TruyenHHH.com

Akam Snow Flower


Trong cái đêm đông giá lạnh này, không có gì có thể  tuyệt vời hơn việc cuộn mình trong lớp chăn ấm áp, từ từ đi sâu vào giấc mộng. Tuyết không ngừng rơi trên thành phố Tokyo rộng lớn. Đường phố, mái nhà đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày như ai đó đã rắc bột đường trên những chiếc bánh kem xốp mềm.

Căn biệt thự nhà Kudo chìm vào bóng tối, căn nhà rộng lớn không một bóng người chỉ có tiếng thở dốc trầm khàn phát ra từ nhà tắm trên tầng 2. 

“Hộc…hộc…hộc!!!!” 

Hành lang tối om chỉ có mỗi căn phòng nhỏ ấy còn sáng đèn. Akai Shuichi thở mạnh, hắn đã vứt lớp hóa trang ở đâu đó giờ đây vầng trán hắn đẫm mồ hôi, từng giọt chảy tí tách luồn lách trong cổ áo sơ mi đen đã mở phanh đến 4 nút rồi biến mất sâu vào giữa cơ ngực rắn chắc. 

Hắn đứng dựa vào tường, tay trái không ngừng tuốt lộng dọc chiều dài dương vật to lớn đã cương cứng. 

Mặc dù sinh ra ở Anh và đã sống nhiều năm ở Mĩ nhưng Akai thừa nhận hắn không phải kẻ nghiện tình dục. Lần đầu tiên của hắn diễn ra vào năm 16 tuổi khi hẹn hò với cô bạn cùng lớp, những lần tiếp theo Akai chỉ phát sinh quan hệ với những mối tình chính thức, kể cả có nhu cầu hắn thà tự giải quyết còn hơn tìm đến tình một đêm gì đó. 

Những ngày tháng nằm vùng mệt mỏi cho đến khi bại lộ thân phận và chịu sự truy sát của tổ chức, đặc biệt với cái chết của cô gái ấy, hắn đã lâu rồi không còn cảm thấy hứng thú với tình dục nữa. Cuộc sống đã có quá nhiều thứ mệt mỏi, khi stress, Akai chỉ tìm đến rượu và thuốc lá. 

Thế nhưng con mẹ nó hiện tại hắn lại cương cứng chỉ vì Furuya Rei. 

Hắn biết Furuya đẹp, nhưng không phải cái kiểu đẹp quyến rũ phô phang gợi dục mà là kiểu đẹp thanh cao và sang trọng. Kể cả khi làm Bourbon, cậu cũng ít khi ăn mặc hở hang và làm mấy trò honey trap kích thích người khác. 

Một cụm từ miêu tả đúng về Furuya đó chính là nghiêm túc và đứng đắn. 

Thế nhưng lần đầu tiên trong đời hắn, trước mắt Akai lại là một Furuya với đôi mắt xanh mơ màng hơi ướt nước tựa như một mặt hồ trong buổi sớm bình minh đẫm mình trong ánh nắng. Thật trong trẻo!

Khuôn mặt cậu phớt đỏ như trái cherry căng mọng vì cơn sốt và đặc biệt là đôi môi hồng đào hơi hé mở phả ra hơi nóng lên gương mặt hắn khiến Akai cảm giác như mình chết bỏng trong hơi thở của cậu. Mái tóc vàng mềm mại xõa tung trên gối làm lộ rõ vầng trán hơi cao cao cùng đôi lông mày thanh tú. Lông mi của cậu dài và cong, phập phồng như cánh bướm trước mắt hắn. Vì chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ bó sát nên đường cong cơ thể hoàn mỹ của Furuya lộ ra trước ánh đèn vàng nhạt của phòng ngủ. Eo cậu thon uốn thành đường cong hình chữ S đến phần hông nở nang. Furuya Rei không phải kiểu gầy gò mảnh khảnh, cậu cao và gầy nhưng đầy khỏe khoắn, có cơ rõ ràng. 

Cảnh tượng trước mắt hắn thật sự quá tuyệt mỹ, nó đã đánh thức cơn sóng tình trong người tên đàn ông đã nguội lạnh với tình yêu bừng bừng trỗi dậy thậm chí Furuya còn tàn nhẫn đến nỗi khi tiếng kêu đau bị dịch người của cậu tựa như tiếng mèo kêu với âm điệu thanh thanh, ngọt ngào. Thanh âm ấy lọt vào tai hắn chẳng khác nào dùng đuôi mèo cọ vào lồng ngực một cách đầy ngứa ngáy. 

Nếu còn tiếp tục ở đó, hắn sợ mình sẽ phá hủy tất cả nhưng điều tốt đẹp mà cả hai đang có. Chính vì thế, Akai chỉ còn cách ra về thật nhanh, hắn đã đứng rất lâu dưới trời tuyết mong rằng cái lạnh âm độ C này sẽ làm nguôi đi dục vọng của bản thân nhưng nó chỉ làm phần thân dưới của gã đàn ông ấy thêm bức bối và khó chịu. 

Và giờ đầy trong đầu hắn chỉ toàn gương mặt của Furuya, hắn mường tượng cảm giác được áp môi mình lên bờ môi ngọt ngào của cậu, cậy mở hàm răng trắng ra xem cái miệng chuyên nói những lời tinh ranh ấy có hương vị như thế nào. 

Tiếng thở ngày một dồn dập đồng thuận với mức độ trìu sáp từ đôi bàn tay của hắn ngày một nhanh cho đến khi khắp năm ngón tay nhễ nhại chất lỏng màu trắng đục, hắn mới dần điều hòa được cảm xúc của mình. 

Ba lần, hắn đã ra đến ba lần nhưng vẫn không làm dương vật to lớn bớt cương cứng, mùi hương hoa Tuberose tinh khiết của Furuya vẫn vấn vương trước đầu mũi hắn. 

Cuối cùng hắn mở to vòi nước, ngâm cả mình vẫn nguyên quần áo dưới làn nước lạnh để dập tắt dục vọng của bản thân. Akai đưa tay vuốt ngược tóc, hắn đau đầu bóp chán. 

Akai Shuichi – gã đàn ông 32 tuổi với đầy kinh nghiệm tình trường cũng có lúc bối rối với thứ tình cảm không tên này. Giữa hắn với Furuya là gì? Chính bản thân hắn còn không định nghĩa được.  

Hắn coi cậu là một người bạn? Không, Furuya còn đặc biệt hơn hai chữ bạn bè, Akai thích sự thấu hiểu và đồng điệu giữa họ trong công việc và suy nghĩ. Trước kia khi còn trong những cuộc họp trực tiếp họ tuy luôn tỏ ra đối nghịch nhau nhưng sự thực thì chỉ cần một vài câu đề xuất, cậu và hắn đều hiểu được ý của nhau trong các kế hoạch. Họ cũng không cần nhiều lời để hợp tác một cách ăn ý với nhau. 

Furuya còn đem lại cho hắn cảm giác rất gần gũi và thoải mái khiến hắn có thể bỏ bớt lớp phòng bị của mình để chia sẻ với cậu nhiều hơn những câu chuyện về cuộc đời hắn. Điều mà hắn ít khi làm với ai kể cả với những người đồng nghiệp đã đồng hành cùng hắn nhiều năm trời như Jodie. 

Ở bên Furuya, hắn không có cảm giác hẹn mọn, hắn không có cảm giác tội lỗi vì những gì mình đã gây ra. Cả Akai và Furuya đều đã thấm thía hết tất cả những hi sinh mà họ phải nhắm mắt đánh đổi cho cuộc chiến này. 

Có lẽ Furuya với hắn là tri kỷ chăng? Nhưng ác nghiệt thay, theo hắn biết chẳng ai lại đi nổi dục vọng với tri kỷ của mình. 

Hay, hay lẽ nào hắn đã yêu cậu…. 

Không, không thể, hắn biết tình yêu là như thế nào và giữa họ chưa đủ để nói lời yêu nhau. Hắn mặc nhiên phủ nhận điều đó. Hắn biết rõ trái tim mình còn mang nặng hình bóng ai nhưng hắn không phủ nhận việc so với công việc, hắn nghĩ về Furuya nhiều không kém. 

Và chính hắn cũng không hề cố che giấu điều đó, bằng chứng là việc Jodie đã để ý đến việc hắn thường ngồi đăm chiêu suy nghĩ ngẩn ngơ và lầm bẩm vài từ vô nghĩa như “Zero” hay các đồng nghiệp có từng trách móc nhẹ hắn khi hắn thông báo muộn thông tin về Rumi. Qủa thực mỗi khi có tin tức mới, người đầu tiên hắn lựa chọn để chia sẻ luôn là Furuya. 

“Yêu à!” một nụ cười bật nhẹ ra khỏi môi. 

Nếu hắn nói suy nghĩ này của mình cho Furuya, chắc chắn hắn sẽ nhận lại một tràng cười lớn và sự trêu ghẹo của cậu. Akai đã mường tượng ra vẻ mặt khoái trí của cậu khi đó, nó sẽ tinh nghịch và gợi đòn như Bourbon vậy. 

“Haizzz” hắn thở dài đầy bất lực.

__________________________

Sau sự việc hôm đó, tần suất họ gặp nhau có phần ít đi, một phần vì không muốn cả hai bị Rum đánh hơi được thân phận. Một phần vì tình hình cuộc chiến càng thêm căng thẳng, việc biết được thân phận của Rum đã khiến cả FBI lẫn NPA muốn đẩy nhanh tiến độ để đánh phủ đầu Rum.
Tuy nhiên Furuya lại cho rằng đó là điều chưa phù hợp. 

Họ biết quá ít về Rum trong khi đó còn chưa xác định được Rum đã nắm được bao nhiêu thông tin từ phe trắng.

Akai cũng đồng tình với ý kiến của cậu, nếu muốn tóm được Rum thì chỉ hai cơ quan là không đủ, họ cần sự giúp đỡ của các tổ chức khác như CIA, MI6,…

Chính vì thế, họ quyết định sẽ làm một trận càn lớn để truy bắt những thành viên cấp dưới của Rum, trong đó NPA đặc biệt nhấn mạnh vụ lần này bọn họ phải tóm được Gin và Vermouth. Nếu tóm được hai thành viên này, ít nhất lực lượng của phe áo đen sẽ bị giảm đi 1/4.

Và cuộc chiến ấy đã được hai bên ấn định vào ngay thời điểm ngày cuối cùng của năm sau khi trải qua không biết bao nhiêu cuộc họp triền miên. 

__________________________

Furuya không thể trực tiếp tham dự các kế hoạch ấy. Cậu và Akai trao đổi thông tin với nhau qua tin nhắn, họ gọi cho nhau mỗi khi màn đêm ôm lấy thành phố hoa lệ để thủ thỉ về những câu chuyện vụn vặt và sự mệt mỏi của bản thân. Cả Akai và Furuya đều không phải những kẻ ưa than vãn nhưng chẳng mấy ai từ chối một người có thể an ủi mình mỗi khi căng thẳng. 

Khi bóng đêm phủ lấy toàn thành phố, cũng là lúc Furuya và Akai chìm trong thế giới riêng của họ, hai con người lạc lối trong muôn vàn mỏi mệt tìm đến nhau như một chỗ dựa tinh thần.

Furuya phải đón nhận một nỗi đau đớn tột cùng nhưng cuộc đời đã may mắn an ủi cậu bằng một “người bạn” đặc biệt. Người mà sau này chính Furuya cũng không ngờ tới rằng sẽ chiếm nhiều chỗ trong trái tim cậu đến vậy. 

Akai vẫn không ngừng day dứt về Akemi nhưng may mắn thay cuộc đời đã cử một thiên thần xuống để xoa dịu trái tim lạnh lẽo của hắn, người mà chính hắn sau này sẽ thề phải bảo vệ đến cùng. 

Đối phương là nơi họ sống theo cảm xúc của mình.

___________________________

Furuya sẽ thường lén gửi đến biệt thự nhà Kudo một vài phần ăn sáng bao gồm café đen và sandwich không bỏ cà chua mà hắn yêu thích. Hay Okiya cũng thi thoảng ghé qua Poirot để chỉ nhìn ngắm cậu trong vài phút ngắn ngủi khi mua café mặc dù hắn luôn viện lí do đến để nghe ngóng Wakita. 

Chỉ đến khi Akai không thể chịu được cái cảnh bàn kế hoạch qua một màn hình vừa tốn thời gian vừa bất tiện thì hắn đã ngang nhiên liều mình phi đến nhà cậu ngay trong đêm lúc 2 giờ sáng. 

Họ sẽ cùng nhau làm việc, cùng nhau bàn bạc về những vấn đề quan trọng cho trận chiến hay những thông tin tình báo mà cả hai nghe ngóng được, đôi khi những cuộc bàn luận ấy lại được xen kẽ vào những kỳ niệm thời cả hai còn cùng nhau thực hiện nhiệm vụ trong tổ chức. Chưa bao giờ những tháng ngày đen tối ấy lại được họ chia sẻ một cách nhẹ nhàng như thế. 

Có khi Furuya sẽ thể hiện khả năng nấu ăn tuyệt đỉnh của mình bằng một vài món ăn đêm kiểu Nhật, đôi khi thay đổi cả kiểu Anh và họ lại cùng nhau nhâm nhi chút rượu Scoth.

Nhóc Haro đã trở nên thân thiết hơn với hắn, nó thường chủ động rúc vào đùi Akai để hắn gãi cổ cho nó đi sâu vào giấc ngủ với vẻ mặt thỏa mãn. Và Furuya sẽ thường trêu chọc Haro bằng việc nói nó đã sẵn sàng đổi chủ. 

Nếu người ngoài nhìn vào, ắt hẳn sẽ nghĩ họ thực sự là một cặp tình nhân. Và quả thực ngoài việc làm những hành động quá mức thân mật thì Akai và Furuya đã thật sự thân thiết với nhau đến chính họ còn không bao giờ ngờ được. Họ coi tất cả những việc này trở thành một thói quen thường xuyên và Furuya thì đã dự trữ thêm nhiều rượu hơn, còn Akai đã bớt hút thuốc khi ở cạnh cậu sau vài lần cậu bạn tóc vàng phàn nàn hắn. 

______________________________

Tối nay, 24 tháng 12, Tokyo. 

Hắn phủi đi lớp tuyết mỏng bám lên vai áo trong khi Furuya vui vẻ pha cho hắn một tách cacao nóng và tăng nhiệt độ máy sưởi. 

Hai người ngồi quanh một chiếc bàn thấp kiểu Nhật với laptop và các giấy tờ khác rải rác trên bàn. Họ cùng nhâm nhi hương vị ngọt ngào của cacao nóng hổi trong khi nhiệt độ ngoài đường đã xuống đến âm mười mấy độ C.

Akai vốn không thích đồ ngọt nhưng hắn lại yêu hương vị món đồ uống này mà Furuya pha. Chỉ đến khi cuộc thảo luận đã đi vào bế tắc và họ không thể nghĩ ra một sáng kiến gì mới gì Furuya đã đề nghị họ cùng nghỉ ngơi và ăn nhẹ chút gì đó. 

“Dù sao qua đêm nay cũng là giáng sinh” Furuya nhiệt tình nói khi vừa lôi một chiếc đùi heo muối ra khỏi tủ lạnh. 

“Tôi không biết người Anh truyền thống họ ăn gì trong đếm giáng sinh nên tôi có chuẩn bị thịt muối, khoai tây nướng và bánh nướng thịt băm. ỪM có cả rau Brussel Sprouts, anh giúp tôi làm món rau được không?” Cậu vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngừng nghỉ rồi ngước mắt lên hỏi Akai – người đang dựa lưng vào cửa bếp nhìn chằm chằm vào cậu. 

“Pigs in Blankets” hắn nói. 

“Hả, anh nói gì cơ” Cậu tròn xoe mắt

Chỉ thấy Akai cười xòa rồi bước lại bắt đầu giúp cậu làm món rau Brussel Sprouts

“Ở Anh chúng tôi còn ăn cả Pigs in Blankets – đại khái là một món bánh cuốn bên trong là xúc xích, tôi muốn để cậu ăn thử nhưng đợi tôi học làm đã nhé” 

“Tôi thật sự mong chờ đấy” 

Bầu không khí trong căn bếp nhỏ ấm áp hơn bao giờ hết, bên chân họ là nhóc Haro đang quanh quẩn không ngừng vẩy đuôi trước mùi hướng thơm nức tỏa ra. 

_______________________

Chiếc bàn nhỏ chất chồng tài liệu đã được dọn sạch, thay vào đó là một bàn đồ ăn đơn giản nhưng vô cùng thịnh soạn kèm một chai rượu vang mà Akai đặc biệt mua tới. Khi thấy hắn lôi chai rượu ra cậu chắc nhẩm hắn đã đoán trước việc họ sẽ đón giáng sinh cùng nhau. 

Đồng hồ đã điểm 10 giờ 15 phút tối và họ đang lựa chọn một bộ phim thật hợp với không khí giáng sinh. Akai đã đề xuất How the grinch stole Christmas*. 

Furuya tắt hết đèn trong phòng, cửa sổ cũng được đóng kín và kéo rèm từ khi Akai đến. Căn phòng khách nhỏ bé chỉ còn le lói ánh sáng phát ra từ màn hình tivi. 

Màu sắc cũ kỹ từ bộ phim sản xuất từ năm 2000 càng khiến căn phòng them mập mờ, How the grinch stole Christmas không phải một bộ phim quá nhiều ẩn ý, nó đơn giản như một tựa phim của những đứa trẻ mà người lớn dùng để răn dạy về tình yêu thường trong đêm giáng sinh. 

Furuya đã nghĩ Akai sẽ là kiểu người sẽ xem những bộ phim trinh thám, hay ít nhất cũng là những bộ phim nhiều chiều sâu. 

“Sao anh lại thích bộ phim này thế? Tôi e là nó không khớp với tính cách của anh cho lắm” Cậu hỏi sau khi cắn một miếng bánh nướng to. 

Còn hắn thì đang nhấp một ngụm rượu vang

“Hồi nhỏ tôi hay xem phim này cùng gia đình mỗi đêm giáng sinh nhưng là bản hoạt hình có từ năm 1966, giờ tìm lại cũng khá khó” 

Furuya không nói gì, cậu chỉ ồ lên một tiếng

Một lúc sau Akai nói tiếp, đôi mắt xanh lục của hắn càng sang gấp đôi trong bóng tối khiến Furuya mê mẩn. Cậu thích đôi mắt của hắn, đôi mắt ướm màu trưởng thành, sự lạnh lùng và đầy kiên định nhưng không vì thế mà nó chưa từng tỏ ra ấm áp. Đôi mắt có lẽ là thứ hoàn hảo nhất mà Chúa trời tạo ra để hòa quyện cùng đường nét gương mặt hắn. 

“Bố mẹ tôi muốn dạy anh em chúng tôi thông qua Grinch** rằng bất cứ ai đều xứng đáng được yêu thường vào đêm giáng sinh này Furuya à, dù họ có xấu xí, có dị hợm thì họ vẫn cần có một đêm để yêu và được yêu” hắn quay mặt lại nhìn cậu, Furuya cảm thấy mình như mỗi phút đều thêm chìm sâu vào đáy mắt hắn. 

“Kể cả tôi và cậu hay tất cả những con sói cô độc ngoài kia dù đã nhuốm bao nhiêu máu đi chăng nữa thì ít nhất chúng ta có thể dành đêm nay để tự yêu lấy chính mình” 

Cậu đáp lại hắn bằng một nụ cười dịu dàng 

“Anh nói đúng” 

 Họ cùng nhau tiếp tục thưởng thức bữa ăn, đã từ rất lâu rồi cậu không cùng ăn với một ai đó trong thân phận Furuya. Cảm giác có một người cận kề, cùng mình nấu ăn, cùng mình thưởng thức thành quả, cùng mình trải qua đêm giáng sinh này là những khát khao sâu thẳm trong trái tim cậu. Nếu ngày hôm nay chỉ là mơ, ít nhất cậu vẫn muốn ước được chìm sâu vào giấc mộng này them một chút, giấc mộng có Akai kề bên. 

“Tôi hỏi cậu đôi điều được không?” họ đều đã ngang bụng và giờ đây chỉ ngồi uống rượu suông.

“Anh hỏi đi!” 

“Điều gì khiến cậu nuối tiếc nhất?” hắn không nhìn thẳng vào Furuya

Furuya Rei bất ngờ, cậu mở to đôi mắt rồi cũng không muốn trốn tránh hay che giấu, cậu đáp nhẹ: 

“Hiro, đó là tên thật của Scoth. Tôi và cậu ấy là bạn thân từ thủa thơ ấu. Chúng tôi gặp nhau năm 7 tuổi và hơn cả một người bạn, tôi và Hiro đã thực sự sát cánh bên nhau như những người anh em ruột thịt, cậu ấy chăm sóc và lo lắng cho tôi như thể tôi là một đứa trẻ con vậy. Còn tôi luôn bảo vệ Hiro trước lũ bắt nạt vì tính cách cậu ấy ban đầu khá trầm mặc. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ mãi là tri kỷ của nhau đến cuối đời, kể cả khi cả hai đều có gia đình riêng của mình nhưng…” cậu dừng lại rồi nở một nụ cười chua chát.

Akai cảm thấy nhói lòng. 

“Đến giây phút quan trọng nhất chính tôi lại…” 

“Không phải lỗi của cậu” hắn cắt ngang

Rồi một hơi ấm được bao phủ lên mu bàn tay Furuya, Akai đang nắm hờ lên tay cậu, hắn tiếp tục nói bằng một giọng dứt khoát

“Đó là lựa chọn của Scoth, kể cả cậu có bước lên ngày không tôi tin cậu ấy vẫn sẽ sẵn sàng chết để bảo vệ thân phận của mình và cả cậu. Tôi đã ngỡ như cậu ấy tin tôi nhưng sau khi suy nghĩ lại thì quả thực đó là một suy nghĩ ngu ngốc, trong tình huống ấy tôi chẳng có gì chứng mình tôi thực sự là FBI cả. Có lẽ cậu ấy chỉ muốn để tôi lơ là để đi theo lựa chọn của cậu ấy thôi” 

Đôi mắt của Akai giờ không còn kiên định như giọng nói của hắn, nó tràn ngập sự thương xót và áy náy dành cho Furuya. 

Đôi mắt Furuya đã rớm nước nhưng cậu nhanh chóng cúi đầu để tự trấn an cảm xúc của mình. Cậu biết Hiro là một người vô cùng mạnh mẽ và nếu đặt mình trong tình huống lúc đó chính Furuya cũng sẽ chọn như vậy. 

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn đang sưởi ấm trái tim cậu, có lẽ sự an ủi này không thể làm Furuya hết đau khổ nhưng ít nhất nó làm cậu thật sự nhẹ lòng. 

Akai không nói gì thêm như thể hắn muốn đợi tâm trạng của cậu đến khi nó ổn định. Và cậu biết ơn vì điều đó!

Sau khoảng 10 phút, Furuya đoán thế. Cậu mới ngẩng mặt lên và uống một ngụm lớn rượu vang. 

Bàn tay to lớn ấy vẫn không dịch chuyển.

“Thế còn anh, điều hối hận nhất của anh là gì?” Cậu cố ngăn giọng mình bớt run rẩy từ những cảm xúc dư âm ban nãy. 

Lần này đến lượt Akai trầm mặc. Hắn lắc lắc chút rượu đọng lại trong ly của hắn 

“Tôi có hai điều hối hận nhất”

“Một là để bố tôi đến Mĩ, hai là hẹn hò với Akemi. Nếu có thể, tôi đã không để ông ấy theo đuổi vụ án của Koji để rồi mất tích, nếu có thể, tôi đã không lừa dối tình cảm của cô ấy” giọng hắn vang lên khàn khàn.

Furuya nhìn hắn bằng ánh mắt thương cảm, bàn tay còn lại của cậu cũng đã phủ lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ như ngày họ cùng đi công viên. 

“Akemi luôn là một cô gái lương thiện, cô ấy sẽ không trách anh đâu. Tôi tin là như thế. Yêu một người là lựa chọn của chính bản thân họ.” 

“Luôn?” hắn hơi sửng sốt, cái cách Furuya nói như thể hắn đã biết Akemi từ lâu vậy

“Cậu biết cô ấy từ trước?” giọng nói của hắn vang lên đầy ngờ vực

Hắn thấy Furuya mỉm cười, vẻ mặt thoáng hoài niệm

“Chúng tôi từng gặp nhau khi còn nhỏ, Hiro cũng biết cô ấy. Lúc đó bố mẹ Akemi là bác sĩ có một phòng khám tư ở gần chỗ của Hiro. Còn tôi thì thường xuyên đánh nhau với lũ trẻ trêu chọc chúng tôi lúc đó. Chính cô ấy là người đưa tôi đến chỗ mẹ mình để giúp tôi băng bó vết thương mặc dù đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Tôi thân với mẹ cô ấy từ đó và tôi thường ghé qua phòng khám cho đến ngày cả nhà họ chuyển đi” cậu kể lại câu chuyện một cách chậm rãi. 

Còn Akai thì nở một nụ cười mà cậu mơ hồ không thể đoán được cảm xúc của hắn. 

“Tôi đã rất đau khổ Furuya – kun” hắn nói với giọng nghèn nghẹn

“Ngày tôi nói cô ấy biết thân phận của mình, hóa ra cô ấy cũng biết từ lâu rồi nhưng vì yêu tôi, cô ấy vẫn tự diễn màn kịch ngốc nghếch này cùng tôi. Thế rồi chúng tôi bỏ lỡ nhau, tôi bị lộ thân phận và quay về Mĩ. Akemi bị chặn toàn bộ liên lạc. Đến cuối cùng… điều cuối cùng tôi nghe về cô ấy lại là một dòng tin “Akemi đã chết”. Kể từ hôm ấy, tôi không ngừng đay nghiến chính mình, ánh mắt lần cuối cô ấy nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự tủi hờn và đau đớn luôn ám ảnh tôi trong mỗi giấc ngủ.”

Sau biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má hắn để rồi chẳng còn gì để suy nghĩ nữa cậu đã vòng tay ôm lấy hắn. 

Furuya nhỏ người hơn Akai nhưng nó không làm cảm giác ấm áp bị thiếu hụt đi ngược lại nó còn bùng lên một ngọn lửa, làm tan chảy mọi băng giá trong con người hắn. 

Và cũng là lần đầu tiên giữa biết bao nhiêu năm tháng đơn độc, giữa biết bao mùa đông giá lạnh, giữa hằng hà sa số đêm đen mù mờ, hằn lên mình biết bao nhiêu vết thương đang không ngừng rỉ máu.

Họ ôm lấy nhau, cánh tay vững chãi và ấm nóng của Akai cũng vòng qua người cậu. Hai giọt nước mắt lăn dài. 

Ai nói họ là những kẻ không tim, ai nói họ là những kẻ sắt đá không biết đau đớn là gì, ai dám nói Akai Shuichi và Furuya Rei chưa từng yếu đuối. 

Tất cả chỉ vì họ phải mạnh mẽ hơn tất thảy những người khác để gánh vác sứ mệnh không phải ai cũng làm được. 

Họ phải dối lừa công lý của mình để trở thành những tên tội phạm bất cần đời. Họ phải đánh mất đi chính những dấu yêu, hạnh phúc của đời mình để hi sinh cho biết bao nhiêu con người ngoài kia. Những người không ai biết đến họ và họ cũng chẳng biết là ai. 

Đến cuối cùng, họ tìm thấy nhau, tìm thấy trong cái ôm mang theo sự thấu hiểu và đồng cảm. Cái ôm khiến họ không còn hèn mọn với thế giới này bởi ….

Đồng hồ điểm 12 giờ.  

Trong đêm giáng sinh, ai cũng xứng đáng được yêu thương! 

______________________________

* How the grinch stole Christmas: dựa trên câu chuyện của nhà văn Dr.Seuss có tên “How the Grinch Stole Christmas” năm 1957. Câu truyện này có một phiên bản hoạt hình năm 1966 và phim người đóng năm 2000. Mọi người có thể xem thử nhé!

**Grinch là nhân vật chính của bộ phim 

P/s: Chương sau mối quan hệ của hai người sẽ có một bước ngoặt lớn, mọi người cùng đón chờ nhé, đừng quên comment ủng hộ tui nha! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com