TruyenHHH.com

Akakuro Nguyen Cung Nguoi Di Den Tan Cung

Từ ngày rời khỏi phủ, công việc của Masaomi đều giao lại cho Akashi.

Sáu tháng từ khi Akashi kế vị, công việc chất đống khiến hắn vô cùng mệt mỏi, đêm qua khó khăn làm xong công vụ, vừa chợp mắt một lúc, âm thanh ồn ào đáng ghét liền vang lên làm phiền hắn.

- Akashi-kun, Akashi-kun, trời đã gần trưa rồi, lập tức dậy cho tôi.

Kuroko không lưu tình kéo xuống tấm chăn đang bao phủ quanh người kia. Ánh sáng chiếu vào khiến người bên trong nhíu mày.

Thò tay xuống dưới gối, mơ màng cầm lên thứ vật sắc bén, lập tức không ngần ngại ném thẳng về phía âm thanh ồn ào kia.

Phập

Chiếc kéo đâm thẳng vào trần nhà, mảy may không hề thương tổn tới Kuroko.

- Còn không dậy, tôi lập tức mang bộ sưu tập kéo của ngài đi vứt.

- Thật to gan, ai dạy ngươi cái thói vô pháp vô thiên như vậy?

- Thanh Anh, nhờ ngươi giúp Akashi đại nhân thay đồ, ta ra ngoài trước.

Kuroko giả điếc trước Akashi, sau đó liền gọi nô tì giúp hắn thay đồ, còn mình thì ra bên ngoài canh gác.

Akashi cực kì tức giận trước thái độ này của Kuroko, nguyên nhân cậu hống hách như vậy, chắc chắn là do phụ thân hoặc mẫu thân hắn. Cái gì mà để thân thiết hơn, dù sao Kuroko cũng tính là huynh đệ với hắn, không có người ngoài không cần cung kính. Để rồi hết lần này đến lần khác làm trái ý hắn.

- Bữa sáng tôi đã cho người chuẩn bị, Akashi-kun muốn dùng bây giờ không?

- Cũng được. Vậy ta đi dùng bữa sáng, Kuroko ngươi đi xử lí vụ cướp ở phía tây đi.

- Không phải đó là việc của Akashi-kun sao?

- Kuroko với ta như huynh đệ, có phải cũng nên san sẻ không?

- Akashi-kun, ngài là trẻ con sao? Chỉ vì tôi gọi ngài thức dậy mà tính toán trả thù, đâu phải ngài không biết tôi với con gái chủ quán phía tây có hiềm khích?

- Chẳng là cậu từ chối người ta trước còn gì, mau đi làm việc đi.

Akashi quay người đi về hoa viên, mặc kệ Kuroko trong lòng đầy oán giận đi làm việc.

Akashi biết Kuroko đáng lẽ không phải đi làm mấy việc như thế, đáng ra phải ở thư phòng giúp hắn xử lí công vụ. Việc như này, phải là của Midorima, nhưng vì trong lòng bị đánh thức không vui, cộng thêm thù hận tích trữ trong mấy tháng qua, mới đem giao phó cho cậu.

Trả được thù, quả nhiên cảm thấy thoải mái.

An nhàn hưởng dụng bữa sáng, Akashi đi dạo một vòng, sau đó về thư phòng làm việc.

Yên tĩnh xem xét tình hình của dịch nạn phía đông, lần này so với mấy năm trước còn lớn hơn, có chút phiền phức. Theo thói quen mấy tháng qua,  liền mở miệng.

- Kuroko, dịch nạn phía đông....

Akashi chợt giật mình. Quên mất, Kuroko đã ra ngoài làm việc, không có ở chỗ này.

Kuroko thường chỉ điểm cho hắn mấy vấn đề nhỏ không đáng nhắc, nhưng lại rất được lòng người dân ở đây. Có lẽ vì thế mà hắn mới như vậy.

Hơn nữa trong mấy tháng qua, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc không có Kuroko.

Tìm được cái lí do thích hợp, Akashi lắc đầu một cái liền tiếp tục làm việc.

Tầm hai canh giờ sau, cổ họng kì lạ liền bắt đầu khô khốc. Kì lạ, mọi hôm khi này đáng lẽ Thanh Anh phải mang trà tới.

Trong lòng đầy thắc mắc, nửa năm qua chưa ngày nào giờ này không có người mang trà tới.

- Đại nhân, nô tì mang trà của ngài tới.

- Vào đi.

Ra là chậm trễ sao?

Akashi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vì đây là lần đầu tiên, tạm thời có thể bỏ qua.

Chén trà xanh qua một lúc bay bớt hơi nóng, Akashi cầm lên mới nhấp một ngụm.

Hắn suýt nữa thì đã nôn ra ngụm trà này, thật khó uống.

- Thanh Anh, ta hỏi ngươi, trà hôm nay làm sao lại khó uống như này?

- Đại nhân, trà của ngài mọi khi đều là do Kuroko đại nhân pha, nhưng hôm nay....

Là do Kuroko pha?

- Ra ngoài.

Akashi phất tay một cái liền để nô tì kia đi. Mới một hôm không có cậu ta, mà bản thân liền kì quái.

Tới bữa trưa, cảm giác liền trống vắng kì lạ.

Mọi khi Kuroko sẽ cùng đối diện ăn trưa với mình.

Nhớ lại lời của mẫu thân, nàng ta dặn dò hắn đều phải xem chừng để Kuroko ăn hết phần mình. Từ đó Akashi liền Kuroko cùng ăn với hắn để tiện xem chừng, lâu lâu liền trêu cậu một chút, mà hôm nay thiếu cậu ta, cảm giác thật lạ. 

 Qua loa dùng xong bữa trưa, vì công vụ còn nhiều, hắn chuyên tâm xử lí tiếp. Sau đó đi luyện võ.

Lại quên, chỗ này không có Kuroko để cùng luyện kiếm.

Khó chịu liền gọi Kise đến để trút giận. Báo hại Kise sợ đến toát mồ hôi, phải bồi hắn luyện kiếm suốt ba canh giờ liền.

Luyện kiếm xong, theo lẽ thường hắn sẽ đi tắm, nhưng lại chợt nhớ, mọi khi sẽ có Kuroko giúp hắn chuẩn bị nước tắm thảo dược.

Bữa tối, cũng tự nhiên mà nhạt nhẽo kì lạ. Cảm giác thiếu thiếu khiến lòng hắn cực kì trống vắng.

Kuroko vẫn chưa về phủ.

Trong tâm liền xuất hiện một loại lo lắng kì lạ, trái tim đột nhiên cảm thấy lo sợ.

Cậu, không phải giận quá rồi đi luôn đó chứ?

Vừa thử nghĩ tới khả năng đó, Akashi không hiểu vì sao lại xuất hiện mãnh liệt cảm giác lo sợ, sau này tuyệt đối không để cậu ra ngoài làm việc nữa. Nhất định phải bồi bên cạnh hắn mỗi ngày.

Thật lâu sau đó, Kuroko vẫn chưa về.

Kuroko, cậu mau về đi.

Cậu tốt nhất đừng ở bên ngoài mà xảy ra chuyện.

Sau này sẽ không khiến cậu tức giận nữa, làm ơn mau về đi.

Akashi gấp đến nỗi không tiếp tục giải quyết công vụ nữa, trong lòng chỉ còn việc lo lắng cầu mong Kuroko sớm trở về.

Bình thường hóa ra Kuroko ảnh hưởng hắn nhiều đến thế, làm sao trước giờ lại không nhận ra.

Sau này nhất định phải đối tốt với cậu hơn một chút.

Rốt cuộc đến khi nào mới chịu về chứ?

Đến khi trời tối muộn, từ phía cửa sau, xuất hiện loáng thoáng mấy bóng người.

- Aomine-kun, thật sự rất cảm ơn đã giải vây cho tôi.

- Không có gì, chỉ là lúc ngươi đánh nhau với mấy tên cướp trông thì thật oai phong, vậy mà lại bị một cô nương giữ chân không về được.

Đang định cùng bông đùa mấy câu, liền bị một âm thanh âm trầm đáng sợ tra hỏi.

- Chịu về rồi à?

Kuroko giật thót, xoay người lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Akashi.

- Akashi đại nhân, ngài vẫn chưa đi ngủ sao?

- Ta bị đau vai.

Kuroko ngầm hiểu ý, mọi khi hắn bị đau vai, cậu đều sẽ giúp hắn xoa bóp.

- Tôi quay về thay một bộ quần áo khác rồi sẽ tới phòng ngài.

Đợi Kuroko đi khỏi, Aomine lúc này mới lên tiếng.

- Akashi, ngươi hôm nay không nhìn thấy Tetsu khó xử như nào đâu, thú vị chết được.

Aomine thoáng qua ý cười, hắn với Akashi là bằng hữu, là loại người tương đối thô lỗ. Đối với địa vị của Akashi không hề e ngại.

- Là chuyện gì?

- Buổi sáng hắn rất nhanh liền giải quyết xong vụ án của quán ăn, nhưng khi trở về tiện tay cứu được một cô nương bị đuối nước. Ai mà ngờ cô ta lại là chủ tiệm bánh hương thảo ngon nhất khu này. Tetsu bị cô ta mời vào quán, tới bây giờ mới chịu về. Mà cô ta cùng với đam mê bánh hương thảo của Tetsu cực kì hợp ý, ta có cảm giác, nếu Tetsu chịu cầu thân, hai người đó không khéo cũng là một cặp. Mà ngươi biết không, nàng ta còn nói sau này nếu muốn, Tetsu có thể tới chỗ cô ta ăn bánh miễn phí, chắc chắn phải lòng Tetsu rồi.

Akashi vừa nghe đến hai chữ cầu thân liền lập tức bùng lên sát khí. Làm việc xong không chịu về, lại còn dám tán gái?

Vậy hắn lo lắng suốt nửa ngày để làm gì?

- Aomine, ngươi nên trở về rồi.

- Ừ, nếu có thời gian, ngươi thỉnh thoảng để Tetsu qua chơi ta chơi đi, hắn vẫn còn nhỏ tuổi, nên ra ngoài nhiều hơn.

Akashi không nói gì, nhưng trong lòng vô danh nổi lên một ngọn lửa giận.

Kuroko sau này sẽ rời khỏi hắn, kết hôn sinh con với một nữ nhân khác?

Nghĩ tới đây, liền muốn nhốt cậu vĩnh viễn trong phủ, không bao giờ được phép ra ngoài.

Quái lạ.

Akashi trong lòng đầy suy nghĩ linh tinh về phòng mình, vừa mở cửa, liền gặp người kia ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi mình.

- Aomine-kun không nói linh tinh gì với Akashi-kun chứ? Làm sao lại lâu như vậy?

- Ngươi đoán xem, bọn ta nói cái gì?

- Không đoán được. Mau tới đây, tôi giúp Akashi-kun bóp vai.

Thận trọng cởi xuống y phục của hắn. Kuroko dựa vào thủ pháp đặc biệt của mình dùng lực bóp vai cho Akashi. 

Akashi nhắm hờ mắt, cảm nhận sự thoải mái do Kuroko mang lại. 

Di chuyển đến trước mặt hắn, động tác có mấy phần nhanh hơn ấn mạnh vào mấy huyệt vị giảm đau. Khi trước thường xem mẫu thân làm cho phụ thân, tuy khi ấy còn nhỏ tuổi, nhưng Kuroko học được không ít.

Akashi cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ trên người thiếu niên tóc lam, phi thường yêu thích loại mùi hương của cậu. Tay vô thức vòng qua eo cậu, ôm vào.

- A, làm cái gì thế?

Kuroko giật mình kêu lên, tên này không ghi thù mình về muộn nên muốn trừng phạt đấy chứ?

- Kuroko trên người có mùi thơm rất đặc biệt, có bí quyết gì sao?

Akashi có mấy phần giật mình trước hành động của mình, nhưng lại vô cùng tự nhiên ôm chặt người kia hơn.

- Không có. Tôi trước giờ không dùng hương liệu. 

- Kuroko, sau này sẽ không để cậu ra ngoài làm mấy việc kia nữa. Đừng về muộn như hôm nay, có được không?

- Xin lỗi. Hôm nay là tôi sai rồi.

Kuroko áy náy nói, dù phần lớn là do không cưỡng lại được bánh hương thảo, nhưng là cận vệ, vốn không được phép trốn việc đi chơi.

Mà khoan, hình như có gì đó hơi sai sai.

- Akashi-kun, buông tôi ra ngay, đang sờ đi đâu vậy hả?

Kuroko giãy dụa kêu lên, hỗn đản, cậu cũng là nam nhân đấy. Há lại dễ dàng để hắn sàm sỡ thế à?

- Làm sai, thì phải trừng phạt. Đêm nay ở lại đây ngủ đi.

- Tôi xin trịnh trọng từ chối. Muốn phạt, ngày mai cứ cho tôi đi giải quyết việc phiền phức ở khu đông, khu tây gì đó đi.

- Không cho đi. Ta đã nói sau này không cho cậu đi nữa.

Akashi thừa biết Kuroko sẽ không thỏa hiệp, liền trực tiếp ném cậu lên giường ôm chặt.

- Buông ra, buông ra ngay.

- Kuroko ồn quá, ta muốn ngủ.

Mặc xác Kuroko giãy dụa, Akashi ôm cứng cậu ngủ ngon lành. Mà Kuroko, sau một hồi đuối sức cũng dần khép mắt.

Ngày đó, Akashi phát hiện, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi. Hắn đối với Kuroko bất giác liền trở thành một loại tâm tư đặc biệt.

Kuroko Tetsuya, là người đầu tiên dám hỗn láo với hắn ngoại trừ phụ mẫu.

Kuroko Tetsuya, là người đầu tiên khiến hắn lo lắng.

Kuroko Tetsuya, là người đầu tiên làm tâm tình hắn hỗn loạn vì thiếu vắng.

Kuroko Tetsuya, là người đầu tiên hắn mong muốn có được.

Kuroko Tetsuya, là người đầu tiên cùng hắn ngủ trên một cái giường.

Kuroko Tetsuya, nắm giữ quá nhiều lần đầu tiên của hắn.

Vậy hắn đối với Kuroko Tetsuya, là loại tâm tư gì?

Thời gian của hắn với cậu cũng chỉ mới có nửa năm, có thể là loại tâm tư gì chứ?

Có lẽ là do, so với bất cứ ai, Kuroko là người mà hắn hài lòng nhất.

Có lẽ là thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com