TruyenHHH.com

Akakuro Everlasting Requiem

"Thế Hệ Kỳ Tích; năm cầu thủ bóng rổ xuất sắc từ khi còn là học sinh Cấp hai trường Teiko. Bao gồm: Murasakibara Atsushi, trung phong tấn công – phòng thủ; Midorima Shintaro, hậu vệ ghi điểm, cậu ta chưa bao giờ ném hụt cú ba điểm dù khoảng cách có bao xa và ăn ba điểm ngon lành dù ở tận phần sân bên kia; Kise Ryouta, tiền vệ phụ, là thiên tài sao chép mọi bước di chuyển, kể cả của đồng đội cũ hay mới; Aomine Daiki, tiền vệ chính, chơi giỏi ở mọi vị trí và có khả năng ném bóng ghi điểm ở bất kỳ tư thế nào, còn được biết đến là quái vật trong bóng rổ; và Akashi Seijuro, đội trưởng cũ của Thế Hệ Kỳ Tích, là người sở hữu Con Mắt Đế Vương có thể nhìn thấu mọi sự vận động của đối thủ, như lượng mồ hôi, cơ bắp, nhịp tim, v.v... – đây là lý do hắn được cho rằng có thể dự đoán trước tương lai. Họ đều là đồng đội cũ của cái bóng Kuroko Tetsuya, người còn được biết đến là cầu thủ thứ sáu của Thế Hệ Kỳ Tích... Bề ngoài họ có vẻ bình thường như bao học sinh đồng lứa khác, nhưng không, tôi biết sự thật không phải vậy..." Kagami Taiga, át chủ bài của Seirin cắn thêm một miếng bánh mì thịt của cửa hàng Maji Burger, mắt chăm chú nhìn bên ngoài.

"Sự thật không phải vậy? Có gì nữa à?" một giọng nói phát ra trước mặt.

Hắn thở dài. "Không biết, tôi không tra ra được điều gì đã xảy ra lúc họ ở Sơ trung Teiko để giải thích cho thái độ bảo vệ thái quá đối với cái bóng của tôi."

"Không cần điều tra làm gì. Họ sinh ra đã có tính đó rồi." Giọng nói quen thuộc kia trả lời.

Kagami nhíu mày rồi quay đầu lại.

Kuroko giơ tay lên, ánh mắt vô cảm. "Chào."

Thức ăn bị nghẹn trong miệng, hắn vội vàng chộp lấy lon soda, nốc cạn một nửa mới lấy lại được nhịp thở. "Sheesh! Phải nói gì đó khi cậu xuất hiện thình lình chứ!"

"... Gì đó."

"Ngốc này, cậu đang đùa tôi à?" Hắn hỏi, ôm mặt tóc xanh. "Cậu giỡn vui lắm chứ gì, Kuroko?"

Tóc xanh bất lực đáp, "Không, tớ không có, Kagami-kun. Là cậu bảo phải nói 'gì đó' khi xuất hiện thình lình mà, và vì tớ xuất hiện thình lình nên tớ nói 'gì đó' như cậu muốn rồi."

Ánh sáng vỗ nhẹ đầu cậu. "Ý tớ là, nói gì đó ví dụ như: 'Khỏe không?' 'Là tớ, Kagami-kun' 'Lâu rồi nhỉ, Kagami-kun.' 'Hình như chúng ta lại gặp nhau rồi', nếu không có ngày tôi cũng chết vì đau tim mất.

Cái bóng chớp mắt rồi gật đầu. "Hiểu rồi."

Kagami nhếch môi cười, cầm lấy cái bánh ăn dở đặt trên khay rồi đứng dậy. "Muốn đi cùng không?"

Người đang uống sữa lắc trả lời, "Đi đâu?"

"Hm, cứ đi thôi. Tôi chỉ muốn tận hưởng một ngày nghỉ không có sách vở và tập luyện." Kagami đáp.

Kuroko mỉm cười và đi theo bên cạnh Kagami. "Đã hiểu."

***********

"Thật hiếm khi đội trưởng cho chúng ta xả hơi thế này." Hayama Kotaro vừa nói vừa làm vài trò mạo hiểm trên đường đi.

"Đừng có nhoi nữa, Hayama. Cậu làm tôi chóng cả mặt." Mibuchi Reo la mắng.

"Không hẳn là xả hơi nhưng hôm nay không cần phải tập, nên tôi chỉ có thể nói là chúng ta đang đi hít thở không khí trong lành." Akashi đáp, tay lật vài trang sách đang đọc.

Anh đã gọi đồng đội của mình, những cầu thủ chính thức, đi hít thở không khí trong lành.

"Đội trưởng, đội trưởng!" Hayami kêu lên.

"Lần này là gì, Hayama?" Đội trưởng tóc đỏ thở dài trước khi hỏi.

"À, tôi đang tự hỏi điều mình vừa nhìn thấy có đúng không vì tôi cũng không chắc lắm." Hayama lắp bắp.

Akashi ngước đầu khỏi cuốn sách, chằm chằm nhìn người kia. "Cái gì?"

Người tóc sáng màu chỉ tay về phía xa xa. "À, tôi nghĩ mình vừa thấy át chủ bài của Seirin: Kagami Taiga và ...ờ, người kia là đồng đội cũ của cậu: Kuroko Tetsuya phải không?"

Tóc đỏ mặt mày co rúm lại khi nghe thấy tên người nọ, anh đứng dậy, nheo mắt nhìn theo hướng chỉ tay của đồng đội. Hayama đang nhìn cảnh tượng khi nãy.

Và cậu ta không hề nhìn lầm. Cạnh lan can trước biển trong công viên là Kuroko và Kagami đang vừa ăn kem vừa trò chuyện. Tóc xanh chớp chớp mắt rồi bỗng khúc khích cười. Cái bóng chọt vào sườn ánh sáng của cậu khiến anh cau mày. Kagami hét lên rồi lấy tay xoa rối mái tóc của Kuroko. Người kia nhíu mày, liếc ánh sáng của cậu.

Hai người tiếp tục chuyện trò; Kuroko chỉ tay lên trời và Kagami ngẩng đầu nhìn theo. Tóc đỏ sẫm lộ vẻ thích thú rồi toe toét cười với cái bóng.

"Đội trưởng không sao chứ?" Nebuya Eikichi, một thành viên khác, lên tiếng hỏi sau khi thấy Akashi ngồi phịch xuống băng ghế.

Tóc đỏ chằm chằm nhìn một tên tóc đỏ cụ thể nào đó ở đằng xa. "Ồ, không sao; tôi dĩ nhiên là không sao." Anh đáp, giọng nói toát lên sát khí.

*********

"Kasamatsucchi." Kise thì thầm.

Người được gọi nhăn mặt. "Cậu đang bày trò gì với cái tên của tôi hả, thằng ngốc này?"

Kise tự vệ. "Đừng đá em! Em đang tập đọc thôi mà."

"Cậu tập làm gì, tôi có phải cùng đẳng cấp với Kuroko, Aomine, Kagami Taiga hay Thế Hệ Kỳ Tích đâu." Kasamatsu hỏi, chợt nhìn thấy bóng người đứng bên ngoài phòng tập của họ.

"Ai nói chứ? Em muốn gọi anh là Kasamatsucchi lâu rồi, nhưng do tôn trọng đàn anh nên phải thêm -senpai. Em chỉ thêm đuôi -cchi vào cuối tên những người em thừa nhận tài năng và anh là một trong số đó – chẳng rõ ràng gì cả, Kassamatsu-senpai." Kise đáp, rồi làm bộ mặt hớn hở khiến lồng ngực Kasamatsu đập thình thịch.

Thế là người kia liền giơ chân đạp đàn em của mình.

"Ouch! Em đã làm gì chứ?!" Tóc vàng kiến nghị.

"Ai bảo dễ thương làm chi," Đội trưởng Kaijo lẩm bẩm.

"Hở? Em không nghe anh nói gì hết, đội trưởng." Kise hỏi.

"Tôi nói là -" Kasamatsu cốc đầu Kise một cái đau điếng khiến chỗ đó sưng lên. " – quay lại tập luyện ngay. Chúng ta sắp tới có một trận đấu nên phải tăng cường luyện tập. Đừng có hòng mà lười biếng."

Kise xoa xoa đầu, mặt như muốn khóc. "Anh thật bủn xỉn, em có lười biếng đâu!" Cậu khẳng định, bước vào trong sân tập và bắt đầu khởi động.

Kasamatsu lần nữa trừng mắt nhìn bóng người đứng bên ngoài phòng tập. Đoán xem là ai. Phải rồi, là Aomine Daiki của Touou, đang đợi Kise của Kasamatsu.

**********

Aomine chán nản, ngồi mốc meo trên ghế bên ngoài phòng tập của Kaijo. Hắn quyết định đứng dậy đi vài vòng – hi vọng làm thế sẽ đỡ buồn ngủ hơn.

Hắn đeo tai nghe và bật nhạc trước khi chăm chú theo dõi tình hình trong phòng tập. Từ chỗ đang đứng, hắn có thể thấy Kise... và đàn anh thân thiết của cậu, Kasamatsu Yukio.

Kise lẩm bẩm một mình. Kasamatsu lại gần cậu và hỏi đôi ba câu. Tóc vàng giơ hai tay lên tự vệ. Người kia cười mỉa rồi khoanh tay trước ngực, nói thêm gì đó. Chuyên gia sao chép bĩu môi phản đối rồi đột nhiên lại toe toét cười. Tóc đen đỏ mặt, đạp vào lưng đàn em mình. Kise có hỏi gì đó và đội trưởng của cậu lẩm nhẩm. Kise nhướn mày. Đội trưởng Kaijo phát cáu, cốc đầu Kise và lên giọng hét to. Kise bĩu môi giận dỗi, nói thêm gì đó và quay lại cùng mọi người luyện tập.

Aomine nheo mắt khi Kasamatsu quay đầu trừng trừng nhìn hắn. Một bên khóe miệng câu lên. Hình như mình vừa đánh hơi thấy tình địch.

Kasamatsu chuyển sự chú ý về với các thành viên trong đội khi Kise vẫy gọi cậu, miệng toét đến tận mang tai. Aomine nghe thấy tiếng Kise. "Kasamatsucchi, đừng có lười biếng, tới đây với nào! Chúng ta phải thử chiến thuật mới! Anh biết đội không thể thiếu anh mà!"

Kasamatsu mỉm cười, chạy lại chỗ đồng đội và vỗ nhẹ đầu Kise. Tóc vàng cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Cảnh đó khiến Aomine cắn môi dưới, tay siết chặt Ipod.

********

"Shin-chan!" Tay ném bóng của Thế Hệ Kỳ Tích, Midorima Shintarou do dự khi bị đồng đội gọi lớn bằng cái biệt danh kỳ lạ.

Tóc xanh lá thở dài, quay lại và cau mày. "Tôi đã bảo cậu đừng gọi tôi là 'Shin-chan' chưa nhỉ? Nghe mà lạnh sống lưng." Hắn phàn nàn.

Takao Kazunari, đồng đội của hắn và, ờ, cũng có thể coi là người yêu luôn cũng được, đang toét miệng cười. "Sao không? Nghe đáng yêu mà!" Cậu nói. "Nè, Shin-chan, hôm nay tôi có may mắn không?"

"Sao tôi biết được? Tôi có phải cung Thần Nông đâu."

Tóc đen thúc khuỷa tay vào mắt xanh lá. "Keo kiệt!"

Midorima nhăn mặt rồi chỉnh cặp kính. "Hôm nay hạng Nhất. Mà sao hỏi tôi làm gì? Cậu có tin đâu."

Mắt cam khúc khích cười. Nghe có vẻ kì nhưng cứ tưởng tượng Takao vừa mỉm cười vừa chặc lưỡi là được, thế đấy. "Mà thỉnh thoảng, Oha-Asa cũng đúng lắm."

"Hn," Tsundere lẩm bẩm rồi nhặt quả bóng lăn trên mặt đất, chuyển sang tư thế ném bóng. Quả bóng bay lên không trung rồi lọt vào rổ.

"Như thường lệ, cậu không bao giờ ném trượt." Takao, người đã sẵn sàng bật nhảy, lầm bầm.

"Tất nhiên – "

"Này, Takao!" Một giọng khác hét lên.

Hai người quay lại chỗ mấy đàn anh họ đang đứng. Miyaji của Shuutoku đang gọi Takao. "Vâng, senpai?"

"Đừng có bày trò ngốc ở đó nữa không thì tôi sẽ cho cậu ăn dứa. Lại đây, tôi cho cậu xem cái này." Miyaji đáp.

Takao nhìn Midorima. "Cậu một mình ở đây có được không, Shin-chan?"

"Im đi không thì tôi sẽ ném quả bóng rổ vô đầu cậu." Tóc xanh lá vặn lại.

"Xí, cậu là đồ tsundere." Người sở hữu kỹ năng 'Mắt Diều Hâu' trêu chọc rồi chạy lại chỗ mấy đàn anh của họ.

Midorima liếc nhìn qua chỗ đó. Họ đã sắp xếp lịch tập hôm nay cho buổi giao đấu sắp tới, đó là lý do tất cả đều đang có mặt ở phòng tập của Shuutoku. Hắn rê bóng một đoạn rồi cầm bóng giữ trên tay. Hắn biết Takao đầu óc ngốc ngốc, suy nghĩ đơn giản, còn chậm tiêu, nhưng lại là người thân thiện nhất trong số họ. Cậu có thể kết bạn với tất cả mọi người – thậm chí còn thỉnh thoảng qua lại với Kuroko – nhưng chuyện này vẫn khiến Midorima để trong lòng.

Tôi ghét Takao. Ghét cách cậu ta coi như không thấy giọng điệu lạnh lùng của tôi. Ghét cách cậu ta không quan tâm tới sự tin tưởng vào tử vi của tôi. Và cả cách cậu ta hiểu rõ bản thân tôi vượt xa những điều tôi bộc lộ ra bên ngoài.

Midorima lại liếc qua bên đó và thấy tóc vàng đang xoa đầu Takao trước khi cười cười nói nói thêm đôi ba câu. Tóc đen trả lời, khẽ khịt mũi rồi cũng cười theo – không hề định đẩy bàn tay của đàn anh mình ra.

Midorima rê bóng nhanh hơn bình thường, từ sân bên này đến sân bên kia rồi trở đầu lại, sau đó mới ném bóng bay trọn một vòng sân. Tiếng động khi trái banh đập vào sàn nhà vang lớn khiến những người khác cùng lúc quay đầu lại nhìn. Mọi người chú mục vào hắn không chỉ vì âm thanh quá lớn kia, mà còn vì hành động sau đó khi Midorima thở dài, lấy khăn lau mặt và chai nước rồi rời khỏi phòng tập, đóng sầm cửa sau lưng.

"Có chuyện gì với cậu ta vậy?" Huấn luyện viên hỏi.

"Cậu ta tới tháng hả?" Shinsuke Kimura quan tâm.

Vừa nói dứt lời cậu ta liền lập tức bị đánh tới tấp. "Đừng có mà diễn hài; không vui chút nào cả!" Họ phàn nàn.

"Shin-chan?" Takao lẩm bẩm, chân mày nhướn lên.

******

"Muro-chin, anh đang thất thần nhìn gì vậy?" Murasakibara Atsushi của Thế Hệ Kỳ Tích, người sở hữu tuyệt chiêu Lá chắn của Thần, vừa hỏi vừa nhai kẹo cao su.

Himuro Tatsuya chớp mắt rồi quay đầu lại. Người cao nhất trong tất cả các cậu thủ cậu từng thấy đang đứng ngay sau lưng với đôi mắt đờ đẫn. "Ồ, Atsushi, hiếm khi thấy cậu ra ngoài."

"Ở nhà chán quá, nên em ra ngoài mua ít đồ ăn vặt." Tóc tím đáp.

Tóc đen nhìn vào hai bịch đồ ăn trên tay đồng đội của mình. "Nhiêu đây còn không nhiều sao?"

"Vừa đủ thôi."

Hậu vệ ném bóng của Yosen khúc khích cười rồi lại đưa tay nghịch chiếc nhẫn đeo trên cổ mình. "Anh đang nhìn cái nhẫn. Nó là biểu tượng tình bạn với Kagami Taiga, bọn anh là thân nhau từ khi còn nhỏ và cậu ấy cũng giữ một chiếc giống vậy."

"Ah, Kagami Taiga, là ánh sáng của Kuro-chin trong Seirin?" Tóc tím hỏi, ngồi xuống bên cạnh tóc đen.

Himuro gật đầu. "Phải, chính là cậu ấy. Thôi nói chuyện này đi, anh đang tò mò – cậu hình như không thân thiết lắm với mọi người phải không?"

Chàng trung phong nhún vai. "Em có thể nói là mình khá thân với Kuro-chin, Kise-chin và Aka-chin."

"Có gì đó là lạ. Không phải đội trưởng của cậu khó gần lắm sao?"

"Không có. Cậu ấy rất tốt, còn luôn suy nghĩ, chăm sóc bọn em, kể cả bây giờ bọn em không còn là đồng đội của nhau nữa. Thỉnh thoảng, cậu ấy sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình của em và mọi người. Bọn em đôi lúc còn đi chơi cùng nhau nữa. Akachin là người rất tuyệt." Murasakibara trả lời, bong bóng bể ra.

Himuro nhìn chiếc nhẫn của cậu và mỉm cười. "Cậu thật sự thích cậu ta phải không, Atsushi?"

"Em nghĩ vậy. Em thích ôm cậu ấy và Kurochin nữa vì da hai người họ rất mềm. Nhắc tới làm em nhớ họ quá." Tóc tím lẩm bẩm rồi bĩu môi.

Himuro liếc sang người ngồi cạnh mình, vẻ mặt giãn ra. "Em nghĩ vậy." là 'có thích' phải không?

*******

"Có phải chỉ là do tôi tưởng tượng hay không mà có vẻ Ahomine thích đem rắc rối tới cho Thế Hệ Kỳ Tích bọn cậu?" Kagami nói ra thắc mắc.

"Ờ, cậu ấy có chút nghịch ngợm và không nghe lời." Kuroko đáp.

"Cậu ta tới giờ vẫn duy trì hai đức tính đó, khiến tôi vài lần phải nổi giận lúc còn ở Sơ trung Teiko." Một giọng nói khác chen vào.

Ánh sáng và cái bóng đều quay lại. Kagami làm bộ mặt không-thể-tin-nổi, còn Kuroko vẫn giữ được thái độ bình thản và cúi đầu. "Xin chào." Cậu chào hỏi.

"Cậu sẽ không phiền nếu hôm nay tôi đưa Tetsuya đi chứ?" Akashi nắm tay tóc xanh lơ và nở một nụ cười... độc ác.

"Er..." Kagami do dự.

"Không sao à? Cảm ơn cậu." Akashi cắt lời, không để người kia nói thêm tiếng nào. Anh vội vàng siết chặt bàn tay tóc xanh và dẫn cậu đi."

"A-Akashi-kun... chuyện gì vậy...?"

"Tôi lúc nãy đang đi chung với đồng đội của mình, nhưng đã bảo họ đi mua vài thứ đem về trường rồi, nên bây giờ không còn ai nữa. Thật tốt khi Hayama nói cho tôi biết rằng cậu cũng đang ở đây sau khi cậu ta thấy cậu. Ngạc nhiên không?" Akashi giải thích, buông bàn tay tóc xanh lơ ra. "Tôi sẽ đưa cậu về nhà. Mấy ngày này lòng vòng ngoài đường không an toàn đâu, Tetsuya." Anh trách mắng.

"Xin lỗi," Kuroko lí nhí. Điện thoại đổ chuông; cậu lấy ra và nhìn tên người gọi. "Là Kagami-kun." Cậu lẩm bẩm trước khi trả lời. "Cậu ấy -"

Akashi giật lấy di động trong tay Kuroko, nhấn mạnh nói, "Mai cậu sẽ gặp lại Tetsuya, Kagami Taiga, cậu ấy hiện đang rất tốt, nên cậu về nhà đi và đừng làm phiền Tetsuya." Xong xuôi anh cúp máy cái rụp.

"Như vậy hơi bất lịch sự đấy, Akashi-kun."

"Cậu nói tôi."

Bất ngờ, Akashi nắm lấy bàn tay Kuroko, siết chặt nó khiến tóc xanh đau đến nhăn mặt. "Akashi-kun?" Cậu nhìn tóc đỏ, nói lí nhí.

Anh cứ như đang... giận dỗi?

"Có chuyện gì?" Cậu hỏi.

"Tetsuya, cậu là của tôi, đúng không?" Akashi mở miệng.

Kuroko gật đầu. "Đúng."

"Vậy thì lần sau đừng thân thiết với Kagami Taiga nữa." Tóc đỏ ngắt lời.

Kuroko chớp mắt khó hiểu. "Có phải cậu đang ghen không, Akashi-kun?"

Kuroko cho rằng mình sẽ nhận được một câu phản bác nhưng đội trưởng cậu càng nhăn mặt dữ dội hơn rồi kéo cậu vào bên trong xe. Akashi qua mười sáu tuổi nên đã có bằng lái.

May là kính tối màu, Akashi dồn Kuroko vào cửa kính. "Tôi không được ghen sao?"

Cái bóng không trả lời.

"Tôi không được cảm thấy lo lắng mỗi khi cậu đi với một người mà tôi không hề biết một chút gì sao? Tôi không muốn thấy cậu như vậy một lần nào nữa, Tetsuya. Cậu rất quan trọng với tôi. Tôi biết cậu suy nghĩ đơn giản nhưng cũng biết cậu rất đặc biệt với tôi nên tôi tin mình có quyền ghen." Anh lẩm bẩm, giọng nói u ám.

Trái với suy nghĩ, Akashi thình lình bị ôm chặt, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bất ngờ như thế. "Akashi-kun..."

"Là Seijuro-kun, Tetsuya. Gọi tên tôi đi."

"Nhưng mà..." Tóc xanh lơ đang ôm, lẩm bẩm.

"Đi nào, gọi Seijuro-kun hoặc Sei-kun cũng được. Chọn một trong hai, nhưng tôi thích cậu gọi tên của tôi hơn, bắt đầu đi.... NGAY LẬP TỨC."

"...Se..."

"Tiếp nào, Tetsuya."

"Seijuro-kun." Cầu thủ bóng ma lí nhí.

Akashi mỉm cười, ôm đáp lại người nọ. "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Dù có chuyện gì xảy ra, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu; tôi luôn sẵn sàng phụng bồi bên cậu."

"Cảm ơn... cảm ơn cậu, Seijuro-kun."

*********

Kise nhìn Aomine đang bốc hỏa ngồi bên cạnh. "Aominecchi?"

"Ugh, câm miệng, Kise!" Tóc xanh gầm lên.

Kise nắm mép áo khoác của chàng tiền vệ chính. "Nhưng, Aominecchi..."

"Tôi đi đây. Nếu cậu còn định tập luyện từ đầu đến cuối thì – lẽ ra ngay từ đầu đừng có mời tôi tới." Tóc xanh chửi rủa.

"Tớ... Đừng đi mà Aominecchi, Kasamatsu-senpai chỉ ở lại căn dặn bọn tôi một chút sau giờ giải lao và rồi giải tán. Tớ không thể bùng 'buổi nói chuyện' của Kasamatsu-senpai được không thì sẽ bị phạt mất. Kasamatsu-senpai đá tớ đau lắm luôn, đôi lúc còn bị mông mất cảm giác nữa. Anh ấy -"

"IM ĐI!" Aomine hét lên; đứng dậy định bỏ đi.

"Waah! Aominecchi, sao cậu lại nổi giận?" Kise la to, cố gắng đuổi theo át chủ bài của Touou.

"Im đi và quay lại với đội của cậu đó. Quay lại chỗ Kasamatsu-senpai của cậu đi." Aomine đáp.

"Nhưng-"

"Con mẹ nó, quay vào trong đi!" Aomine hét lên, chỉ vào phòng tập.

Tóc vàng cau mày buồn bã, lủi thủi vào trong, tiếp tục bài tập năm phút. "Được rồi, tập trung nào!" Kasamatsu hét to, bắt đầu chuyền banh.

Kise ngóng ra ngoài cửa nhưng Aomine Daiki không còn ở đó nữa. Cậu thở dài, bất ngờ chụp banh; nhưng liền bị một đồng đội cướp mất.

"Kise, tập trung vào!" Kasamatsu la mắng.

"X-Xin lỗi..." Cậu xin lỗi. Aominecchi.

Họ bắt đầu hiệp mới và trong bốn phút bốn mươi giây cuối cùng Kise không chuyền hỏng thì cũng ném trượt.

"Mười lăm giây cuối!" Một người hét lên.

Kise thở dài, chạy nhanh hết cỡ sang phần sân bên kia; cậu nhận được banh và định nhảy lên úp rổ, nhưng liền giật mình khi thấy Kasamatsu cũng nhảy lên, cố chặn bóng. Cơ thể họ đụng vào nhau, chuyên gia sao chép ngã xuống đất, chân bị va đập mạnh có chút tê cứng và cậu lại lăn ra, tiếp đất bằng mông.

"OUCH!" Tóc vàng thở gấp, chống đỡ muốn đứng dậy nhưng không thành.

"Kise!" Kasamatsu hét to, âm giọng đầy lo lắng.

Một bàn tay chìa ra và cậu nắm lấy. Chậm rãi đứng dậy, khập khiễng bước."Cảm ơn, anh-" Kise ngừng lời khi thấy át chủ bài của Touou đứng trước mặt, đang nắm tay mình. "Aominecchi?"

Tóc xanh nhướn mày. "Sao?"

Kise bỗng bật khóc, cậu cố kiềm lại nhưng tiếng nức nở chỉ càng lúc càng lớn hơn.

Aomine đảo mắt, đưa tay đỡ tóc vàng đang tập tễnh. "Tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy." Hắn nói với những thành viên còn lại của Kaijo.

"Nhưng -" Đội trưởng Kaijo lên tiếng.

"Tôi nghĩ hôm nay tập thế là đủ rồi. Nhìn xem, cậu ấy còn suýt bị bong gân; còn muốn nó nặng hơn nữa sao?" Tóc xanh vặn hỏi, đưa mắt lườm đội trưởng tóc đen trước khi đỡ Kise Ryouta đang khóc khập khiễng ra khỏi phòng tập.

"Đừng khóc nữa, đồ ngốc." Tiền vệ chính gầm gừ. "Lý do làm sao?"

"Vì tớ khiến Aominecchi tức giận và tớ đã nghĩ cậu vĩnh viễn sẽ ghét bỏ tớ – sau khi cậu bỏ đi, tớ đã đứng đó chờ. Tớ nghĩ cậu ghét tớ rồi." Tóc vàng nức nở.

Aomine mở cửa ghế phụ của chiếc xe Toyota, để Kise yên vị bên trong. Hắn đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái rồi hít một hơi dài. "Tôi ghen đấy."

"Cái gì?"

"Tôi nói là tôi ghen." Aomine lẩm bẩm, phóng mắt ra bên ngoài cửa sổ. "Tôi ghen với đội trưởng cậu vì lúc nào cũng nghe thấy cậu gọi tên hắn. Trong lòng rất khó chịu nhất là khi cậu đang ở cạnh tôi."

Nước mắt Kise đã ngưng chảy. "Aominecchi..."

Aomine trấn tĩnh lại trước khi đối diện với chuyên gia sao chép. Hắn nhếch môi cười, tay võ vỗ đầu cậu. "Tôi không đời nào ghét cậu, Kise."

Tiền vệ phụ tóc vàng sững người khi bị tóc xanh ôm vào lòng. "Aominecchi!" Cậu nức nở khóc trong ngực hắn. "Aominecchi không ghét tớ. Tớ rất vui!"

Aomine lắc đầu hoài nghi rồi xoa đầu chuyên gia sao chép. "Tôi không bao giờ ghét cậu đâu, Kise. Không bao giờ. Kể cả khi cậu phản bội tôi – tình cảm của tôi sẽ không thay đổi. Sẽ không bao giờ ghét bỏ cậu."

Kise thôi khóc, dựa người vào lồng ngực 'người yêu'. Tớ thích cậu, Aominecchi.

"Lúc cậu ghen trông thật đáng yêu, Aominecchi." Kise lẩm bẩm, toét miệng cười.

Cậu lập tức ăn một cốc vào đầu. "Nói chữ 'gh' đó một lần nào nữa thì tôi sẽ giết cậu."

********

Himuro không thể chịu đựng được nữa. Cậu nhìn chằm chằm vào người ngồi cạnh mình, Murasakibara Atsushi, khi mà người kia liên tục ăn hết cái này đến cái khác.

"Tôi nghĩ cậu bớt hoạt động miệng được rồi đấy, Atsushi." Himuro trách mắng.

"Không chịu."

Himuro thở dài, giật lấy túi khoai tây chiên từ tay tóc tím.

"Trả cho em!"

"Đừng hòng."

Tóc tím bỗng lộ vẻ bối rối.

"Atsushi?"

"Em muốn nói là em ghét Muro-chin, nhưng làm không được vì em thực sự rất thích anh!" Chàng trung phong lẩm bẩm, ôm ghì lấy tóc đen.

"Ôi..." Himuro thì thầm, mặt đỏ lên, vỗ đầu cậu trung phong. "Được rồi. Tha thứ cho cậu."

"Yay ~"

"Nhưng không được ăn vặt nữa đến khi tôi nói xong." Tóc đen thương lượng.

Tóc tím ôm chặt tóc đen hơn, hưởng thụ sự ấm áp và làn da mềm mại của cậu. "Muro-chin rất dễ thương."

"Im nào, Murasakibara, tôi không có dễ thương." Himuro hắng giọng nói rõ. "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, Atsushi..."

"Hm?"

"Cậu có hứa trong ba năm Cao trung này, cậu sẽ chỉ có một đồng đội duy nhất là tôi không?" Tóc đen thì thầm.

"Thật ra, em đã coi anh là đồng đội của em suốt đời rồi, Muro-chin. Em thích Muro-chin vì anh tốt bụng và quan tâm đến em. Em sẽ không cho phép ai làm đồng đội của anh ngoại trừ em." Cậu trung phong đáp, càng siết chặt cánh tay hơn.

Tim đập thình thịch, Himuro Tatsuya, giơ tay vỗ về chàng trai cao lớn. "Anh hứa."

"Em hứa, Muro-chin ~."

*********

Midorima Shintarou bắt đầu cuộn băng bàn tay trái, thì một giọng nói hiện tại hắn không muốn nghe thấy lọt vào màng nhĩ.

"Shin-chan!" Takao gọi lớn.

"Đi chỗ khác chơi, Takao."

"Đừng ích kỷ và lạnh lùng thế. Tớ chỉ đi mua nước cho mấy senpai thôi. Của cậu đây." Tóc đen đưa hắn lon nước ưa thích.

Tóc xanh lá nhận lấy, đặt bên cạnh mình, rồi vẫn tiếp tục yên lặng ngồi cuộn băng.
"Shin-chan, nói chuyện đi... Đừng làm lơ tớ mà!" Takao cầu xin, lắc lắc bả vai Midorima.

"Đừng làm phiền tôi, Takao."

"Sao cậu hôm nay xấu tính vậy, Shin-chan?" Takao hỏi.

"Vì cậu đang làm phiền tôi. Còn nữa, sao cậu ở đây làm gì? Miyaji-senpai đang gọi cậu đó, mau đi đi."

Takao chớp mắt. "Khoan, Shin-chan, có phải cậu -"

Di động Midorima đổ chuông. Hắn mở máy và trả lời cuộc gọi. "Xin chào?"

Takao bĩu môi khi tóc xanh lá mỉm cười khi nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia. "Ồ, là cậu à, Akashi. Cũng lâu rồi nhỉ. Không, tôi không có vấn đề gì cả. Cậu biết tôi sẽ gọi cậu nếu xảy ra chuyện gì mà." Midorima cười mỉa, khiến Takao giận dữ nhíu mày. "Cậu đùa tôi phải không? Mong là vậy. Chậc, cố giữ chặt cậu ấy vào nếu không thì sẽ bị người khác cướp đi đấy."

Tóc đen đứng bên cạnh do dự. Không thì sẽ bị người khác cướp đi đấy.

"Ồ, Haruki? Có, hôm qua tôi có gặp cậu ta. Tên đó được đấy chứ. Có một nửa của Kise, một nửa của Aomine và một phần tư của Murasakibara. Tôi nghĩ mình có thể hòa hợp với cậu ta." Tóc xanh lá trả lời Akashi.

Takao siết chặt nắm tay, kiếm chế ý chí muốn giật lấy di động của tóc xanh lá và ngắt cuộc gọi.

"Được thôi. Tên đó đầu óc cũng lanh lẹ lắm. Tôi chắc cậu ta sẽ có ích cho bọn tôi, không chừng còn giúp đỡ được tôi nữa. Không phải!" Hai bên má Midorima đỏ lên. "Không phải thế, Akashi! Rồi, rồi... Tạm biệt."

"Thật tình..." Midorima lầm bầm rồi khóa điện thoại.

Tròng mắt hắn mở to khi Takao bất ngờ nhào vô banh má hắn. "C-Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy, Takao?!"

Thấy tóc đen lườm nguýt mình, mắt hắn chớp chớp. "Cái gì?" Midorima thì thầm.

"Cậu ghen phải không?"

"Không có. Tôi chỉ sợ Miyaji-senpai sẽ ném dứa vào chúng ta nếu cậu -"

"Cậu ghen với Miyaji-senpai!" Takao khẳng định, hét toáng lên, ra sức kéo căng má hắn thêm nữa.

"Ugh! Takao!" Hắn mắng. Tóc đen cúi người, thích thú nhéo má hắn. "Thôi đi." Hắn ra lệnh nhưng chủ nhân của kỹ năng 'Mắt Diều Hâu' nào thèm để ý. "Tôi nói là thôi đi!" Hắn lẩm bẩm, đẩy tay Takao ra khỏi mặt mình.

"Tớ ghét cậu, Shin-chan." Tóc đen thì thầm.

"Sao?"

Takao ngước đầu lên và Midorima giật mình khi thấy cặp mắt ngân ngấn nước của cậu. "Tớ ghét cậu, tớ ghét cậu, tớ ghét cậu!"

"Cậu có bệnh hả?"

"Tớ chỉ ghét cậu."

"Hừ, lại đây." Midorima nhẹ giọng.

Takao làm theo, thầm tạ ơn Chúa vì trong phòng thay đồ chỉ có mình bọn họ. Cậu lại gần tóc xanh lá, ôm ghì lấy hắn, ủy khuất đấm vào lồng ngực hắn. "Ai là Haruki?"

"À, chỉ là người Akashi giới thiệu cho tôi."

"Gì cũng được, cậu không được giao thiệp với gã đó. Tớ không quan tâm hắn có là người đội trưởng cũ của cậu giới thiệu hay không. Thử lại gần hắn lần nữa xem." Takao chống đối.

"Hử?"

Takao ngước đầu lên, mày nhíu lại. "Tớ biết cậu có ghen -" "Không phải!" "- Và tớ cũng vậy! Đồ tsundere!"

"Không được gọi tôi là tsundere nữa!"'

Takao cười toe toét, xoa đầu người có đôi mắt ngọc lục bảo kia. "Nhớ kỹ lời tớ, Shin-chan-" "Tên đó cũng không được gọi luôn!" "-Tên tsundere-tóc-xanh-lá-nào-đó là của tớ, của tớ và chỉ của một mình tớ."

Midorima há hốc miệng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại và băng xong ngón tay. "Tí nữa cậu sẽ đạp xe."

"EHHHH?!"

*********

SETTING SKIP....

Akashi thả Kuroko xuống trước cửa nhà tóc xanh lơ, rồi gật đầu với cậu. "Gọi cho tôi bất cứ khi nào."

Kuroko mở cửa bằng chìa khóa dự phòng và thấy hai người đang ngồi trên băng ghế dài trong phòng khách.

Hình như là bạn của anh hai. Kuroko nghĩ vậy và đóng cửa.

Takumi quay lại và gật đầu với cậu; cậu cũng làm theo. "Ồ, lại đây, Tetsuya, chào hỏi bạn thân của anh đi, cậu ấy vừa từ Canada trở về, Isshin Toshita."

Người từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu chợt ngẩng mặt lên; đôi mắt Kuroko mở lớn. Người kia lè lưỡi cười. Tóc hắn nâu đậm, đôi mắt xám xịt đáng sợ. Tên hắn là Isshin Toshita... khuyên tai đeo ở hai bên, một hình xăm mờ mờ trên vai trái và khá nam tính. "Rất vui được gặp em, Tet-su-ya."

Kuroko lật đật cúi đầu, chạy một mạch về phòng mình; cậu cài tất cả chốt khóa lại và cuộn người ngồi trên giường như một quả bóng. Giọng nói đó, khuyên tai đó, hình xăm đó, nụ cười đó, g-gã đó... hắn không thể là...

"Tetsuya!"
"Rio!"
"-cười- Thật tình, em nghĩ mình có thể thoát khỏi tay tôi sao?"
"-nghe thấy tiếng hét- Rio-kun?! Rio-kun!"
"Cậu ta chết rồi. Tên đó khiến tôi khá thỏa mãn nhưng vẫn không đủ. Đừng lo lắng, em sẽ là người thay thế. -sột soạt-"
"KHÔNG! KHÔNG! Thả tôi ra! Đừng trói tôi! Không!"

*********

Sau một lúc hoảng loạn và run rẩy, bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa.

"V-Vâng?"

"Tet-su-ya-kun, xuống dưới lầu với tôi không? Tôi có bất ngờ dành cho em." Hắn thì thầm cũng bằng chất giọng hồi nãy. "Tôi biết em nhận ra tôi và em cũng biết khả năng của tôi, Tetsuya."

Kuroko hoang mang nhìn cánh cửa sắp bị bật tung. "Đừng... Đừng... Đừng mà!"

END CHAPTER 4.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com