàn ông kia, dù chỉ là file công việc cũng khiến Furuya Rei bớt ám ảnh; ít nhất vẫn còn một người cần cậu, ở bên cậu và chờ đợi phản hồi từ cậu.Liệu rằng, nếu một ngày nào đó cậu không còn có thể phản hồi hắn được nữa thì gã đàn ông ấy có lo lắng cho cậu hay không, hắn ta có sẵn sang tìm hiểu về sự mất tích của Furuya Rei hay không, hay hắn chỉ đơn giản chấp nhận nó như việc hắn đã từng đánh mất nhiều người đồng đội khác trên con đường đầy chông gai này. Cậu không nên suy nghĩ nữa! Furuya lau mặt và mặc lại quần áo.
Cậu đã nợ Akai Shuichi quá nhiều và cho đến bây giờ hắn đã quá tử tế với cậu hơn bất kỳ ai mà cậu còn quen biết. "Thế là đủ rồi, mày chẳng có tư cách để tham lam Rei ạ" cậu lẩm bẩm. Furuya quyết định sẽ lấy lại năng lượng bằng một bữa sáng tràn đầy dinh dưỡng kiểu Nhật tự làm, vừa ăn, cậu vừa check lại lịch trình hôm nay. "Báo cáo đã làm xong, Poirot nay xin nghỉ, thông tin của Kazami cũng đã kiểm tra,... có vẻ hôm nay mình khá rảnh rỗi, nên đến trụ sở một chút buổi sáng vậy" Đúng lúc cậu còn tập trung xì xúp bát canh miso nóng hổi của mình thì Furuya nhận được một tin nhắn từ Akai "Cậu rảnh không?" Có việc gì khẩn cấp à, cậu thầm nghĩ rồi rep lại: "Tôi có việc buổi sáng, có chuyện gì?" "Công viên Tokyo Dome lúc 10h, cậu ghé qua được không, tôi có điều cần trao đổi" Rồi hắn nhắn thêm: "Đi với bọn nhóc thám tử, không lo sơ hở" Mặc dù viễn cảnh đi cùng Akai Shuichi dưới lớp Okiya với bọn nhóc thám tử để bàn kế hoạch trong công viên giải trí không được lí tưởng cho lắm nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đồng ý với vỏn vẹn hai chữ: "OK" Cũng coi như để đổi không khí. Furuya đặt nhẹ điện thoại xuống bàn rồi bắt đầu ngày mới của mình. Qua một màn hình điện thoại dường như có hai trái tim gần xích về phía nhau mà chính bản thân họ cũng chẳng hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com